Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1442: Nguyệt dương (1)
– Chỉ có thể thử một lần, nếu không được cũng chỉ có trốn vào trong Giới Thần Bi, Lục Giản Bác này tự báo thực lực, mới chỉ thất tinh đỉnh phong ngược lại không cần lo lắng hắn có thể phá vỡ thế giới chi lực
Bình thường Hải thú thực lực siêu tuyệt chỉ số thông minh cũng sẽ cực cao, nhưng Thiết Lệ này tựa hồ chỉ số thông minh cực thấp, yêu thú như vậy thường thường tinh thần lực không mạnh, rất dễ dàng bị khống chế, huống chi hắn còn có Nguyệt Đồng cường đại dị thường.
“NGAO”
Thiết Lệ bỗng nhiên ngửa mặt lên trời kêu to lên, thanh âm bi thiết thê lương, hơn nữa trong đó còn mang theo một tia hoảng sợ và sợ hãi, cả thân thể khổng lồ rõ ràng run rẩy thoáng một phát.
Lý Vân Tiêu đột nhiên đại hỉ, tinh thần trùng kích của hắn chẳng qua chỉ thoáng trở ngại, lập tức đã đột phá qua, trực tiếp xâm nhập vào đại não và linh hồn đối phương.
Cảm xúc luống cuống kia của Thiết Lệ tựa hồ dần dần lắng xuống, xúc tu đầy trời cũng toàn bộ ngừng trên không trung bất động, chỉ có các giác hút trên đó vẫn đang khẽ hô hấp lấy.
Lý Vân Tiêu ngoài cuồng hỉ cũng thấy kinh ngạc vạn phần, Hải thú này dù sao đẳng cấp cực cao, cho dù tinh thần lực không được, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bị khống chế như vậy chứ, lúc mình thi triển ra Nguyệt Đồng, trong linh hồn đối phương tựa hồ sinh ra sợ hãi thật lớn, bởi vậy mới thuần phục.
– Ân? Chuyện gì xảy ra?
Trong đầu Lục Giản Bác cách đó không xa đột nhiên nổi lên dấu chấm hỏi, Thiết Lệ v sao lại đột nhiên liền yên tĩnh, mà Lý Vân Tiêu kia cũng trở nên bất động rồi.
Một màn quía dị trước mắt này khiến trong lòng Lục Giản Bác nổi lên cảm giác bất an
Hắn bất giác ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh trăng màu đỏ như máu trên bầu trời kia, nó như một con ngươi cực lớn đang lạnh lùng theo dõi hắn, khiến toàn thân hắn không khỏi run lên.
“Sưu sưu sưu”
Tất cả xúc tu trên đầu Thiết Lệ bỗng nhiên toàn bộ bắn lên, nguyên một đám dựng thẳng trên không trung, tản mát ra lực lượng bành trướng, hiện lên hình nửa vòng tròn lâm không mở ra.
Sắc mặt Lục Giản Bác đại biến, chân tiến lên trước đột nhiên ngừng lại, hắn tuy rằng không biết xảy ra biến cố gì, nhưng chỗ mà những xúc tu kia tập trung vào chính là hắn
– Lý Vân Tiêu, đến cùng xảy ra chuyện gì? Đừng nói với ta là Thiết Lệ này đã bị ngươi khống chế đấy?
Lúc hỏi ra những lời này, trong lòng Lục Giản Bác càng dâng lên bất an cực lớn, tuy rằng lý trí khó mà tin được, nhưng tất cả nhìn thấy trước mắt lại vô cùng có khả năng là thật.
“Vèo”
Thân ảnh Lý Vân Tiêu bỗng nhiên khẽ động, trực tiếp thuấn di đến trên không Thiết Lệ, chậm rãi xoay người lại, con ngươi trong con mắt thứ ba cũng hóa thành hình dạng cổ quái, mà hai mắt trái phải càng lộ ra một mảnh huyết hồng.
– Đồng thuật? Hai con ngươi màu đỏ kia là...
Lục Giản Bác tâm thần đại chấn, phảng phất như bị ngươi đập một búa vào ngực, dẫm trên mặt biển liên tiếp lui về phía sau, “Đạp đạp đạp” tóe lên một đường bọt nước.
Hai con ngươi Lý Vân Tiêu hiện giờ tựa như luân Huyết Nguyệt trên bầu trời kia vậy, phi thường yêu dị, trong mắt sát ý đại thịnh, lạnh giọng nói:
– Cho tới bây giờ, người thấy qua Nguyệt Đồng của ta, không phải bằng hữu thì chính là người chết.
Trên trán Lục Giản Bác chảy xuống mồ hôi lạnh, hắn rốt cục thất thố rồi, phong độ khí định thần nhàn đều bị quét sạch, thân thể cũng vì kinh hoảng quá độ mà không nhịn được run lên:
– Nguyệt Đồng... Thật là Nguyệt Đồng... Quả nhiên là Nguyệt Đồng..., điều này sao có thể? Cổ Phi Dương đã vẫn lạc, trên đời sao lại còn Nguyệt Đồng được? Khó trách Thiết Lệ này lại bị ngươi khống chế, ngươi hiện giờ là Lý Vân Tiêu, hay là Nguyệt Đồng?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Những cái này ngươi không cần phải biết, đã rất lâu không được thỏa thích thi triển Nguyệt Đồng chi lực rồi. Lục Giản Bác, hảo hảo mà hưởng thụ một phen đi.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, ba con mắt cũng lộ hoa văn bất đồng, một cổ tinh thần lực rất mạnh đánh thẳng vào, lấy Lý Vân Tiêu làm trung tâm, toàn bộ biển cả cũng bắt đầu biến hình, hóa thành một mảnh hắc ám vô tận.
Hắc ám nhanhchóng lan tràn, những nơi đi qua tất cả ánh sáng đều biến mất, chỉ còn lại thân ảnh lạnh nhạt kia, còn có thân thể khổng lồ của Thiết Lệ nữa.
– Cải Thiên Hoán Địa, Nghịch Chuyển Thì Không
Lục Giản Bác giật mình, rốt cuộc không cách nào bình tĩnh nữa, dưới chân dẫm mạnh, tạc ra một đoàn bọt nước, cả người bỗng nhiên bay về phía sau, nhưng tốc độ hắn có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Đồng Thuật của Lý Vân Tiêu, một ý niệm, ngay lập tức vạn dặm, nháy mắt trăm năm
Toàn bộ biển cả toàn bộ biến mất, hóa thành một mảnh không gian hắc ám vô cùng vô tận, trong đó chỉ còn lại Lý Vân Tiêu, Thiết Lệ, còn có Lục Giản Bác, không còn thứ gì khác.
Mà trên không không gian hắc ám, luân Huyết Nguyệt kia vẫn treo trên cao, tựa hồ ẩn chứa lãnh mang và mỉa mai vô tận, bao quát lấy tất cả tánh mạng hèn mọn ở bên dưới.
Khuôn mặt Lục Giản Bác hiện giờ muốn khó coi bao nhiêu liền có bấy nhiêu, cả người đều vặn vẹo cơ hồ muốn biến hình, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ngươi không phải Lý Vân Tiêu, ngươi rốt cuộc là ai?
Bộ dáng Lý Vân Tiêu hiện giờ khủng bố dị thường, ở bốn phía hai mắt đều lộ ra gân xanh lộ, lan tràn cả nửa gương mặt, mà tóc trên đầu cũng tán loạn phủ trên vai, không gió mà bay, bắt đầu phiêu đãng ở sau lưng…, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ nào cả.
Lục Giản Bác nhìn bộ dạng của hắn, trong nội tâm càng ngày càng sợ, vội vàng nói:
– Không cần biết ngươi là ai, hiện giờ đã sắp bị Nguyệt Đồng khống chế rồi, tranh thủ thời gian giãy giụa ra, nếu không sẽ trễ đấy.
Lý Vân Tiêu có chút ngẩng đầu lên, hai mắt trống rỗng khiến lòng người rung động kia liếc nhìn Lục Giản Bác, lạnh lùng nói:
– Ah? Xem ra ngươi hiểu Nguyệt Đồng rất rõ a?
Lục Giản Bác bị ánh mắt yêu dị trống rỗng nhìn một cái, lập tức cảm giác như là rơi vào vực sâu không đáy, không tự chủ được sinh ra một cổ sợ hãi cực lớn, theo sợ hãi kia lan tràn, hắn đột nhiên phát hiện thân thể của mình chẳng biết lúc nào vậy mà đang không ngừng hạ xuống, thật sự lọt vào vực sâu không đáy, vĩnh viễn rơi không ngừng
Lục Giản Bác giật mình, biết rõ mình đã trúng ảo thuật, hắn kiềm chế khiếp sợ trong lòng, dốc sức liều mạng vận chuyển nguyên lực, bắt đầu quy nguyên thủ nhất, trấn thủ linh đài, sau một lát, mới rốt cục thoát ra khỏi rơi xuống vô tận kia, nhưng đã kinh hãi đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh rồi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, du du nói:
– Vốn tưởng rằng còn phải mượn nhờ lực Thiết Lệ mới có thể chống lại ngươi, hiện giờ xem ra rất nhẹ nhàng ah. Ở trong Địa Lão Thiên Hoang này, Nguyệt Đồng chi lực của ta vậy mà có thể tăng cường không chỉ gấp mười lần, cho dù ngươi là Võ Đế thất tinh đỉnh phong, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Thiết Lệ kia đột nhiên động, lâm không giương tất cả xúc tu nhao nhao đánh xuống, như vạn đạo mũi tên, phô thiên cái địa
Vạn Cổ Chí Tôn
Bình thường Hải thú thực lực siêu tuyệt chỉ số thông minh cũng sẽ cực cao, nhưng Thiết Lệ này tựa hồ chỉ số thông minh cực thấp, yêu thú như vậy thường thường tinh thần lực không mạnh, rất dễ dàng bị khống chế, huống chi hắn còn có Nguyệt Đồng cường đại dị thường.
“NGAO”
Thiết Lệ bỗng nhiên ngửa mặt lên trời kêu to lên, thanh âm bi thiết thê lương, hơn nữa trong đó còn mang theo một tia hoảng sợ và sợ hãi, cả thân thể khổng lồ rõ ràng run rẩy thoáng một phát.
Lý Vân Tiêu đột nhiên đại hỉ, tinh thần trùng kích của hắn chẳng qua chỉ thoáng trở ngại, lập tức đã đột phá qua, trực tiếp xâm nhập vào đại não và linh hồn đối phương.
Cảm xúc luống cuống kia của Thiết Lệ tựa hồ dần dần lắng xuống, xúc tu đầy trời cũng toàn bộ ngừng trên không trung bất động, chỉ có các giác hút trên đó vẫn đang khẽ hô hấp lấy.
Lý Vân Tiêu ngoài cuồng hỉ cũng thấy kinh ngạc vạn phần, Hải thú này dù sao đẳng cấp cực cao, cho dù tinh thần lực không được, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bị khống chế như vậy chứ, lúc mình thi triển ra Nguyệt Đồng, trong linh hồn đối phương tựa hồ sinh ra sợ hãi thật lớn, bởi vậy mới thuần phục.
– Ân? Chuyện gì xảy ra?
Trong đầu Lục Giản Bác cách đó không xa đột nhiên nổi lên dấu chấm hỏi, Thiết Lệ v sao lại đột nhiên liền yên tĩnh, mà Lý Vân Tiêu kia cũng trở nên bất động rồi.
Một màn quía dị trước mắt này khiến trong lòng Lục Giản Bác nổi lên cảm giác bất an
Hắn bất giác ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh trăng màu đỏ như máu trên bầu trời kia, nó như một con ngươi cực lớn đang lạnh lùng theo dõi hắn, khiến toàn thân hắn không khỏi run lên.
“Sưu sưu sưu”
Tất cả xúc tu trên đầu Thiết Lệ bỗng nhiên toàn bộ bắn lên, nguyên một đám dựng thẳng trên không trung, tản mát ra lực lượng bành trướng, hiện lên hình nửa vòng tròn lâm không mở ra.
Sắc mặt Lục Giản Bác đại biến, chân tiến lên trước đột nhiên ngừng lại, hắn tuy rằng không biết xảy ra biến cố gì, nhưng chỗ mà những xúc tu kia tập trung vào chính là hắn
– Lý Vân Tiêu, đến cùng xảy ra chuyện gì? Đừng nói với ta là Thiết Lệ này đã bị ngươi khống chế đấy?
Lúc hỏi ra những lời này, trong lòng Lục Giản Bác càng dâng lên bất an cực lớn, tuy rằng lý trí khó mà tin được, nhưng tất cả nhìn thấy trước mắt lại vô cùng có khả năng là thật.
“Vèo”
Thân ảnh Lý Vân Tiêu bỗng nhiên khẽ động, trực tiếp thuấn di đến trên không Thiết Lệ, chậm rãi xoay người lại, con ngươi trong con mắt thứ ba cũng hóa thành hình dạng cổ quái, mà hai mắt trái phải càng lộ ra một mảnh huyết hồng.
– Đồng thuật? Hai con ngươi màu đỏ kia là...
Lục Giản Bác tâm thần đại chấn, phảng phất như bị ngươi đập một búa vào ngực, dẫm trên mặt biển liên tiếp lui về phía sau, “Đạp đạp đạp” tóe lên một đường bọt nước.
Hai con ngươi Lý Vân Tiêu hiện giờ tựa như luân Huyết Nguyệt trên bầu trời kia vậy, phi thường yêu dị, trong mắt sát ý đại thịnh, lạnh giọng nói:
– Cho tới bây giờ, người thấy qua Nguyệt Đồng của ta, không phải bằng hữu thì chính là người chết.
Trên trán Lục Giản Bác chảy xuống mồ hôi lạnh, hắn rốt cục thất thố rồi, phong độ khí định thần nhàn đều bị quét sạch, thân thể cũng vì kinh hoảng quá độ mà không nhịn được run lên:
– Nguyệt Đồng... Thật là Nguyệt Đồng... Quả nhiên là Nguyệt Đồng..., điều này sao có thể? Cổ Phi Dương đã vẫn lạc, trên đời sao lại còn Nguyệt Đồng được? Khó trách Thiết Lệ này lại bị ngươi khống chế, ngươi hiện giờ là Lý Vân Tiêu, hay là Nguyệt Đồng?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Những cái này ngươi không cần phải biết, đã rất lâu không được thỏa thích thi triển Nguyệt Đồng chi lực rồi. Lục Giản Bác, hảo hảo mà hưởng thụ một phen đi.
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, ba con mắt cũng lộ hoa văn bất đồng, một cổ tinh thần lực rất mạnh đánh thẳng vào, lấy Lý Vân Tiêu làm trung tâm, toàn bộ biển cả cũng bắt đầu biến hình, hóa thành một mảnh hắc ám vô tận.
Hắc ám nhanhchóng lan tràn, những nơi đi qua tất cả ánh sáng đều biến mất, chỉ còn lại thân ảnh lạnh nhạt kia, còn có thân thể khổng lồ của Thiết Lệ nữa.
– Cải Thiên Hoán Địa, Nghịch Chuyển Thì Không
Lục Giản Bác giật mình, rốt cuộc không cách nào bình tĩnh nữa, dưới chân dẫm mạnh, tạc ra một đoàn bọt nước, cả người bỗng nhiên bay về phía sau, nhưng tốc độ hắn có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Đồng Thuật của Lý Vân Tiêu, một ý niệm, ngay lập tức vạn dặm, nháy mắt trăm năm
Toàn bộ biển cả toàn bộ biến mất, hóa thành một mảnh không gian hắc ám vô cùng vô tận, trong đó chỉ còn lại Lý Vân Tiêu, Thiết Lệ, còn có Lục Giản Bác, không còn thứ gì khác.
Mà trên không không gian hắc ám, luân Huyết Nguyệt kia vẫn treo trên cao, tựa hồ ẩn chứa lãnh mang và mỉa mai vô tận, bao quát lấy tất cả tánh mạng hèn mọn ở bên dưới.
Khuôn mặt Lục Giản Bác hiện giờ muốn khó coi bao nhiêu liền có bấy nhiêu, cả người đều vặn vẹo cơ hồ muốn biến hình, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ngươi không phải Lý Vân Tiêu, ngươi rốt cuộc là ai?
Bộ dáng Lý Vân Tiêu hiện giờ khủng bố dị thường, ở bốn phía hai mắt đều lộ ra gân xanh lộ, lan tràn cả nửa gương mặt, mà tóc trên đầu cũng tán loạn phủ trên vai, không gió mà bay, bắt đầu phiêu đãng ở sau lưng…, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ nào cả.
Lục Giản Bác nhìn bộ dạng của hắn, trong nội tâm càng ngày càng sợ, vội vàng nói:
– Không cần biết ngươi là ai, hiện giờ đã sắp bị Nguyệt Đồng khống chế rồi, tranh thủ thời gian giãy giụa ra, nếu không sẽ trễ đấy.
Lý Vân Tiêu có chút ngẩng đầu lên, hai mắt trống rỗng khiến lòng người rung động kia liếc nhìn Lục Giản Bác, lạnh lùng nói:
– Ah? Xem ra ngươi hiểu Nguyệt Đồng rất rõ a?
Lục Giản Bác bị ánh mắt yêu dị trống rỗng nhìn một cái, lập tức cảm giác như là rơi vào vực sâu không đáy, không tự chủ được sinh ra một cổ sợ hãi cực lớn, theo sợ hãi kia lan tràn, hắn đột nhiên phát hiện thân thể của mình chẳng biết lúc nào vậy mà đang không ngừng hạ xuống, thật sự lọt vào vực sâu không đáy, vĩnh viễn rơi không ngừng
Lục Giản Bác giật mình, biết rõ mình đã trúng ảo thuật, hắn kiềm chế khiếp sợ trong lòng, dốc sức liều mạng vận chuyển nguyên lực, bắt đầu quy nguyên thủ nhất, trấn thủ linh đài, sau một lát, mới rốt cục thoát ra khỏi rơi xuống vô tận kia, nhưng đã kinh hãi đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh rồi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, du du nói:
– Vốn tưởng rằng còn phải mượn nhờ lực Thiết Lệ mới có thể chống lại ngươi, hiện giờ xem ra rất nhẹ nhàng ah. Ở trong Địa Lão Thiên Hoang này, Nguyệt Đồng chi lực của ta vậy mà có thể tăng cường không chỉ gấp mười lần, cho dù ngươi là Võ Đế thất tinh đỉnh phong, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Thiết Lệ kia đột nhiên động, lâm không giương tất cả xúc tu nhao nhao đánh xuống, như vạn đạo mũi tên, phô thiên cái địa
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1442: Nguyệt dương (1)
10.0/10 từ 47 lượt.