Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 20: Cô chính là thiên sứ
92@-
Vốn dĩ Nam Chi không định để anh làm việc sớm như thế, dù sao anh cũng đang trong thời gian hồi phục, nhưng nếu đúng như anh nói, rảnh rỗi quá sẽ khiến anh cảm thấy lo lắng thì thôi cứ để anh làm chút gì đó cũng được.
Cảm giác lo lắng này cô thật sự đã trải qua rồi, cứ suy nghĩ lung tung, trằn trọc cả đêm không thể nào ngủ được, cứ cố gắng nằm mãi, nằm đến mức lưng đau ê ẩm nhưng mắt vẫn không thể nào nhắm nổi, cứ mở thao láo, đầu óc tỉnh táo một cách kỳ lạ, nghĩ đến những sai lầm mà mình đã từng trải qua, những tiếc nuối, lo lắng cho tương lai và cả những nỗi buồn vì đã vay mượn quá nhiều.
Nhưng thật sự nếu khi đó làm chút việc nào đó sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều, nhưng vấn đề là không thể nào dậy nổi, còn anh có thể hoạt động được có nghĩa là tâm lý của anh cũng không quá mức nghiêm trọng, như thế là tốt rồi.
Hơn nữa, anh còn dùng chất giọng dịu dàng thế này để nói chuyện với cô.
Nam Chi nghĩ: Dù anh có muốn sao trên trời cô cũng phải mua cho anh!
Chẳng trách khi con gái bắt đầu làm nũng thì con trai lập tức đầu hàng, hóa ra con gái cũng không thể chịu nổi khi con trai làm như thế.
Hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được.
Mua!
Nam Chi nhìn qua chai truyền, còn khoảng hơn một tiếng nữa, Tống Thanh cũng để ý thấy, muốn bảo cô đi nghỉ trước, đến lúc thay chai thì gọi dậy, nhưng Nam Chi nói rằng cô vẫn ổn.
Bây giờ cô vẫn rất tỉnh táo.
Thật kỳ lạ, bình thường tầm giờ này cô đã mệt rũ như một cục bột nằm bẹp trên giường, đến ăn cơm cũng thấy mệt, thế mà hôm nay ngồi trên ghế sofa lâu như vậy lại không hề thấy mí mắt nặng trĩu, còn thấy tràn đầy sức lực nữa.
Hay là nuôi một cô vợ nhỏ thật sự có tác dụng điều chỉnh tâm lý nhỉ?
Nam Chi chưa từng đi khám qua nhưng cô cảm thấy tâm lý mình xảy ra vấn đề, cô áy náy với bà nội, bởi vì tiền mới được ba mẹ chú ý đến, suy nghĩ không tốt, ngày nào cũng phải căng thẳng với mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, chỗ nhỏ xíu mà có mấy người, lại còn nhiều nhóm chat chồng chéo nữa.
Dù sao mỗi ngày trôi qua đối với cô là một chuyện vô cùng mệt mỏi, mỗi đêm trong đầu đều diễn đi diễn lại như một bộ phim dài tập, vừa bực bội nghĩ, ai thèm vào nhóm của mấy người chứ, muốn thêm thì thêm, không thêm thì thôi.
Lúc đi làm thì lạnh lùng một chút, không cần phải đối xử tốt với người bệnh, không cần kéo mối quan hệ tốt với bọn họ, căn bản là không thể được.
Về mặt tình thân, cô không biết cách xử lý, chỉ có thể để mọi chuyện lắng xuống, cố gắng dồn mình vào công việc để phớt lờ nó.
Còn bà nội, bà chỉ mong cô được tốt, mong cô lớn lên khỏe mạnh mà thôi.
Thỉnh thoảng cô cũng có chút nghi ngờ không biết Tống Thanh có phải là bà nội chuyển kiếp không, nếu không phải thời gian khác nhau, tính cách không giống nhau, thì xém chút nữa cô đã bật thốt lên một tiếng bà nội rồi.
Cũng có thể do bà nội thấy cô giày vò, dằn vặt quá cho nên mới cố ý đến khảo sát cô một chút, phát hiện Tống Thanh là đứa nhỏ tốt nên để cho cô gặp được Tống Thanh.
Ngày hôm đó thật sự rất kỳ quái, cô tình cờ nghe thấy những thực tập sinh khác nói chuyện, chủ cửa hàng mèo không trả lời lúc quan trọng nhất, hơn nữa còn có cậu nhóc nhảy lầu, đủ mọi nguyên nhân đan xen lên nhau, nên cô quyết định không mua mèo, thanh toán tiền thuốc cho anh, còn muốn đưa người về nhà.
Dường như ở một nơi xa xôi trong lòng có người đang dẫn dắt cô, nếu thật sự như cô nghĩ thì chắc chắn chính là bà nội.
Cho dù có thế nào, có thể khiến bản thân mình trở nên chăm chỉ, thì cô đã cảm thấy mình đang làm ăn, buôn bán có lời rồi.
Có lẽ người có tâm lý khỏe mạnh không hiểu được cảm giác sa sút ấy, mỗi ngày đều thấy mình như con chuột cống sống chui lủi, cố bám víu để tồn tại, dường như mùi hôi thối trên người tỏa ra ngày càng nồng hơn, cảm giác bản thân đang từ từ mục rữa.
Trước đây, khi ở nơi ngập tràn ánh nắng thì lại thích những nơi âm u, nhưng sau này khi sống ở nơi u ám lại khao khát ánh mặt trời, mong được phơi mình dưới ánh nắng.
Căn hộ của cô có ánh mặt trời chiếu vào hơn nữa còn có rất nhiều, nhưng đáng tiếc, tám giờ cô đã phải đi làm, bảy giờ rưỡi mới dậy, lúc đó mặt trời vẫn chưa kịp chiếu đến căn hộ của cô, đợi đến khi cô tan làm về nhà thì đã năm giờ hơn, lúc đó ánh nắng cũng đã tắt dần, chỉ còn lại cảnh hoàng hôn thật lạnh lẽo.
Vào mùa hè, khi ánh nắng rực rỡ vẫn còn đó, thì đến mùa đông, mặt trời lại mọc sớm lặn sớm, ngày nào đi làm về cũng chỉ thấy tối đen mịt mù, lạnh như băng.
“Tống Thanh.” Nam Chi chọc chọc vào người anh: “Ánh nắng mặt trời buổi sáng trong phòng tôi như thế nào vậy?”
Bỗng nhiên cô có chút tò mò, anh có thể nhìn thấy rõ tình huống trong phòng cô lúc sáng là như thế nào.
Tống Thanh ngẩn người, một lát sau thì gật đầu: “Đẹp lắm.”
Phải nói là rất tuyệt vời, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ánh nắng mặt trời chiếu từ ban công xuyên qua phòng khách, rọi thẳng đến cửa ra vào, cả căn nhà như được ánh sáng vàng rực phủ lên, tựa hồ chìm trong vầng hào quang lộng lẫy.
Căn hộ này của cô khắp mọi nơi đều là cửa kính, là hình vuông tiêu chuẩn, bên trong được thiết kế dạng trần thạch cao lõm xuống, ở giữa không có khoảng trống, cho nên ánh mặt trời từ trên cao chiếu thẳng xuống dưới, đi thẳng đến cửa ra vào.
Tất cả mọi ngóc ngách trong nhà đều được đắm chìm trong ánh mặt trời, trong không khí đều là mùi hương ánh mặt trời, đây là nơi ở tốt nhất mà anh từng ở.
Anh từng làm gia sư cho người khác, gia đình đó đã được coi là rất giàu, sống trong căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào cũng rất đẹp, mỗi sáng, khi ngồi cùng đứa nhỏ của gia đình ấy trong phòng khách tràn ngập ánh nắng, anh thường đưa tay ra, lặng lẽ cảm nhận những tia sáng ấm áp luồn qua kẽ tay.
Đến nơi này rồi, anh mới nhận ra rằng nhà của Nam Chi còn đẹp hơn nhà họ, ánh nắng còn nhiều hơn.
Đương nhiên căn nhà này hoàn toàn vượt xa nhà kho nhỏ tồi tàn ở nhà chú thím, nơi vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, chỉ có hai chiếc cửa sổ nhỏ ở trước và sau, cửa sổ trước còn không mở được, chỉ có cửa sau hướng về phía Tây, mỗi khi chiều xuống mới le lói chút ánh sáng hoàng hôn chiếu vào.
Dù thế nhưng anh đã thấy thỏa mãn lắm rồi, thường xuyên mơ tưởng nếu căn phòng ấy là của riêng mình, không còn đồ đạc lộn xộn, anh sẽ sắp xếp mọi thứ thế nào, giường đặt đâu, bàn học ở đâu, ngồi ở đâu để đọc sách...
Còn nơi đây, có lẽ là nơi mà anh thậm chí còn không dám mơ đến, chỉ có thể thoáng nhìn thấy trong những giấc mơ vụt qua.
Nam Chi gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch, lúm đồng tiền như ẩn như hiện nói: “Dưới ánh mặt trời, sức khỏe của cậu sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Ít nhất, cũng không phải nhìn một căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo đến thấu xương rồi càng cảm thấy bất lực hơn.
Tống Thanh ngẩn người.
Nam Chi tiếp lời: “Ngày mai giúp tôi quay vài đoạn video đi, tôi cũng muốn xem căn nhà của mình trông như thế nào vào ban ngày.”
Cô cũng có ngày nghỉ, thực ra ngày nghỉ cô hoàn toàn có thể ngắm nhưng cô lười, vào ngày nghỉ, cô thường ngủ từ sáng đến tận hai, ba giờ chiều, đến khi cô tỉnh dậy thì ánh mặt trời đã lặn mất rồi, chẳng còn gì để xem. Vì vậy, cô chưa từng thực sự nhìn thấy căn nhà của mình dưới ánh nắng ban ngày.
“Được.” Tống Thanh đáp lời cô.
Nam Chi rất hài lòng, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, đầu tiên, cô đếm thử xem mình có mấy gói hàng, rồi kiểm tra xem trong tủ lạnh thiếu những gì.
Thực tế thì tủ lạnh nhà cô chẳng có gì cả, còn hàng chuyển phát thì chỉ có hai, ba cái.
Hành lang khu cô ở khá dài, tầng lại cao, nhìn chẳng khác nào một khu phố thu nhỏ, từ nhà ra cổng phải đi một đoạn, sau đó còn phải đi tới siêu thị, mà siêu thị này rất là đáng ghét, ở cái khoảng cách dở dở ương ương, không gần cũng chẳng xa.
Lái xe thì không cần bởi vì kiếm chỗ đỗ xe rất phiền, đi bộ thì lại ngại nó xa, cho nên mỗi lần đi mua đồ cô đều phải chuẩn bị cho mình một cái xe đẩy nhỏ, lấy hàng cũng thế.
Từ lần đầu tiên Nam Chi dọn vào đây đã phát hiện ra điều đó nên mới mua một chiếc xe đẩy và cất trong kho dưới cầu thang, cô lấy nó ra, vừa mới mở phần gấp gọn thì bất chợt nhớ ra dưới xe lăn của Tống Thanh có một chiếc túi vải nhỏ.
Chiếc túi vuông vức, khá rộng rãi, phần tay cầm phía sau xe lăn cũng có thể treo đồ, xét về sức chứa, nó chẳng thua kém chiếc xe đẩy là bao, đẩy theo Tống Thanh thì không cần phải dùng đến xe đẩy nữa.
Nam Chi lập tức đẩy chiếc xe trở lại kho, rồi bỏ các túi nhựa chuẩn bị để mua sắm vào túi dưới xe lăn của anh.
Mỗi lần gọi giao hàng, mua đồ ăn online hay gì đó đều sẽ có những cái túi này, nhìn chất lượng có vẻ cũng tốt, bỏ thì tiếc mà dùng làm túi rác thì lại to quá, đành phải tận dụng vào những lần đi chợ mua đồ gì đó, dù sao cũng đã mang theo cái túi treo để xách thì mang theo cái này cũng không thể.
Mà ở phía sau cô, Tống Thanh đang yên lặng nhìn cô đang chuẩn bị, nghĩ ngợi một chút, rồi đưa tay chỉnh nút điều chỉnh truyền dịch lên mức cao nhất, đợi đến khi cô mặc áo khoác rồi đi xuống thì dung dịch trong chai đã gần hết, lúc này, anh mới lặng lẽ chỉnh tốc độ truyền về mức cô đã đặt ban đầu.
Anh ngoan ngoãn làm theo, ngồi trên xe lăn, chờ đi ra ngoài với cô, nhưng cô đứng bên cạnh, thu dọn rác thải y tế xong lại không vội bước đi.
*
Nam Chi đang nhìn sự khác biệt giữa mình và anh, bây giờ thời tiết lúc nóng lúc lạnh, như trẻ con tính khí thay đổi thất thường, gần đây lại chuyển lạnh, nhiệt độ cao nhất chỉ hơn mười độ, ban đêm gió thổi mạnh, mặc áo gió còn phải khoác thêm một lớp áo ngoài.
Vậy mà quần áo anh mặc vẫn mỏng tang, lúc treo quần áo lên cho anh, Nam Chi đã để ý thấy hình như anh không có bất kỳ bộ quần áo nào phù hợp với thời tiết này, nếu nhất định phải nói thì chắc chỉ có đồng phục đi học thôi.
Đồng phục thì rất đặc trưng nên anh thường không mặc, mà không mặc sẽ không có quần áo nào để mặc.
Chẳng trách cô cứ thấy kỳ quái, cô mặc một chiếc hoodie, thêm một chiếc áo gió, còn anh chỉ nhẹ tênh với một chiếc sơ mi, áo thun bên trong không biết đã giặt hay chưa, cô cũng chẳng để ý, dù sao hôm nay anh cũng không mặc.
Nam Chi lại chạy ngược lên lầu, tìm khắp nơi trong tủ quần áo của mình.
Cô cũng có khá nhiều quần áo, bản thân lại thích phong cách thoải mái, nên nhiều món là đồ unisex, chắc anh có thể mặc vừa.
Ngay sau đó cô lập tức tìm được một cái áo hoodie bằng nhung, cô cảm thấy mình mặc hơi rộng, nhưng vì màu đỏ rượu này rất đẹp, cô thích nên giữ lại, lúc đó còn chờ hơn mười ngày để nhận được.
Nam Chi cầm đến còn sợ anh không mặc nên cô nói vốn dĩ nó là đồ cho nam, mà bởi vì đây là màu cô thích nên mới quyết định mua.
Chiếc áo này rất đơn giản, hơn nữa bây giờ quần áo của con trai đúng là ngày càng nhiều kiểu dáng, đôi khi còn sặc sỡ hơn cả của con gái, anh cũng không nghi ngờ gì lời cô nói, chỉ hơi ngập ngừng, thì cô đã bảo anh giơ tay áo và cổ áo ra, rồi chụp thẳng qua đầu anh.
Anh vừa mới truyền thuốc xong nên tay vẫn đang ấn giữ chỗ kim tiêm, vừa tính ngăn cô lại nhưng chưa kịp thì đã bị cô nhắc: “Ấn chặt vào, đừng cử động.”
Vừa nói cô vừa giúp anh mặc vào, nhưng đến phần vai thì phát hiện áo quá chật, không thể mặc tiếp được.
Khung xương của người này rất to, chiều cao thì tầm mét tám mấy, cô đã từng hỏi qua rồi dù anh cũng chưa từng đo nhưng so với những bạn học cao mét tám thì anh cao hơn nhiều.
Nam Chi thì chỉ cao hơn mét sáu một chút, chênh lệch quá lớn.
Cô đành ngại ngùng tháo chiếc áo xuống, chạy lên lầu đổi một cái khác xuống cho anh.
Phần bên trong của tầng hai được lắp tất cả bằng cửa kính, ban ngày cô lại không kéo rèm, nên Tống Thanh ngồi dưới phòng khách lớn bên phải gần như có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra trên lầu.
Cô mở tủ quần áo ra, lần lượt lấy từng cái ra xem sau đó đặt lên giường so sánh với cái áo hoodie màu rượu vang khi này, như đang đo xem thử cái nào rộng hơn, cái nào hợp với anh hơn.
Cô treo một phần áo vào lại tủ quần áo, phần còn lại thì để riêng ra một góc, một lát sau cô ôm chỗ áo vừa để riêng đó đi xuống lầu.
Phía trên cùng của đống áo còn có một chiếc chăn mỏng, nhưng cô không trực tiếp phủ lên người anh, mà đặt sang bên cạnh, đẩy đống áo ra ánh mắt dời đến chỗ anh, hung dữ nói: “Đè chặt vào.”
Bàn tay vốn dĩ không động đậy của anh khẽ dùng lực, càng ép chặt lỗ kim truyền thuốc hơn.
Nam Chi vẫn giống như khi nãy, mở rộng vạt áo và cổ áo ra, lúc đầu còn hỏi thăm ý kiến của anh nhưng sau đó thì chẳng buồn hỏi nữa trực tiếp chồng qua đầu anh, áo vừa qua vai thì cô lập tức trở nên vui vẻ, hăng hái nắm lấy cổ tay anh nhét vào trong ống tay áo, kết quả vừa kéo xuống thì phát hiện áo ngắn, chỉ tới ngang eo của anh thôi.
Nam Chi lại cởi áo ra, chẳng thèm bận tâm anh đang nghĩ gì, loay hoay đổi hết chiếc này đến chiếc khác.
Tống Thanh cũng không hề có ý kiến gì đối với hành động này của cô, bởi vì anh biết cô đang lo lắng cho anh.
Bây giờ, thời tiết bên ngoài rất lạnh, chỉ cần mở cửa sổ ra đã có thể cảm nhận được ngay. Cũng giống như khi còn ở trong bệnh viện, nếu mặc đồ không phù hợp với thời tiết sẽ bị người khác để ý, vốn dĩ chân của anh đã là tâm điểm chú ý của người khác, nếu thêm chuyện mặc quần áo không phù hợp thời tiết này sẽ càng thu hút nhiều ánh mắt để ý hơn.
Có lẽ cô không muốn anh phải chịu đựng thêm những ánh mắt đó nên mới cố gắng chọn đồ phù hợp với anh như thế.
Anh để ý được rằng quần áo cô chọn mang đến đều là những màu tối hoặc màu đen, là những mà mà anh mặc vào sẽ không bị người khác chê cười là ẻo lả.”
Thật ra anh cũng không để ý lắm, cho dù là bộ đồ màu hồng phấn cũng chẳng sao cả, vì anh biết cô không mang theo ý muốn chế giễu hay đùa cợt để chọn lựa quần áo cho anh.
Cô khác hoàn toàn với cô em gái ở nhà chú thím, cô gái đó biết bản thân không mặc được thì ba mẹ cô ta chắc chắn sẽ đưa cho anh nên mới cố ý không mặc để nhìn anh bị người ta chê cười, chế giễu.
Thậm chí cô ta còn canh chừng ở bên ngoài, khi anh đi ngang qua nhìn thấy anh mang đôi tất mà cô ta không cần, rồi cười nhạo anh, chỉ có đàn ông vô dụng mới đi mang tất của phụ nữ.
Hoặc sẽ kéo bạn học tới nhìn lén anh qua khung cửa sổ khi anh mang tất rồi đổi giày, sau đó nói với bạn học của mình rằng anh chính là kẻ b**n th**.
Còn cô thì không như thế, cô chỉ thật sự sợ anh lạnh mà thôi.
Tống Thanh nhìn bóng dáng bận rộn của cô, suy nghĩ.
Nếu trên thế giới này có thiên sứ, thì chắc chắn chính là cô.
---
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Kim truyền dịch không thể tự mình điều chỉnh tốc độ nhé, phải kêu y tá đến, y tá điều chỉnh bao nhiêu thì cứ để yên như thế phải nghe theo lời họ nói, đừng học theo nam chính, nam chính chính là ví dụ điển hình của việc không nên làm theo đó.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Vốn dĩ Nam Chi không định để anh làm việc sớm như thế, dù sao anh cũng đang trong thời gian hồi phục, nhưng nếu đúng như anh nói, rảnh rỗi quá sẽ khiến anh cảm thấy lo lắng thì thôi cứ để anh làm chút gì đó cũng được.
Cảm giác lo lắng này cô thật sự đã trải qua rồi, cứ suy nghĩ lung tung, trằn trọc cả đêm không thể nào ngủ được, cứ cố gắng nằm mãi, nằm đến mức lưng đau ê ẩm nhưng mắt vẫn không thể nào nhắm nổi, cứ mở thao láo, đầu óc tỉnh táo một cách kỳ lạ, nghĩ đến những sai lầm mà mình đã từng trải qua, những tiếc nuối, lo lắng cho tương lai và cả những nỗi buồn vì đã vay mượn quá nhiều.
Nhưng thật sự nếu khi đó làm chút việc nào đó sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều, nhưng vấn đề là không thể nào dậy nổi, còn anh có thể hoạt động được có nghĩa là tâm lý của anh cũng không quá mức nghiêm trọng, như thế là tốt rồi.
Hơn nữa, anh còn dùng chất giọng dịu dàng thế này để nói chuyện với cô.
Nam Chi nghĩ: Dù anh có muốn sao trên trời cô cũng phải mua cho anh!
Chẳng trách khi con gái bắt đầu làm nũng thì con trai lập tức đầu hàng, hóa ra con gái cũng không thể chịu nổi khi con trai làm như thế.
Hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được.
Mua!
Nam Chi nhìn qua chai truyền, còn khoảng hơn một tiếng nữa, Tống Thanh cũng để ý thấy, muốn bảo cô đi nghỉ trước, đến lúc thay chai thì gọi dậy, nhưng Nam Chi nói rằng cô vẫn ổn.
Bây giờ cô vẫn rất tỉnh táo.
Thật kỳ lạ, bình thường tầm giờ này cô đã mệt rũ như một cục bột nằm bẹp trên giường, đến ăn cơm cũng thấy mệt, thế mà hôm nay ngồi trên ghế sofa lâu như vậy lại không hề thấy mí mắt nặng trĩu, còn thấy tràn đầy sức lực nữa.
Hay là nuôi một cô vợ nhỏ thật sự có tác dụng điều chỉnh tâm lý nhỉ?
Nam Chi chưa từng đi khám qua nhưng cô cảm thấy tâm lý mình xảy ra vấn đề, cô áy náy với bà nội, bởi vì tiền mới được ba mẹ chú ý đến, suy nghĩ không tốt, ngày nào cũng phải căng thẳng với mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, chỗ nhỏ xíu mà có mấy người, lại còn nhiều nhóm chat chồng chéo nữa.
Dù sao mỗi ngày trôi qua đối với cô là một chuyện vô cùng mệt mỏi, mỗi đêm trong đầu đều diễn đi diễn lại như một bộ phim dài tập, vừa bực bội nghĩ, ai thèm vào nhóm của mấy người chứ, muốn thêm thì thêm, không thêm thì thôi.
Lúc đi làm thì lạnh lùng một chút, không cần phải đối xử tốt với người bệnh, không cần kéo mối quan hệ tốt với bọn họ, căn bản là không thể được.
Về mặt tình thân, cô không biết cách xử lý, chỉ có thể để mọi chuyện lắng xuống, cố gắng dồn mình vào công việc để phớt lờ nó.
Còn bà nội, bà chỉ mong cô được tốt, mong cô lớn lên khỏe mạnh mà thôi.
Thỉnh thoảng cô cũng có chút nghi ngờ không biết Tống Thanh có phải là bà nội chuyển kiếp không, nếu không phải thời gian khác nhau, tính cách không giống nhau, thì xém chút nữa cô đã bật thốt lên một tiếng bà nội rồi.
Cũng có thể do bà nội thấy cô giày vò, dằn vặt quá cho nên mới cố ý đến khảo sát cô một chút, phát hiện Tống Thanh là đứa nhỏ tốt nên để cho cô gặp được Tống Thanh.
Ngày hôm đó thật sự rất kỳ quái, cô tình cờ nghe thấy những thực tập sinh khác nói chuyện, chủ cửa hàng mèo không trả lời lúc quan trọng nhất, hơn nữa còn có cậu nhóc nhảy lầu, đủ mọi nguyên nhân đan xen lên nhau, nên cô quyết định không mua mèo, thanh toán tiền thuốc cho anh, còn muốn đưa người về nhà.
Dường như ở một nơi xa xôi trong lòng có người đang dẫn dắt cô, nếu thật sự như cô nghĩ thì chắc chắn chính là bà nội.
Cho dù có thế nào, có thể khiến bản thân mình trở nên chăm chỉ, thì cô đã cảm thấy mình đang làm ăn, buôn bán có lời rồi.
Có lẽ người có tâm lý khỏe mạnh không hiểu được cảm giác sa sút ấy, mỗi ngày đều thấy mình như con chuột cống sống chui lủi, cố bám víu để tồn tại, dường như mùi hôi thối trên người tỏa ra ngày càng nồng hơn, cảm giác bản thân đang từ từ mục rữa.
Trước đây, khi ở nơi ngập tràn ánh nắng thì lại thích những nơi âm u, nhưng sau này khi sống ở nơi u ám lại khao khát ánh mặt trời, mong được phơi mình dưới ánh nắng.
Căn hộ của cô có ánh mặt trời chiếu vào hơn nữa còn có rất nhiều, nhưng đáng tiếc, tám giờ cô đã phải đi làm, bảy giờ rưỡi mới dậy, lúc đó mặt trời vẫn chưa kịp chiếu đến căn hộ của cô, đợi đến khi cô tan làm về nhà thì đã năm giờ hơn, lúc đó ánh nắng cũng đã tắt dần, chỉ còn lại cảnh hoàng hôn thật lạnh lẽo.
Vào mùa hè, khi ánh nắng rực rỡ vẫn còn đó, thì đến mùa đông, mặt trời lại mọc sớm lặn sớm, ngày nào đi làm về cũng chỉ thấy tối đen mịt mù, lạnh như băng.
“Tống Thanh.” Nam Chi chọc chọc vào người anh: “Ánh nắng mặt trời buổi sáng trong phòng tôi như thế nào vậy?”
Bỗng nhiên cô có chút tò mò, anh có thể nhìn thấy rõ tình huống trong phòng cô lúc sáng là như thế nào.
Tống Thanh ngẩn người, một lát sau thì gật đầu: “Đẹp lắm.”
Phải nói là rất tuyệt vời, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ánh nắng mặt trời chiếu từ ban công xuyên qua phòng khách, rọi thẳng đến cửa ra vào, cả căn nhà như được ánh sáng vàng rực phủ lên, tựa hồ chìm trong vầng hào quang lộng lẫy.
Căn hộ này của cô khắp mọi nơi đều là cửa kính, là hình vuông tiêu chuẩn, bên trong được thiết kế dạng trần thạch cao lõm xuống, ở giữa không có khoảng trống, cho nên ánh mặt trời từ trên cao chiếu thẳng xuống dưới, đi thẳng đến cửa ra vào.
Tất cả mọi ngóc ngách trong nhà đều được đắm chìm trong ánh mặt trời, trong không khí đều là mùi hương ánh mặt trời, đây là nơi ở tốt nhất mà anh từng ở.
Anh từng làm gia sư cho người khác, gia đình đó đã được coi là rất giàu, sống trong căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào cũng rất đẹp, mỗi sáng, khi ngồi cùng đứa nhỏ của gia đình ấy trong phòng khách tràn ngập ánh nắng, anh thường đưa tay ra, lặng lẽ cảm nhận những tia sáng ấm áp luồn qua kẽ tay.
Đến nơi này rồi, anh mới nhận ra rằng nhà của Nam Chi còn đẹp hơn nhà họ, ánh nắng còn nhiều hơn.
Đương nhiên căn nhà này hoàn toàn vượt xa nhà kho nhỏ tồi tàn ở nhà chú thím, nơi vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, chỉ có hai chiếc cửa sổ nhỏ ở trước và sau, cửa sổ trước còn không mở được, chỉ có cửa sau hướng về phía Tây, mỗi khi chiều xuống mới le lói chút ánh sáng hoàng hôn chiếu vào.
Dù thế nhưng anh đã thấy thỏa mãn lắm rồi, thường xuyên mơ tưởng nếu căn phòng ấy là của riêng mình, không còn đồ đạc lộn xộn, anh sẽ sắp xếp mọi thứ thế nào, giường đặt đâu, bàn học ở đâu, ngồi ở đâu để đọc sách...
Còn nơi đây, có lẽ là nơi mà anh thậm chí còn không dám mơ đến, chỉ có thể thoáng nhìn thấy trong những giấc mơ vụt qua.
Nam Chi gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch, lúm đồng tiền như ẩn như hiện nói: “Dưới ánh mặt trời, sức khỏe của cậu sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Ít nhất, cũng không phải nhìn một căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo đến thấu xương rồi càng cảm thấy bất lực hơn.
Tống Thanh ngẩn người.
Nam Chi tiếp lời: “Ngày mai giúp tôi quay vài đoạn video đi, tôi cũng muốn xem căn nhà của mình trông như thế nào vào ban ngày.”
Cô cũng có ngày nghỉ, thực ra ngày nghỉ cô hoàn toàn có thể ngắm nhưng cô lười, vào ngày nghỉ, cô thường ngủ từ sáng đến tận hai, ba giờ chiều, đến khi cô tỉnh dậy thì ánh mặt trời đã lặn mất rồi, chẳng còn gì để xem. Vì vậy, cô chưa từng thực sự nhìn thấy căn nhà của mình dưới ánh nắng ban ngày.
“Được.” Tống Thanh đáp lời cô.
Nam Chi rất hài lòng, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, đầu tiên, cô đếm thử xem mình có mấy gói hàng, rồi kiểm tra xem trong tủ lạnh thiếu những gì.
Thực tế thì tủ lạnh nhà cô chẳng có gì cả, còn hàng chuyển phát thì chỉ có hai, ba cái.
Hành lang khu cô ở khá dài, tầng lại cao, nhìn chẳng khác nào một khu phố thu nhỏ, từ nhà ra cổng phải đi một đoạn, sau đó còn phải đi tới siêu thị, mà siêu thị này rất là đáng ghét, ở cái khoảng cách dở dở ương ương, không gần cũng chẳng xa.
Lái xe thì không cần bởi vì kiếm chỗ đỗ xe rất phiền, đi bộ thì lại ngại nó xa, cho nên mỗi lần đi mua đồ cô đều phải chuẩn bị cho mình một cái xe đẩy nhỏ, lấy hàng cũng thế.
Từ lần đầu tiên Nam Chi dọn vào đây đã phát hiện ra điều đó nên mới mua một chiếc xe đẩy và cất trong kho dưới cầu thang, cô lấy nó ra, vừa mới mở phần gấp gọn thì bất chợt nhớ ra dưới xe lăn của Tống Thanh có một chiếc túi vải nhỏ.
Chiếc túi vuông vức, khá rộng rãi, phần tay cầm phía sau xe lăn cũng có thể treo đồ, xét về sức chứa, nó chẳng thua kém chiếc xe đẩy là bao, đẩy theo Tống Thanh thì không cần phải dùng đến xe đẩy nữa.
Nam Chi lập tức đẩy chiếc xe trở lại kho, rồi bỏ các túi nhựa chuẩn bị để mua sắm vào túi dưới xe lăn của anh.
Mỗi lần gọi giao hàng, mua đồ ăn online hay gì đó đều sẽ có những cái túi này, nhìn chất lượng có vẻ cũng tốt, bỏ thì tiếc mà dùng làm túi rác thì lại to quá, đành phải tận dụng vào những lần đi chợ mua đồ gì đó, dù sao cũng đã mang theo cái túi treo để xách thì mang theo cái này cũng không thể.
Mà ở phía sau cô, Tống Thanh đang yên lặng nhìn cô đang chuẩn bị, nghĩ ngợi một chút, rồi đưa tay chỉnh nút điều chỉnh truyền dịch lên mức cao nhất, đợi đến khi cô mặc áo khoác rồi đi xuống thì dung dịch trong chai đã gần hết, lúc này, anh mới lặng lẽ chỉnh tốc độ truyền về mức cô đã đặt ban đầu.
Anh ngoan ngoãn làm theo, ngồi trên xe lăn, chờ đi ra ngoài với cô, nhưng cô đứng bên cạnh, thu dọn rác thải y tế xong lại không vội bước đi.
*
Nam Chi đang nhìn sự khác biệt giữa mình và anh, bây giờ thời tiết lúc nóng lúc lạnh, như trẻ con tính khí thay đổi thất thường, gần đây lại chuyển lạnh, nhiệt độ cao nhất chỉ hơn mười độ, ban đêm gió thổi mạnh, mặc áo gió còn phải khoác thêm một lớp áo ngoài.
Vậy mà quần áo anh mặc vẫn mỏng tang, lúc treo quần áo lên cho anh, Nam Chi đã để ý thấy hình như anh không có bất kỳ bộ quần áo nào phù hợp với thời tiết này, nếu nhất định phải nói thì chắc chỉ có đồng phục đi học thôi.
Đồng phục thì rất đặc trưng nên anh thường không mặc, mà không mặc sẽ không có quần áo nào để mặc.
Chẳng trách cô cứ thấy kỳ quái, cô mặc một chiếc hoodie, thêm một chiếc áo gió, còn anh chỉ nhẹ tênh với một chiếc sơ mi, áo thun bên trong không biết đã giặt hay chưa, cô cũng chẳng để ý, dù sao hôm nay anh cũng không mặc.
Nam Chi lại chạy ngược lên lầu, tìm khắp nơi trong tủ quần áo của mình.
Cô cũng có khá nhiều quần áo, bản thân lại thích phong cách thoải mái, nên nhiều món là đồ unisex, chắc anh có thể mặc vừa.
Ngay sau đó cô lập tức tìm được một cái áo hoodie bằng nhung, cô cảm thấy mình mặc hơi rộng, nhưng vì màu đỏ rượu này rất đẹp, cô thích nên giữ lại, lúc đó còn chờ hơn mười ngày để nhận được.
Nam Chi cầm đến còn sợ anh không mặc nên cô nói vốn dĩ nó là đồ cho nam, mà bởi vì đây là màu cô thích nên mới quyết định mua.
Chiếc áo này rất đơn giản, hơn nữa bây giờ quần áo của con trai đúng là ngày càng nhiều kiểu dáng, đôi khi còn sặc sỡ hơn cả của con gái, anh cũng không nghi ngờ gì lời cô nói, chỉ hơi ngập ngừng, thì cô đã bảo anh giơ tay áo và cổ áo ra, rồi chụp thẳng qua đầu anh.
Anh vừa mới truyền thuốc xong nên tay vẫn đang ấn giữ chỗ kim tiêm, vừa tính ngăn cô lại nhưng chưa kịp thì đã bị cô nhắc: “Ấn chặt vào, đừng cử động.”
Vừa nói cô vừa giúp anh mặc vào, nhưng đến phần vai thì phát hiện áo quá chật, không thể mặc tiếp được.
Khung xương của người này rất to, chiều cao thì tầm mét tám mấy, cô đã từng hỏi qua rồi dù anh cũng chưa từng đo nhưng so với những bạn học cao mét tám thì anh cao hơn nhiều.
Nam Chi thì chỉ cao hơn mét sáu một chút, chênh lệch quá lớn.
Cô đành ngại ngùng tháo chiếc áo xuống, chạy lên lầu đổi một cái khác xuống cho anh.
Phần bên trong của tầng hai được lắp tất cả bằng cửa kính, ban ngày cô lại không kéo rèm, nên Tống Thanh ngồi dưới phòng khách lớn bên phải gần như có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra trên lầu.
Cô mở tủ quần áo ra, lần lượt lấy từng cái ra xem sau đó đặt lên giường so sánh với cái áo hoodie màu rượu vang khi này, như đang đo xem thử cái nào rộng hơn, cái nào hợp với anh hơn.
Cô treo một phần áo vào lại tủ quần áo, phần còn lại thì để riêng ra một góc, một lát sau cô ôm chỗ áo vừa để riêng đó đi xuống lầu.
Phía trên cùng của đống áo còn có một chiếc chăn mỏng, nhưng cô không trực tiếp phủ lên người anh, mà đặt sang bên cạnh, đẩy đống áo ra ánh mắt dời đến chỗ anh, hung dữ nói: “Đè chặt vào.”
Bàn tay vốn dĩ không động đậy của anh khẽ dùng lực, càng ép chặt lỗ kim truyền thuốc hơn.
Nam Chi vẫn giống như khi nãy, mở rộng vạt áo và cổ áo ra, lúc đầu còn hỏi thăm ý kiến của anh nhưng sau đó thì chẳng buồn hỏi nữa trực tiếp chồng qua đầu anh, áo vừa qua vai thì cô lập tức trở nên vui vẻ, hăng hái nắm lấy cổ tay anh nhét vào trong ống tay áo, kết quả vừa kéo xuống thì phát hiện áo ngắn, chỉ tới ngang eo của anh thôi.
Nam Chi lại cởi áo ra, chẳng thèm bận tâm anh đang nghĩ gì, loay hoay đổi hết chiếc này đến chiếc khác.
Tống Thanh cũng không hề có ý kiến gì đối với hành động này của cô, bởi vì anh biết cô đang lo lắng cho anh.
Bây giờ, thời tiết bên ngoài rất lạnh, chỉ cần mở cửa sổ ra đã có thể cảm nhận được ngay. Cũng giống như khi còn ở trong bệnh viện, nếu mặc đồ không phù hợp với thời tiết sẽ bị người khác để ý, vốn dĩ chân của anh đã là tâm điểm chú ý của người khác, nếu thêm chuyện mặc quần áo không phù hợp thời tiết này sẽ càng thu hút nhiều ánh mắt để ý hơn.
Có lẽ cô không muốn anh phải chịu đựng thêm những ánh mắt đó nên mới cố gắng chọn đồ phù hợp với anh như thế.
Anh để ý được rằng quần áo cô chọn mang đến đều là những màu tối hoặc màu đen, là những mà mà anh mặc vào sẽ không bị người khác chê cười là ẻo lả.”
Thật ra anh cũng không để ý lắm, cho dù là bộ đồ màu hồng phấn cũng chẳng sao cả, vì anh biết cô không mang theo ý muốn chế giễu hay đùa cợt để chọn lựa quần áo cho anh.
Cô khác hoàn toàn với cô em gái ở nhà chú thím, cô gái đó biết bản thân không mặc được thì ba mẹ cô ta chắc chắn sẽ đưa cho anh nên mới cố ý không mặc để nhìn anh bị người ta chê cười, chế giễu.
Thậm chí cô ta còn canh chừng ở bên ngoài, khi anh đi ngang qua nhìn thấy anh mang đôi tất mà cô ta không cần, rồi cười nhạo anh, chỉ có đàn ông vô dụng mới đi mang tất của phụ nữ.
Hoặc sẽ kéo bạn học tới nhìn lén anh qua khung cửa sổ khi anh mang tất rồi đổi giày, sau đó nói với bạn học của mình rằng anh chính là kẻ b**n th**.
Còn cô thì không như thế, cô chỉ thật sự sợ anh lạnh mà thôi.
Tống Thanh nhìn bóng dáng bận rộn của cô, suy nghĩ.
Nếu trên thế giới này có thiên sứ, thì chắc chắn chính là cô.
---
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Kim truyền dịch không thể tự mình điều chỉnh tốc độ nhé, phải kêu y tá đến, y tá điều chỉnh bao nhiêu thì cứ để yên như thế phải nghe theo lời họ nói, đừng học theo nam chính, nam chính chính là ví dụ điển hình của việc không nên làm theo đó.
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 20: Cô chính là thiên sứ
10.0/10 từ 31 lượt.