Vô Tận Đan Điền
Chương 1957: Sử dụng Chúa Tể ấn phù (Hạ)
- Chủ nhân, lực lượng của Chúa Tể ấn phù chỉ có thể duy trì một ngày, hơn nữa chỉ có thể dùng cho chiến đấu, không thể dùng lĩnh ngộ hoặc đột phá...
Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của hắn, Tiểu Linh nói.
- Chỉ duy trì một ngày? Chỉ dùng cho chiến đấu...
Cảm thụ thoáng một phát, hoàn toàn chính xác, vòng tròn trong đầu đang không ngừng yếu bớt, xem ra một thời gian ngắn về sau, nhất định sẽ trực tiếp tiêu tán, triệt để mất đi tung tích.
Thứ này dù sao không phải là lực lượng của mình, nhất định sẽ có hạn chế.
Về phần không thể dùng đột phá, nếu thời điểm đột phá dùng một tấm thứ này, lực lượng lập tức quán thông, chẳng phải cường giả ngày càng nhiều? Cường giả Chúa Tể cũng sẽ không hiếm như vậy!
- Không cần một ngày, một giờ là đủ rồi!
Trong đầu nghĩ thông suốt, Nhiếp Vân không hề xoắn xuýt, cũng không nghiên cứu nữa, cảm nhận được lực lượng trên người bạo tăng, thét dài một tiếng.
Trước kia gặp được Phục Nguyên chỉ có thể đào tẩu, mà bây giờ, hoàn toàn có thể hành hạ đến chết!
......................................................
- Đáng giận, đến cùng trốn tới nơi nào...
Bên Nhiếp Vân hưng phấn, bên Phục Nguyên lại cảm giác được phổi sắp nổ tung, giận điên lên.
Mắt thấy sắp giết chết tiểu tử kia, lại đột nhiên đào tẩu, để cho hắn phiền muộn sắp thổ huyết.
- Phục Nguyên, thế nào rồi? Có giết được tiểu tử kia hay không?
Phần phật!
Một thanh âm vang lên, vài bóng người đi nhanh tới.
Phục Nguyên sử dụng Chúa Tể ấn phù, một đường xé rách, phong ấn ở đoạn đường này cũng rách nát không sai biệt lắm, bọn hắn đơn giản liền đi qua.
- Tiểu tử kia đào tẩu rồi, phong ấn bên này ngay cả ta cũng phá không được...
Hai mắt của Phục Nguyên đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào phong ấn trước mắt.
- Ngươi cũng xé không mở? Chẳng lẽ chủ nhân của Thiên Huyền điện này là..
Trong đám người, một lão giả không tiếp tục truy vấn sự tình Nhiếp Vân, mà con mắt phát sáng.
Bây giờ Phục Nguyên sử dụng Chúa Tể ấn phù, ngoại trừ cường giả Chúa Tể, cơ hồ không có đối thủ, cường giả loại này rõ ràng không cách nào xé mở phong ấn, đủ để nói rõ cấp bậc của phong ấn!
- Ân? Không sai, xem ra chúng ta phát tài, bất quá phải giết chết tiểu tử kia đã, mới có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm!
Lúc này Phục Nguyên mới kịp phản ứng, con mắt sáng ngời.
Tuy trước kia bọn hắn cảm thấy Thiên Huyền điện lợi hại, tối đa cũng chỉ là Tru Thiên tầng thứ năm đỉnh phong lưu lại, hiện tại Phục Nguyên sử dụng Chúa Tể ấn phù cũng xé không mở, đủ để chứng minh cường đại, chỉ sợ lão chủ nhân nơi này, đã đạt tới Chúa Tể cấp!
Cường giả loại này lưu lại bảo bối, làm sao có thể đơn giản?
Kỳ thật nếu không phải Thiên Huyền lão nhân chết thời gian quá lâu, danh khí biến mất, chỉ sợ vừa nghe đến danh tự bọn hắn liền biết rõ cấp bậc của bảo tàng này rồi.
- Ngươi nói tiểu tử kia làm sao đào tẩu?
Lão giả kia kỳ quái.
Phục Nguyên nói tình cảnh vừa rồi một lần.
- Xem ra hắn đã phá vỡ cửa ải này, bị truyền đi! Nguy rồi, chúng ta phải nắm chặt thời gian tìm được tiểu tử này, nếu không, hắn vô cùng có khả năng lấy đi tất cả bảo bối, thậm chí còn luyện hóa Thiên Huyền điện!
Nghe hắn nói, sắc mặt lão giả trở nên cực kỳ khó coi.
- Luyện hóa Thiên Huyền điện? Nào có dễ dàng như vậy! Bất quá, phải lập tức tìm được hắn là sự thật, nhưng nếu thằng này một mực ẩn giấu, ngay cả ta cũng không có cách nào phá vỡ trận pháp!
Phục Nguyên uể oải.
Sử dụng Chúa Tể ấn phù, thực lực bạo tăng, trong lòng của hắn có loại cảm giác trời đất bao la ta mặc chim bay, nhưng ở chỗ này luân phiên bị nhục, để cho lòng tự tin của hắn có chút cầm lên không nổi.
- Mấy vị đại nhân, ta có một kế sách, không biết các ngươi muốn nghe hay không?
Thời điểm mọi người ở đây cau mày, đột nhiên một thanh âm vang lên, trong đám người một thanh niên đứng ở sau cùng đi ra.
Nếu như Nhiếp Vân ở đây, nhất định có thể nhận ra, đúng là nhi tử của Hữu Tướng, Gia Luật Mạc Hư!
Hắn rõ ràng cùng người của Kim Diệp thương đoàn hỗn chung một chỗ, xem ra Hữu Tướng quả nhiên hợp tác với Kim Diệp thương đoàn rồi.
- Nói!
- Nhiếp Vân này cùng Huyền Quân Đế Quốc Sư Viện Viện quan hệ không tệ, nếu như bắt Sư Viện Viện đến áp chế, không tin hắn không đi ra!
Trong mắt Gia Luật Mạc Hư hiện lên một đạo lãnh ý âm tàn.
Biết rõ Sư Viện Viện đối với hắn không có hứng thú gì, hắn đã không có ý nghĩ yêu thương, chỉ có sát cơ.
- Không tệ! Phá không mở phong ấn, thanh âm lại có thể truyền toàn bộ Thiên Huyền điện! Sư Viện Viện kia ở đâu? Hiện tại ta đi bắt tới!
Con ngươi của Phục Nguyên sáng ngời.
Người của Kim Diệp thương đoàn có thể triệu tập thiên tài 16 nước lại buộc bọn hắn dùng độc dược, đủ thấy tàn nhẫn, bắt lấy con gái của Thừa Tướng áp chế, đối với bọn họ mà nói không đáng kể chút nào.
- Nàng đoán chừng vẫn còn xông cửa, không bằng chộp toàn bộ những người xông cửa kia tới, để cho bọn hắn biết rõ cái giá lớn khi ngỗ nghịch Kim Diệp thương đoàn!
Gia Luật Mạc Hư cười lạnh.
Đối với thiên tài 16 nước hắn không có chút đồng tình, trái lại còn cảm thấy một khi những người này chết rồi, ngày nổi danh của hắn liền đến, trong nội tâm mơ hồ sinh ra một loại hưng phấn tàn nhẫn.
- Rất tốt, tàn nhẫn như vậy, phù hợp khẩu vị của ta!
Phục Nguyên ở đâu không biết hắn tính toán, nhìn thoáng qua, cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước một bước, mạnh mẽ bắn ra ngoài.
Ầm ầm!
Rất nhiều cửa khẩu như bị lưỡi dao sắc bén xé rách, lập tức vỡ ra, rất nhiều tài tuấn trước kia đào tẩu, lập tức mất đi trận pháp bảo hộ, hiện ra ở trước mắt bọn hắn.
- Toàn bộ tới cho ta!
Trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, Phục Nguyên lần nữa trảo một cái, rất nhiều thiên tài ở trước mặt hắn không có sức phản kháng chút nào, đã bị nhốt chặt, cứ thế mà trảo qua.
- Ngươi chính là Sư Viện Viện?
Bắt toàn bộ mọi người đến, con mắt của Phục Nguyên rơi vào trên người Sư Viện Viện.
- Ta là Sư Viện Viện!
Biết rõ đối phương tìm nàng khẳng định không có chuyện tốt, Sư Viện Viện ngược lại có một mặt anh khí, đi tới, không úy kỵ chút nào.
- Phải là tốt rồi!
Ầm ầm!
Thiên Địa sơ khai, Hỗn Độn phân lưu, một bàn tay cực lớn trực tiếp niết nàng ở trong lòng bàn tay.
- Buông Sư Viện Viện ra!
Trong đám người, một thanh niên vọt ra, quát to một tiếng, một thanh trường mâu phá không mà đến.
Phạm Trấn!
Phạm Trấn thân là nhi tử của Trấn Quốc Đại tướng quân, am hiểu binh khí dài, một thanh trường thương ở trên không trung, tựa như điện mang, vỡ ra không gian, khí thế to lớn, từng đạo kình lực tựa như gốc cây già, quay cuồng sôi trào, đâm về phía Phục Nguyên.
Vô Tận Đan Điền
Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của hắn, Tiểu Linh nói.
- Chỉ duy trì một ngày? Chỉ dùng cho chiến đấu...
Cảm thụ thoáng một phát, hoàn toàn chính xác, vòng tròn trong đầu đang không ngừng yếu bớt, xem ra một thời gian ngắn về sau, nhất định sẽ trực tiếp tiêu tán, triệt để mất đi tung tích.
Thứ này dù sao không phải là lực lượng của mình, nhất định sẽ có hạn chế.
Về phần không thể dùng đột phá, nếu thời điểm đột phá dùng một tấm thứ này, lực lượng lập tức quán thông, chẳng phải cường giả ngày càng nhiều? Cường giả Chúa Tể cũng sẽ không hiếm như vậy!
- Không cần một ngày, một giờ là đủ rồi!
Trong đầu nghĩ thông suốt, Nhiếp Vân không hề xoắn xuýt, cũng không nghiên cứu nữa, cảm nhận được lực lượng trên người bạo tăng, thét dài một tiếng.
Trước kia gặp được Phục Nguyên chỉ có thể đào tẩu, mà bây giờ, hoàn toàn có thể hành hạ đến chết!
......................................................
- Đáng giận, đến cùng trốn tới nơi nào...
Bên Nhiếp Vân hưng phấn, bên Phục Nguyên lại cảm giác được phổi sắp nổ tung, giận điên lên.
Mắt thấy sắp giết chết tiểu tử kia, lại đột nhiên đào tẩu, để cho hắn phiền muộn sắp thổ huyết.
- Phục Nguyên, thế nào rồi? Có giết được tiểu tử kia hay không?
Phần phật!
Một thanh âm vang lên, vài bóng người đi nhanh tới.
Phục Nguyên sử dụng Chúa Tể ấn phù, một đường xé rách, phong ấn ở đoạn đường này cũng rách nát không sai biệt lắm, bọn hắn đơn giản liền đi qua.
- Tiểu tử kia đào tẩu rồi, phong ấn bên này ngay cả ta cũng phá không được...
Hai mắt của Phục Nguyên đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào phong ấn trước mắt.
- Ngươi cũng xé không mở? Chẳng lẽ chủ nhân của Thiên Huyền điện này là..
Trong đám người, một lão giả không tiếp tục truy vấn sự tình Nhiếp Vân, mà con mắt phát sáng.
Bây giờ Phục Nguyên sử dụng Chúa Tể ấn phù, ngoại trừ cường giả Chúa Tể, cơ hồ không có đối thủ, cường giả loại này rõ ràng không cách nào xé mở phong ấn, đủ để nói rõ cấp bậc của phong ấn!
- Ân? Không sai, xem ra chúng ta phát tài, bất quá phải giết chết tiểu tử kia đã, mới có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm!
Lúc này Phục Nguyên mới kịp phản ứng, con mắt sáng ngời.
Tuy trước kia bọn hắn cảm thấy Thiên Huyền điện lợi hại, tối đa cũng chỉ là Tru Thiên tầng thứ năm đỉnh phong lưu lại, hiện tại Phục Nguyên sử dụng Chúa Tể ấn phù cũng xé không mở, đủ để chứng minh cường đại, chỉ sợ lão chủ nhân nơi này, đã đạt tới Chúa Tể cấp!
Cường giả loại này lưu lại bảo bối, làm sao có thể đơn giản?
Kỳ thật nếu không phải Thiên Huyền lão nhân chết thời gian quá lâu, danh khí biến mất, chỉ sợ vừa nghe đến danh tự bọn hắn liền biết rõ cấp bậc của bảo tàng này rồi.
- Ngươi nói tiểu tử kia làm sao đào tẩu?
Lão giả kia kỳ quái.
Phục Nguyên nói tình cảnh vừa rồi một lần.
- Xem ra hắn đã phá vỡ cửa ải này, bị truyền đi! Nguy rồi, chúng ta phải nắm chặt thời gian tìm được tiểu tử này, nếu không, hắn vô cùng có khả năng lấy đi tất cả bảo bối, thậm chí còn luyện hóa Thiên Huyền điện!
Nghe hắn nói, sắc mặt lão giả trở nên cực kỳ khó coi.
- Luyện hóa Thiên Huyền điện? Nào có dễ dàng như vậy! Bất quá, phải lập tức tìm được hắn là sự thật, nhưng nếu thằng này một mực ẩn giấu, ngay cả ta cũng không có cách nào phá vỡ trận pháp!
Phục Nguyên uể oải.
Sử dụng Chúa Tể ấn phù, thực lực bạo tăng, trong lòng của hắn có loại cảm giác trời đất bao la ta mặc chim bay, nhưng ở chỗ này luân phiên bị nhục, để cho lòng tự tin của hắn có chút cầm lên không nổi.
- Mấy vị đại nhân, ta có một kế sách, không biết các ngươi muốn nghe hay không?
Thời điểm mọi người ở đây cau mày, đột nhiên một thanh âm vang lên, trong đám người một thanh niên đứng ở sau cùng đi ra.
Nếu như Nhiếp Vân ở đây, nhất định có thể nhận ra, đúng là nhi tử của Hữu Tướng, Gia Luật Mạc Hư!
Hắn rõ ràng cùng người của Kim Diệp thương đoàn hỗn chung một chỗ, xem ra Hữu Tướng quả nhiên hợp tác với Kim Diệp thương đoàn rồi.
- Nói!
- Nhiếp Vân này cùng Huyền Quân Đế Quốc Sư Viện Viện quan hệ không tệ, nếu như bắt Sư Viện Viện đến áp chế, không tin hắn không đi ra!
Trong mắt Gia Luật Mạc Hư hiện lên một đạo lãnh ý âm tàn.
Biết rõ Sư Viện Viện đối với hắn không có hứng thú gì, hắn đã không có ý nghĩ yêu thương, chỉ có sát cơ.
- Không tệ! Phá không mở phong ấn, thanh âm lại có thể truyền toàn bộ Thiên Huyền điện! Sư Viện Viện kia ở đâu? Hiện tại ta đi bắt tới!
Con ngươi của Phục Nguyên sáng ngời.
Người của Kim Diệp thương đoàn có thể triệu tập thiên tài 16 nước lại buộc bọn hắn dùng độc dược, đủ thấy tàn nhẫn, bắt lấy con gái của Thừa Tướng áp chế, đối với bọn họ mà nói không đáng kể chút nào.
- Nàng đoán chừng vẫn còn xông cửa, không bằng chộp toàn bộ những người xông cửa kia tới, để cho bọn hắn biết rõ cái giá lớn khi ngỗ nghịch Kim Diệp thương đoàn!
Gia Luật Mạc Hư cười lạnh.
Đối với thiên tài 16 nước hắn không có chút đồng tình, trái lại còn cảm thấy một khi những người này chết rồi, ngày nổi danh của hắn liền đến, trong nội tâm mơ hồ sinh ra một loại hưng phấn tàn nhẫn.
- Rất tốt, tàn nhẫn như vậy, phù hợp khẩu vị của ta!
Phục Nguyên ở đâu không biết hắn tính toán, nhìn thoáng qua, cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước một bước, mạnh mẽ bắn ra ngoài.
Ầm ầm!
Rất nhiều cửa khẩu như bị lưỡi dao sắc bén xé rách, lập tức vỡ ra, rất nhiều tài tuấn trước kia đào tẩu, lập tức mất đi trận pháp bảo hộ, hiện ra ở trước mắt bọn hắn.
- Toàn bộ tới cho ta!
Trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, Phục Nguyên lần nữa trảo một cái, rất nhiều thiên tài ở trước mặt hắn không có sức phản kháng chút nào, đã bị nhốt chặt, cứ thế mà trảo qua.
- Ngươi chính là Sư Viện Viện?
Bắt toàn bộ mọi người đến, con mắt của Phục Nguyên rơi vào trên người Sư Viện Viện.
- Ta là Sư Viện Viện!
Biết rõ đối phương tìm nàng khẳng định không có chuyện tốt, Sư Viện Viện ngược lại có một mặt anh khí, đi tới, không úy kỵ chút nào.
- Phải là tốt rồi!
Ầm ầm!
Thiên Địa sơ khai, Hỗn Độn phân lưu, một bàn tay cực lớn trực tiếp niết nàng ở trong lòng bàn tay.
- Buông Sư Viện Viện ra!
Trong đám người, một thanh niên vọt ra, quát to một tiếng, một thanh trường mâu phá không mà đến.
Phạm Trấn!
Phạm Trấn thân là nhi tử của Trấn Quốc Đại tướng quân, am hiểu binh khí dài, một thanh trường thương ở trên không trung, tựa như điện mang, vỡ ra không gian, khí thế to lớn, từng đạo kình lực tựa như gốc cây già, quay cuồng sôi trào, đâm về phía Phục Nguyên.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1957: Sử dụng Chúa Tể ấn phù (Hạ)
7.2/10 từ 35 lượt.