Vô Thượng Sát Thần
Chương 290: Phân Tranh
Tiêu Phàm ngồi ở trên lưng Tiểu Kim, đi trên con đường dùng Hỏa Vân Thạch trải thành, trong lòng có chút cô đơn. Ảnh Phong rời đi, lại chỉ còn Tiểu Kim một người bồi tiếp hắn.
- Dù sao cũng phải học cách sống một mình.
Trong lòng Tiêu Phàm thở dài. Mấy tháng này đến nay, trên đường tu luyện vẫn luôn có người bồi tiếp hắn.
Thế nhưng người bên cạnh một người lại một người rời đi, mà hắn cũng dần trở thành Chiến Vương cường giả, mọi thứ đều cảm giác quá mộng ảo.
Ly Hỏa Đế Đô cực kỳ phồn hoa, hai bên đường phố cắm đầy cây phong, cho người ta một loại cảm giác nhiệt tình bành trướng. Hai bên cửa hàng san sát rực rỡ muôn màu, khiến cho người ta có chút đáp ứng không kịp.
Trên đường người đến người đi, chen vai sát cánh, rất nhiều tu sĩ cưỡi Hồn Thú cao lớn uy mãnh hoành hành, một bộ dáng cao cao tại thượng coi thường người đi đường.
Rất nhiều người ăn mặc chiến bào tỏa ra ánh sáng lung linh, uy phong lẫm lẫm. Tiêu Phàm không khỏi lộ vẻ cười khổ, hắn cùng với người ở đây so sánh, hoàn toàn chính là một tên nhà quê.
Một bộ áo đen bình thường cùng thành phố này không hợp nhau cho lắm.
Thần sắc Tiêu Phàm không khỏi có chút mê mang, không biết nên đi nơi nào.
- Trước tìm chỗ ở đi, sau đó tìm hiểu sự tình sinh tử đấu trường, dù sao Chiến Hồn Học Viện
khảo hạch còn ba tháng.
Tiêu Phàm âm thầm đưa ra quyết định.
Ly Hỏa Đế Đô rất lớn, tìm một gian khách sạn là rất dễ dàng, hai bên đường phố khắp nơi đều có thể thấy.
- Khách quan, là nghỉ trọ hay là ở lâu?!
Trước quầy một quán rượu, chưởng quỹ cười nhẹ nhàng nhìn Tiêu Phàm nói.
- Ở lâu!
Tiêu Phàm nói ra.
- Chúng ta Vân Lai Khách Sạn có 4 loại cấp bậc phòng trọ Thiên Địa Huyền Hoàng. Phòng trọ cấp Hoàng 100 Hạ Phẩm Hồn Thạch một ngày, phòng trọ cấp Huyền 500 Hạ Phẩm Hồn Thạch một ngày, phòng trọ cấp Địa 2000 Hạ Phẩm Hồn Thạch một ngày, phòng trọ cấp Thiên 5000 Hạ Phẩm Hồn Thạch một ngày.
Chưởng quỹ cười nói, cũng không bởi vì cách Tiêu Phàm ăn mặc mà có nửa điểm khinh thị.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng, khách sạn này thật đúng là không phải bình thường. Đây căn bản chính là đang giựt tiền, bất quá bề ngoài hắn vẫn giữ vững bình tĩnh nói:
- Khác nhau ở chỗ nào sao?
- Tự nhiên có khác nhau, khách quan, ngài đừng nghĩ 5000 Hạ Phẩm Hồn Thạch ở một ngày là rất đắt. Dù sao, thiên địa linh khí mỗi phòng đều không giống nhau.
Chưởng quỹ giải thích nói:
- Nếu như ngài cảm thấy đắt, phòng trọ cấp Hoàng cũng không tệ, ở vẫn hết sức sảng khoái.
- Cho ta một gian Thiên, ở ba tháng.
Tiêu Phàm cũng không nghĩ nhiều, điểm ấy Hồn Thạch đối với hắn mà nói còn chưa tính là gì.
Dù sao, hắn không ngừng liên tục cung cấp ba loại dược dịch cho Lăng Vân Thương Hội, mỗi tháng Trầm Chấn Đào đều sẽ đem những Hồn Thạch đó bỏ vào Hồn Thạch Tạp của hắn.
Hắn sở dĩ ở ba tháng, chỉ là không muốn trước lúc Chiến Hồn Học Viện khảo hạch thường xuyên tìm kiếm chỗ ở mà phiền phức.
- Ba tháng? Khách quan ngươi xác định?
Chưởng quỹ còn coi là mình nghe lầm, cũng không phải không ai mở thời gian dài như vậy, chủ yếu là cách ăn mặc Tiêu Phàm không quá giống.
Đối với nghi vấn của chưởng quỹ, Tiêu Phàm trực tiếp xuất ra một tấm Hồn Thạch Tạp bày ở trên quầy.
Chưởng quỹ cũng không khách khí, trực tiếp cầm Hồn Thạch Tạp xoát 45 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, cười ha hả cầm một tấm thẻ phòng đưa cho Tiêu Phàm:
- Khách quan, ngươi vận khí thật tốt, vừa lúc còn lại một gian phòng trọ chữ Thiên cuối cùng.
- Đa tạ.
Tiêu Phàm cười cười, hắn thập phần hoài nghi tính chân thực trong lời nói của chưởng quỹ.
- Chậm đã!
Lúc Tiêu Phàm vừa mới tiếp nhận thẻ phòng, một thanh âm trầm thấp vang lên. Chỉ thấy năm đạo thân ảnh đi đến, cầm đầu là một thanh niên áo trắng.
Chưởng quỹ sắc mặt hơi trầm xuống, một mặt nịnh nọt đi qua, cười nịnh nói:
- Đường Tam Thiếu, ngài làm sao lại tới đây?
Tiêu Phàm híp híp mắt, lập tức nhìn thấy người quen, bất quá hắn căn bản không thèm để ý, vỗ đầu Tiểu Kim liền đi vào trong khách sạn.
- Tiểu tử, bản thiếu gia đang cùng ngươi nói chuyện, ngươi không nghe thấy sao?
Thanh niên mặc áo trắng kia ngay cả nhìn cũng chưa nhìn chưởng quỹ, lách mình ngăn trở Tiêu Phàm.
- Ngươi đang cùng ta nói chuyện sao?
Tiêu Phàm hai mắt khẽ híp một cái, người này có chút vô lý bá đạo.
- Vậy ngươi cho rằng bản thiếu gia đang cùng ai nói chuyện?
Thanh niên áo trắng rất khó chịu thái độ Tiêu Phàm. Tại Ly Hỏa Đế Đô có ai không cho Đường Tam Thiếu hắn mặt mũi, tiểu tử này dám không nhìn bản thân, khiến hắn trong lòng giận dữ.
- Ta biết ngươi sao? Phiền nhường đường một chút!
Tiêu Phàm nhún vai, trực tiếp vòng qua thanh niên áo trắng đi tiếp.
- Cho ngươi, ngươi liền không biết xấu hổ!
Thanh niên áo trắng hừ lạnh một tiếng, đưa tay hướng Tiêu Phàm chộp tới. Tiêu Phàm phản ứng rất nhanh, một cái lắc mình liền đã xuất hiện bên ngoài mấy mét.
- Nguyên lai có chút thực lực, ta còn tưởng ngươi làm sao dám trước mặt bản thiếu gia phách lối!
Khóe miệng thanh niên áo trắng khẽ cong. Ngay lúc đó, ba người đi theo cách đó không xa, cuối cùng một người do dự đi lên.
- Tam thiếu, bỏ đi.
Một thanh niên áo bào xanh mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm có chút lấp lóe, như có chút kiêng kị.
- Bỏ đi?
Thanh niên áo trắng nói trở mặt liền trở mặt, căm tức nhìn thanh niên áo bào xanh bên cạnh nói:
- Trần Phong, bản thiếu gia coi trọng ngươi, an bài chỗ ở cho ngươi, ngươi nói ta bỏ sao?
Không sai, thanh niên áo bào xanh kia không phải người khác, chính là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều Trần gia Trần Phong. Tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều hắn có thể làm mưa làm gió, nhưng ở chỗ này, là rồng hắn cũng phải cuộn lại.
- Tam thiếu...
Sắc mặt Trần Phong khó coi. Ở chỗ này hắn không muốn cùng Tiêu Phàm trở thành địch.
Nếu như bình thường, hắn tự nhiên ước gì Tiêu Phàm chết đi, nhưng khi hắn biết rõ thân phận Nam Cung Tiêu Tiêu, hắn liền triệt để từ bỏ đối địch với Tiêu Phàm.
Chủ yếu nhất là, đệ đệ của hắn Trần Hạo nói cho hắn biết, Tiêu Phàm còn cùng Tuyết Lâu có quan hệ rất lớn. Lúc đầu Trần gia kém chút bởi vì chuyện này đem Trần Thiên Minh trục xuất khỏi gia tộc.
Đương nhiên, sự tình này cũng chỉ có dòng chính Trần gia biết rõ. Về sau bởi vì Tuyết Ngọc Long chết, sự tình này cứ vậy mà kết thúc.
Nhưng Trần Phong vẫn như cũ không dám đối địch với Tiêu Phàm. Tuyết Lâu cũng đủ diệt Trần gia, mặt khác Tuyết Ngọc Hiên cùng Tiêu Phàm cũng là quan hệ tâm đầu ý hợp, hai điểm này cơ hồ bóp lấy mệnh môn Trần Phong!
- Ba!
Lời nói Trần Phong chưa dứt, thanh niên áo trắng Đường Tam Thiếu trực tiếp trở mặt không nhận. Một bàn tay tát lên trên mặt Trần Phong, năm ngón tay màu đỏ tươi hằng rõ trên mặt.
Sắc mặt Trần Phong kìm nén đến đỏ bừng, quả thực một chữ đều không nói được, đây đúng là tai bay vạ gió.
Tiêu Phàm lắc đầu, đối với Trần Phong có thể nói là hết sức thất vọng, đường đường Hoàng Thành Thập Tú Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, dũng khí ứng phó một tên thiếu gia ăn chơi cũng không có. Dù Trần Phong nắm giữ Thất Phẩm Chiến Hồn, đoán chừng cũng chỉ dừng bước tại nơi này.
Đột phá Chiến Vương cảnh, tâm cảnh rất trọng yếu, chỉ có tâm đầy đủ kiên nghị thì mới có thể lĩnh ngộ.
- Sự tình Đường Trạch ta quyết định cho tới bây giờ không có việc gì làm không được, ngươi dám ở đây kỷ kỷ oai oai sao?
Thanh niên áo trắng Đường Trạch nhìn hằm hằm Trần Phong. Sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm, tiện tay ném ra một tấm Hồn Thạch Tạp, nói:
- Hôm nay ngươi nhường cũng phải nhường, không nhường cũng phải nhường, bằng không...
- Bằng không cái gì?
Tiêu Phàm con ngươi lạnh lẽo, nghiền ngẫm nhìn Đường Trạch, dạng thiếu gia ăn chơi hắn thấy quá nhiều, đều là thứ không biết xấu hổ.
Tiêu Phàm nếu lùi một bước, Đường Trạch tuyệt đối được một tấc lại muốn tiến một thước, không bằng cường thế đến cùng!
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
- Dù sao cũng phải học cách sống một mình.
Trong lòng Tiêu Phàm thở dài. Mấy tháng này đến nay, trên đường tu luyện vẫn luôn có người bồi tiếp hắn.
Thế nhưng người bên cạnh một người lại một người rời đi, mà hắn cũng dần trở thành Chiến Vương cường giả, mọi thứ đều cảm giác quá mộng ảo.
Ly Hỏa Đế Đô cực kỳ phồn hoa, hai bên đường phố cắm đầy cây phong, cho người ta một loại cảm giác nhiệt tình bành trướng. Hai bên cửa hàng san sát rực rỡ muôn màu, khiến cho người ta có chút đáp ứng không kịp.
Trên đường người đến người đi, chen vai sát cánh, rất nhiều tu sĩ cưỡi Hồn Thú cao lớn uy mãnh hoành hành, một bộ dáng cao cao tại thượng coi thường người đi đường.
Rất nhiều người ăn mặc chiến bào tỏa ra ánh sáng lung linh, uy phong lẫm lẫm. Tiêu Phàm không khỏi lộ vẻ cười khổ, hắn cùng với người ở đây so sánh, hoàn toàn chính là một tên nhà quê.
Một bộ áo đen bình thường cùng thành phố này không hợp nhau cho lắm.
Thần sắc Tiêu Phàm không khỏi có chút mê mang, không biết nên đi nơi nào.
- Trước tìm chỗ ở đi, sau đó tìm hiểu sự tình sinh tử đấu trường, dù sao Chiến Hồn Học Viện
khảo hạch còn ba tháng.
Tiêu Phàm âm thầm đưa ra quyết định.
Ly Hỏa Đế Đô rất lớn, tìm một gian khách sạn là rất dễ dàng, hai bên đường phố khắp nơi đều có thể thấy.
- Khách quan, là nghỉ trọ hay là ở lâu?!
Trước quầy một quán rượu, chưởng quỹ cười nhẹ nhàng nhìn Tiêu Phàm nói.
- Ở lâu!
Tiêu Phàm nói ra.
- Chúng ta Vân Lai Khách Sạn có 4 loại cấp bậc phòng trọ Thiên Địa Huyền Hoàng. Phòng trọ cấp Hoàng 100 Hạ Phẩm Hồn Thạch một ngày, phòng trọ cấp Huyền 500 Hạ Phẩm Hồn Thạch một ngày, phòng trọ cấp Địa 2000 Hạ Phẩm Hồn Thạch một ngày, phòng trọ cấp Thiên 5000 Hạ Phẩm Hồn Thạch một ngày.
Chưởng quỹ cười nói, cũng không bởi vì cách Tiêu Phàm ăn mặc mà có nửa điểm khinh thị.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng, khách sạn này thật đúng là không phải bình thường. Đây căn bản chính là đang giựt tiền, bất quá bề ngoài hắn vẫn giữ vững bình tĩnh nói:
- Khác nhau ở chỗ nào sao?
- Tự nhiên có khác nhau, khách quan, ngài đừng nghĩ 5000 Hạ Phẩm Hồn Thạch ở một ngày là rất đắt. Dù sao, thiên địa linh khí mỗi phòng đều không giống nhau.
Chưởng quỹ giải thích nói:
- Nếu như ngài cảm thấy đắt, phòng trọ cấp Hoàng cũng không tệ, ở vẫn hết sức sảng khoái.
- Cho ta một gian Thiên, ở ba tháng.
Tiêu Phàm cũng không nghĩ nhiều, điểm ấy Hồn Thạch đối với hắn mà nói còn chưa tính là gì.
Dù sao, hắn không ngừng liên tục cung cấp ba loại dược dịch cho Lăng Vân Thương Hội, mỗi tháng Trầm Chấn Đào đều sẽ đem những Hồn Thạch đó bỏ vào Hồn Thạch Tạp của hắn.
Hắn sở dĩ ở ba tháng, chỉ là không muốn trước lúc Chiến Hồn Học Viện khảo hạch thường xuyên tìm kiếm chỗ ở mà phiền phức.
- Ba tháng? Khách quan ngươi xác định?
Chưởng quỹ còn coi là mình nghe lầm, cũng không phải không ai mở thời gian dài như vậy, chủ yếu là cách ăn mặc Tiêu Phàm không quá giống.
Đối với nghi vấn của chưởng quỹ, Tiêu Phàm trực tiếp xuất ra một tấm Hồn Thạch Tạp bày ở trên quầy.
Chưởng quỹ cũng không khách khí, trực tiếp cầm Hồn Thạch Tạp xoát 45 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, cười ha hả cầm một tấm thẻ phòng đưa cho Tiêu Phàm:
- Khách quan, ngươi vận khí thật tốt, vừa lúc còn lại một gian phòng trọ chữ Thiên cuối cùng.
- Đa tạ.
Tiêu Phàm cười cười, hắn thập phần hoài nghi tính chân thực trong lời nói của chưởng quỹ.
- Chậm đã!
Lúc Tiêu Phàm vừa mới tiếp nhận thẻ phòng, một thanh âm trầm thấp vang lên. Chỉ thấy năm đạo thân ảnh đi đến, cầm đầu là một thanh niên áo trắng.
Chưởng quỹ sắc mặt hơi trầm xuống, một mặt nịnh nọt đi qua, cười nịnh nói:
- Đường Tam Thiếu, ngài làm sao lại tới đây?
Tiêu Phàm híp híp mắt, lập tức nhìn thấy người quen, bất quá hắn căn bản không thèm để ý, vỗ đầu Tiểu Kim liền đi vào trong khách sạn.
- Tiểu tử, bản thiếu gia đang cùng ngươi nói chuyện, ngươi không nghe thấy sao?
Thanh niên mặc áo trắng kia ngay cả nhìn cũng chưa nhìn chưởng quỹ, lách mình ngăn trở Tiêu Phàm.
- Ngươi đang cùng ta nói chuyện sao?
Tiêu Phàm hai mắt khẽ híp một cái, người này có chút vô lý bá đạo.
- Vậy ngươi cho rằng bản thiếu gia đang cùng ai nói chuyện?
Thanh niên áo trắng rất khó chịu thái độ Tiêu Phàm. Tại Ly Hỏa Đế Đô có ai không cho Đường Tam Thiếu hắn mặt mũi, tiểu tử này dám không nhìn bản thân, khiến hắn trong lòng giận dữ.
- Ta biết ngươi sao? Phiền nhường đường một chút!
Tiêu Phàm nhún vai, trực tiếp vòng qua thanh niên áo trắng đi tiếp.
- Cho ngươi, ngươi liền không biết xấu hổ!
Thanh niên áo trắng hừ lạnh một tiếng, đưa tay hướng Tiêu Phàm chộp tới. Tiêu Phàm phản ứng rất nhanh, một cái lắc mình liền đã xuất hiện bên ngoài mấy mét.
- Nguyên lai có chút thực lực, ta còn tưởng ngươi làm sao dám trước mặt bản thiếu gia phách lối!
Khóe miệng thanh niên áo trắng khẽ cong. Ngay lúc đó, ba người đi theo cách đó không xa, cuối cùng một người do dự đi lên.
- Tam thiếu, bỏ đi.
Một thanh niên áo bào xanh mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm có chút lấp lóe, như có chút kiêng kị.
- Bỏ đi?
Thanh niên áo trắng nói trở mặt liền trở mặt, căm tức nhìn thanh niên áo bào xanh bên cạnh nói:
- Trần Phong, bản thiếu gia coi trọng ngươi, an bài chỗ ở cho ngươi, ngươi nói ta bỏ sao?
Không sai, thanh niên áo bào xanh kia không phải người khác, chính là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều Trần gia Trần Phong. Tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều hắn có thể làm mưa làm gió, nhưng ở chỗ này, là rồng hắn cũng phải cuộn lại.
- Tam thiếu...
Sắc mặt Trần Phong khó coi. Ở chỗ này hắn không muốn cùng Tiêu Phàm trở thành địch.
Nếu như bình thường, hắn tự nhiên ước gì Tiêu Phàm chết đi, nhưng khi hắn biết rõ thân phận Nam Cung Tiêu Tiêu, hắn liền triệt để từ bỏ đối địch với Tiêu Phàm.
Chủ yếu nhất là, đệ đệ của hắn Trần Hạo nói cho hắn biết, Tiêu Phàm còn cùng Tuyết Lâu có quan hệ rất lớn. Lúc đầu Trần gia kém chút bởi vì chuyện này đem Trần Thiên Minh trục xuất khỏi gia tộc.
Đương nhiên, sự tình này cũng chỉ có dòng chính Trần gia biết rõ. Về sau bởi vì Tuyết Ngọc Long chết, sự tình này cứ vậy mà kết thúc.
Nhưng Trần Phong vẫn như cũ không dám đối địch với Tiêu Phàm. Tuyết Lâu cũng đủ diệt Trần gia, mặt khác Tuyết Ngọc Hiên cùng Tiêu Phàm cũng là quan hệ tâm đầu ý hợp, hai điểm này cơ hồ bóp lấy mệnh môn Trần Phong!
- Ba!
Lời nói Trần Phong chưa dứt, thanh niên áo trắng Đường Tam Thiếu trực tiếp trở mặt không nhận. Một bàn tay tát lên trên mặt Trần Phong, năm ngón tay màu đỏ tươi hằng rõ trên mặt.
Sắc mặt Trần Phong kìm nén đến đỏ bừng, quả thực một chữ đều không nói được, đây đúng là tai bay vạ gió.
Tiêu Phàm lắc đầu, đối với Trần Phong có thể nói là hết sức thất vọng, đường đường Hoàng Thành Thập Tú Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, dũng khí ứng phó một tên thiếu gia ăn chơi cũng không có. Dù Trần Phong nắm giữ Thất Phẩm Chiến Hồn, đoán chừng cũng chỉ dừng bước tại nơi này.
Đột phá Chiến Vương cảnh, tâm cảnh rất trọng yếu, chỉ có tâm đầy đủ kiên nghị thì mới có thể lĩnh ngộ.
- Sự tình Đường Trạch ta quyết định cho tới bây giờ không có việc gì làm không được, ngươi dám ở đây kỷ kỷ oai oai sao?
Thanh niên áo trắng Đường Trạch nhìn hằm hằm Trần Phong. Sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm, tiện tay ném ra một tấm Hồn Thạch Tạp, nói:
- Hôm nay ngươi nhường cũng phải nhường, không nhường cũng phải nhường, bằng không...
- Bằng không cái gì?
Tiêu Phàm con ngươi lạnh lẽo, nghiền ngẫm nhìn Đường Trạch, dạng thiếu gia ăn chơi hắn thấy quá nhiều, đều là thứ không biết xấu hổ.
Tiêu Phàm nếu lùi một bước, Đường Trạch tuyệt đối được một tấc lại muốn tiến một thước, không bằng cường thế đến cùng!
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 290: Phân Tranh
10.0/10 từ 31 lượt.