Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 49: Thật sự quá đáng tiếc

90@-

Khi bà còn sống lúc nào mẹ cũng trách bà không công bằng, lúc nào cũng giúp đỡ chú nhiều hơn.Nhưng bà nói, năm đó trong nhà chỉ có thể cho một người có thể đi học thôi, nên chú phải ra ngoài làm công để kiếm tiền cho ba đi học.


Vì thế bà nội có phần thiên vị chú hơn một chút. Mấy năm trước đây cũng không ít lần đã giúp đỡ chú, nên mẹ vẫn luôn thấy khó chịu trong lòng, giao cô cho bà nội nuôi cũng vì nghĩ rằng nếu không đưa tiền thì ít ra cũng phải trông con hộ thế thì mới công bằng.


Sau khi bà nội mất, toàn bộ tài sản đều để lại hết cho cô, không chia cho bất kỳ người nào, hai người con trai, các cháu nội cháu ngoại đều không có phần, chỉ duy nhất mỗi một mình cô được nhận.


Chú, thím, cả chị họ và em họ đều khó chịu, ngay cả chị ruột và em ruột cũng oán trách, nói bà không công bằng chỉ lo cho mỗi mình cô.


Chú và thím là những người làm ầm ĩ nhiều nhất, bởi vì để lại tài sản cho cô cũng chẳng khác nào để lại cho ba mẹ cô.


Nhưng tài sản đã sang tên, có hiệu lực pháp lý hơn nữa di chúc này đã được lập từ rất lâu rồi, cũng đã công chứng đầy đủ cho nên không ai có thể thay đổi được nữa.


Cô dùng số tiền đó để chữa bệnh cho mẹ, xoay vòng vốn kinh doanh nên sau này mẹ cô cũng không còn trách bà nội thiên vị nữa.


Lúc trước không thích cô, có lẽ bởi vì cô được bà nội nuôi lớn. Sau này, cô chính là người được thiên vị nhất nên mẹ cũng bớt oán trách bà nội, nhìn cô cũng vừa mắt hơn.


Nam Chi không biết nên nói gì, chỉ nhớ rõ lúc còn nhỏ bà nội từng nói rằng, con cái đều là của mình, ai có cuộc sống khó khăn hơn thì chịu không nổi mà thiên vị hơn một chút, cũng vì muốn kéo người đó lên.


Năm đó nhà chú thím làm ăn không tốt nên bà nội giúp đỡ họ. Bây giờ, ba mẹ cô cũng khó khăn nếu bà nội còn sống chắc chắn cũng sẽ đứng về phía họ.


Cho nên quyết định của cô đưa ra không chỉ vì bản thân mình, mà cũng là lựa chọn mà bà nội sẽ làm.


Khoản thừa kế đó quá lớn đối với cô. Nếu nói nhà cửa là sự bảo đảm giúp cô không lo về cơm áo gạo tiền là tình thương của bà nội thì số tiền còn lại chính là tài sản từ trên trời rơi xuống, nhiều đến mức khiến cô không biết phải làm sao. Cô cảm thấy mình không xứng với tình cảm to lớn ấy, nên dùng nó cho ba mẹ vừa không lãng phí vừa khiến cô yên ổn trong lòng.


Tống Thanh có chút không giống cô, số tiền anh lấy lại từ thím mình là một phần tiền bồi thường của ba mẹ, một phần là tiền bán căn nhà cũ của gia đình anh, với anh số tiền đó chẳng khác nào là chiếc bánh bao nhúng máu.


Gặm cái bánh bao nhúng máu chắc chắn sẽ không thấy thoải mái. Dùng để thanh toán tiền viện phí thì anh còn chấp nhận được, nhưng ngoài khoản đó ra anh không muốn tiêu một đồng nào cho bản thân mình cả. Cho nên anh mượn cô một chiếc thẻ ngân hàng trống rồi gửi hết tiền vào đó.


Anh cũng không giữ thẻ, giao hết cho cô, mật mã cũng không đổi.


Nam Chi có chút bất ngờ, không muốn tiêu tiền thì cô có thể hiểu được. Nhưng đưa cho cô, lại chẳng đổi mật khẩu thì cô vẫn có chút không hiểu lắm.


Nhưng thái độ của Tống Thanh lại vô cùng kiên quyết, nhất định phải đưa cho cô.



Nam Chi đành phải nói: “Thế tôi tạm giữ giúp cậu trước nhé.”


Dừng lại một chút, rồi nói: “Số tiền của người tốt bụng kia có thể tạm thời không cần trả, cô ấy giàu lắm chẳng thiếu chút tiền này đâu, đợi sau này cậu có tiền rồi, tôi dẫn cậu đến trả cũng không muộn.”


Câu này thật ra là cô đang lừa anh, người tốt bụng kia là cô, nói thế nào mà chẳng được.


Chủ yếu là cô cảm thấy rằng, chút tiền kia vừa khéo, vừa đủ thanh toán toàn bộ tiền viện phí, chỉ dư được có một chút. Hai ngày nay cô dẫn anh đi gặp thầy cô và những người đã giúp đỡ anh, mua quà và gửi lại tiền cho họ thì cơ bản cũng tiêu gần hết rồi.


Số còn lại phần lớn đã có kế hoạch rồi, với tính cách của anh, sau khi qua cơn hoạn nạn chắc chắn sẽ muốn trả lại.


Nói cách khác, thật ra anh vẫn là một người không có tiền. Sau khi trả khoản một vạn kia, thì gần như trên người anh chẳng còn lại đồng nào.


Nam Chi thì vẫn còn chút tiền, cộng thêm việc nhận đơn vẽ tranh, tiền tiết kiệm không giảm mà còn tăng, đủ để hai người chi tiêu. Không vội, anh có trả hay không, khi nào trả cũng chẳng sao.


Vừa rồi anh định chuyển tiền cho “người tốt bụng” kia, nhưng bị cô ngăn lại. Cô nói người ta giàu nứt vách, không thiếu tiền, cứ giữ lại phòng khi cần thiết.


Còn lại bao nhiêu thì trả cho cô ấy, nếu không đủ thì để khi có tiền rồi trả sau cũng được.


Trước mặt cô, Tống Thanh vẫn rất nghe lời. Vì nếu không ngoan sẽ bị cô đánh, bị cô véo tay.


Không mạnh, nhưng đúng là đánh, là véo thật.


Ngồi gần thế này thì anh có muốn trốn cũng không trốn được, chỉ đành chịu trận.


Tống Thanh ngồi trên ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ.


Ánh mắt đó chứa đựng cảm xúc phức tạp, mơ hồ như đã nhìn thấy, lại có chút khó hiểu, như thể tự hỏi cuối cùng cô đang giở trò gì.


Nam Chi cảm thấy có gì đó không đúng, nên hỏi thăm thử: “Dạo này sao không thấy cậu hỏi về người tốt bụng nữa thế?”


Trước đây, có lẽ muốn biết vì để sau này còn trả tiền lại cho họ, anh rất quan tâm đến người tốt bụng này. Thường sau bữa ăn hoặc lúc nói chuyện phiếm, anh sẽ hỏi cô, người đó rốt cuộc là ai? Là bạn của cô à? Hai người quen nhau thế nào?


Nhưng dạo gần đây cô không còn nghe anh nhắc đến nữa.


Tống Thanh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt so với lúc trước còn sâu hơn nhiều.



Nam Chi: “...”


Xem ra đã đoán được rồi.


Đúng thế thật, từ đầu đến cuối người tiếp xúc với anh chỉ có một mình cô, bóng dáng người tốt kia thế nào còn chưa thấy nữa, người không ngốc đều có thể nghĩ được.


“Biết khi nào thế?” Cô vừa lái xe vừa hỏi.


Tống Thanh thành thật trả lời: “Ngay từ lúc đầu đã đoán được rồi, sau đó từ từ kiểm chứng.”


Từ đầu đã có nghi ngờ trong lòng, sau đó anh thử nói rằng mình muốn trả tiền cho “Cô ấy”, mỗi lần như thế, Nam Chi đều thay “Cô ấy” quyết định.


Không cần như thế, cô không thiếu tiền.


Anh nói ra sợ “Cô ấy” sẽ tức giận, cô cũng nói sẽ không, cô ấy là người rất tốt.


Như thể cô rất hiểu rõ người kia. Nhưng anh vẫn cảm thấy, ngoại trừ là bạn thân, nếu không với tính cách của Nam Chi sẽ không thể trực tiếp thay người ta quyết định như thế, chắc là sẽ hỏi, hỏi người kia một chút.


Sau khi nghi ngờ, anh nghĩ cách kiểm chứng, đối chiếu danh sách giao dịch, anh nhận ra khoản tiền kia được thanh toán qua Alipay, mà Alipay thì liên kết với số điện thoại.


Nam Chi có hai số, một số anh biết, số còn lại cô chưa từng gọi cho anh. Nhưng khi anh nhập số đó vào mục chuyển tiền, trước khi xác nhận, hệ thống hiện lên một chữ trong tên người nhận.


Khoản tiền một vạn chín mươi ba tệ kia hiển thị tên người nhận có chữ "Chi". Mà "Nam Chi" là tên của cô. Vậy nên không còn nghi ngờ gì nữa.


Tống Thanh nói xong, Nam Chi trừng mắt nhìn, ngại ngùng người: “Cậu thông minh thật đấy.”


Lúc đầu cô gạt Tống Thanh bởi vì sợ phiền phức. Bây giờ cơ bản thì phiền phức đều đã giải quyết xong rồi, cũng không nói dối nữa nên thừa nhận: “Tôi đã đọc nhiều tin tức xấu xa, sợ có vấn đề gì xảy ra, nên…”


Nhân lúc đèn đỏ, cô liếc nhìn Tống Thanh, khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, không có vẻ gì là bận lòng cả: “Tôi hiểu.”


Nam Chi gật đầu, xem như bỏ qua chuyện này.


Việc cần làm cơ bản đều đã làm xong rồi, cô lái xe đưa anh về dưới tòa chung cư, giúp anh chỉnh lại mũ, kiểm tra khẩu trang và khăn quàng, xác nhận đã che kín mít mới đỡ anh xuống xe, ngồi vào xe lăn. Sau đó, cô đẩy anh đi mua thức ăn, tiện thể lấy hàng chuyển phát nhanh luôn.


Khi trở về trên xe lăn của Tống Thanh bên trái treo một túi, bên phải cũng có một túi, trong ngăn nhỏ bên dưới cũng nhét đầy đồ, trong lòng anh còn ôm thêm hai kiện hàng.



Hiện tại đã hơn một tuần, vết thương của anh về cơ bản không còn vấn đề gì lớn. Hôm nay tháo chỉ cũng được, nên ôm hai cái kiện hàng không thành vấn đề.


Chỉ là Nam Chi nhìn dáng vẻ bận rộn nhưng lại rất hữu dụng của anh, có thể treo đồ khắp nơi như vậy, cảm thấy buồn cười.


Cô cười thành tiếng, mà anh thì có chút không hiểu nên ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một cái.


Nam Chi thu lại ý cười, không lấy hàng chuyển phát nhanh mà đi đến trước ôm anh.


Cô đưa tay ra, Tống Thanh còn chưa kịp phản ứng, hết nâng tay lại hạ xuống, ngơ ngác một lúc. Đến khi thấy cô đưa tay luồn qua dưới cánh tay mình, nhấc anh lên một chút, anh mới hoàn hồn, vội ném hai kiện hàng vào xe lăn. Người thì hoàn toàn bị cô ôm vào lòng, bế vào nhà.


Cửa vừa mở ra, hai con mèo đã luôn miệng kêu meo meo rồi chạy ra ngoài muốn đi chơi.


Nam Chi tạm thời không rảnh quan tâm đến chúng nó, biết rõ hai con này rất thích chạy. Cho nên cô đã đóng cửa thoát hiểm ở ngoài hành lang từ lâu, ngay cả lối ra phía thang máy cũng lắp một cánh cửa chắn màu trắng, rất cao, đủ để cản chúng lại.


Lý do lắp cánh cửa này là vì hôm trước một con mèo chạy ra ngoài, cô phải đuổi bắt suốt nửa ngày.


Tức quá nên cô đo đạc kích thước, chạy ngay ra tiệm mua, may mắn là cửa hàng có sẵn loại đúng với kích cỡ hành lang nhà cô, lập tức mua về lắp đặt. Sau đó mới để hai con mèo tự do chạy nhảy.


Nam Chi đặt Tống Thanh xuống ghế sofa, anh vừa ngồi xuống đã gọi hai con mèo, nhưng chúng chạy quá xa, không nghe thấy nên chẳng có phản ứng gì.


Nam Chi cũng mặc kệ, mang xe lăn, kiện hàng và đồ đã mua vào nhà trước, rồi mới đi bắt hai con mèo về. Hai con mèo con mới hơn hai tháng, đã bị cô túm da gáy lôi về, đặt lên sofa dạy dỗ.


Trong lúc cô đang ấn một con mèo xuống dạy bảo, Tống Thanh ôm con còn lại trong lòng, chờ cô mắng xong con này, anh lập tức đưa con kia cho cô, ra hiệu tiếp tục dạy dỗ, còn anh thì đứng một bên xem.


Trong lúc mèo lớn đang chăm chú nhìn mèo con bị phạt, bất thình lình bị cô ôm mặt, x** n*n một chút.


Mèo lớn ngước mắt, nghi hoặc nhìn cô, trong ánh mắt còn mang theo vẻ ngây thơ trong sáng như một sinh viên đại học.


Nam Chi nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Con mà không ngoan là lỗi của ba mẹ.”


Thực ra, mục tiêu từ đầu vẫn luôn là anh, hai con mèo nhỏ nghịch ngợm không chịu nghe lời, suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, hôm nay làm vỡ bình hoa, ngày mai gặm nát dây sạc, hôm kia còn chui vào máy giặt, suýt chút nữa bị cô giặt sạch luôn.


Cũng may Tống Thanh nghe thấy tiếng mèo kêu liền nhìn qua, nếu không con mèo đã không còn rồi.


So với mèo con, cô vẫn thích mèo lớn hơn, hầu như lần nào mục tiêu của cô cũng là mèo lớn.



Mèo lớn chẳng hề nhận ra điều đó. Cô đánh mèo con, anh lại còn ghé sát vào, giúp cô giữ con mèo còn lại, đứng ngay bên cạnh, trên mặt lộ rõ vẻ “Còn chọc cô ấy tức giận nữa thì mày tiêu rồi đấy.” Anh hoàn toàn không ý thức được rằng, từ đầu đến cuối, người cô nhắm đến chính là anh, không vần vò anh một trận thì cô cảm thấy có lỗi với bản thân.


Vậy nên lần nào mèo lớn cũng không thoát được, lúc nào cũng bị cô lôi ra mà giày vò.


Hôm nay, cô cũng véo đỏ một bên mặt của anh, nhưng anh chỉ “À” một tiếng, như thể đã tiếp nhận lý do này, thậm chí còn cảm thấy khá hợp lý. Hơn nữa trên mặt hiện rõ vẻ “Hóa ra là vì chuyện này mà mình bị vạ lây.”


Nam Chi cố nhịn cười, đánh xong mèo con, nựng xong mèo lớn mới đi tháo kiện hàng chuyển phát.


Tống Thanh thì xách túi đồ cô để trên đất, đặt vào xe lăn vào, đẩy vào bếp, mở tủ lạnh sắp xếp.


Anh còn chưa sắp xếp xong, Nam Chi đã mở xong kiện hàng của mình, dĩ nhiên vẫn là quần áo của anh, mấy chiếc áo phông đã đến.


Khi mở bao bì, một món đồ rơi ra, Nam Chi nhặt lên xem, mới phát hiện là đôi tất mà người bán tặng kèm.


Là tất bông, trông chất lượng cũng khá tốt, chỉ là kiểu dáng vừa nhìn đã biết là tất nam.


Vì áo phông là đồ nam nên quà tặng kèm cũng là đồ nam.


Nam Chi không khỏi liếc nhìn ống quần trống không dưới xe lăn của anh, cảm giác càng thêm đáng tiếc.


Gần đây cô đã xem hết những bức ảnh do cô gái tên Nhạc Nhạc kia chụp. Khi anh bị chặn lại, cô đã chụp rất nhiều hình, từng tấm nối liền nhau, gần như có thể ghép thành một đoạn video.


Trí tưởng tượng của họa sĩ luôn phong phú nhất, ngay khoảnh khắc nhìn thấy những bức ảnh đó, trong đầu cô đã hiện lên khung cảnh khi ấy.


Anh bị đè xuống đất, có kẻ túm lấy cổ tay anh, nâng cao lên, dùng ngón tay móc vào quai giày phía sau, cởi giày của anh ra, rồi là tất.


Vì là tất lưới, ôm sát cổ chân, nên có người luồn một ngón tay vào, kéo mép tất, từ từ tuột xuống, đôi chân gầy gò trắng nõn lộ ra ngoài, làm kẻ cởi ra cũng sững sờ trong chốc lát, không biết buông lời trêu chọc gì đó, khiến cả đám cười rộ lên.


Nếu cô đoán không nhầm, thì chắc là.


--- Cũng đẹp đấy chứ.


Đúng thế, cũng rất đẹp.


Cho nên thật đáng tiếc.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 49: Thật sự quá đáng tiếc
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...