Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 82: Gần mục tiêu (2)
72@-
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ống bọc chân này là quà Đông Chí, Nam Chi đã tặng anh. Khi đó anh đã mơ hồ đoán được món quà của cô tặng chắc chắn sẽ rất phù hợp với mình, nhưng không ngờ đến thật sự đúng như thế, đây chính là thứ anh cần.
Có lẽ anh luôn thích mặc quần có ống bó ở dưới cổ chân, mỗi lần mặc anh đều sẽ siết dây rút thật chặt, Nam Chi đã để ý thấy nên cô đã mua cho anh.
Sau khi đeo vào quả nhiên chân không còn bị gió lạnh lùa vào nữa, ấm hơn rất nhiều, cũng chẳng cần mặc thêm một lớp quần nào nữa.
Hai cái ống bọc chân, một cái rất dễ đeo, còn bên còn lại phải mặc bên trong quần mới có thể cố định lại được. Trước đây anh sẽ luôn tránh làm những việc này trước mặt Nam Chi, nhưng sau chuyện tối qua, dường như cơ thể anh chẳng còn chỗ nào là cô chưa nhìn thấy nữa nên có né hay không hình như cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Tống Thanh còn chưa nghĩ ra được giờ nên tránh hay không tránh thì Nam Chi đã đứng dậy đi đến, trực tiếp bế anh lên giường, kéo quần anh xuống một bên, rồi tự tay cầm lấy ống bọc chân giúp anh đeo vào.
Tống Thanh: “...”
*
Trong lúc Nam Chi giúp anh đeo vào thì cô vô tình nhìn thấy dấu vết mình để lại trên phần da lộ ra bên hông anh lúc tối hôm qua.
Hôm qua thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ cả, nên cô cứ thuận nước đẩy thuyền mà tiến gần thêm một bước. Cô thì chẳng nói làm gì nhưng hình như Tống Thanh cũng rất dễ dàng chấp nhận, chẳng có vẻ gì khác thường cả.
Như thể hai người họ vốn dĩ nên như thế.
Thật ra những ngày như hôm qua cũng không hiếm, chỉ là trước đây chưa có nụ hôn nào mà thôi.
Tay Nam Chi thì vẫn đang làm việc nhưng trong lòng cũng chẳng rảnh rỗi.
Nếu sớm biết tiến thêm một bước sẽ là quang cảnh đẹp thế này thì trước đó cô đã tiến đến từ lâu rồi.
Lần đầu tiên mà đã ăn ngon thế này, bản thân cô của trước đây cũng phải ghen tị với chính bản thân mình bây giờ.
Cơ thể dưới lớp quần áo của Tống Thanh không thể chỉ dùng mỗi từ đẹp để diễn tả nữa, mà nó là một khu vườn ngập tràn hoa lá, cả một vùng xuân sắc.
Nam Chi giúp anh chuẩn bị xong, kéo lại quần áo rồi vòng tay ôm anh đặt lên xe lăn. Sau đó cô chuẩn bị đẩy anh đi thì bị Tống Thanh ngăn cả lại, anh cố ý lục tìm trong túi ra một vỉ kẹo ngậm Kim Thái Tử (*) ra, tách một viên đưa cô.
(*) Kẹo ngậm Kim Thái Tử (): Là một loại kẹo ngậm trị đau họng phổ biến ở Trung Quốc.

Kẹo ngậm Kim Thái Tử
Nước trong bình giữ nhiệt vẫn còn ấm, anh giữ lấy mở ra đưa cho cô.
Trước khi đến buổi concert này, Tống Thanh đã lo rằng ngồi xe lăn sẽ bất tiện nên tìm hiểu đủ thứ cần lưu ý. Trong đó có một điều là trong môi trường như thế hầu hết mọi người đều sẽ thét gào hết mình, hậu quả ngày hôm sau cổ họng sẽ trở nên khô rát.
Từ sáng khi Nam Chi dậy đến giờ, chưa nói qua một câu nào, dù anh có hỏi thì cô cũng chỉ “Ừm” một tiếng mà thôi hoặc trực tiếp cướp đi việc mà làm luon, chắc cổ họng khó chịu rồi.
Nhận lấy kẹo ngậm và bình nước, cô có chút bất ngờ nhưng nghĩ lại thấy thường ngày anh vẫn luôn chu đáo như vậy, thế nên cũng không lấy làm lạ nữa.
Sau khi uống nước và ngậm kẹo, cổ họng cô dễ chịu hơn một chút, có thể mở miệng nói chuyện, nhưng giọng vẫn khàn, còn hơi đau như bị rách. Vì vậy, có thể không cần nói thì cô sẽ không nói gì.
May mà mới năm giờ sáng, xung quanh chẳng có mấy ai, chỉ có cô và Tống Thanh, mà giữa cô và Tống Thanh, chẳng cần lời cũng hiểu nhau, cô chỉ cần ra hiệu là anh đã biết.
Thậm chí có những lúc cô chưa kịp ra hiệu, anh cũng đã biết, còn làm trước cô nữa. Ví dụ như lúc này, anh đứng gần nút thang máy hơn, Nam Chi chưa mở miệng, anh đã chủ động bấm tầng nhà ăn khách sạn.
Vừa hay đúng là chỗ cô muốn đi.
Ở bên nhau thời gian dài, nên chẳng cần nói ra thì cả hai vẫn có thể hiểu được ý của nhau.
Nhà ăn vẫn chưa mở cửa, hai người đành xuống lầu, đi ra ngoài, giẫm lên lớp tuyết dày để tìm chỗ ăn sáng.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một khoảng tuyết chưa ai giẫm qua, đương nhiên, cả hai không khách sáo mà chạy ngay vào chơi một trận, còn tranh thủ đắp một người tuyết.
Đến gần sáu giờ, họ tìm được một nhà ăn, vừa bước vào, hơi nước từ quầy đồ ăn tỏa ra khắp phòng, tựa như lạc vào chốn tiên cảnh, mờ mịt khói trắng.
Tống Thanh điều khiển xe lăn đến quầy kính, thay cô hỏi xem vài món cô thích ăn đã làm xong chưa. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, hai người mới ngồi xuống, ăn thang bao (*), cháo khoai lang, hai cái bánh hấp rồi mới rời đi. Trước khi rời đi, trong quán vẫn còn khói trắng lượn lờ, mờ ảo như chốn tiên cảnh, cảnh tượng như thế này, với một người lười biếng như Nam Chi, bình thường hiếm khi thấy được.
(*) Thang bao: Là một loại bánh bao có nhân nước súp bên trong. Nó có lớp vỏ mỏng, nhân thịt (thường là thịt lợn) và một phần nước dùng gelatin hóa. Khi hấp chín, phần nước dùng tan chảy, tạo thành món bánh bao có nước súp bên trong.
Đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra cảnh đẹp như chốn Giao Trì (*) mờ ảo vẫn luôn ở ngay bên cạnh, chỉ là cô chưa từng để ý mà thôi.
(*) Giao Trì: Là nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại.
Sau khi ăn xong, hai người đi dạo xung quanh một vòng cho tiêu cơm, vừa hay gần đó có một quảng trường nhỏ, hơn sáu giờ cũng chẳng còn sớm nữa, nên đã có người bắt đầu tập thể dục, đi vòng quanh quảng trường rồi, nên hai người cũng hòa vào dòng người.
Buổi sáng nên sương mù vẫn còn rất nhiều, khi mới vào vòng đi bộ, cô cứ ngỡ chỉ có mỗi mình, nên thỉnh thoảng bước chân sẽ nhanh hơn, cô mới thấy phía trước có vài bóng dáng mờ ảo như xác sống đứng thẳng. Chỉ đến khi tới gần, cô mới nhận ra đó đều là những con người bằng xương bằng thịt.
Khung cảnh thế này là chuyện mà ngày bình thường Nam Chi chẳng bao giờ thấy được, nhưng đối với Tống Thanh thì đây là chuyện quá đỗi bình thường.
Quả nhiên thế giới của mỗi người đều có sự chênh lệch vì lệch múi thời gian và vô vàn lý do khác nhau.
Nam Chi có loại cảm giác như mình nhìn thấy thế giới của Tống Thanh.
Đến hơn bảy giờ, hai người đi dạo mỏi chân mới quay về ngủ một giấc thật sâu, đến tối lại ra ngoài đi chơi, đi ăn đồ ngon rồi tranh thủ mua vé trở về. Sáng sớm ngày hôm sau hai người dậy sớm thu dọn hành lý, xuống tới tầng một lại chẳng vội rời đi.
Vừa hay cả hai đều đang ở tầng một, có thể đến quầy lễ tân kiểm tra số dư và số ngày còn lại, sau khi đổi tên người thuê, giao dịch diễn ra suôn sẻ còn lời hơn năm nghìn tệ, vì hai người chỉ ở sáu ngày còn đặt loại phòng sáng sớm (*).
(*) Phòng sáng sớm: Đây là loại phòng khách sạn cho phép nhận phòng vào sáng sớm (thường từ khoảng 4-6 giờ sáng) và tính tiền như một ngày lưu trú bình thường, tức là có thể ở đến trưa hoặc chiều hôm sau.
Phòng sáng sớm có nghĩa là nhận phòng lúc năm giờ sáng, có thể ở đến hai giờ chiều ngày hôm sau nhưng chỉ tính tiền một ngày.
Cho nên còn dư lại năm ngày, lời hơn năm nghìn tệ.
Chuyến đi này chẳng lỗ chút nào.
Hơn nữa, Nam Chi cũng phát hiện ra một chuyện, đầu óc linh hoạt thì cách kiếm tiền sẽ nhiều, mà tốc độ kiếm tiền cũng nhanh hơn.
Tống Thanh quả thật là một cao thủ kiếm tiền, hơn nữa còn chẳng để tâm đến giá cả cao thấp thế nào.
Theo như anh từng nói, muốn kiếm được tiền thì phải biết cách cúi mình.
Anh cũng chẳng quan tâm đến việc kiếm tiền từ đâu, chỉ cần kiếm một cách ngay thẳng là được.
Tam quan của anh còn ngay thẳng hơn cả cô, chuyện này cô hoàn toàn có thể yên tâm chỉ cần làm ăn ngay thẳng là được.
Chẳng biết từ lúc nào, số dư trong thẻ của cô đã tăng đến một con số khiến cô có phần hoang mang, hơn nữa chúng còn có xu hướng đang ngày càng tăng mạnh, mỗi ngày sẽ dao động từ vài nghìn đến vài chục nghìn.
Tống Thanh nói, trên thị trường đã bắt đầu xuất hiện hàng nhái của phần mềm lọc từ ngữ th* t*c, có cái giá còn rẻ hơn của anh, nhưng tính năng không bằng, cũng không được trau chuốt bằng, cơ sở dữ liệu về từ ngữ th* t*c càng kém xa của anh, nên lợi nhuận từ phần mềm này có thể duy trì thêm hơn một tháng nữa.
Khoảng một tháng sau, khi các ông lớn nhảy vào thị trường, phần mềm này sẽ không còn giữ được vị thế ban đầu. Nhưng nó vẫn có thể tồn tại, lợi nhuận có thể giảm xuống còn vài nghìn tệ một ngày, vì dù sao cũng đã có một lượng người dùng ổn định.
Cho dù có mất đi một số khách hàng, cũng vẫn sẽ có người cảm thấy phần mềm này tốt, không muốn đổi, hoặc có những khách hàng đăng ký theo tháng, sang tháng sau vẫn phải trả thêm tiền để tiếp tục gia hạn.
Anh cũng đã bắt đầu triển khai ý tưởng thứ ba, chẳng bao lâu nữa, phần mềm thứ ba sẽ được quảng bá ngay trên nền tảng của phần mềm cũ.
Tiền cứ như nước chảy về túi, hai người vừa đạt được tự do tài chính, nhưng đột nhiên có trong tay một số tiền lớn, ít nhiều cũng cảm thấy bất an. Vì thế sau khi họ bàn bạc đã quyết định dùng số tiền này đầu tư vào bất động sản, mua một căn nhà.
Hoặc trả hết khoản vay mua căn nhà này, thêm tên anh ấy vào, rồi tiện thể sửa sang lại, chia thành hai tầng với bốn căn hộ nhỏ, cho bốn người thuê riêng.
Sau đó, hai người sẽ lùi về phía sau, sống trong căn nhà ba tầng ở dưới quê của cô.
Dù sao hai người cũng làm nghề tự do.
Tống Thanh hoàn toàn không có ý kiến gì, nghe theo sự sắp xếp của cô. Cuối cùng cô đưa ra quyết định sẽ trả hết khoản tiền vay của căn nhà hiện tại, phần tiền này sẽ mang danh nghĩa tên của anh, đồng thời cũng sẽ bổ sung anh vào sổ đỏ.
Trong khoảng thời gian bên nhau, anh chưa từng giấu giếm cô điều gì, nên Nam Chi không thể để anh chịu thiệt, cái gì thuộc về anh thì cô sẽ không chiếm đoạt.
Nếu sau này ra đi, chỉ cần anh lên tòa án, có thể lấy lại được phần tiền anh đã bỏ ra.
Dù anh không kiện, cô cũng không thể vô liêm sỉ đến mức giữ lại số tiền đó cho mình.
Lý do cô chọn trả hết khoản vay trước là vì sợ nếu có bất trắc xảy ra, mua nhà mới xong lại không còn tiền dự phòng, ba mẹ cô cũng không thể làm việc mãi, thì khoản vay nhà hơn vạn tệ mỗi tháng sẽ trở thành gánh nặng lớn mà chỉ dựa vào người trẻ sẽ khó mà gánh nổi.
Tóm lại, không còn áp lực tài chính thì mới có thể làm được nhiều thứ khác. Theo kế hoạch trước đó của họ, khi không còn lo lắng chuyện tiền bạc, một người sẽ đi dạy học vùng cao, một người làm từ thiện.
Bản thân Nam Chi cũng kiếm được không ít, dù sao có một Quyển Vương (*) bên cạnh, cô cũng bị ảnh hưởng mà siêng năng hơn, kiếm tiền từ nhiều nguồn khác nhau, tóm lại cả hai lại tiến thêm một bước đến mục tiêu của mình.
(*) Quyển Vương: Là một thuật ngữ trên mạng Trung Quốc, dùng để chỉ người giỏi nhất trong một môi trường cạnh tranh khốc liệt.
Giống như mặt trời buổi sớm, ánh sáng đã bắt đầu xuyên qua tầng mây, mà ánh sáng thì luôn mang theo hy vọng.
Có hy vọng và không có hy vọng là hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Ống bọc chân này là quà Đông Chí, Nam Chi đã tặng anh. Khi đó anh đã mơ hồ đoán được món quà của cô tặng chắc chắn sẽ rất phù hợp với mình, nhưng không ngờ đến thật sự đúng như thế, đây chính là thứ anh cần.
Có lẽ anh luôn thích mặc quần có ống bó ở dưới cổ chân, mỗi lần mặc anh đều sẽ siết dây rút thật chặt, Nam Chi đã để ý thấy nên cô đã mua cho anh.
Sau khi đeo vào quả nhiên chân không còn bị gió lạnh lùa vào nữa, ấm hơn rất nhiều, cũng chẳng cần mặc thêm một lớp quần nào nữa.
Hai cái ống bọc chân, một cái rất dễ đeo, còn bên còn lại phải mặc bên trong quần mới có thể cố định lại được. Trước đây anh sẽ luôn tránh làm những việc này trước mặt Nam Chi, nhưng sau chuyện tối qua, dường như cơ thể anh chẳng còn chỗ nào là cô chưa nhìn thấy nữa nên có né hay không hình như cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Tống Thanh còn chưa nghĩ ra được giờ nên tránh hay không tránh thì Nam Chi đã đứng dậy đi đến, trực tiếp bế anh lên giường, kéo quần anh xuống một bên, rồi tự tay cầm lấy ống bọc chân giúp anh đeo vào.
Tống Thanh: “...”
*
Trong lúc Nam Chi giúp anh đeo vào thì cô vô tình nhìn thấy dấu vết mình để lại trên phần da lộ ra bên hông anh lúc tối hôm qua.
Hôm qua thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ cả, nên cô cứ thuận nước đẩy thuyền mà tiến gần thêm một bước. Cô thì chẳng nói làm gì nhưng hình như Tống Thanh cũng rất dễ dàng chấp nhận, chẳng có vẻ gì khác thường cả.
Như thể hai người họ vốn dĩ nên như thế.
Thật ra những ngày như hôm qua cũng không hiếm, chỉ là trước đây chưa có nụ hôn nào mà thôi.
Tay Nam Chi thì vẫn đang làm việc nhưng trong lòng cũng chẳng rảnh rỗi.
Nếu sớm biết tiến thêm một bước sẽ là quang cảnh đẹp thế này thì trước đó cô đã tiến đến từ lâu rồi.
Lần đầu tiên mà đã ăn ngon thế này, bản thân cô của trước đây cũng phải ghen tị với chính bản thân mình bây giờ.
Cơ thể dưới lớp quần áo của Tống Thanh không thể chỉ dùng mỗi từ đẹp để diễn tả nữa, mà nó là một khu vườn ngập tràn hoa lá, cả một vùng xuân sắc.
Nam Chi giúp anh chuẩn bị xong, kéo lại quần áo rồi vòng tay ôm anh đặt lên xe lăn. Sau đó cô chuẩn bị đẩy anh đi thì bị Tống Thanh ngăn cả lại, anh cố ý lục tìm trong túi ra một vỉ kẹo ngậm Kim Thái Tử (*) ra, tách một viên đưa cô.
(*) Kẹo ngậm Kim Thái Tử (): Là một loại kẹo ngậm trị đau họng phổ biến ở Trung Quốc.
Kẹo ngậm Kim Thái Tử
Nước trong bình giữ nhiệt vẫn còn ấm, anh giữ lấy mở ra đưa cho cô.
Trước khi đến buổi concert này, Tống Thanh đã lo rằng ngồi xe lăn sẽ bất tiện nên tìm hiểu đủ thứ cần lưu ý. Trong đó có một điều là trong môi trường như thế hầu hết mọi người đều sẽ thét gào hết mình, hậu quả ngày hôm sau cổ họng sẽ trở nên khô rát.
Từ sáng khi Nam Chi dậy đến giờ, chưa nói qua một câu nào, dù anh có hỏi thì cô cũng chỉ “Ừm” một tiếng mà thôi hoặc trực tiếp cướp đi việc mà làm luon, chắc cổ họng khó chịu rồi.
Nhận lấy kẹo ngậm và bình nước, cô có chút bất ngờ nhưng nghĩ lại thấy thường ngày anh vẫn luôn chu đáo như vậy, thế nên cũng không lấy làm lạ nữa.
Sau khi uống nước và ngậm kẹo, cổ họng cô dễ chịu hơn một chút, có thể mở miệng nói chuyện, nhưng giọng vẫn khàn, còn hơi đau như bị rách. Vì vậy, có thể không cần nói thì cô sẽ không nói gì.
May mà mới năm giờ sáng, xung quanh chẳng có mấy ai, chỉ có cô và Tống Thanh, mà giữa cô và Tống Thanh, chẳng cần lời cũng hiểu nhau, cô chỉ cần ra hiệu là anh đã biết.
Thậm chí có những lúc cô chưa kịp ra hiệu, anh cũng đã biết, còn làm trước cô nữa. Ví dụ như lúc này, anh đứng gần nút thang máy hơn, Nam Chi chưa mở miệng, anh đã chủ động bấm tầng nhà ăn khách sạn.
Vừa hay đúng là chỗ cô muốn đi.
Ở bên nhau thời gian dài, nên chẳng cần nói ra thì cả hai vẫn có thể hiểu được ý của nhau.
Nhà ăn vẫn chưa mở cửa, hai người đành xuống lầu, đi ra ngoài, giẫm lên lớp tuyết dày để tìm chỗ ăn sáng.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một khoảng tuyết chưa ai giẫm qua, đương nhiên, cả hai không khách sáo mà chạy ngay vào chơi một trận, còn tranh thủ đắp một người tuyết.
Đến gần sáu giờ, họ tìm được một nhà ăn, vừa bước vào, hơi nước từ quầy đồ ăn tỏa ra khắp phòng, tựa như lạc vào chốn tiên cảnh, mờ mịt khói trắng.
Tống Thanh điều khiển xe lăn đến quầy kính, thay cô hỏi xem vài món cô thích ăn đã làm xong chưa. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, hai người mới ngồi xuống, ăn thang bao (*), cháo khoai lang, hai cái bánh hấp rồi mới rời đi. Trước khi rời đi, trong quán vẫn còn khói trắng lượn lờ, mờ ảo như chốn tiên cảnh, cảnh tượng như thế này, với một người lười biếng như Nam Chi, bình thường hiếm khi thấy được.
(*) Thang bao: Là một loại bánh bao có nhân nước súp bên trong. Nó có lớp vỏ mỏng, nhân thịt (thường là thịt lợn) và một phần nước dùng gelatin hóa. Khi hấp chín, phần nước dùng tan chảy, tạo thành món bánh bao có nước súp bên trong.
Đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra cảnh đẹp như chốn Giao Trì (*) mờ ảo vẫn luôn ở ngay bên cạnh, chỉ là cô chưa từng để ý mà thôi.
(*) Giao Trì: Là nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại.
Sau khi ăn xong, hai người đi dạo xung quanh một vòng cho tiêu cơm, vừa hay gần đó có một quảng trường nhỏ, hơn sáu giờ cũng chẳng còn sớm nữa, nên đã có người bắt đầu tập thể dục, đi vòng quanh quảng trường rồi, nên hai người cũng hòa vào dòng người.
Buổi sáng nên sương mù vẫn còn rất nhiều, khi mới vào vòng đi bộ, cô cứ ngỡ chỉ có mỗi mình, nên thỉnh thoảng bước chân sẽ nhanh hơn, cô mới thấy phía trước có vài bóng dáng mờ ảo như xác sống đứng thẳng. Chỉ đến khi tới gần, cô mới nhận ra đó đều là những con người bằng xương bằng thịt.
Khung cảnh thế này là chuyện mà ngày bình thường Nam Chi chẳng bao giờ thấy được, nhưng đối với Tống Thanh thì đây là chuyện quá đỗi bình thường.
Quả nhiên thế giới của mỗi người đều có sự chênh lệch vì lệch múi thời gian và vô vàn lý do khác nhau.
Nam Chi có loại cảm giác như mình nhìn thấy thế giới của Tống Thanh.
Đến hơn bảy giờ, hai người đi dạo mỏi chân mới quay về ngủ một giấc thật sâu, đến tối lại ra ngoài đi chơi, đi ăn đồ ngon rồi tranh thủ mua vé trở về. Sáng sớm ngày hôm sau hai người dậy sớm thu dọn hành lý, xuống tới tầng một lại chẳng vội rời đi.
Vừa hay cả hai đều đang ở tầng một, có thể đến quầy lễ tân kiểm tra số dư và số ngày còn lại, sau khi đổi tên người thuê, giao dịch diễn ra suôn sẻ còn lời hơn năm nghìn tệ, vì hai người chỉ ở sáu ngày còn đặt loại phòng sáng sớm (*).
(*) Phòng sáng sớm: Đây là loại phòng khách sạn cho phép nhận phòng vào sáng sớm (thường từ khoảng 4-6 giờ sáng) và tính tiền như một ngày lưu trú bình thường, tức là có thể ở đến trưa hoặc chiều hôm sau.
Phòng sáng sớm có nghĩa là nhận phòng lúc năm giờ sáng, có thể ở đến hai giờ chiều ngày hôm sau nhưng chỉ tính tiền một ngày.
Cho nên còn dư lại năm ngày, lời hơn năm nghìn tệ.
Chuyến đi này chẳng lỗ chút nào.
Hơn nữa, Nam Chi cũng phát hiện ra một chuyện, đầu óc linh hoạt thì cách kiếm tiền sẽ nhiều, mà tốc độ kiếm tiền cũng nhanh hơn.
Tống Thanh quả thật là một cao thủ kiếm tiền, hơn nữa còn chẳng để tâm đến giá cả cao thấp thế nào.
Theo như anh từng nói, muốn kiếm được tiền thì phải biết cách cúi mình.
Anh cũng chẳng quan tâm đến việc kiếm tiền từ đâu, chỉ cần kiếm một cách ngay thẳng là được.
Tam quan của anh còn ngay thẳng hơn cả cô, chuyện này cô hoàn toàn có thể yên tâm chỉ cần làm ăn ngay thẳng là được.
Chẳng biết từ lúc nào, số dư trong thẻ của cô đã tăng đến một con số khiến cô có phần hoang mang, hơn nữa chúng còn có xu hướng đang ngày càng tăng mạnh, mỗi ngày sẽ dao động từ vài nghìn đến vài chục nghìn.
Tống Thanh nói, trên thị trường đã bắt đầu xuất hiện hàng nhái của phần mềm lọc từ ngữ th* t*c, có cái giá còn rẻ hơn của anh, nhưng tính năng không bằng, cũng không được trau chuốt bằng, cơ sở dữ liệu về từ ngữ th* t*c càng kém xa của anh, nên lợi nhuận từ phần mềm này có thể duy trì thêm hơn một tháng nữa.
Khoảng một tháng sau, khi các ông lớn nhảy vào thị trường, phần mềm này sẽ không còn giữ được vị thế ban đầu. Nhưng nó vẫn có thể tồn tại, lợi nhuận có thể giảm xuống còn vài nghìn tệ một ngày, vì dù sao cũng đã có một lượng người dùng ổn định.
Cho dù có mất đi một số khách hàng, cũng vẫn sẽ có người cảm thấy phần mềm này tốt, không muốn đổi, hoặc có những khách hàng đăng ký theo tháng, sang tháng sau vẫn phải trả thêm tiền để tiếp tục gia hạn.
Anh cũng đã bắt đầu triển khai ý tưởng thứ ba, chẳng bao lâu nữa, phần mềm thứ ba sẽ được quảng bá ngay trên nền tảng của phần mềm cũ.
Tiền cứ như nước chảy về túi, hai người vừa đạt được tự do tài chính, nhưng đột nhiên có trong tay một số tiền lớn, ít nhiều cũng cảm thấy bất an. Vì thế sau khi họ bàn bạc đã quyết định dùng số tiền này đầu tư vào bất động sản, mua một căn nhà.
Hoặc trả hết khoản vay mua căn nhà này, thêm tên anh ấy vào, rồi tiện thể sửa sang lại, chia thành hai tầng với bốn căn hộ nhỏ, cho bốn người thuê riêng.
Sau đó, hai người sẽ lùi về phía sau, sống trong căn nhà ba tầng ở dưới quê của cô.
Dù sao hai người cũng làm nghề tự do.
Tống Thanh hoàn toàn không có ý kiến gì, nghe theo sự sắp xếp của cô. Cuối cùng cô đưa ra quyết định sẽ trả hết khoản tiền vay của căn nhà hiện tại, phần tiền này sẽ mang danh nghĩa tên của anh, đồng thời cũng sẽ bổ sung anh vào sổ đỏ.
Trong khoảng thời gian bên nhau, anh chưa từng giấu giếm cô điều gì, nên Nam Chi không thể để anh chịu thiệt, cái gì thuộc về anh thì cô sẽ không chiếm đoạt.
Nếu sau này ra đi, chỉ cần anh lên tòa án, có thể lấy lại được phần tiền anh đã bỏ ra.
Dù anh không kiện, cô cũng không thể vô liêm sỉ đến mức giữ lại số tiền đó cho mình.
Lý do cô chọn trả hết khoản vay trước là vì sợ nếu có bất trắc xảy ra, mua nhà mới xong lại không còn tiền dự phòng, ba mẹ cô cũng không thể làm việc mãi, thì khoản vay nhà hơn vạn tệ mỗi tháng sẽ trở thành gánh nặng lớn mà chỉ dựa vào người trẻ sẽ khó mà gánh nổi.
Tóm lại, không còn áp lực tài chính thì mới có thể làm được nhiều thứ khác. Theo kế hoạch trước đó của họ, khi không còn lo lắng chuyện tiền bạc, một người sẽ đi dạy học vùng cao, một người làm từ thiện.
Bản thân Nam Chi cũng kiếm được không ít, dù sao có một Quyển Vương (*) bên cạnh, cô cũng bị ảnh hưởng mà siêng năng hơn, kiếm tiền từ nhiều nguồn khác nhau, tóm lại cả hai lại tiến thêm một bước đến mục tiêu của mình.
(*) Quyển Vương: Là một thuật ngữ trên mạng Trung Quốc, dùng để chỉ người giỏi nhất trong một môi trường cạnh tranh khốc liệt.
Giống như mặt trời buổi sớm, ánh sáng đã bắt đầu xuyên qua tầng mây, mà ánh sáng thì luôn mang theo hy vọng.
Có hy vọng và không có hy vọng là hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 82: Gần mục tiêu (2)
10.0/10 từ 31 lượt.