Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1409: Rời trấn (1)
Được một hồi, Lý Vân Tiêu mới mở miệng trước nói:
– Nghiễm Dịch huynh, náo xong chưa? Còn muốn đánh tiếp không?
Toàn thân Nghiễm Dịch run lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Ngươi giết chiến sĩ Hải tộc Đông Hải ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, ngón tay khẽ điểm, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm hiển hiện trước người, tán phát ra đạo đạo khí uẩn ép tới.
Cổ sát ý này xuyên thấu xương tủy, Nghiễm Dịch hoảng sợ cả kinh nói:
– Chậm đã chỉ cần ngươi giao ra Hồng Thạch, tất cả có thể không truy xét nữa.
Vừa nói xong, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm dưới sự khống chế của Lý Vân Tiêu liền kết thành kiếm đồ, dần ngưng xuất ra kiếm hình
Lần này Nghiễm Dịch thật sự luống cuống rồi, Hồng Thạch kia cực kỳ trọng yếu, nếu có thể thì hắn cũng muốn không cần nữa, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, nhưng thật sự Hồng Thạch không thể mất được, hắn vội hỏi:
– Nếu không cho ngươi thêm ba tháng có được không?
Kiếm đồ chi uy lúc này mới ngừng lại, tản ra lại thành chín thanh trường kiếm, bị Lý Vân Tiêu thu vào trong cơ thể, lạnh lùng nói:
– Ngươi đây không phải là muốn bị coi thường sao?
Nghiễm Dịch tức đến sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không dám nói lời nào cả.
Tất cả người Hải tộc nguyên một đám cũng như bị vũ nhục lớn lao, hận không thể xông lên liều đến đồng quy vu tận
Lý Vân Tiêu nói:
– Trong vòng ba tháng, các ngươi không được gây sóng gió gì nữa. Còn có, ngươi hiểu biết Hồng Thạch này bao nhiêu, đều phải nói rõ cho ta biết.
Sắc mặt Nghiễm Dịch đại biến, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của đối phương vẫn khuất phục, chịu đựng khuất nhục nói:
– Hồng Thạch này chính là chí bảo Long cung, nguyên do trong đó ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là phụ vương ta cực kỳ trọng thị.
Cảm nhận được ánh mắt hết sức bất mãn và hàn ý của Lý Vân Tiêu, Nghiễm Dịch lại kiên trì nói:
– Lúc trước Đông Hải Long cung có một lần biến đổi lớn, khiến cả Vương tộc đều đã tiến hành di chuyển, dường như chính là có quan hệ đến Hồng Thạch này. Nhiều hơn nữa thì ta không biết, cho dù ngươi giết ta cũng vậy thôi.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, biết rõ khó hỏi thêm được gì nữa, nhân tiện nói:
– Trả hay không trả, ba tháng sau ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục, ngươi cứ chậm rãi chờ tin tức của ta đi.
Nói xong, từ trong đáy biển liền bay ra một đạo quang mang, đúng là Giới Thần Bi, nó đã ép Kình Ngư kia xuống không biết bao sâu dưới đáy biển rồi.
Lý Vân Tiêu sau khi thu hồi Giới Thần Bi liền trực tiếp lướt sóng mà đi, chỉ để lại Nghiễm Dịch vẻ mặt âm trầm và oán hận.
Rất nhanh, Hải tộc liền thu thập đội ngũ, chìm vào đáty biển. Mấy trăm chiến sĩ tộc Xỉ Kình mà Nghiễm Dịch mang đến cơ hồ tổn thất không còn, chỉ còn lại mấy chục thương binh. Ngược lại đám lính tôm tướng cua cơ bản không tổn hại gì cả
Lý Vân Tiêu phá sóng mà đi, một lát sau liền về tới trên đâu tành trấn Hải Thiên.
Tất cả mọi người đều có chút kiêng kị nhìn qua hắn, cũng không dám lên tiếng.
Liêu Dương Băng dẫn đầu nói:
– Vân thiếu, sao rồi?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chẳng lẽ chư vị không phát hiện, không phải đã giải quyết rồi sao?
Mặt tất cả mọi người đều lộ hắc tuyến, đại chiến một hồi, cái này gọi là giải quyết sao?
Bắc Minh Lai Phong hừ lạnh nói:
– Giải quyết? Lúc trước ngươi cũng nói giải quyết, kết quả lại đến một đám mạnh hơn. Hiện giờ còn nói giải quyết, về sau không biết tình huống sẽ thế nào nữa.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nói như vậy, Lai Phong công tử là chê ta giải quyết không triệt để sao? Vậy thì làm phiền lần sau Lai Phong công tử đi giải quyết đi.
Bắc Minh Lai Phong nghiêng đầu đi, khẽ nói:
– Đây là chuyện của ngươi, có quan hệ gì đến ta sao?
Thần sắc Lý Vân Tiêu phát lạnh, trên mặt mỉa mai nói:
– Ngươi cũng biết không quan hệ tới ngươi, vậy ngươi lải nhải cái rắm à?
– Ngươi, ngươi..., không thể nói lý, thô bỉ a!
Bắc Minh Lai Phong cực kỳ tức giận, nếu không phải kiêng kị thực lực đối phương thì hắn thật sự muốn ra tay giết người rồi.
Liêu Dương Băng vẻ mặt hắc tuyến, vội hỏi:
– Đến cùng tình huống như thế nào, bọn hắn còn có thể đến nữa không? Trấn Hải Thiên này cũng không chịu được bọn hắn cứ lần lượt xâm phạm như thế đâu!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Liêu thành chủ yên tâm, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, nhưng cũng không kém nhiều. Vương tộc Đông Hải đã đáp ứng ta trong vòng ba tháng sẽ không đến nữa, ba tháng sau ta sẽ triệt để giải quyết với bọn họ.
– Ba tháng? Chỉ có thể bảo vệ ba tháng?
Phần đông đại lão trấn Hải Thiên tim đều lần nữa vọt lên, kinh hoảng không thôi.
Liêu Dương Băng cũng lộ vẻ âm trầm, khó coi nói:
– Bọn hắn chỉ muốn tiểu cô nương kia, Vân thiếu giao nàng ra chẳng phải xong rồi sao?
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ tiếc hận thống khổ, thở dài:
– Các ngươi mấy ngày đã có ai thấy qua tiểu cô nương kia chưa? Ngày đó thương hội Lôi Phong nháo sự, tiểu cô nương kia bị một gã cường giả Võ Tôn cảnh một quyền đánh bay, ở đây có hơn trăm người trông thấy. Thử hỏi một tiểu nữ hài bình thường có thể chống được một quyền của Võ Tôn sao?
– Cái gì?
Sắc mặt tất cả mọi người đều phát xanh, Liêu Dương Băng kinh ngạc nói:
– Cái này, chẳng lẽ tiểu nữ hài kia đã chế? Đám Hải tộc này không phải nói sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể sao, vậy thi thể đâu rồi?
Lý Vân Tiêu trợn mắt liếc hắn một cái, nói:
– Một tiểu nữ hài bình thường mười mấy tuổi, bị một gã cường giả Võ Tôn đánh một quyền, ngươi cảm thấy sẽ còn thi thể sao?
– Cái này…
Tất cả mọi người đều nhức đầu, chỉ cảm thấy choáng váng.
Liêu Dương Băng bán tín bán nghi nói:
– Vậy ngươi làm sao thỏa đàm với người Hải tộc hả? Ba tháng sau làm sao trả lời bọn hắn?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta đáp ứng ba tháng sau tìm một tiểu nữ hài không sai biệt lắm để bọn hắn về phục mệnh là được rồi!
– Cái này cũng được sao?
Tất cả mọi người đều choáng váng, chỉ cảm thấy có chút đau đầu, nhưng tình huống cụ thể chỉ có một mình Lý Vân Tiêu biết rõ, hắn không nói cũng chẳng có cách nào cả.
Ít nhất Liêu Dương Băng không tin, hắn cười khổ nói:
– Vân Tiêu lão đệ, trấn Hải Thiên này là căn cơ của lão ca a, ngươi nhất định không thể sơ sót được.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Lão ca yên tâm, ba tháng sau nhất định giúp ngươi xử lý ổn thỏa.
Chuyện đã vậy, nói thêm nữa cũng không ý nghĩa gì, tất cả mọi người đều có tâm tư rời đi.
Có chút đại lão cảm thấy chuyển không ổn, bắt đầu vào làm chuẩn bị chuyển một bộ phận tài sản ra ngoài để đảm bảo an toàn..
Sau chuyện này, Lý Vân Tiêu lần nữa khởi động bế quan, hắn không chút khách khí lại hỏi Liêu Dương Băng rất nhiều nguyên thạch cực phẩm, tên kia cũng đáp ứng rất thống khoái.
Trên mặt biển cũng quả thật gió êm sóng lặng, Nghiễm Dịch thân là người Vương tộc Đông Hải, lời nói đương nhiên đáng tien, về phần là trở về hoàng cung hay là tiếp tục lưu lại gần biển thì không ai biết cả.
Người Bắc Minh thế gia sau đó không lâu liền đi thành Hồng Nguyệt, chờ đợi Tiên Cảnh mở ra.
Vạn Cổ Chí Tôn
– Nghiễm Dịch huynh, náo xong chưa? Còn muốn đánh tiếp không?
Toàn thân Nghiễm Dịch run lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Ngươi giết chiến sĩ Hải tộc Đông Hải ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, ngón tay khẽ điểm, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm hiển hiện trước người, tán phát ra đạo đạo khí uẩn ép tới.
Cổ sát ý này xuyên thấu xương tủy, Nghiễm Dịch hoảng sợ cả kinh nói:
– Chậm đã chỉ cần ngươi giao ra Hồng Thạch, tất cả có thể không truy xét nữa.
Vừa nói xong, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm dưới sự khống chế của Lý Vân Tiêu liền kết thành kiếm đồ, dần ngưng xuất ra kiếm hình
Lần này Nghiễm Dịch thật sự luống cuống rồi, Hồng Thạch kia cực kỳ trọng yếu, nếu có thể thì hắn cũng muốn không cần nữa, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, nhưng thật sự Hồng Thạch không thể mất được, hắn vội hỏi:
– Nếu không cho ngươi thêm ba tháng có được không?
Kiếm đồ chi uy lúc này mới ngừng lại, tản ra lại thành chín thanh trường kiếm, bị Lý Vân Tiêu thu vào trong cơ thể, lạnh lùng nói:
– Ngươi đây không phải là muốn bị coi thường sao?
Nghiễm Dịch tức đến sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không dám nói lời nào cả.
Tất cả người Hải tộc nguyên một đám cũng như bị vũ nhục lớn lao, hận không thể xông lên liều đến đồng quy vu tận
Lý Vân Tiêu nói:
– Trong vòng ba tháng, các ngươi không được gây sóng gió gì nữa. Còn có, ngươi hiểu biết Hồng Thạch này bao nhiêu, đều phải nói rõ cho ta biết.
Sắc mặt Nghiễm Dịch đại biến, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của đối phương vẫn khuất phục, chịu đựng khuất nhục nói:
– Hồng Thạch này chính là chí bảo Long cung, nguyên do trong đó ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là phụ vương ta cực kỳ trọng thị.
Cảm nhận được ánh mắt hết sức bất mãn và hàn ý của Lý Vân Tiêu, Nghiễm Dịch lại kiên trì nói:
– Lúc trước Đông Hải Long cung có một lần biến đổi lớn, khiến cả Vương tộc đều đã tiến hành di chuyển, dường như chính là có quan hệ đến Hồng Thạch này. Nhiều hơn nữa thì ta không biết, cho dù ngươi giết ta cũng vậy thôi.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, biết rõ khó hỏi thêm được gì nữa, nhân tiện nói:
– Trả hay không trả, ba tháng sau ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục, ngươi cứ chậm rãi chờ tin tức của ta đi.
Nói xong, từ trong đáy biển liền bay ra một đạo quang mang, đúng là Giới Thần Bi, nó đã ép Kình Ngư kia xuống không biết bao sâu dưới đáy biển rồi.
Lý Vân Tiêu sau khi thu hồi Giới Thần Bi liền trực tiếp lướt sóng mà đi, chỉ để lại Nghiễm Dịch vẻ mặt âm trầm và oán hận.
Rất nhanh, Hải tộc liền thu thập đội ngũ, chìm vào đáty biển. Mấy trăm chiến sĩ tộc Xỉ Kình mà Nghiễm Dịch mang đến cơ hồ tổn thất không còn, chỉ còn lại mấy chục thương binh. Ngược lại đám lính tôm tướng cua cơ bản không tổn hại gì cả
Lý Vân Tiêu phá sóng mà đi, một lát sau liền về tới trên đâu tành trấn Hải Thiên.
Tất cả mọi người đều có chút kiêng kị nhìn qua hắn, cũng không dám lên tiếng.
Liêu Dương Băng dẫn đầu nói:
– Vân thiếu, sao rồi?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chẳng lẽ chư vị không phát hiện, không phải đã giải quyết rồi sao?
Mặt tất cả mọi người đều lộ hắc tuyến, đại chiến một hồi, cái này gọi là giải quyết sao?
Bắc Minh Lai Phong hừ lạnh nói:
– Giải quyết? Lúc trước ngươi cũng nói giải quyết, kết quả lại đến một đám mạnh hơn. Hiện giờ còn nói giải quyết, về sau không biết tình huống sẽ thế nào nữa.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nói như vậy, Lai Phong công tử là chê ta giải quyết không triệt để sao? Vậy thì làm phiền lần sau Lai Phong công tử đi giải quyết đi.
Bắc Minh Lai Phong nghiêng đầu đi, khẽ nói:
– Đây là chuyện của ngươi, có quan hệ gì đến ta sao?
Thần sắc Lý Vân Tiêu phát lạnh, trên mặt mỉa mai nói:
– Ngươi cũng biết không quan hệ tới ngươi, vậy ngươi lải nhải cái rắm à?
– Ngươi, ngươi..., không thể nói lý, thô bỉ a!
Bắc Minh Lai Phong cực kỳ tức giận, nếu không phải kiêng kị thực lực đối phương thì hắn thật sự muốn ra tay giết người rồi.
Liêu Dương Băng vẻ mặt hắc tuyến, vội hỏi:
– Đến cùng tình huống như thế nào, bọn hắn còn có thể đến nữa không? Trấn Hải Thiên này cũng không chịu được bọn hắn cứ lần lượt xâm phạm như thế đâu!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Liêu thành chủ yên tâm, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, nhưng cũng không kém nhiều. Vương tộc Đông Hải đã đáp ứng ta trong vòng ba tháng sẽ không đến nữa, ba tháng sau ta sẽ triệt để giải quyết với bọn họ.
– Ba tháng? Chỉ có thể bảo vệ ba tháng?
Phần đông đại lão trấn Hải Thiên tim đều lần nữa vọt lên, kinh hoảng không thôi.
Liêu Dương Băng cũng lộ vẻ âm trầm, khó coi nói:
– Bọn hắn chỉ muốn tiểu cô nương kia, Vân thiếu giao nàng ra chẳng phải xong rồi sao?
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ tiếc hận thống khổ, thở dài:
– Các ngươi mấy ngày đã có ai thấy qua tiểu cô nương kia chưa? Ngày đó thương hội Lôi Phong nháo sự, tiểu cô nương kia bị một gã cường giả Võ Tôn cảnh một quyền đánh bay, ở đây có hơn trăm người trông thấy. Thử hỏi một tiểu nữ hài bình thường có thể chống được một quyền của Võ Tôn sao?
– Cái gì?
Sắc mặt tất cả mọi người đều phát xanh, Liêu Dương Băng kinh ngạc nói:
– Cái này, chẳng lẽ tiểu nữ hài kia đã chế? Đám Hải tộc này không phải nói sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể sao, vậy thi thể đâu rồi?
Lý Vân Tiêu trợn mắt liếc hắn một cái, nói:
– Một tiểu nữ hài bình thường mười mấy tuổi, bị một gã cường giả Võ Tôn đánh một quyền, ngươi cảm thấy sẽ còn thi thể sao?
– Cái này…
Tất cả mọi người đều nhức đầu, chỉ cảm thấy choáng váng.
Liêu Dương Băng bán tín bán nghi nói:
– Vậy ngươi làm sao thỏa đàm với người Hải tộc hả? Ba tháng sau làm sao trả lời bọn hắn?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta đáp ứng ba tháng sau tìm một tiểu nữ hài không sai biệt lắm để bọn hắn về phục mệnh là được rồi!
– Cái này cũng được sao?
Tất cả mọi người đều choáng váng, chỉ cảm thấy có chút đau đầu, nhưng tình huống cụ thể chỉ có một mình Lý Vân Tiêu biết rõ, hắn không nói cũng chẳng có cách nào cả.
Ít nhất Liêu Dương Băng không tin, hắn cười khổ nói:
– Vân Tiêu lão đệ, trấn Hải Thiên này là căn cơ của lão ca a, ngươi nhất định không thể sơ sót được.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Lão ca yên tâm, ba tháng sau nhất định giúp ngươi xử lý ổn thỏa.
Chuyện đã vậy, nói thêm nữa cũng không ý nghĩa gì, tất cả mọi người đều có tâm tư rời đi.
Có chút đại lão cảm thấy chuyển không ổn, bắt đầu vào làm chuẩn bị chuyển một bộ phận tài sản ra ngoài để đảm bảo an toàn..
Sau chuyện này, Lý Vân Tiêu lần nữa khởi động bế quan, hắn không chút khách khí lại hỏi Liêu Dương Băng rất nhiều nguyên thạch cực phẩm, tên kia cũng đáp ứng rất thống khoái.
Trên mặt biển cũng quả thật gió êm sóng lặng, Nghiễm Dịch thân là người Vương tộc Đông Hải, lời nói đương nhiên đáng tien, về phần là trở về hoàng cung hay là tiếp tục lưu lại gần biển thì không ai biết cả.
Người Bắc Minh thế gia sau đó không lâu liền đi thành Hồng Nguyệt, chờ đợi Tiên Cảnh mở ra.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1409: Rời trấn (1)
10.0/10 từ 47 lượt.