Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 62: Suy nghĩ kỳ quái

111@-

Thật ra Nam Chi vẫn chưa rời đi. Cô vẫn còn núp sau tấm rèm che trên lầu, lặng lẽ nhìn Tống Thanh bên dưới.


Anh mở nắp ly nước ra, theo thói quen tính thổi nước cho nguội một chút rồi uống, nhưng sau đó lại phát hiện trong ly không có nước.


Nam Chi biết rõ lý do là vì sao. Bởi vì bây giờ cô sẽ uống nước của anh, lúc sáng trong ly của anh là trà gừng đường đỏ.


Thật ra bây giờ cũng thế, bởi vì khi nãy ở cùng nhau cô vẫn chưa uống hết nên còn thừa một chút, mà cái ly kia là ly hai lớp nên tác dụng giữ ấm rất tốt. Cô thấy từ lúc mở nắp đến giờ vẫn không ngừng bốc hơi nóng, chắc là vẫn còn rất nóng.


Anh bưng ly lên, lắc lư vài cái, chờ một lúc rồi mới uống tiếp được.


Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, anh không chạm môi vào ly nữa.


Từ sau lần cô dùng ly của anh để uống nước, thì anh luôn như vậy.


Tất nhiên, khi ở trước mặt cô, nếu cô hỏi có phải anh ghét bỏ cô không, anh sẽ cố tình uống bình thường để chứng minh là không. Nhưng sau lưng cô, anh vẫn giữ thói quen đó.


Nếu là trước đây, có một người quen làm thế với cô chắc chắn sẽ nghĩ rằng người ta đang ghét bỏ mình, rồi lặng lẽ buồn bã rất lâu, vừa nghĩ người ta ghét mình à, vừa tự nhủ mình cũng ghét người ta.


Nhưng quen Tống Thanh đã lâu cũng hiểu rõ tính cách của anh, cộng thêm những kinh nghiệm trước đó, lại cẩn thận quan sát trong suốt một thời gian dài nên cô mới chắc chắn rằng không phải như thế.


Vẫn là cái nguyên nhân kia, cô ăn không hết đồ ăn, uống không hết trà sữa, hay những thứ cô dùng chưa xong anh đều có thể thản nhiên tiếp nhận.


Cô còn thừa cái gì, anh đều sẽ nhận lấy rồi ăn nó. Nếu cô định lấy lại, người này sẽ ăn hết ngay lập tức, không muốn để cô chạm vào thứ mà anh đã chạm qua.


Nhất là những thứ đã chạm môi vào.


Thổi nước nóng cho nguội thật ra chẳng cần phải chạm vào cốc, cũng chẳng dính bẩn. Nếu thật sự ghét bỏ cô, anh vẫn sẽ giữ thói quen đó thôi.


Anh không thổi là sợ dơ nước của mình.


Nói thẳng ra, nếu là người có suy nghĩ méo mó, có khi còn cố tình phun nước bọt vào ly, dù sao thì mình cũng không thể chê mình được, nhưng khi người khác uống vào trái lại sẽ khiến mấy kẻ b**n th** đó còn sẽ thấy thỏa mãn.


Nhưng Tống Thanh thì hoàn toàn ngược lại, trước mặt hay sau lưng người khác đều như thế, thậm chí khi không có ai, thì anh sẽ càng chú ý đến chuyện này nhiều hơn nữa.


Nếu là đồ chưa mở, cô muốn thì anh sẽ lập tức đưa cho cô mà không cần suy nghĩ, dù là gì cũng thế, tiền bạc hay giấy tờ quan trọng, anh đều chủ động giao nó cho cô huống cho là những thứ khác.


Nói anh ghét bỏ cô, chi bằng nói rằng anh đang sợ cô ghét bỏ thì đúng hơn.


Có rất rất nhiều chi tiết để thấy rõ điều này, ví dụ như quần áo cũ của anh từ trước đến giờ đều được anh giặt bằng tay, không bao giờ cho vào máy giặt, chỉ quần áo mới, còn sạch sẽ thì mới bỏ vào máy.


Lúc đầu Nam Chi không biết, có lần cô vào phòng giặt để gom đồ, thì mới phát hiện quần áo cũ của anh vẫn còn đang nhỏ nước.



Đồ trong máy giặt thì đã được vắt rất khô.


Dù là lúc có cô hay không có cô, quần áo của cô vẫn luôn được giặt trước. Sau đó mới đến đồ của anh, đồ của cô thì được đặt ngay ngắn vào giỏ giặt, còn đồ của anh thì được anh tùy ý để vào chỗ trống nào đó.


Những chỗ nắng gắt nhất, anh luôn để dành phần để phơi quần áo của cô. Còn đồ của anh, thì anh sẽ cố gắng treo vào góc khuất nhất, cố gắng để không chiếm chỗ.


Vài món đồ của cô có thể phơi gần hết không gian. Còn đồ của anh, dù có nhiều thế nào đi chăng nữa, vẫn chỉ có thể gói gọn trong một góc nhỏ.


Những chỗ anh thường ở lâu, chẳng hạn như sô pha, lúc đầu cũng sẽ chiếm chỗ một chút, nhưng sau này anh lại thường xuyên dọn dẹp, liên tục dọn vệ sinh, nên từ từ anh mới trả lại không gian.


Khăn mặt Nam Chi không dùng nữa cũng được anh nhặt về, nhưng Nam Chi vẫn còn muốn dùng thì anh sẽ nói cô chờ một lát. Sau đó vội vàng đi đến, bảo cô ra ngoài tự mình bận rộn thật lâu mới nói cô vào.


Nhưng sau khi đi vào, tuy rằng khăn mặt đã được giặt sạch và vắt khô nhưng vẫn mang theo chút ẩm ướt, vốn dĩ đã giặt rất sạch, sau đó dường như đã phai màu chỉ có chút trắng bệch.


Dường như anh luôn có suy nghĩ rằng mình phải xếp sau cô, hoặc có lẽ, anh cho rằng bản thân không đủ sạch sẽ.


Rõ ràng là một chàng trai gọn gàng, chỉn chu, ngoại hình cũng sáng sủa ưa nhìn, nhưng không hiểu sao lại có suy nghĩ như vậy.


Khi Nam Chi còn đang nghĩ cách giải quyết vấn đề này thì nhìn thấy người dưới lầu uống hai ngụm nước, đóng nắp ly giữ nhiệt, đứng yên một lúc rồi mới xoay người trở lại phòng khách nhỏ, đóng cửa lại.


Nam Chi cũng buông rèm xuống, xoay người rời đi, nằm xuống giường, cô chợt nghĩ…


Ngày mai phải gội đầu rồi.


*


Dưới lầu, trong phòng khách nhỏ, Tống Thanh vẫn chưa ngủ. Anh mặc bộ đồ ngủ gấu trúc mềm mại, ngồi trước bàn máy tính gõ bàn phím, rồi cũng giống như mọi khi, phải đến hai, ba giờ sáng mới bôi kem dưỡng tay, đánh răng rửa mặt xong rồi đi ngủ.


Nằm trên giường, anh không biết có phải mình ảo giác hay không, nhưng anh cảm nhận có một mùi hương không thuộc về mình, hơn nữa, mùi này anh rất quen thuộc là hương trên người Nam Chi.


Anh chợt nhớ ra, ban ngày, lúc Nam Chi bị tụt đường huyết, cô đã nằm trên giường của anh một lúc.


Anh có một thói quen dọn dẹp giường mỗi sáng, gấp chăn xếp vào tận sâu bên trong.


Anh từng tìm hiểu về chứng tụt huyết áp, cũng biết rằng người bị tụt huyết áp sẽ cảm thấy choáng váng, khi nằm xuống, đầu phải cao hơn cơ thể để tránh máu dồn lên não. Nếu không tình trạng sẽ tệ hơn, mà cô không có gì để kê đầu, nên Nam Chi đã dùng gối của anh.


Lần này tuy phát tác chậm nhưng thời gian rất dài, nằm rất lâu, mùi hương trên người cô vẫn còn sót lại tại đây, dính vào cả gối và chăn, nên lúc này anh mới ngửi thấy.


Tống Thanh khựng lại một chút, rồi ngồi dậy, bật đèn đầu giường, cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách, bộ chăn ga gối đệm này anh mới dùng được có hai ngày, bên trong còn được lót thêm quần áo cũ của anh, ban đêm sẽ lấy ra đắp lên vỏ gối.


Ban ngày mới nhét vào trong, bảo vệ rất kỹ, nên chắc chắn không bẩn.


Sau khi xác nhận xong, Tống Thanh mới yên tâm vừa tính tiếp tục ngủ thì vô tình phát hiện một sợi tóc rớt lên gối.



Anh nhặt lên xem, nó rất dài, đuôi tóc ánh lên màu vàng nhạt, không phải tóc của anh mà là tóc của Nam Chi.


Tống Thanh nhìn sợi tóc đó, chợt nhớ đến mái tóc đen bồng bềnh, hơi xoăn tự nhiên của Nam Chi.


Cậu chưa từng nói với Nam Chi rằng, dù tóc cô có hơi khô, nhưng rất đẹp, nhìn chẳng khác gì kiểu tóc người ta phải ra tiệm làm mới có.


Nhưng tóc cô là tự nhiên, mà từ xưa đến nay, tóc tự nhiên là kiểu tóc đẹp nhất.


Tống Thanh do dự vài giây, quấn lọn tóc quanh đầu ngón tay, từng vòng từng vòng, gom lại gọn gàng, sau đó, cắt một đoạn len, buộc thành một chiếc nơ nhỏ cho lọn tóc, kẹp vào trong một cuốn sách trên tủ đầu giường, đặt sách trở lại chỗ cũ, anh mới nằm xuống, lần nữa chìm vào giấc ngủ.


Sáng hôm sau, như thường lệ, hơn bảy giờ là anh thức dậy, nhưng vì hôm nay Nam Chi làm ca tối, nên anh lại ngủ tiếp, đến hơn mười giờ mới dậy hẳn.


Lúc định thu dọn mền gối, anh có chút chần chờ, hôm qua, bởi vì anh xếp chăn lại, nên Nam Chi không có chỗ tựa đầu, cô đành phải nằm nghiêng sát mép giường, hai chân bắt chéo, tư thế trông rất không thoải mái.


Hơn nữa, chỗ anh đã ngủ qua…


Tống Thanh đứng yên vài giây, cuối cùng vẫn gấp chăn lại, nhưng không xếp vào sâu bên trong như mọi khi, mà đặt ngay giữa giường. Như vậy, lần sau nếu Nam Chi muốn nằm thẳng thì có thể nằm thẳng, muốn tiếp tục gối lên gối của anh cũng được. Anh đã thay bộ chăn mền mới, còn cẩn thận dọn dẹp lại một lượt.


Làm xong hết Tống Thanh mới chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, rồi quay về phòng khách nhỏ tiếp tục nghiên cứu lập trình.


*


Hôm nay, Nam Chi thức dậy sớm hơn hôm trước một chút, mười hai giờ đã dậy. Lúc này không có vội vàng muốn làm cơm, sợ cũng giống ngày hôm qua, máy chưa khởi động đủ năng lượng nên trực tiếp ngã xuống giường.


Cô không muốn ăn bánh mì, cô muốn ăn cơm gà nấm hương do Tống Thanh nấu.


Ngày hôm qua đã nói với Tống Thanh rồi, vậy nên hôm nay, vừa xuống nhà, cô đã thấy Tống Thanh đi vào bếp.


Nam Chi đi theo vào trong nhìn anh, làm cơm gà nấm hương, cô thấy thế thì hài lòng đi vào nhà vệ sinh, tính gội đầu.


Bình thường cô sẽ gội đầu trên lầu vì trên lầu có máy sấy. Sau này Tống Thanh đến đây nên cô cũng mua thêm một cái để dưới lầu, hai người vẫn luôn xài chung một cái này. Tầng dưới đã được cô dành riêng cho anh, nhưng hôm nay cô muốn phá vỡ quy tắc, tiến vào địa bàn của anh.


Nam Chi nhìn quanh bồn rửa tay của anh, chẳng có gì cả, khăn mặt cô đưa cho anh đã được giặt sạch treo vào trong phòng giặt. Ở đây chỉ có một chiếc bàn chải đã cũ mà anh vẫn tiếc chưa nỡ bỏ, một cái cốc nhựa nứt vỡ cùng với chiếc khăn cũ mà anh đã dùng từ trước đó.


Dù trông rất đơn sơ nhưng dù là bàn chải, cốc hay khăn mặt đều được anh giặt sạch sẽ, không hề tìm thấy một chút bụi bẩn nào.


Anh còn sắp xếp nó rất ngay ngắn, chứng tỏ anh là một người rất thích sạch sẽ,


Nam Chi tự nhận, dù cô là một người khỏe mạnh nhưng cũng không siêng năng như anh, càng không thể làm được như anh.


Sau khi Nam Chi quan sát xung quanh bồn rửa tay một lượt, cô phát hiện ra một cục xà phòng màu đen, xà phòng bằng than tre được đặt trong hộp đựng xà phòng.


Cô cầm xà phòng chạy vào phòng bếp, còn chưa đến nơi đã vội lên tiếng: “Tôi dùng xà phòng của cậu để gội đầu nhé?”



Tống Thanh đang nấu cơm, nghe thấy thế thì quay đầu nhìn lại, kỳ quái liếc nhìn người đang đứng ngoài cửa.


Tóc Nam Chi có chút khô, vì thế cô đã tìm rất nhiều cách để khắc phục, chỉ tính riêng dạo gần đây, Tống Thanh đã thấy cô mua hết dầu gội, dầu xả lại đến bột gội đầu, thử hết cái này đến cái khác.


Với những thứ khác, cô còn suy nghĩ đến việc tiết kiệm nhưng chỉ riêng khoản này, cô toàn mua những loại có giá hơn trăm tệ, sao tự nhiên bây giờ lại muốn dùng xà phòng chỉ với giá vài đồng thế này?


Không sợ bị khô tóc à.


“Xà phòng này có thể dùng để gội đầu, tắm và rửa tay luôn đúng không?”


Nam Chi từng nghe nói loại xà phòng này, cô khá tò mò về loại xà phòng có thể vừa gội đầu, vừa tắm, vừa giặt đồ, lại còn rửa tay được. Dù sao thì quần áo cũ của Tống Thanh cũng đều được giặt bằng loại xà phòng này, sạch đến mức bạc màu, trên người cũng có mùi hương này, tóc vừa đen vừa vừa bóng, chỉ thỉnh thoảng mới có vài sợi tóc bạc.


Cô không nhịn được nên lên mạng tìm thử, quả nhiên thấy có loại y hệt, đánh giá cũng rất tốt, nhiều người nói, xài hàng trăm loại dầu gội đầu cũng không bằng cục xà phòng này.


Cho nên cô cũng muốn thử xem sao.


Tống Thanh gật gật đầu.


“Thế tôi dùng nhé?” Nam Chi hỏi lại thêm một lần nữa.


Tống Thanh nghĩ một chút, rồi nói: “Cô rửa sơ qua đã rồi hãy dùng, tôi đã dùng nó để rửa tay.”


Thật ra, cục xà phòng này quá rẻ, anh cảm thấy nó có thể sẽ làm hỏng tóc cô, nên không muốn để cô dùng. Nhưng anh đã từ chối cô quá nhiều lần trong quá nhiều chuyện rồi, lần này cũng khiến anh cảm thấy bản thân mình như một kẻ vô ơn.


Kiểu như Nam Chi thoải mái đưa đồ của mình cho anh dùng nhưng đến lượt anh, anh lại không muốn để cô dùng đồ của mình, cứ như thể anh không muốn để cô dùng đồ của mình vậy.


Nếu không phải Nam Chi không phải người hay để bụng, mà đổi thành một người khác, chắc chắn đã hiểu lầm từ lâu rồi.


Dù là cô, nhưng anh vẫn cảm nhận được cô cũng có hơi để ý đến chuyện này. Cho nên anh không muốn từ chối cô nữa, cô muốn dùng gì thì anh đều sẽ để cho cô dùng.


Chỉ cần không dí dao vào cổ anh thì bất cứ chuyện gì Nam Chi làm đều không sai, không thể nào là sai được.


Anh đã từng từ chối cô nhiều lần như thế nhưng cô chưa từng trách anh, vẫn luôn tin tưởng, bao dung và luôn thân thiết với anh thì làm sao mà sai được chứ.


Không thể nào.


Nam Chi gật đầu, cầm theo xà phòng rời đi. Lần đầu tiên cô dùng xà phòng để gội đầu nên có chút kỳ lạ, lại có chút tò mò, nên loay hoay thật lâu mới chịu bước ra.


Gội xong, sấy khô tóc, cô đưa tay sờ thử, hình như có mượt hơn một chút thật nhưng không chắc có phải do hôm qua đã dùng dầu xả hay không.


Nam Chi xoa xoa mái tóc vẫn còn hơi xù, ngồi xuống ghế sô pha chờ Tống Thanh nấu cơm xong. Bởi vì hoạt động quá lâu khi bụng rỗng nên đầu có chút choáng váng, chỉ ngồi thôi cũng không làm dịu được cảm giác khó chịu đó, nên Nam Chi nằm luôn xuống.


Một lúc sau, cô lại chống người dậy, dịch ra mép sô pha, ngã xuống ngay bên cạnh.



Một tay vắt lên chiếc bàn bên cạnh sô pha, gần vị trí của hộp bánh mì nhỏ nhất.


Từ khi cô bắt đầu nghỉ làm và đi làm ca đêm, thì mỗi lần ngủ dậy muộn không ăn sáng là y như rằng sẽ bị tụt đường huyết, nên Tống Thanh đã chuẩn bị sẵn mấy hộp đồ ăn vặt, một cái là để ở mép sô pha, một cái để trên bàn, trong phòng anh cũng có một cái đề phòng những lúc cần gấp.


Nam Chi thò tay vào hộp, ngón tay chạm đến một cái bánh mì nhỏ, nhưng cô không muốn ăn, mấy món ăn vặt kiểu này rất dễ ngán, cô vẫn thích ăn cơm hơn.


Cô đang đợi cơm gà nấm hương của Tống Thanh.


Suy nghĩ một chút, cô kéo chiếc chăn lông mềm mại mà anh vẫn hay đắp vốn đã được anh xếp gọn gàng đặt trong góc ra, phủ lên đến tận cổ của mình.


Thời tiết này phải mặc đồ dày, khó cử động, nên khi gội đầu cô đã tháo bớt một lớp áo khác rồi, bây giờ trên người đang mặc rất mỏng, có chút lạnh nên rất cần giữ ấm.


*


Mặc dù Tống Thanh vẫn đang nấu ăn trong bếp nhưng lúc nào anh cũng chú ý đến tiếng động của cô bên ngoài, thấy cô lại bị tụt đường huyết mà ngã xuống sô pha, nên anh rất lo lắng, nhưng vì bên cạnh có sẵn bánh mì nên anh không vội chạy ra, chỉ tăng tốc độ của đôi bàn tay, nhanh chóng nấu xong cơm.


Cửa bếp được làm từ cửa kính trong suốt, nên cứ cách một lúc anh sẽ quay đầu nhìn xem cô như thế nào.


Nam Chi mệt mỏi nằm trên giường, trùm chăn kín người chỉ còn chừa một đôi chân đang thò ra ngoài, giày rớt cũng chẳng quan tâm, giọng yếu ớt, như đang làm nũng hối thúc: “Làm cơm xong chưa, tôi đói quá à.”


Tống Thanh liếc nhìn mặt bếp, cơm gà nấm hương vẫn cần một lúc nữa nhưng anh đã sớm đoán rằng cô sẽ không chịu nổi, nên đã luộc sẵn tôm, bây giờ đang bóc vỏ tôm cho cô.


Động tác của Tống Thanh nhanh hơn vài phần, bóc xong hết dĩa tôm rồi mới bưng ra cùng nước chấm, đưa đến cho cô.


Dọc đường đi anh vô thức nghĩ.


Hôm nay cô không có nằm trên giường của anh.


Có lẽ vì bây giờ có nhiều chỗ để chọn hơn.


Hôm qua, chỉ có cạnh giường anh mới có bánh mì, hôm nay thì sô pha, bàn ăn hay chỗ nào cũng có, cho nên không cần vào phòng khách nhỏ nữa.


Tống Thanh đặt đĩa tôm xuống bàn, định quay về bếp xử lý ly nước đá trên bếp, nhưng chưa kịp đi đã bị Nam Chi giữ lại, Nam Chi ăn hai miếng rồi đưa đũa cho anh: “Tới lượt cậu.”


Một bàn tay kia của cô còn kéo xe lăn của anh, như thể nếu anh không ăn thì cô sẽ không bỏ qua cho anh.


Tống Thanh không thắng nổi cô, nên ăn một miếng nhưng như vậy cũng chưa được, cô ép anh ăn thêm một miếng nữa, lúc này mới cười tít mắt nhận lại đũa, tự mình ăn tiếp, ăn xong hai con tôm lại đưa đũa cho anh để anh tự gắp. Cuối cùng cả hai người gần như chia đôi dĩa tôm xong thì Nam Chi mới thả xe lăn ra, để anh rời đi.


Sau khi Tống Thanh trở về phòng bếp, vừa thu dọn mặt bàn, anh vừa nghĩ.


Anh lớn thế này rồi, nhưng vẫn chưa từng gặp qua người nào giống như Nam Chi, ăn hay uống đều nhất định phải chia sẻ với anh.


Nếu là đồ anh làm giống như món tôm hôm nay, không chỉ là anh nấu mà còn là anh bóc vỏ, thì anh phải ăn nhiều hơn cô, cô mới thấy công bằng.


Rõ ràng tất cả nguyên liệu đều do cô mua, tất cả những gì anh có bây giờ cũng đều là cô cho anh, chẳng có gì gọi là công bằng hay không công bằng cả, nhưng Nam Chi vẫn có cái suy nghĩ kỳ lạ này.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 62: Suy nghĩ kỳ quái
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...