Vô Tận Đan Điền
Chương 1958: Đánh chết Phục Nguyên
- Không biết tự lượng sức mình!
Cong ngón búng ra, trường thương vỡ vụn từng khúc, Phạm Trấn đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn, phun ra một ngụm máu tươi, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, tựa như một bãi bùn nhão, vừa nhìn liền biết rõ đã mất nửa cái mạng, chậm trễ cứu chữa, khẳng định không sống nổi.
- Ngươi... Đây là tội gì chứ!
Chứng kiến bộ dạng của Phạm Trấn, Sư Viện Viện lắc đầu, ánh mắt lộ ra khổ sở.
Trước kia nàng chưa bao giờ nhìn Phạm Trấn ở trong mắt, nhưng chẳng biết tại sao trong nháy mắt đối phương xông lên, tiếng lòng phủ đầy bụi không tự chủ được nhúc nhích.
Sư Viện Viện từ nhỏ bắt đầu tu luyện, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nam nữ, đối với Nhiếp Vân cũng chỉ là hiếu kỳ, mà không có cảm tình giữa nam nữ, bây giờ nhìn đến Phạm Trấn tình nguyện vì nàng mà chết, con mắt không tự chủ được hồng nhuận phơn phớt.
- Ngươi bắt ta muốn làm gì? Nói đi, cầu ngươi đừng giết hắn!
Quay đầu nhìn về phía Phục Nguyên, Sư Viện Viện quát.
- Ngươi có thể phối hợp là tốt, loại phế vật này, ta giết hay không giết đều không trọng yếu!
Phục Nguyên nhàn nhạt đáp một câu, ngón tay chỉ tới cổ họng của Sư Viện Viện:
- Nhiếp Vân, ta khuyên ngươi nhanh đi ra, Sư Viện Viện đang ở chỗ này, ta cho ngươi mười tức, nếu như nhìn không thấy người, ngươi chỉ có thể đạt được một cỗ thi thể!
Thanh âm như lôi điện, nổ tung tại nguyên chỗ, không ngừng truyền ra xa xa, dọc theo phong ấn lan tràn ra ngoài.
Sóng âm cực lớn để cho chút ít tài tuấn vừa bị bắt tới sắc mặt khó coi, buồn nôn không thôi.
- Nhiếp Vân, ngươi đừng nghe hắn nói, sau khi ngươi thành công. Chỉ cần giết người này dù báo thù cho ta là được, nếu như hiện tại đi ra, mọi người khẳng định chết chung một chỗ, ngược lại vô dụng...
Lúc này Sư Viện Viện rốt cục minh bạch mục đích của đối phương, khuôn mặt phấn bạch, vội vàng rống lên.
Bằng vào thực lực Tru Thiên cảnh sơ kỳ, dựa theo lẽ thường, tiếng hô của nàng cũng có thể vang vọng một phương Đại Thế Giới, nhưng ở chỗ này lại ngay cả một căn phòng căn lan không hết, thậm chí Phạm Trấn nằm trên mặt đất cũng chỉ thấy nàng dốc sức liều mạng há miệng, lại nghe không được bất kỳ thanh âm gì.
Giống như nàng, bị người phong cấm, truyền lại không xa.
- Không cần uổng phí tâm cơ, thanh âm của ngươi nói căn bản truyền không ra ngoài! Hắn cũng sẽ không nghe được!
Phục Nguyên cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, bắt đầu đếm:
- Một... Hai... Ba...
- Tám... Ha ha, Nhiếp Vân, còn có hai tức, nếu ngươi không ra, nữ nhân này liền hương tiêu ngọc vẫn...
Hai mắt trợn tròn, ngắm nhìn bốn phía, ngón tay của Phục Nguyên bắt đầu tăng lực, máu tươi từ mi tâm nàng chảy ra, tự hồ chỉ cần lực lượng lại tăng thêm một chút, sẽ trực tiếp xuyên phá đầu lâu, bị mất mạng tại chỗ.
- Chín... Mười!
Thanh âm thứ mười chấm dứt, Phục Nguyên đang muốn đánh chết Sư Viện Viện, đột nhiên một thanh âm lười biếng truyền tới.
- Đường đường lão tổ của Kim Diệp thương đoàn, sử dụng Chúa Tể ấn phù, lại dùng một nữ tử uy hiếp ta, có phải có chút xấu hổ hay không...
Theo phương hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy phía trước mọi người chẳng biết lúc nào xuất hiện một thiếu niên, lơ lửng ở giữa không trung, một bộ lười biếng, giống như căn bản không để lão tổ của Kim Diệp thương đoàn vào mắt.
- Không phải... bảo ngươi đừng đi ra sao...
Chứng kiến thân ảnh của hắn, Sư Viện Viện cắn chặt răng ngà, cũng không biết là cảm động hay sinh khí.
- Ngươi dám ra vậy thì tốt rồi!
Bàn tay ném Sư Viện Viện ra ngoài, Phục Nguyên cười ha ha, ánh mắt như điện.
Hắn bắt Sư Viện Viện chỉ là muốn uy hiếp Nhiếp Vân xuất hiện, hiện tại người xuất hiện, còn muốn giết nàng, vậy thì xấu hổ chết người ta rồi.
- Ta ra tự nhiên là tử kỳ của ngươi...
Nhiếp Vân duỗi lưng, từng bước một đi tới.
- Ngươi cũng sử dụng Chúa Tể ấn phù?
Hắn đi tới, không gian chung quanh tầng tầng vỡ vụn, một cổ lực lượng vô cùng cường đại không cách nào áp chế, Phục Nguyên lập tức minh bạch đối phương có gì dựa vào rồi, khó trách dám ra, nguyên lai hắn cũng sử dụng một tấm Chúa Tể ấn phù!
- Sử dụng Chúa Tể ấn phù thì thế nào? Thực lực của bản thân ngươi kém xa ta, mặc dù sử dụng Chúa Tể ấn phù, cũng không phải đối thủ của ta! Trái lại... Trước kia không sử dụng, nhưng bây giờ lấy ra, nói rõ Thiên Huyền điện này khẳng định còn có Chúa Tể ấn phù lưu lại... Như vậy càng thêm kiên định quyết tâm ta giết ngươi! Chết đi!
Lạnh lùng cười cười, hai mắt như điện, Phục Nguyên đột nhiên gào rú một tiếng, lao đến.
Tốc độ của hắn cực nhanh, trên không trung tựa như một đạo ảo ảnh, những người khác còn không thấy được đã đi tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Nhiếp Vân...
Trong lòng Sư Viện Viện căng thẳng.
BA~!
Tiếng la còn không có chấm dứt, lập tức chứng kiến Phục Nguyên giống như vải rách bị tát trở về, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, mặt sưng đỏ, năm dấu tay rõ ràng có thể thấy được.
- Cái này... Phục Nguyên dùng Chúa Tể ấn phù bị tát bay trở về?
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Một đám lão tổ của Kim Diệp thương đoàn đều choáng váng.
Vốn bọn hắn chứng kiến Nhiếp Vân xuất hiện, tất cả đều hưng phấn ánh mắt lửa nóng, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện cục diện này.
- Cái này... Cái này, ta sẽ không nhìn lầm chứ...
Sư Viện Viện liên tục văn vê mắt, sợ nhìn lầm.
Vốn nàng đã tuyệt vọng, nằm mộng cũng không nghĩ đến sẽ có một màn như vậy xuất hiện.
- Đáng giận! Ta muốn ngươi chết!
Từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, cảm nhận được trên mặt nóng rát đau đớn, Phục Nguyên tức sắp nổ tung.
Hắn đường đường cường giả Tru Thiên cảnh đỉnh phong, sau khi sử dụng Chúa Tể ấn phù, có thể nói vô địch dưới Chúa Tể, làm sao sẽ bị đối phương tát bay? Nhất định là lầm rồi!
Lực lượng trên người giống như vỡ đê tràn ra, để cho thân thể của hắn cao ngất thêm một tí, khí tức như cầu vồng, lần nữa lao đến.
BA~!
Lần này hắn xông nhanh, trở về còn nhanh hơn.
Ầm ầm, đầu cắm trên mặt đất.
- Ngươi... Ta cũng luyện hóa Chúa Tể ấn phù, ngươi cũng luyện hóa Chúa Tể ấn phù, ngươi làm sao có thể mạnh hơn nhiều như vậy...
Vừa nhổ đầu ra khỏi mặt đất, liền chứng kiến một bàn chân cự đại rơi vào trên mặt, bị hung hăng dẫm nát dưới chân, động cũng không thể động.
Cái bàn chân này tựa như một Đại Thế Giới trấn áp hắn, lực lượng toàn thân bị giam cầm, không có chút năng lực phản kháng nào.
Tuy cũng luyện hóa Chúa Tể ấn phù, nhưng hắn cảm giác ở trước mặt đối phương giống như hài tử, không có bất kỳ biện pháp nào.
- Vì cái gì ta mạnh hơn ngươi? Bởi vì ta lĩnh ngộ Thiên Đạo bài danh phía trên nhiều hơn ngươi!
Vô Tận Đan Điền
Cong ngón búng ra, trường thương vỡ vụn từng khúc, Phạm Trấn đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn, phun ra một ngụm máu tươi, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, tựa như một bãi bùn nhão, vừa nhìn liền biết rõ đã mất nửa cái mạng, chậm trễ cứu chữa, khẳng định không sống nổi.
- Ngươi... Đây là tội gì chứ!
Chứng kiến bộ dạng của Phạm Trấn, Sư Viện Viện lắc đầu, ánh mắt lộ ra khổ sở.
Trước kia nàng chưa bao giờ nhìn Phạm Trấn ở trong mắt, nhưng chẳng biết tại sao trong nháy mắt đối phương xông lên, tiếng lòng phủ đầy bụi không tự chủ được nhúc nhích.
Sư Viện Viện từ nhỏ bắt đầu tu luyện, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nam nữ, đối với Nhiếp Vân cũng chỉ là hiếu kỳ, mà không có cảm tình giữa nam nữ, bây giờ nhìn đến Phạm Trấn tình nguyện vì nàng mà chết, con mắt không tự chủ được hồng nhuận phơn phớt.
- Ngươi bắt ta muốn làm gì? Nói đi, cầu ngươi đừng giết hắn!
Quay đầu nhìn về phía Phục Nguyên, Sư Viện Viện quát.
- Ngươi có thể phối hợp là tốt, loại phế vật này, ta giết hay không giết đều không trọng yếu!
Phục Nguyên nhàn nhạt đáp một câu, ngón tay chỉ tới cổ họng của Sư Viện Viện:
- Nhiếp Vân, ta khuyên ngươi nhanh đi ra, Sư Viện Viện đang ở chỗ này, ta cho ngươi mười tức, nếu như nhìn không thấy người, ngươi chỉ có thể đạt được một cỗ thi thể!
Thanh âm như lôi điện, nổ tung tại nguyên chỗ, không ngừng truyền ra xa xa, dọc theo phong ấn lan tràn ra ngoài.
Sóng âm cực lớn để cho chút ít tài tuấn vừa bị bắt tới sắc mặt khó coi, buồn nôn không thôi.
- Nhiếp Vân, ngươi đừng nghe hắn nói, sau khi ngươi thành công. Chỉ cần giết người này dù báo thù cho ta là được, nếu như hiện tại đi ra, mọi người khẳng định chết chung một chỗ, ngược lại vô dụng...
Lúc này Sư Viện Viện rốt cục minh bạch mục đích của đối phương, khuôn mặt phấn bạch, vội vàng rống lên.
Bằng vào thực lực Tru Thiên cảnh sơ kỳ, dựa theo lẽ thường, tiếng hô của nàng cũng có thể vang vọng một phương Đại Thế Giới, nhưng ở chỗ này lại ngay cả một căn phòng căn lan không hết, thậm chí Phạm Trấn nằm trên mặt đất cũng chỉ thấy nàng dốc sức liều mạng há miệng, lại nghe không được bất kỳ thanh âm gì.
Giống như nàng, bị người phong cấm, truyền lại không xa.
- Không cần uổng phí tâm cơ, thanh âm của ngươi nói căn bản truyền không ra ngoài! Hắn cũng sẽ không nghe được!
Phục Nguyên cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, bắt đầu đếm:
- Một... Hai... Ba...
- Tám... Ha ha, Nhiếp Vân, còn có hai tức, nếu ngươi không ra, nữ nhân này liền hương tiêu ngọc vẫn...
Hai mắt trợn tròn, ngắm nhìn bốn phía, ngón tay của Phục Nguyên bắt đầu tăng lực, máu tươi từ mi tâm nàng chảy ra, tự hồ chỉ cần lực lượng lại tăng thêm một chút, sẽ trực tiếp xuyên phá đầu lâu, bị mất mạng tại chỗ.
- Chín... Mười!
Thanh âm thứ mười chấm dứt, Phục Nguyên đang muốn đánh chết Sư Viện Viện, đột nhiên một thanh âm lười biếng truyền tới.
- Đường đường lão tổ của Kim Diệp thương đoàn, sử dụng Chúa Tể ấn phù, lại dùng một nữ tử uy hiếp ta, có phải có chút xấu hổ hay không...
Theo phương hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy phía trước mọi người chẳng biết lúc nào xuất hiện một thiếu niên, lơ lửng ở giữa không trung, một bộ lười biếng, giống như căn bản không để lão tổ của Kim Diệp thương đoàn vào mắt.
- Không phải... bảo ngươi đừng đi ra sao...
Chứng kiến thân ảnh của hắn, Sư Viện Viện cắn chặt răng ngà, cũng không biết là cảm động hay sinh khí.
- Ngươi dám ra vậy thì tốt rồi!
Bàn tay ném Sư Viện Viện ra ngoài, Phục Nguyên cười ha ha, ánh mắt như điện.
Hắn bắt Sư Viện Viện chỉ là muốn uy hiếp Nhiếp Vân xuất hiện, hiện tại người xuất hiện, còn muốn giết nàng, vậy thì xấu hổ chết người ta rồi.
- Ta ra tự nhiên là tử kỳ của ngươi...
Nhiếp Vân duỗi lưng, từng bước một đi tới.
- Ngươi cũng sử dụng Chúa Tể ấn phù?
Hắn đi tới, không gian chung quanh tầng tầng vỡ vụn, một cổ lực lượng vô cùng cường đại không cách nào áp chế, Phục Nguyên lập tức minh bạch đối phương có gì dựa vào rồi, khó trách dám ra, nguyên lai hắn cũng sử dụng một tấm Chúa Tể ấn phù!
- Sử dụng Chúa Tể ấn phù thì thế nào? Thực lực của bản thân ngươi kém xa ta, mặc dù sử dụng Chúa Tể ấn phù, cũng không phải đối thủ của ta! Trái lại... Trước kia không sử dụng, nhưng bây giờ lấy ra, nói rõ Thiên Huyền điện này khẳng định còn có Chúa Tể ấn phù lưu lại... Như vậy càng thêm kiên định quyết tâm ta giết ngươi! Chết đi!
Lạnh lùng cười cười, hai mắt như điện, Phục Nguyên đột nhiên gào rú một tiếng, lao đến.
Tốc độ của hắn cực nhanh, trên không trung tựa như một đạo ảo ảnh, những người khác còn không thấy được đã đi tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Nhiếp Vân...
Trong lòng Sư Viện Viện căng thẳng.
BA~!
Tiếng la còn không có chấm dứt, lập tức chứng kiến Phục Nguyên giống như vải rách bị tát trở về, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, mặt sưng đỏ, năm dấu tay rõ ràng có thể thấy được.
- Cái này... Phục Nguyên dùng Chúa Tể ấn phù bị tát bay trở về?
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Một đám lão tổ của Kim Diệp thương đoàn đều choáng váng.
Vốn bọn hắn chứng kiến Nhiếp Vân xuất hiện, tất cả đều hưng phấn ánh mắt lửa nóng, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện cục diện này.
- Cái này... Cái này, ta sẽ không nhìn lầm chứ...
Sư Viện Viện liên tục văn vê mắt, sợ nhìn lầm.
Vốn nàng đã tuyệt vọng, nằm mộng cũng không nghĩ đến sẽ có một màn như vậy xuất hiện.
- Đáng giận! Ta muốn ngươi chết!
Từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, cảm nhận được trên mặt nóng rát đau đớn, Phục Nguyên tức sắp nổ tung.
Hắn đường đường cường giả Tru Thiên cảnh đỉnh phong, sau khi sử dụng Chúa Tể ấn phù, có thể nói vô địch dưới Chúa Tể, làm sao sẽ bị đối phương tát bay? Nhất định là lầm rồi!
Lực lượng trên người giống như vỡ đê tràn ra, để cho thân thể của hắn cao ngất thêm một tí, khí tức như cầu vồng, lần nữa lao đến.
BA~!
Lần này hắn xông nhanh, trở về còn nhanh hơn.
Ầm ầm, đầu cắm trên mặt đất.
- Ngươi... Ta cũng luyện hóa Chúa Tể ấn phù, ngươi cũng luyện hóa Chúa Tể ấn phù, ngươi làm sao có thể mạnh hơn nhiều như vậy...
Vừa nhổ đầu ra khỏi mặt đất, liền chứng kiến một bàn chân cự đại rơi vào trên mặt, bị hung hăng dẫm nát dưới chân, động cũng không thể động.
Cái bàn chân này tựa như một Đại Thế Giới trấn áp hắn, lực lượng toàn thân bị giam cầm, không có chút năng lực phản kháng nào.
Tuy cũng luyện hóa Chúa Tể ấn phù, nhưng hắn cảm giác ở trước mặt đối phương giống như hài tử, không có bất kỳ biện pháp nào.
- Vì cái gì ta mạnh hơn ngươi? Bởi vì ta lĩnh ngộ Thiên Đạo bài danh phía trên nhiều hơn ngươi!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1958: Đánh chết Phục Nguyên
7.2/10 từ 35 lượt.