Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 46: Đưa anh đi đi

47@-

“Nếu trong tay tôi có một cái nút có thể quyết định quyền sống chết của bọn họ, tôi nhất định sẽ nhấn để bọn họ đều chết hết.”


“Nếu tôi không thể sống nổi nữa, tôi cũng sẽ tìm cách để kéo bọn họ chết chung.”


Đây mới là suy nghĩ thật sự của anh, lúc nói ra những lời này anh không cảm thấy có gì cả, nói xong hết mới nhận ra toàn bộ đều là sự thù địch và cảm xúc tiêu cực của mình.


Không có một ai thích một người mang theo suy nghĩ tàn nhẫn như thế sống trong nhà của mình, dù gì họ cũng phải lo lắng cho sự an toàn của chính mình.


Tống Thanh có chút lo lắng Nam Chi sẽ để ý, ngẩng đầu lên mới phát hiện cô đang nước mắt lưng tròng nhìn sang anh, khóc đến mức lớp trang điểm cũng nhòe cả đi rồi.


“Sao bọn họ có thể xấu xa được như thế chứ.”


Đây đều là những chuyện mà Nam Chi chưa từng trải qua. Bà nội của cô là một giáo viên đã nghỉ hưu, nghề giáo viên là nghề được kính trọng nhất trong thôn nên mỗi dịp lễ tết đều có học sinh đến tặng quà, thậm chí còn có những người đã trở thành quan chức cao cấp hoặc những nhân vật đến tận nhà để thăm hỏi.


Khi trong thôn có tranh chấp gì họ còn cố ý đến tìm bà nội của cô để làm chứng. Họ tin tưởng nhân cách của bà, bởi vì bà thuộc về kiểu người đức cao vọng trọng.



Bởi vì có bà nội nên từ trước đến giờ cô chưa từng bị ai bắt nạt cả. Hồi nhỏ mọi người con tranh giành nhau để được chơi với cô. Mỗi khi nghỉ hè hay tan học đều chạy đến nhà cô chơi, bởi vì bà nội thích sạch sẽ còn thích chăm sóc hoa cỏ, trong sân còn nuôi thêm cá.


Bọn trẻ con thì rất thích những thứ này, chúng có thể nằm bò bên hồ cá nhìn suốt cả ngày.


So với những đứa trẻ khác thì tuổi thơ của cô tương đối đầy đủ, đồ ăn vặt và đồ chơi chưa bao giờ thiếu, búp bê có từ nhỏ đến lớn, có đến hơn chục con.


Mỗi lần mọi người đến nhà cô chơi, bà nội sẽ cắt dưa hấu, lấy kẹo hay hạt dưa ra mời mọi người. Cô còn muốn uống trà sữa hay ăn KFC thì bà nội đều sẽ mua cho cô.


Vừa ở bên cạnh lẩm bẩm mấy cái này thì có gì đâu mà ngon chứ, gà này làm sao ngon bằng gà bà nấu được nhưng bà vẫn sẽ ăn cùng cô.


Nam Chi chưa từng phải chịu ấm ức nào lớn như thế.


“Nếu cậu có nút có thể quyết định sự sống chết của bọn họ mà cậu không nhấn, tôi sẽ nhấn thay cậu, bởi vì họ đều rất quá đáng.”


Nam Chi đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, kéo cái ghế ngồi xuống hơi nghiêng người rồi ôm lấy anh.


*



Nam Chi thích được ôm, mỗi khi buồn hay vô cùng vui vẻ, cô đều sẽ ôm lấy anh. Trước đây Tống Thanh chưa từng như thế này, lúc nào anh cũng bị người ta nói rằng trên người có mùi nghèo túng, mùi xà phòng. Vì thế anh luôn cố ý giữ khoảng cách với những người khác, rất hiếm khi chủ động đến gần ai, càng không nói đến việc chạm vào người nào khác. Thế nên anh chưa từng cảm nhận được hơi ấm của những cái ôm.


Nhưng chỉ một lần thôi đã đủ để anh nhớ kỹ, rồi ngồi trông mong mỗi ngày.


Nghĩ kỹ mà xem, ai mà không thích được một vòng tay ấm áp và vững chãi ôm lấy cơ chứ.


Lần này, Tống Thanh không đợi cái ôm ấy thành hình mà chủ động vươn tay ra, lao vào trong vòng tay ấm áp đó, cằm cũng lười biếng đặt lên vai của Nam Chi, như thể đang mệt mỏi muốn tìm một chỗ dựa.


Có một nơi để tựa vào khi mệt mỏi thế này, là điều mà trước nay anh chưa bao giờ dám nghĩ tới.


Cho dù có là ai, đi làm hoặc đi học, đều sẽ có một không gian của riêng mình, có một nơi để nghỉ ngơi khi kiệt sức nhưng anh không có. Ở trường anh như đang ra trận lúc nào cũng phải đề phòng cảnh giác. Khi ở nhà chú thím tình hình cũng chẳng khá hơn là bao thậm chí còn căng thẳng hơn mấy phần. Lúc nào cũng phải dè chừng lo sợ không cẩn thận làm phật ý thím để rồi vô duyên vô cớ bị mắng.


Nhà nghèo, trăm nỗi buồn theo sau, không kiếm được tiền, chú chỉ cần liếc mắt nhìn những cô gái xinh đẹp bên đường nhiều một chút cũng khiến thím nổi giận. Con cái thì chê thím quê mùa, không bao giờ chịu để thím đưa đón, thấy ngoài đường còn giả vờ không quen. Có người nói bà ta béo cũng có thể trở thành mồi lửa châm ngòi cho cơn giận dữ của bà ta, bầu không khí trong nhà lúc nào cũng sặc mùi thuốc súng. Trong hoàn cảnh ấy, anh có thể tĩnh tâm học hành đã là điều không dễ dàng rồi, đừng nói là những chuyện khác.


Có đôi khi anh sẽ chạy đến dưới chân cầu, dưới cầu từng cái hang lớn, cái lớn nhất nằm ở sát bờ có thể chui vào được.


Anh ở bên trong đó nghĩ rằng nếu đây là nhà của anh, anh sẽ sắp xếp nó như thế nào đây. Anh vô cùng muốn có một nơi thuộc về của mình, một ngôi nhà nhưng đáng tiếc dưới hang đó đã có người ở rồi, là một ông lão lang thang trông có vẻ đã sống vất vưởng từ lâu, thần trí cũng không còn tỉnh táo nữa. Anh vừa đến gần, ông lão đã ném đồ về phía anh.



Đó là một cây cầu vượt không thể băng qua ở trên chỉ có thể vòng qua sông, nhưng con sông này rất dài, đi mãi vẫn chưa thấy điểm cuối, tính cả lúc đi và về ít nhất cũng một ngày, rất không đáng nên anh đành từ bỏ.


Ngoài chỗ đó ra, anh không tìm được chỗ nào khác có thể che mưa tránh gió.


Từ “Bến cảng” này gần như đã bị anh chôn vùi vào sâu tận đáy lòng, chẳng thể nhặt lên nữa.


Nơi này có thể trở thành bến cảng của anh không?


Anh mệt mỏi có thể về đây nghỉ ngơi, xem nơi này như nhà mình không?


Cô gọi anh là cô vợ nhỏ, còn nói muốn nuôi anh. Anh có thể tự kiếm tiền nuôi bản thân mình, chỉ cần cho anh một chốn nhỏ nghỉ tạm là được rồi. Thế cô bằng lòng không?


Cô từng nói, chỉ cần anh không muốn đi, là có thể ở lại. Cho nên chắc cô sẽ bằng lòng.


*


Nam Chi bị hành động chủ động nhào vào lòng cô của anh làm cho sững sờ trong chốc lát. Nhưng ngay sau đó, cô càng ôm anh chặt hơn, ôm rất lâu cũng không buông tay. Anh cũng thế, ôm rất lâu mà không có ý định rời đi.



Nam Chi thuận tay vỗ nhẹ lưng anh, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện thật ổn thoải. Nếu không được, tôi sẽ đưa cậu đi, đi về quê tôi trốn.”


“Trên thành phố tôi có hai ngôi nhà, ở quê còn có một căn ba tầng, một mình tôi ở thì rộng quá, hai người ở thì vừa đẹp. Đến lúc đó theo tôi về quê, cùng nhau trồng trọt, nuôi hoa, thả cá, để bọn họ không tìm thấy cậu nữa.”


Trồng trọt, nuôi hoa, thả cá, nghe thôi đã thấy những ngày tháng đó thật yên bình và tự do biết bao.


Đó là cuộc sống anh muốn.


Anh cũng nghe ra được một tầng ý khác trong câu nói của cô.


Hình như cô vẫn muốn lo cho anh mãi mãi, chỗ nào có cô, ở đó luôn có chỗ dành riêng cho anh.


Vậy thì nếu việc đó không giải quyết được thì hãy đưa anh đi đi, đưa anh về quê của cô, cùng nhau trồng trọt, nuôi hoa, thả cá, làm gì cũng được.


---


Tác giả có đôi lời:


Tặng cả nhà một chương nhỏ, còn một chương nữa nha, đừng lo, tối muộn sẽ đăng ~


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 46: Đưa anh đi đi
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...