Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 308: Ăn sạch

Nhìn thấy Cẩm Tú Sơn Hà, thanh niên kia không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước mình không tốn nhiều nguyên thạch để đấu giá Ngũ Hành Bích Lân châm, bằng không thì đã không có cơ hội đoạt cái pháp bảo phòng ngự này rồi.

Không chỉ người thanh niên và nữ tử che mặt bên cạnh hắn nhìn về phía bắc mà những người khác cũng nhìn về phía ấy, để xem vị thần bí nhân kia có tranh đoạt hay không, ngay cả Phách mại sư cũng mong đợi vị khách hàng vừa rồi nhảy ra đấu giá, như vậy tiền thưởng của hắn càng nhiều, Phách mại sự không quan tâm đến những người khác, giải thích chỗ tốt của “Cẩm Tú Sơn Hà”, lại còn gõ “một, hai” rất chậm.

Thế nhưng, Phách mại sư nói một hồi mà âm thanh chờ mong vẫn không vang lên, hắn đã hô đến “lần thứ hai”, thanh âm kia nếu vẫn không nói gì thì cái Cẩm Tú Sơn Hà này sẽ bị đấu giá 100 vạn hạ phẩm nguyên thạch.

Thanh âm kia vẫn không vang lên.

Trong lòng tên thanh niên thoáng bình tĩnh lại, nữ tử che mặt cũng có chút phiền muộn khó hiểu, Phách mại sư thì chuẩn bị hô lên “Lần thứ ba, thành giao”

Trong lúc khẩn cấp này, Sở Nam mở miệng hô:

- 1 vạn 1 nghìn…

Phách mại sư lập tức cao hứng vô cùng, hét lớn một tiếng:

- 1 vạn 1 nghìn, 1 vạn 1 nghìn, còn có ai ra giá cao hơn 1 vạn 1 nghìn hay không? Chỉ cần cao hơn 1 vạn 1 nghìn là ngươi có thể có…

Phách mại sư nói rất nhanh, sau khi nói mới phát giác không đúng, rõ ràng giá đã hô đến “100 vạn” mà người này lại nói “1 vạn 1 nghìn” chứ không phải “101 vạn”.

Đây không phải là giỡn mặt người khác sao?


Những phòng khác lập tức vang lên tiếng cười nhạo, tên thanh niên kia cũng nở nụ cười mỉa mai, nói:

- Thật đúng là ngu ngốc.

Sắc mặt Phách mại sư trở nên rất khó coi, nếu như có người dám làm loạn trong Bí thị phách mại này thì hậu quả tuyệt đối chết rất thảm, ngay lúc muốn báo cho người ở sau màn thì bỗng nhiên trong tai vang lên bốn chữ:

- Trung phẩm nguyên thạch.

- Trung phẩm nguyên thạch? Cái gì? 1 vạn 1 ngàn trung phẩm nguyên thạch?

Phách mại sư sửng sốt một hồi mới hồi phục tinh thần lại, lập tức hét lớn:

- 1 vạn 1 ngàn trung phẩm nguyên thạch… còn có ai cao hơn 1 vạn 1 ngàn trung phẩm nguyên thạch hay không? Còn có không…

Những người cười nhạo lập tức á khẩu không nói nên lời, khuôn mặt của người thanh niên kia lại lần nữa vặn vẹo.

Trung phẩm nguyên thạch và hạ phẩm nguyên thạch tuyệt đối không thể so sánh, bên trong hạ phẩm nguyên thạch ẩn chứa rất nhiều tạp chất, tu luyện cũng tương đối phiền toái, mà trung phẩm nguyên thạch thì lại ít tạp chất hơn, hơn nữa, số lượng trung phẩm nguyên thạch vốn ít hơn hạ phẩm nguyên thạch rất nhiều.

Cho nên một khối trung phẩm nguyên thạch, tương đương với 100 khối hạ phẩm nguyên thạch.



Trung phẩm nguyên thạch tu luyện thuận tiện hơn rất nhiều, còn có thể rút ngắn thời gian, nếu không, hấp thu 100 vạn khối hạ phẩm nguyên thạch thì cho dù với tốc độ biến thái như Sở Nam cũng phải mất hai mươi ngày.

Vậy thì đừng nói là người bình thường, có khi phải hấp thu một năm, thậm chí là vài năm.

Mà Sở Nam bỏ ra 1 vạn 1 ngàn trung phẩm nguyên thạch, tương đương với 110 vạn hạ phẩm nguyên thạch, thanh niên kia muốn tiếp tục dùng hạ phẩm nguyên thạch để đấu giá thì đoán chừng phải có 150 vạn mới có cơ hội lấy được Cẩm Tú Sơn Hà.

Sở Nam cũng biết ưu thế của trung phẩm nguyên thạch, hạ phẩm nguyên thạch trong nhẫn trữ vật của hắn thật sự là không đủ, chỉ còn lại 50 vạn trung phẩm nguyên thạch và 10 vạn thượng phẩm nguyên thạch.

- 100 vạn hạ phẩm nguyên thạch, thêm 4000 trung phẩm nguyên thạch.

Thanh niên cắn răng nói, đây là tất cả những gì hắn có, nếu không thể ngăn người kia được thì hắn đành từ bỏ.

- 1 vạn 5000 trung phẩm nguyên thạch.

Âm thanh của Sở Nam vẫn bình tĩnh, vẻ mặt của thanh niên kia đỏ bừng lên, xiết chặt hai nắm đất, nữ tử kia thấy bộ dạng cay cú của thanh niên kia liền thở dài một hơi, hận ý trong lòng cũng phai nhạt bớt không ít, đột nhiên vẻ mặt nữ tử trở nên lạnh băng, thầm nhủ:

- Nếu gặp lại, liền chết!

“Cẩm Tú Sơn Hà” lại được giao cho Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân hôn lên mặt Sở Nam một cái, Sở Nam vừa rồi còn một bộ dáng phong phạm cao nhân trấn định tự nhiên, liền đỏ bừng mặt, Tử Mộng Nhân không khỏi che miệng cười:



Vật phẩm đấu giá tiếp theo đều là bất phàm.

Thế nhưng, bất phàm nhất không phải là những pháp bảo đó, mà là Sở Nam.

Bởi vì Sở Nam đem toàn bộ mọi pháp bảo đều đấu giá hết, tất cả đều giao cho Tử Mộng Nhân để phòng thân hoặc tấn công, Sở Nam giống như một tên nhà giàu mới nổi, quét sạch mọi vật phẩm.

Không phải Sở Nam muốn ra vẻ, mà thật sự những pháp bảo này đều không tồi, đối với Tử Mộng Nhân đều rất hữu dụng, hắn rất thích Tử Mộng Nhân, hiển nhiên không cần cố kỵ.

Những người đấu giá khác đều bất mãn với Sở Nam, bọn hắn thấy không ít bảo bối, nhưng chỉ nhìn mà không chiếm được, loại cảm giác này là khiến người khác khó chịu nhất.

Khó chịu nhất chính là tên thanh niên kia, nữ tử che mặt bên cạnh cũng rất hoài nghi, thầm nghĩ:

- Hắn làm sao có nhiều nguyên thạch như vậy? Chẳng lẽ thân phận của hắn không bình thường?

Phía bên kia, Tử Mộng Nhân lo lắng nói:

- Tên ngốc, chúng ta xuất đầu như vậy chỉ e sẽ khiến nhiều người chú ý, đến lúc đó bọn chúng đến đoạt bảo thì làm sao bây giờ?

- Ta sẽ cho bọn chúng một cái kinh hỉ, dù sao thì ta cũng thích nhất là cướp đoạt, bọn chúng muốn cướp pháp bảo của ta thì phải chuẩn bị bị ta cướp đoạt, hơn nữa có khi còn phải chuẩn bị hồn phi phách tán.



- Mộng Nhân, ta biết nàng đang lo lắng điều gì, đừng lo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

- Ừ.

Tử Mộng Nhân ôm pháp bảo trong lòng, nàng muốn nhanh chóng luyện hóa những pháp bảo này, phát huy hiệu dụng lớn nhất của chúng, khi đó mới có thể trợ giúp tên ngốc trong những trận chiến.

Hôm nay Phách mại sư là vui vẻ nhất, mặt tràn đầy nụ cười nói:

- Tiếp theo chính là kiện đồ vật cuối cùng, mà thứ đồ vật này vô cùng đặc biệt, hơn nữa người đấu giá phải có tu vi Võ Quân….

Câu nói này vừa thốt ra lập tức vang lên tiếng nhao nhao nghị luận, có thể đến được đây, phần lớn đều có tu vi Võ Quân, nhưng cũng có một bộ phận tu vi không cao, nhưng lại cực kỳ giàu có, vì thế cũng được mời tham gia đấu giá.

Thế nhưng, theo lẽ thường mà nói, đấu giá cũng bất kể người ta tu vi gì, thế nhưng vật này lại yêu cầu tu vi Võ Quân.

- Rốt cuộc đây là vật gì?

Lực chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn.

Phách mại sư nói:

- Đồ vật này không phải pháp bảo, cũng không phải tài liệu trân quý, mà là một tin tức!

Vũ Nghịch Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Truyện Vũ Nghịch Càn Khôn Story Chương 308: Ăn sạch
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...