Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1441: Truy trốn
– Dị tượng kết giới, không tốt, Thiết Lệ này bắt đầu phóng thích kết giới rồi!
Sắc mặt Lục Giản Bác đại biến, vội la lên:
– Vân Tiêu công tử, mau đưa thi thể Thiết Lệ cho ta, ngươi không phải nhìn trúng mấy bảo vật của ta sao? Ta đều cho ngươi, hiện giờ liền giao dịch.
Lý Vân Tiêu trong lòng khẽ động, Thiết Lệ này có lẽ là trọng bảo, nhưng ít ra hiện giờ đối với hắn mà nói không dùng được, nhưng ba loại bảo vật kia của Lục Giản Bác lại cực kỳ trọng yếu và trân quý.
Nếu tâm tính Lý Vân Tiêu không đủ thì đoán chừng sẽ lập tức đáp ứng, nhưng Lục Giản Bác càng vội vã giao dịch, hắn càng thêm hoài nghi, hơn nữa vừa rồi tên Võ Đế ngũ tinh kia lại bị chính tay hắn ném qua cho Thiết Lệ, Lý Vân Tiêu đều thấy rõ ràng, biết rõ người này tuyệt không phải hạng lương thiện gì.
Lục Giản Bác tựa hồ cũng nhìn ra nghi kịcủa hắn, lo lắng nói:
– Kết giới của Thiết Lệ này có chút cảm giác dị tượng thế giới, thập phần nguy hiểm, mặc dù là ta cũng chưa chắc có nắm chắc có thể nhất định ra ngoài, chúng ta lập tức hoàn thành giao dịch, về sau sinh tử bằng vào bổn sự từng người.
Thì ra là thế
Trên mặt Lý Vân Tiêu cũng lộ ra một tia ngưng trọng, loại dị tượng kết giới này khiến hắn cũng cảm nhận được một tia bất an, cười lạnh nói:
– Nếu ta không thể còn sống đi ra ngoài, muốn những vật kia của ngươi làm gì? Đợi ra khỏi Địa Lão Thiên Hoang, mọi người còn sống thì lại giao dịch đi.
Lý Vân Tiêu ngược lại tuyệt không lo lắng Lục Giản Bác, đây chính là cường giả ngay cả hắn cũng nhìn không thấu, như thế nào cũng không tin hắn sẽ vẫn lạc ở phiến hải vực này, ngược lại phải lo lắng cho bản thân mình rồi.
Sắc mặt Lục Giản Bác còn âm trầm hơn cả bầu trời, hắn đột nhiên ngừng đuổi theo, lấy ra một vật lâm không ném ra ngoài, không ngừng xoay tròn trước người, nó là một thứ hình chữ nhật, càng lúc càng lớn, đảo mắt đã hóa thành cánh cửa cao đến hai mét, quanh thân không ngừng có ánh sáng màu xanh chớp động, hắn nhẹ nhàng điểm ra một ngón tay, cánh cửa kia trực tiếp mở ra, bên trong một mảnh trắng xoá.
Cánh cửa này dựng giữa biển rộng, tản mát ra hào quang yếu ớt, tùy thời sẽ bị dị tượng Thiên Địa cắn nuốt sạch, lộ ra đơn bạc mà cô lập.
Thần sắc Lục Giản Bác dần dần bình tĩnh lại, khôi phục lại loại phong khinh vân đạm trước kia, giơ chân lên bước vào cánh cửa kia, thân ảnh lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Lý Vân Tiêu một mực đều chú ý đến động tác Lục Giản Bác, vừa thấy thế liền kinh hãi, sợ hãi nói:
– Không gian chi môn?
Huyền khí không gian chính là một bộ phận luyện chế tinh vi và phức tạp nhất trong Thuật Đạo, nếu như chỉ là mở ra một không gian bất động, như là túi trữ vật và nhẫn trữ vật, vậy thì rát đơn giản, đã có quá trình cố định, chỉ cần là Thuật Luyện Sư tam giai liền có thể làm được.
Nhưng nếu lại hướng lên nữa thì cực kỳ khó khăn, loại Không gian chi môn này chỉ Đại Thuật Luyện Sư cửu giai đỉnh tiêm mới có thể luyện thành công, coi như là Lý Vân Tiêu kiếp trước muốn luyện chế, nắm chắc cũng cực thấp.
Huyền khí siêu phẩm sở dĩ khoáng cổ tuyệt kim, cũng là vì cách luyện chế không gian ngăn trở, không cách nào tự thành thế giới.
“Phanh”
Xúc tu của Thiết Lệ Hải thú trực tiếp đuổi theo, thoáng cái đã đánh nát cánh cửa dựng giữa biển rộng kia, khiến nó tuôn ra một đoàn hào quang.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc, bất quá loại Không gian chi môn này phần lớn đều là vật tiêu hao, thần sắc hắn có chút trở nên ngưng trọng, trầm tư nói:
– Chẳng lẽ dị tượng kết giới của Thiết Lệ lại khủng bố như thế, dùng thực lực Lục Giản Bác cũng phải mở ra không gian chi môn mới có thể chạy đi?
Ngay khi hắn hồ nghi, đột nhiên một cổ nguy hiểm tiếp cận tử vong nổi lên trong lòng, loại cảm giác khủng bố bất lực này khiến hắn lập tức như rớt vào hầm băng
– Kim Thân Pháp Tướng.
Loại cảm giác nguy hiểm này cũng không biến đến từ phương nào, Lý Vân Tiêu đột nhiên hét lớn một tiếng, lập tức hiển hóa ra ba đầu sáu tay, toàn thân kim quang phụ thể.
Sau đó Ma Thiên Khải phá thể mà ra, trước người hiển hóa ra thật thể chiến y, Đại Bi Mộ Vân Kính cũng đồng thời biến lớn, bắt đầu diễn biến kính trận
“Phanh”
Kính trận của Mộ Vân Kính còn chưa diễn biến ra, lập tức đã nghiền nát, toàn bộ bảo kính mất hết hào quang. Ma Thiên Khải cũng bị một cổ cực lực trùng kích, trực tiếp bị chấn về trong cơ thể, sau đó một đạo nhân ảnh rơi xuống, năm ngón tay khô gầy như củi chụp tới người hắn.
Lý Vân Tiêu hoảng hốt, một đạo đao mang lập tức bay ra, Thiên Thu Bá Đao hiển hóa ra thi biệt thật thể, ngang trời chém tới
“Phanh”
Bàn tay khô gầy kia dùng tốc độ vô cùng nhanh đập vào trên đầu thi biệt, trực tiếp đánh nó về đao hình, tiếp tục chộp tới người Lý Vân Tiêu, mà chủ nhân cánh tay kia lúc này mới lộ ra dung nhan, đúng là Lục Giản Bác vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh lùng.
Thì ra hắn sử dụng Không gian chi môn không phải là để chạy trốn, mà là muốn bắt Lý Vân Tiêu
Giờ phút này trên bốn cánh tay khác cũng có hào quang lượn vòng, từng đạo pháp quyết đánh ra, lôi chùy và Hoàng Triêu Chung cùng nhau đánh xuống, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm cũng đã kết xuất kiếm trận, một thanh kiếm hình thật lớn lâm không chém xuống
– Hừ, quả nhiên có chút thần thông, khó trách thành chủ thành Hồng Nguyệt lại đề cao ngươi như thế!
Sắc mặt Lục Giản Bác biến hóa, lại không có chút bối rối nào cả, năm ngón tay liên tục điểm ra, một đạo quang mang trực tiếp đánh lên lôi chùy, những lôi quang chi quang kia lập tức bị phong bế, hoàn toàn không cách nào kích phát ra được
Sau đó một đạo chỉ mang đánh ên Hoàng Triêu Chung lên, thanh âm rung động kịch liệt chấn động, quét ngang mà ra, khiến Lục Giản Bác nhướng mày, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi, sau đó một quyền đánh ra khiến Hoàng Triêu Chung bay ra ngoài, mà giờ khắc này một kiếm cửu thiên lãm nguyệt rơi xuống, kiếm đồ cũng khốn nhập hắn vào trong.
– Kiếm trận này có chút môn đạo, đáng tiếc quá yếu.
Lục Giản Bác lâm không đánh ra một quyền, kiếm hình cực lớn bá tuyệt vô thất bắt đầu vặn vẹo trên không, “Phanh” một tiếng liền nứt vỡ mất
Chín thanh trường kiếm lập tức lượn vòng, huyễn hóa ra kiếm vũ, nhao nhao chém xuống.
Lý Vân Tiêu cũng thừa lúc này một bên bấm niệm pháp quyết kiềm chế đối phương, một thối lui ngược về phía Thiết Lệ, hắn muốn mượn nhờ lực lượng Thiết Lệ để chống lại Lục Giản Bác.
– Không nên vùng vẫy vô vị, giờ ta muốn lưu ngươi một mạng, cho nên mới hạ thủ lưu tình, nếu không dùng thực lực Võ Đế thất tinh đỉnh phong của lão phu, ngươi làm sao có thể tiếp được một chiêu?
Sắc mặt Lục Giản Bác lạnh như băng, kiếm vũ đầy trời kia căn bản không đủ nhìn, hắn trực tiếp đứng chắp tay, bước ra một bước, toàn bộ không gian đều chấn động, những kiếm vũ kia nhao nhao rơi xuống, lại không thể đến gần người hắn
Lý Vân Tiêu né tránh mấy đạo xúc tu Thiết Lệ đánh tới, tam mục cùng mở, hóa thành một mảnh huyết sắc, đồ án không đồng nhất, bắt đầu thi triển racông kích tinh thần, trực tiếp nhảy vào trong đầu Thiết Lệ kia:
Vạn Cổ Chí Tôn
Sắc mặt Lục Giản Bác đại biến, vội la lên:
– Vân Tiêu công tử, mau đưa thi thể Thiết Lệ cho ta, ngươi không phải nhìn trúng mấy bảo vật của ta sao? Ta đều cho ngươi, hiện giờ liền giao dịch.
Lý Vân Tiêu trong lòng khẽ động, Thiết Lệ này có lẽ là trọng bảo, nhưng ít ra hiện giờ đối với hắn mà nói không dùng được, nhưng ba loại bảo vật kia của Lục Giản Bác lại cực kỳ trọng yếu và trân quý.
Nếu tâm tính Lý Vân Tiêu không đủ thì đoán chừng sẽ lập tức đáp ứng, nhưng Lục Giản Bác càng vội vã giao dịch, hắn càng thêm hoài nghi, hơn nữa vừa rồi tên Võ Đế ngũ tinh kia lại bị chính tay hắn ném qua cho Thiết Lệ, Lý Vân Tiêu đều thấy rõ ràng, biết rõ người này tuyệt không phải hạng lương thiện gì.
Lục Giản Bác tựa hồ cũng nhìn ra nghi kịcủa hắn, lo lắng nói:
– Kết giới của Thiết Lệ này có chút cảm giác dị tượng thế giới, thập phần nguy hiểm, mặc dù là ta cũng chưa chắc có nắm chắc có thể nhất định ra ngoài, chúng ta lập tức hoàn thành giao dịch, về sau sinh tử bằng vào bổn sự từng người.
Thì ra là thế
Trên mặt Lý Vân Tiêu cũng lộ ra một tia ngưng trọng, loại dị tượng kết giới này khiến hắn cũng cảm nhận được một tia bất an, cười lạnh nói:
– Nếu ta không thể còn sống đi ra ngoài, muốn những vật kia của ngươi làm gì? Đợi ra khỏi Địa Lão Thiên Hoang, mọi người còn sống thì lại giao dịch đi.
Lý Vân Tiêu ngược lại tuyệt không lo lắng Lục Giản Bác, đây chính là cường giả ngay cả hắn cũng nhìn không thấu, như thế nào cũng không tin hắn sẽ vẫn lạc ở phiến hải vực này, ngược lại phải lo lắng cho bản thân mình rồi.
Sắc mặt Lục Giản Bác còn âm trầm hơn cả bầu trời, hắn đột nhiên ngừng đuổi theo, lấy ra một vật lâm không ném ra ngoài, không ngừng xoay tròn trước người, nó là một thứ hình chữ nhật, càng lúc càng lớn, đảo mắt đã hóa thành cánh cửa cao đến hai mét, quanh thân không ngừng có ánh sáng màu xanh chớp động, hắn nhẹ nhàng điểm ra một ngón tay, cánh cửa kia trực tiếp mở ra, bên trong một mảnh trắng xoá.
Cánh cửa này dựng giữa biển rộng, tản mát ra hào quang yếu ớt, tùy thời sẽ bị dị tượng Thiên Địa cắn nuốt sạch, lộ ra đơn bạc mà cô lập.
Thần sắc Lục Giản Bác dần dần bình tĩnh lại, khôi phục lại loại phong khinh vân đạm trước kia, giơ chân lên bước vào cánh cửa kia, thân ảnh lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Lý Vân Tiêu một mực đều chú ý đến động tác Lục Giản Bác, vừa thấy thế liền kinh hãi, sợ hãi nói:
– Không gian chi môn?
Huyền khí không gian chính là một bộ phận luyện chế tinh vi và phức tạp nhất trong Thuật Đạo, nếu như chỉ là mở ra một không gian bất động, như là túi trữ vật và nhẫn trữ vật, vậy thì rát đơn giản, đã có quá trình cố định, chỉ cần là Thuật Luyện Sư tam giai liền có thể làm được.
Nhưng nếu lại hướng lên nữa thì cực kỳ khó khăn, loại Không gian chi môn này chỉ Đại Thuật Luyện Sư cửu giai đỉnh tiêm mới có thể luyện thành công, coi như là Lý Vân Tiêu kiếp trước muốn luyện chế, nắm chắc cũng cực thấp.
Huyền khí siêu phẩm sở dĩ khoáng cổ tuyệt kim, cũng là vì cách luyện chế không gian ngăn trở, không cách nào tự thành thế giới.
“Phanh”
Xúc tu của Thiết Lệ Hải thú trực tiếp đuổi theo, thoáng cái đã đánh nát cánh cửa dựng giữa biển rộng kia, khiến nó tuôn ra một đoàn hào quang.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc, bất quá loại Không gian chi môn này phần lớn đều là vật tiêu hao, thần sắc hắn có chút trở nên ngưng trọng, trầm tư nói:
– Chẳng lẽ dị tượng kết giới của Thiết Lệ lại khủng bố như thế, dùng thực lực Lục Giản Bác cũng phải mở ra không gian chi môn mới có thể chạy đi?
Ngay khi hắn hồ nghi, đột nhiên một cổ nguy hiểm tiếp cận tử vong nổi lên trong lòng, loại cảm giác khủng bố bất lực này khiến hắn lập tức như rớt vào hầm băng
– Kim Thân Pháp Tướng.
Loại cảm giác nguy hiểm này cũng không biến đến từ phương nào, Lý Vân Tiêu đột nhiên hét lớn một tiếng, lập tức hiển hóa ra ba đầu sáu tay, toàn thân kim quang phụ thể.
Sau đó Ma Thiên Khải phá thể mà ra, trước người hiển hóa ra thật thể chiến y, Đại Bi Mộ Vân Kính cũng đồng thời biến lớn, bắt đầu diễn biến kính trận
“Phanh”
Kính trận của Mộ Vân Kính còn chưa diễn biến ra, lập tức đã nghiền nát, toàn bộ bảo kính mất hết hào quang. Ma Thiên Khải cũng bị một cổ cực lực trùng kích, trực tiếp bị chấn về trong cơ thể, sau đó một đạo nhân ảnh rơi xuống, năm ngón tay khô gầy như củi chụp tới người hắn.
Lý Vân Tiêu hoảng hốt, một đạo đao mang lập tức bay ra, Thiên Thu Bá Đao hiển hóa ra thi biệt thật thể, ngang trời chém tới
“Phanh”
Bàn tay khô gầy kia dùng tốc độ vô cùng nhanh đập vào trên đầu thi biệt, trực tiếp đánh nó về đao hình, tiếp tục chộp tới người Lý Vân Tiêu, mà chủ nhân cánh tay kia lúc này mới lộ ra dung nhan, đúng là Lục Giản Bác vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh lùng.
Thì ra hắn sử dụng Không gian chi môn không phải là để chạy trốn, mà là muốn bắt Lý Vân Tiêu
Giờ phút này trên bốn cánh tay khác cũng có hào quang lượn vòng, từng đạo pháp quyết đánh ra, lôi chùy và Hoàng Triêu Chung cùng nhau đánh xuống, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm cũng đã kết xuất kiếm trận, một thanh kiếm hình thật lớn lâm không chém xuống
– Hừ, quả nhiên có chút thần thông, khó trách thành chủ thành Hồng Nguyệt lại đề cao ngươi như thế!
Sắc mặt Lục Giản Bác biến hóa, lại không có chút bối rối nào cả, năm ngón tay liên tục điểm ra, một đạo quang mang trực tiếp đánh lên lôi chùy, những lôi quang chi quang kia lập tức bị phong bế, hoàn toàn không cách nào kích phát ra được
Sau đó một đạo chỉ mang đánh ên Hoàng Triêu Chung lên, thanh âm rung động kịch liệt chấn động, quét ngang mà ra, khiến Lục Giản Bác nhướng mày, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi, sau đó một quyền đánh ra khiến Hoàng Triêu Chung bay ra ngoài, mà giờ khắc này một kiếm cửu thiên lãm nguyệt rơi xuống, kiếm đồ cũng khốn nhập hắn vào trong.
– Kiếm trận này có chút môn đạo, đáng tiếc quá yếu.
Lục Giản Bác lâm không đánh ra một quyền, kiếm hình cực lớn bá tuyệt vô thất bắt đầu vặn vẹo trên không, “Phanh” một tiếng liền nứt vỡ mất
Chín thanh trường kiếm lập tức lượn vòng, huyễn hóa ra kiếm vũ, nhao nhao chém xuống.
Lý Vân Tiêu cũng thừa lúc này một bên bấm niệm pháp quyết kiềm chế đối phương, một thối lui ngược về phía Thiết Lệ, hắn muốn mượn nhờ lực lượng Thiết Lệ để chống lại Lục Giản Bác.
– Không nên vùng vẫy vô vị, giờ ta muốn lưu ngươi một mạng, cho nên mới hạ thủ lưu tình, nếu không dùng thực lực Võ Đế thất tinh đỉnh phong của lão phu, ngươi làm sao có thể tiếp được một chiêu?
Sắc mặt Lục Giản Bác lạnh như băng, kiếm vũ đầy trời kia căn bản không đủ nhìn, hắn trực tiếp đứng chắp tay, bước ra một bước, toàn bộ không gian đều chấn động, những kiếm vũ kia nhao nhao rơi xuống, lại không thể đến gần người hắn
Lý Vân Tiêu né tránh mấy đạo xúc tu Thiết Lệ đánh tới, tam mục cùng mở, hóa thành một mảnh huyết sắc, đồ án không đồng nhất, bắt đầu thi triển racông kích tinh thần, trực tiếp nhảy vào trong đầu Thiết Lệ kia:
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1441: Truy trốn
10.0/10 từ 47 lượt.