Vô Tận Đan Điền
Chương 2190: Đệ đệ dặn dò
Suy nghĩ một lúc Nhiếp Vân cũng giật mình, Nhiếp Đồng thật sự là Tu La Vương trọng sinh, người sau chính là cường giả phong vương, tự nhiên có được hỗn độn tán thành, cả hai tranh đoạt trên thực tế là ý thức tranh đoạt với nhau, người ngoài không thể nhúng tay.
Ngẩng đầu nhìnlên, quả nhiên nhìn thấy Nhiếp Đồng và đầu lâu chỉ là ý niệm lắc lư mà thôi, bọn họ đang giằng co với nhau.
- Ca ca, nếu như ngươi thật muốn giúp ta, trên người của ta có ngọc bài màu vàng, sau khi đưa vào trong ngọc bài sẽ tự động hiện ra chuyện cần làm, tổng cộng có ba kiện, làm thành chuyện đầu tiên, chuyện thứ hai sẽ xuất hiện, nếu như hoàn thành ba chuyện, ta hoàn toàn có dễ dàng đạt được quyền khống chế, một lần hành động trở thành cường giả phong vương!
- Yên tâm đi, ta đang giằng co với hắn, trong một năm hắn không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được hắn, chỉ cần trong vòng một năm hoàn thành ba chuyện này là được.
Nhiếp Đồng nói.
- Ah? Còn có chuyện này? Ta sẽ đi làm ngay.
Cảm nhận được ý niệm của đệ đệ lo lắng, Nhiếp Vân vội vàng gật đầu, tinh thần khẽ động và rời khỏi thân thể Nhiếp Đồng.
Tu La Vương là cường giả phong vương, tuy bịđaám người A Dục Vương liên hợp vây công, khẳng định còn lưu lại rất nhiều thủ đoạn, một lần hành động phục sinh, một lần nữa khống chế thiên hạ.
Có lẽ Nhiếp Đồng chính là một trong những thủ đoạn của hắn, chỉ có điều hắn không nghĩ tới Nhiếp Đồng có ý thức tự nhiên của mình, hơn nữa càng ngày càng mạnh, thậm chí đã có thể triệt để tiêu diệt bản tôn.
- Nếu như Nhiếp Đồng có thể đạt được thực lực cường giả phong vương, chẳng khác nào triệt để thay thế Tu La Vương!
Tinh thần trở lại thân thể, Nhiếp Vân thở ra một hơi, trong mắt bắn ra hào qung sáng ngời.
Cho dù vì đệ đệ hay bản bản thân có thể nói rõ thân phận quang minh chính đại trong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, hắn phải mau chóng hoàn thành ba chuyện đệ đệ cần làm.
Lại nói nếu đệ đệ một lần nữa có được thực lực phong vương, phục sinh Đạm Thai Lăng Nguyệt là chuyện vô cùng đơn giản, cũng không phải vấn đề quá lớn.
Bàn tay vươn lên, ngọc bài màu vàng trong người Nhiếp Đồng xuất hiện trong tay hắn.
Hắn rót tiên lực vào trong, Nhiếp Vân cau mày thật nhanh.
Phía trên viết một hàng chữ —— Đạt được Kiền Huyết Long Ấn.
- Kiền Huyết Long Ấn là cái gì? Chẳng lẽ có quan hệ với Kiền Huyết vương triều?
Trong nội tâm nghi hoặc, hắn thu ngọc bài vào trong đan điền, thân thể hắn đi vào trong nạp vật thế giới, hắn nhìn Phục Giang vương tử.
- Bẩm chủ nhân, Kiền Huyết Long Ấn là ngọc tỷ hoàng đế của Kiền Huyết vương triều, đại biểu quyền lợi cao nhất của vương triều!
Phục Giang vương tử không biết vì sao chủ nhân hỏi chuyện này, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng vẫn trả lời.
- Ngọc tỷ hoàng đế Kiền Huyết vương triều?
Trái tim Nhiếp Vân co lại.
Hắn cũng không biết có thể lấy được đồ chơi này hay không.
Trước kia Phục Giang vương tử đã từng nói qua, Kiền Huyết Đại Đế là cường giả nửa bước chúa tể Đại Tam trọng, chỉ sợ đã lĩnh ngộ hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo, khoảng cách chúa tể chỉ còn một bước mà thôi, cường giả như vậy giư tay có thể hái cao, hủy diệt thiên địa, lấy ngọc tỷ trong tay của hắn... Độ khó to lớn làm người ta cảm thấy bất lực.
Nếu đệ đệ nói ra chuyện này tất nhiên có đạo lý của hắn, vì Nhiếp Đông cho nên không thể từ chối.
Đứng nguyên tại chỗ, hỏi một hồi về chuyện Kiền Huyết vương triều, Nhiếp Vân lúc này mới quay về Thiên Huyền điện.
May mắn lúc trước lưu Phục Giang vương tử sống sót, bằng không hắn không biết làm nhiệm vụ này thế nào.
- Đừng nghĩ chuyện này, sau khi ra khỏi nơi này rồi nói sau.
Suy nghĩ một lúc cũng không biết làm cách nào lấy Kiền Huyết Long Ấ, Nhiếp Vân lắc đầu, thân thể biến mất và quay lại thần điện.
Trước kia bị đám người Tô Lâm đuổi theo, bị ép tiến vào Thiên Huyền điện, lúc này đã đánh chết đám người, bọn chúng biến thành chất dinh dưỡng của Thiên Tâm Đằng, một vào một ra, chênh lệch to lớn làm người ta cảm thán.
- Hẳn tượng đá này do Tu La Vương lưu lại, trong đó ẩn chứa tàn niệm của Tu La Vương, bằng không cũng không có khả năng tranh đoạt quyền khống chế thân thể với Nhiếp Đồng.
Sau khi thu Thiên Huyền điện, Nhiếp Vân nhìn gian phòng trước mặt.
Một pho tượng to lớn đứng cách đó không xa, nó mang theo uy nghiêm bao quát bầu trời và giống đệ đệ Nhiếp Đồng như đúc, lúc này nhiếp Vân bay thẳng về phía trước.
Lúc này không còn áp bách, hắn đi tới pho tượng.
- Không dúng, việc trong thượng cổ chiến trường không có khả năng giấu diếm được đám người A Dục Vương, tượng đá to lớn như thế thực có thể lưu tàn hồn Tu La Vương mà không bị phát hiện sao?
Nhiếp Vân cau mày.
- Hay là thủ đoạn của Tu La Vương vượt qua ba phong vương khác, làm cho đối phương không chú ý tới nơi này?
Vừa rồi trong người Nhiếp Đồng có ý thức cường đại vô biên,, còn được hỗn độn phong vương tán thành, ý thức cường đại như thế giấu ở nơi này, muốn nói đám người A Dục Vương không phát hiện thì đánh chết hắn cũng không tin.
Đương nhiên, cùng là cường giả phong vương, rất có thể thực lực Tu La Vương đã vượt qua đám người A Dục Vương, lúc này mới bị ghen ghét và liên thủ chém giết.
Cho dù như thế nào, những chuyện này đều là bí mật thượng cổ, trước khi Nhiếp Đồng triệt để khôi phục trí nhớ sẽ không biết rõ, so với việc hắn ở đây phỏng đoán lung tung, còn không bằng mau chóng hoàn thành chuyện Nhiếp Đồng bàn giao.
- Tại sao nơi này không có Hỗn Độn Vương Thạch và chúa tể thần binh?
Hắn đi quanh tượng đá một vòng, hắn cẩn thận quan sát gian phòng và chung quanh một vòng, cũng không tìm được một viên Hỗn Độn Vương Thạch nào khác, Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái.
Ngay cả cung điện Cực Thiên Vương cũng có thể tìm được Hỗn Độn Vương Thạch, vì sao nơi này không có? Vương Thạch không phải từ nơi này rơi xuống thập tuyệt cổ địa sao?
Về phần chúa tể thần binh, đám người Tô Lâm cũng chỉ nghe nói mà không dám xác định, tìm một vòng không có phát hiện, Nhiếp Vân đành phải thất vọng tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện gian phòng kia là gian cuối cùng trong thần điện, lại đi về phía trước không có gì khác, một lần nữa biến thành thế giới trông trải màu trắng.
- Kỳ quái...
Lúc này đi quanh thần điện một vòng, hắn đi tới các nơi tàn phá một vòng nhưng không phát hiện cái gì cho nên quay về.
Lần này đi cổ chiến trường gia tăng thực lực là thứ nhất, đánh chết đám người Tô Lâm và đạt được vô số bảo vật, lúc này hắn đã giàu hơn trước không ít.
Nhất là Chủ Tể Phù Ấn, hiện tại có được không ít, hiện tại thu sạch bảo bối của đám người Phục Giang, Tô Lâm cho nên hắn tìm được hai mươi tấm.
Vô Tận Đan Điền
Ngẩng đầu nhìnlên, quả nhiên nhìn thấy Nhiếp Đồng và đầu lâu chỉ là ý niệm lắc lư mà thôi, bọn họ đang giằng co với nhau.
- Ca ca, nếu như ngươi thật muốn giúp ta, trên người của ta có ngọc bài màu vàng, sau khi đưa vào trong ngọc bài sẽ tự động hiện ra chuyện cần làm, tổng cộng có ba kiện, làm thành chuyện đầu tiên, chuyện thứ hai sẽ xuất hiện, nếu như hoàn thành ba chuyện, ta hoàn toàn có dễ dàng đạt được quyền khống chế, một lần hành động trở thành cường giả phong vương!
- Yên tâm đi, ta đang giằng co với hắn, trong một năm hắn không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được hắn, chỉ cần trong vòng một năm hoàn thành ba chuyện này là được.
Nhiếp Đồng nói.
- Ah? Còn có chuyện này? Ta sẽ đi làm ngay.
Cảm nhận được ý niệm của đệ đệ lo lắng, Nhiếp Vân vội vàng gật đầu, tinh thần khẽ động và rời khỏi thân thể Nhiếp Đồng.
Tu La Vương là cường giả phong vương, tuy bịđaám người A Dục Vương liên hợp vây công, khẳng định còn lưu lại rất nhiều thủ đoạn, một lần hành động phục sinh, một lần nữa khống chế thiên hạ.
Có lẽ Nhiếp Đồng chính là một trong những thủ đoạn của hắn, chỉ có điều hắn không nghĩ tới Nhiếp Đồng có ý thức tự nhiên của mình, hơn nữa càng ngày càng mạnh, thậm chí đã có thể triệt để tiêu diệt bản tôn.
- Nếu như Nhiếp Đồng có thể đạt được thực lực cường giả phong vương, chẳng khác nào triệt để thay thế Tu La Vương!
Tinh thần trở lại thân thể, Nhiếp Vân thở ra một hơi, trong mắt bắn ra hào qung sáng ngời.
Cho dù vì đệ đệ hay bản bản thân có thể nói rõ thân phận quang minh chính đại trong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, hắn phải mau chóng hoàn thành ba chuyện đệ đệ cần làm.
Lại nói nếu đệ đệ một lần nữa có được thực lực phong vương, phục sinh Đạm Thai Lăng Nguyệt là chuyện vô cùng đơn giản, cũng không phải vấn đề quá lớn.
Bàn tay vươn lên, ngọc bài màu vàng trong người Nhiếp Đồng xuất hiện trong tay hắn.
Hắn rót tiên lực vào trong, Nhiếp Vân cau mày thật nhanh.
Phía trên viết một hàng chữ —— Đạt được Kiền Huyết Long Ấn.
- Kiền Huyết Long Ấn là cái gì? Chẳng lẽ có quan hệ với Kiền Huyết vương triều?
Trong nội tâm nghi hoặc, hắn thu ngọc bài vào trong đan điền, thân thể hắn đi vào trong nạp vật thế giới, hắn nhìn Phục Giang vương tử.
- Bẩm chủ nhân, Kiền Huyết Long Ấn là ngọc tỷ hoàng đế của Kiền Huyết vương triều, đại biểu quyền lợi cao nhất của vương triều!
Phục Giang vương tử không biết vì sao chủ nhân hỏi chuyện này, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng vẫn trả lời.
- Ngọc tỷ hoàng đế Kiền Huyết vương triều?
Trái tim Nhiếp Vân co lại.
Hắn cũng không biết có thể lấy được đồ chơi này hay không.
Trước kia Phục Giang vương tử đã từng nói qua, Kiền Huyết Đại Đế là cường giả nửa bước chúa tể Đại Tam trọng, chỉ sợ đã lĩnh ngộ hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo, khoảng cách chúa tể chỉ còn một bước mà thôi, cường giả như vậy giư tay có thể hái cao, hủy diệt thiên địa, lấy ngọc tỷ trong tay của hắn... Độ khó to lớn làm người ta cảm thấy bất lực.
Nếu đệ đệ nói ra chuyện này tất nhiên có đạo lý của hắn, vì Nhiếp Đông cho nên không thể từ chối.
Đứng nguyên tại chỗ, hỏi một hồi về chuyện Kiền Huyết vương triều, Nhiếp Vân lúc này mới quay về Thiên Huyền điện.
May mắn lúc trước lưu Phục Giang vương tử sống sót, bằng không hắn không biết làm nhiệm vụ này thế nào.
- Đừng nghĩ chuyện này, sau khi ra khỏi nơi này rồi nói sau.
Suy nghĩ một lúc cũng không biết làm cách nào lấy Kiền Huyết Long Ấ, Nhiếp Vân lắc đầu, thân thể biến mất và quay lại thần điện.
Trước kia bị đám người Tô Lâm đuổi theo, bị ép tiến vào Thiên Huyền điện, lúc này đã đánh chết đám người, bọn chúng biến thành chất dinh dưỡng của Thiên Tâm Đằng, một vào một ra, chênh lệch to lớn làm người ta cảm thán.
- Hẳn tượng đá này do Tu La Vương lưu lại, trong đó ẩn chứa tàn niệm của Tu La Vương, bằng không cũng không có khả năng tranh đoạt quyền khống chế thân thể với Nhiếp Đồng.
Sau khi thu Thiên Huyền điện, Nhiếp Vân nhìn gian phòng trước mặt.
Một pho tượng to lớn đứng cách đó không xa, nó mang theo uy nghiêm bao quát bầu trời và giống đệ đệ Nhiếp Đồng như đúc, lúc này nhiếp Vân bay thẳng về phía trước.
Lúc này không còn áp bách, hắn đi tới pho tượng.
- Không dúng, việc trong thượng cổ chiến trường không có khả năng giấu diếm được đám người A Dục Vương, tượng đá to lớn như thế thực có thể lưu tàn hồn Tu La Vương mà không bị phát hiện sao?
Nhiếp Vân cau mày.
- Hay là thủ đoạn của Tu La Vương vượt qua ba phong vương khác, làm cho đối phương không chú ý tới nơi này?
Vừa rồi trong người Nhiếp Đồng có ý thức cường đại vô biên,, còn được hỗn độn phong vương tán thành, ý thức cường đại như thế giấu ở nơi này, muốn nói đám người A Dục Vương không phát hiện thì đánh chết hắn cũng không tin.
Đương nhiên, cùng là cường giả phong vương, rất có thể thực lực Tu La Vương đã vượt qua đám người A Dục Vương, lúc này mới bị ghen ghét và liên thủ chém giết.
Cho dù như thế nào, những chuyện này đều là bí mật thượng cổ, trước khi Nhiếp Đồng triệt để khôi phục trí nhớ sẽ không biết rõ, so với việc hắn ở đây phỏng đoán lung tung, còn không bằng mau chóng hoàn thành chuyện Nhiếp Đồng bàn giao.
- Tại sao nơi này không có Hỗn Độn Vương Thạch và chúa tể thần binh?
Hắn đi quanh tượng đá một vòng, hắn cẩn thận quan sát gian phòng và chung quanh một vòng, cũng không tìm được một viên Hỗn Độn Vương Thạch nào khác, Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái.
Ngay cả cung điện Cực Thiên Vương cũng có thể tìm được Hỗn Độn Vương Thạch, vì sao nơi này không có? Vương Thạch không phải từ nơi này rơi xuống thập tuyệt cổ địa sao?
Về phần chúa tể thần binh, đám người Tô Lâm cũng chỉ nghe nói mà không dám xác định, tìm một vòng không có phát hiện, Nhiếp Vân đành phải thất vọng tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện gian phòng kia là gian cuối cùng trong thần điện, lại đi về phía trước không có gì khác, một lần nữa biến thành thế giới trông trải màu trắng.
- Kỳ quái...
Lúc này đi quanh thần điện một vòng, hắn đi tới các nơi tàn phá một vòng nhưng không phát hiện cái gì cho nên quay về.
Lần này đi cổ chiến trường gia tăng thực lực là thứ nhất, đánh chết đám người Tô Lâm và đạt được vô số bảo vật, lúc này hắn đã giàu hơn trước không ít.
Nhất là Chủ Tể Phù Ấn, hiện tại có được không ít, hiện tại thu sạch bảo bối của đám người Phục Giang, Tô Lâm cho nên hắn tìm được hai mươi tấm.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2190: Đệ đệ dặn dò
7.2/10 từ 35 lượt.