Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát
C438: Chương 438
“Ủa, cô Hồng Yên không biết sao?” Thư ký mỉm cười: “Chủ tịch Nguyễn Thị chưa chết. Vừa quay về được mấy hôm rồi, bảo rằng năm xưa vì bất ngờ ra nước ngoài nên bị hiểu lầm là đã chết.”
Nghe vậy, đồng tử Tô Hồng Yên co rụt lại, sắc mặt tái nhợt lùi lại một bước, lỡ tay đụng phải khung cửa.
Thư ký vội vàng bước tới, quan tâm hỏi: “Cô Hồng Yên, cô có sao không?”
“Tôi không sao.” Tô Hồng Yên cố nặn ra một nụ cười, nhưng trong lòng cô lại nổi lên một cơn bão.
Nguyễn Quỳnh Anh chưa chết?
Trần Vĩnh Hải chắc đã biết chuyện này từ lâu rồi, chẳng trách mấy ngày nay anh cứ là lạ, tâm hồn cứ như trên đọt cây!
Nhưng tại sao Nguyễn Quỳnh Anh vẫn chưa chết? Rõ ràng năm xưa chính mắt cô ta trông thấy hai người đó đã ném Nguyễn Quỳnh Anh xuống sông, lúc đó Nguyễn Quỳnh Anh vẫn còn bị trói bằng dây thừng, dòng sông chảy siết như vậy, người bình thường không thể sống sót, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh vẫn còn sống…
Càng nghĩ Tô Hồng Yên càng lo lắng không yên, toàn thân có chút ớn lạnh.
Cô ta dùng răng cắn chặt môi dưới, dùng sức mạnh đến nỗi môi bị cắn chảy ra máu.
Thư ký thấy vậy đưa khăn giấy cho cô ta: “Cô Hồng yên, cô bị chảy máu kìa?”
Tô Hồng Yên định thần lại, hất khăn giấy trước mặt ra, giọng nói có chút bén nhọn: “Tôi không sao!”
Nói xong, cô ta xoay người bước nhanh tới cửa thang máy, dáng vẻ có chút luống cuống.
Nguyễn Quỳnh Anh chưa chết, cô ta buộc phải làm rõ chuyện này.
Nếu không, những gì chờ đợi cô ta sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại.
Khoảnh khắc Tô Hồng Yên với khuôn mặt u ám vội vàng bước vào thang máy bị Trần Vĩnh Hải nhìn thấy khi anh vừa bước ra khỏi văn phòng.
Anh cau mày liếc sang phòng thư ký bên cạnh: “Cô ấy bị sao vậy?”
Thư ký đang nhặt khăn giấy nghe thấy câu hỏi của Trần Vĩnh Hải, sau khi kịp nhận ra người đang hỏi là anh thì kính cẩn trả lời: “Tôi không biết, sau khi cô ấy nghe thấy vài điều thì bỗng nhiên lại trở nên như vậy.”
“Điều gì?”
Thư ký tường thuật lại chuyện vừa rồi.
Trần Vĩnh Hải nghe xong, ánh mắt tối sầm lại.
Tại sao Hồng Yến lại có phản ứng lớn như vậy trước sự thật rằng Nguyễn Quỳnh Anh vẫn còn sống?
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải mím môi, trong lòng quyết định tăng tốc điều tra Tô Hồng Yên.
Có lẽ, trong lúc anh không hay biết gì, cô ta đã làm gì đó với Nguyễn Quỳnh Anh.
“Quay về làm việc đi!” Trần Vĩnh Hải vẫy tay.
“Vâng.” Thư ký gật đầu.
Sau khi thư ký trở về văn phòng, Trần Vĩnh Hải dựa vào tường, nhíu mày suy nghĩ.
Thực ra, anh cũng rất muốn biết lúc đó Nguyễn Quỳnh Anh làm sao có thể sống sót và tại sao cô lại ở bên Trần Cận Phong, đây cũng là điều anh quan tâm nhất.
Anh vẫn còn nhớ rõ đêm cô nhảy xuống sông, Trần Cận Phong đã đến tìm anh và nói cho anh biết tất cả sự thật.
Nếu như nói là Trần Cận Phong cứu cô lúc đó, thì làm sao Trần Cận Phong biết cô nhảy sông mà đến cứu?
Ngày càng có nhiều câu hỏi choáng hết tâm trí, khiến Trần Vĩnh Hải rất buồn bực và cáu kỉnh.
Nguyễn Quỳnh Anh từ chối nói cho anh biết, vì vậy anh chỉ có thể hỏi Trần Cận Phong.
Nghĩ xong, Trần Vĩnh Hải xoa lông mày, không do dự nhiều, anh quay lại văn phòng gọi một cuộc điện thoại: “Bảo Quốc, chuẩn bị xe!”
Ngay sau đó, Bảo Quốc đã đưa cho anh một chiếc chìa khóa xe mới, anh nắm lấy nó và sải bước rời khỏi Vĩnh Phát.
Lái xe đến khách sạn Hà Nội.
Trần Vĩnh Hải đỗ xe ở ven đường, nhân viên phụ trách xe cộ của khách sạn lập tức chạy tới, giúp anh đưa xe vào bãi đỗ.
Anh nhìn lên đỉnh tòa nhà khách sạn, sau khi nheo mắt lại, anh nhấc chân bước vào khách sạn, đi thẳng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Đứng ở cửa phòng, thần sắc của Trần Vĩnh Hải nặng nề và lạnh lẽo, khắp người lan tỏa thứ hơi thở ảm đạm, trong mắt thoáng chút cộc cằn và nóng nảy.
Nghĩ đến việc Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Cận Phong sống sau cánh cửa trước mặt mình, anh muốn đập phá nơi này và tách họ ra!
Anh không thể nghĩ về những chuyện thân mật giữa nam và nữ trong căn phòng này, và anh cũng không dám nghĩ đến, vì một khi nghĩ đến anh sẽ phát điên mất!
Nghĩ đến đây, Trần Vĩnh Hải hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi, kìm nén tất cả cảm xúc, giơ tay nhấn chuông cửa.
Bên trong cửa, Hạt Đậu Nhỏ đang chơi trò xếp gỗ, nghe thấy tiếng động bên ngoài thì hét vọng vào nhà bếp: “Mẹ, có người đến.”
“Ai vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh thò đầu ra khỏi cửa.
Trần Vũ Tinh lắc đầu: “Con không biết, để con đi xem thử.”
Sau đó, cô bé thả các thanh gỗ xuống, chổng mông lên và đứng dậy khỏi thảm.
Nguyễn Quỳnh Anh có chút lo lắng, cô căn dặn: “Nếu không quen thì đừng mở cửa, nghe chưa?”
“Vâng ạ.” Cô bé đáp, nhấc hai cái chân ngắn ngủn chạy lon ton về phía cửa.
Chạy đến cửa, cô bé kiễng chân, khó khăn với được chiếc điện thoại lắp ở cửa xuống rồi hỏi: “Ai vậy?”
Cô bé học theo giọng điệu của Nguyễn Quỳnh Anh.
Ngoài cửa, nghe thấy giọng nói của cô bé, đôi lông mày nhíu chặt của Trần Vĩnh Hải giãn ra, giọng nói tự nhiên trở nên dịu dàng: “Là chú.”
Anh cũng không thể giải thích tại sao.
Rõ ràng đây là con của Trần Cận Phong, nhưng anh không tài nào ghét nó được, ngược lại còn khá thích nó.
Có lẽ là do dòng máu Nguyễn Quỳnh Anh đang chảy trong cơ thể đứa trẻ này khiến anh yêu luôn cả cô bé, vì có câu “yêu ai yêu cả đường đi.”
Cô gái nhỏ cũng nhìn thấy Trần Vĩnh Hải ở ngoài cửa từ điện thoại video, đôi mắt cô bé bỗng nhiên quét qua một tia kinh ngạc: “Chú?”
“Vũ Tinh, mở cửa đi, được không?” Trần Vĩnh Hải mỉm cười với màn hình ở cửa.
Khi Trần Vũ Tinh đang định đồng ý, thì đột nhiên nhớ đến lời của Nguyễn Quỳnh Anh lúc trước, vẻ mặt trở nên xám xịt, cô bé lắc đầu: “Không được!”
Trần Vĩnh Hải ngây người: “Tại sao?”
“Mẹ nói rồi, không cho cháu gặp chú.” Trần Vũ Tinh bĩu môi, xen chút ấm ức mà đáp lại.
Cánh môi mỏng của Trần Vĩnh Hải mấp máy: “Mẹ nói với cháu vậy à?”
“Vâng...” Trần Vũ Tinh gật gật đầu.
Cô bé rất mến người chú này, nhưng mẹ không cho cô bé tiếp xúc với anh.
Bên ngoài, Trần Vĩnh Hải bỗng có chút kinh ngạc.
Không dám tin rằng Nguyễn Quỳnh Anh thực sự đã nói điều này với đứa trẻ.
Cô không muốn anh gặp cô bé, cô sợ anh sẽ làm tổn thương nó? Hay là vì một lý do khác?. Đọc t?u?ện ha? tại + t ? ù ? t ? u ? ệ n.Vn +
Không nghĩ nhiều nữa, Trần Vĩnh Hải thu lại suy nghĩ và nở một nụ cười ngọt ngào: “Vũ Tinh, mẹ cháu có ở đó không?”
“Mẹ đang nấu ăn.” Trần Vũ Tinh thành thật trả lời.
Trần Vĩnh Hải khẽ gật đầu: “Vậy Vũ Tinh hãy đi nói với mẹ rằng chú muốn gặp mẹ.”
“Vâng.” Trần Vũ Tinh đặt điện thoại xuống và chạy vào bếp.
Chưa đầy một phút, Nguyễn Quỳnh Anh mặt lạnh đi tới: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Cô nói bằng một giọng pha chút ít gắt gỏng.
Trần Vĩnh Hải dán mắt vào màn hình, như thể theo cách này, anh có thể nhìn thấy cô: “Nguyễn Quỳnh Anh, mở cửa cho tôi, chúng ta nói trực tiếp được không?”
“Không cần thiết đâu. Có chuyện gì thì nói luôn đi. Nếu không có gì thì thôi vậy, tôi còn phải nấu ăn.” Nguyễn Quỳnh Anh không hề mở cửa.
Cô cứng đầu đến mức Trần Vĩnh Hải cảm thấy bất lực.
Cô bây giờ đã mạnh mẽ hơn ngày xưa rất nhiều.
“Được rồi, tôi nói, Trần Cận Phong có ở đây không? Tôi tìm anh ta có chuyện.” Trần Vĩnh Hải trở nên nghiêm túc.
Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày: “Sao anh lại tìm chồng tôi?”
Một tiếng chồng khiến Trần Vĩnh Hải cảm thấy ghen tuông và tức giận.
Đáng buồn thay, cô chưa bao giờ gọi anh như vậy.
Anh tức giận vì cô gọi Trần Cận Phong bằng chồng một cách tự nhiên như vậy, rõ ràng là cô thường xuyên xưng hô như vậy, và đã quen với việc đó.
Vậy cô thực sự có tình cảm với Trần Cận Phong?
Mãi không nghe thấy phản ứng của người đàn ông, nhưng vẻ mặt vẫn khó đoán, không biết đang suy nghĩ gì, Nguyễn Quỳnh Anh có chút nóng nảy: “Không nói thì cúp máy.”
Vừa nói, cô vừa vươn ngón tay để nhấn nút tắt.
Trần Vĩnh Hải nhanh chóng hoàn hồn, ngăn cô lại: “Tôi có một số vấn đề muốn hỏi anh ta.”
“Vậy thì anh gọi cho anh ấy đi, tôi không tin là anh không có số điện thoại của anh ấy!” Nguyễn Quỳnh Anh chế nhạo.
Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát