Vô Tận Đan Điền
Chương 348: Phiền não của Bách Hoa Tu (thượng)
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Ngay khi thể xác và tinh thần của Nhiếp Vân đắm chìm ở trong tự trách, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân sàn sạt, quay đầu nhìn lại, Bách Hoa Tu nhẹ nhàng đi tới.
Lúc này Bách Hoa Tu như trước quần áo trắng tinh, ánh trăng chiếu xuống trắng noãn thắng tuyết, cả người như tiên tử đắm chìm trong Nguyệt cung, cao thượng, thánh khiết.
- Như thế nào, có tâm sự?
Thấy thiếu niên một người đứng ở dưới ánh trăng nặng nề không nói, Bách Hoa Tu nhẹ nhàng hỏi một câu.
- Ha hả, không có gì, ngươi trễ như vậy còn không ngủ, chẳng lẽ cũng có tâm sự?
Nhiếp Vân không muốn nhiều lời chuyện của mình, mở miệng hỏi.
- Ngày mai phải đến Quang Minh thành rồi, ta ngủ không được!
Bách Hoa Tu bất đắc dĩ lắc đầu.
- Nhìn bộ dạng dẫn đường của ngươi, hẳn là rất quen thuộc Quang Minh thành, chẳng lẽ trước kia ngươi cũng là người của Quang Minh thành?
Nhiếp Vân có chút nghi hoặc.
Một đường đều do Bách Hoa Tu dẫn đường, xem ra nàng rất quen thuộc Quang Minh thành, chẳng lẽ trước kia chính là người trong chỗ này? Bằng không làm sao có thể quen thuộc như vậy!
- Ân, ta từ nhỏ ở Quang Minh thành lớn lên, cùng Mộc Thắng Tuyết là sư huynh muội!
Nhìn ánh trăng sáng tỏ, gió nhẹ xuy phất, áo trắng bay phất phới, Bách Hoa Tu cũng tiến nhập ký ức, chậm rãi nói:
- Ta là đệ tử của Quang Minh thành Kiền Khánh Tông, bởi vì hôn ước mới bỏ đi!
- Kiền Khánh Tông? Đào hôn?
- Kiền Khánh Tông là tông môn lớn nhất của Thần Thánh đế quốc, thế nhân đều nghĩ Thần Thánh đế quốc chỉ có một cường giả Bí Cảnh, kỳ thật bọn họ không biết, Kiền Khánh Tông tông chủ, cũng chính là sư phụ ta, cũng là cường giả Bí Cảnh, hơn nữa 80 năm trước cũng đã thăng cấp Bí Cảnh rồi, thực lực bây giờ chỉ sợ càng mạnh!
Trên mặt Bách Hoa Tu sinh ra bất đắc dĩ.
- Năm đó ta tu luyện tới Chí Tôn, thiên phú được cho là tốt nhất của toàn bộ tông môn, ở trong một lần thí luyện, nhận thức đương kim hoàng đế của Thần Thánh đế quốc, hắn đối với ta rất ân cần, thậm chí ủy thác lão tổ cầu thân Kiền Khánh Tông!
- Sư phụ đáp ứng mà không hỏi ý kiến của ta, khi đó ta một lòng tu luyện, thà chết chứ không chịu khuất phục, vì thế trộm ly khai sư môn, chạy trốn tới Thần Phong đế quốc! Bởi vì phản bội tông môn, bị vây giết, bị tổn thương rất nặng, đến cuối cùng, vẫn là sư phụ niệm tình sư đồ, mới thả một con ngựa! Ta cũng bởi vậy dưỡng thương vài thập niên, tu vi không tiến, bằng không, thực lực bây giờ làm sao có thể còn thấp hơn Mộc Thắng Tuyết!
- Ngươi cũng bị bức quá hôn? Vậy vì sao ngươi còn muốn Lạc Khuynh Thành gả cho Triệu Hưng Phổ?
Nhiếp Vân nghi hoặc.
Mình chịu tội qua, bị người bức đào hôn, dựa theo đạo lý, có thể thể hội loại cảm thụ này, sẽ không để cho đồ đệ cũng đi đường xưa của mình, Nhiếp Vân như thế nào cũng không thể tưởng được, vì sao nàng không quan tâm Lạc Khuynh Thành như vậy, mặc kệ đối phương gả cho Triệu Hưng Phổ, một người mình không hề yêu thương.
- Ta năm đó bị buộc đào hôn, không ai cứu ta, hết thảy đều dựa vào mình, ta không hi vọng đồ đệ là người nhu nhược, muốn hạnh phúc, tự mình theo đuổi, hết thảy đều chờ đợi ta an bài, đây không phải là đồ đệ của ta!
Bách Hoa Tu thản nhiên nói.
- ...
Nhiếp Vân không nghĩ tới người này ý tưởng quái dị như thế, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bất quá ngẫm lại cũng bình thường, ngày đó nàng bị Kiền Khánh Tông đuổi giết, đã gặp phải rất nhiều cực khổ, chịu qua cảm tình thương tổn, tâm lý khẳng định không quá tốt nha.
Nếu như Bách Hoa Tu biết ý tưởng của Nhiếp Vân, chỉ sợ sẽ trực tiếp phun ra một ngụm lão huyết, tươi sống tức chết, ngươi mới không tốt, cả nhà ngươi cũng không tốt...
- Ta ly khai Kiền Khánh Tông, toàn bộ tông môn đều coi ta là phản đồ, ai, quên đi, nói nhiều như vậy cũng vô dụng, đi từng bước xem từng bước đi!
Bách Hoa Tu lắc đầu.
- Không cần lo lắng, thực lực của ngươi bây giờ, Thiên bảng Top 3 tuyệt đối có thể xếp vào, chỉ cần cường giả Bí Cảnh cùng tiềm lực bảng không ra tay, hẳn là không ai thương tổn được rồi, không cần phải phiền não!
Biết đối phương khẳng định có không ít bí mật, Nhiếp Vân cũng không muốn hỏi nhiều, tùy ý an ủi một câu.
- Đa tạ an ủi của ngươi, ta đi về trước!
Bách Hoa Tu không biết nghĩ tới điều gì, thở dài một tiếng, xoay người đi đến sơn động.
Bách Hoa Tu đi trở về sơn động, Nhiếp Vân lại ở trong cốc đợi một hồi, lúc này mới đi trở về.
Mọi người đều tự củng cố thực lực bạo tăng, khôi phục thể lực. Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, tinh thần mọi người chấn hưng, ngay cả khí tức của Tiểu Phong cũng hùng hậu không ít.
Trong bảo khố của Tử Quỳnh Sơn Mạch có không ít đan dược cho Bí Cảnh củng cố tu vi. Ngày hôm qua Nhiếp Vân cho hắn phục dụng, qua một đêm, pháp lực trong cơ thể không tăng nhiều hơn bao nhiêu, nhưng sức chiến đấu lại tăng lên gấp đôi!
Trong bảo khố bảo vật nhiều đếm không xuể, duy nhất làm cho Nhiếp Vân tiếc nuối chính là không tìm được vật phẩm đặc thù có thể làm cho vô danh pháp quyết vận chuyển.
Vô danh pháp quyết không thể vận chuyển, đan điền liền như trước bảo trì mười, không thể tăng trưởng.
Bất quá thập đại đan điền đối với Nhiếp Vân mà nói đã rất đáng sợ, đổi lại kiếp trước, nghĩ cũng không dám nghĩ!
Lạc Khuynh Thành trải qua một đêm điều tức, cũng không sai biệt lắm củng cố Chí Tôn cấp, bất quá muốn hoàn toàn vận dụng tự nhiên, còn cần kinh nghiệm đủ loại chiến đấu, chiến đấu mới là phương thức để người ta tiến bộ tốt nhất.
- Đi thôi!
Thấy mọi người chuẩn bị thỏa đáng, Nhiếp Vân phân phó một tiếng.
Bây giờ cách Quang Minh thành đã không xa lắm rồi, cũng không cần Bách Hoa Tu tiếp tục dẫn đường.
Một đường phi hành, không đến nửa ngày liền nhìn thấy một tòa thành thị cự đại vắt ngang ở trước mặt, mặt tường cao ngất xuyên thẳng tận trời, phía trên có đủ loại trận pháp rậm rạp, một khi thúc dục, chắc chắn dị thường cường đại, cho dù cường giả Chí Tôn muốn phá vỡ cũng khó khăn.
Bên trong thành cao lầu đứng vững, tiếng người như sôi, náo nhiệt nói không nên lời.
Nếu nói nơi này là thành thị mà nói, Thần Phong thành chính là sơn thôn xa xôi, hai người hoàn toàn không có khả năng so sánh!
Cửa thành có hai hàng binh sĩ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, từng cái đều hai mắt ẩn ẩn, huyệt Thái Dương lồi ra, vừa thấy liền biết Khí Hải tu luyện đến cảnh giới nhất định, ít nhất đạt tới Thành Cương Cảnh!
Binh sĩ thủ cửa thành cũng đạt tới Thành Cương Cảnh, đủ thấy đáng sợ!
Vô Tận Đan Điền
Ngay khi thể xác và tinh thần của Nhiếp Vân đắm chìm ở trong tự trách, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân sàn sạt, quay đầu nhìn lại, Bách Hoa Tu nhẹ nhàng đi tới.
Lúc này Bách Hoa Tu như trước quần áo trắng tinh, ánh trăng chiếu xuống trắng noãn thắng tuyết, cả người như tiên tử đắm chìm trong Nguyệt cung, cao thượng, thánh khiết.
- Như thế nào, có tâm sự?
Thấy thiếu niên một người đứng ở dưới ánh trăng nặng nề không nói, Bách Hoa Tu nhẹ nhàng hỏi một câu.
- Ha hả, không có gì, ngươi trễ như vậy còn không ngủ, chẳng lẽ cũng có tâm sự?
Nhiếp Vân không muốn nhiều lời chuyện của mình, mở miệng hỏi.
- Ngày mai phải đến Quang Minh thành rồi, ta ngủ không được!
Bách Hoa Tu bất đắc dĩ lắc đầu.
- Nhìn bộ dạng dẫn đường của ngươi, hẳn là rất quen thuộc Quang Minh thành, chẳng lẽ trước kia ngươi cũng là người của Quang Minh thành?
Nhiếp Vân có chút nghi hoặc.
Một đường đều do Bách Hoa Tu dẫn đường, xem ra nàng rất quen thuộc Quang Minh thành, chẳng lẽ trước kia chính là người trong chỗ này? Bằng không làm sao có thể quen thuộc như vậy!
- Ân, ta từ nhỏ ở Quang Minh thành lớn lên, cùng Mộc Thắng Tuyết là sư huynh muội!
Nhìn ánh trăng sáng tỏ, gió nhẹ xuy phất, áo trắng bay phất phới, Bách Hoa Tu cũng tiến nhập ký ức, chậm rãi nói:
- Ta là đệ tử của Quang Minh thành Kiền Khánh Tông, bởi vì hôn ước mới bỏ đi!
- Kiền Khánh Tông? Đào hôn?
- Kiền Khánh Tông là tông môn lớn nhất của Thần Thánh đế quốc, thế nhân đều nghĩ Thần Thánh đế quốc chỉ có một cường giả Bí Cảnh, kỳ thật bọn họ không biết, Kiền Khánh Tông tông chủ, cũng chính là sư phụ ta, cũng là cường giả Bí Cảnh, hơn nữa 80 năm trước cũng đã thăng cấp Bí Cảnh rồi, thực lực bây giờ chỉ sợ càng mạnh!
Trên mặt Bách Hoa Tu sinh ra bất đắc dĩ.
- Năm đó ta tu luyện tới Chí Tôn, thiên phú được cho là tốt nhất của toàn bộ tông môn, ở trong một lần thí luyện, nhận thức đương kim hoàng đế của Thần Thánh đế quốc, hắn đối với ta rất ân cần, thậm chí ủy thác lão tổ cầu thân Kiền Khánh Tông!
- Sư phụ đáp ứng mà không hỏi ý kiến của ta, khi đó ta một lòng tu luyện, thà chết chứ không chịu khuất phục, vì thế trộm ly khai sư môn, chạy trốn tới Thần Phong đế quốc! Bởi vì phản bội tông môn, bị vây giết, bị tổn thương rất nặng, đến cuối cùng, vẫn là sư phụ niệm tình sư đồ, mới thả một con ngựa! Ta cũng bởi vậy dưỡng thương vài thập niên, tu vi không tiến, bằng không, thực lực bây giờ làm sao có thể còn thấp hơn Mộc Thắng Tuyết!
- Ngươi cũng bị bức quá hôn? Vậy vì sao ngươi còn muốn Lạc Khuynh Thành gả cho Triệu Hưng Phổ?
Nhiếp Vân nghi hoặc.
Mình chịu tội qua, bị người bức đào hôn, dựa theo đạo lý, có thể thể hội loại cảm thụ này, sẽ không để cho đồ đệ cũng đi đường xưa của mình, Nhiếp Vân như thế nào cũng không thể tưởng được, vì sao nàng không quan tâm Lạc Khuynh Thành như vậy, mặc kệ đối phương gả cho Triệu Hưng Phổ, một người mình không hề yêu thương.
- Ta năm đó bị buộc đào hôn, không ai cứu ta, hết thảy đều dựa vào mình, ta không hi vọng đồ đệ là người nhu nhược, muốn hạnh phúc, tự mình theo đuổi, hết thảy đều chờ đợi ta an bài, đây không phải là đồ đệ của ta!
Bách Hoa Tu thản nhiên nói.
- ...
Nhiếp Vân không nghĩ tới người này ý tưởng quái dị như thế, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bất quá ngẫm lại cũng bình thường, ngày đó nàng bị Kiền Khánh Tông đuổi giết, đã gặp phải rất nhiều cực khổ, chịu qua cảm tình thương tổn, tâm lý khẳng định không quá tốt nha.
Nếu như Bách Hoa Tu biết ý tưởng của Nhiếp Vân, chỉ sợ sẽ trực tiếp phun ra một ngụm lão huyết, tươi sống tức chết, ngươi mới không tốt, cả nhà ngươi cũng không tốt...
- Ta ly khai Kiền Khánh Tông, toàn bộ tông môn đều coi ta là phản đồ, ai, quên đi, nói nhiều như vậy cũng vô dụng, đi từng bước xem từng bước đi!
Bách Hoa Tu lắc đầu.
- Không cần lo lắng, thực lực của ngươi bây giờ, Thiên bảng Top 3 tuyệt đối có thể xếp vào, chỉ cần cường giả Bí Cảnh cùng tiềm lực bảng không ra tay, hẳn là không ai thương tổn được rồi, không cần phải phiền não!
Biết đối phương khẳng định có không ít bí mật, Nhiếp Vân cũng không muốn hỏi nhiều, tùy ý an ủi một câu.
- Đa tạ an ủi của ngươi, ta đi về trước!
Bách Hoa Tu không biết nghĩ tới điều gì, thở dài một tiếng, xoay người đi đến sơn động.
Bách Hoa Tu đi trở về sơn động, Nhiếp Vân lại ở trong cốc đợi một hồi, lúc này mới đi trở về.
Mọi người đều tự củng cố thực lực bạo tăng, khôi phục thể lực. Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, tinh thần mọi người chấn hưng, ngay cả khí tức của Tiểu Phong cũng hùng hậu không ít.
Trong bảo khố của Tử Quỳnh Sơn Mạch có không ít đan dược cho Bí Cảnh củng cố tu vi. Ngày hôm qua Nhiếp Vân cho hắn phục dụng, qua một đêm, pháp lực trong cơ thể không tăng nhiều hơn bao nhiêu, nhưng sức chiến đấu lại tăng lên gấp đôi!
Trong bảo khố bảo vật nhiều đếm không xuể, duy nhất làm cho Nhiếp Vân tiếc nuối chính là không tìm được vật phẩm đặc thù có thể làm cho vô danh pháp quyết vận chuyển.
Vô danh pháp quyết không thể vận chuyển, đan điền liền như trước bảo trì mười, không thể tăng trưởng.
Bất quá thập đại đan điền đối với Nhiếp Vân mà nói đã rất đáng sợ, đổi lại kiếp trước, nghĩ cũng không dám nghĩ!
Lạc Khuynh Thành trải qua một đêm điều tức, cũng không sai biệt lắm củng cố Chí Tôn cấp, bất quá muốn hoàn toàn vận dụng tự nhiên, còn cần kinh nghiệm đủ loại chiến đấu, chiến đấu mới là phương thức để người ta tiến bộ tốt nhất.
- Đi thôi!
Thấy mọi người chuẩn bị thỏa đáng, Nhiếp Vân phân phó một tiếng.
Bây giờ cách Quang Minh thành đã không xa lắm rồi, cũng không cần Bách Hoa Tu tiếp tục dẫn đường.
Một đường phi hành, không đến nửa ngày liền nhìn thấy một tòa thành thị cự đại vắt ngang ở trước mặt, mặt tường cao ngất xuyên thẳng tận trời, phía trên có đủ loại trận pháp rậm rạp, một khi thúc dục, chắc chắn dị thường cường đại, cho dù cường giả Chí Tôn muốn phá vỡ cũng khó khăn.
Bên trong thành cao lầu đứng vững, tiếng người như sôi, náo nhiệt nói không nên lời.
Nếu nói nơi này là thành thị mà nói, Thần Phong thành chính là sơn thôn xa xôi, hai người hoàn toàn không có khả năng so sánh!
Cửa thành có hai hàng binh sĩ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, từng cái đều hai mắt ẩn ẩn, huyệt Thái Dương lồi ra, vừa thấy liền biết Khí Hải tu luyện đến cảnh giới nhất định, ít nhất đạt tới Thành Cương Cảnh!
Binh sĩ thủ cửa thành cũng đạt tới Thành Cương Cảnh, đủ thấy đáng sợ!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 348: Phiền não của Bách Hoa Tu (thượng)
7.2/10 từ 35 lượt.