Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 86: Bị xem thường

108@-

Khoảng năm giờ hai mươi phút chiều, dưới phòng kính ngập tràn ánh nắng, bạn của ba mẹ Nam Chi đang ngồi trên ghế sô pha, còn Tống Thanh thì đang đi rót nước.


Chạy xe lăn điện thì rất dễ điều khiển, chỉ cần dùng một tay là được, tay còn lại có thể làm những việc khác, anh cẩn thận đặt ly nước trà lên bàn, đưa đến trước mặt người đàn ông trẻ tuổi kia.


Người đàn ông trẻ tuổi đó vẫn luôn quan sát anh, ánh mắt dừng lại trên đôi chân gãy của anh rất nhiều lần. Tống Thanh cúi đầu nhìn chân mình, thoải mái nói cho anh ta: “Do bị tai nạn xe nên cắt mất.”


Anh ta gật đầu: “Tôi biết rồi, dì Đường đã nói qua cho tôi nghe rồi.”


Dừng một chút, lại nói: “Dì Đường có quen biết với một bác sĩ trong bệnh viện chỗ Nam Chi làm, nghe bà kể, lúc trước cậu nằm viện không có tiền nộp viện phí, là do Nam Chi hỗ trợ đóng giúp à.”


Việc này lúc đầu không ai biết, sau này khi lấy lại tiền đã lộ hết, khắp bệnh viện đều biết rõ.


“Ừm.” Tống Thanh thành thật trả lời, không có chút giấu giếm gì: “Sau này cũng do cô ấy đón tôi về nhà, cho tôi chỗ ở, việc ăn mặc của tôi cũng do cô ấy lo.”


Phương Quan Kỳ nhíu mày, ăn, mặc, ở đều dựa vào một cô gái thế chẳng khác nào đang được bao nuôi? Quan trọng nhất là anh lại còn chẳng xấu hổ, thậm chí còn thản nhiên kể lại như thể đây là một việc rất bình thường.


“Anh có đói bụng không?” Lúc sáng ba mẹ Nam Chi có gọi điện thoại đến, khi đó đã mơ hồ để lộ chuyện có bạn muốn đến, anh ta gần đến nơi rồi mới gọi điện bảo Nam Chi ra đón, hai lần liên lạc cách nhau bảy tám tiếng, có nghĩa là suốt khoảng thời gian đó, anh ta chưa ăn gì.


“Tôi đi nấu cơm cho anh?”


Đây là lần đầu tiên anh tiếp đón người lạ, trước kia lúc trong nhà có khách, chú thím anh sợ những người đó nói họ đối xử tệ với anh, hoặc thay anh bênh vực kẻ yếu, bình thường đều nói anh tránh mặt đi chỗ khác.


Cho nên anh cũng không biết cách để nói chuyện và ở chung với một người đàn ông trẻ tuổi.


Phương Quan Kỳ lắc đầu: “Tôi đã ăn cơm trên tàu rồi.”


Tống Thanh gật đầu nói: “Tôi đưa anh đi dạo xung quanh đây nhé?”


Phương Quan Kỳ nghĩ một chút rồi gật đầu.


Vì thế Tống Thanh lập tức điều khiển xe lăn, dẫn anh ta đi dạo một vòng trong nhà.


Tầng một rất lớn, có ba phòng, một phòng khách, xếp thành một dãy chữ nhật, phía trước phòng khách và các phòng ngủ là một phòng kính lớn, diện tích bằng tổng cả ba phòng ngủ và phòng khách cộng lại. Bởi vì các phòng đều sát cạnh phòng kính nên ánh sáng tự nhiên rất tốt.


Phòng bên phải là của Nam Chi, nói là một phòng nhưng thật ra là hai phòng, một trong nhà, một ngoài phòng kính.


Nam Chi thích ngủ trong phòng, nhưng thích làm việc ở ngoài phòng kính, thích làm việc dưới ánh mặt trời.


Bây giờ trong góc phòng đặt hai cái bàn, cùng hai cái máy tính, anh và Nam Chi mỗi người một cái, mỗi người một cái bàn.



Bên cạnh bàn làm việc của anh có một chiếc kệ, đặt những chậu hoa mang về từ bệnh viện, cùng một số chậu được anh cứu sống ở trong sân.


Trước khi rời đi, Nam Chi lo những chậu cây này nếu để trong nhà không ai tưới nước sẽ héo mà chết, nên đã chuyển hết tất cả ra ngoài. Một số cây không thể thích nghi với thời tiết khắc nghiệt nên đã héo tàn, còn một số cây lại phát triển rất tốt, những cành cây này sau khi được cắt tỉa thì giữa lại phần thân chính, tiếp tục để ở bên ngoài.


Những chậu cây trồng được dọn sạch sẽ, cắm thêm cành mới vào trong để chăm sóc.


Đợi qua mùa đông này, nếu chúng bén rễ sẽ mang ra ngoài trồng.


Góc bên kia là hành lý của hai người, có rất nhiều, xe của Nam Chi là xe nhỏ không thể chở hết được, nên phần lớn đều đã được cô ký gửi từ trước, khi đến nơi hai người ra bưu cục nhận về.


Tổng cộng có bốn thùng lớn, một thùng đã lấy ra dùng, phần còn lại Nam Chi bảo chưa biết sẽ ở đây bao lâu nên không vội dọn ra, tránh cho sau này lại phải thu dọn lại lần nữa.


Tống Thanh nghe lời cô, không động vào chúng.


Anh lần lượt giới thiệu từng thứ cho người đàn ông kia, bên cạnh phòng Nam Chi là phòng của bà nội cô, hai phòng sát cạnh nhau nên cũng tiện cho việc chăm sóc lẫn nhau.


Bên kia phòng bà nội là phòng khách, ngoài cùng bên trái là phòng trống, lâu rồi không có ai ở nên đã được tận dụng làm kho chứa đồ, trước mặt là phòng trống là khu vực phơi đồ, còn cạnh đó là phòng bếp.


Nhà có hai gian bếp, một gian lớn gần khu giặt đồ, có bếp củi và ống khói, dùng để nấu những lúc cần nấu bằng củi.


Gian còn lại nằm trước phòng kính là của Nam Chi, là bếp hiện đại dùng để cô nấu nướng hằng ngày.


Nam Chi nấu ăn bằng bếp hiện đại, còn bà nội cô lại thích dùng bếp đất ở bên kia, mỗi khi nấu ăn, cô phải ở bên cạnh châm lửa cho nồi.


Nam Chi kể hồi nhỏ cô rất ghét nhóm bếp. Nhưng sau này khi hai người nấu ăn cùng nhau chỉ cần có thời gian là hai người sẽ dùng bếp củi, cô nhóm lửa, Tống Thanh nấu ăn.


Tống Thanh nói chuyện một cách rất tự nhiên như thể đang giới thiệu về một nơi quen thuộc mà anh vô cùng trân trọng.


Người đàn ông trẻ tuổi đó họ Phương, tên là Quan Kỳ, Phương Quan Kỳ, tên nghe rất êm tai, Quan Kỳ Bất Ngữ (*), vừa nghe đã biết là người xuất thân từ gia đình có học vấn.


(*) Quan Kỳ Bất Ngữ: () Có nghĩa là “Người xem cờ không được nói”—một quy tắc trong cờ vây, cũng hàm ý người có tu dưỡng thì không chen lời khi chưa đến lượt mình.


Tống Thanh, Tống Thanh cũng không biết tên mình có nghĩa là gì, đại khái chắc là mãi mãi xanh tươi, chắc ba mẹ anh hy vọng anh sẽ như cây tùng, cây đại thụ, mãi mãi trường tồn.


Tống Thanh dẫn Phương Quan Kỳ đi một vòng quanh nhà, rồi lại đưa anh ra ngoài dạo chơi, nói chuyện về cá, về hoa về cây cỏ, cả về mèo nữa.


Hôm nay trời nắng đẹp, hiếm khi mấy con mèo được ra ngoài, chúng chạy đến nằm cạnh hồ cá, thỉnh thoảng sẽ vươn móng định vớt cá lên.


Trước khi đi Nam Chi đã nhắc nhở anh, chú ý xem chừng mấy con mèo, coi chừng chúng rớt xuống nước.


Nhưng trong hồ có bậc thang, khoảng cách từ mặt nước đến bậc thang cũng chẳng xa, ngay trước mặt còn có một cái chòi nghỉ mát, được làm bằng gỗ, Nam Chi còn cố ý buộc thêm vài sợi dây thừng to trên lan can gần mặt nước để phòng trường hợp mèo bị ngã.



Hai con mèo đang loanh quanh dưới chòi nghỉ mát, thấy người lạ đến lập tức trốn vào trong một góc.


Một lát sau, chúng lại chạy ra, rồi đuổi theo chiếc xe lăn chui tọt vào trong lòng anh.


Nếu chỉ có một con mèo thì chúng sẽ nhát gan hơn nhưng khi cả hai ở cùng nhau, nếu đã có một con làm trước thì con còn lại sẽ bắt chước theo. Thế là cả hai đều chui vào trong áo anh, một con luồn vào tay áo, một con chui từ dưới vạt áo.


Hôm nay anh mặc một chiếc áo gió màu đen, rộng thùng thình, chứa được cả hai con mèo còn dư được một chút chỗ, chỉ là con mèo chui từ phía tay áo vào làm phần đó phồng lớn lên trông rất buồn cười.


Anh lôi nó ra, nhét vào trong cổ áo, để hai con mèo cuộn tròn vào nhau.


Khi hai bọn chúng ở cùng với nhau, chúng sẽ mạnh dạn hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ ngó đầu ra nhìn xem người lạ.


Phương Quan Kỳ thấy được hai con mèo này rất quen thuộc với anh, nếu không phải bên nhau sớm chiều thì ít nhất cũng đã ở chung một khoảng thời gian rồi.


Anh ta tò mò, hỏi: “Cậu và Nam Chi ở bên nhau bao lâu rồi?”


Tống Thanh nghĩ một chút, trả lời: “Chắc nửa năm rồi.”


Nửa năm, quả thật là một con số không nhỏ.


Lúc nói chuyện, hai người đã quay về phòng kính trước phòng khách, Tống Thanh mở cổ áo, để hai con mèo nhảy xuống đất.


Mất đi vòng tay che chở quen thuộc, chúng vừa chạm đất đã chạy mất tiêu chẳng thấy bóng dáng đâu.


Dù sao cũng ở trong nhà, chẳng sao cả.


Tống Thanh cũng không để tâm, nghe thấy tiếng máy giặt trong phòng giặt dừng lại, anh điều khiển xe lăn đi kiểm tra.


Phương Quan Kỳ rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng đi theo xem thử, thì thấy người ngồi xe lăn kia thuần thục mở tủ lấy móc treo đồ, rồi móc quần áo trong máy giặt ra phơi.


Toàn bộ đều không phải của anh, thoáng nhìn qua đã biết là đồ của nữ, có hồng còn có trắng, còn có mấy bộ đồ lót của nữ nữa.


Nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không, giống như đã làm chuyện này rất nhiều lần, không hề có chút xấu hổ nào. Nhưng khi thấy ánh mắt của Phương Quan Kỳ, anh lập tức khéo léo giấu mấy món đồ lót ra sau, dáng vẻ như thể đang nói tôi nhìn thì được còn anh thì không.


Rõ ràng người này đã xem nơi này như nhà của mình.


Xong việc, anh lại ôm một đống quần áo bẩn trong góc mang đi giặt.


Giặt xong, anh dùng cây lăn để dọn sạch lông mèo trên ghế sô pha trong phòng khách, rồi gọi điện cho Nam Chi hỏi mấy giờ cô về để anh chuẩn bị nấu cơm.


Bên kia chắc là đã trả lời xong, nên anh xoay xe lăn đi vào bếp.



Phương Quan Kỳ đuổi kịp.


Người này bị tàn tật hai chân, không thể sử dụng được bếp lớn chỉ có thể dùng bếp nhỏ phía bên trái, phòng bếp nhỏ đi ngang qua phòng kính của Nam Chi, ánh mắt của Phương Quan Kỳ lại lần nữa nhìn thấy chiếc máy tính được đặt trong góc phòng.


Hai cái máy tính là giống nhau, chẳng qua là một cái trắng và một cái đen, phía bên ngoài vỏ máy dán đầy hình dễ thương, vừa nhìn qua là biết không phải phong cách của con trai, chắc chắn là Nam Chi mua.


Anh ta phát hiện, trong sân phơi toàn quần áo lông xù hình thú trông vô cùng đáng yêu, rất ít quần áo mang phong cách nam.


Chắc chắn là do Nam Chi mua.


“Anh thích ăn cái gì?” Tống Thanh lấy những món Nam Chi thích, lấy được một nửa mới nhớ đến, hôm nay tận ba người anh nên hỏi thêm một câu.


Nam Chi bảo anh tiếp khách, nên đối với phương diện ăn uống chắc cũng là một trong số đó.


Phương Quan Kỳ không trả lời, hỏi ngược lại anh: “Bình thường đều là cậu nấu cơm à? Cậu giặt quần áo và làm việc nhà luôn à?”


Chẳng trách Nam Chi lại sẵn lòng bỏ tiền nuôi anh, một người đóng vai một bảo mẫu biết nấu cơm, làm việc nhà giỏi, ai mà chẳng thích?


Tống Thanh “Ừm” một tiếng, sau đó lại nói: “Cũng có lúc là Nam Chi làm.”


“Hai người được xem là quan hệ gì?” Phương Quan Kỳ lại hỏi.


Tống Thanh nhíu mày.


Mối quan hệ giữa anh và Nam Chi là gì?


Anh cũng không thể nói chính xác được, từ trước đến nay mối quan hệ của hai người đều do Nam Chi định nghĩa nên.


Dù sao cô nói cô là mẹ thì là mẹ, nói là người nhà thì là người nhà, nói cái gì thì là cái đó.


Gần đây cô chẳng nói gì cả, cho nên anh cũng không biết cuối cùng mối quan hệ của hai người được gọi là gì.


“Không rõ lắm.” Anh là người thực tế, nghĩ sao nói vậy cho nên trực tiếp nói thẳng suy nghĩ trong lòng của mình.


“Không rõ lắm?” Phương Quan Kỳ nhíu mày, cẩn thận lặp lại những lời này, cũng quan sát người nói lời này, sắc mặt của anh vẫn như trước chẳng có vẻ nói cho có lệ, cho nên chắc là anh cũng thật sự không rõ.


“Anh thích ăn gì?” Tống Thanh đã lấy xong những thứ Nam Chi thích, hỏi lần nữa.


“Hai người tính thế này bao lâu?”


Tống Thanh ôm một đống đồ trong lòng, ngẩng đầu lên hỏi anh ta.



Còn chưa đợi anh kịp trả lời, Phương Quan Kỳ đã tiếp tục nói: “Nhà của cô ấy làm ngành Tây Y, còn nhà của tôi là Trung Y, từ rất lâu trước kia hai nhà đã muốn Đông Tây kết hợp rồi. Trước kia cũng từng sắp xếp rồi, chúng tôi cũng gặp mặt vài lần, lần này đã ra quyết định. Nếu như thuận lợi thì sang năm sẽ kết hôn, đến lúc đó cậu làm sao đây.”


Tống Thanh đang cố giữ chặt đống thực phẩm suýt rơi xuống, nghe vậy, động tác hơi khựng lại.


“Thật ra có một “Bảo mẫu” nấu cơm, dọn nhà cũng không tệ.”


Câu này rõ ràng là đang cố ý mỉa mai, nhưng đối phương lại nghe không hiểu, thậm chí còn lặng lẽ thở dài một hơi.


Một người đàn ông vừa ngốc nghếch, vừa ngu ngốc.


Phương Quan Kỳ tự rút ra kết luận, trong đôi mắt giấu sau cặp kính cũng vô thức lộ ra chút khinh thường.


“Anh thích ăn cái gì?” Đây là lần thứ ba Tống Thanh hỏi câu này.


“Bít tết, tôi thích ăn bít tết bảy phần chín.” Phương Quan Kỳ dừng lại một chút rồi nói: “Tôi ở đâu?”


Tống Thanh dẫn đường cho anh ta, trước mắt lầu một chỉ còn một phòng dành cho khách ở phía góc bên trái vẫn chưa có người ở.


Ban đầu, anh và Nam Chi ngủ chung một phòng nên vốn có hai phòng trống. Nên hôm nay sau khi nhận được cuộc gọi báo tin ba mẹ, chị em và bạn bè nhà cô sẽ đến, để tránh lời ra tiếng vào, họ đã tách ra ngủ hai phòng.


Bây giờ Tống Thanh ngủ ở phòng Nam Chi, còn Nam Chi ngủ ở phòng bà của cô, chỉ còn lại là phòng giặt, phòng cho khách và tầng hai.


Tầng một vẫn còn trống nên không cần thiết phải tầng hai, đến lúc đó tầng hai sẽ dành một phòng cho ba mẹ cô, chị em của cô mỗi người ở một phòng, vừa khéo vừa đủ.


Khi hai người lướt qua phòng khách, người phía sau bỗng nhiên dừng lại, hỏi: “Cậu ở đâu?”


Tống Thanh dừng xe lăn lại, quay đầu chỉ vào căn phòng ở góc: “Tôi ở phòng đó.”


“Nam Chi thì sao?” Phương Quan Kỳ lại hỏi.


“Nam Chi ở phòng của bà nội cô ấy.” Anh chỉ phòng bên cạnh của mình.


Phương Quan Kỳ nhíu mày, thật lâu sau mới nói: “Tôi ở phòng của cậu, cậu ở phòng này đi.”


Anh ta nói xong thì kéo hành lý đi về phòng phía trong góc kia.


Tống Thanh đi theo phía sau anh ta, một lúc sau mới nói: “Được.”


Trong phòng có một số đồ của anh cần phải dọn dẹp lại, lúc xếp đồ vào hành lý, nhìn đống quần áo và đồ dùng lộn xộn vì vội không kịp gấp gọn, anh có phần suy nghĩ không ra.


Cô gọi anh là cô vợ nhỏ, nhưng lại để cho người đàn ông khác tiến vào nhà ở.


Miệng thì nói là bạn của ba mẹ, nhưng thật ra là đến để xác định ngày với cô, sau này hai người còn có thể kết hôn.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 86: Bị xem thường
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...