Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 29: Vì sao thế
81@-
Nam Chi vừa chạy vừa tranh thủ dừng chờ đèn xanh để đặt cơm, dù sao thời gian nghỉ trưa chỉ có một tiếng thôi, mà thời gian đi đi về về đã mất nửa tiếng rồi chỉ còn có nửa tiếng nghỉ ngơi thôi, không kịp thời gian để nấu ăn.
Sau khi về nhà thì ăn đại chút gì đó cũng được, mục đích chính của cô khi về nhà lúc này là để gặp “Vợ” và “Con” của cô mà.
Dù sao khi nhìn qua video sẽ cảm thấy hơi mờ mờ, nhìn không rõ là một chuyện, còn thêm một lý do nữa là mèo lớn chỉ quay mèo nhỏ, chứ không quay bản thân mình.
Chắc mèo lớn cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Có lẽ vì quá mong chờ, nên suốt chặng đường đi Nam Chi chạy nhanh đến mức chỉ mất khoảng mười bốn phút để về dưới căn họ của mình.
Cô nghĩ lát nữa còn phải xuống lái xe đi nên không chạy vào bãi đỗ xe của chung cư, mà tìm một chỗ đậu xe tạm thời ở khu vực bên trong vườn hoa bên ngoài, lát có đi làm thì tiện đi vào lái xe đi luôn là được.
Mà lúc cô đến cũng rất khéo, ngay trên vỉa hè có một siêu thị không lớn không nhỏ, lúc Nam Chi đi ngang qua suy nghĩ một chút rồi đổi ý, đi vào trong muốn mua một vài thứ.
Mèo được người ta tặng, còn thức ăn cho mèo phải tự cô đi mua, trước đó cô quên mất mua đồ chơi cho mèo, bút laser.
Đây chính là “Bảo bối” để chọc mèo.
Cô nhớ siêu thị này có bán.
Khi vào siêu thị, Nam Chi không muốn mất nhiều thời gian nên đi thẳng đến khu vực mà cô nhớ là có bày bán thức ăn và đồ chơi cho mèo.
Vừa đi đến nơi cô đã nhìn thấy trên kệ hàng quả nhiên chẳng khác gì cô nghĩ, không chỉ có thức ăn và đồ chơi cho mèo, còn có cả đồ ăn vặt cho mèo nữa.
Nam Chi không kịp xem kỹ, chỉ nhìn thấy giá cả hợp lý thì không suy nghĩ nhiều vơ hết vào xe đẩy, đương nhiên phải lấy bút laser nữa, ngoài ra còn mua thêm hai chiếc vòng cổ nữa.
Khi sắp rời đi, cô nghĩ một chút rồi nán lại thêm chút nữa để chọn đồ cho mèo lớn.
Mèo lớn cũng cần đồ ăn vặt, sao có thể chỉ lo cho mèo nhỏ thôi được.
Làm “Mẹ” cũng vất vả lắm đấy.
Nam Chi đi dạo một vòng nhưng vẫn không thể tìm được thứ mà Tống Thanh thích. Cô cảm giác có lẽ anh không thích ăn vặt.
Quét mặt khắp xung quanh các kệ hàng nhưng cô vẫn không thể quyết định được, thấy thời gian không còn nhiều, đành phải thu dọn và rời đi.
Sau khi thanh toán xong, về đến trước cửa nhà cô vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Không ngờ hiểu biết của cô về Tống Thanh ít như thế, muốn tặng cho anh đồ gì đó cũng không biết nên mua gì.
Nam Chi vội vàng đi xem mèo, cũng không nghĩ ngợi quá lâu, ấn vân tay để mở cửa, chưa kịp chào hỏi đã lao thẳng vào trong, chỉ kịp thay dép rồi lập tức chạy ào đến ghế sofa tìm “Con.”
Vừa mới nhìn thấy, thì mấy “Đứa nhỏ” của cô đã bị dọa sợ trốn dưới ghế sofa.
*
Trong bếp, Tống Thanh đang bận lau lò nướng, nghe thấy tiếng động thì bước ra ngoài, phát hiện ra Nam Chi trở về.
Nhân lúc Nam Chi đang nằm bò dưới đất tìm mèo, đặt chiếc khăn lau trong tay sang một bên, rồi quay lại vào trong đóng cửa lò nướng lại.
Ngày hôm qua vừa mới dùng lò nướng xong, Nam Chi nói chỉ nướng bánh mì thôi không cần phải bận tâm nhiều. Nhưng anh cảm thấy nếu cứ để lâu ngày thì những vết bẩn kia sẽ khó mà lau sạch sẽ được, nên vẫn quyết định lau sơ qua một chút.
Mới vừa ra tay thì Nam Chi đã trở về rồi.
Sao hôm nay cô lại về nhà lúc giữa trưa thế này?
Ở đây hai ngày, Tống Thanh biết rõ Nam Chi chỉ có một chút thời gian để ăn trưa, trong tình huống bình thường việc đi đi về về rất không đáng, vì chưa ngồi được bao lâu đã phải đi rồi. Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra, chắc vì cô mong ngóng muốn gặp mấy chú mèo.
Mấy chú mèo không quen biết cô nhưng cô lại hào hứng quá mức khiến cả hai con mèo đều bị dọa sợ, sợ đến mức chúng chỉ dám trốn dưới ghế sofa không chịu ra. Tống Thanh đẩy xe lăn đến gần, có lẽ nghe thấy được tiếng xe quen thuộc nên có một con mèo gan gạ chạy ra, đương nhiên là nhảy lên xe lăn, còn ngồi ngay ngắn trên đùi của anh.
Kể cũng lạ, anh chỉ dựa theo lời của người tặng mèo dặn, suốt quá trình chúng đến đây đều không để ý đến nó. Nhưng chúng nó nhanh chóng đuổi theo xe lăn của anh, muốn anh cùng chơi chung với chúng nó, chưa được bao lâu đã nhảy lên, đùa giỡn trên người anh.
Buổi sáng vì rảnh rỗi không có việc gì làm, nên Tống Thanh đã mang tất cả quần áo bẩn của Nam Chi giặt sạch, cả mấy bộ cô tiện tay thay ra rồi vứt lên sofa cũng được anh giặt.
Mấy con mèo trông có chút bận nên anh cũng túm lấy từng con lau sạch sẽ. Từ lúc mới được đưa đến đây đã đi theo anh, chắc chúng thấy anh không thể làm hại được chúng nên rất dễ dàng tin tưởng anh.
Tống Thanh dễ dàng bắt được một con, rồi đưa cho Nam Chi ôm.
Nhưng Nam Chi không ôm, mà lấy từ trong túi ra một chiếc vòng cổ màu trắng, đeo lên cổ của chú mèo đen, sau khi cài chốt, khóe miệng cô cong lên nói: “Đẹp quá.”
Tống Thanh đoán chắc mèo trắng cũng có một chiếc nên anh gọi vài tiếng, dụ mèo trắng ra ngoài, bắt được thì đưa cho Nam Chi đeo vòng.
Nam Chi cũng làm y hệt lần trước. Sau khi đeo xong thì cô bắt đầu lấy đồ trong túi đồ của mình mang về, vừa lấy vừa nói: “Xem tôi mang gì ngon về cho mấy đứa này.”
Cô lấy cá khô, thức ăn đóng hộp cho mèo…
Tống Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu sao làm anh không nhịn được mà nhớ về lúc nhỏ. Khi đó, ba anh lái xe đường dài, mẹ làm việc ngoài đồng, anh ở nhà nấu cơm chờ họ, chờ đến tối ba mẹ về mang đồ ăn ngon cho anh, hay mua đồ chơi đẹp cho anh.
Nếu khách hàng có trả thêm vài đồng xu lẻ, ba sẽ dùng tiền đó để mua đồ ăn vặt cho anh. Có lúc đồ người ta tiện tay cho, ba không nỡ ăn cũng sẽ vượt cả ngàn dặm đường để mang về chia cho anh với mẹ, đó gọi là “Cục cưng.”
Mẹ thì làm ở ngoài đồng nên thỉnh thoảng sẽ hái những cây dại như diếp cá, ngò gai, dâu rừng bỏ vào trong giỏ, suốt đường đi còn nhổ những cây cỏ mây, lá tre bên bờ để đan thành những con vật cho anh.
Tuổi thơ của anh đều được lấp đầy bằng những thứ đó. Và đó cũng chính là những ký ức đẹp nhất trong cuộc đời này của anh.
Tống Thanh đã từng học đại học, đã từng chứng kiến những thanh niên thời đại bây giờ, họ thích xem chó mèo như con của mình mà nuôi dưỡng. Anh nghĩ chắc Nam Chi cũng xem hai con mèo này như bé cưng của cô, dồn hết tâm sức mà yêu thương chúng.
Có lẽ vì muốn nhanh chóng thân thiết với lũ mèo, cô lập tức mở nắp một hộp thức ăn, ngay lập tức một mùi hải sản đậm đà lan tỏa khắp nơi. Hai con mèo ngửi thấy mùi thì chạy đến xin ăn, cũng đã để cho cô v**t v* chúng.
Tống Thanh tự giác đẩy xe lăn lùi lại một chút, nhường không gian cho cô và lũ mèo. Nhưng vừa định đổi hướng, tay anh đã bị giữ lại, có ai đó từ phía sau nắm lấy, kéo anh xoay người, chuyển từ tư thế quay lưng với sofa thành đối diện với cô.
Tống Thanh hơi ngẩn ra, không biết cô định làm gì, nhưng cũng ngừng động tác, để cô dễ dàng xoay xe lăn.
Nam Chi cứ thế chăm chú nhìn anh.
Tống Thanh suy nghĩ một chút, im lặng ngồi trên xe lăn, chờ cô sắp xếp.
Cô không làm gì khác, chỉ lấy một chiếc mũ từ trong túi ra.
Cô mở chiếc mũ trên tay ra rồi đội thẳng lên đầu anh.
“Hôm qua thấy cậu đội mũ đẹp quá, nên tiện thể mua luôn cho cậu.”
Không mua được đồ ăn vặt phù hợp cho anh, nhưng lại mua được một chiếc mũ rất hợp với anh.
Đường nét trên gương mặt của anh rất tinh xảo, đội mũ vào vừa hay ép hết tóc ngắn xuống, để lộ hoàn toàn những đường nét trên gương mặt.
Đẹp trai như thế, phải để mọi người ngắm chứ.
Tống Thanh sững sờ.
Anh… Anh cũng có sao?
“Bộp” một tiếng, chú mèo đang ăn đồ hộp trên bàn quay lưng lại, lập tức nhảy phắt lên ghế sofa l**m mép.
Một con đã chạy, con còn lại chưa kịp chạy, mà vị trí của Tống Thanh vừa hay là chỗ kê chân của nó. Khi con mèo bước lên, anh nhanh tay tóm lại, rồi ôm mèo, giơ lên trước mặt Nam Chi, ý bảo cô bế lấy.
Nhưng không hiểu sao, cô vẫn không ôm, ngược lại, khom người xuống, bất ngờ tiến lại gần anh.
Tống Thanh gần như có thể trông thấy rõ hình ảnh cô càng ngày càng phóng lớn tới gần anh, gần đến mức anh có thể thấy rõ từng sợi lông mi, để ý từng hành động của cô.
Anh nhìn thấy Nam Chi đưa hai tay ra, hướng về phía mình.
Theo bản năng, anh tưởng cô định ôm mèo, nên giơ chú mèo trong tay lên cao hơn, nhưng Nam Chi vẫn không ôm mèo, mà… Ôm lấy anh.
Cái ôm này vẫn giống như mọi lần, đột ngột đến mức anh còn chưa kịp hiểu vì sao đã bị cô siết chặt trong vòng tay, đôi tay cô luồn qua cánh tay anh, vòng ra sau lưng, như thường lệ, nhẹ nhàng vỗ vài cái.
Con mèo bị kẹp giữa hai người, có lẽ không thoải mái, bèn nhảy ra. Tống Thanh định bắt lại, nhưng nó nhanh chóng thoát khỏi tay anh, mà anh thì bị Nam Chi ôm chặt, không thể cử động, chỉ đành nhìn mèo chạy mất.
Có lẽ vì không còn chú mèo nhỏ mềm mại ở giữa, Nam Chi không còn chút e dè nào, càng ôm anh chặt hơn.
Tống Thanh ở trong vòng tay cô, cằm tựa lên vai cô, do dự một lúc, hỏi: “Cô không vuốt mèo sao?”
Vuốt chứ.
Chẳng phải đang vuốt đây sao?
Nam Chi buông anh ra, trước ánh mắt ngờ vực và khó hiểu của anh, mạnh mẽ x** n*n hai bên má của anh.
Cô xoa tròn rồi lại nắn nắn.
Quả nhiên, chỉ có thánh nhân mới đợi đến khi mèo quen thân thiết mới vuốt, còn cô là Diêm Vương sống.
Cô thích mạnh mẽ ép dưa, khi chưa quen thân đã ôm cứng lấy anh, v**t v* anh.
Mà anh cũng dần quen với điều đó.
Ba chú mèo, chỉ có “Chú mèo” này là gần gũi với cô nhất.
Nam Chi không ngốc, hơn nữa biểu hiện rõ ràng, dễ dàng nhận ra điều đó, mà đã như thế đương nhiên phải hiểu rõ anh nhất.
Ôm cũng đã ôm, vuốt cũng đã vuốt, Nam Chi mãn nguyện đi vào kho tìm cây gậy chọc mèo đã mua từ trước, chuẩn bị chơi cùng “Bọn nhỏ”.
Phải công nhận chủ tiệm rất tốt, chọn cho cô toàn những chú mèo hoạt bát hiếu động.
Vừa mở gậy chọc mèo, hai chú mèo lập tức đi theo, chỉ mất một chút thời gian, cô đã nhanh chóng làm thân với chúng.
Trong lúc đó, tiếng chuông báo đồ ăn vang lên, Tống Thanh mới tỉnh lại từ cái ôm và lần bóp má vừa rồi.
Vừa đi lấy đồ ăn, anh vừa nghĩ.
Sao cô không ôm mèo, mà lại ôm anh?
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Nam Chi vừa chạy vừa tranh thủ dừng chờ đèn xanh để đặt cơm, dù sao thời gian nghỉ trưa chỉ có một tiếng thôi, mà thời gian đi đi về về đã mất nửa tiếng rồi chỉ còn có nửa tiếng nghỉ ngơi thôi, không kịp thời gian để nấu ăn.
Sau khi về nhà thì ăn đại chút gì đó cũng được, mục đích chính của cô khi về nhà lúc này là để gặp “Vợ” và “Con” của cô mà.
Dù sao khi nhìn qua video sẽ cảm thấy hơi mờ mờ, nhìn không rõ là một chuyện, còn thêm một lý do nữa là mèo lớn chỉ quay mèo nhỏ, chứ không quay bản thân mình.
Chắc mèo lớn cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Có lẽ vì quá mong chờ, nên suốt chặng đường đi Nam Chi chạy nhanh đến mức chỉ mất khoảng mười bốn phút để về dưới căn họ của mình.
Cô nghĩ lát nữa còn phải xuống lái xe đi nên không chạy vào bãi đỗ xe của chung cư, mà tìm một chỗ đậu xe tạm thời ở khu vực bên trong vườn hoa bên ngoài, lát có đi làm thì tiện đi vào lái xe đi luôn là được.
Mà lúc cô đến cũng rất khéo, ngay trên vỉa hè có một siêu thị không lớn không nhỏ, lúc Nam Chi đi ngang qua suy nghĩ một chút rồi đổi ý, đi vào trong muốn mua một vài thứ.
Mèo được người ta tặng, còn thức ăn cho mèo phải tự cô đi mua, trước đó cô quên mất mua đồ chơi cho mèo, bút laser.
Đây chính là “Bảo bối” để chọc mèo.
Cô nhớ siêu thị này có bán.
Khi vào siêu thị, Nam Chi không muốn mất nhiều thời gian nên đi thẳng đến khu vực mà cô nhớ là có bày bán thức ăn và đồ chơi cho mèo.
Vừa đi đến nơi cô đã nhìn thấy trên kệ hàng quả nhiên chẳng khác gì cô nghĩ, không chỉ có thức ăn và đồ chơi cho mèo, còn có cả đồ ăn vặt cho mèo nữa.
Nam Chi không kịp xem kỹ, chỉ nhìn thấy giá cả hợp lý thì không suy nghĩ nhiều vơ hết vào xe đẩy, đương nhiên phải lấy bút laser nữa, ngoài ra còn mua thêm hai chiếc vòng cổ nữa.
Khi sắp rời đi, cô nghĩ một chút rồi nán lại thêm chút nữa để chọn đồ cho mèo lớn.
Mèo lớn cũng cần đồ ăn vặt, sao có thể chỉ lo cho mèo nhỏ thôi được.
Làm “Mẹ” cũng vất vả lắm đấy.
Nam Chi đi dạo một vòng nhưng vẫn không thể tìm được thứ mà Tống Thanh thích. Cô cảm giác có lẽ anh không thích ăn vặt.
Quét mặt khắp xung quanh các kệ hàng nhưng cô vẫn không thể quyết định được, thấy thời gian không còn nhiều, đành phải thu dọn và rời đi.
Sau khi thanh toán xong, về đến trước cửa nhà cô vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Không ngờ hiểu biết của cô về Tống Thanh ít như thế, muốn tặng cho anh đồ gì đó cũng không biết nên mua gì.
Nam Chi vội vàng đi xem mèo, cũng không nghĩ ngợi quá lâu, ấn vân tay để mở cửa, chưa kịp chào hỏi đã lao thẳng vào trong, chỉ kịp thay dép rồi lập tức chạy ào đến ghế sofa tìm “Con.”
Vừa mới nhìn thấy, thì mấy “Đứa nhỏ” của cô đã bị dọa sợ trốn dưới ghế sofa.
*
Trong bếp, Tống Thanh đang bận lau lò nướng, nghe thấy tiếng động thì bước ra ngoài, phát hiện ra Nam Chi trở về.
Nhân lúc Nam Chi đang nằm bò dưới đất tìm mèo, đặt chiếc khăn lau trong tay sang một bên, rồi quay lại vào trong đóng cửa lò nướng lại.
Ngày hôm qua vừa mới dùng lò nướng xong, Nam Chi nói chỉ nướng bánh mì thôi không cần phải bận tâm nhiều. Nhưng anh cảm thấy nếu cứ để lâu ngày thì những vết bẩn kia sẽ khó mà lau sạch sẽ được, nên vẫn quyết định lau sơ qua một chút.
Mới vừa ra tay thì Nam Chi đã trở về rồi.
Sao hôm nay cô lại về nhà lúc giữa trưa thế này?
Ở đây hai ngày, Tống Thanh biết rõ Nam Chi chỉ có một chút thời gian để ăn trưa, trong tình huống bình thường việc đi đi về về rất không đáng, vì chưa ngồi được bao lâu đã phải đi rồi. Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra, chắc vì cô mong ngóng muốn gặp mấy chú mèo.
Mấy chú mèo không quen biết cô nhưng cô lại hào hứng quá mức khiến cả hai con mèo đều bị dọa sợ, sợ đến mức chúng chỉ dám trốn dưới ghế sofa không chịu ra. Tống Thanh đẩy xe lăn đến gần, có lẽ nghe thấy được tiếng xe quen thuộc nên có một con mèo gan gạ chạy ra, đương nhiên là nhảy lên xe lăn, còn ngồi ngay ngắn trên đùi của anh.
Kể cũng lạ, anh chỉ dựa theo lời của người tặng mèo dặn, suốt quá trình chúng đến đây đều không để ý đến nó. Nhưng chúng nó nhanh chóng đuổi theo xe lăn của anh, muốn anh cùng chơi chung với chúng nó, chưa được bao lâu đã nhảy lên, đùa giỡn trên người anh.
Buổi sáng vì rảnh rỗi không có việc gì làm, nên Tống Thanh đã mang tất cả quần áo bẩn của Nam Chi giặt sạch, cả mấy bộ cô tiện tay thay ra rồi vứt lên sofa cũng được anh giặt.
Mấy con mèo trông có chút bận nên anh cũng túm lấy từng con lau sạch sẽ. Từ lúc mới được đưa đến đây đã đi theo anh, chắc chúng thấy anh không thể làm hại được chúng nên rất dễ dàng tin tưởng anh.
Tống Thanh dễ dàng bắt được một con, rồi đưa cho Nam Chi ôm.
Nhưng Nam Chi không ôm, mà lấy từ trong túi ra một chiếc vòng cổ màu trắng, đeo lên cổ của chú mèo đen, sau khi cài chốt, khóe miệng cô cong lên nói: “Đẹp quá.”
Tống Thanh đoán chắc mèo trắng cũng có một chiếc nên anh gọi vài tiếng, dụ mèo trắng ra ngoài, bắt được thì đưa cho Nam Chi đeo vòng.
Nam Chi cũng làm y hệt lần trước. Sau khi đeo xong thì cô bắt đầu lấy đồ trong túi đồ của mình mang về, vừa lấy vừa nói: “Xem tôi mang gì ngon về cho mấy đứa này.”
Cô lấy cá khô, thức ăn đóng hộp cho mèo…
Tống Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu sao làm anh không nhịn được mà nhớ về lúc nhỏ. Khi đó, ba anh lái xe đường dài, mẹ làm việc ngoài đồng, anh ở nhà nấu cơm chờ họ, chờ đến tối ba mẹ về mang đồ ăn ngon cho anh, hay mua đồ chơi đẹp cho anh.
Nếu khách hàng có trả thêm vài đồng xu lẻ, ba sẽ dùng tiền đó để mua đồ ăn vặt cho anh. Có lúc đồ người ta tiện tay cho, ba không nỡ ăn cũng sẽ vượt cả ngàn dặm đường để mang về chia cho anh với mẹ, đó gọi là “Cục cưng.”
Mẹ thì làm ở ngoài đồng nên thỉnh thoảng sẽ hái những cây dại như diếp cá, ngò gai, dâu rừng bỏ vào trong giỏ, suốt đường đi còn nhổ những cây cỏ mây, lá tre bên bờ để đan thành những con vật cho anh.
Tuổi thơ của anh đều được lấp đầy bằng những thứ đó. Và đó cũng chính là những ký ức đẹp nhất trong cuộc đời này của anh.
Tống Thanh đã từng học đại học, đã từng chứng kiến những thanh niên thời đại bây giờ, họ thích xem chó mèo như con của mình mà nuôi dưỡng. Anh nghĩ chắc Nam Chi cũng xem hai con mèo này như bé cưng của cô, dồn hết tâm sức mà yêu thương chúng.
Có lẽ vì muốn nhanh chóng thân thiết với lũ mèo, cô lập tức mở nắp một hộp thức ăn, ngay lập tức một mùi hải sản đậm đà lan tỏa khắp nơi. Hai con mèo ngửi thấy mùi thì chạy đến xin ăn, cũng đã để cho cô v**t v* chúng.
Tống Thanh tự giác đẩy xe lăn lùi lại một chút, nhường không gian cho cô và lũ mèo. Nhưng vừa định đổi hướng, tay anh đã bị giữ lại, có ai đó từ phía sau nắm lấy, kéo anh xoay người, chuyển từ tư thế quay lưng với sofa thành đối diện với cô.
Tống Thanh hơi ngẩn ra, không biết cô định làm gì, nhưng cũng ngừng động tác, để cô dễ dàng xoay xe lăn.
Nam Chi cứ thế chăm chú nhìn anh.
Tống Thanh suy nghĩ một chút, im lặng ngồi trên xe lăn, chờ cô sắp xếp.
Cô không làm gì khác, chỉ lấy một chiếc mũ từ trong túi ra.
Cô mở chiếc mũ trên tay ra rồi đội thẳng lên đầu anh.
“Hôm qua thấy cậu đội mũ đẹp quá, nên tiện thể mua luôn cho cậu.”
Không mua được đồ ăn vặt phù hợp cho anh, nhưng lại mua được một chiếc mũ rất hợp với anh.
Đường nét trên gương mặt của anh rất tinh xảo, đội mũ vào vừa hay ép hết tóc ngắn xuống, để lộ hoàn toàn những đường nét trên gương mặt.
Đẹp trai như thế, phải để mọi người ngắm chứ.
Tống Thanh sững sờ.
Anh… Anh cũng có sao?
“Bộp” một tiếng, chú mèo đang ăn đồ hộp trên bàn quay lưng lại, lập tức nhảy phắt lên ghế sofa l**m mép.
Một con đã chạy, con còn lại chưa kịp chạy, mà vị trí của Tống Thanh vừa hay là chỗ kê chân của nó. Khi con mèo bước lên, anh nhanh tay tóm lại, rồi ôm mèo, giơ lên trước mặt Nam Chi, ý bảo cô bế lấy.
Nhưng không hiểu sao, cô vẫn không ôm, ngược lại, khom người xuống, bất ngờ tiến lại gần anh.
Tống Thanh gần như có thể trông thấy rõ hình ảnh cô càng ngày càng phóng lớn tới gần anh, gần đến mức anh có thể thấy rõ từng sợi lông mi, để ý từng hành động của cô.
Anh nhìn thấy Nam Chi đưa hai tay ra, hướng về phía mình.
Theo bản năng, anh tưởng cô định ôm mèo, nên giơ chú mèo trong tay lên cao hơn, nhưng Nam Chi vẫn không ôm mèo, mà… Ôm lấy anh.
Cái ôm này vẫn giống như mọi lần, đột ngột đến mức anh còn chưa kịp hiểu vì sao đã bị cô siết chặt trong vòng tay, đôi tay cô luồn qua cánh tay anh, vòng ra sau lưng, như thường lệ, nhẹ nhàng vỗ vài cái.
Con mèo bị kẹp giữa hai người, có lẽ không thoải mái, bèn nhảy ra. Tống Thanh định bắt lại, nhưng nó nhanh chóng thoát khỏi tay anh, mà anh thì bị Nam Chi ôm chặt, không thể cử động, chỉ đành nhìn mèo chạy mất.
Có lẽ vì không còn chú mèo nhỏ mềm mại ở giữa, Nam Chi không còn chút e dè nào, càng ôm anh chặt hơn.
Tống Thanh ở trong vòng tay cô, cằm tựa lên vai cô, do dự một lúc, hỏi: “Cô không vuốt mèo sao?”
Vuốt chứ.
Chẳng phải đang vuốt đây sao?
Nam Chi buông anh ra, trước ánh mắt ngờ vực và khó hiểu của anh, mạnh mẽ x** n*n hai bên má của anh.
Cô xoa tròn rồi lại nắn nắn.
Quả nhiên, chỉ có thánh nhân mới đợi đến khi mèo quen thân thiết mới vuốt, còn cô là Diêm Vương sống.
Cô thích mạnh mẽ ép dưa, khi chưa quen thân đã ôm cứng lấy anh, v**t v* anh.
Mà anh cũng dần quen với điều đó.
Ba chú mèo, chỉ có “Chú mèo” này là gần gũi với cô nhất.
Nam Chi không ngốc, hơn nữa biểu hiện rõ ràng, dễ dàng nhận ra điều đó, mà đã như thế đương nhiên phải hiểu rõ anh nhất.
Ôm cũng đã ôm, vuốt cũng đã vuốt, Nam Chi mãn nguyện đi vào kho tìm cây gậy chọc mèo đã mua từ trước, chuẩn bị chơi cùng “Bọn nhỏ”.
Phải công nhận chủ tiệm rất tốt, chọn cho cô toàn những chú mèo hoạt bát hiếu động.
Vừa mở gậy chọc mèo, hai chú mèo lập tức đi theo, chỉ mất một chút thời gian, cô đã nhanh chóng làm thân với chúng.
Trong lúc đó, tiếng chuông báo đồ ăn vang lên, Tống Thanh mới tỉnh lại từ cái ôm và lần bóp má vừa rồi.
Vừa đi lấy đồ ăn, anh vừa nghĩ.
Sao cô không ôm mèo, mà lại ôm anh?
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 29: Vì sao thế
10.0/10 từ 31 lượt.