Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 81: Gần mục tiêu (1)
71@-
Trước khi bắt đầu, Tống Thanh đã nhắc nhở cô mấy lần rồi, chỉ chơi vui thôi, đừng nghiêm túc quá.
Trong suy nghĩ của anh, hôn lên má hay hôn lên cổ cũng giống như việc cô thường hay véo má anh mà thôi, cùng lắm cũng chỉ như đặt tay lên cổ anh để sưởi ấm, chỉ đùa giỡn, nhưng hôn môi thì lại là chuyện khác.
Có thể do anh vẫn còn mang chút truyền thống, cảm thấy chỉ khi nào mối quan hệ thật sự rất thân thiết mới có thể hôn môi thôi, chẳng hạn như là người yêu, hoặc là vợ chồng.
Nhưng sau khi ở bên nhau một thời gian dài, mối quan hệ của họ đã chẳng thua kém gì những người thân trong nhà, nhưng người thân khác với bạn trai hay vợ chồng, mối quan hệ này vẫn có chút khác biệt.
Anh đã cố ý nhấn mạnh điều đó rất nhiều lần nhưng Nam Chi vẫn rất kiên trì. Cô nâng mặt anh lên, nghiêm túc và cẩn thận đặt xuống một nụ hôn tại môi anh.
Lúc đầu cô chỉ hời hợt, có chút nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, có lẽ cô đang cố gắng tìm hiểu về cảm giác rối rắm phía trước, không biết cảm giác khi hôn môi sẽ như thế nào.
Hôn má và hôn cổ cũng giống như hôn cánh tay, không xem là hôn môi được, phải hôn môi mới tính là một nụ hôn đúng nghĩa.
Khi hôn môi cô cũng rất nghiêm túc, cũng rất lâu, lâu đến mức khiến anh có cảm giác như trên bàn tiệc có vô số món ăn nhưng Nam Chi lại tìm thấy được món cô thích nhất, nên sau đó chẳng thèm động đũa vào món nào khác nữa. Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào món ăn đó, nên cô phải ăn sạch cho đến khi chẳng còn thừa lại gì mới thôi.
Cô như thể vừa mới phát hiện ra một vũ trụ mới, vô cùng tò mò, nên chẳng chút tiết chế nào cứ thế mà lao vào chẳng có chút kỹ thuật nào, dùng cách nguyên thủy nhất để tận hưởng món ăn này.
Mà một người lần đầu trải nghiệm hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Một người chưa từng được yêu thương cũng chẳng biết cách yêu thương người khác, chỉ biết theo bản năng vốn có của mình, chẳng có nguyên tắc nào, cũng chẳng có giới hạn, cứ mặc sức mà chiều chuộng đối phương.
Vào giờ phút này anh chiều chuộng cô chẳng khác nào đang tự rước khổ vào thân, để cô buông thả tùy ý đòi hỏi mọi thứ trên người anh.
Nhưng chẳng sao cả, anh có thể chấp nhận được.
Cuối cùng món ăn mà cô nhắm đến bấy lâu nay đã bị cô ăn sạch mà chẳng chừa lại chút nào. Nhưng rồi cô lại nhanh chóng hướng ánh mắt sang những món khác, dường như bỗng chốc bắt đầu thấy hứng thú với cả bàn tiệc, muốn lần lượt nếm thử từng món một, muốn chạm qua mọi thứ.
Thậm chí Tống Thanh còn bị cô lật người lại, thành tư thế úp mặt xuống giường, Nam Chi vén áo anh lên, để lộ tấm lưng trần rồi v**t v* theo đường xương sống của anh, miệng cũng không quên khen xương của anh đẹp thật.
Thỉnh thoảng cũng có người khen anh đẹp, nói anh đẹp trai nhưng đây là lần đầu tiên có người anh có khung xương đẹp.
Nhưng anh nhớ đến những bức tranh của Nam Chi vẽ. Cô thường phác thảo đường nét cơ thể trước khi vẽ tranh, men theo đường viền cơ thể anh mà quan sát cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Anh im lặng nằm sấp xuống giường, chờ đợi Nam Chi mất đi hứng thú.
Thế nhưng một người đã quen với việc vẽ tranh một khi đã được gặp cơ thể người thật thì hứng thú ấy không hề nhỏ chút nào.
Làn da đang lộ ra ngoài của anh từ từ cảm thấy lạnh, hơi ấm của máy sưởi cũng không đủ để chúng nóng lên. Vậy mà Nam Chi vẫn chứ chăm chú nhìn anh chẳng hề kéo áo xuống che nó lại.
Anh có thể cảm nhận được cô đang nhìn, nhìn hơi thở của anh, cơ thể phập phồng lên xuống và sự phân bố các bảng màu trên cơ thể.
Tống Thanh cũng chưa từng bị một ai nhìn chăm chú như thế bao giờ, cũng chưa từng có ai hứng thú với anh như cô. Cứ chăm chú dõi theo anh, một đôi môi không ngừng hôn anh, như cô gái nhỏ có được con búp bê mình yêu thích, yêu thích đến mức chẳng nỡ buông tay.
Nhưng vậy mà anh lại chẳng thấy khó chịu, trái lại, anh có một cảm giác như bản thân mình đã được chấp nhận một cách trọn vẹn.
Nam Chi hoàn toàn không chê bai anh, cho dù anh đã nói với cô rằng từ nhỏ anh đã phải ăn đồ thừa, cơm thừa mà lớn nên rất bẩn. Nhưng cô cũng chẳng để ý, hơn nữa cô càng ra sức hôn anh lâu hơn.
Như thể đang dùng hành động này để chứng minh, cô chẳng hề để ý một chút nào cả.
Tảng đá trong lòng Tống Thanh cũng đã rơi xuống hoàn toàn, anh thả lỏng người, nghĩ thầm.
Thôi kệ đi, dù sao anh cũng không khó chịu.
Thậm chí anh còn cảm thấy khoảng cách giữa anh và Nam Chi đã được kéo gần thêm một chút, như thể bức tường cuối cùng ngăn cách giữa hai người cũng đã được phá bỏ.
Vào đông trời rất lạnh, phòng lại lớn nên hệ thống sưởi mãi vẫn chưa đủ ấm, hoặc cũng có thể do để da phơi bên ngoài lâu quá nên khiến anh cảm thấy cơ thể của mình bắt đầu không khống chế được mà run lên.
Nam Chi cũng thấy điều đó, nên không tiếp tục nhìn nữa, kéo vạt áo của anh xuống, rồi lấy chăn trùm kín người anh, cẩn thận kéo chăn đến tận cổ của anh.
Tống Thanh kéo chăn lên nắm chặt chăn thêm một chút, vừa xoay đầu đã nhìn thấy người bên cạnh rút tay lại, xuống giường rồi đi ra ngoài.
Chẳng hiểu sao, trong lòng anh chẳng những không có cảm giác nhẹ nhõm sau khi kết thúc, mà trái lại còn có chút thất vọng, dường như không quá tình nguyện để cô rời đi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh lại thấy Nam Chi vòng qua tấm bình phong, trở lại giường anh.
Không giống như khi nãy, lần này trong tay cô còn mang theo điện thoại và đồ sạc, có vẻ như tính toán ở nơi này lâu dài.
Dù sao đi nữa, ngay khi cô vừa cắm sạc xong, Tống Thanh đã giơ tay tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối đen kịt, giờ này dù Nam Chi có muốn làm gì thì cũng đã muộn, đành phải ngoan ngoãn nằm xuống.
Anh nghe thấy được tiếng sột soạt ở bên cạnh.
Tuy rằng đây là phòng tiêu chuẩn, hai giường, nhưng có tận bốn cái gối, mỗi giường có hai cái, Tống Thanh mò lấy một cái gối khác đưa cho cô. Rồi nghe thấy tiếng cô nằm xuống, cùng với bóng đen đột nhiên đổ xuống bên cạnh.
Bóng tối khiến người ta không thể nhìn rõ, cũng bớt đi sự ngại ngùng khi đối mặt nhau, lại càng khiến mọi thứ trở nên tự nhiên hơn.
Hoặc cũng có thể là do sau một khoảng thời gian dài ở bên nhau, cả hai đã quá quen thuộc với đối phương, đến mức dù có nhìn thấy hay không, dù làm gì đi nữa, cũng vẫn cứ thoải mái như vậy. Ít nhất thì lúc này, anh không cảm thấy có chút không tự nhiên nào, thậm chí còn thấy mọi chuyện diễn ra như vậy vốn dĩ là lẽ đương nhiên.
Tống Thanh nhắm mắt, vừa mới chuẩn bị ngủ, nhưng phía sau anh lại truyền đến tiếng động, Nam Chi gác tay lên bả vai anh, mở điện thoại ra cho anh xem.
Trên màn hình là camera giám sát ở nhà, chiếu thẳng vào giường của anh, trên giường có hai con mèo, bình thường chúng rất thích chui vào trong chăn. Nếu không có hai người nằm trên giường thì chúng sẽ không chịu chui ra, vì trời lạnh.
Nhưng bây giờ, gần như suốt ngày suốt đêm chúng đều nằm trên chăn, canh chừng trước camera, chỉ cần có người nói chuyện với camera, hai con mèo sẽ lập tức chạy tới, cọ cọ vào ống kính một cách thân thiết.
Bình thường chúng cũng không hay kêu, nhưng mỗi khi có người gọi, chúng sẽ khẽ cất tiếng, như đang hỏi, hai người đi đâu rồi? Vì sao còn chưa về nữa.
Trước khi đi, Nam Chi đã cố ý mua máy cho ăn tự động, khay cát vệ sinh cũng là loại tự động, có thể tự dọn dẹp, nước uống là nước đun sôi, giữ ấm suốt hai mươi tư giờ. Nhưng dù vậy, cô vẫn không yên tâm, còn đặc biệt nhờ người khác cách ngày đến thay nước, thêm đồ ăn đóng hộp, kiểm tra xem máy cho ăn có hoạt động bình thường hay không.
Hai con mèo không thiếu ăn, thiếu uống, thiếu thứ gì cả, chỉ là tinh thần có vẻ uể oải, trong mắt không còn ánh sáng như khi có hai người ở nhà.
Vốn dĩ Nam Chi đã có chút lo lắng cho chúng, giờ thấy tình trạng này lại càng nóng ruột hơn. Trong bóng tối, cô bàn bạc với anh, hay ngày mai hoặc ngày kia hai người trở về đi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đã.
Tống Thanh không có ý kiến. Dù sao thì anh cũng chỉ đi theo để bầu bạn với Nam Chi, cô chơi vui là được, còn anh thế nào cũng chẳng sao cả.
Về công việc, dù có đi ra ngoài, chỉ cần có máy tính là có thể làm được. Trong phòng họ đang ở cũng có sẵn máy tính, Nam Chi còn mang theo cả máy tính bảng.
Những lúc không vẽ tranh, cô sẽ đưa máy tính bảng cho anh dùng, điện thoại cũng có thể sử dụng tạm thời, không có gì bất tiện cả.
Hai người cứ thế cuộn tròn trên giường, nói chuyện như thể đang tâm sự những điều rất riêng tư, trò chuyện một lúc rồi mới ngủ.
Nam Chi vốn ngủ không ngon, vậy mà hôm nay lại bất ngờ thiếp đi rất sớm, không biết có phải do trời quá lạnh hay không, cô chưa kịp xoay trở gì nhiều đã ngủ mất, nhưng cũng vì thế mà sáng dậy sớm.
Mới hơn năm giờ sáng, cô đã bắt đầu cựa quậy, lăn qua lộn lại liên tục. Dù đã cố gắng hạn chế động tác hết mức, nhưng lần đầu tiên ngủ chung giường, Tống Thanh hiếm hoi có một giấc ngủ không sâu, giống như trong lòng vẫn còn vướng bận điều gì, chỉ một chút động tĩnh cũng đủ khiến anh tỉnh giấc.
Thấy cả hai đều đã thức, anh dứt khoát lên tiếng hỏi cô có muốn ra ngoài dạo một vòng, tìm gì đó ăn không.
Anh phát hiện ra hầu hết những lúc Nam Chi mất ngủ đều là do bụng đói, chỉ cần trước khi ngủ ăn chút gì đó nóng ấm, cô sẽ ngủ rất ngon. Còn nếu không ăn, hoặc đồ ăn không đủ no, thì đến nửa đêm sẽ lại trằn trọc.
Tối qua sau khi về phòng, cả hai không ăn gì cả, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cô dậy sớm như vậy, có lẽ năng lượng trong cơ thể đã tiêu hao hết.
Nam Chi vừa thò tay ra khỏi chăn thì cái lạnh lập tức ập đến, dù bật điều hòa cả đêm cũng chẳng ấm hơn được bao nhiêu. Cô chẳng muốn ra ngoài chút nào, vì biết chắc bên ngoài sẽ còn lạnh hơn nữa.
Nhưng đúng là cô cũng không buồn ngủ, nên cuối cùng vẫn gật đầu, khẽ “Ừ” một tiếng.
Vốn dĩ bản tính của cô rất lề mề nhưng Tống Thanh thì không, vừa đề nghị xong anh đã bật đèn, bắt đầu sửa soạn chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này Nam Chi vẫn còn trùm chăn. Cô biết rằng nếu cô không dậy, Tống Thanh cũng sẽ không giục, nhưng anh sẽ kiên nhẫn ngồi đó, lặng lẽ chờ đợi cô.
Nghĩ vậy, lương tâm cô hơi áy náy, cuối cùng vẫn bò dậy, quay về giường mình mặc áo khoác.
Vốn dĩ định quay lại ngủ tiếp, nên cô không thay đồ hoàn toàn, chỉ khoác thêm một chiếc áo dày, mặc thêm một lớp quần giữ nhiệt bên trong quần ngủ, để ra ngoài không bị lạnh chân.
Bộ đồ ngủ lông xù mặc trong nhà thì ổn, vì có lò sưởi nên không thấy rét nhưng ra ngoài thì không được, bởi vì đường may rộng, gió lạnh có thể lùa vào.
Nam Chi xỏ dép bông hình đầu hổ, vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Tống Thanh đang tìm điện thoại. Tối qua cô hành hạ anh cả buổi, người thì không bị lạc, nhưng điện thoại lại không thấy đâu.
Tống Thanh mím môi, lật chăn tìm kiếm khắp giường, hiếm khi anh lại chậm hơn cô. Cô đã chuẩn bị xong xuôi, vậy mà anh còn chưa mặc xong áo khoác, thậm chí vẫn chưa ngồi vào xe lăn.
Nam Chi bảo anh cứ tiếp tục chuẩn bị đi, còn cô sẽ giúp anh tìm điện thoại.
Cô nhớ tối qua khi đến đây, Tống Thanh vẫn còn đang nghịch điện thoại. Anh có trí nhớ rất tốt, có lẽ do bị cô trêu chọc quá đà, tâm trí bị chấn động quá mạnh nên quên luôn mình đã để đâu.
Nam Chi cũng không để ý xem sau đó điện thoại đã đi đâu, lật tung cả chăn lên tìm mà vẫn không thấy, cuối cùng, cô phát hiện nó nằm dưới gầm giường.
Chắc là rơi từ đầu giường xuống, vì trên sàn có trải thảm, lúc rơi không phát ra tiếng động, khi đó cả hai đều đang bận rộn chuyện khác, dĩ nhiên chẳng ai để ý đến nó.
Khi Nam Chi cúi người nhặt lên, Tống Thanh đang đeo ống bọc chân, vén quần lên, để lộ phần chân bị cắt cụt, rồi lồng chiếc ống vào.
Quần áo mùa đông thường có nhiều lớp nên động tác cũng chậm hơn bình thường, trước kia đều là anh chờ cô, hôm nay Nam Chi cũng kiên nhẫn chờ anh.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Trước khi bắt đầu, Tống Thanh đã nhắc nhở cô mấy lần rồi, chỉ chơi vui thôi, đừng nghiêm túc quá.
Trong suy nghĩ của anh, hôn lên má hay hôn lên cổ cũng giống như việc cô thường hay véo má anh mà thôi, cùng lắm cũng chỉ như đặt tay lên cổ anh để sưởi ấm, chỉ đùa giỡn, nhưng hôn môi thì lại là chuyện khác.
Có thể do anh vẫn còn mang chút truyền thống, cảm thấy chỉ khi nào mối quan hệ thật sự rất thân thiết mới có thể hôn môi thôi, chẳng hạn như là người yêu, hoặc là vợ chồng.
Nhưng sau khi ở bên nhau một thời gian dài, mối quan hệ của họ đã chẳng thua kém gì những người thân trong nhà, nhưng người thân khác với bạn trai hay vợ chồng, mối quan hệ này vẫn có chút khác biệt.
Anh đã cố ý nhấn mạnh điều đó rất nhiều lần nhưng Nam Chi vẫn rất kiên trì. Cô nâng mặt anh lên, nghiêm túc và cẩn thận đặt xuống một nụ hôn tại môi anh.
Lúc đầu cô chỉ hời hợt, có chút nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, có lẽ cô đang cố gắng tìm hiểu về cảm giác rối rắm phía trước, không biết cảm giác khi hôn môi sẽ như thế nào.
Hôn má và hôn cổ cũng giống như hôn cánh tay, không xem là hôn môi được, phải hôn môi mới tính là một nụ hôn đúng nghĩa.
Khi hôn môi cô cũng rất nghiêm túc, cũng rất lâu, lâu đến mức khiến anh có cảm giác như trên bàn tiệc có vô số món ăn nhưng Nam Chi lại tìm thấy được món cô thích nhất, nên sau đó chẳng thèm động đũa vào món nào khác nữa. Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào món ăn đó, nên cô phải ăn sạch cho đến khi chẳng còn thừa lại gì mới thôi.
Cô như thể vừa mới phát hiện ra một vũ trụ mới, vô cùng tò mò, nên chẳng chút tiết chế nào cứ thế mà lao vào chẳng có chút kỹ thuật nào, dùng cách nguyên thủy nhất để tận hưởng món ăn này.
Mà một người lần đầu trải nghiệm hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Một người chưa từng được yêu thương cũng chẳng biết cách yêu thương người khác, chỉ biết theo bản năng vốn có của mình, chẳng có nguyên tắc nào, cũng chẳng có giới hạn, cứ mặc sức mà chiều chuộng đối phương.
Vào giờ phút này anh chiều chuộng cô chẳng khác nào đang tự rước khổ vào thân, để cô buông thả tùy ý đòi hỏi mọi thứ trên người anh.
Nhưng chẳng sao cả, anh có thể chấp nhận được.
Cuối cùng món ăn mà cô nhắm đến bấy lâu nay đã bị cô ăn sạch mà chẳng chừa lại chút nào. Nhưng rồi cô lại nhanh chóng hướng ánh mắt sang những món khác, dường như bỗng chốc bắt đầu thấy hứng thú với cả bàn tiệc, muốn lần lượt nếm thử từng món một, muốn chạm qua mọi thứ.
Thậm chí Tống Thanh còn bị cô lật người lại, thành tư thế úp mặt xuống giường, Nam Chi vén áo anh lên, để lộ tấm lưng trần rồi v**t v* theo đường xương sống của anh, miệng cũng không quên khen xương của anh đẹp thật.
Thỉnh thoảng cũng có người khen anh đẹp, nói anh đẹp trai nhưng đây là lần đầu tiên có người anh có khung xương đẹp.
Nhưng anh nhớ đến những bức tranh của Nam Chi vẽ. Cô thường phác thảo đường nét cơ thể trước khi vẽ tranh, men theo đường viền cơ thể anh mà quan sát cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Anh im lặng nằm sấp xuống giường, chờ đợi Nam Chi mất đi hứng thú.
Thế nhưng một người đã quen với việc vẽ tranh một khi đã được gặp cơ thể người thật thì hứng thú ấy không hề nhỏ chút nào.
Làn da đang lộ ra ngoài của anh từ từ cảm thấy lạnh, hơi ấm của máy sưởi cũng không đủ để chúng nóng lên. Vậy mà Nam Chi vẫn chứ chăm chú nhìn anh chẳng hề kéo áo xuống che nó lại.
Anh có thể cảm nhận được cô đang nhìn, nhìn hơi thở của anh, cơ thể phập phồng lên xuống và sự phân bố các bảng màu trên cơ thể.
Tống Thanh cũng chưa từng bị một ai nhìn chăm chú như thế bao giờ, cũng chưa từng có ai hứng thú với anh như cô. Cứ chăm chú dõi theo anh, một đôi môi không ngừng hôn anh, như cô gái nhỏ có được con búp bê mình yêu thích, yêu thích đến mức chẳng nỡ buông tay.
Nhưng vậy mà anh lại chẳng thấy khó chịu, trái lại, anh có một cảm giác như bản thân mình đã được chấp nhận một cách trọn vẹn.
Nam Chi hoàn toàn không chê bai anh, cho dù anh đã nói với cô rằng từ nhỏ anh đã phải ăn đồ thừa, cơm thừa mà lớn nên rất bẩn. Nhưng cô cũng chẳng để ý, hơn nữa cô càng ra sức hôn anh lâu hơn.
Như thể đang dùng hành động này để chứng minh, cô chẳng hề để ý một chút nào cả.
Tảng đá trong lòng Tống Thanh cũng đã rơi xuống hoàn toàn, anh thả lỏng người, nghĩ thầm.
Thôi kệ đi, dù sao anh cũng không khó chịu.
Thậm chí anh còn cảm thấy khoảng cách giữa anh và Nam Chi đã được kéo gần thêm một chút, như thể bức tường cuối cùng ngăn cách giữa hai người cũng đã được phá bỏ.
Vào đông trời rất lạnh, phòng lại lớn nên hệ thống sưởi mãi vẫn chưa đủ ấm, hoặc cũng có thể do để da phơi bên ngoài lâu quá nên khiến anh cảm thấy cơ thể của mình bắt đầu không khống chế được mà run lên.
Nam Chi cũng thấy điều đó, nên không tiếp tục nhìn nữa, kéo vạt áo của anh xuống, rồi lấy chăn trùm kín người anh, cẩn thận kéo chăn đến tận cổ của anh.
Tống Thanh kéo chăn lên nắm chặt chăn thêm một chút, vừa xoay đầu đã nhìn thấy người bên cạnh rút tay lại, xuống giường rồi đi ra ngoài.
Chẳng hiểu sao, trong lòng anh chẳng những không có cảm giác nhẹ nhõm sau khi kết thúc, mà trái lại còn có chút thất vọng, dường như không quá tình nguyện để cô rời đi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh lại thấy Nam Chi vòng qua tấm bình phong, trở lại giường anh.
Không giống như khi nãy, lần này trong tay cô còn mang theo điện thoại và đồ sạc, có vẻ như tính toán ở nơi này lâu dài.
Dù sao đi nữa, ngay khi cô vừa cắm sạc xong, Tống Thanh đã giơ tay tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối đen kịt, giờ này dù Nam Chi có muốn làm gì thì cũng đã muộn, đành phải ngoan ngoãn nằm xuống.
Anh nghe thấy được tiếng sột soạt ở bên cạnh.
Tuy rằng đây là phòng tiêu chuẩn, hai giường, nhưng có tận bốn cái gối, mỗi giường có hai cái, Tống Thanh mò lấy một cái gối khác đưa cho cô. Rồi nghe thấy tiếng cô nằm xuống, cùng với bóng đen đột nhiên đổ xuống bên cạnh.
Bóng tối khiến người ta không thể nhìn rõ, cũng bớt đi sự ngại ngùng khi đối mặt nhau, lại càng khiến mọi thứ trở nên tự nhiên hơn.
Hoặc cũng có thể là do sau một khoảng thời gian dài ở bên nhau, cả hai đã quá quen thuộc với đối phương, đến mức dù có nhìn thấy hay không, dù làm gì đi nữa, cũng vẫn cứ thoải mái như vậy. Ít nhất thì lúc này, anh không cảm thấy có chút không tự nhiên nào, thậm chí còn thấy mọi chuyện diễn ra như vậy vốn dĩ là lẽ đương nhiên.
Tống Thanh nhắm mắt, vừa mới chuẩn bị ngủ, nhưng phía sau anh lại truyền đến tiếng động, Nam Chi gác tay lên bả vai anh, mở điện thoại ra cho anh xem.
Trên màn hình là camera giám sát ở nhà, chiếu thẳng vào giường của anh, trên giường có hai con mèo, bình thường chúng rất thích chui vào trong chăn. Nếu không có hai người nằm trên giường thì chúng sẽ không chịu chui ra, vì trời lạnh.
Nhưng bây giờ, gần như suốt ngày suốt đêm chúng đều nằm trên chăn, canh chừng trước camera, chỉ cần có người nói chuyện với camera, hai con mèo sẽ lập tức chạy tới, cọ cọ vào ống kính một cách thân thiết.
Bình thường chúng cũng không hay kêu, nhưng mỗi khi có người gọi, chúng sẽ khẽ cất tiếng, như đang hỏi, hai người đi đâu rồi? Vì sao còn chưa về nữa.
Trước khi đi, Nam Chi đã cố ý mua máy cho ăn tự động, khay cát vệ sinh cũng là loại tự động, có thể tự dọn dẹp, nước uống là nước đun sôi, giữ ấm suốt hai mươi tư giờ. Nhưng dù vậy, cô vẫn không yên tâm, còn đặc biệt nhờ người khác cách ngày đến thay nước, thêm đồ ăn đóng hộp, kiểm tra xem máy cho ăn có hoạt động bình thường hay không.
Hai con mèo không thiếu ăn, thiếu uống, thiếu thứ gì cả, chỉ là tinh thần có vẻ uể oải, trong mắt không còn ánh sáng như khi có hai người ở nhà.
Vốn dĩ Nam Chi đã có chút lo lắng cho chúng, giờ thấy tình trạng này lại càng nóng ruột hơn. Trong bóng tối, cô bàn bạc với anh, hay ngày mai hoặc ngày kia hai người trở về đi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đã.
Tống Thanh không có ý kiến. Dù sao thì anh cũng chỉ đi theo để bầu bạn với Nam Chi, cô chơi vui là được, còn anh thế nào cũng chẳng sao cả.
Về công việc, dù có đi ra ngoài, chỉ cần có máy tính là có thể làm được. Trong phòng họ đang ở cũng có sẵn máy tính, Nam Chi còn mang theo cả máy tính bảng.
Những lúc không vẽ tranh, cô sẽ đưa máy tính bảng cho anh dùng, điện thoại cũng có thể sử dụng tạm thời, không có gì bất tiện cả.
Hai người cứ thế cuộn tròn trên giường, nói chuyện như thể đang tâm sự những điều rất riêng tư, trò chuyện một lúc rồi mới ngủ.
Nam Chi vốn ngủ không ngon, vậy mà hôm nay lại bất ngờ thiếp đi rất sớm, không biết có phải do trời quá lạnh hay không, cô chưa kịp xoay trở gì nhiều đã ngủ mất, nhưng cũng vì thế mà sáng dậy sớm.
Mới hơn năm giờ sáng, cô đã bắt đầu cựa quậy, lăn qua lộn lại liên tục. Dù đã cố gắng hạn chế động tác hết mức, nhưng lần đầu tiên ngủ chung giường, Tống Thanh hiếm hoi có một giấc ngủ không sâu, giống như trong lòng vẫn còn vướng bận điều gì, chỉ một chút động tĩnh cũng đủ khiến anh tỉnh giấc.
Thấy cả hai đều đã thức, anh dứt khoát lên tiếng hỏi cô có muốn ra ngoài dạo một vòng, tìm gì đó ăn không.
Anh phát hiện ra hầu hết những lúc Nam Chi mất ngủ đều là do bụng đói, chỉ cần trước khi ngủ ăn chút gì đó nóng ấm, cô sẽ ngủ rất ngon. Còn nếu không ăn, hoặc đồ ăn không đủ no, thì đến nửa đêm sẽ lại trằn trọc.
Tối qua sau khi về phòng, cả hai không ăn gì cả, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cô dậy sớm như vậy, có lẽ năng lượng trong cơ thể đã tiêu hao hết.
Nam Chi vừa thò tay ra khỏi chăn thì cái lạnh lập tức ập đến, dù bật điều hòa cả đêm cũng chẳng ấm hơn được bao nhiêu. Cô chẳng muốn ra ngoài chút nào, vì biết chắc bên ngoài sẽ còn lạnh hơn nữa.
Nhưng đúng là cô cũng không buồn ngủ, nên cuối cùng vẫn gật đầu, khẽ “Ừ” một tiếng.
Vốn dĩ bản tính của cô rất lề mề nhưng Tống Thanh thì không, vừa đề nghị xong anh đã bật đèn, bắt đầu sửa soạn chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này Nam Chi vẫn còn trùm chăn. Cô biết rằng nếu cô không dậy, Tống Thanh cũng sẽ không giục, nhưng anh sẽ kiên nhẫn ngồi đó, lặng lẽ chờ đợi cô.
Nghĩ vậy, lương tâm cô hơi áy náy, cuối cùng vẫn bò dậy, quay về giường mình mặc áo khoác.
Vốn dĩ định quay lại ngủ tiếp, nên cô không thay đồ hoàn toàn, chỉ khoác thêm một chiếc áo dày, mặc thêm một lớp quần giữ nhiệt bên trong quần ngủ, để ra ngoài không bị lạnh chân.
Bộ đồ ngủ lông xù mặc trong nhà thì ổn, vì có lò sưởi nên không thấy rét nhưng ra ngoài thì không được, bởi vì đường may rộng, gió lạnh có thể lùa vào.
Nam Chi xỏ dép bông hình đầu hổ, vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Tống Thanh đang tìm điện thoại. Tối qua cô hành hạ anh cả buổi, người thì không bị lạc, nhưng điện thoại lại không thấy đâu.
Tống Thanh mím môi, lật chăn tìm kiếm khắp giường, hiếm khi anh lại chậm hơn cô. Cô đã chuẩn bị xong xuôi, vậy mà anh còn chưa mặc xong áo khoác, thậm chí vẫn chưa ngồi vào xe lăn.
Nam Chi bảo anh cứ tiếp tục chuẩn bị đi, còn cô sẽ giúp anh tìm điện thoại.
Cô nhớ tối qua khi đến đây, Tống Thanh vẫn còn đang nghịch điện thoại. Anh có trí nhớ rất tốt, có lẽ do bị cô trêu chọc quá đà, tâm trí bị chấn động quá mạnh nên quên luôn mình đã để đâu.
Nam Chi cũng không để ý xem sau đó điện thoại đã đi đâu, lật tung cả chăn lên tìm mà vẫn không thấy, cuối cùng, cô phát hiện nó nằm dưới gầm giường.
Chắc là rơi từ đầu giường xuống, vì trên sàn có trải thảm, lúc rơi không phát ra tiếng động, khi đó cả hai đều đang bận rộn chuyện khác, dĩ nhiên chẳng ai để ý đến nó.
Khi Nam Chi cúi người nhặt lên, Tống Thanh đang đeo ống bọc chân, vén quần lên, để lộ phần chân bị cắt cụt, rồi lồng chiếc ống vào.
Quần áo mùa đông thường có nhiều lớp nên động tác cũng chậm hơn bình thường, trước kia đều là anh chờ cô, hôm nay Nam Chi cũng kiên nhẫn chờ anh.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 81: Gần mục tiêu (1)
10.0/10 từ 31 lượt.