Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1410: Rời trấn (2)

Liêu Dương Băng cũng có ý đi Tiên Cảnh, nhưng lại chờ đợi Lý Vân Tiêu xuất quan cùng đi.

Rốt cục mười ngày sau, Lý Vân Tiêu mới xuất quan, hấp thu nguyên khí kinh người, cũng chỉ vọt tới Võ Tôn bát tinh trung cấp mà thôi, cách đỉnh phong vẫn còn một đoạn.

– Có tin tức của Linh nhi không?

Lý Vân Tiêu dò hỏi.

Cẩn Huyên lấy ra hai khối ngọc bài đưa tin, đưa cho Lý Vân Tiêu, nói:

– Vân thiểu tự mình xem đi.

Thần thức Lý Vân Tiêu quét qua, lập tức đọc lấy tin tức bên trong, lập tức sắc mặt biến hóa.

Trong mắt Cẩn Huyên cũng lộ ra vẻ lo lắng, nói:

– Hai đạo tin tức này chỉ cách nhau hai ngày, Vân thiếu có thấy vấn đề gì không?

– Hai ngày sao?

Lý Vân Tiêu cầm ngọc bội trong tay niết nát bấy, sắc mặt âm trầm bất định.

Hai ngọc bài kia đều là từ tổng bộ thương hội Thiên Nguyên, trong đó một đạo nói cũng không có tin tức về Đinh Linh Nhi, mà một đạo khác lại là dùng giọng điệu của Đinh Linh Nhi, nói đã ở tổng bộ thương hội Thiên Nguyên, tất cả mạnh khỏe, bảo Lý Vân Tiêu chớ lo lắng.

Cẩn Huyên nói:

– Mặc dù có chút cổ quái, nhưng quả thật đều là từ thương hội Thiên Nguyên truyền đến, có thể phán đoán là Linh nhi muội muội hiện giờ tất nhiên đang ở tổng bộ thương hội Thiên Nguyên, chỉ là...


Lý Vân Tiêu tiếp lời:

– Chỉ là tổng bộ thương hội Thiên Nguyên tựa hồ có biến. Nếu ta không đoán sai thì Linh nhi ở thương hội đã bị thất thế rồi.

– Cái gì?

Cẩn Huyên cả kinh, sợ hãi nói:

– Linh nhi muội muội là hội trưởng thương hội Thiên Nguyên, khống chế nhiều năm, căn cơ đã sâu, làm sao có thể đột nhiên thất thế được? Là ai có năng lực lớn như vậy? Chẳng lẽ là Đinh Bằng cấu kết ngoại nhân sao?

Phán đoán của Lý Vân Tiêu khiến nàng hoảng hốt không hiểu, không chỉ lo lắng thay tỷ muội của mình, hơn nữa một khi thương hội Thiên Nguyên có biến, tiền đồ của thương hội Tử Vân cũng rất đáng lo.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, thầm nghĩ: xem ra suy đoán đối với thương hội Thiên Nguyên không sai, phía sau màn vẫn luôn là Đinh Sơn đang khống chế toàn cục. Nếu không ở nơi như Thương Minh, bên người Đinh Linh Nhi ngay cả một gã cường giả Võ Đế cũng không có, làm sao có thể chống nhiều năm như vậy cứ.

Đinh Sơn ah Đinh Sơn, nhiều năm như vậy một mực vẫn không hiển sơn lộ thủy, không thể tưởng được ngươi cũng có hùng tâm như thế.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu càng thêm lạnh lẽo, một người có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, dã tâm và năng lực của hắn tuyệt đối không tầm thường.

Hắn nhìn Cẩn Huyên đang lo lắng, an ủi:

– Yên tâm đi, Linh nhi tạm thời không có việc gì đâu, mà thương hội Thiên Nguyên trong thời gian ngắn vẫn sẽ như cũ thôi.

Cẩn Huyên vội hỏi:

– Sao lại vậy?


Lý Vân Tiêu nói:

– Toàn bộ câu chuyện trong đó tạm thời không cách nào nói rõ ràng, tóm lại Linh nhi có lẽ an toàn, chỉ là bị hạn chế tự do. Đợi thời cơ chín muồi, ta liền tiến đến tổng bộ thương hội Thiên Nguyên, tự mình điều tra rõ ràng.

Lúc ở kiếp trước hắn cũng không hiểu rõ Đinh Sơn lắm, nhưng nếu nói Vũ Văn Bác thật sự là Đinh Sơn giết chết, vậy thì dùng thực lực trước mắt của hắn, đi thương hội Thiên Nguyên, cũng tuyệt không phải đối thủ của Đinh Sơn kia.

Cẩn Huyên thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói:

– Vân thiếu nói như vậy, ta liền giải sầu rồi.

Nàng đối với Lý Vân Tiêu tựa hồ có một loại tin tưởng mù quáng, vô luận là trên thực lực hay là trong lời nói đều không có bất kỳ hoài nghi nàoa cả.

Lý Vân Tiêu nói:

– Đông Vực Tiên Cảnh mở ra, mặc dù không có bất kỳ yêu cầu nào với người tiến vào, nhưng bên trong hung hiểm rất lớn, dùng thực lực Cẩn Huyên, vẫn không nên đi vào.

Trên mặt Cẩn Huyên hơi đỏ lên, khẽ cười nói:

– Cẩn Huyên vốn là thương nhân, tập được võ nghệ cũng chỉ vì bảo vệ mình, Đông Vực Tiên Cảnh kia ta tự nhiên sẽ không vào.

Nàng nhưng trong lòng lại thất lạc, vốn nàng đã nói với Giang Thiên Dong, định cùng Lý Vân Tiêu đi thành Hồng Nguyệt đấy, hiện giờ trong lòng ê ẩm, miễn cưỡng cười nói:

– Hơn nữa tình hình kinh tế vừa vặn có một số việc phải xử lý, chỉ sợ không cách nào cùng Vân thiếu đi thành Hồng Nguyệt rồi.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Không sao, quấy rầy Cẩn Huyên lâu như vậy, cũng nên cáo từ rồi.

Một lát sau, hai đạo nhân ảnh bay ra khỏi trấn Hải Thiên, hướng tới truyền tống đảo mà đi.

Đúng là Lý Vân Tiêu và Liêu Dương Băng, sau khi bước vào truyền tống đảo không bao lâu, trận pháp khởi động, hai người liền lao ra khỏi thành Hồng Nguyệt.

Thành Hồng Nguyệt hiện giờ so với lần luận võ chọn rể lúc trước còn tấp nập hơn, vừa truyền tống tới, chợt nghe được tiếng gào thét của nhân viên thủ vệ:

– Đừng có đứng tại chỗ, mau đi vào trong đi.

Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi kinh ngạc, thanh âm này rất quen, ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên là đại phì tử Chu Kinh Nghĩa kia, không biết vì sao đã thay đổi một thân quần áo thị vệ thành Hồng Nguyệt rồi.

Liêu Dương Băng thành thành thật thật nghe chỉ huy, bắt đầu đi từ từ theo đám người. Hắn tuy rằng là bá chủ trấn Hải Thiên, nhưng đến nơi này không ai nhận ra ngươi cả, một chỗ truyền tống nho nhỏ hắn đã cảm nhận được khí tức của mấy tên cường giả Võ Đế rồi.

Chu Kinh Nghĩa nghiêm trang chỉ huy mọi người, thân hình mập mạp ở chỗ này lộ ra thập phần chen chúc.

– Ồ, ngươi, ngươi là, ngươi là...

Chu Kinh Nghĩa rốt cục thấy được Lý Vân Tiêu, thịt mỡ trên mặt lập tức chen thành một khối, lộ ra thần sắc vô cùng kinh khủng, há to mồm muốn kêu to lên.

Lý Vân Tiêu kịp thời vỗ lên bụng hắn một cái, một đạo kình khí chấn tới, dũng mãnh tràn vào yết hầu, khiến hắn miệng ngậm lại.

– Đừng nói ra thân phận ta, nhiều người ở đây, ta không muốn trở thành tiêu điểm. ”

Chu Kinh Nghĩa dốc sức liều mạng gật đầu, dùng tay khoa tay múa chân, dáng vẻ thập phần lo lắng.

Một gã thị vệ bên cạnh tựa hồ thấy bên này có biến, lập tức đi tới, nói:

– Chu ca, chuyện gì xảy ra? Ta vừa thấy tiểu tử này đánh ngươi đúng không?


Hắn sắc mặt trở nên hung ác nhìn hằm hằm lấy Lý Vân Tiêu, quát:

– Dám đánh người thành Hồng Nguyệt ta, ngươi chán sống sao?

Sắc mặt Chu Kinh Nghĩa lập tức phát xanh, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, vội vàng ngăn chặn tên thị vệ kia lại.

Tên thị vệ kia kêu thầm nói:

– Chu ca không cần sợ, công tử nhị đại ở nơi nhỏ bé đến đây, loại thổ bá chi vương này, Sơn Kê ta đã thấy nhiều rồi, hôm nay còn ra tay đánh chết mấy tên, xem ra lại nhiều hơn một người nữa rồi.

Hắn vung nắm đấm lên, muốn chộp tới Lý Vân Tiêu.

“Phanh”

Chu Kinh Nghĩa thấy không cản được, trực tiếp đánh một quyền vào sau đầu hắn, khiến tên thị vệ kia té xuống đất, sau đó các loại quyền đấm cước đá một hồi, khí kẹt nơi cổ họng cũng đã tiêu mất, cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn nhiều.

– Khục

Chu Kinh Nghĩa dùng sức ho khan một tiếng, phát hiện có thể nói chuyện, mới cẩn thận từng li từng tí cười làm lành nói:

– Tên này không có mắt, vậy dám ra tay với Vân, Vân, Vân ca, quả nhiên là muốn giáo huấn mà.

“Rầm rầm rầm”

Hắn lại đá thêm mấy cước nữa, quát:

– Vân ca cũng không nhận ra, cút sang một bên.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 1410: Rời trấn (2)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...