Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 3484: Phong hoa tuyệt thế 2
Lý Vân Tiêu bị ảnh hưởng trực tiếp, ấn quyết cũng dừng lại.
- Tử lôi!
Không biết là ai kêu một tiếng, trong thế giới lôi điện kia bởi vì vạn xà hợp thành quầng sáng, phẩm chất càng ngày càng mạnh, không ngừng áp súc tạo thành màu tím.
- Vậy mà dẫn động Phạm Thiên Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi!
- Nói đùa gì vậy? Đây là bảo vật siêu việt thế giới, Thiên Đạo cũng muốn hủy diệt nó sao?
Đám người bạo động, rất nhiều người sợ hãi lui về sau đi, sợ bị tử lôi ảnh hưởng, lập tức bị oanh kích thành bột phấn.
Tử lôi ngưng tụ càng nhiều, đừng nói diệt thế, chỉ uy áp của nó cũng làm người ta sợ hãi hoảng hốt.
Lam Nham Chủ bình tĩnh nhìn lôi quang, khẽ thở dài:
- Kẻ yếu, ngay cả tư cách thưởng thức quy tắc thiên địa cũng không có.
Thân ảnh Linh Mục Địch lóe lên, xuất hiện giữa không trung, nói:
- Mọi người đừng hoảng hốt! Đây không phải tử lôi diệt thế, mà là Ngả tiên sinh thông qua bí pháp thuật đạo ngưng tụ tử lôi rèn luyện vạn vật, không có nguy hiểm.
Linh Mục Địch giải thích làm rối loạn bình ổn lại.
- Thì ra là luyện chế phù hợp Thiên Đạo, dẫn tới tử lôi trợ uy.
Mọi người thở ra một hơi, khâm phục cảm thán nhưng vẫn có ưu tu, không dám tới quá gần.
Tiểu Thanh đứng trong đám người ngẩng đầu nhìn lên trời, thì thào lẩm bẩm:
- Dẫn động tử lôi dễ dàng, nhưng muốn điều khiển rất khó, Ngả bằng vào cái gì điều khiển tử lôi? Hắn không sợ chơi lửa có ngày bị đốt thành mây khói sao?
Suy nghĩ một chút hắn cười nói:
- Nhưng mà có năm cường giả Tạo Hóa Cảnh và ta ở đây, mặc dù tử lôi đánh xuống cũng có thể ngăn cản.
Hắn thè lưỡi ra liếm môi dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lôi đình trên cao, nói:
- Thứ này là đại bổ đấy...
Sắc mặt Lý Vân Tiêu vô cùng khó coi, tiên thiên lôi thể của hắn lúc này biến thành vướng víu, đã bị tử lôi ảnh hưởng không ngừng hóa lôi.
Thậm chí có lôi phù từ trong cơ thể tuôn ra, ba thanh kiếm vốn bị khống chế bây giờ biến thành màu tím, chúng phát ra âm thanh rung động, dung hợp trước đó sắp thất bại trong gang tấc.
- Đáng chết!
Lý Vân Tiêu chửi bới một tiếng, nói:
- Quá ảnh hưởng công bằng! Nếu ta không khống chế nổi, ba đạo kiếm khí sẽ phóng ra ngoài, nếu như kiếm đầu tiên bắn trúng tử đỉnh cũng không thể trách ta.
Hắn đang uy hiếp trần trụi, hơn nữa không có che dấu, tất cả mọi người nghe được rõ ràng.
Lập tức có tiếng kháng nghị và bất mãn bộc phát, tiếng chửi rủa đầy trời.
- Công nhiên uy hiếp Ngả tiên sinh, đây là so cái gì chứ, chẳng qua là lừa bịp mà thôi!
- Uổng cho ngươi là minh chủ Thiên Võ Minh, quá không biết xấu hổ, yêu cầu phán định Lý Vân Tiêu thua!
- Cái gì không biết xấu hổ? Là Ngả triệu hoán tử lôi ảnh hưởng đến minh chủ luyện chế đấy chứ? Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?
Cũng có rất nhiều người đặt cược Lý Vân Tiêu thắng phản kích lại, phạm vi ngàn trượng bên ngoài nhao nhao rất lớn.
Nếu không có rất nhiều cường giả tọa trấn, chỉ sợ đã có đánh nhau.
Linh Mục Địch trầm giọng quát:
- Ai lại hồ ngôn loạn ngữ, lập tức xéo đi!
Hắn sử dụng sóng âm thần thông, âm thanh hóa thành khí lãng, mọi người chấn động ngã trái ngã phải.
Ngả vẫn bình tĩnh, ấn quyết biến hóa không nhanh không chậm.
Lúc này tử lôi trên tử đỉnh ngưng tụ tạo thành thế giới, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Ánh mắt như nước, trầm tĩnh không có một chút rung động.
Nhưng ánh mắt này làm nội tâm Lý Vân Tiêu chấn động, dường như tâm tình bị ánh mắt kia đánh nát, nội tâm sinh ra sóng to gió lớn không nhỏ.
- Ngả, ngươi...
Không ít người Yêu tộc mang thần thông cường đại, sau khi biến hóa thân thể đã đạt tới trạng thái nhân cách hóa hoàn toàn.
Ngả chính là như thế, vẫn dùng hình tượng thiếu niên xuất hiện trước mặt mọi người, nếu không phải hắn tự xưng Yêu tộc, cũng không có ai nhìn thấu yêu thân của hắn.
Nhưng lúc này dưới uy áp của tử lôi, Ngả biến thành bản thể.
Hai lỗ tai Ngả dài nhọn, gương mặt tinh xảo mềm mại, đôi mắt trong suốt kiều diễm, bờ môi đỏ mọng, da thịt óng ánh như bảo ngọc, thiên tư mê người.
- Ngươi, ngươi...
Lý Vân Tiêu sửng sốt, biến hóa trước mặt còn làm hắn rung động hơn cả tử lôi ảnh hưởng, hắn kêu lên:
- Ngươi là nữ?
Lúc này mái tóc dài của Ngả xõa tung ra sau lưng, tư thái yểu điệu, đừng nói hắn tu luyện đồng thuật, diệu pháp linh mục, còn có chân thật chi nhãn, cho dù là mù cũng có thể nhìn ra Ngả là nữ tử.
Tâm thần Lý Vân Tiêu kích động, ba thanh kiếm không thể khống chế, chúng kêu vang rất mạnh.
Thậm chí kiếm khí không bị khống chế, kiếm khí bắn ra ngoài, chém vào hư không.
Không chỉ có Lý Vân Tiêu, người trong phạm vi mấy ngàn trượng chung quanh đều kinh hãi, cả Đại Hắc Nữu yên tĩnh như tờ.
- Thần!
Đột nhiên nội tâm Mạch chấn động, nghẹn ngào kêu lên:
- Nàng là Thần Yêu nhất tộc! Khó trách, khó trách...
- Thần yêu?
Linh Mục Địch hỏi:
- Dường như chưa từng nghe qua, trong Yêu tộc có tộc này sao?
Sắc mặt Mạch phức tạp, nói:
- Là thanh danh không lộ, cũng không đại biểu không có. Cách đây rất lâu, Yêu tộc thực sự không phải là do một mình Yêu Hoàng thống ngự thiên hạ, mà là do Yêu Hoàng và thánh nữ song hướng thống trị.
- Thánh nữ?
Người chung quanh giật mình, lại nhìn qua bộ dáng của Ngả, dường như hiểu cái gì.
Mạch gật đầu nói:
- Yêu tộc đều có thánh nữ, thánh nữ cả đời do Thần Yêu nhất tộc đảm nhiệm.
Linh Mục Địch khó hiểu nói:
- Yêu tộc là chủng tộc tôn sùng lực lượng, mà thánh nữ đại biểu cho tín ngưỡng nhất mạch, luận lực ảnh hưởng có lẽ còn trên cả Yêu Hoàng, không biết sau đó vì sao thánh nữ biến mất!
Mạch bắt đầu trầm mặc, hắn nhíu mày, không biết là không thể trả lời hay không muốn trả lời, hắn dừng lại không nói nữa.
Ngả lẳng lặng nhìn qua Lý Vân Tiêu, mỉm cười nói:
- Vân thiếu, nếu không khống chế kiếm khí, ngươi sắp thua.
Lý Vân Tiêu hiện tại kinh hãi, sáu tay không ngừng đánh ra bí quyết, không ngừng áp chế ba thanh kiếm cuồng bạo.
- Ngươi, tại sao ngươi là nữ tử...
Lúc này Lý Vân Tiêu khó phục hồ tinh thần lại.
Thiên Chiếu Tử, Viên Cao Hàn, thậm chí có nhiều người cũng nghĩ như hắn, vẫn còn đang thừ người, đầu óc không linh.
Ngả lại cười nói:
- Ta lúc nào đã từng nói qua ta là nam tử?
Nàng không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, nói ra:
- Năm đó sau trận chiến Hóa Thần Hải, ta dốc sức nghiên cứu thiên lôi, rốt cục trời xanh không phụ lòng người, để cho ta tìm ra cách dẫn dắt lôi điện, cho nên mới sinh lòng luyện hóa vạn vật. Hôm nay mượn trận chiến với ngươi thực hiện.
Lý Vân Tiêu nghiêm túc, bắt đầu kính nể nói:
- Cho tới nay có chỗ đắc tội, Ngả tiên sinh tha thứ.
Ánh mắt Ngả chuyển động, nói khẽ:
- Giới tính của ta khiến tâm tính của ngươi biến hóa sao? Nam tử có thể khiêng đỉnh, nữ tử lại khó? Trước mặt của ngươi là thuật luyện sư đỉnh thiên lập địa, không hơn!
Một người xá thân vì thuật đao, trừ năm đó ở Hóa Thần Hải, khó có một bại.
Vạn Cổ Chí Tôn
- Tử lôi!
Không biết là ai kêu một tiếng, trong thế giới lôi điện kia bởi vì vạn xà hợp thành quầng sáng, phẩm chất càng ngày càng mạnh, không ngừng áp súc tạo thành màu tím.
- Vậy mà dẫn động Phạm Thiên Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi!
- Nói đùa gì vậy? Đây là bảo vật siêu việt thế giới, Thiên Đạo cũng muốn hủy diệt nó sao?
Đám người bạo động, rất nhiều người sợ hãi lui về sau đi, sợ bị tử lôi ảnh hưởng, lập tức bị oanh kích thành bột phấn.
Tử lôi ngưng tụ càng nhiều, đừng nói diệt thế, chỉ uy áp của nó cũng làm người ta sợ hãi hoảng hốt.
Lam Nham Chủ bình tĩnh nhìn lôi quang, khẽ thở dài:
- Kẻ yếu, ngay cả tư cách thưởng thức quy tắc thiên địa cũng không có.
Thân ảnh Linh Mục Địch lóe lên, xuất hiện giữa không trung, nói:
- Mọi người đừng hoảng hốt! Đây không phải tử lôi diệt thế, mà là Ngả tiên sinh thông qua bí pháp thuật đạo ngưng tụ tử lôi rèn luyện vạn vật, không có nguy hiểm.
Linh Mục Địch giải thích làm rối loạn bình ổn lại.
- Thì ra là luyện chế phù hợp Thiên Đạo, dẫn tới tử lôi trợ uy.
Mọi người thở ra một hơi, khâm phục cảm thán nhưng vẫn có ưu tu, không dám tới quá gần.
Tiểu Thanh đứng trong đám người ngẩng đầu nhìn lên trời, thì thào lẩm bẩm:
- Dẫn động tử lôi dễ dàng, nhưng muốn điều khiển rất khó, Ngả bằng vào cái gì điều khiển tử lôi? Hắn không sợ chơi lửa có ngày bị đốt thành mây khói sao?
Suy nghĩ một chút hắn cười nói:
- Nhưng mà có năm cường giả Tạo Hóa Cảnh và ta ở đây, mặc dù tử lôi đánh xuống cũng có thể ngăn cản.
Hắn thè lưỡi ra liếm môi dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lôi đình trên cao, nói:
- Thứ này là đại bổ đấy...
Sắc mặt Lý Vân Tiêu vô cùng khó coi, tiên thiên lôi thể của hắn lúc này biến thành vướng víu, đã bị tử lôi ảnh hưởng không ngừng hóa lôi.
Thậm chí có lôi phù từ trong cơ thể tuôn ra, ba thanh kiếm vốn bị khống chế bây giờ biến thành màu tím, chúng phát ra âm thanh rung động, dung hợp trước đó sắp thất bại trong gang tấc.
- Đáng chết!
Lý Vân Tiêu chửi bới một tiếng, nói:
- Quá ảnh hưởng công bằng! Nếu ta không khống chế nổi, ba đạo kiếm khí sẽ phóng ra ngoài, nếu như kiếm đầu tiên bắn trúng tử đỉnh cũng không thể trách ta.
Hắn đang uy hiếp trần trụi, hơn nữa không có che dấu, tất cả mọi người nghe được rõ ràng.
Lập tức có tiếng kháng nghị và bất mãn bộc phát, tiếng chửi rủa đầy trời.
- Công nhiên uy hiếp Ngả tiên sinh, đây là so cái gì chứ, chẳng qua là lừa bịp mà thôi!
- Uổng cho ngươi là minh chủ Thiên Võ Minh, quá không biết xấu hổ, yêu cầu phán định Lý Vân Tiêu thua!
- Cái gì không biết xấu hổ? Là Ngả triệu hoán tử lôi ảnh hưởng đến minh chủ luyện chế đấy chứ? Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?
Cũng có rất nhiều người đặt cược Lý Vân Tiêu thắng phản kích lại, phạm vi ngàn trượng bên ngoài nhao nhao rất lớn.
Nếu không có rất nhiều cường giả tọa trấn, chỉ sợ đã có đánh nhau.
Linh Mục Địch trầm giọng quát:
- Ai lại hồ ngôn loạn ngữ, lập tức xéo đi!
Hắn sử dụng sóng âm thần thông, âm thanh hóa thành khí lãng, mọi người chấn động ngã trái ngã phải.
Ngả vẫn bình tĩnh, ấn quyết biến hóa không nhanh không chậm.
Lúc này tử lôi trên tử đỉnh ngưng tụ tạo thành thế giới, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Ánh mắt như nước, trầm tĩnh không có một chút rung động.
Nhưng ánh mắt này làm nội tâm Lý Vân Tiêu chấn động, dường như tâm tình bị ánh mắt kia đánh nát, nội tâm sinh ra sóng to gió lớn không nhỏ.
- Ngả, ngươi...
Không ít người Yêu tộc mang thần thông cường đại, sau khi biến hóa thân thể đã đạt tới trạng thái nhân cách hóa hoàn toàn.
Ngả chính là như thế, vẫn dùng hình tượng thiếu niên xuất hiện trước mặt mọi người, nếu không phải hắn tự xưng Yêu tộc, cũng không có ai nhìn thấu yêu thân của hắn.
Nhưng lúc này dưới uy áp của tử lôi, Ngả biến thành bản thể.
Hai lỗ tai Ngả dài nhọn, gương mặt tinh xảo mềm mại, đôi mắt trong suốt kiều diễm, bờ môi đỏ mọng, da thịt óng ánh như bảo ngọc, thiên tư mê người.
- Ngươi, ngươi...
Lý Vân Tiêu sửng sốt, biến hóa trước mặt còn làm hắn rung động hơn cả tử lôi ảnh hưởng, hắn kêu lên:
- Ngươi là nữ?
Lúc này mái tóc dài của Ngả xõa tung ra sau lưng, tư thái yểu điệu, đừng nói hắn tu luyện đồng thuật, diệu pháp linh mục, còn có chân thật chi nhãn, cho dù là mù cũng có thể nhìn ra Ngả là nữ tử.
Tâm thần Lý Vân Tiêu kích động, ba thanh kiếm không thể khống chế, chúng kêu vang rất mạnh.
Thậm chí kiếm khí không bị khống chế, kiếm khí bắn ra ngoài, chém vào hư không.
Không chỉ có Lý Vân Tiêu, người trong phạm vi mấy ngàn trượng chung quanh đều kinh hãi, cả Đại Hắc Nữu yên tĩnh như tờ.
- Thần!
Đột nhiên nội tâm Mạch chấn động, nghẹn ngào kêu lên:
- Nàng là Thần Yêu nhất tộc! Khó trách, khó trách...
- Thần yêu?
Linh Mục Địch hỏi:
- Dường như chưa từng nghe qua, trong Yêu tộc có tộc này sao?
Sắc mặt Mạch phức tạp, nói:
- Là thanh danh không lộ, cũng không đại biểu không có. Cách đây rất lâu, Yêu tộc thực sự không phải là do một mình Yêu Hoàng thống ngự thiên hạ, mà là do Yêu Hoàng và thánh nữ song hướng thống trị.
- Thánh nữ?
Người chung quanh giật mình, lại nhìn qua bộ dáng của Ngả, dường như hiểu cái gì.
Mạch gật đầu nói:
- Yêu tộc đều có thánh nữ, thánh nữ cả đời do Thần Yêu nhất tộc đảm nhiệm.
Linh Mục Địch khó hiểu nói:
- Yêu tộc là chủng tộc tôn sùng lực lượng, mà thánh nữ đại biểu cho tín ngưỡng nhất mạch, luận lực ảnh hưởng có lẽ còn trên cả Yêu Hoàng, không biết sau đó vì sao thánh nữ biến mất!
Mạch bắt đầu trầm mặc, hắn nhíu mày, không biết là không thể trả lời hay không muốn trả lời, hắn dừng lại không nói nữa.
Ngả lẳng lặng nhìn qua Lý Vân Tiêu, mỉm cười nói:
- Vân thiếu, nếu không khống chế kiếm khí, ngươi sắp thua.
Lý Vân Tiêu hiện tại kinh hãi, sáu tay không ngừng đánh ra bí quyết, không ngừng áp chế ba thanh kiếm cuồng bạo.
- Ngươi, tại sao ngươi là nữ tử...
Lúc này Lý Vân Tiêu khó phục hồ tinh thần lại.
Thiên Chiếu Tử, Viên Cao Hàn, thậm chí có nhiều người cũng nghĩ như hắn, vẫn còn đang thừ người, đầu óc không linh.
Ngả lại cười nói:
- Ta lúc nào đã từng nói qua ta là nam tử?
Nàng không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, nói ra:
- Năm đó sau trận chiến Hóa Thần Hải, ta dốc sức nghiên cứu thiên lôi, rốt cục trời xanh không phụ lòng người, để cho ta tìm ra cách dẫn dắt lôi điện, cho nên mới sinh lòng luyện hóa vạn vật. Hôm nay mượn trận chiến với ngươi thực hiện.
Lý Vân Tiêu nghiêm túc, bắt đầu kính nể nói:
- Cho tới nay có chỗ đắc tội, Ngả tiên sinh tha thứ.
Ánh mắt Ngả chuyển động, nói khẽ:
- Giới tính của ta khiến tâm tính của ngươi biến hóa sao? Nam tử có thể khiêng đỉnh, nữ tử lại khó? Trước mặt của ngươi là thuật luyện sư đỉnh thiên lập địa, không hơn!
Một người xá thân vì thuật đao, trừ năm đó ở Hóa Thần Hải, khó có một bại.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 3484: Phong hoa tuyệt thế 2
10.0/10 từ 47 lượt.