Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 48: Tiền sắp về tay

77@-

Tính tình của đứa nhỏ này rất tốt, ông ấy chỉ có thể “Đứng về” phía người lớn, cố gắng tranh thủ tìm chút lợi ích cho bọn trẻ.


Hai đứa nhỏ có nói rồi, chỉ cần quyền giám hộ là được, còn về tiền nếu thật sự không thể thương lượng được thì thôi bỏ đi.


Nhưng ông ấy vẫn cảm thấy, có thể cố gắng được thì vẫn nên cố gắng.


“Tiền xe tải thì không tính, tiền bồi thường và tiền bán nhà tổng cộng mười ba vạn hai, bỏ đi hai ngàn đi cho tròn, rồi trừ luôn tiền viện phí của ông thằng bé. Tôi nghe nói chỉ hơn một vạn thôi, mình cứ cho thành hai vạn đi, dù sao bọn trẻ cũng không hiểu, còn chẳng phải để mình muốn làm gì làm sao.”


“Lại trừ thêm một vạn sáu tiền thỏa thuận thì còn lại chín vạn tư, thằng nhóc đó được hai người chăm sóc lâu như thế, bốn ngàn kia tính là bao? Đương nhiên là không đủ rồi, cho luôn đấy.”


“Còn tang lễ của ba mẹ nó, ông nó rồi cả đất mộ, đều do hai người lo cả, nên cũng phải trừ thêm hai vạn nữa là còn bảy vạn.”


“Tiền phúng viếng trong đám tang của ba mẹ và ông nó chúng ta giữ chặt một chút đừng để nó biết, tôi cũng không nói nếu không thì số tiền chắc chắn không chỉ có thế này đâu.”


Sắc mặt Lý Tú Phương cũng dịu đi sau từng khoản cắt giảm, nghe thấy câu này thì càng dịu dàng hơn một chút, bà nhận ra được người nhân viên cảnh sát này đang thật sự muốn giúp bà ta.


Nhưng bảy vạn này đối với bà ta vẫn là một con số quá lớn, bà ta không muốn phải bỏ ra.


“Số tiền đó là ông nó cho bọn tôi, có liên quan gì đến nó chứ, tiền này tôi không nhận.”


Trong lòng Chu Đại Hải đang thầm mắng bà ta là lòng tham không đáy nhưng trên mặt vẫn không biểu cảm gì, nghiêm mặt nói: “Số tiền đó ông nó chỉ có quyền giữ hộ chứ không có quyền sử dụng. Nó muốn lấy lại nên tiền đưa cho hai người thì hai người phải trả lại. Nếu không tòa án cũng buộc hai người phải trả, đến lúc đó toàn bộ tài khoản của bà đều sẽ bị phong tỏa, trong thẻ không có tiền thì sẽ phải bán nhà để bù vào.”


“Nó dám hả!” Lý Tú Phương giận dữ: “Nếu nó dám làm thế, tôi sẽ đánh chết nó!”


“Nó sắp đói đến mức không còn gì để ăn nữa rồi, bà nghĩ nó còn gì không dám làm chứ, trái lại nhà bà đấy, bà đánh chết nó, bà phải vào tù ngồi, thế chồng bà, con bà bà tính thế nào đây?”


“Bà ngồi tù, thì danh tiếng của con gái bà còn giữ nổi được nữa không. Sau này đừng mong được thi công chức, đi xin việc đều là trở ngại lớn đấy.”



Chu Đại Hải thừa hiểu vấn đề là số tiền này quá lớn, vượt xa cả mức bà ta sẵn sàng bỏ ra nên đành giảm thêm một chút nữa: “Thế này đi, dù sao nó cũng chỉ là một đứa nhỏ, chi tiêu cũng chẳng hết bao nhiêu, tiền thuốc men hơn năm vạn, bà đưa sáu vạn đi, đủ để nó trả tiền viện phí rồi cầm cự thêm một khoảng thời gian, chỉ cần còn hy vọng sống ai mà muốn dây dưa với nhà bà nữa, phải không?”


Trên mặt Lý Tú Phương còn có chút lưỡng lự.


Chu Đại Hải nghiêm mặt: “Bây giờ còn có tôi đứng giữa hòa giải hai bên, bên kia cũng cần tiền nên mới dễ nói chuyện thế này. Tôi nói cho bà biết, luật sư của người ta nói, nếu lần này bà không đồng ý đến lúc ra tòa từng đồng từng cắc cũng sẽ bị tính toán cho rõ ràng, số tiền phúng điếu bà giữ đến giờ, khoản thỏa thuận đã bị vượt xa, còn chuyện bà ép đứa nhỏ làm những việc quá sức với tuổi của nó, như thế thôi cũng đủ để kiện bà tội ngược đãi trẻ em rồi.”


“Đến lúc đó cả bà và chồng bà đều sẽ vào tù vì tội ngược đãi và bỏ rơi trẻ em, còn phải hoàn trả đủ mười ba vạn hai, cộng thêm tiền xe tải và những khoản lặt vặt khác, lúc đó có hai mươi vạn cũng không đủ mà đền.”


“Bà vào tù, tài sản bị phong tỏa không đủ thì bán nhà, chờ đến lúc bà ra tù thì chẳng còn gì hết, tiền mất nhà cũng chẳng còn đến chỗ ở cũng là một vấn đề lớn.”


Đầu óc Lý Tú Phương trở nên mơ hồ, trong lòng có chút chột dạ nhưng vẫn thấy tức giận, hơn nữa bà ta vẫn còn thắc mắc, cau mày hỏi: “Chẳng phải nó không có tiền sao? Đâu ra tiền để thuê luật sư?”


Chu Đại Hải kiên nhẫn giải thích: “Tình huống của nó đặc biệt, có thể kiện trước, thắng rồi mới trả phí luật sư, chờ nó thắng kiện, tòa án sẽ buộc hai người phải trả phí luật sư cho nó, khoản này ít nhất cũng một, hai vạn nữa, bà thấy có đáng không?”


Vừa nói, Chu Đại Hải vừa viết xong bản thỏa thuận trắng đen rõ ràng, nội dung thỏa thuận đại khái là sau khi vợ chồng Lý Tú Phương hoàn trả số tiền sáu vạn cho Tống Thanh, hai bên không còn nợ nần gì nhau nữa, mọi khoản nợ đều được xóa bỏ.


Ông ấy đưa thỏa thuận cho Lý Tú Phương: “Xem thế nào, nếu không có vấn đề gì thì ký đi. Còn về quyền giám hộ, tôi sẽ nhờ bên ủy ban khu phố để hỗ trợ, còn người giám hộ mới thì tôi sẽ tìm cách khác để giải quyết.”


Nói rồi, ông ấy giả vờ khó xử, đi ra ngoài gọi điện thoại. Ông ấy giả vờ gọi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng mới gọi cho cô gái nhỏ.


Chuyện trả tiền viện phí cho Tống Thanh có thể không thành, nhưng chuyện chuyển giao quyền giám hộ thì chắc chắn Lý Tú Phương rất nóng lòng muốn chấm dứt quyền này càng sớm càng tốt.


Vì thế, ông ấy cũng gọi cả cô bé đến, cùng vài người nữa trong ủy ban khu phố để viết một bản thỏa thuận riêng về việc chuyển giao quyền giám hộ.


Nói chuyện với ủy ban khu phố xong, giải thích rõ tình hình, đứa trẻ đang nằm viện nên không thể đến được, ông ấy có thể thay nó quyết định nên việc chuyển giao quyền giám hộ diễn ra rất thuận lợi. Nhưng khi ký bản thỏa thuận kia, Lý Tú Phương vẫn rất cố chấp không chịu nhượng bộ.


Ủy viên khu phố, cán bộ thôn đều có mặt đầy đủ, chồng bà ta cũng đã về, mọi người lần lượt ra mặt thuyết phục, nói rằng hai vợ chồng họ sẽ không gánh nổi hậu quả của việc ngược đãi trẻ em và việc tính toán lại số tiền trước đây đâu, nên cuối cùng họ cũng ký. Chu Đại Hải tự mình lái xe đưa họ đi rút tiền, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người mà hoàn tất chuyện này.


Cậu bé đó là người tốt, vừa nhận được tiền đã lập tức trả lại toàn bộ số tiền mà sở cảnh sát đã quyên góp và khoản mà mấy cảnh sát giao thông khác đã ứng trước, còn nằng nặc đòi mời họ ăn cơm. Nhưng công việc của họ không cho phép nhận những thứ này, nên ông ấy không nhận, chỉ bảo cậu bé cố gắng sống tốt. Sau đó mang một bản thỏa thuận ký xong về đưa cho vợ chồng Lý Tú Phương, đến đây, chuyện mới thực sự kết thúc.



*


Sau khi tiễn nhóm cảnh sát tốt bụng đi, Nam Chi lái xe đưa Tống Thanh trở về bệnh viện, tranh thủ lúc rảnh rỗi cô lật xem lại những hóa đơn trước đó.


Bây giờ hầu hết mọi người đều thanh toán qua WeChat và Alipay, nên có lịch sử giao dịch rất rõ ràng, cô phải năn nỉ mãi chị thu ngân mới đồng ý in bản sao kê cho cô. Sau khi Nam Chi cảm ơn chị ấy thì cô về lại xe, đưa bản sao kê cho Tống Thanh.


Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, cô không để anh xuống xe, tránh để chú thím hoặc những người trong thôn nhìn thấy rồi bị lộ.


Bây giờ Tống Thanh đang cầm danh sách, cúi đầu đối chiếu từng cái từng cái với danh bạ Wechat, tài khoản Alipay, rồi lần lượt trả lại từng khoản tiền cho họ.


Nam Chi ngồi trên ghế lái, đến bây giờ vẻ mặt vẫn còn chút mơ hồ không tin chuyện này là thật.


Sáng nay, cảnh sát Chu nói cô biết mọi chuyện đã được giải quyết xong. Cô đã lập tức chạy đi tìm giáo sư, hứa hẹn mua trà sữa cho thầy trong một tuần, đổi lại để cô được nghỉ một tiếng. Tranh thủ khoảng thời gian đó, cô phóng như bay đến nhà chú thím Tống Thanh để ký giấy tờ.


Rồi thuận lợi giành được quyền giám hộ cho Tống Thanh, không hề bị một chút cản trở nào. Hơn nữa chú thím anh còn cười rất kỳ lạ, giống như vừa tiễn được một món nợ lớn.


Cô mơ hồ có cảm giác như mình vừa bị biến thành một kẻ ngốc chịu thiệt.


Thật ra, cô cũng đoán được lý do rồi. Tối qua, cô và cảnh sát Chu đã bàn bạc sơ qua. Hôm nay ông ấy sẽ nói trước với chú thím Tống Thanh rằng bây giờ anh không thể lao động được nữa, đối với chú thím anh mà nói thì một người mà không làm được việc thì chẳng khác nào là của nợ.


Hơn nữa lại còn sắp “Kiện tụng”, mà họ bị tố cáo tội danh bỏ rơi trẻ em. Thế nên hai người họ càng mong sớm ngày đẩy Tống Thanh ra khỏi nhà càng sớm càng tốt. Cuối cùng, họ quyết định chuyển giao quyền giám hộ ngay tại chỗ.


Tình huống của Tống Thanh bây giờ chẳng khác nào là củ khoai nóng bỏng tay, hai người họ không thể tìm ai khác để nhận làm giám hộ của anh. Thế là cảnh sát Chu đề xuất cô với họ, nói rằng cô còn trẻ, không suy nghĩ cẩn thận, thấu đáo như người lớn lại dễ mềm lòng chỉ cần dỗ dành vài ba câu là đồng ý ngay, hoàn toàn không lường trước được việc nuôi một người tàn tật sẽ có nhiều vấn đề như thế nào.


Tóm lại người ngu nhiều tiền thì dễ bị lừa, chỉ cần lừa vài ba câu là dụ được ngay, còn khuyên bọn họ đừng dọa cô sợ để cô chạy mất.


Vậy nên, khi cô gặp họ thì mọi người đều rất dễ gần, nhìn cô với ánh mắt sợ dọa cô chạy mất, cười tươi nói với cô rằng từ nay giao Tống Thanh cho cô, bảo hai người sống tốt vào, yên tâm hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không quấy rầy hai người.


Lúc ấy, cán bộ thôn, ủy ban thôn và rất nhiều người khác trong làng cũng có mặt, ngay cả ông chú bà thím, bác cả bác hai này kia cũng đồng tình.



Quyền giám hộ trong tay cô, người cũng bị cô giấu ở nhà, nhóm người thân thích của anh đều đồng ý. Vậy chẳng phải anh chính là của cô rồi sao.


Nam Chi nghiêng đầu, nhìn người đang ngồi ở ghế phụ lái.


Một trận náo loạn này khiến quan hệ của anh và vợ chồng Lý Tú Phương hoàn toàn rạn nứt. Vốn dĩ anh đã chán ghét đám họ hàng giả tạo kia, giờ lại cắt đứt sạch sẽ với gia đình ruột thịt dường như đã hoàn toàn thoát khỏi quá khứ, chỉ còn lại một thân một mình.


Không, không phải một mình.


Mặc quần áo cô mua, ngồi trên xe lăn cô mua, ngay cả băng gạc trên đùi cũng là của cô.


Thì người đương nhiên cũng thế.


Đi cùng cô, thì chính là hai người.


Nam Chi đại khái cũng đoán được bước tiếp theo của anh nên chủ động bẻ tay lái, rẽ sang hướng khác dừng trước một siêu thị lớn.


Từ đầu, có lẽ anh không muốn làm phiền cô nhưng dù sao cũng đã đến tận đây rồi anh cũng không từ chối nữa. Anh được cô giúp đẩy xuống xe, che kín mặt mũi cùng nhau đi vào siêu thị, mua ít quà tặng để đi thăm các giáo viên.


Có rất nhiều giáo viên từng giúp đỡ anh, hai người họ đến tận nhà những người có thể ghé thăm hỏi, nói rằng đây là tiền bồi thường từ vợ chồng Lý Tú Phương nên mang đến để trả lại chi phí thuốc men, đa số các thầy cô đều không từ chối.


Một số thầy cô khác thì kiên quyết không nhận nhưng bởi vì tiền mà anh nhận là tiền mặt nên cả hai cùng nhau phối hợp, một người kéo giáo viên đi, một người âm thầm để tiền lại.


Đã ở bên nhau một khoảng thời gian nên ít nhiều gì Nam Chi cũng hiểu được anh, số tiền này nhất định phải trả.


Những khoản có thể chuyển khoản trực tiếp đều đã được anh chuyển hết, còn những khoản nhận bằng tiền mặt anh cũng không bỏ sót, lần lượt đi hết một chuyến, trả được một nhà sẽ gạch đi một khoản. Nhưng khi nhìn vào danh sách vẫn còn không ít.


Có một số là người trong thôn, cán bộ thôn, ủy ban khu phố, mấy khoản này tạm thời chưa thể trả, nếu không sẽ bị lộ tẩy ngay.


Nếu vợ chồng Lý Tú Phương biết bây giờ anh vẫn ổn chắc chắn sẽ không vui.



Không thể để họ biết được chuyện này, cũng không thể làm khó cảnh sát Chu, người đã đứng giữa để dàn xếp mọi chuyện.


Cả ngày chạy ngược chạy xuôi, tối về đã gần mười hai giờ khuya, Nam Chi biết chuyện vẫn chưa kết thúc, tối ngày hôm sau phải tiếp tục cùng anh đi tiếp.


Chuyến đi lần này, hai người đến nhà người vẫn kiên trì trả tiền bồi thường kia nói cho cô ấy biết, anh không cần bồi thường nữa. Bây giờ họ có gửi tiền vào thẻ cũng không đến tay anh, chi bằng cứ để tiền đó để lo cho bọn trẻ học hành.


Người vợ nhà này hằng ngày vẫn kiên trì dắt theo hai con của mình đi nhặt ve chai, hai người con trai đều không được đến trường, mỗi ngày đều chia ra những nơi khác nhau để kiếm.


Nơi bọn họ ở cũng rất không ổn, là một cái lều trong đống rác, một mùi hôi thối xộc lên khiến ba mẹ con trông rất tiều tụy.


Ẩm thấp, đâu đâu cũng là ẩm mốc, rất dễ sinh bệnh, tình hình thế này thậm chí còn gian khổ hơn Tống Thanh trước kia.


Nam Chi thấy họ dùng đồ ăn nhặt được từ đống rác, có cái còn đã hỏng nên có chút không đành lòng. Cô muốn để lại một ít tiền nhưng lại sợ Tống Thanh không vui, dù sao người chồng, người ba của nhà này chính là người đã cướp đi mạng sống của ba mẹ anh.


Đang lúc cô lưỡng lự lại nhìn thấy Tống Thanh lặng lẽ nhét tiền vào dưới tấm khăn trải bàn kia.


Nam Chi khẽ nhướng mày.


Có chút bất ngờ, nhưng cũng không hẳn là bất ngờ, bởi vì cô biết anh chính là kiểu người như thế, một chàng trai lương thiện.


Khi hai người đi ra khỏi cái lều đâu đâu cũng là rác kia, rồi ngồi lên xe, hướng vào trong thành phố, Nam Chi mới thấy anh day day trán, mệt mỏi nói.


“Tôi vẫn không tha thứ cho họ, chỉ là tôi không muốn tiêu xài số tiền mà ba mẹ tôi đã đánh đổi bằng cả mạng sống mà thôi.”


Ngón tay Nam Chi siết chặt vô lăng, kỳ lạ là, cô lại có thể cảm nhận được tâm trạng của anh.


Cô chợt nhớ đến bản thân mình. Năm đó khi bà ngoại mất, cô không chỉ thừa kế căn nhà mà còn nhận được một khoản tài sản lớn.


Nhưng số tiền ấy khi cô cầm trong tay sao cứ nóng bỏng, cứ cảm thấy mình không đáng nhận được số tiền ấy.


Cho nên lúc mẹ bị bệnh cần phải phẫu thuật, cô không chút do dự mang tất cả số tiền ra, giúp mẹ thanh toán tiền phẫu thuật, giúp mẹ vượt qua hoàn cảnh khó khăn đó.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 48: Tiền sắp về tay
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...