Vô Tận Đan Điền
Chương 513: Cùng lên giường a (2)
- Vậy đấu giá hội kia tổ chức lúc nào? Ở nơi nào?
Bởi vì quá mức kích động mà thanh âm của Nhiếp Vân trở nên run run.
Tiểu nhị kia cũng không thấy thanh âm hắn biến hóa mà cười, trả lời Nhiếp Vân:
- Ba ngày sau, ngay ở phòng đấu giá lớn nhất trong Bạch Nham thành, Bạch Nham đấu giá thành. Thế nào? Có phải ngươi cũng có hứng thú hay không? Hắc hắc, nếu như thiếu gia ngươi muốn đi, như vậy ta có thể lấy giúp ngươi thẻ khách quý. Trực tiếp tiến vào căn phòng xa hoa nhất. Như vậy khả năng đấu giá thành công sẽ tăng lên nhiều.
- Cho ngươi, đây là một ngàn khỏa linh thạch hạ phẩm, xem như phần thưởng. Nếu như lấy được thẻ khách quý cho ta, hơn nữa còn thăm dò được thêm tin tức, như vậy ta sẽ lại thưởng.
Hít sâu một hơi ngăn chặn trong lòng kích động, Nhiếp Vân lần nữa ném ra một túi linh thạch.
- Một ngàn khỏa?
Tiểu nhị này hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hai mắt lập tức đỏ tươi.
Một ngàn khỏa linh thạch đối với hắn mà nói là tương đương với bốn năm năm tiền công. Không ngờ tùy tiện kéo một khách hàng lại gặp phải người hào phóng như vậy. Ánh mắt hắn nhìn về phía Nhiếp Vân tràn ngập sùng bái vô cùng.
- Đi đi. Ta muốn đi tức chuẩn xác, tỷ như linh hồn thể này mua được từ đâu? Đạt được như thế nào? Có đặc tính gì.
Nhiếp Vân nói.
- Được, được. Ta lập tức đi xử lý, tuyệt đối sẽ làm tốt cho thiếu gia ngài.
Tiểu nhị vội vàng gật đầu, nói.
Trong khi hai người nói chuyện đã đi tới cửa phòng.
- Nhị vị, mời. Có gì cần thì xin nhanh chóng nói, ta nhất định sẽ làm được cho nhị vị.
Tiểu nhị đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt vui vẻ đi ra ngoài, đi chuẩn bị thẻ khách quý và gom góp tin tức.
Gian phòng kia cũng không phải rất lớn, tuy rằng bên trong mang theo linh khí nồng đậm, nhưng mà trong đó thiêu đốt một loại hương liệu đặc thù làm cho tinh thần người ta nhẹ nhàng, sảng khoái.
- Minh Tịnh đan hương? Khó trách gian phòng này lại có giá một trăm khỏa linh thạch hạ phẩm, quả thực đáng giá.
Hít sâu mùi hương, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng rồi nói.
- Minh Tịnh đan hương? Đây là thứ gì vậy?
Dịch Thanh bên cạnh có chút không rõ.
- Tu luyện giả chúng ta tâm tình là quan trọng nhất, tâm tình không đủ tu luyện không tiến triển, nôn nóng. Tu luyện quá nhanh sẽ bạo ngược. Mà Minh Tịnh đan này là một loại đồ vật có thể khiến cho tâm cảnh người ta thanh tỉnh, rất là trân quý. Tuy nhiên loại đan dược này lại rất khó luyện thành. Cho dù là chất cặn bã trong quá trình luyện dược cũng có thể làm thành đan hương. Sau khi đốt, người ta hít vào là tâm tình vui sướng, tinh thần nhẹ nhàng. Cho dù không có công hiệu như là Minh Tịnh đan nhưng mà cũng coi như là vận phẩm trân quý. Riêng đan hương này chỉ sợ cũng tốn mười khỏa linh thạch hạ phẩm.
Nhiếp Vân giải thích.
Mặc dù biết rất ít về Bạch Nham thành, nhưng mà đối với các loại đồ vật ở Phù Thiên đại lục Nhiếp Vân lại biết rất rõ. Loại đan hương này cho dù không tính là bảo bối, nhưng mà cũng là đồ vật hiếm thấy.
Hồng Tân lâu có thể đốt thứ này cũng đã nói rõ bọn hắn chí ít cũng có một vị Luyện đan sư cung phụng.
Tuy nhiên hiển nhiên vị luyện đan sư này không có cấp bậc cao, nếu không cho dù Hồng Tân lâu có quy mô lớn hơn gấp chục lần cũng chưa chắc đã mời được tới.
Luyện Đan sư ở Phù Thiên đại lục cũng vô cùng nổi tiếng.
- Quả nhiên là thế. Tâm tình ta vừa rồi còn có chút nôn nóng, sau khi hít mấy hơi quả nhiên giảm bớt không ít.
Nghe thấy Nhiếp Vân nói vậy, Dịch Thanh hít sâu mấy hơi, cảm thấy tâm tình nóng nảy thoáng cái trở nên lắng đọng. Hai mắt nàng không khỏi sáng ngời.
- Ha ha.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, Nhiếp Vân cười một tiếng.
- Được rồi, liên tục phi hành vài ngày đoán chừng đã mệt, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi.
- Được.
Nghe Nhiếp Vân nói tới nghỉ ngơi, sắc mặt Dịch Thanh thoáng cái trở nên đỏ bừng. Đường đường là cường giả Pháp lực cảnh, thoáng cái đã biến thành nữ hài thẹn thùng nhà bên, hai tay xoa chéo áo, thanh âm như là muỗi kêu.
- Nơi này chỉ có một giường, nếu không... Ngươi cũng lên đi... Ta... Ta không ngại.
- Cùng lên sao? Khục khục...
Nghe thấy nữ tử này nói vậy, sắc mặt Nhiếp Vân thoáng cái trở nên cổ quái, thiếu chút nữa bị nước miếng của chính bản thân làm so sặc chết.
Theo lời hắn nghỉ ngơi chỉ là tu luyện mà thôi, cường giả Bí cảnh vốn không cần ngủ. Sao nghe lời Dịch Thanh nói lại giống như có hàm nghĩa khác như vậy chứ?
Đổ mồ hôi, tuy rằng hắn là chính nhân quân tử, nhưng cũng là nam nhân. Hơn nữa nàng lại xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ nàng không sợ mình trực tiếp xử nàng tại chỗ hay sao?
Nghĩ vậy hắn quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một tia khẩn trương trong mắt Dịch Thanh.
Mà ở chỗ sâu trong sự khẩn trương kia lại có một tia chờ mong yếu ớt...
- Ta còn có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi tự mình nghỉ ngơi đi.
Tuy rằng là nam nhân bình thường, thân thể cũng không thành vấn đề nhưng mà Nhiếp Vân vẫn lắc đầu, quay người rời đi. Cảm tình kiếp trước hắn còn chưa xử lý tốt, kiếp này vẫn không nên lưu tình a.
Thấy thiếu niên rời đi có chút chật vật, khóe miệng Dịch Thanh nở nụ cười. Tuy nhiên trong mắt nàng lại hiện lên vẻ ảm đạm, thở dài sâu kín một tiếng.
Thiếu niên này từ lúc bắt đầu ở hoang dã cứu nàng thì đã tiến vào trong lòng nàng rồi. Tuy rằng cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân đã cũ, nhưng mà lực sát thương vẫn không tệ. Trên thực tế đoạn đường này đồng hành, phần cảm giác đặc thù kia lại càng thêm nồng đậm.
Từ nhỏ tới lớn bởi vì nàng là thiên phú đặc thù cho nên thực lực viễn siêu người cùng lứa. Cho tới nay còn chưa có nam nhân nào tiến vào được trong mắt nàng. Thế nhưng nam nhân này chẳng những thực lực mạnh mẽ mà thiên phú cũng như nàng. Chỉ bằng vào điểm này đã được nàng tán thành.
Tuy nhiên... Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Thiếu niên này dường như chỉ coi nàng là một bằng hữu bình thường... Mà hắn, cho dù hắn không có nói rõ ra điều gì, nhưng mà từ trong mắt đối phương nàng có thể nhận ra được, nhất định đối phương có người trong lòng.
- Ta sẽ cố gắng tu luyện, làm cho ngươi chính thức coi trọng ta. Để cho ngươi biết ta không chênh lệch với người khác.
Bàn tay trắng như ngọc của nàng khẽ xiết chặt, miệng hừ nhẹ một tiếng. Trong đôi mắt sáng lóe lên vẻ kiên định.
Từ nhỏ tới lớn, đồ mà Dịch Thanh muốn còn chưa bao giờ không chiếm được.
- Ài.
Ra khỏi phòng, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Cũng không phải là hắn không thích nữ nhân, mà là trước khi chuyện đệ đệ còn chưa triệt để giải quyết thì hắn tuyệt đối sẽ không muốn phương diện này. Lại nói, còn có nàng...
Vô Tận Đan Điền
Bởi vì quá mức kích động mà thanh âm của Nhiếp Vân trở nên run run.
Tiểu nhị kia cũng không thấy thanh âm hắn biến hóa mà cười, trả lời Nhiếp Vân:
- Ba ngày sau, ngay ở phòng đấu giá lớn nhất trong Bạch Nham thành, Bạch Nham đấu giá thành. Thế nào? Có phải ngươi cũng có hứng thú hay không? Hắc hắc, nếu như thiếu gia ngươi muốn đi, như vậy ta có thể lấy giúp ngươi thẻ khách quý. Trực tiếp tiến vào căn phòng xa hoa nhất. Như vậy khả năng đấu giá thành công sẽ tăng lên nhiều.
- Cho ngươi, đây là một ngàn khỏa linh thạch hạ phẩm, xem như phần thưởng. Nếu như lấy được thẻ khách quý cho ta, hơn nữa còn thăm dò được thêm tin tức, như vậy ta sẽ lại thưởng.
Hít sâu một hơi ngăn chặn trong lòng kích động, Nhiếp Vân lần nữa ném ra một túi linh thạch.
- Một ngàn khỏa?
Tiểu nhị này hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hai mắt lập tức đỏ tươi.
Một ngàn khỏa linh thạch đối với hắn mà nói là tương đương với bốn năm năm tiền công. Không ngờ tùy tiện kéo một khách hàng lại gặp phải người hào phóng như vậy. Ánh mắt hắn nhìn về phía Nhiếp Vân tràn ngập sùng bái vô cùng.
- Đi đi. Ta muốn đi tức chuẩn xác, tỷ như linh hồn thể này mua được từ đâu? Đạt được như thế nào? Có đặc tính gì.
Nhiếp Vân nói.
- Được, được. Ta lập tức đi xử lý, tuyệt đối sẽ làm tốt cho thiếu gia ngài.
Tiểu nhị vội vàng gật đầu, nói.
Trong khi hai người nói chuyện đã đi tới cửa phòng.
- Nhị vị, mời. Có gì cần thì xin nhanh chóng nói, ta nhất định sẽ làm được cho nhị vị.
Tiểu nhị đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt vui vẻ đi ra ngoài, đi chuẩn bị thẻ khách quý và gom góp tin tức.
Gian phòng kia cũng không phải rất lớn, tuy rằng bên trong mang theo linh khí nồng đậm, nhưng mà trong đó thiêu đốt một loại hương liệu đặc thù làm cho tinh thần người ta nhẹ nhàng, sảng khoái.
- Minh Tịnh đan hương? Khó trách gian phòng này lại có giá một trăm khỏa linh thạch hạ phẩm, quả thực đáng giá.
Hít sâu mùi hương, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng rồi nói.
- Minh Tịnh đan hương? Đây là thứ gì vậy?
Dịch Thanh bên cạnh có chút không rõ.
- Tu luyện giả chúng ta tâm tình là quan trọng nhất, tâm tình không đủ tu luyện không tiến triển, nôn nóng. Tu luyện quá nhanh sẽ bạo ngược. Mà Minh Tịnh đan này là một loại đồ vật có thể khiến cho tâm cảnh người ta thanh tỉnh, rất là trân quý. Tuy nhiên loại đan dược này lại rất khó luyện thành. Cho dù là chất cặn bã trong quá trình luyện dược cũng có thể làm thành đan hương. Sau khi đốt, người ta hít vào là tâm tình vui sướng, tinh thần nhẹ nhàng. Cho dù không có công hiệu như là Minh Tịnh đan nhưng mà cũng coi như là vận phẩm trân quý. Riêng đan hương này chỉ sợ cũng tốn mười khỏa linh thạch hạ phẩm.
Nhiếp Vân giải thích.
Mặc dù biết rất ít về Bạch Nham thành, nhưng mà đối với các loại đồ vật ở Phù Thiên đại lục Nhiếp Vân lại biết rất rõ. Loại đan hương này cho dù không tính là bảo bối, nhưng mà cũng là đồ vật hiếm thấy.
Hồng Tân lâu có thể đốt thứ này cũng đã nói rõ bọn hắn chí ít cũng có một vị Luyện đan sư cung phụng.
Tuy nhiên hiển nhiên vị luyện đan sư này không có cấp bậc cao, nếu không cho dù Hồng Tân lâu có quy mô lớn hơn gấp chục lần cũng chưa chắc đã mời được tới.
Luyện Đan sư ở Phù Thiên đại lục cũng vô cùng nổi tiếng.
- Quả nhiên là thế. Tâm tình ta vừa rồi còn có chút nôn nóng, sau khi hít mấy hơi quả nhiên giảm bớt không ít.
Nghe thấy Nhiếp Vân nói vậy, Dịch Thanh hít sâu mấy hơi, cảm thấy tâm tình nóng nảy thoáng cái trở nên lắng đọng. Hai mắt nàng không khỏi sáng ngời.
- Ha ha.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, Nhiếp Vân cười một tiếng.
- Được rồi, liên tục phi hành vài ngày đoán chừng đã mệt, ngươi ở đây nghỉ ngơi đi.
- Được.
Nghe Nhiếp Vân nói tới nghỉ ngơi, sắc mặt Dịch Thanh thoáng cái trở nên đỏ bừng. Đường đường là cường giả Pháp lực cảnh, thoáng cái đã biến thành nữ hài thẹn thùng nhà bên, hai tay xoa chéo áo, thanh âm như là muỗi kêu.
- Nơi này chỉ có một giường, nếu không... Ngươi cũng lên đi... Ta... Ta không ngại.
- Cùng lên sao? Khục khục...
Nghe thấy nữ tử này nói vậy, sắc mặt Nhiếp Vân thoáng cái trở nên cổ quái, thiếu chút nữa bị nước miếng của chính bản thân làm so sặc chết.
Theo lời hắn nghỉ ngơi chỉ là tu luyện mà thôi, cường giả Bí cảnh vốn không cần ngủ. Sao nghe lời Dịch Thanh nói lại giống như có hàm nghĩa khác như vậy chứ?
Đổ mồ hôi, tuy rằng hắn là chính nhân quân tử, nhưng cũng là nam nhân. Hơn nữa nàng lại xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ nàng không sợ mình trực tiếp xử nàng tại chỗ hay sao?
Nghĩ vậy hắn quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một tia khẩn trương trong mắt Dịch Thanh.
Mà ở chỗ sâu trong sự khẩn trương kia lại có một tia chờ mong yếu ớt...
- Ta còn có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi tự mình nghỉ ngơi đi.
Tuy rằng là nam nhân bình thường, thân thể cũng không thành vấn đề nhưng mà Nhiếp Vân vẫn lắc đầu, quay người rời đi. Cảm tình kiếp trước hắn còn chưa xử lý tốt, kiếp này vẫn không nên lưu tình a.
Thấy thiếu niên rời đi có chút chật vật, khóe miệng Dịch Thanh nở nụ cười. Tuy nhiên trong mắt nàng lại hiện lên vẻ ảm đạm, thở dài sâu kín một tiếng.
Thiếu niên này từ lúc bắt đầu ở hoang dã cứu nàng thì đã tiến vào trong lòng nàng rồi. Tuy rằng cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân đã cũ, nhưng mà lực sát thương vẫn không tệ. Trên thực tế đoạn đường này đồng hành, phần cảm giác đặc thù kia lại càng thêm nồng đậm.
Từ nhỏ tới lớn bởi vì nàng là thiên phú đặc thù cho nên thực lực viễn siêu người cùng lứa. Cho tới nay còn chưa có nam nhân nào tiến vào được trong mắt nàng. Thế nhưng nam nhân này chẳng những thực lực mạnh mẽ mà thiên phú cũng như nàng. Chỉ bằng vào điểm này đã được nàng tán thành.
Tuy nhiên... Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Thiếu niên này dường như chỉ coi nàng là một bằng hữu bình thường... Mà hắn, cho dù hắn không có nói rõ ra điều gì, nhưng mà từ trong mắt đối phương nàng có thể nhận ra được, nhất định đối phương có người trong lòng.
- Ta sẽ cố gắng tu luyện, làm cho ngươi chính thức coi trọng ta. Để cho ngươi biết ta không chênh lệch với người khác.
Bàn tay trắng như ngọc của nàng khẽ xiết chặt, miệng hừ nhẹ một tiếng. Trong đôi mắt sáng lóe lên vẻ kiên định.
Từ nhỏ tới lớn, đồ mà Dịch Thanh muốn còn chưa bao giờ không chiếm được.
- Ài.
Ra khỏi phòng, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Cũng không phải là hắn không thích nữ nhân, mà là trước khi chuyện đệ đệ còn chưa triệt để giải quyết thì hắn tuyệt đối sẽ không muốn phương diện này. Lại nói, còn có nàng...
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 513: Cùng lên giường a (2)
7.2/10 từ 35 lượt.