Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát
C437: Chương 437
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức nghiêm nghị, lạnh lùng liếc anh một cái: “Báo được thù, tôi đương nhiên là vui rồi! Nếu Tô Hồng Yên cũng vào tù, tôi càng vui hơn, vậy nên anh Trần, anh điều tra đến đâu rồi?”
Trần Vĩnh Hải sờ sờ chóp mũi: “Anh còn chưa điều tra được.”
“Đã ba ngày rồi mà vẫn chưa điều tra được, anh Trần, hiệu suất làm việc của anh quá thấp.” Nguyễn Quỳnh Anh chế nhạo.
Rốt cục là không điều tra được, hay là anh không hề điều tra những việc mà Tô Hồng Yên đã làm, điều này anh là người rõ nhất.
Cũng đúng, vị trí của Tô Hồng Yên trong lòng anh rất quan trọng, anh chưa bao giờ tin Tô Hồng Yên là người xấu, vậy làm sao anh có thể điều tra ra được?
“Không phải là anh làm việc kém hiệu quả.” Trần Vĩnh Hải cau mày: “Mà là có người ngăn cản khi anh điều tra Tô Hồng Yên.”
Nguyễn Quỳnh Anh bất ngờ chớp mắt: “Có người ngăn cản?”
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải mím môi đáp lại với vẻ nghiêm nghị.
“Ai ngăn cản anh?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi anh.
Trần Vĩnh Hải vân vê sống mũi: “Tạm thời anh chưa biết.”
“Vậy à.” Nguyễn Quỳnh Anh lập tức mất hứng, nhẹ giọng nói: “Dù là ai, cũng không thể ngăn cản quyết tâm tống Tô Hồng Yên vào tù của tôi. Trong số đó, bao gồm cả anh Trần đây.”
Trần Vĩnh Hải trầm mặc một hồi: “Nếu Tô Hồng Yên làm sai, anh sẽ không giúp cô ấy.”
“Mong là vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh cong môi bước về phía bãi đậu xe.
Trần Vĩnh Hải đi theo: “Em đi đâu vậy?”
“Quay về tập đoàn Nguyễn Thị.”
“Để anh tiễn em.”
“Không cần, tôi có xe. Vậy nên xe của anh Trần cứ giữ lại mà chở những người phụ nữ khác đi.” Nguyễn Quỳnh Anh đi đến chỗ xe của mình và dừng lại, rồi buông lời giễu cợt.
Chiếc xe này là do ông bà ngoại tặng cô khi cô ở nước ngoài.
Nó vừa được chuyển về nước ngày hôm qua.
Trần Vĩnh Hải liếc nhìn xe của Nguyễn Quỳnh Anh, trầm giọng nói: “Chưa từng có người phụ nữ nào ngồi trong xe của anh.”
“Còn Tô Hồng Yên thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cười như không cười mà nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải ngây ra, trong chốc lát không nói được gì.
Nguyễn Quỳnh Anh khinh bỉ khịt mũi, mở cửa lên xe.
Cô thắt dây an toàn, vừa định lái xe thì đột nhiên cảm thấy chiếc xe nằng nặng.
Cô nhíu mày nhìn qua ghế lái phụ và thấy Trần Vĩnh Hải ngồi đó, tay đang thắt dây an toàn.
Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ: “Ai cho anh lên xe?”
Trần Vĩnh Hải bình thản trả lời: “Xe của anh cách đây hơi xa nên anh nhác đi bộ qua đó, em đưa anh về lại công ty nhé.”
“Hờ, mơ tiếp đi!” Nguyễn Quỳnh Anh sắc mặt trầm xuống: “Bước xuống!”
Trần Vĩnh Hải không chút động đậy, tựa đầu vào tay, ung dung nhắc nhở: “Lái xe đi, phía sau có người đang giục.”
Nguyễn Quỳnh Anh nheo mắt, quả nhiên nghe thấy tiếng còi xe từ phía sau.
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, đành phải khởi động xe trong cơn bực bội.
Dọc đường đi, Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi không nói gì.
Trần Vĩnh Hải cũng chẳng buồn mở miệng, bầu không khí rơi vào im lặng.
Lúc sắp đến tập đoàn Vĩnh Phát, Trần Vĩnh Hải đột nhiên hỏi: “Em muốn cổ phần trong tay Lê Diệu Ngọc sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh liếc anh một cái, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Ý của anh là gì?”
“Nếu em muốn, anh có thể lấy nó cho em.” Trần Vĩnh Hải nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.
Nguyễn Quỳnh Anh xoay vô lăng: “Làm sao anh lấy được? Tài sản của Lê Diệu Ngọc đều đã bị cảnh sát tịch thu, toàn bộ đã được đưa vào công ích, bao gồm cả cổ phần của Nguyễn Thị.”
“Anh biết, chỉ cần em muốn, anh có thể mua lại.” Trần Vĩnh Hải vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Nguyễn Quỳnh Anh không mấy hứng thú trả lời: “Không cần đâu, tôi nói rồi, tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Cũng chính như lời anh nói, tôi có thể tự mua nó, vậy tại sao phải nhờ anh? Hơn nữa, tôi không có ý định mua lại cồ phần đó, quyên góp chúng đi cũng tốt, dùng lợi nhuận hằng năm để làm từ thiện, coi như là tích công đức cho mẹ tôi.”
“Còn biệt thự thì sao?” Trần Vĩnh Hải hỏi lại: “Biệt thự của nhà họ Nguyễn, chắc em sẽ quan tâm.”
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt vô lăng nói: “Tôi rất quan tâm, nhưng chỉ cần nghĩ đến căn biệt thự đó đã bị mẹ con Lê Diệu Ngọc ở nhiều năm như vậy, tôi chỉ còn cảm giác buồn nôn. Nó cũng giống như người, một khi đã chán ghét, thì không còn quan tâm nữa.”
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Trần Vĩnh Hải chợt lóe lên, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Cho nên, anh hiện tại ở trong lòng của em, cũng như thế đúng không?”
Nguyễn Quỳnh Anh chỉ cười mà không đáp lại, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Cô ghét anh!
Trần Vĩnh Hải siết chặt hai tay, cuối cùng anh cũng không thể nói ra những gì mình muốn nói.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng xe trước Vĩnh Phát, khi Trần Vĩnh Hải xuống xe, cô lập tức đạp ga phóng đi mà không hề có ý định ở lại thêm một giây nào.
Trần Vĩnh Hải nhìn theo, đôi môi mỏng mím chặt.
“Trần Vĩnh Hải.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên sau lưng.
Trần Vĩnh Hải thu hồi tầm mắt, quay đầu lại: “Sao em lại ở đây?”
Tô Hồng Yên đứng ở đó cầm một tập tài liệu: “Em tìm anh để bàn về một kế hoạch, kết quả anh đi vắng. Lúc em định về thì không ngờ vừa đi ra lại gặp được anh. Anh vừa nhìn cái gì vậy?”
Tô Hồng Yên nhìn về hướng Trần Vĩnh Hải vừa nhìn.
Nhìn một hồi chỉ thấy xe cộ qua lại, không có gì khác.
“Không có gì, đi thôi, không phải em muốn bàn về một kế hoạch sao? Đến văn phòng đi!” Sau đó, Trần Vĩnh Hải sải bước đi vào.
Tô Hồng Yên ánh mắt lóe sáng, sau đó nở một nụ cười.
Thảo luận xong kế hoạch cũng đã hai tiếng sau.
Trần Vĩnh Hải xoa xoa thái dương, lông mày lộ ra một chút mệt mỏi.
Tô Hồng Yên thấy vậy liền hỏi: “Trần Vĩnh Hải, có cần em pha một ly cà phê cho anh không?”
“Không.” Trần Vĩnh Hải lơ đãng xua tay.
Tô Hồng Yên do dự một hồi: “Trần Vĩnh Hải, mấy ngày nay anh có vẻ là lạ, cứ bị mất tập trung. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có.” Trần Vĩnh Hải thờ ơ phun ra hai từ, coi như đã trả lời xong.
Tô Hồng Yên hai tay chống cằm: “Nhưng em thấy anh có vẻ có tâm sự gì đó, nói cho em biết để em còn giúp anh chứ?”
“Em không giúp được đâu.” Trần Vĩnh Hải từ chối đề nghị của cô ta.
Tô Hồng Yên chu miệng, có chút không vui: “Anh đã nói đâu mà biết em không giúp được anh?”
Trần Vĩnh Hải không để ý đến tính khí nhỏ nhen của cô ta, ngược lại bắt đầu có ý đuổi khách: “Được rồi, Tô Hồng Yên, em về trước đi.”
Giọng anh thờ ơ.
Mặc dù Tô Hồng Yên chẳng muốn đi chút nào, nhưng cô ta không dám phản đối, đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi tới thang máy.
Nhưng khi cô ta đi qua phòng thư ký, cô ta nghe thấy một giọng nói từ bên trong.
Vốn dĩ, Tô Hồng Yên không có ý định dừng lại, nhưng khi nghe nhắc đến Nguyễn Thị, cô ta khựng lại.
Năm năm trước, mặc dù cô ta đã loại bỏ được Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng Nguyễn Thị vẫn còn đó.
Ban đầu, cô ta định diệt cỏ diệt tận gốc, định hủy hoại luôn cả Nguyễn Thị, nhưng không ngờ Trần Vĩnh Hải lại tiếp tập đoàn Nguyễn Thị khiến cô ta phải rút tay lại. Cho đến bây giờ, cô ta vẫn chưa có cách nào ra tay với Nguyễn Thị, trong lòng vô cùng khó chịu.
Càng khó chịu hơn chính là điều Trần Vĩnh Hải mang đến cho cô ta, từ sau cái chết của Nguyễn Quỳnh Anh, anh không đồng ý kết hôn với ai cả.
Nghĩ đến đây, Tô Hồng Yên sắc mặt lạnh lùng bước vào văn phòng thư ký: “Các người vừa nói về Nguyễn Thị, Nguyễn Thị làm sao?”
Sự xuất hiện của cô ta khiến văn phòng thư ký im bặt trong tích tắc.
Một lúc sau, một thư ký từng làm việc với Tô Hồng Yên đứng lên giải thích: “Chúng tôi đang nói về tin tức của Nguyễn Thị. Cách đây vài giờ, một thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Nguyễn Thị họ Tần, và con gái của bà ta bị kết án vì tội cố ý giết người. Tôi nghe nói rằng chính chủ tịch Nguyễn Thị đã đích thân báo cảnh sát bắt họ.”
“Chủ tịch Nguyễn Thị?” Sắc mặt Tô Hồng Yên có chút biến đổi, giọng nói trở nên sắc bén: “Tập đoàn Nguyễn Thị có chủ tịch từ khi nào? Không phải chủ tịch của họ đã chết cách đây năm năm rồi sao?”
Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát