Vô Tận Đan Điền
Chương 514: Tài phú (1)
Nhớ tới nàng, trong lòng Nhiếp Vân lần nữa đau xót.
- yên tâm đi, rất nhanh ta sẽ trở lại tìm nàng.
Hừ nhẹ một tiếng, thân thể Nhiếp Vân thoáng cái chui vào trong Tử Hoa động phủ.
Sưu một cái, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ.
Khi vừa mới có được Tử Hoa động phủ, Tử Hoa đạo nhân đã từng lưu lại bát đại kiếm pháp, phân biệt đặt ở tám cung điện. Chỉ khi nào hắn đạt tới Đoạt Thiên tạo háo Bí cảnh mới có thể mở ra.
Trước đó một đường đi về phía trước, còn chưa đi qua xem. Hiện tại vừa vặn có thời gian, nhìn xem Tử Hoa đạo nhân lưu lại cho mình cái gì.
- Tám cung điện, đạt tới Pháp lực cảnh là có thể mở ra cung điện đầu tiên. Đạt tới Nguyên Thánh cảnh có thể mở ra cái thứ hai. Hiện tại ta đã là Nguyên Thánh cảnh đỉnh phong. Để xem trong cung điện đầu tiên có bảo bối gì.
Trong lòng nghĩ vậy thì đã đi tới trước cung điện. Bàn tay to lớn mang theo pháp lực hùng hậu rót vào trong cánh cửa đá.
Roẹt Roẹt Roẹt...
Cánh cửa đá từ từ mở ra.
Sưu sưu sưu..
Cửa đá vừa mới mở ra, một đạo kiếm khí lập tức từ sau cửa đâm tới, lăng lệ mà ác liệt, cao ngạo, còn mang theo một cỗ sát cơ lạnh lẽo.
Nhiếp Vân biết rõ đây là chiêu khố mà Tử Hoa đạo nhân lưu lại để khảo nghiệm hậu nhân.. Tính nguy hiểm không lớn, nhưng mà chỉ cần không phòng bị, hơi không cẩn thận nhất định sẽ bị thương.
- Tốt.
Một tiếng thét dài vang vọng, Nhiếp Vân cũng ngưng tay làm kiếm, điểm ra một chỉ đón kiếm quang.
Pháp lực tạo thành khí kình, lập tức xuyên qua không gian va chạm với kiếm quang đâm tới.
Đinh đinh đinh...
Thanh âm giòn vang liên tiếp vang vọng, khí kình và kiếm quang va chạm tạo thành từng tia lửa trên không trung, sáng chói mắt vô cùng.
Ở ngoài Kiền Khánh tông, Nhiếp Vân vô ý thức tu luyện kiếm thuật bảy ngày bảy đêm, lý giải về kiếm thuật có khả năng không bằng thiên tài kiếm đạo của bát đại tông môn. Nhưng mà lại cao hơn người bình thường quá nhiều.
Kiếm quang đâm tới dù cho uy lực không kém, nhưng mà đối với hắn mà nói, muốn ngăn cản cũng không thành vấn đề.
Két.
Dường như biết rõ Nhiếp Vân ngăn cản kiếm quang cho nên cửa đá chậm rãi mở ra. Ở phía trước mắt hắn có một bộ kiếm pháp cao ngạo.
Trên vách tường vẽ một đóa hoa mai kiêu ngạo, đứng sừng sững trong gió tuyết, lạnh lẽo bức người, một thân ngông nghênh.
Bức tranh này chỉ có rải rác vài nét bút, nhưng mà lại thể hiện ra toàn bộ hàm xúc của hoa mai, khiến cho người ta nhìn vào không nhịn được vỗ tay khen hay một tiếng.
Dưới hoa mai là khẩu quyết của một bộ kiếm pháp. Kiếm ý thông huyền, mang theo khí tức cô độc mà quạnh quẽ, vừa nhìn đã có cảm nhận được một cỗ ngạo ý đập vào mặt.
- Hàn đông mai hương... Kiếm pháp tốt.
Nhìn thấy cái tên của kiếm pháp, Nhiếp Vân không nhịn được thấp giọng hô lớn.
Bộ kiếm pháp này giống như là thích khách tuyệt thế, từng chiêu mang theo khí tức cao ngạo, lạnh lẽo. Giống như là đóa mai vàng trong trời đông giá rét, độc lập, phong tuyết, kiệt ngạo bất tuân.
- Nếu như đem bộ kiếm pháp này truyền cho đệ đệ, nhất định đệ đệ sẽ cao hứng...
Nhớ tới đệ đệ, quả thực bộ kiếm pháp này rất thích hợp với đệ ấy, kiên trì vì mộng tưởng, dù là bách hoa cũng không quan tâm, một mình ở một phương cũng can tâm tình nguyện.
Không có ý tranh giành xuân, mặc cho hoa thơm cỏ lạ ghen ghét.
Tuy rằng thưa thớt nhưng lại có mùi hương riêng biệt.
Đây mới là đệ đệ hắn.
- Không cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương thì sao có được mùi mai xông vào mũi chứ? Bộ kiếm pháp này gọi là Hàn đông mai hương, để ta thử xem.
Miệng thét dài một tiếng, Huyền Ngọc chi kiếm trong lòng bàn tay khẽ vung vẩy, kiếm quang bắn ra bốn phía, bắn ra vẻ cao ngạo vô tận, phối hợp với tâm tình tưởng nhớ đệ đệ của Nhiếp Vân lập tức thông hiểu đạo lý.
Ầm ầm.
Kiếm pháp được Nhiếp Vân luyện thành, vách tường đối diện lần nữa từ từ mở ra, làm lộ ra một đại điện rộng lớn.
Bước một bước vào trong đại điện mới liếc mắt nhìn qua, Nhiếp Vân không nhịn được hô hấp trở nên dồn dập.
Chỉ thấy trong đại điện sáng chói mắt, chất đầy linh thạch. Linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm, thậm chí còn có linh thạch thượng phẩm. Số lượng không dưới ngàn vạn, rậm rạp chằng chịt.
Hơn một ngàn vạn linh thạch?
Coi như là tuyệt thế cường giả của một trong bát đại tông môn cũng không thể thoáng cái cầm ra nhiều tài phú như vậy được.
Nhiếp Vân cảm thấy đầu óc mê muội, không dám tin tưởng.
- Có những linh thạch thượng phẩm này, có thể vận dụng Yêu Thánh cổ thi một cách hoàn mỹ. Tuy rằng hiện tại cho dù cổ thi dùng toàn bộ thực lực cũng chưa hẳn là đối thủ của ta, nhưng nếu như bất ngờ đánh lén, cũng coi như là trợ lực không kém.
Nhìn thấy linh thạch thượng phẩm đầy đất, Nhiếp Vân nắm chặt tay.
Trước đó hắn vẫn muốn tìm linh thạch thượng phẩm, nhưng mà thủy chung không có tìm được. Dù sao loại linh thạch này thực sự quá ít. Cho dù là Dịch gia, Giang gia, hai gia tộc như vậy cũng không có lấy một khỏa.
Có linh thạch Thượng phẩm, Yêu thánh cổ thi có thể xuất ra mười thành thực lực. Cho dù khi Yêu thánh cổ thi còn sống bất quá chỉ là cường giả Bất Hủ cảnh đỉnh phong, cho dù phát huy toàn bộ thực lực cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng mà bởi vì có thiên phú Huyết đồng sư, nếu như dùng để đánh lén thì mọi việc đều thuận lợi.
Hơn nữa đạt tới Bất Hủ cảnh, mật độ cơ bắp so với hắn hiện tại còn mạnh mẽ hơn không ít. Một khi tiến vào những nơi đặc thù, so với bản tôn còn an toàn hơn nhiều.
Ở ngoài cửa thạch thất của Nghiễm Minh Tử, Yêu thánh cổ thi đã bị Nguyên Hằng trưởng lão đánh cho sắp hỏng. Trước đó hắn thu nó vào trong Nạp vật đan điền, mấy ngày nay khi kích phát Kình Thiên toa cũng dùng trị liệu chi khí chữa trị nó một đoạn thời gian ngắn, cũng đã chữa trị không sai biệt lắm.
- Đáng tiếc nơi này không có linh thạch tuyệt phẩm.
Nếu như có, cũng có thể mượn linh khí trong đó một hơi đột phá tới Bất Hủ cảnh a.
Cẩn thận quan sát một vòng, Nhiếp Vân không có phát hiện ra linh thạch tuyệt phẩm cho nên đành lắc đầu.
Linh thạch tuyệt phẩm càng thêm trân quý, cơ bản chỉ có trong bát đại tông môn mới có. Nếu như nơi này có thì hắn hoàn toàn có thể mượn linh khí thuần hậu bên trong, một lần hành động đột phá bình cảnh trước mắt.
Cường giả Nguyên Thánh cảnh muốn đột phá sử dụng linh thạch trung phẩm đã đủ. Mà tích lũy của Nhiếp Vân quá mức hùng hậu, coi như là linh thạch thượng phẩm cũng không có chút tác dụng nào.
Vô Tận Đan Điền
- yên tâm đi, rất nhanh ta sẽ trở lại tìm nàng.
Hừ nhẹ một tiếng, thân thể Nhiếp Vân thoáng cái chui vào trong Tử Hoa động phủ.
Sưu một cái, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ.
Khi vừa mới có được Tử Hoa động phủ, Tử Hoa đạo nhân đã từng lưu lại bát đại kiếm pháp, phân biệt đặt ở tám cung điện. Chỉ khi nào hắn đạt tới Đoạt Thiên tạo háo Bí cảnh mới có thể mở ra.
Trước đó một đường đi về phía trước, còn chưa đi qua xem. Hiện tại vừa vặn có thời gian, nhìn xem Tử Hoa đạo nhân lưu lại cho mình cái gì.
- Tám cung điện, đạt tới Pháp lực cảnh là có thể mở ra cung điện đầu tiên. Đạt tới Nguyên Thánh cảnh có thể mở ra cái thứ hai. Hiện tại ta đã là Nguyên Thánh cảnh đỉnh phong. Để xem trong cung điện đầu tiên có bảo bối gì.
Trong lòng nghĩ vậy thì đã đi tới trước cung điện. Bàn tay to lớn mang theo pháp lực hùng hậu rót vào trong cánh cửa đá.
Roẹt Roẹt Roẹt...
Cánh cửa đá từ từ mở ra.
Sưu sưu sưu..
Cửa đá vừa mới mở ra, một đạo kiếm khí lập tức từ sau cửa đâm tới, lăng lệ mà ác liệt, cao ngạo, còn mang theo một cỗ sát cơ lạnh lẽo.
Nhiếp Vân biết rõ đây là chiêu khố mà Tử Hoa đạo nhân lưu lại để khảo nghiệm hậu nhân.. Tính nguy hiểm không lớn, nhưng mà chỉ cần không phòng bị, hơi không cẩn thận nhất định sẽ bị thương.
- Tốt.
Một tiếng thét dài vang vọng, Nhiếp Vân cũng ngưng tay làm kiếm, điểm ra một chỉ đón kiếm quang.
Pháp lực tạo thành khí kình, lập tức xuyên qua không gian va chạm với kiếm quang đâm tới.
Đinh đinh đinh...
Thanh âm giòn vang liên tiếp vang vọng, khí kình và kiếm quang va chạm tạo thành từng tia lửa trên không trung, sáng chói mắt vô cùng.
Ở ngoài Kiền Khánh tông, Nhiếp Vân vô ý thức tu luyện kiếm thuật bảy ngày bảy đêm, lý giải về kiếm thuật có khả năng không bằng thiên tài kiếm đạo của bát đại tông môn. Nhưng mà lại cao hơn người bình thường quá nhiều.
Kiếm quang đâm tới dù cho uy lực không kém, nhưng mà đối với hắn mà nói, muốn ngăn cản cũng không thành vấn đề.
Két.
Dường như biết rõ Nhiếp Vân ngăn cản kiếm quang cho nên cửa đá chậm rãi mở ra. Ở phía trước mắt hắn có một bộ kiếm pháp cao ngạo.
Trên vách tường vẽ một đóa hoa mai kiêu ngạo, đứng sừng sững trong gió tuyết, lạnh lẽo bức người, một thân ngông nghênh.
Bức tranh này chỉ có rải rác vài nét bút, nhưng mà lại thể hiện ra toàn bộ hàm xúc của hoa mai, khiến cho người ta nhìn vào không nhịn được vỗ tay khen hay một tiếng.
Dưới hoa mai là khẩu quyết của một bộ kiếm pháp. Kiếm ý thông huyền, mang theo khí tức cô độc mà quạnh quẽ, vừa nhìn đã có cảm nhận được một cỗ ngạo ý đập vào mặt.
- Hàn đông mai hương... Kiếm pháp tốt.
Nhìn thấy cái tên của kiếm pháp, Nhiếp Vân không nhịn được thấp giọng hô lớn.
Bộ kiếm pháp này giống như là thích khách tuyệt thế, từng chiêu mang theo khí tức cao ngạo, lạnh lẽo. Giống như là đóa mai vàng trong trời đông giá rét, độc lập, phong tuyết, kiệt ngạo bất tuân.
- Nếu như đem bộ kiếm pháp này truyền cho đệ đệ, nhất định đệ đệ sẽ cao hứng...
Nhớ tới đệ đệ, quả thực bộ kiếm pháp này rất thích hợp với đệ ấy, kiên trì vì mộng tưởng, dù là bách hoa cũng không quan tâm, một mình ở một phương cũng can tâm tình nguyện.
Không có ý tranh giành xuân, mặc cho hoa thơm cỏ lạ ghen ghét.
Tuy rằng thưa thớt nhưng lại có mùi hương riêng biệt.
Đây mới là đệ đệ hắn.
- Không cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương thì sao có được mùi mai xông vào mũi chứ? Bộ kiếm pháp này gọi là Hàn đông mai hương, để ta thử xem.
Miệng thét dài một tiếng, Huyền Ngọc chi kiếm trong lòng bàn tay khẽ vung vẩy, kiếm quang bắn ra bốn phía, bắn ra vẻ cao ngạo vô tận, phối hợp với tâm tình tưởng nhớ đệ đệ của Nhiếp Vân lập tức thông hiểu đạo lý.
Ầm ầm.
Kiếm pháp được Nhiếp Vân luyện thành, vách tường đối diện lần nữa từ từ mở ra, làm lộ ra một đại điện rộng lớn.
Bước một bước vào trong đại điện mới liếc mắt nhìn qua, Nhiếp Vân không nhịn được hô hấp trở nên dồn dập.
Chỉ thấy trong đại điện sáng chói mắt, chất đầy linh thạch. Linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm, thậm chí còn có linh thạch thượng phẩm. Số lượng không dưới ngàn vạn, rậm rạp chằng chịt.
Hơn một ngàn vạn linh thạch?
Coi như là tuyệt thế cường giả của một trong bát đại tông môn cũng không thể thoáng cái cầm ra nhiều tài phú như vậy được.
Nhiếp Vân cảm thấy đầu óc mê muội, không dám tin tưởng.
- Có những linh thạch thượng phẩm này, có thể vận dụng Yêu Thánh cổ thi một cách hoàn mỹ. Tuy rằng hiện tại cho dù cổ thi dùng toàn bộ thực lực cũng chưa hẳn là đối thủ của ta, nhưng nếu như bất ngờ đánh lén, cũng coi như là trợ lực không kém.
Nhìn thấy linh thạch thượng phẩm đầy đất, Nhiếp Vân nắm chặt tay.
Trước đó hắn vẫn muốn tìm linh thạch thượng phẩm, nhưng mà thủy chung không có tìm được. Dù sao loại linh thạch này thực sự quá ít. Cho dù là Dịch gia, Giang gia, hai gia tộc như vậy cũng không có lấy một khỏa.
Có linh thạch Thượng phẩm, Yêu thánh cổ thi có thể xuất ra mười thành thực lực. Cho dù khi Yêu thánh cổ thi còn sống bất quá chỉ là cường giả Bất Hủ cảnh đỉnh phong, cho dù phát huy toàn bộ thực lực cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng mà bởi vì có thiên phú Huyết đồng sư, nếu như dùng để đánh lén thì mọi việc đều thuận lợi.
Hơn nữa đạt tới Bất Hủ cảnh, mật độ cơ bắp so với hắn hiện tại còn mạnh mẽ hơn không ít. Một khi tiến vào những nơi đặc thù, so với bản tôn còn an toàn hơn nhiều.
Ở ngoài cửa thạch thất của Nghiễm Minh Tử, Yêu thánh cổ thi đã bị Nguyên Hằng trưởng lão đánh cho sắp hỏng. Trước đó hắn thu nó vào trong Nạp vật đan điền, mấy ngày nay khi kích phát Kình Thiên toa cũng dùng trị liệu chi khí chữa trị nó một đoạn thời gian ngắn, cũng đã chữa trị không sai biệt lắm.
- Đáng tiếc nơi này không có linh thạch tuyệt phẩm.
Nếu như có, cũng có thể mượn linh khí trong đó một hơi đột phá tới Bất Hủ cảnh a.
Cẩn thận quan sát một vòng, Nhiếp Vân không có phát hiện ra linh thạch tuyệt phẩm cho nên đành lắc đầu.
Linh thạch tuyệt phẩm càng thêm trân quý, cơ bản chỉ có trong bát đại tông môn mới có. Nếu như nơi này có thì hắn hoàn toàn có thể mượn linh khí thuần hậu bên trong, một lần hành động đột phá bình cảnh trước mắt.
Cường giả Nguyên Thánh cảnh muốn đột phá sử dụng linh thạch trung phẩm đã đủ. Mà tích lũy của Nhiếp Vân quá mức hùng hậu, coi như là linh thạch thượng phẩm cũng không có chút tác dụng nào.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 514: Tài phú (1)
7.2/10 từ 35 lượt.