Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 19: Cô vợ nhỏ họ Tống (2)
85@-
Nam Chi đang chơi điện thoại thì bỗng nhiên nhớ đến, buổi sáng cô vẫn chưa thêm cách liên hệ với anh, nên nghiêng đầu hỏi anh: “Số điện thoại của cậu là bao nhiêu thế?”
Tống Thanh nói một dãy số, lúc sau Nam Chi sợ nghe nhầm nên mới gọi lại cho anh, nghe thấy tiếng chuông điện thoại mới bắt đầu tạo ghi chú.
Làm xong hết mới phát hiện người kia hoàn toàn ngồi yên không động đậy, nên cô có chút không hài lòng nhìn anh.
Cô nhìn chằm chằm anh nên dù Tống Thanh có thiếu tinh ý đến đâu cũng nhận ra điều gì đó không ổn, nhưng điện thoại của anh đã cũ lại hư nên phải dùng dây thun để cố định mới có thể dùng được.
Dù vậy, màn hình vẫn hay bị nhiễu, vỡ nứt và có rất nhiều vấn đề khác nữa.
Chiếc điện thoại này là của con gái chú thím anh, bị rớt vỡ màn hình không thể dùng nữa nên đã bỏ đi, cô ta cứ đeo bám bố mẹ đòi mua cái mới, nên cuối cùng họ mua đồ mới và đưa cái cũ cho anh.
Cũng may là có thể dùng để gọi điện thoại được, trước đây khi không có điện thoại, thỉnh thoảng anh có thể trốn ở bên ngoài để tìm cho bản thân mình một chút thời gian yên tĩnh, ít nhất cũng không bị nói là lười biếng hay gì đó.
Nhưng từ sau khi có điện thoại rồi thì dù ở xa đến đâu cũng không thể thoát được, còn tiện thể mua cái này cái kia cho họ, thỉnh thoảng còn không trả tiền lại cho anh, đây cũng là lý do anh không thích nạp tiền điện thoại.
Anh không thích chiếc điện thoại này, nó có màu hồng phấn, mỗi lần lấy nó ra mọi người đều sẽ cười nhạo anh, nói anh là ẻo lả thích dùng đồ của con gái.
Tuy nhiên, ánh mắt của Nam Chi cứ dán chặt vào anh, như thể nếu anh không lấy điện thoại ra thì cô sẽ cứ nhìn mãi như vậy, cuối cùng, anh đành chịu thua, rút chiếc điện thoại từ trong túi ra.
Tay trái đang truyền dịch nên anh cầm điện thoại bằng tay phải, mà Nam Chi đang ngồi bên tay phải của anh, cô nghiêng cả người về phía này, đến rất rất gần, rõ ràng là muốn nhìn xem danh bạ của anh ghi những gì.
Anh không còn cách nào khác, đành dùng một tay vuốt mở màn hình khóa, sau đó tìm đến mục lịch sử cuộc gọi và từ từ nhập từng chữ.
Chiếc điện thoại này đã rất cũ rồi dù anh đã xóa hết các ứng dụng trong máy, không chơi game, cũng không đụng đến mấy thứ như TikTok hay Weibo, nó vẫn chậm kinh khủng, chỉ cần một thao tác đơn giản mà phải mất từ ba đến năm phút mới làm xong.
Cô cũng ngồi nhìn chằm chằm từ ba đến năm phút, trong lúc đó còn vươn tay, tò mò chọc chọc vào nơi có khe hở, xem thử nó có còn hoạt động được không.
Nó vẫn còn hoạt động được, chỉ có điều phản ứng có chút chậm, chắc cũng bởi vì thế mà trước kia, con gái của chú thím muốn đổi điện thoại, nhưng chú thím kiên quyết không đồng ý, cảm thấy nó còn dùng được.
Nhưng cô ta khóc rất lâu nên mãi rất lâu sau chú thím mới mua cho cô ta điện thoại mới.
Lúc đầu, nó vẫn chưa hỏng hoàn toàn, chỉ vì anh không thích nên không trân trọng nó, nên ngày càng tệ hơn, dù thế, nó vẫn dùng được, không thể ngăn người bên kia gọi điện đến.
*
Nam Chi cảm thấy điện thoại của anh cũ quá cũ rồi, sau này nếu nhận cuộc gọi của cô mà phải đợi từ ba đến năm phút thì có khi lúc đó đồ ăn đã nguội ngắt rồi, vì thế cô chạy nhanh lên lầu, tìm chiếc điện thoại khác của mình, mang xuống đưa cho anh.
“Trước đây, tôi mua chiếc điện thoại này cho mẹ tôi, nhưng bà ấy chê nó rẻ tiền nên chất lượng kém, không muốn dùng đến.”
Lúc đó cô vừa đến nhà ba mẹ ở, muốn mình hòa nhập được với mọi người, nên cô bỏ ra hơn năm nghìn tệ mua một chiếc ghế massage, khi đó mẹ còn khen cô còn nhỏ mà rất hiểu chuyện.
Nên vì thế mà cô càng chú ý đến chuyện của bà ấy hơn, khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại của mẹ cô có vết xước, cô lại bỏ hơn bốn nghìn tệ để mua một chiếc điện thoại mới cho bà, định mang tặng bà ấy nhưng trước khi cô chuẩn bị mang tặng thì vô tình nghe thấy mẹ cô nói với ba rằng ghế massage năm nghìn tệ này là hàng gì thế, toàn nghe mùi nhựa cháy.
Sắc mặt Nam Chi bỗng nhiên cứng đờ, chiếc điện thoại này còn rẻ hơn nữa, chỉ bốn nghìn tệ thôi, đương nhiên không thể làm quà được nên cô tự mình dùng.
Trước đây, điện thoại của cô từng bị rơi hỏng nên mới thay một cái mới, mà cái đó cũng giống với cái này, dùng hai cái thì không cần thiết lắm, bán đi lại mất giá, không đáng bao nhiêu, lúc đầu cô định chờ chiếc đang dùng hỏng sẽ lấy cái này ra thay, ai ngờ lại đưa cho Tống Thanh trước.
Tống Thanh không nhận, Nam Chi lên tiếng dọa nạt: “Chắc không phải cậu cũng chê nó rẻ chứ.”
Tống Thanh cảnh giác lắc đầu.
“Thế đổi sang cái này đi, để tôi liên lạc với cậu.” Nam Chi vừa nói vừa lấy tay nhấn: “WeChat của cậu, này, thêm tôi đi.”
Tống Thanh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, anh đã nhận rất nhiều ý tốt từ cô rồi, chỉ mới hai ngày thôi mà đã thiếu nhiều lắm rồi.
Vả lại cô còn chẳng hề ghét bỏ hay chê bai anh, chẳng hề phòng bị gì với anh, mới quen một ngày đã để anh tự do hoạt động trong nhà, mà trong nhà cô còn rất nhiều đồ có giá trị.
Ngày hôm sau, cô đã đưa cho anh một cái điện thoại, anh không quá chú ý đến thương hiệu, không nhận ra đó là của hãng nào, mặc dù Nam Chi nói là rẻ nhưng anh cảm thấy giá trị của nó chắc chắn không thấp đâu.
“Cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, hơn nữa còn là đồ cũ, tôi từng dùng qua rồi.”
Thật sự cô đã dùng một hai lần rồi, khi điện thoại cô hết pin sẽ lấy cái điện thoại này ra chơi tiếp, chỉ có thế thôi.
“Cầm đi, cũng không phải cho không cậu, cậu khỏe rồi thì làm việc nhà và nấu cơm cho tôi là được.”
Nếu tính cả công sức của anh, việc nấu ăn và làm việc nhà thì chắc chắn cô đang buôn bán có lời rồi.
Trước đây cô đã từng nghĩ đến việc thuê một người giúp việc nấu ăn, chỉ cần lo ba bữa ăn trong ngày thôi, một tháng cũng tốn từ ba đến năm nghìn, còn việc nhà thì một tuần chỉ cần đến một lần, mỗi lần một tiếng, làm bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Khi vừa mới dọn đến cô đã bắt đầu tìm người giúp việc, người dì giúp việc đầu tiên nói nhà cô bẩn, cần phải thêm tiền.
Lần thứ hai, dì ấy không nói nhà bẩn nhưng lại bảo nhà lộn xộn, cũng phải thêm tiền, đã nói từ đầu là tám mươi tệ một giờ nhưng khi rời đi thì ít nhất cũng phải một trăm tệ một giờ, mà lần nào cũng mất từ bảy đến tám tiếng mới xong, cô chỉ mới gọi có vài lần đã không thể chịu đựng nổi nữa.
Vẫn nên để tự cô làm vậy.
Suy nghĩ lúc đầu là thế nhưng thật ra cô lại chưa làm gì cả, bởi vì căn bản là cô không thể dậy được.
Cô sa sút tinh thần rất nhiều ngày, khi Tống Thanh chưa đến thì hầu như cô chỉ ở trên lầu, không hề xuống dưới, không muốn ngồi dậy khỏi giường, không muốn làm gì cả, chỉ muốn chơi điện thoại rồi ngủ, trừ khi phải gọi đồ ăn ngoài cô mới xuống dưới.
Kể từ khi có anh ở đây, cô đã trở nên chăm chỉ hơn rất nhiều, cô biết rửa sạch chén bát, biết chiên thịt bò và trứng, làm vài chiếc bánh mì sandwich.
Chỉ cần điều này thôi đã giúp cô trở nên chăm chỉ hơn, hoạt động nhiều hơn, cô cảm thấy đó là điều đáng giá.
Vì thái độ kiên quyết và không ngại dùng câu nếu anh không nghe lời cô sẽ không đưa anh đến gặp người tốt nữa để uy h**p, đe dọa anh, cùng với sự tức giận này của cô nên cuối cùng anh đành phải chịu thua.
Chuyện gì anh cũng tốt, chỉ là đôi khi có chút lạnh lùng nên không dễ dàng hòa nhập với cô, nhưng không sao, còn rất nhiều thời gian từ từ thay đổi.
Nam Chi tự mình đổi thẻ sim cho anh, sau khi khởi động máy lên thì bảo anh đăng nhập WeChat và kết bạn với cô, có lẽ vì cô quá cứng rắn, nên anh ngồi bên cạnh chưa kịp làm gì đã bảo anh trả lại cái điện thoại cũ, Tống Thanh nhíu mày nhìn về phía trước, trong mắt cũng dịu dàng hơn trước kia.
Nhìn dáng vẻ và biểu cảm như đang cam chịu của anh…
Nam Chi thầm nghĩ, có phải cô độc đoán quá rồi không?
Nghĩ một chút, cô lại cúi đầu, mở điện thoại lên nhắn tin để dỗ dành anh.
Tiếng chuông điện thoại bên phía Tống Thanh gần như vang lên ngay lập tức.
Trong điện thoại của anh có rất ít người, nhóm lớp đã bị anh tắt thông báo, bình thường anh cũng không vào WeChat, chẳng ai tìm anh, từ khi chuyển sim, anh còn gỡ cài đặt ứng dụng, vì vậy tin nhắn của Nam Chi lập tức được ghim lên đầu.
Tống Thanh mở tin nhắn ra xem.
Tài khoản tôi cũng muốn hít hakimi của cô gửi cho anh một hình động, là một chú thỏ con màu đỏ, tai dài, đang nằm sấp trên đất, một bàn tay to từ trên trời hạ xuống, v**t v* lưng chú thỏ, bên cạnh có chữ viết.
[Ngoan lắm, ngoan lắm, cục cưng ngoan ngoan đừng khóc.]
Tống Thanh mím môi.
Anh không khóc.
Anh chỉ cảm thấy món đồ này quá quý, còn đang nghĩ cách để trả lại cho cô, bởi vì bây giờ anh cũng không có tiền, chỉ có thể làm nhiều thêm một vài việc. Bởi vì cô giặt đồ có sẵn máy giặt, còn có máy sấy khô, quét rác thì có robot dọn nhà, chuyện anh có thể làm hình như chỉ là ngồi lau cái bàn và nấu ăn thôi, còn những chuyện khác rất cao không thể chạm vào.
Chỉ có thể lau những thứ ở thấp.
Anh cảm thấy mình hoàn toàn không xứng với lòng tốt của cô, không cần phải… Đối xử với anh tốt như thế.
Cô chắc chắn chưa từng nuôi cún con.
Ở phương diện này, chú thím anh làm tốt hơn là cô.
Mấy con vật như cún con này, bạn chỉ cần cho nó lát bánh mì nó cũng sẽ ăn rất ngon, sau đó sẽ chạy ra ngoài cửa lớn để canh cổng, tùy ý kêu đến thì đến, trung thành, tận tâm.
Hoàn toàn không cần phải cho nó một cây xương lớn, sau khi ăn xong cây xương lớn, trái lại nó sẽ bắt đầu tuyệt thực, tình nguyện đói đến chết cũng không ăn bánh mì và cơm.
Tống Thanh cũng sợ rằng sau khi ăn nhiều xương và đồ ăn ngon, anh sẽ bắt đầu có những thứ toát ra vẻ “Kiêu ngạo”, hệt như chú cún nhỏ, thà chết đói cũng không chịu ăn những chiếc bánh bao và cơm trắng mà trước đây đối với anh là những món ăn quen thuộc như cơm bữa.
Cô thật sự tốt với anh quá mức rồi.
Cô không nên như thế, lo ăn, lo uống cho anh, lo cho anh chỗ ở là được những chuyện khác không quan trọng lắm.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Trên người cậu còn có vết thương, những ngày này không thể làm việc nữa, chờ sau khi tốt lên thì cậu hãy làm nhé?]
Tống Thanh cũng trả lời cô.
[Cỏ Thanh: Rảnh rỗi quá tôi sẽ lo lắng.]
Anh nói thật, vốn dĩ anh là người không thể ngồi yên, hầu như ngày nào cũng bận rộn từ sáng đến tối, những ngày ở bệnh viện gần như khiến anh phát điên, không có việc gì làm thì lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nghĩ đủ thứ vớ vẩn.
Nhưng mà, làm việc điều đặn, nghỉ ngơi hợp lý đối với anh thật ra lại rất tốt.
[Cỏ Thanh: Tôi sẽ tự biết chừng mực, sẽ không để bản thân mình mệt.]
Mặt đối mặt thì không biết nói gì với nhau, không hiểu sao anh luôn có chút lúng túng, nhưng khi nói chuyện trên điện thoại, Nam Chi nhận ra rằng anh nói chuyện lưu loát hơn rất nhiều.
Trước đây, mỗi lần anh mặt đối mặt với cô thì gần như không thể nói nổi dù chỉ nửa câu, vậy mà bây giờ nhắn tin trên điện thoại, anh lại nói được hẳn hai câu hoàn chỉnh.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Thế lần này cứ nghe theo cậu nói đi.]
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Này, tôi cũng nghe lời cậu rồi đấy, nên cậu nghe lời tôi cũng không quá đáng nhỉ.]
Tống Thanh ngẩn người.
[Cỏ Thanh: Không quá đáng.]
Anh vẫn luôn biết rõ, Nam Chi làm mọi thứ là vì tốt cho anh.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Thế lát nữa cùng tôi đi lấy hàng nhé, tôi không muốn đi một mình.]
[Cỏ Thanh: Được.]
Tống Thanh thấy Nam Chi cất điện thoại, nghĩ một chút rồi lại gửi cho cô một tin nhắn, nhưng WeChat trên điện thoại cô không mở tiếng, hình như cô mở chế độ yên lặng rồi.
Tống Thanh suy nghĩ mãi, rồi đến gần cô một chút nói: “Lại mua thêm chút đồ ăn đi.”
Nam Chi cảm thấy mình bị kéo áo, cúi đầu nhìn xuống thì nhìn thấy bàn tay nho nhỏ của anh, anh nhẹ nhàng, có chút rụt rè, kéo khẽ vạt áo cô, giống hệt một cô vợ nhỏ, rồi nói.
“Tôi có thể nấu cơm.”
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Nam Chi đang chơi điện thoại thì bỗng nhiên nhớ đến, buổi sáng cô vẫn chưa thêm cách liên hệ với anh, nên nghiêng đầu hỏi anh: “Số điện thoại của cậu là bao nhiêu thế?”
Tống Thanh nói một dãy số, lúc sau Nam Chi sợ nghe nhầm nên mới gọi lại cho anh, nghe thấy tiếng chuông điện thoại mới bắt đầu tạo ghi chú.
Làm xong hết mới phát hiện người kia hoàn toàn ngồi yên không động đậy, nên cô có chút không hài lòng nhìn anh.
Cô nhìn chằm chằm anh nên dù Tống Thanh có thiếu tinh ý đến đâu cũng nhận ra điều gì đó không ổn, nhưng điện thoại của anh đã cũ lại hư nên phải dùng dây thun để cố định mới có thể dùng được.
Dù vậy, màn hình vẫn hay bị nhiễu, vỡ nứt và có rất nhiều vấn đề khác nữa.
Chiếc điện thoại này là của con gái chú thím anh, bị rớt vỡ màn hình không thể dùng nữa nên đã bỏ đi, cô ta cứ đeo bám bố mẹ đòi mua cái mới, nên cuối cùng họ mua đồ mới và đưa cái cũ cho anh.
Cũng may là có thể dùng để gọi điện thoại được, trước đây khi không có điện thoại, thỉnh thoảng anh có thể trốn ở bên ngoài để tìm cho bản thân mình một chút thời gian yên tĩnh, ít nhất cũng không bị nói là lười biếng hay gì đó.
Nhưng từ sau khi có điện thoại rồi thì dù ở xa đến đâu cũng không thể thoát được, còn tiện thể mua cái này cái kia cho họ, thỉnh thoảng còn không trả tiền lại cho anh, đây cũng là lý do anh không thích nạp tiền điện thoại.
Anh không thích chiếc điện thoại này, nó có màu hồng phấn, mỗi lần lấy nó ra mọi người đều sẽ cười nhạo anh, nói anh là ẻo lả thích dùng đồ của con gái.
Tuy nhiên, ánh mắt của Nam Chi cứ dán chặt vào anh, như thể nếu anh không lấy điện thoại ra thì cô sẽ cứ nhìn mãi như vậy, cuối cùng, anh đành chịu thua, rút chiếc điện thoại từ trong túi ra.
Tay trái đang truyền dịch nên anh cầm điện thoại bằng tay phải, mà Nam Chi đang ngồi bên tay phải của anh, cô nghiêng cả người về phía này, đến rất rất gần, rõ ràng là muốn nhìn xem danh bạ của anh ghi những gì.
Anh không còn cách nào khác, đành dùng một tay vuốt mở màn hình khóa, sau đó tìm đến mục lịch sử cuộc gọi và từ từ nhập từng chữ.
Chiếc điện thoại này đã rất cũ rồi dù anh đã xóa hết các ứng dụng trong máy, không chơi game, cũng không đụng đến mấy thứ như TikTok hay Weibo, nó vẫn chậm kinh khủng, chỉ cần một thao tác đơn giản mà phải mất từ ba đến năm phút mới làm xong.
Cô cũng ngồi nhìn chằm chằm từ ba đến năm phút, trong lúc đó còn vươn tay, tò mò chọc chọc vào nơi có khe hở, xem thử nó có còn hoạt động được không.
Nó vẫn còn hoạt động được, chỉ có điều phản ứng có chút chậm, chắc cũng bởi vì thế mà trước kia, con gái của chú thím muốn đổi điện thoại, nhưng chú thím kiên quyết không đồng ý, cảm thấy nó còn dùng được.
Nhưng cô ta khóc rất lâu nên mãi rất lâu sau chú thím mới mua cho cô ta điện thoại mới.
Lúc đầu, nó vẫn chưa hỏng hoàn toàn, chỉ vì anh không thích nên không trân trọng nó, nên ngày càng tệ hơn, dù thế, nó vẫn dùng được, không thể ngăn người bên kia gọi điện đến.
*
Nam Chi cảm thấy điện thoại của anh cũ quá cũ rồi, sau này nếu nhận cuộc gọi của cô mà phải đợi từ ba đến năm phút thì có khi lúc đó đồ ăn đã nguội ngắt rồi, vì thế cô chạy nhanh lên lầu, tìm chiếc điện thoại khác của mình, mang xuống đưa cho anh.
“Trước đây, tôi mua chiếc điện thoại này cho mẹ tôi, nhưng bà ấy chê nó rẻ tiền nên chất lượng kém, không muốn dùng đến.”
Lúc đó cô vừa đến nhà ba mẹ ở, muốn mình hòa nhập được với mọi người, nên cô bỏ ra hơn năm nghìn tệ mua một chiếc ghế massage, khi đó mẹ còn khen cô còn nhỏ mà rất hiểu chuyện.
Nên vì thế mà cô càng chú ý đến chuyện của bà ấy hơn, khi nhìn thấy trên màn hình điện thoại của mẹ cô có vết xước, cô lại bỏ hơn bốn nghìn tệ để mua một chiếc điện thoại mới cho bà, định mang tặng bà ấy nhưng trước khi cô chuẩn bị mang tặng thì vô tình nghe thấy mẹ cô nói với ba rằng ghế massage năm nghìn tệ này là hàng gì thế, toàn nghe mùi nhựa cháy.
Sắc mặt Nam Chi bỗng nhiên cứng đờ, chiếc điện thoại này còn rẻ hơn nữa, chỉ bốn nghìn tệ thôi, đương nhiên không thể làm quà được nên cô tự mình dùng.
Trước đây, điện thoại của cô từng bị rơi hỏng nên mới thay một cái mới, mà cái đó cũng giống với cái này, dùng hai cái thì không cần thiết lắm, bán đi lại mất giá, không đáng bao nhiêu, lúc đầu cô định chờ chiếc đang dùng hỏng sẽ lấy cái này ra thay, ai ngờ lại đưa cho Tống Thanh trước.
Tống Thanh không nhận, Nam Chi lên tiếng dọa nạt: “Chắc không phải cậu cũng chê nó rẻ chứ.”
Tống Thanh cảnh giác lắc đầu.
“Thế đổi sang cái này đi, để tôi liên lạc với cậu.” Nam Chi vừa nói vừa lấy tay nhấn: “WeChat của cậu, này, thêm tôi đi.”
Tống Thanh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, anh đã nhận rất nhiều ý tốt từ cô rồi, chỉ mới hai ngày thôi mà đã thiếu nhiều lắm rồi.
Vả lại cô còn chẳng hề ghét bỏ hay chê bai anh, chẳng hề phòng bị gì với anh, mới quen một ngày đã để anh tự do hoạt động trong nhà, mà trong nhà cô còn rất nhiều đồ có giá trị.
Ngày hôm sau, cô đã đưa cho anh một cái điện thoại, anh không quá chú ý đến thương hiệu, không nhận ra đó là của hãng nào, mặc dù Nam Chi nói là rẻ nhưng anh cảm thấy giá trị của nó chắc chắn không thấp đâu.
“Cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, hơn nữa còn là đồ cũ, tôi từng dùng qua rồi.”
Thật sự cô đã dùng một hai lần rồi, khi điện thoại cô hết pin sẽ lấy cái điện thoại này ra chơi tiếp, chỉ có thế thôi.
“Cầm đi, cũng không phải cho không cậu, cậu khỏe rồi thì làm việc nhà và nấu cơm cho tôi là được.”
Nếu tính cả công sức của anh, việc nấu ăn và làm việc nhà thì chắc chắn cô đang buôn bán có lời rồi.
Trước đây cô đã từng nghĩ đến việc thuê một người giúp việc nấu ăn, chỉ cần lo ba bữa ăn trong ngày thôi, một tháng cũng tốn từ ba đến năm nghìn, còn việc nhà thì một tuần chỉ cần đến một lần, mỗi lần một tiếng, làm bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Khi vừa mới dọn đến cô đã bắt đầu tìm người giúp việc, người dì giúp việc đầu tiên nói nhà cô bẩn, cần phải thêm tiền.
Lần thứ hai, dì ấy không nói nhà bẩn nhưng lại bảo nhà lộn xộn, cũng phải thêm tiền, đã nói từ đầu là tám mươi tệ một giờ nhưng khi rời đi thì ít nhất cũng phải một trăm tệ một giờ, mà lần nào cũng mất từ bảy đến tám tiếng mới xong, cô chỉ mới gọi có vài lần đã không thể chịu đựng nổi nữa.
Vẫn nên để tự cô làm vậy.
Suy nghĩ lúc đầu là thế nhưng thật ra cô lại chưa làm gì cả, bởi vì căn bản là cô không thể dậy được.
Cô sa sút tinh thần rất nhiều ngày, khi Tống Thanh chưa đến thì hầu như cô chỉ ở trên lầu, không hề xuống dưới, không muốn ngồi dậy khỏi giường, không muốn làm gì cả, chỉ muốn chơi điện thoại rồi ngủ, trừ khi phải gọi đồ ăn ngoài cô mới xuống dưới.
Kể từ khi có anh ở đây, cô đã trở nên chăm chỉ hơn rất nhiều, cô biết rửa sạch chén bát, biết chiên thịt bò và trứng, làm vài chiếc bánh mì sandwich.
Chỉ cần điều này thôi đã giúp cô trở nên chăm chỉ hơn, hoạt động nhiều hơn, cô cảm thấy đó là điều đáng giá.
Vì thái độ kiên quyết và không ngại dùng câu nếu anh không nghe lời cô sẽ không đưa anh đến gặp người tốt nữa để uy h**p, đe dọa anh, cùng với sự tức giận này của cô nên cuối cùng anh đành phải chịu thua.
Chuyện gì anh cũng tốt, chỉ là đôi khi có chút lạnh lùng nên không dễ dàng hòa nhập với cô, nhưng không sao, còn rất nhiều thời gian từ từ thay đổi.
Nam Chi tự mình đổi thẻ sim cho anh, sau khi khởi động máy lên thì bảo anh đăng nhập WeChat và kết bạn với cô, có lẽ vì cô quá cứng rắn, nên anh ngồi bên cạnh chưa kịp làm gì đã bảo anh trả lại cái điện thoại cũ, Tống Thanh nhíu mày nhìn về phía trước, trong mắt cũng dịu dàng hơn trước kia.
Nhìn dáng vẻ và biểu cảm như đang cam chịu của anh…
Nam Chi thầm nghĩ, có phải cô độc đoán quá rồi không?
Nghĩ một chút, cô lại cúi đầu, mở điện thoại lên nhắn tin để dỗ dành anh.
Tiếng chuông điện thoại bên phía Tống Thanh gần như vang lên ngay lập tức.
Trong điện thoại của anh có rất ít người, nhóm lớp đã bị anh tắt thông báo, bình thường anh cũng không vào WeChat, chẳng ai tìm anh, từ khi chuyển sim, anh còn gỡ cài đặt ứng dụng, vì vậy tin nhắn của Nam Chi lập tức được ghim lên đầu.
Tống Thanh mở tin nhắn ra xem.
Tài khoản tôi cũng muốn hít hakimi của cô gửi cho anh một hình động, là một chú thỏ con màu đỏ, tai dài, đang nằm sấp trên đất, một bàn tay to từ trên trời hạ xuống, v**t v* lưng chú thỏ, bên cạnh có chữ viết.
[Ngoan lắm, ngoan lắm, cục cưng ngoan ngoan đừng khóc.]
Tống Thanh mím môi.
Anh không khóc.
Anh chỉ cảm thấy món đồ này quá quý, còn đang nghĩ cách để trả lại cho cô, bởi vì bây giờ anh cũng không có tiền, chỉ có thể làm nhiều thêm một vài việc. Bởi vì cô giặt đồ có sẵn máy giặt, còn có máy sấy khô, quét rác thì có robot dọn nhà, chuyện anh có thể làm hình như chỉ là ngồi lau cái bàn và nấu ăn thôi, còn những chuyện khác rất cao không thể chạm vào.
Chỉ có thể lau những thứ ở thấp.
Anh cảm thấy mình hoàn toàn không xứng với lòng tốt của cô, không cần phải… Đối xử với anh tốt như thế.
Cô chắc chắn chưa từng nuôi cún con.
Ở phương diện này, chú thím anh làm tốt hơn là cô.
Mấy con vật như cún con này, bạn chỉ cần cho nó lát bánh mì nó cũng sẽ ăn rất ngon, sau đó sẽ chạy ra ngoài cửa lớn để canh cổng, tùy ý kêu đến thì đến, trung thành, tận tâm.
Hoàn toàn không cần phải cho nó một cây xương lớn, sau khi ăn xong cây xương lớn, trái lại nó sẽ bắt đầu tuyệt thực, tình nguyện đói đến chết cũng không ăn bánh mì và cơm.
Tống Thanh cũng sợ rằng sau khi ăn nhiều xương và đồ ăn ngon, anh sẽ bắt đầu có những thứ toát ra vẻ “Kiêu ngạo”, hệt như chú cún nhỏ, thà chết đói cũng không chịu ăn những chiếc bánh bao và cơm trắng mà trước đây đối với anh là những món ăn quen thuộc như cơm bữa.
Cô thật sự tốt với anh quá mức rồi.
Cô không nên như thế, lo ăn, lo uống cho anh, lo cho anh chỗ ở là được những chuyện khác không quan trọng lắm.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Trên người cậu còn có vết thương, những ngày này không thể làm việc nữa, chờ sau khi tốt lên thì cậu hãy làm nhé?]
Tống Thanh cũng trả lời cô.
[Cỏ Thanh: Rảnh rỗi quá tôi sẽ lo lắng.]
Anh nói thật, vốn dĩ anh là người không thể ngồi yên, hầu như ngày nào cũng bận rộn từ sáng đến tối, những ngày ở bệnh viện gần như khiến anh phát điên, không có việc gì làm thì lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nghĩ đủ thứ vớ vẩn.
Nhưng mà, làm việc điều đặn, nghỉ ngơi hợp lý đối với anh thật ra lại rất tốt.
[Cỏ Thanh: Tôi sẽ tự biết chừng mực, sẽ không để bản thân mình mệt.]
Mặt đối mặt thì không biết nói gì với nhau, không hiểu sao anh luôn có chút lúng túng, nhưng khi nói chuyện trên điện thoại, Nam Chi nhận ra rằng anh nói chuyện lưu loát hơn rất nhiều.
Trước đây, mỗi lần anh mặt đối mặt với cô thì gần như không thể nói nổi dù chỉ nửa câu, vậy mà bây giờ nhắn tin trên điện thoại, anh lại nói được hẳn hai câu hoàn chỉnh.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Thế lần này cứ nghe theo cậu nói đi.]
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Này, tôi cũng nghe lời cậu rồi đấy, nên cậu nghe lời tôi cũng không quá đáng nhỉ.]
Tống Thanh ngẩn người.
[Cỏ Thanh: Không quá đáng.]
Anh vẫn luôn biết rõ, Nam Chi làm mọi thứ là vì tốt cho anh.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Thế lát nữa cùng tôi đi lấy hàng nhé, tôi không muốn đi một mình.]
[Cỏ Thanh: Được.]
Tống Thanh thấy Nam Chi cất điện thoại, nghĩ một chút rồi lại gửi cho cô một tin nhắn, nhưng WeChat trên điện thoại cô không mở tiếng, hình như cô mở chế độ yên lặng rồi.
Tống Thanh suy nghĩ mãi, rồi đến gần cô một chút nói: “Lại mua thêm chút đồ ăn đi.”
Nam Chi cảm thấy mình bị kéo áo, cúi đầu nhìn xuống thì nhìn thấy bàn tay nho nhỏ của anh, anh nhẹ nhàng, có chút rụt rè, kéo khẽ vạt áo cô, giống hệt một cô vợ nhỏ, rồi nói.
“Tôi có thể nấu cơm.”
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Đánh giá:
Truyện Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Story
Chương 19: Cô vợ nhỏ họ Tống (2)
10.0/10 từ 31 lượt.