Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 28: Vợ con

123@-

Nam Chi thôi không nhìn nữa, đặt dù vào đúng vị trí, cốc giữ nhiệt thì để ở ngăn giữa trên bảng điều khiển, khi rời khỏi cốc giữ nhiệt lòng bàn tay của cô vẫn còn chứa đầy hơi ấm từ nước lê hấp đường phèn khi nãy.


Ấm thật đấy.


Gần đây thời tiết vừa lạnh vừa âm u, sáng sớm uống chút lê chưng đường phèn thế này là đủ, vừa ấm bụng.


Uống cốc nước này xuống bụng chắc rằng cả buổi sáng hôm nay không cần lo nghĩ đến việc hạ đường huyết nữa.


Nam Chi vừa khởi động xe vừa nghĩ.


Quả nhiên, mèo đúng thật là sinh vật chữa lành tốt nhất trên đời.


Cô từng nghe rất nhiều người nói rằng, kiểu người như cô rất thích hợp để nuôi mèo. Nuôi mèo sẽ có sự ràng buộc, sẽ không còn rảnh rỗi cả ngày để suy nghĩ lung tung nữa.


Quả nhiên, sau khi nuôi mèo, tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều. Ngày hôm qua thật sự cô đã làm được rất nhiều việc, còn tự nhiên mà làm những điều mà trước kia đã bỏ lỡ nữa.


Con mèo và cậu bé kia đương nhiên dựa theo khuôn mẫu của Tống Thanh. Sau khi suy nghĩ cẩn thận về những việc mà cô và Tống Thanh cùng nhau trải qua thì chẳng phải cũng giống như cô vô tình vẫy tay, Tống Thanh lập tức đáp lời, thậm chí còn ngoan ngoãn nằm xuống cạnh cô, để mặc cho cô xoa đầu, v**t v*, hoặc vác đi đâu cũng được.


Hôm qua khi nói chuyện với chủ cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo, cô đã nói sai, ngày đầu tiên mang mèo về nhà cô không chỉ nhìn nó bốn, năm lần mà còn cưỡng chế ôm nó, không phải một lần mà rất nhiều lần.


Hoàn toàn không nhịn được mà, làm sao có ai nhịn được khi có một chú mèo con trong nhà mình chứ, chắc chắn vừa nhìn thấy đã muốn mạnh tay xoa đầu, v**t v*, ôm ấp rồi lại vuốt đến mức trụi cả lông mèo.


Nam Chi cảm thấy mình rất có lý, cô chẳng làm sai gì cả. Đúng thế, tại mèo con đáng yêu quá đi mà.


Cô không nhịn được mà nghĩ đến bức tranh tối hôm qua, vì có hơi buồn ngủ nên cô chưa hoàn thiện phần kết, lẽ ra phải vẽ thêm hai bức tranh nữa.


Ví dụ như cô gái muốn ôm cậu bé có tai mèo và đuôi mèo, nhưng phát hiện mình không thể ôm nổi, nên đổi sang cõng, nhưng không thể cõng nổi, cuối cùng đành phải vác lên trên vai.


Cậu bé với mái tóc đen, da trắng bị vác lên, chiếc đuôi mèo của cậu bé vẫy lên không trung, lười biếng đong đưa qua lại.


Chỉ vừa mới nghĩ thôi đã cảm thấy đáng yêu quá chừng rồi.


Đáng tiếc không đủ thời gian, đến giờ cô vẫn chưa có thời gian rảnh để xem bình luận của mọi người nữa.


Nhưng không sao, bây giờ cô đã chẳng phải là cô bé ngày xưa, chỉ nghĩ đến việc chia sẻ những điều tốt của mình cho mọi người rồi. Bây giờ cô chỉ một lòng muốn kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ cần có người đặt vẽ tranh là được.


Tôi đã mất đi linh hồn, bây giờ chỉ nghĩ đến cơm áo gạo tiền.


Nam Chi cũng có chút lo lắng việc cô đặt tất cả trứng vào một cái giỏ, sợ rằng gà bay làm vỡ trứng, nên trong lúc đứng chờ đèn giao thông, cô không quên nhắn tin cho những người đang thuê nhà mấy năm nay của mình.


[Tôi cũng muốn hít hakimi: Tháng này bắt đầu tăng tiền thuê, một tháng thêm hai trăm.]


[Tôi cũng muốn hít hakimi: Kết hôn rồi sinh con, bây giờ còn phải nuôi cả gia đình nữa, không giống như trước kia, không thể tiết kiệm mãi thế được.]


Nam Chi đồng loạt gửi hai tin nhắn này cho mấy người thuê nhà.



Hai căn nhà dưới quê của cô đều nằm ngày trong trung tâm thành phố, giá thuê phòng đơn xung quanh ít nhất cũng tăng đến một ngàn bảy, một ngàn tám rồi, chỉ có mỗi cô vẫn giữ nguyên giá cũ thôi.


Căn nhà này của cô được thiết kế rất tốt, mỗi nhà đều có nhà vệ sinh và bếp riêng, gần giống như một căn hộ studio, tầng một còn có một sân nhỏ, nếu cho thuê giá một ngàn tư, một ngàn năm vẫn không có vấn đề gì.


Chỉ là trước đó cô chưa từng nghĩ mình sẽ thiếu tiền, mỗi tháng sáu, bảy ngàn đã đủ sống rồi nên cô không nghĩ đến việc tăng giá. Nhưng bây giờ cô thật sự chính là trụ cột gia đình, không thể giống như trước được nữa.


Sáu, bảy ngàn chỉ đủ để nuôi một mình cô, nhưng thêm ba người nữa thì có chút khó khăn.


Nam Chi đi ngang qua đèn giao thông, còn chưa kịp xem WeChat nhấn ga một cái đã đến bệnh viện.


Đúng giờ, không trễ, sau khi bàn giao ca trực xong, thừa lúc rảnh cô nhìn tin nhắn, trong đó có một vị khách thuê trả lời cô.


[Đồng cỏ xanh: Đừng mà, chị gái ơi, gần đây tôi mới vừa mua máy lọc không khí, không còn lại bao nhiêu tiền hết.]


Nam Chi khó chịu trả lời anh ta.


[Tôi cũng muốn hít hakimi: Cưới vợ rồi, còn có thêm hai đứa con nữa nên tôi cũng áp lực lắm, không thể không tăng giá được.]


[Đồng cỏ xanh: Thôi được rồi.]


Nam Chi vừa tính cất điện thoại thì thấy bên kia gửi thêm một tin nhắn nữa, cô nhấn vào xem.


[Đồng cỏ xanh: Từ từ, chị ơi, chẳng phải chị là con gái à?]


Nam Chi còn chưa giải thích, đã thấy bên kia nhắn tiếp.


[Đồng cỏ xanh: Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm hả?]


Nam Chi chắc chắn trả lời.


[Tôi cũng muốn hít hakimi: Cậu nhớ nhầm rồi.]


Cô chưa từng gặp khách thuê nhà của mình, đa phần cô đều giao cho bên trung gian xử lý. Nếu có nhà trống thì nhờ trung gian dẫn người đến xem nhà, thỏa thuận xong cả hai bên góp tiền trả trung gian, đến lúc nhận nhà cũng tìm bên trung gian để lo từ dọn dẹp đến sắp xếp mọi thứ.


Tóm lại, hai căn nhà này không làm cô tốn nhiều sức, hầu như không cần cô phải quan tâm. Những người thuê nhà chỉ biết một chút thông tin của cô qua mạng xã hội hoặc qua lời kể của bên trung gian mà thôi.


Cô có bịa chuyện họ cũng chẳng phân biệt được là thật hay giả.


Ngoại trừ vị khách thuê này thì phản ứng của những người còn lại cũng tương tự nhau. Dù sao Nam Chi vẫn khăng khăng nói mình phải nuôi vợ và nuôi con, cộng thêm từ trước giờ tiền thuê nhà của cô đã tốt hơn những nhà xung quanh rất nhiều rồi, nên hầu hết các vị khách thuê đều đồng ý tăng thêm hai trăm tệ mỗi tháng.


Thật ra hai trăm này không nhiều, nhưng gộp năm phòng lại thì cũng hơn một ngàn, riêng phòng có sân thượng thì thêm một chút nữa, có phòng vừa mới thanh toán nửa năm luôn nên may mắn chưa bị tăng.


Xử lý xong chuyện tiền thuê nhà, Nam Chi bắt đầu đặt đồ ăn cho cả nhà, tiện thể đặt luôn một phần cho mình.


Cô phải ăn ngoài hằng ngày, nên ngày nào cũng đau đầu không biết nên ăn gì.


Bên cạnh cô, các thầy cô cũng chẳng khác gì, chỉ khác là hôm nay Nam Chi có lê chưng đường phèn.



Lê chưng còn bỏ thêm nấm tuyết và táo đỏ, nước trong có chút ánh vàng, nếm vào có chút ngọt dịu, không nhạt cũng không đậm, ngon đến bất ngờ.


Nam Chi có chút hối hận vì đã đổ cho giáo viên nhiều như thế.


Đây rõ ràng là tình yêu bao la của vợ nhỏ dành cho cô mà.


Cô thấy giáo viên chỉ nhấp một ngụm nhỏ, bèn nhích lại gần, nói: “Thầy cho em xin thêm chút nữa đi, ngon quá.”


Giáo viên dùng hai tay ôm cốc lê chưng, tranh thủ liếc cô một cái, dĩ nhiên không định đổ lại cho cô, chỉ tò mò hỏi: “Ai làm thế, khá ngon đấy.”


Nam Chi chớp mắt: “Nếu em bảo em làm thầy có tin không?”


Cô nói cô nuôi một cô vợ nhỏ ở nhà. Cô vợ nhỏ vừa chăm chỉ vừa hiền lành làm cho cô, thì chắc chắn thầy không tin.


Thầy liếc mắt nhìn cô, chẳng có chút tin tưởng nào dành cho cô cả, ngay cả một gói mì mà cô còn nấu không được mà.


“Tay nghề thế này vừa nhìn đã biết không phải lần đầu nấu.”


Nam Chi cũng biết thế, cô có thể nếm ra được.


Những gì anh trải qua hoàn toàn giống hệt như lời đồn, không hề phóng đại, thậm chí thực tế có khi còn tàn nhẫn hơn những gì được kể lại.


Tay nghề thế này không phải chỉ cần ngày một ngày hai mà luyện ra được, chắc chắn đã phải trải qua rất nhiều lần thất bại và trách móc mới có thể làm được.


“Nói đi, ai nấu thế?”


Nam Chi không nói, cô sợ sau này cô vợ nhỏ của mình lại phải gánh thêm công việc, không chỉ nấu cho cô mà còn nấu cho cả giáo viên của cô nữa. Cô chỉ ôm bát nước ngọt ngào, vừa uống vừa nghĩ.


Sau này chắc cô sẽ thích về nhà lắm đây.


Hóa ra không thích về nhà là bởi vì thiếu mất một cô vợ nhỏ. À, sắp tới còn có thêm hai đứa “Con” nữa.


Gia đình ấm áp bên bếp lửa, không chỉ con trai thích mà con gái cũng thích.


*


Trong một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố, Tống Thanh vừa nhận được đồ ăn được giao đến, còn chưa kịp ăn thì bên tháo đèn đã đến, còn mang theo một chiếc đèn lớn hình tròn, nhẹ nhàng, chắc chắn đã bàn bạc trước với Nam Chi rồi. Tống Thanh mặc cho bọn họ làm việc, một người đứng dưới đỡ thang, một người leo lên để thay đổi.


Hai người khác, một người cầm khăn trải dưới sàn, một người cầm dây thừng. Khi người trên thang buộc đèn vào dây, dây thừng luồn qua móc treo ở giữa, người trên bắt đầu tháo đèn xuống. Sau khi tháo xong, người giữ dây từ từ thả dây xuống, cuối cùng gói chiếc đèn còn nguyên vẹn vào trong tấm thảm.


Có lẽ họ nhìn thấy chân anh bị khiếm khuyết, không tiện dọn dẹp nên họ tiện tay giúp anh sắp xếp đồ đạc vào kho.


Sau khi dọn dẹp xong, chiếc đèn nhẹ nhàng kia cũng được lắp lên trần. Người thợ nói đã kết bạn với Nam Chi qua WeChat, tiền đã chuyển rồi, không cần phải quan tâm đến chuyện tiền bạc nữa. Sau đó, họ dọn dẹp sạch sẽ những mảnh vụn trên sàn, rồi rời đi.


Tống Thanh tiễn họ ra cửa, đóng lại, khi anh quay về phòng khách thì thấy sàn nhà hơi dơ, nên tự giác lấy cây lau nhà ra dọn dẹp.


Vừa xử lý sạch sẽ thì người giao mèo lại đến.



Tống Thanh vẫn lịch sự như trước, mời hai người vào nhà. Họ là một nam một nữ, rất lễ phép hướng dẫn anh cách nuôi dưỡng mèo, nhấn mạnh những điều không nên và nên làm trong những ngày đầu.


Làm xong những việc cần thiết, họ cũng giống như Nam Chi dặn dò, mở túi thức ăn ra, đổ vào bát, bình nước giữ nhiệt cũng được tìm thấy từ nhà kho, cắm điện vào và chuẩn bị xong cả khay cát vệ sinh trước khi rời đi.


Trước lúc đi, Tống Thanh nghe thấy họ nghi hoặc thì thầm với nhau: “Lạ thật, chẳng phải nói còn một con mèo nữa sao, sao không thấy đâu thế?”


“Có lẽ nó sợ người lạ.” Người đi cùng trả lời rồi cả hai tháo bao chân dùng một lần và rời đi.


Tống Thanh nhíu mày.


Còn một con mèo nữa à?


Nam Chi không nhắc đến chuyện này.


Anh lo rằng có thể do sự xuất hiện của mình khiến con mèo đó sợ hãi, không dám ló mặt, nên đi tìm khắp nơi.


Dưới ghế sofa, dưới gầm giường, dưới bàn, anh tìm khắp nơi cũng chỉ thấy hai con nhỏ kia.


Nếu thật sự còn một con nữa, chắc là sẽ có thêm bát ăn và khay cát, nhưng không thấy đâu cả, có khả năng lớn là nó ở trên lầu, bị Nam Chi khóa trong phòng, nên mới không nhìn thấy.


Anh không lên lầu được nên đành từ bỏ, chỉ làm theo lời người giao mèo dặn, không nhìn thẳng vào hai con mèo, mà ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ ăn cơm, thi thoảng nhìn ra ngoài đợi thời cơ.


Anh còn một việc vẫn chưa làm, việc Nam Chi giao cho anh.


*


Với Nam Chi, đi làm là một chuỗi vòng lặp không ngừng chạy đi chạy lại, hết chỗ này đến chỗ khác, hết việc này đến việc kia, gần như không có phút nào rảnh rỗi.


Mãi đến trưa, dây cung căng thẳng mới được thả lỏng một chút, cô thở dài nhẹ nhõm, xuống lầu chuẩn bị ăn trưa.


Nhớ tới “Vợ” và “Con” ở nhà, cô không kiềm được mà mở WeChat, định hỏi Tống Thanh xem “Bọn nhỏ” trông thế nào.


Con cái đúng thật là như đang bốc thăm, đến cả “Người bố” trong nhà còn chưa thấy mặt.


Nhưng chắc đã biết “Mẹ” là ai rồi nhỉ.


Nam Chi vừa mở WeChat đã thấy “Mẹ” gửi tin nhắn.


Cô nhấn vào, bất ngờ không phải chuyện về mấy con mèo, mà là vài đoạn video.


Được quay từ phòng khách lớn trong nhà, camera hướng thẳng ra ngoài cửa sổ.


Bên ngoài trời đang mưa, mờ mờ ảo ảo, tí tách từng giọt rơi, cả bầu trời và tòa nhà đối diện bị bao phủ bởi màn mưa, cửa sổ kính siêu to, tầm nhìn siêu rộng. Tiếng mưa rơi xen lẫn với những vệt nước chảy dài, tất cả tạo thành một khung cảnh chữa lành.


Trong nhà của cô, đèn đã được bật sáng, một tia sáng ấm áp tỏa xuống, có lẽ là để cô xem chiếc đèn mà mình chọn trông như thế nào, video thoáng lia lên trên, chiếu thẳng vào chiếc đèn.


Đó là ánh sáng ấm áp, trước đó, cô đã nói với thợ lắp đèn rằng mình muốn một chiếc đèn cực sáng, cực ấm, cô sẽ thanh toán tiền trước.



Thật đẹp quá.


Video lại lắc lư, quay về phía góc ghế sofa, nơi có hai chú mèo con, một đen một trắng, đang chơi đùa trên tay vịn.


A, là “Con của cô!”


Chẳng phải người lạ!


Đã bắt đầu ngang nhiên chiếm lĩnh ghế sofa nhà tôi rồi.


Có lẽ biết cô đang mong nhớ "con", các video tiếp theo đều quay về mèo.


Quay chính diện, quay nghiêng, quay lệch, quay cận cảnh, quay xa.


Có cả một video với góc quay ngang tầm với ghế sofa, gần như có thể hình dung cảnh Tống Thanh nằm bò trên ghế, vừa nhìn điện thoại vừa quan sát mấy chú mèo.


Mèo lớn quay mèo nhỏ.


Trời ơi.


Không chịu nổi nữa, càng nhớ nhà hơn.


Nam Chi còn đang xem video thì có một tin nhắn mới đến, vẫn là video, quay cảnh bên ngoài cửa sổ, góc quay gần hơn, chắc là quay từ ban công.


Nam Chi nhìn phong cảnh bên ngoài, chợt nhớ ra hôm qua mình đã bảo Tống Thanh quay lại hình ảnh ban ngày trong nhà.


Thật ra lúc đó cô muốn anh quay cảnh ánh nắng, nhưng trời không có nắng, anh lại quay cảnh trời mưa.


Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà.


Vậy mà anh thực sự nhớ kỹ và làm theo.


Hơn nữa…


Nam Chi nhìn đoạn video ngắn.


Anh thật sự đã “Quay” được hình ảnh ánh nắng, và cô đã nhìn thấy.


“Ăn gì đây?”


Tiếng gọi của dì bán cơm vang lên, kéo Nam Chi trở lại hiện thực.


Nam Chi nhìn quầy đồ ăn, rồi lại nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt dần trở nên kiên quyết.


"Không cần nữa, cảm ơn."


Cô đặt lại đĩa thức ăn, rồi lập tức chạy nhanh về bãi đỗ xe.


Cô muốn về nhà, muốn gặp “Vợ” và “Con” của mình.


Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu Story Chương 28: Vợ con
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...