Vô Tận Đan Điền
Chương 1860: Phối hợp (2)
Ầm!
Đầu trên cổ của hắn vặn vẹo vài vòng, Tu La Vương rơi thẳng xuống đất và đâm vào một ngọn núi cao, cả ngọn núi tan vỡ.
- Đáng giận!
Chỉ trong nháy mắt Tu La Vương bay lên lần nữa.
Một quyền của Nhiếp vừa rồi không có tạo thành thương thế trí mạng nhưng cũng đả thương tự trọng của hắn.
Rong ruổi không biết bao nhiêu kỷ nguyên giới, cái tên Tu La Vương mỗi người đều sợ hãi, hắn trở về thời kỳ đỉnh phong nhưng bị một quyền đánh mặt, loại việc này sỉ nhục thật sự quá lớn, nhất là khóe miệng có máu tươi chảy ra, hàm răng buông lỏng, rất rõ ràng uy lực một quyền này đánh hắn bị thương.
Hắn vốn cho rằng trở lại đỉnh phong thì có thể chém giết, chinh chiến thiên địa, khôi phục vinh quang ngày xưa, nằm mơ cũng không nghĩ tới bị vẽ mặt, trong nội tâm tức giận như sắp nổ tung, hắn không còn trầm ổn như trước mà là kêu gào lao thẳng về phía Nhiếp Vân.
- Nghe ta hiệu lệnh, khóa!
Tu La Vương vừa bay lên nhưng chưa tới trước mặt Nhiếp Vân, Đạm Thai Lăng Nguyệt lại quát lớn lần nữa.
Ông!
Khí lãng như gợn nước ập tới lần nữa, cả thiên địa nổ vang giống như biến thành xiềng xích cực lớn, từ đó bao phủ hắn vào bên trong.
- Móa!
Tu La Vương không nghĩ tới vừa xông lên đã bị khóa lại, hắn tức giận đỏ mặt, vừa muốn tránh thoát nhưng bị một quyền đánh vào mặt lần nữa.
Ầm!
Đầu bị trọng kích, Tu La Vương bay xuống lần nữa.
Cảm giác mèo vờn chuột đầy sự ưu việt lúc trước không còn, Nhiếp Vân và thiên đạo sư liên thủ phối hợp thân mật khăng khít, cũng không có trì trệ, hắn bị đánh tức điên lên.
- Ngươi không phải mượn Thiên Đạo của Nho giới sao? Ta hiện tại cắn nuốt Thiên Đạo của Nho giới, ta xem ngươi mượn lực ở nơi nào?
Bay lên lần nữa, Tu La Vương biết rõ hai người phối hợp không chê vào đâu được, muốn chiến thắng cho dù là hắn cũng hao tổn không ít, trong mắt xuất hiện hận ý, hai tay giơ lên cao, thân thể biến thành đỉnh thiên lập địa, hắn đưa tay vào sâu trong không gian.
Mục đích Tu La xuất hiện chính là vì diệt thế, có thể thôn phệ ý niệm của Thiên Đạo sẽ triệt để hủy diệt thế giới, Đạm Thai Lăng Nguyệt vừa rồi chiến đấu đã dung hợp Thiên Đạo của Nho giới, mượn nhờ lực lượng Thiên Đạo trấn áp hắn.
Lúc này Tu La Vương đã nhìn rõ điểm này, hắn không tranh đấu với hai người, mà là lựa chọn thôn phệ Thiên Đạo, từ đó quấy rầy tiết tầu của hai người.
- Tu La Vương có thể bằng vào thôn phệ Thiên Đạo gia tăng thực lực, không thể để hắn thực hiện được, bằng không còn muốn dánh giết hắn quá khó khăn, hơn nữa linh hồn ta câu thông với Thiên Đạo, một khi Thiên Đạo bị hao tổn, ta cũng sẽ trọng thương!
Đạm Thai Lăng Nguyệt biến sắc.
- Ta đi ngăn cản!
- Ha ha, không có biện pháp phối hợp thì cút xuống đi.
Thấy hắn một mình lao tới, hai người không có biện pháp phối hợp như vừa rồi, Tu La Vương thét dài sau đó lăng không đánh một chưởng.
Bành!
Nắm đấm của Nhiếp Vân nghênh đón nhưng không thể ngăn được trọng kích của đối phương, toàn thân cứng đờ và bay ngược như đạn pháo.
- Ngươi cũng xuống đi.
Sau khi đả thương Nhiếp Vân, Tu La Vương quay người cong ngón tay búng một cái.
Ầm ầm ầm ầm...
Không gian vỡ ra một gợn sóng nước đánh thẳng vào ngực Đạm Thai Lăng Nguyệt.
PHỐC!
Đạm Thai Lăng Nguyệt phản ứng không kịp nên trọng thương, nàng và Nhiếp Vân cùng té xuống đất.
- Thôn phệ!
Chỉ cần thôn phệ thành công, thực lực tăng nhiều, lại không úy kỵ hai người Nhiếp Vân liên hợp.
- Thiên địa vô tình, xem vạn vật vi sô cẩu!
Đạm Thai Lăng Nguyệt bị thương nặng nhưng được Nhiếp Vân sử dụng mộc sinh chi khí trợ giúp, đảo mắt đã khôi phục, cắn răng, mái tóc đen nhánh bay trong gió, nàng lại mượn Thiên Đạo chi lực lần nữa.
Lần này nàng thi triển toàn lực, cả người như biến thành trung tâm của vòng xoáy, không gian của Nho giới vặn vẹo, tất cả năng lượng hội tụ vào người của nàng.
Ầm ầm!
Nương theo nàng toàn lực thi triển, Nho giới như lâm vào tận thế, vô số thành thị và dòng sông phá tan đê đập lan khắp nơi, sơn băng địa liệt, dung nham từ dưới đất tuôn ra, khắp nơi đều là hỏa diễm, hồng thủy, cảnh tượng tận thế hàng lâm thế gian.
Thực lực của ba người quá cường đại, dư âm chiến đấu ảnh hưởng, lại thêm Tu La Vương luyện hóa Thiên Đạo cho nên trật tự không gian của Nho giới không ổn, tùy thời đều có thể triệt để sụp đổ, một lần nữa diễn hóa thành hỗn độn.
Một thế giới duy trì thành hình chủ yếu nhất là nhờ vào trật tự và không gian pháp tắc, nó giống như khí cầu ánh sáng, không có thứ này sẽ trực tiếp tan vỡ.
Ba người chiến đấu phá hư không gian pháp tắc và phá hư trật tự, cũng không khác gì tháo nước trong khí cầu ra ngoài, Nho giới có thể tiếp tục duy trì hình thái đã không dễ dàng gì.
Tuy sớm biết sẽ xuất hiện tình cảnh này nhưng Nhiếp Vân và Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng không có biện pháp, Nho giới đã đầu nhập vào Tu La, từ đó phá hư tổng thể của lục đạo.
- Không...
- Tài phú của ta, người yêu của ta...
Từng tiếng khóc nỉ non, tiếng kêu thảm thiết liên tục, oán khí phá tan bầu trời, Nho giới sụp đổ làm vô số người tử vong, không có thực lực Kim Tiên không thể phi hành, rất khó tránh thoát khỏi cục diện hiện tại và chết đi.
- Ha ha, nói Tu La Vương ta giết người như ngóe, Đạm Thai Lăng Nguyệt ngươi
cũng giết không ít!
Nhìn cảnh tượng này trong mắt, Tu La Vương vừa luyện hóa Thiên Đạo Nho giới vừa cười ha ha.
- Chỉ cần giết ngươi, sẽ có thêm người sống sót, hiện tại chết nhiều hơn nữa cũng không sao!
Đạm Thai Lăng Nguyệt bất vi sở động, nàng thét dài một tiếng, lúc này câu thông Thiên Đạo Nho giới, bàn tay của nàng chấn động lăng không nắm chặc về phía Tu La Vương
Thiên Đạo vô tình, xem vạn vật vi sô cẩu!
Tuy nàng không phải Thiên Đạo, có được thiên phú thiên đạo sư, biết rõ nặng nhẹ nên thời điểm quyết đoán sẽ không thể lòng dạ đàn bà.
Bành!
Thiên Đạo bị Đạm Thai Lăng Nguyệt khống chế lần nữa, Tu La Vương bị đánh văng, hắn lui về phía sau vài bước.
Thiên Đạo Nho giới bị Tu La Vương khống chế, nó gặp phải nguy hiểm bị cắn nuốt, bị Đạm Thai Lăng Nguyệt khống chế có thể bảo hộ bình an, hai người hiện tại giao phong không phải ý chí tinh thần và tiên lực, chủ yếu phải cướp đoạt ý chí của thế giới.
Vô Tận Đan Điền
Đầu trên cổ của hắn vặn vẹo vài vòng, Tu La Vương rơi thẳng xuống đất và đâm vào một ngọn núi cao, cả ngọn núi tan vỡ.
- Đáng giận!
Chỉ trong nháy mắt Tu La Vương bay lên lần nữa.
Một quyền của Nhiếp vừa rồi không có tạo thành thương thế trí mạng nhưng cũng đả thương tự trọng của hắn.
Rong ruổi không biết bao nhiêu kỷ nguyên giới, cái tên Tu La Vương mỗi người đều sợ hãi, hắn trở về thời kỳ đỉnh phong nhưng bị một quyền đánh mặt, loại việc này sỉ nhục thật sự quá lớn, nhất là khóe miệng có máu tươi chảy ra, hàm răng buông lỏng, rất rõ ràng uy lực một quyền này đánh hắn bị thương.
Hắn vốn cho rằng trở lại đỉnh phong thì có thể chém giết, chinh chiến thiên địa, khôi phục vinh quang ngày xưa, nằm mơ cũng không nghĩ tới bị vẽ mặt, trong nội tâm tức giận như sắp nổ tung, hắn không còn trầm ổn như trước mà là kêu gào lao thẳng về phía Nhiếp Vân.
- Nghe ta hiệu lệnh, khóa!
Tu La Vương vừa bay lên nhưng chưa tới trước mặt Nhiếp Vân, Đạm Thai Lăng Nguyệt lại quát lớn lần nữa.
Ông!
Khí lãng như gợn nước ập tới lần nữa, cả thiên địa nổ vang giống như biến thành xiềng xích cực lớn, từ đó bao phủ hắn vào bên trong.
- Móa!
Tu La Vương không nghĩ tới vừa xông lên đã bị khóa lại, hắn tức giận đỏ mặt, vừa muốn tránh thoát nhưng bị một quyền đánh vào mặt lần nữa.
Ầm!
Đầu bị trọng kích, Tu La Vương bay xuống lần nữa.
Cảm giác mèo vờn chuột đầy sự ưu việt lúc trước không còn, Nhiếp Vân và thiên đạo sư liên thủ phối hợp thân mật khăng khít, cũng không có trì trệ, hắn bị đánh tức điên lên.
- Ngươi không phải mượn Thiên Đạo của Nho giới sao? Ta hiện tại cắn nuốt Thiên Đạo của Nho giới, ta xem ngươi mượn lực ở nơi nào?
Bay lên lần nữa, Tu La Vương biết rõ hai người phối hợp không chê vào đâu được, muốn chiến thắng cho dù là hắn cũng hao tổn không ít, trong mắt xuất hiện hận ý, hai tay giơ lên cao, thân thể biến thành đỉnh thiên lập địa, hắn đưa tay vào sâu trong không gian.
Mục đích Tu La xuất hiện chính là vì diệt thế, có thể thôn phệ ý niệm của Thiên Đạo sẽ triệt để hủy diệt thế giới, Đạm Thai Lăng Nguyệt vừa rồi chiến đấu đã dung hợp Thiên Đạo của Nho giới, mượn nhờ lực lượng Thiên Đạo trấn áp hắn.
Lúc này Tu La Vương đã nhìn rõ điểm này, hắn không tranh đấu với hai người, mà là lựa chọn thôn phệ Thiên Đạo, từ đó quấy rầy tiết tầu của hai người.
- Tu La Vương có thể bằng vào thôn phệ Thiên Đạo gia tăng thực lực, không thể để hắn thực hiện được, bằng không còn muốn dánh giết hắn quá khó khăn, hơn nữa linh hồn ta câu thông với Thiên Đạo, một khi Thiên Đạo bị hao tổn, ta cũng sẽ trọng thương!
Đạm Thai Lăng Nguyệt biến sắc.
- Ta đi ngăn cản!
- Ha ha, không có biện pháp phối hợp thì cút xuống đi.
Thấy hắn một mình lao tới, hai người không có biện pháp phối hợp như vừa rồi, Tu La Vương thét dài sau đó lăng không đánh một chưởng.
Bành!
Nắm đấm của Nhiếp Vân nghênh đón nhưng không thể ngăn được trọng kích của đối phương, toàn thân cứng đờ và bay ngược như đạn pháo.
- Ngươi cũng xuống đi.
Sau khi đả thương Nhiếp Vân, Tu La Vương quay người cong ngón tay búng một cái.
Ầm ầm ầm ầm...
Không gian vỡ ra một gợn sóng nước đánh thẳng vào ngực Đạm Thai Lăng Nguyệt.
PHỐC!
Đạm Thai Lăng Nguyệt phản ứng không kịp nên trọng thương, nàng và Nhiếp Vân cùng té xuống đất.
- Thôn phệ!
Chỉ cần thôn phệ thành công, thực lực tăng nhiều, lại không úy kỵ hai người Nhiếp Vân liên hợp.
- Thiên địa vô tình, xem vạn vật vi sô cẩu!
Đạm Thai Lăng Nguyệt bị thương nặng nhưng được Nhiếp Vân sử dụng mộc sinh chi khí trợ giúp, đảo mắt đã khôi phục, cắn răng, mái tóc đen nhánh bay trong gió, nàng lại mượn Thiên Đạo chi lực lần nữa.
Lần này nàng thi triển toàn lực, cả người như biến thành trung tâm của vòng xoáy, không gian của Nho giới vặn vẹo, tất cả năng lượng hội tụ vào người của nàng.
Ầm ầm!
Nương theo nàng toàn lực thi triển, Nho giới như lâm vào tận thế, vô số thành thị và dòng sông phá tan đê đập lan khắp nơi, sơn băng địa liệt, dung nham từ dưới đất tuôn ra, khắp nơi đều là hỏa diễm, hồng thủy, cảnh tượng tận thế hàng lâm thế gian.
Thực lực của ba người quá cường đại, dư âm chiến đấu ảnh hưởng, lại thêm Tu La Vương luyện hóa Thiên Đạo cho nên trật tự không gian của Nho giới không ổn, tùy thời đều có thể triệt để sụp đổ, một lần nữa diễn hóa thành hỗn độn.
Một thế giới duy trì thành hình chủ yếu nhất là nhờ vào trật tự và không gian pháp tắc, nó giống như khí cầu ánh sáng, không có thứ này sẽ trực tiếp tan vỡ.
Ba người chiến đấu phá hư không gian pháp tắc và phá hư trật tự, cũng không khác gì tháo nước trong khí cầu ra ngoài, Nho giới có thể tiếp tục duy trì hình thái đã không dễ dàng gì.
Tuy sớm biết sẽ xuất hiện tình cảnh này nhưng Nhiếp Vân và Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng không có biện pháp, Nho giới đã đầu nhập vào Tu La, từ đó phá hư tổng thể của lục đạo.
- Không...
- Tài phú của ta, người yêu của ta...
Từng tiếng khóc nỉ non, tiếng kêu thảm thiết liên tục, oán khí phá tan bầu trời, Nho giới sụp đổ làm vô số người tử vong, không có thực lực Kim Tiên không thể phi hành, rất khó tránh thoát khỏi cục diện hiện tại và chết đi.
- Ha ha, nói Tu La Vương ta giết người như ngóe, Đạm Thai Lăng Nguyệt ngươi
cũng giết không ít!
Nhìn cảnh tượng này trong mắt, Tu La Vương vừa luyện hóa Thiên Đạo Nho giới vừa cười ha ha.
- Chỉ cần giết ngươi, sẽ có thêm người sống sót, hiện tại chết nhiều hơn nữa cũng không sao!
Đạm Thai Lăng Nguyệt bất vi sở động, nàng thét dài một tiếng, lúc này câu thông Thiên Đạo Nho giới, bàn tay của nàng chấn động lăng không nắm chặc về phía Tu La Vương
Thiên Đạo vô tình, xem vạn vật vi sô cẩu!
Tuy nàng không phải Thiên Đạo, có được thiên phú thiên đạo sư, biết rõ nặng nhẹ nên thời điểm quyết đoán sẽ không thể lòng dạ đàn bà.
Bành!
Thiên Đạo bị Đạm Thai Lăng Nguyệt khống chế lần nữa, Tu La Vương bị đánh văng, hắn lui về phía sau vài bước.
Thiên Đạo Nho giới bị Tu La Vương khống chế, nó gặp phải nguy hiểm bị cắn nuốt, bị Đạm Thai Lăng Nguyệt khống chế có thể bảo hộ bình an, hai người hiện tại giao phong không phải ý chí tinh thần và tiên lực, chủ yếu phải cướp đoạt ý chí của thế giới.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 1860: Phối hợp (2)
7.2/10 từ 35 lượt.