Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 63: 18 tuổi

54@-

Cơm gà nấm hương đã nấu xong.


Tống Thanh vừa mở nắp nồi ra, còn chưa kịp gọi thì Nam Chi đã từ trong phòng khách, lập tức khôi phục sức sống, tự mình chạy vào bếp giúp anh.


Chỉ cần là khi có thể hoạt động, cô sẽ không bao giờ đứng nhìn anh làm việc. Cô nhất định sẽ chạy đến giúp anh, để anh đỡ vất vả hơn một chút. Thỉnh thoảng nếu việc gì đơn giản, thậm chí cô còn đuổi cả anh ra ngoài rồi tự mình làm hết.


Cơm gà nấm hương đã làm xong rồi bây giờ chỉ cần rưới một chút xì dầu lên để thấm đều, sau đó trộn cơm lên là có thể ăn được.


Chuyện này Nam Chi có thể làm được cho nên cô bảo anh ở bàn ăn trong phòng khách chờ cô, còn cô ở lại trộn cơm sau đó tự mang bát đũa ra ăn.


Những chuyện liên quan đến khiêng vác thật ra anh không tiện làm lắm. Bởi vì tay còn phải đẩy xe lăn, nếu muốn cầm đồ thì chỉ có thể thay phiên hoặc đặt lên đùi, mà đồ ăn đặt ở trên đùi cứ cảm thấy không thích hợp lắm. Cho nên lúc này anh mới im lặng ngồi đây để cô làm.


Cuối cùng Nam Chi quyết định bê luôn cả nồi ra ngoài, tiện thể bê luôn một chai sốt trứng muối ra. Nam Chi nói ăn rất ngon, trộn vào cơm có vị béo bùi, là một món vô cùng tuyệt vời.


Cô tự múc cho mình một thìa, cũng không quên xúc một thìa lớn cho anh, nghĩ đến chuyện hai người ăn ngon lành thế này mà không có phần của hai con mèo thì hơi quá đáng. Cô lại chạy đi mở hộp pate mèo cho chúng, tiện thể chuẩn bị thêm mấy miếng thịt gà đã trụng qua nước sôi. Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, cô mới chính thức bắt đầu bữa ăn, ăn một cách vô cùng thoải mái.


Ăn xong, Nam Chi cũng không để anh rửa bát mà tự cô thu dọn tất cả. Nam Chi nói anh nấu cơm đã rất vất vả rồi, còn rửa chén nữa thì thật sự không công bằng với anh.



Nhưng với anh mà nói thì chẳng có gì gọi là công bằng hay không công bằng cả, là anh cam tâm tình nguyện làm những việc này. Có thể sống được ở đây, có thể làm nhiều việc hơn ở đây, đối với anh giống như đang xây dựng một ngôi nhà thuộc về mình vậy. Anh cảm thấy vui vẻ và cũng đang tận hưởng điều đó.


Nam Chi giành phần rửa bát, nên anh đi làm việc khác. Anh lau bàn, buộc túi rác lại rồi đặt ở cửa ra vào. Nếu không, chắc chắn hai con mèo này sẽ lục tung thùng rác.


Việc nên làm đều đã làm xong, hai người lại giống như bình thường, hoặc đứng hoặc ngồi ở phòng khách, hưởng thụ thời gian ban ngày hiếm có này, giống như những buổi chiều được ánh nắng chiếu rọi và bao bọc.


Buổi tối khi Tống Thanh nấu cơm, ngoại trừ phần cho hai người ăn, còn phải làm một phần cơm thịt nướng để cô mang đến bệnh viện.


Cô phải làm đến tận một giờ khuya, nên giữa chừng chắc chắn sẽ đói. Vậy nên, Tống Thanh đã hấp sẵn hai quả táo cho cô, kèm theo một cốc trà sữa nướng mà cô thích.


Thực ra, cô thích uống trà sữa, nhưng trà sữa không tốt cho sức khỏe, nên cô đã mua dụng cụ trên mạng, định làm theo mấy vlog hướng dẫn cách tự pha trà sữa nướng cho mình.


Nhưng cô không làm được, thế là Tống Thanh giúp cô làm xong hết rồi bỏ vào bình giữ nhiệt cho cô.


Bình này có thể giữ nóng rất lâu, đến khi cô tan ca vẫn còn ấm, nên không cần lo. Hộp cơm này thì có thể hâm nóng, vì công việc của cô đôi khi không thể ăn đúng giờ, cộng thêm thói quen ăn uống dây dưa ăn một chút lại làm chuyện khác, rồi lại ăn một chút rồi bận tiếp chuyện khác.


Thậm chí có khi ăn lâu quá còn phải nghỉ giữa chừng, đến lúc ăn xong thì đồ ăn đã nguội mất rồi, bản thân cô cũng tự biết vấn đề này, nên đã mua hộp cơm có chức năng giữ nhiệt.


Nếu lười chuẩn bị thì cũng không sao, trong bệnh viện có lò vi sóng, Tống Thanh đã cuộn sẵn cho cô một ít màng bọc thực phẩm, chỉ cần đậy lên là hâm được rồi.



Dựa theo thói quen và hiểu rõ giờ giấc sinh hoạt của cô, bình thường Tống Thanh sẽ tiện tay nhét trái cây và trà vào túi áo cô, để cô dễ dàng lấy ra ăn uống bất cứ lúc nào. Nhưng lần này, anh do dự một chút, không làm thế nữa, mà thay vào đó, anh bỏ tất cả vào chiếc túi mà cô hay đeo.


Trên lầu, Nam Chi vừa thay đồ xong, bước ra khỏi phòng, trùng hợp đúng lúc nhìn thấy hành động của anh.


Cô giả vờ như không thấy gì, lách cách bước đến cửa, chuẩn bị chào tạm biệt các thành viên trong nhà.


Vừa giơ tay ra, thoáng nhìn thấy bàn tay Tống Thanh đặt trên tay vịn xe lăn hơi cử động, như thể định nâng lên, nhưng khi thấy cô vòng qua người mình, định đi vào phòng khách, bàn tay ấy lại buông xuống, nắm chặt lấy tay vịn.


Nam Chi đi rất chậm, nên cô nhìn thấy rõ ràng từng thay đổi của anh.


Khi lướt ngang qua người anh lựa lúc anh không nhìn thấy, khóe môi cô không kìm được mà cong lên một đường lớn. Cô cố nén ý cười, chạy đến ôm hai con mèo trên sô pha.


Từ ngày hôm qua sau khi tìm người đến hành hạ hai con mèo này, chúng nó đã không còn chạy đến cửa nữa. Nam Chi đành phải phí chút thời gian, đặc biệt đi đến phòng khách tạm biệt hai đứa nó.


Hôm nay mèo trắng lại vô cùng ngoan, nhìn thấy cô đi đến, thì nhảy từ sô pha đến cạnh bàn, hoàn thành nghi thức tạm biệt này.


Con mèo đen thì chui vào góc khuất dưới sô pha, trốn trong ổ của nó. Nam Chi ngồi xổm xuống, khó khăn vươn tay ra, nắm lấy bàn chân nhỏ xíu đang giơ lên của nó, dịu dàng nói cho nó biết mình đi săn đây, khi về sẽ mang đồ ăn ngon về cho nó.


Lải nhải một hồi, cảm giác thời gian trôi qua khá nhiều rồi, cô mới giật mình nhận ra sắp muộn giờ làm, vội đứng dậy, phủi bụi dính trên quần áo, rồi ôm lấy Tống Thanh người vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau cô nói.



Chỉ ôm một cái thật nhanh, rồi lập tức rời đi. Cô đến khu vực treo đồ ở cửa, đeo chiếc túi nặng trĩu chứa đầy đồ đạc của mình lên lưng, mở cửa bước ra ngoài.


Cửa mở ra ngoài, nên khi khép lại, cô đối diện với không gian bên trong. Chỉ trong khoảnh khắc cánh cửa sắp khép, từ khe hở nhỏ, cô dễ dàng nhìn thấy vẻ mặt không mấy vui vẻ của Tống Thanh, trong ánh mắt thấp thoáng sự bất mãn với cô.


Nam Chi đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, cố nén tiếng cười không để anh nghe thấy.


Cô hiểu Tống Thanh mà, trải qua lần thiếu thời gian đó, lần này anh đã rút kinh nghiệm, không lãng phí giây phút nào trên đường. Cho nên anh đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ ăn, thức uống cô cần, nhét hết vào túi của cô.


Khó khăn lắm mới có được chút thời gian, chỉ hy vọng cô kịp giờ để ôm lấy anh, kết quả cô lại phí thời gian vào việc khác. Cuối cùng chỉ còn lại một chút thời gian, chỉ ôm lướt qua anh một chút.


Vừa nghe thôi cô cũng cảm nhận được mình xấu tính thật.


Cô hiểu hết mọi chuyện, vậy mà vẫn không nhịn được mà trêu chọc anh.


Cô hoàn toàn không thể kiểm soát nổi bản thân mình.


Nam Chi quay đầu nhìn cánh cửa nhà.


Không ngờ cậu lại thích ôm đến mức âm thầm chuẩn bị nhiều như vậy.



*


Trong nhà, ở cửa ra vào, sau khi tiễn Nam Chi xong, Tống Thanh đẩy xe vào bếp, dọn dẹp bàn bếp. Anh cẩn thận lau sạch vòi nước và khu vực xung quanh bị bắn nước, nhặt hết vụn cơm vương vãi, chùi tỉ mỉ đến khi mọi thứ sạch bong, vừa làm, anh vừa không kiềm được mà nghĩ về chuyện vừa rồi.


Cuối cùng anh vẫn giận nhiều hơn là lý trí, anh ném khăn lau lên bàn, bực bội thầm nghĩ.


Ôm mèo thì lâu ơi là lâu, nó cũng đã chui xuống dưới sô pha rồi còn dành thời gian tìm nữa, vậy mà đến khi ôm anh chỉ qua loa cho có lệ.


Có được một giây không?


Cuối thu chuyển sang đầu đông, thời gian lặng lẽ trôi qua trong những ngày tủi thân, những va chạm vụn vặt, những khoảnh khắc ấm áp và bình dị, như lớp băng trên mặt đất mùa đông tan dần, để lộ mầm non chôn sâu trong đất, vươn lên giữa những rào cản, nảy chồi xanh, mang theo hi vọng, chớp mắt, đã hơn một tháng trôi qua.


Hôm nay là lễ Hàn Y (*), Nam Chi nhớ rất rõ hôm nay là ngày sinh nhật Tống Thanh, nên cô đã chuẩn bị sẵn bánh kem và quà từ trước. Thậm chí, cô còn xin nghỉ một ngày, làm thêm một ca đêm và một ca sáng để được phê duyệt.


(*) Lễ Hàn Y: Là một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, rơi vào mùng 1 tháng 10 Âm lịch.


Hôm nay rất quan trọng.


Không chỉ bởi vì xin nghỉ khó khăn, còn bởi vì Tống Thanh đã mười tám tuổi rồi.


Mười tám tuổi, thật sự là một độ tuổi rất đẹp.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 63: 18 tuổi
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...