Vô Thượng Sát Thần
Chương 291: Tiêu Phàm Hung Ác
Đường Trạch cảm nhận được khí thế trên người Tiêu Phàm, hơi sững sờ, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại:
- Ngươi dám cùng bản thiếu gia tranh giành? Hôm nay, không đánh gãy hai cánh tay người, thì ngươi đừng mong rời khỏi nơi này.
- Đường Tam Thiếu.
Sắc mặt chưởng quỹ vô cùng nóng nảy, nơi này mở cửa làm ăn nào có thể để hắn phá nát được.
- Cút sang một bên cho bản thiếu gia!
Đường Trạch một cước đá vào lồng ngực chưởng quỹ. Chưởng quỹ đâu phải là đối thủ của hắn, trực tiếp bay ngược ra, đập ầm ầm trên vách tường, trong miệng máu tươi cuồng phun.
Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, Đường Trạch này thật đúng là không phải bá đạo bình thường, chưởng quỹ cũng dám đánh.
- Tiểu tử, đi ra cho ta, ta cam đoan chỉ cần hai cánh tay ngươi.
Sắc mặt Đường Trạch ngoan độc vô cùng, một mặt cao cao tại thượng.
Ba người bên người Đường Trạch cũng cười lạnh không thôi, tiểu tử này dám đắc tội tam thiếu, đây không phải muốn chết sao?
Bốn phía không ít tu sĩ cũng vây xem náo nhiệt.
Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thầm than tiếc hận, cũng có người thần sắc lạnh lùng.
Thần sắc Trần Phong phức tạp, khẽ cắn môi, lấy dũng khí nói:
- Đường Tam Thiếu, cái gì bỏ qua được thì nên bỏ qua.
- Trần Phong, ngươi là cái thứ gì, tam thiếu nhìn trúng ngươi, mới muốn kết giao với ngươi, ngươi cũng dám ăn cây táo rào cây sung.
- Đối với loại ăn cây táo rào cây sung, chúng ta nên xử lý như thế nào?
- Cắt đứt tứ chi, phế Chiến Hồn, thế này cũng nhẹ, tốt nhất cắt đầu lưỡi, móc hai mắt.
Đường Trạch cùng ba con chó săn liếc mắt ta một câu ngươi một câu, trên mặt tà tà tiếu dung.
Trần Phong nghe vậy, không khỏi run run, hôm qua hắn mới vừa tới Ly Hỏa Đế Đô liền đụng phải Đường Trạch. Đường Trạch lúc ấy đối đãi với hắn không phải như vậy.
Thậm chí hôm qua còn mang theo hắn đi Túy Hoa Lâu tiêu hồn một đêm, chỗ nào biết rõ, Đường Trạch tâm ngoan như thế này.
- Ai, hai tên tiểu tử này thực sự là gặp vận rủi, đoán chừng là Hoàng Triều cùng Vương Triều đến tham gia khảo hạch Chiến Hồn Học Viện đi, đáng tiếc đụng phải Đường Trạch.
- Ai nói không phải, Đường Trạch nổi danh hoàn khố thế nhưng là người Ngoại Thành, hơn nữa Đường gia tại Ngoại Thành thế lớn, người bình thường cũng không dám đắc tội hắn.
- Nếu sớm biết là Đường Trạch, bọn hắn cũng sẽ không dám đắc tội. Ta nghe nói đoạn thời gian trước có hai tu sĩ đến Hoàng Thành bởi vì chọc giận hắn, bị hắn thiên đao vạn quả, trong đó một nữ tu sĩ, tức thì bị... Ai, dù sao rất tàn nhẫn.
Đám người xung quanh khe khẽ bàn luận lấy, tận lực đè thấp lấy thanh âm, sợ đắc tội Đường Trạch.
Trong mắt Tiêu Phàm lóe qua một vòng lãnh ý, Đường Trạch này đúng là không phải người tốt.
- Trần Phong, ngươi vừa mới cũng nên biết đắc tội bản thiếu gia sẽ có kết cục gì, bất quá bây giờ bản thiếu gia tâm tình đột nhiên tốt. Chỉ cần ngươi đoạn hai tay của hắn, việc này vốn không đáng để truy cứu.
Đường Trạch cười nhạt một cái nói, trên mặt lộ ra một tia tà khí.
Hắn rất thích xem bộ dáng người khác thống khổ giãy dụa, đến mức mấy năm nay, chết ở trong tay hắn không có 100 thì cũng có mấy chục.
- Con mẹ nó, ngươi chính là một tên biến thái, tên điên!
Trần Phong gần như gào thét, căm tức nhìn Đường Trạch.
Đường Trạch nghe vậy, nụ cười trên mặt chậm rãi ngưng kết, sát khí nặng nề nhìn Trần Phong nói:
- Ngươi dám mắng ta? Ngươi đã muốn chết, ta thành toàn ngươi!
Vừa dứt lời, Đường Trạch thân hình lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện bên người Trần Phong, một chưởng hướng đỉnh đầu Trần Phong vỗ tới.
- Cút!
Cũng đúng lúc này một đạo thiểm điện xuất hiện, ba một tiếng thân ảnh Đường Trạch bay ra ngoài, trực tiếp nện trên đường phố.
Trước mặt Trần Phong xuất hiện một đạo thân ảnh, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai.
Toàn thân Trần Phong khẽ run lên, hắn mặc dù có thể hoàn thủ, nhưng hắn nghĩ ngạnh kháng Đường Trạch một kích sẽ gây ra ân oán, nhưng lại không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà xuất thủ.
Đám người kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn cũng bị thực lực Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, tốc độ kia nhanh đến cực hạn.
Đương nhiên, làm cho bọn hắn kinh hãi là Tiêu Phàm cũng dám ra tay với Đường Trạch, đây không phải muốn chết sao?
- Có ít người do được quá nuông chiều, nhẫn cũng vô dụng! Không đánh hắn thì hắn sẽ tự cho mình là lão tử thiên hạ đệ nhất!
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Trạch trên đường cái, cười lạnh nói.
Trần Phong nuốt nước miếng, hắn biết Tiêu Phàm nói cho hắn nghe. Tiêu Phàm vẫn bá đạo, quyết đoán như thế.
Trong lòng Trần Phong khẽ run lên, lúc này hắn mới phát hiện bản thân đi tới Ly Hỏa Đế Đô liền đánh mất mục tiêu. Là Chiến Tông cảnh đều không sợ thiên hạ, bây giờ đột phá Chiến Vương lại bó tay bó chân.
- Ta biết rồi, cảm ơn ngươi.
Trần Phong hít sâu một hơi nói, hướng về phía Tiêu Phàm cúi người cảm tạ. Giờ phút này, trong lòng hắn như có một chút minh ngộ, ẩn ẩn xu thế muốn đột phá Chiến Vương trung kỳ.
Tiêu Phàm nhàn nhạt gật đầu, vui vẻ tiếp nhận một lễ này, trong lòng thầm than, quả nhiên không hổ là Hoàng Thành Thập Tú, một điểm tức thông. Hắn biết về sau Trần Phong nếu như không có gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ nhảy lên ngàn dặm.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh chết hắn cho ta.
Trên đường cái truyền đến tiếng Đường Trạch gầm gừ, hắn phẫn nộ xông vào trong khách sạn.
- Muốn đánh, đi ra bên ngoài đánh, đừng làm bẩn khách sạn!
Tiêu Phàm lạnh lùng nói một câu, lách mình hướng lên. Đường Trạch vừa mới xông vào khách sạn lại bị Tiêu Phàm hung hăng tát một cái.
Một bên khác trên mặt thêm năm ngón tay, đám người thấy thế hít vào ngụm khí lạnh, không khỏi thầm than. Thiếu niên áo đen này thật là ngoan nhân.
Đường Trạch đùa nghịch hung ác, ta càng ác, xem ai so với ai hung ác hơn.
Chưởng quỹ cảm kích nhìn bóng lưng Tiêu Phàm, hít sâu một hơi quay người rời đi.
Ba tên chó săn của Đường Trạch cũng vội vàng xông ra khách sạn, bốn người vây quanh Tiêu Phàm ở bên trong.
- Hôm nay không đánh nát tứ chi ngươi, nát Hồn Hải ngươi, Lão Tử liền không phải họ Đường!
Trên mặt Đường Trạch lóe nụ cười tàn nhẫn. Cũng đúng lúc này, một trận nóng bỏng đau đớn từ mặt hắn truyền đến, trong miệng máu tươi cuồng phun.
- Xem ra răng ngươi tương đối cứng rắn.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, đạp chân xuống, cả người tựa như cùng gió hòa làm một thể.
- Ba ba ba ~
Liên tục mười cái tát lưu trên mặt Đường Trạch, không trung máu tươi vẩy ra, bay ra mấy cái răng, đám người cũng hoàn toàn bị Tiêu Phàm làm cho chấn kinh một trận.
Đánh đập Đường Trạch ngay trước mặt nhiều người như vậy, đây chính là đem Đường gia đắc tội.
Chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ trở thành đề tài nói chuyện của rất nhiều người sau khi ăn xong, Đường Trạch cũng triệt để trở thành trò cười cho người khác.
Ba tên chó săn của Đường Trạch cũng hoàn toàn nhìn đến mắt trợn tròn, trong lúc nhất thời không biết làm sao, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Tiêu Phàm một tay gắt gao bóp cổ Đường Trạch, Đường Trạch căn bản không có cơ hội chống trả, trán nổi gân xanh, hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi.
Rất nhiều người trong lòng càng là kinh ngạc vô cùng, vì sao cùng là Chiến Vương cảnh sơ kỳ lại chênh lệch liền lớn như vậy chứ?
- Tiểu tử, thả tam thiếu, bằng không cắt tứ chi ngươi để ngươi sống không bằng chết.
Một tên chó săn uy hiếp nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi.
- A!
Lời nói chưa dứt, người kia bỗng kêu thảm một tiếng. Đám người còn nghe được một tiếng răng rắc, liền thấy hai tay người kia đứt gãy, cả người ngồi sập xuống đất, hai mắt đỏ bừng, tứ chi hiển nhiên bị đoạn.
- Cắt tứ chi ta?!
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, đem Đường Trạch ném xuống đất như ném con gà, thân ảnh lần nữa khẽ động.
Lại một tiếng hét thảm truyền ra, người kia lại phát ra thanh âm ô ô ô, trong miệng máu tươi cuồng phun, trước thân người đó là một đoạn đầu lưỡi.
- Cắt lưỡi ta?!
Thanh âm Tiêu Phàm băng lãnh vang lên.
Đám người tim mật phát lạnh, tất cả đều bị khí thế Tiêu Phàm cùng sự hung ác cấp trấn trụ. Cái gì gọi là hung ác, cái gì gọi là phát điên, trên người thiếu niên áo đen đều hiển hiện tất cả.
Người cuối cùng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, nào chú ý đến nhiều như vậy, liền nhấc chân chạy.
Vô Thượng Sát Thần
- Ngươi dám cùng bản thiếu gia tranh giành? Hôm nay, không đánh gãy hai cánh tay người, thì ngươi đừng mong rời khỏi nơi này.
- Đường Tam Thiếu.
Sắc mặt chưởng quỹ vô cùng nóng nảy, nơi này mở cửa làm ăn nào có thể để hắn phá nát được.
- Cút sang một bên cho bản thiếu gia!
Đường Trạch một cước đá vào lồng ngực chưởng quỹ. Chưởng quỹ đâu phải là đối thủ của hắn, trực tiếp bay ngược ra, đập ầm ầm trên vách tường, trong miệng máu tươi cuồng phun.
Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, Đường Trạch này thật đúng là không phải bá đạo bình thường, chưởng quỹ cũng dám đánh.
- Tiểu tử, đi ra cho ta, ta cam đoan chỉ cần hai cánh tay ngươi.
Sắc mặt Đường Trạch ngoan độc vô cùng, một mặt cao cao tại thượng.
Ba người bên người Đường Trạch cũng cười lạnh không thôi, tiểu tử này dám đắc tội tam thiếu, đây không phải muốn chết sao?
Bốn phía không ít tu sĩ cũng vây xem náo nhiệt.
Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thầm than tiếc hận, cũng có người thần sắc lạnh lùng.
Thần sắc Trần Phong phức tạp, khẽ cắn môi, lấy dũng khí nói:
- Đường Tam Thiếu, cái gì bỏ qua được thì nên bỏ qua.
- Trần Phong, ngươi là cái thứ gì, tam thiếu nhìn trúng ngươi, mới muốn kết giao với ngươi, ngươi cũng dám ăn cây táo rào cây sung.
- Đối với loại ăn cây táo rào cây sung, chúng ta nên xử lý như thế nào?
- Cắt đứt tứ chi, phế Chiến Hồn, thế này cũng nhẹ, tốt nhất cắt đầu lưỡi, móc hai mắt.
Đường Trạch cùng ba con chó săn liếc mắt ta một câu ngươi một câu, trên mặt tà tà tiếu dung.
Trần Phong nghe vậy, không khỏi run run, hôm qua hắn mới vừa tới Ly Hỏa Đế Đô liền đụng phải Đường Trạch. Đường Trạch lúc ấy đối đãi với hắn không phải như vậy.
Thậm chí hôm qua còn mang theo hắn đi Túy Hoa Lâu tiêu hồn một đêm, chỗ nào biết rõ, Đường Trạch tâm ngoan như thế này.
- Ai, hai tên tiểu tử này thực sự là gặp vận rủi, đoán chừng là Hoàng Triều cùng Vương Triều đến tham gia khảo hạch Chiến Hồn Học Viện đi, đáng tiếc đụng phải Đường Trạch.
- Ai nói không phải, Đường Trạch nổi danh hoàn khố thế nhưng là người Ngoại Thành, hơn nữa Đường gia tại Ngoại Thành thế lớn, người bình thường cũng không dám đắc tội hắn.
- Nếu sớm biết là Đường Trạch, bọn hắn cũng sẽ không dám đắc tội. Ta nghe nói đoạn thời gian trước có hai tu sĩ đến Hoàng Thành bởi vì chọc giận hắn, bị hắn thiên đao vạn quả, trong đó một nữ tu sĩ, tức thì bị... Ai, dù sao rất tàn nhẫn.
Đám người xung quanh khe khẽ bàn luận lấy, tận lực đè thấp lấy thanh âm, sợ đắc tội Đường Trạch.
Trong mắt Tiêu Phàm lóe qua một vòng lãnh ý, Đường Trạch này đúng là không phải người tốt.
- Trần Phong, ngươi vừa mới cũng nên biết đắc tội bản thiếu gia sẽ có kết cục gì, bất quá bây giờ bản thiếu gia tâm tình đột nhiên tốt. Chỉ cần ngươi đoạn hai tay của hắn, việc này vốn không đáng để truy cứu.
Đường Trạch cười nhạt một cái nói, trên mặt lộ ra một tia tà khí.
Hắn rất thích xem bộ dáng người khác thống khổ giãy dụa, đến mức mấy năm nay, chết ở trong tay hắn không có 100 thì cũng có mấy chục.
- Con mẹ nó, ngươi chính là một tên biến thái, tên điên!
Trần Phong gần như gào thét, căm tức nhìn Đường Trạch.
Đường Trạch nghe vậy, nụ cười trên mặt chậm rãi ngưng kết, sát khí nặng nề nhìn Trần Phong nói:
- Ngươi dám mắng ta? Ngươi đã muốn chết, ta thành toàn ngươi!
Vừa dứt lời, Đường Trạch thân hình lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện bên người Trần Phong, một chưởng hướng đỉnh đầu Trần Phong vỗ tới.
- Cút!
Cũng đúng lúc này một đạo thiểm điện xuất hiện, ba một tiếng thân ảnh Đường Trạch bay ra ngoài, trực tiếp nện trên đường phố.
Trước mặt Trần Phong xuất hiện một đạo thân ảnh, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai.
Toàn thân Trần Phong khẽ run lên, hắn mặc dù có thể hoàn thủ, nhưng hắn nghĩ ngạnh kháng Đường Trạch một kích sẽ gây ra ân oán, nhưng lại không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà xuất thủ.
Đám người kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn cũng bị thực lực Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, tốc độ kia nhanh đến cực hạn.
Đương nhiên, làm cho bọn hắn kinh hãi là Tiêu Phàm cũng dám ra tay với Đường Trạch, đây không phải muốn chết sao?
- Có ít người do được quá nuông chiều, nhẫn cũng vô dụng! Không đánh hắn thì hắn sẽ tự cho mình là lão tử thiên hạ đệ nhất!
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Trạch trên đường cái, cười lạnh nói.
Trần Phong nuốt nước miếng, hắn biết Tiêu Phàm nói cho hắn nghe. Tiêu Phàm vẫn bá đạo, quyết đoán như thế.
Trong lòng Trần Phong khẽ run lên, lúc này hắn mới phát hiện bản thân đi tới Ly Hỏa Đế Đô liền đánh mất mục tiêu. Là Chiến Tông cảnh đều không sợ thiên hạ, bây giờ đột phá Chiến Vương lại bó tay bó chân.
- Ta biết rồi, cảm ơn ngươi.
Trần Phong hít sâu một hơi nói, hướng về phía Tiêu Phàm cúi người cảm tạ. Giờ phút này, trong lòng hắn như có một chút minh ngộ, ẩn ẩn xu thế muốn đột phá Chiến Vương trung kỳ.
Tiêu Phàm nhàn nhạt gật đầu, vui vẻ tiếp nhận một lễ này, trong lòng thầm than, quả nhiên không hổ là Hoàng Thành Thập Tú, một điểm tức thông. Hắn biết về sau Trần Phong nếu như không có gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ nhảy lên ngàn dặm.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, đánh chết hắn cho ta.
Trên đường cái truyền đến tiếng Đường Trạch gầm gừ, hắn phẫn nộ xông vào trong khách sạn.
- Muốn đánh, đi ra bên ngoài đánh, đừng làm bẩn khách sạn!
Tiêu Phàm lạnh lùng nói một câu, lách mình hướng lên. Đường Trạch vừa mới xông vào khách sạn lại bị Tiêu Phàm hung hăng tát một cái.
Một bên khác trên mặt thêm năm ngón tay, đám người thấy thế hít vào ngụm khí lạnh, không khỏi thầm than. Thiếu niên áo đen này thật là ngoan nhân.
Đường Trạch đùa nghịch hung ác, ta càng ác, xem ai so với ai hung ác hơn.
Chưởng quỹ cảm kích nhìn bóng lưng Tiêu Phàm, hít sâu một hơi quay người rời đi.
Ba tên chó săn của Đường Trạch cũng vội vàng xông ra khách sạn, bốn người vây quanh Tiêu Phàm ở bên trong.
- Hôm nay không đánh nát tứ chi ngươi, nát Hồn Hải ngươi, Lão Tử liền không phải họ Đường!
Trên mặt Đường Trạch lóe nụ cười tàn nhẫn. Cũng đúng lúc này, một trận nóng bỏng đau đớn từ mặt hắn truyền đến, trong miệng máu tươi cuồng phun.
- Xem ra răng ngươi tương đối cứng rắn.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, đạp chân xuống, cả người tựa như cùng gió hòa làm một thể.
- Ba ba ba ~
Liên tục mười cái tát lưu trên mặt Đường Trạch, không trung máu tươi vẩy ra, bay ra mấy cái răng, đám người cũng hoàn toàn bị Tiêu Phàm làm cho chấn kinh một trận.
Đánh đập Đường Trạch ngay trước mặt nhiều người như vậy, đây chính là đem Đường gia đắc tội.
Chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ trở thành đề tài nói chuyện của rất nhiều người sau khi ăn xong, Đường Trạch cũng triệt để trở thành trò cười cho người khác.
Ba tên chó săn của Đường Trạch cũng hoàn toàn nhìn đến mắt trợn tròn, trong lúc nhất thời không biết làm sao, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Tiêu Phàm một tay gắt gao bóp cổ Đường Trạch, Đường Trạch căn bản không có cơ hội chống trả, trán nổi gân xanh, hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi.
Rất nhiều người trong lòng càng là kinh ngạc vô cùng, vì sao cùng là Chiến Vương cảnh sơ kỳ lại chênh lệch liền lớn như vậy chứ?
- Tiểu tử, thả tam thiếu, bằng không cắt tứ chi ngươi để ngươi sống không bằng chết.
Một tên chó săn uy hiếp nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi.
- A!
Lời nói chưa dứt, người kia bỗng kêu thảm một tiếng. Đám người còn nghe được một tiếng răng rắc, liền thấy hai tay người kia đứt gãy, cả người ngồi sập xuống đất, hai mắt đỏ bừng, tứ chi hiển nhiên bị đoạn.
- Cắt tứ chi ta?!
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, đem Đường Trạch ném xuống đất như ném con gà, thân ảnh lần nữa khẽ động.
Lại một tiếng hét thảm truyền ra, người kia lại phát ra thanh âm ô ô ô, trong miệng máu tươi cuồng phun, trước thân người đó là một đoạn đầu lưỡi.
- Cắt lưỡi ta?!
Thanh âm Tiêu Phàm băng lãnh vang lên.
Đám người tim mật phát lạnh, tất cả đều bị khí thế Tiêu Phàm cùng sự hung ác cấp trấn trụ. Cái gì gọi là hung ác, cái gì gọi là phát điên, trên người thiếu niên áo đen đều hiển hiện tất cả.
Người cuối cùng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, nào chú ý đến nhiều như vậy, liền nhấc chân chạy.
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 291: Tiêu Phàm Hung Ác
10.0/10 từ 31 lượt.