Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 45: Quá khứ của anh
74@-
Ông nội chính là sợi dây liên kết của anh cùng với những người nhà kia. Lúc ông nội còn sống, dù sao vẫn có một người lớn trong nhà, vẫn là ba của chú anh nên ít nhiều họ sẽ suy nghĩ thêm một chút. Chỉ có thím là mắng, nói rằng gia đình này thật xui xẻo, họ như cái gánh nặng, gánh nặng lớn lại kéo theo gánh nặng nhỏ, đều là xui xẻo.
Chú nói giúp ông, thím sẽ mắng luôn cả chú, mắng chú là đồ vô dụng, là phế vật không kiếm ra tiền.
Ông nội không còn thím càng không kiêng nể gì nữa. Chú đối với anh cũng không còn sự lo lắng như khi còn ông nội, cũng mắng theo thím.
Tống Thanh chỉ có thể làm ngày càng nhiều hơn mới có thể hòa hoãn một chút. Số tiền nhỏ anh đi làm thêm và dạy kèm cho người khác cũng đều phải đưa cho chú thím, nếu nộp trễ họ sẽ không đóng tiền học cho anh.
Anh không thể lấy ra được số tiền lớn để đóng học phí, nên chỉ có thể giống như cây đèn dầu khi mất điện, thắp đi, thắp lại.
Lúc đó, anh vẫn chưa phải là hộ nghèo được nhận trợ cấp xã hội, cũng chưa được lập hồ sơ, nên không được xử lý, trợ cấp sinh hoạt của các hộ nghèo cũng cần phải quen biết mới có thể nhận được.
Việc lập hồ sơ và xác định danh sách (*) rất hữu ích cho việc chuyển từ cao đẳng lên đại học, có rất nhiều người phải tranh nhau bỏ tiền để mua suất học, anh muốn cũng không lấy được.
(*) : Là một thuật ngữ trong tiếng Trung, thường được sử dụng trong bối cảnh quản lý và theo dõi các hộ gia đình, đặc biệt là các hộ nghèo. Nó có nghĩa là "lập hồ sơ và xác định danh sách" để phân loại, theo dõi và cung cấp hỗ trợ cho các đối tượng cần giúp đỡ, như hộ nghèo hoặc những người có hoàn cảnh khó khăn.
Không có mối quan hệ.
Chính sách của quốc gia rất tốt, rất quan tâm đến người nghèo, nhưng những người thực hiện các chính sách đó thì không được, giống như trái bóng bị đá qua đá lại, hôm nay không đạt yêu cầu này, ngày mai không đạt yêu cầu kia.
Nếu muốn làm thì thật ra còn có một cách, quậy, quậy khắp mọi nơi, trợ cấp hộ nghèo đối với chú thím anh mà nói, dù thịt muỗi ít nhưng vẫn có thịt.
Thím đưa theo anh đến trước cửa hỗ trợ la khóc, lăn lộn um sùm, ngăn cản những nhân viên không cho đi, gây rối họ, tìm đến cán bộ thôn, cuối cùng cũng đã giải quyết được vấn đề.
Chuyện ầm ĩ thế này thật sự không che giấu được, anh đủ điều kiện để được công nhận là hộ nghèo và lập hồ sơ.
Sau khi cầm được trợ cấp cho hộ nghèo và được cấp thẻ lại đến xin trường học trợ cấp cho học sinh nghèo. Năm đầu tiên bị loại bỏ, Lý Tú Phương đến trường học quậy, cản đường chủ nhiệm lớp và giáo viên, hiệu trưởng cũng bị bà ngăn cản mấy lần, chuyển nhà rồi cũng vẫn bị bà làm phiền, nói chỗ nào cũng không công bằng, trong trường có những điều mờ ám.
Hễ là người bình thường đều sợ người như bà ấy, cuối cùng cũng được như những gì mong đợi.
Tuy rằng tiền không vào tay anh, nhưng thủ tục đã làm xong tiền cũng đã lấy, sắc mặt chú thím đối với anh cũng dễ chịu hơn rất nhiều, cuộc sống cũng khá giả hơn so với trước kia một chút.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời, anh nhanh chóng phát hiện Lý Tú Phương ngày càng nóng nảy. Bởi vì có rất nhiều người nói bà ta ngu ngốc, đần độn, nuôi con thay người khác.
Đã nuôi con của người ta, thì nuôi thế nào cũng không thân quen được, đợi khi nó đủ lông đủ cánh rồi thì điều đầu tiên là bay đi, những lời hứa hẹn, những chữ ký trên giấy cuối cùng cũng chỉ như trò cười, đến nhận cũng chẳng buồn nhận.
Chính vì những lời nói này, mà Lý Tú Phương luôn để mắt đến anh, giấy chứng minh, hộ khẩu ngay cả thẻ ngân hàng ba mẹ anh để lại đều bị bà ta lấy đi hết. Anh đi dạy thêm về trễ một chút cũng có thể bị bà ta châm chọc, khiêu khích có phải muốn ra ngoài lập gia đình luôn rồi không, không tính về đây nữa chứ gì.
Quả nhiên người ta nói không sai, không thể nuôi con người khác được, nuôi đủ cánh rồi sẽ tự bay đi.
Có lẽ bởi vì như thế, mà bà ta ra sức sai bảo anh làm hết việc này đến việc kia, muốn tranh thủ thu hồi lại vốn trước khi anh trưởng thành.
Chương trình cấp ba vốn dĩ đã rất nặng, huống chi trước đó anh còn bị ép phải nhảy lớp nên hoàn toàn không kịp chuẩn bị, nền tảng vẫn chưa đủ vững chắc. Vậy mà ngoài chuyện học hành anh còn phải làm việc nhà, chăm sóc em nhỏ, lúc nào cũng phải vừa nghe tiếng khóc vừa học bài, đọc sách, làm đề.
Đương nhiên điểm số có giảm nhưng vẫn có thể giữ vị trí nằm trong top đầu.
Lên cấp ba, Lý Tú Phương còn muốn cho anh nhảy lớp lần nữa, nếu tiếp tục nhảy lớp, anh sẽ phải học lớp 11 trong một năm, sau đó thi thẳng vào đại học vào lớp cho thiếu niên tài năng.
Khi đó, hầu hết tất cả các công việc nhà đều do anh ôm hết, kể cả chuyện chăm em cũng không ngoại lệ. Ngoài ra thời gian rảnh còn phải đi dạy thêm kiếm tiền, thỉnh thoảng lại gọi đi làm thêm các công việc thủ công, việc quá nhiều, bài vở không theo kịp nên việc nhảy lớp là điều không thể. Anh nói rõ cho Lý Tú Phương biết cấp ba không thể nhảy lớp được.
Lý Tú Phương không hiểu những điều đó, mắng anh vài câu kêu anh là đồ phá của nhưng cuối cùng vẫn đóng học phí cho anh.
Lúc ấy cả nhà họ đã không thể thiếu anh nữa, chỉ cần anh rời nhà vài ngày để đi thi đấu là trong nhà đã loạn cào cào hết cả lên. Mỗi ngày chú thím anh đều gọi giục anh hỏi khi nào anh về. Nếu không đóng học phí, anh cũng chẳng còn lý do gì để ở lại.
Thật ra, hàng năm anh đều kiếm tiền về không ít thì nhiều, đủ để trả học phí, hơn nữa, có anh làm việc nhà, họ cũng có thêm thời gian để ra ngoài làm kiếm tiền. Nói chung họ cũng chẳng thiệt gì cả, cho nên ở phương diện học phí họ không bóc lột anh quá đáng.
Nhưng đến đại học, những khoản nhỏ lẻ mà anh kiếm về đều vẫn rơi vào túi họ, còn học phí thì anh không đủ để tự chi trả.
Vậy là anh phải vay tiền từ họ, sau đó góp từng đồng từng xu để trả lại cho họ.
Đương nhiên, vay tiền cũng phải có điều kiện và cả lãi suất. Chú thím anh đặt ra quy định là mỗi tháng anh bắt buộc phải gửi về một khoản tiền cố định, khoản tiền này đã bao gồm cả số nợ mà anh đã ký kết với họ từ trước đó, số tiền đó rất nhiều. Nếu không gửi đủ, họ sẽ đến tận trường của anh học để làm ầm lên và chửi anh là đồ vô ơn.
Đại học ít lớp, nhiều thời gian, tiền dạy thêm cũng cao hơn một chút, ngoài ra anh còn có học bổng, tiền trợ cấp từ nhà nước nên tạm thời vẫn có thể xoay sở được.
Anh cũng có thể giành được học bổng, nhưng học bổng lại quan trọng với việc học lên cao học. Chỉ vì lấy học bổng được một hai lần, mà các phụ huynh khác bắt đầu soi mói, tìm hiểu hoàn cảnh của anh, rồi chủ động liên hệ với chú thím anh.
Chắc chắn bọn họ đã nhận được tiền lót tay nên sau đó chú thím anh cấm anh không được nhận học bổng nữa.
Dù anh không thể công khai nhận học bổng nhưng bọn họ vẫn lén lút đưa tiền mặt cho anh, thậm chí còn đưa nhiều hơn học bổng một chút.
Anh không có ý kiến, thứ anh cần là tiền, còn chuyện thi lên cao học anh chưa từng nghĩ đến. Có thể đối với một học sinh nghèo như anh mà nói thì việc học đại học đã là thứ xa xỉ với anh rồi.
Học tiếp nữa anh cũng không chịu nổi.
Anh chỉ muốn ra trường thật nhanh, muốn kiếm tiền, muốn thoát khỏi hiện trạng này.
Những ai chưa từng nghèo sẽ không hiểu được loại cảm giác đó, cảm giác bị kìm hãm đủ đường, bị trói buộc bằng từng tầng từng lớp dây, đến mức tiêu một đồng, ăn một cái bánh bao cũng phải ghi sổ. Chỉ cần làm họ không hài lòng thì ngay lập tức bị mắng là đồ phá của, bị nói cút khỏi nhà bọn họ.
Những ngày tháng đó, ngột ngạt đến không thể thở nổi.
Anh đã vô số lần suýt không thể chịu đựng được.
Tốt nghiệp xong, tuổi mụ của anh gần 19, còn trên chứng minh nhân dân thì vừa chạm mốc 18, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, đợi đến khi đủ tuổi là có thể đi tìm việc làm rồi.
Anh dự định tìm một công việc để ổn định cuộc sống trước. Nếu sau này muốn học cao hơn thì vẫn có thể quay trở về học tiếp.
Suy nghĩ là thế, chẳng qua kế hoạch không cản nổi những biến cố bất ngờ ập đến mà thôi.
Anh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để trả hết khoản nợ đã ký với chú thím, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ. Thế nhưng, còn chưa kịp ra tay, bọn họ đã đi trước một bước, chủ động vứt bỏ anh.
Khi anh đang nằm viện, chú thím lén lút đến phòng bệnh, nhân lúc anh ngủ say, trả lại chứng minh nhân dân, hộ khẩu và giấy tờ tùy thân cho anh, chỉ giữ lại thẻ ngân hàng.
Thật ra khi đó anh không ngủ, mới vừa gặp biến cố lớn như thế, nên dây thần kinh của anh vừa mẫn cảm vừa yếu ớt, không bao giờ có thể ngủ một giấc đến tận sáng sớm như trước kia nữa, bên người chỉ cần vừa có chút tiếng động nhỏ anh sẽ tỉnh.
Chính tai anh nghe bọn họ nói với nhau rằng, thằng nhóc này, bọn tao cũng không có bạc đãi mày nhé, mày muốn học bọn tao cũng thỏa mãn cho mày, những đồ vật này trả lại cho mày, sau này đừng trở về tìm bọn tao nữa.
Anh mở mắt ra, vẫn có thể thấy bóng lưng của hai người họ lén lút rời đi trong bóng tối của phòng bệnh.
Lúc anh cần bọn họ nhất, bọn họ lại bỏ rơi anh, dùng xong thì bỏ đi. Anh có hận bọn họ không, thật ra so với họ anh càng hận kẻ ba hoa, dối trá kia hơn.
Năm đó, khi bố mẹ anh gặp tai nạn, năm đó anh chỉ mới mười hai tuổi, với một cậu nhóc mười hai tuổi lúc đó như cả bầu trời sụp đổ, tay chân anh luống cuống không biết phải làm sao, vừa mờ mịt lại vừa sợ hãi.
Lúc có người đưa tay ra nhận nuôi dưỡng anh, nhưng ngay sau đó có giọng nói lại xía vào nói, lớn thế này rồi nuôi kiểu gì, dù có đối xử tốt với nó cỡ nào thì trong lòng nó cũng chỉ có ba mẹ ruột của nó thôi, ba mẹ nuôi mãi mãi không có chỗ đứng đâu.
Đối xử tốt thì cũng không bằng con ruột, đối xử không tốt lại bị oán hận, tội gì phải mất công mà chẳng được gì?
Khó khăn lắm anh mới sống yên ổn được ở nhà chú thím, bọn họ lại không ngừng mắng chửi hai người họ là ngu ngốc là hồ đồ, lúc nó học cấp hai còn nhỏ, không lôi đi đào than, bây giờ lớn rồi, hiểu chuyện hơn, sau này càng khó khống chế.
Mấy bản cam kết này chỉ dọa trẻ con thôi. Đợi nó đến tuổi trưởng thành xem nó có chịu nhận không, đến lúc đó, trời đất bao la, nó biến mất thì tìm đâu ra
Còn thẻ ngân hàng à, chờ nó lớn lên, đổi thông tin tài khoản sang tên mình là xong, như vậy họ sẽ không còn lấy được tiền học bổng hỗ trợ hộ nghèo nữa.
Vợ chồng Lý Tú Phương xuất thân từ nông thôn, không học hành nhiều thậm chí còn không biết viết tên mình như thế nào, càng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cho nên họ bị những lời dỗ dành này nói đến mức ngu ngơ, họ càng nghĩ càng thấy có lý thế là tìm đủ mọi cách để hành hạ anh.
Lúc ở bệnh viện, bọn họ cũng chính là người giật dây cho vợ chồng Lý Tú Phương, khuyên anh nhảy lầu đổ tội cho bệnh viện.
Nói anh thế này rồi không bằng cứ chết quách đi, chí ít chết rồi còn có thể giúp được cho người khác.
Bọn họ đứng ngay trước giường bệnh của anh, bàn tán rôm rả về gã tài xế gây tai nạn, bảo rằng lần thứ hai tông xe không phải vì hoảng loạn mất kiểm soát, mà là cố ý đâm chết anh.
Cứ nói đâm chết luôn thì tốt rồi, chỉ cần trả tiền bồi thường một lần rồi xong. Bị thương nặng thế này mới là phiền phức, sau này phải trả đủ loại chi phí, nuôi nó cả đời.
Gã tài xế đó đúng là vô dụng, đã tông rồi sao không tông thêm vài lần nữa, giờ thành cái bộ dạng nửa sống nửa chết này, đi đâu cũng chỉ làm gánh nặng cho người ta thôi.
Nghe nói có người nhảy lầu, bệnh viện phải bồi thường mười mấy hai chục vạn. Nếu được ngần ấy tiền, thì đáng giá quá rồi, dưới sự cám dỗ của tiền bạc, bọn họ bị thuyết phục ngay lập tức.
May mà chỉ có lòng tham, không đủ gan làm thật. Nếu không, có lẽ anh đã không còn sống đến hôm nay.
Khi đó, anh thực sự cảm nhận rõ ràng, đó là thời điểm anh yếu đuối nhất, chỉ một chút kích động cũng đủ khiến anh gục ngã. Nếu có ai đó không ngừng xúi giục, thôi thúc anh tìm đến cái chết, có lẽ anh sẽ không chịu đựng được. Nhưng nếu thực sự phải chết, anh cũng sẽ không để họ đạt được ý muốn.
Anh sẽ vay tiền thuê một chiếc xe lăn, đến một góc khuất nào đó, lặng lẽ ra đi, không gây phiền phức cho bất kỳ ai, chết một cách sạch sẽ, gọn gàng.
Những chuyện này, vốn dĩ anh định chôn vùi trong lòng, mãi mãi không bao giờ nhắc lại. Nhưng không hiểu vì sao, có lẽ là vì mỗi ngày Nam Chi đều kể chuyện thời thơ ấu của cô, từ chuyện cô và bố mẹ, công việc, cuộc sống, cho đến quán ăn nào ngon, chỗ nào chơi vui.
Những câu chuyện đó không tránh khỏi vài kỷ niệm xấu hổ, vài sự bất công, những điều khiến cô bất mãn, có lẽ chính vì cô chia sẻ quá nhiều, nên anh cũng dần có cảm giác muốn giãi bày.
Anh muốn nói cho Nam Chi nghe về bản thân mình.
Anh không muốn giấu cô bất kỳ chuyện nào cả.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Ông nội chính là sợi dây liên kết của anh cùng với những người nhà kia. Lúc ông nội còn sống, dù sao vẫn có một người lớn trong nhà, vẫn là ba của chú anh nên ít nhiều họ sẽ suy nghĩ thêm một chút. Chỉ có thím là mắng, nói rằng gia đình này thật xui xẻo, họ như cái gánh nặng, gánh nặng lớn lại kéo theo gánh nặng nhỏ, đều là xui xẻo.
Chú nói giúp ông, thím sẽ mắng luôn cả chú, mắng chú là đồ vô dụng, là phế vật không kiếm ra tiền.
Ông nội không còn thím càng không kiêng nể gì nữa. Chú đối với anh cũng không còn sự lo lắng như khi còn ông nội, cũng mắng theo thím.
Tống Thanh chỉ có thể làm ngày càng nhiều hơn mới có thể hòa hoãn một chút. Số tiền nhỏ anh đi làm thêm và dạy kèm cho người khác cũng đều phải đưa cho chú thím, nếu nộp trễ họ sẽ không đóng tiền học cho anh.
Anh không thể lấy ra được số tiền lớn để đóng học phí, nên chỉ có thể giống như cây đèn dầu khi mất điện, thắp đi, thắp lại.
Lúc đó, anh vẫn chưa phải là hộ nghèo được nhận trợ cấp xã hội, cũng chưa được lập hồ sơ, nên không được xử lý, trợ cấp sinh hoạt của các hộ nghèo cũng cần phải quen biết mới có thể nhận được.
Việc lập hồ sơ và xác định danh sách (*) rất hữu ích cho việc chuyển từ cao đẳng lên đại học, có rất nhiều người phải tranh nhau bỏ tiền để mua suất học, anh muốn cũng không lấy được.
(*) : Là một thuật ngữ trong tiếng Trung, thường được sử dụng trong bối cảnh quản lý và theo dõi các hộ gia đình, đặc biệt là các hộ nghèo. Nó có nghĩa là "lập hồ sơ và xác định danh sách" để phân loại, theo dõi và cung cấp hỗ trợ cho các đối tượng cần giúp đỡ, như hộ nghèo hoặc những người có hoàn cảnh khó khăn.
Không có mối quan hệ.
Chính sách của quốc gia rất tốt, rất quan tâm đến người nghèo, nhưng những người thực hiện các chính sách đó thì không được, giống như trái bóng bị đá qua đá lại, hôm nay không đạt yêu cầu này, ngày mai không đạt yêu cầu kia.
Nếu muốn làm thì thật ra còn có một cách, quậy, quậy khắp mọi nơi, trợ cấp hộ nghèo đối với chú thím anh mà nói, dù thịt muỗi ít nhưng vẫn có thịt.
Thím đưa theo anh đến trước cửa hỗ trợ la khóc, lăn lộn um sùm, ngăn cản những nhân viên không cho đi, gây rối họ, tìm đến cán bộ thôn, cuối cùng cũng đã giải quyết được vấn đề.
Chuyện ầm ĩ thế này thật sự không che giấu được, anh đủ điều kiện để được công nhận là hộ nghèo và lập hồ sơ.
Sau khi cầm được trợ cấp cho hộ nghèo và được cấp thẻ lại đến xin trường học trợ cấp cho học sinh nghèo. Năm đầu tiên bị loại bỏ, Lý Tú Phương đến trường học quậy, cản đường chủ nhiệm lớp và giáo viên, hiệu trưởng cũng bị bà ngăn cản mấy lần, chuyển nhà rồi cũng vẫn bị bà làm phiền, nói chỗ nào cũng không công bằng, trong trường có những điều mờ ám.
Hễ là người bình thường đều sợ người như bà ấy, cuối cùng cũng được như những gì mong đợi.
Tuy rằng tiền không vào tay anh, nhưng thủ tục đã làm xong tiền cũng đã lấy, sắc mặt chú thím đối với anh cũng dễ chịu hơn rất nhiều, cuộc sống cũng khá giả hơn so với trước kia một chút.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời, anh nhanh chóng phát hiện Lý Tú Phương ngày càng nóng nảy. Bởi vì có rất nhiều người nói bà ta ngu ngốc, đần độn, nuôi con thay người khác.
Đã nuôi con của người ta, thì nuôi thế nào cũng không thân quen được, đợi khi nó đủ lông đủ cánh rồi thì điều đầu tiên là bay đi, những lời hứa hẹn, những chữ ký trên giấy cuối cùng cũng chỉ như trò cười, đến nhận cũng chẳng buồn nhận.
Chính vì những lời nói này, mà Lý Tú Phương luôn để mắt đến anh, giấy chứng minh, hộ khẩu ngay cả thẻ ngân hàng ba mẹ anh để lại đều bị bà ta lấy đi hết. Anh đi dạy thêm về trễ một chút cũng có thể bị bà ta châm chọc, khiêu khích có phải muốn ra ngoài lập gia đình luôn rồi không, không tính về đây nữa chứ gì.
Quả nhiên người ta nói không sai, không thể nuôi con người khác được, nuôi đủ cánh rồi sẽ tự bay đi.
Có lẽ bởi vì như thế, mà bà ta ra sức sai bảo anh làm hết việc này đến việc kia, muốn tranh thủ thu hồi lại vốn trước khi anh trưởng thành.
Chương trình cấp ba vốn dĩ đã rất nặng, huống chi trước đó anh còn bị ép phải nhảy lớp nên hoàn toàn không kịp chuẩn bị, nền tảng vẫn chưa đủ vững chắc. Vậy mà ngoài chuyện học hành anh còn phải làm việc nhà, chăm sóc em nhỏ, lúc nào cũng phải vừa nghe tiếng khóc vừa học bài, đọc sách, làm đề.
Đương nhiên điểm số có giảm nhưng vẫn có thể giữ vị trí nằm trong top đầu.
Lên cấp ba, Lý Tú Phương còn muốn cho anh nhảy lớp lần nữa, nếu tiếp tục nhảy lớp, anh sẽ phải học lớp 11 trong một năm, sau đó thi thẳng vào đại học vào lớp cho thiếu niên tài năng.
Khi đó, hầu hết tất cả các công việc nhà đều do anh ôm hết, kể cả chuyện chăm em cũng không ngoại lệ. Ngoài ra thời gian rảnh còn phải đi dạy thêm kiếm tiền, thỉnh thoảng lại gọi đi làm thêm các công việc thủ công, việc quá nhiều, bài vở không theo kịp nên việc nhảy lớp là điều không thể. Anh nói rõ cho Lý Tú Phương biết cấp ba không thể nhảy lớp được.
Lý Tú Phương không hiểu những điều đó, mắng anh vài câu kêu anh là đồ phá của nhưng cuối cùng vẫn đóng học phí cho anh.
Lúc ấy cả nhà họ đã không thể thiếu anh nữa, chỉ cần anh rời nhà vài ngày để đi thi đấu là trong nhà đã loạn cào cào hết cả lên. Mỗi ngày chú thím anh đều gọi giục anh hỏi khi nào anh về. Nếu không đóng học phí, anh cũng chẳng còn lý do gì để ở lại.
Thật ra, hàng năm anh đều kiếm tiền về không ít thì nhiều, đủ để trả học phí, hơn nữa, có anh làm việc nhà, họ cũng có thêm thời gian để ra ngoài làm kiếm tiền. Nói chung họ cũng chẳng thiệt gì cả, cho nên ở phương diện học phí họ không bóc lột anh quá đáng.
Nhưng đến đại học, những khoản nhỏ lẻ mà anh kiếm về đều vẫn rơi vào túi họ, còn học phí thì anh không đủ để tự chi trả.
Vậy là anh phải vay tiền từ họ, sau đó góp từng đồng từng xu để trả lại cho họ.
Đương nhiên, vay tiền cũng phải có điều kiện và cả lãi suất. Chú thím anh đặt ra quy định là mỗi tháng anh bắt buộc phải gửi về một khoản tiền cố định, khoản tiền này đã bao gồm cả số nợ mà anh đã ký kết với họ từ trước đó, số tiền đó rất nhiều. Nếu không gửi đủ, họ sẽ đến tận trường của anh học để làm ầm lên và chửi anh là đồ vô ơn.
Đại học ít lớp, nhiều thời gian, tiền dạy thêm cũng cao hơn một chút, ngoài ra anh còn có học bổng, tiền trợ cấp từ nhà nước nên tạm thời vẫn có thể xoay sở được.
Anh cũng có thể giành được học bổng, nhưng học bổng lại quan trọng với việc học lên cao học. Chỉ vì lấy học bổng được một hai lần, mà các phụ huynh khác bắt đầu soi mói, tìm hiểu hoàn cảnh của anh, rồi chủ động liên hệ với chú thím anh.
Chắc chắn bọn họ đã nhận được tiền lót tay nên sau đó chú thím anh cấm anh không được nhận học bổng nữa.
Dù anh không thể công khai nhận học bổng nhưng bọn họ vẫn lén lút đưa tiền mặt cho anh, thậm chí còn đưa nhiều hơn học bổng một chút.
Anh không có ý kiến, thứ anh cần là tiền, còn chuyện thi lên cao học anh chưa từng nghĩ đến. Có thể đối với một học sinh nghèo như anh mà nói thì việc học đại học đã là thứ xa xỉ với anh rồi.
Học tiếp nữa anh cũng không chịu nổi.
Anh chỉ muốn ra trường thật nhanh, muốn kiếm tiền, muốn thoát khỏi hiện trạng này.
Những ai chưa từng nghèo sẽ không hiểu được loại cảm giác đó, cảm giác bị kìm hãm đủ đường, bị trói buộc bằng từng tầng từng lớp dây, đến mức tiêu một đồng, ăn một cái bánh bao cũng phải ghi sổ. Chỉ cần làm họ không hài lòng thì ngay lập tức bị mắng là đồ phá của, bị nói cút khỏi nhà bọn họ.
Những ngày tháng đó, ngột ngạt đến không thể thở nổi.
Anh đã vô số lần suýt không thể chịu đựng được.
Tốt nghiệp xong, tuổi mụ của anh gần 19, còn trên chứng minh nhân dân thì vừa chạm mốc 18, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, đợi đến khi đủ tuổi là có thể đi tìm việc làm rồi.
Anh dự định tìm một công việc để ổn định cuộc sống trước. Nếu sau này muốn học cao hơn thì vẫn có thể quay trở về học tiếp.
Suy nghĩ là thế, chẳng qua kế hoạch không cản nổi những biến cố bất ngờ ập đến mà thôi.
Anh vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để trả hết khoản nợ đã ký với chú thím, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ. Thế nhưng, còn chưa kịp ra tay, bọn họ đã đi trước một bước, chủ động vứt bỏ anh.
Khi anh đang nằm viện, chú thím lén lút đến phòng bệnh, nhân lúc anh ngủ say, trả lại chứng minh nhân dân, hộ khẩu và giấy tờ tùy thân cho anh, chỉ giữ lại thẻ ngân hàng.
Thật ra khi đó anh không ngủ, mới vừa gặp biến cố lớn như thế, nên dây thần kinh của anh vừa mẫn cảm vừa yếu ớt, không bao giờ có thể ngủ một giấc đến tận sáng sớm như trước kia nữa, bên người chỉ cần vừa có chút tiếng động nhỏ anh sẽ tỉnh.
Chính tai anh nghe bọn họ nói với nhau rằng, thằng nhóc này, bọn tao cũng không có bạc đãi mày nhé, mày muốn học bọn tao cũng thỏa mãn cho mày, những đồ vật này trả lại cho mày, sau này đừng trở về tìm bọn tao nữa.
Anh mở mắt ra, vẫn có thể thấy bóng lưng của hai người họ lén lút rời đi trong bóng tối của phòng bệnh.
Lúc anh cần bọn họ nhất, bọn họ lại bỏ rơi anh, dùng xong thì bỏ đi. Anh có hận bọn họ không, thật ra so với họ anh càng hận kẻ ba hoa, dối trá kia hơn.
Năm đó, khi bố mẹ anh gặp tai nạn, năm đó anh chỉ mới mười hai tuổi, với một cậu nhóc mười hai tuổi lúc đó như cả bầu trời sụp đổ, tay chân anh luống cuống không biết phải làm sao, vừa mờ mịt lại vừa sợ hãi.
Lúc có người đưa tay ra nhận nuôi dưỡng anh, nhưng ngay sau đó có giọng nói lại xía vào nói, lớn thế này rồi nuôi kiểu gì, dù có đối xử tốt với nó cỡ nào thì trong lòng nó cũng chỉ có ba mẹ ruột của nó thôi, ba mẹ nuôi mãi mãi không có chỗ đứng đâu.
Đối xử tốt thì cũng không bằng con ruột, đối xử không tốt lại bị oán hận, tội gì phải mất công mà chẳng được gì?
Khó khăn lắm anh mới sống yên ổn được ở nhà chú thím, bọn họ lại không ngừng mắng chửi hai người họ là ngu ngốc là hồ đồ, lúc nó học cấp hai còn nhỏ, không lôi đi đào than, bây giờ lớn rồi, hiểu chuyện hơn, sau này càng khó khống chế.
Mấy bản cam kết này chỉ dọa trẻ con thôi. Đợi nó đến tuổi trưởng thành xem nó có chịu nhận không, đến lúc đó, trời đất bao la, nó biến mất thì tìm đâu ra
Còn thẻ ngân hàng à, chờ nó lớn lên, đổi thông tin tài khoản sang tên mình là xong, như vậy họ sẽ không còn lấy được tiền học bổng hỗ trợ hộ nghèo nữa.
Vợ chồng Lý Tú Phương xuất thân từ nông thôn, không học hành nhiều thậm chí còn không biết viết tên mình như thế nào, càng chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cho nên họ bị những lời dỗ dành này nói đến mức ngu ngơ, họ càng nghĩ càng thấy có lý thế là tìm đủ mọi cách để hành hạ anh.
Lúc ở bệnh viện, bọn họ cũng chính là người giật dây cho vợ chồng Lý Tú Phương, khuyên anh nhảy lầu đổ tội cho bệnh viện.
Nói anh thế này rồi không bằng cứ chết quách đi, chí ít chết rồi còn có thể giúp được cho người khác.
Bọn họ đứng ngay trước giường bệnh của anh, bàn tán rôm rả về gã tài xế gây tai nạn, bảo rằng lần thứ hai tông xe không phải vì hoảng loạn mất kiểm soát, mà là cố ý đâm chết anh.
Cứ nói đâm chết luôn thì tốt rồi, chỉ cần trả tiền bồi thường một lần rồi xong. Bị thương nặng thế này mới là phiền phức, sau này phải trả đủ loại chi phí, nuôi nó cả đời.
Gã tài xế đó đúng là vô dụng, đã tông rồi sao không tông thêm vài lần nữa, giờ thành cái bộ dạng nửa sống nửa chết này, đi đâu cũng chỉ làm gánh nặng cho người ta thôi.
Nghe nói có người nhảy lầu, bệnh viện phải bồi thường mười mấy hai chục vạn. Nếu được ngần ấy tiền, thì đáng giá quá rồi, dưới sự cám dỗ của tiền bạc, bọn họ bị thuyết phục ngay lập tức.
May mà chỉ có lòng tham, không đủ gan làm thật. Nếu không, có lẽ anh đã không còn sống đến hôm nay.
Khi đó, anh thực sự cảm nhận rõ ràng, đó là thời điểm anh yếu đuối nhất, chỉ một chút kích động cũng đủ khiến anh gục ngã. Nếu có ai đó không ngừng xúi giục, thôi thúc anh tìm đến cái chết, có lẽ anh sẽ không chịu đựng được. Nhưng nếu thực sự phải chết, anh cũng sẽ không để họ đạt được ý muốn.
Anh sẽ vay tiền thuê một chiếc xe lăn, đến một góc khuất nào đó, lặng lẽ ra đi, không gây phiền phức cho bất kỳ ai, chết một cách sạch sẽ, gọn gàng.
Những chuyện này, vốn dĩ anh định chôn vùi trong lòng, mãi mãi không bao giờ nhắc lại. Nhưng không hiểu vì sao, có lẽ là vì mỗi ngày Nam Chi đều kể chuyện thời thơ ấu của cô, từ chuyện cô và bố mẹ, công việc, cuộc sống, cho đến quán ăn nào ngon, chỗ nào chơi vui.
Những câu chuyện đó không tránh khỏi vài kỷ niệm xấu hổ, vài sự bất công, những điều khiến cô bất mãn, có lẽ chính vì cô chia sẻ quá nhiều, nên anh cũng dần có cảm giác muốn giãi bày.
Anh muốn nói cho Nam Chi nghe về bản thân mình.
Anh không muốn giấu cô bất kỳ chuyện nào cả.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 45: Quá khứ của anh
10.0/10 từ 31 lượt.