Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1100: Giao phó (1)

Ầm.

Đầu lâu màu vàng của hắn trực tiếp đánh vào trán trên Vũ, tuôn ra một đoàn huyết, cũng chia không rõ là của ai, chỉ nghe Vũ kêu thảm một tiếng, sau đó bị Lý Vân Tiêu ôm lấy, giơ đầu gối lên liền hướng lồng ngực hắn đội tới.

Ầm.

Thân thể to lớn của Vũ lập tức phát sinh vang vọng nặng nề, nổ nát rất nhiều xương, thân thể càng là bị đính trên không trung, trên gương mặt tất cả đều là vẻ thống khổ.

Tay phải của Lý Vân Tiêu chậm rãi buông ra, trở lại trước người tạo thành chữ thập, nắm ra một cái quyết ấn, trong cơ thể đột nhiên bắn ra ba đạo kiếm khí mãnh liệt, ba chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm hiện lên ở quanh thân, theo quyết ấn của hắn không ngừng hô ứng, liền thành một thể, kiếm khí chi hải khuếch tán ra.

Ùng ục.

Lần này tất cả mọi người đều mạnh mẽ nuốt ngụm nước miếng, xem mà trong mắt một mảnh sợ hãi, một trận Vũ hoàng đối chiến Vũ Tôn, nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến có thể khốc liệt đến trình độ như thế, còn có Lý Vân Tiêu này thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, càng làm cho người Thương Minh triệt để dại ra, đến trình độ này, phảng phất có vô cùng vô tận lá bài tẩy.

La Anh liếm môi, khó nhọc nói:

- Lúc trước chiêu kiếm quyết kia là Trảm yêu sao? Hắn quả nhiên biết ba thức kiếm quyết của Phá Quân Cổ Phi Dương, chỉ là giờ khắc này hào quang màu vàng trên người, sẽ không phải là...

Trên trán Trương Sùng cũng chảy ra mồ hôi lạnh nói:

- Ngươi sẽ không muốn nói là Bất Diệt Kim thân chứ?


Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động, tuy rằng người người đều là ý nghĩ này, nhưng chung quy không dám nói ra.

Thôi Bác ngưng tiếng nói:

- Có thể đem luyện thể thuật tu luyện tới trình độ này, đồng thời toàn thân ra dị tượng màu vàng, tựa hồ cũng chỉ có Bất Diệt Kim thân của Ngạo Trường Không đại nhân. Lý Vân Tiêu này lai lịch quá không tầm thường.

Trong tròng mắt Tuyên Ngọc Đường phát sinh ánh sáng, bỗng nhiên cả kinh nói:

- Quả nhiên là hắn, thể thuật này có phải là Bất Diệt Kim thân hay không ta không biết, nhưng chiêu này nhất định là Thiên Kiếm đồ của Thần Tiêu cung.

Hắn sợ hãi rống to một tiếng lập tức dẫn tới tất cả mọi người ngơ ngác, ngửa mặt nhìn lên trời, nhìn một mảnh kiếm hải tràn trê bắn ra, khiếp sợ không thôi.

Cả người Lạc Vân Thường cũng chấn động mạnh, trong mắt hiện ra vẻ mê man, tâm tình tựa hồ lập tức trở lại trong tông môn như Tiên cảnh kia.

- Lẽ nào hắn là người của Thần Tiêu cung? Nhưng mà không nói Thần Tiêu cung Phong Sơn đã lâu, hơn nữa chưa từng nghe có nam đệ tử a.

Thôi Bác không quá tin tưởng, lắc đầu liên tục.

Tất cả mọi người chờ Tuyên trưởng lão tiếp tục nói, nhưng hắn ngậm miệng không nói chuyện, làm cho tất cả mọi người một trận té xỉu, lòng ngứa ngáy khó nhịn.


Trên bầu trời, ba thanh trường kiếm của Lý Vân Tiêu đổi chiều liên tục, ở dưới từng đạo từng đạo quyết ấn của hắn không ngừng liên hệ kết hợp. Thời khắc này toàn bộ sức mạnh của hắn cũng kích phát ra, trong cơ thể rót vào quá nhiều đan dược, các loại năng lượng phức tạp hỗn loạn không thể tả, may là Bất Diệt Kim thân đủ mạnh, một mặt trấn áp những sức mạnh bạo loạn kia, một mặt hấp thu.

Vũ bị một cước của Lý Vân Tiêu đá sập thân thể, vẻ mặt khó có thể tin, con ngươi dần dần co rút lại, tổ mạch đứt đoạn mang đến sức mạnh vào đúng lúc này từ từ biến mất, thân thể cũng bị phá hoại gần đủ rồi, đầu óc hắn vào lúc này ngược lại là dị thường bình tĩnh, nhìn ba thanh kiếm của Lý Vân Tiêu tản mát ra khí tức kinh người, lại không có cảm giác nào.

- Ta... Chung quy là thua a.

Trong lòng Vũ thở dài một tiếng, đau đớn trên người trở nên không hề hay biết, bắt đầu phiền muộn, bầu trời ở trong mắt hắn cũng càng thêm hôn ám, phảng phất có mưa to, Lôi Điện đan xen...

- Nhanh, hắn ở phía trước, đừng cho hắn chạy.

- Không nghĩ tới thằng nhóc con này dĩ nhiên là người của Ngục Yêu tộc, lúc trước nên giết hắn.

- Đừng nói nhảm, phàm là Ngục Yêu tộc, đều phải chết.

Vũ ở trong rừng cây nhanh chóng lao nhanh, nghe từng âm thanh phía sau, nội tâm sợ hãi, mưa to rơi vào trên gương mặt non nớt chảy xuống, cũng chia không rõ là nước hay lệ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ… trốn, không ngừng trốn, chạy ra vùng trời này.

Oanh.

Trong mưa rào tầm tã, một đạo Lôi Điện từ không trung đánh xuống, trực tiếp nổ vang ở dưới chân Vũ, đem hắn chấn động đến mức cả người bay lên.

- Oa.


Vũ sợ đến khóc lớn một tiếng, té lăn trên đất, phía sau hơn mười cái bóng xúm lại, truyền đến từng trận cười lớn.

- Ha ha, ông trời cũng giúp chúng ta a, xem ra để Ngục Yêu bộ tộc tuyệt diệt, đây là ý trời a.

- Tại sao, tại sao các ngươi muốn giết ta, tất cả mọi người là Yêu tộc, sao không đoàn kết nhất trí, ở chung hòa thuận?

Vũ không biết dũng khí từ đâu tới, lớn tiếng chất vấn. Hắn triệt để chán ghét loại tháng ngày lưu vong này, triệt để tuyệt vọng, chớp giật trên không trung giao nhau bắn xuống, ánh sáng màu xanh lấp loé ở trên mặt hắn, tràn đầy đều là thủy ngân.

- Ha ha, tại sao? Con thỏ nhỏ chết bầm này lại còn hỏi tại sao?

Một người trong đó đi lên phía trước, dưới ánh chớp chiếu rọi, khuôn mặt hắn hiện ra một mảnh dữ tợn, đầu mọc hai sừng, dáng dấp khủng bố, hung hăng nói:

- Vậy hãy để cho ta đến nói cho ngươi biết tại sao đi, tất cả đều bởi vì tổ tiên của ngươi, làm cho cả Yêu tộc triệt để luân hãm ở dưới Ngũ Hà Sơn, để những người còn sót lại như chúng ta kéo dài hơi tàn, ở trong ảo cảnh này, phàm là người Ngục Yêu bộ tộc đều đáng chết.

Hắn phẫn nộ rút ra một thanh trường kiếm, tỏa ra đạo đạo hàn mang, không chút do dự chém xuống.

Kiếm Ảnh ở trong con ngươi Vũ càng ngày càng gần, nội tâm hắn đã triệt để tuyệt vọng, mất hết ý nghĩ sinh tồn.

- Ngục Yêu tộc sao? Dĩ nhiên còn có người của Ngục Yêu tộc tồn tại.


Một thanh âm khàn khàn vang lên, sát theo đó đạo kiếm quang kia đột nhiên "Ầm" một tiếng liền bẻ gãy, khuôn mặt Vũ dại ra.

- Ngươi là ai? Người nào?

Lũ yêu truy sát Vũ từng cái từng cái tức giận ngập trời, thế nhưng từ vừa nãy người này xuất thủ, liền đứt đoạn mất trường kiếm đến xem, thực lực tất nhiên không tầm thường.

Người đến cũng không để ý tới vấn đề của mọi người, mà nhẹ nhàng điểm một chút, đánh vào trên xương bả vai Vũ, hắn đau đến quát to một tiếng. Trên xương bả vai lập tức bắn mạnh ra một đạo máu tươi, bị người đến nắm trong tay, ngưng tụ thành một đoàn huyết cầu, hé miệng trực tiếp nuốt xuống.

Ùng ục.

Trong cổ họng người kia truyền đến âm thanh nuốt xuống, đột nhiên mừng lớn nói:

- A, mỹ vị a, quả nhiên là Ngục Yêu bộ tộc, ông trời có mắt, dĩ nhiên để ta gặp phải Ngục Yêu bộ tộc.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Phía sau những Yêu tộc kia đã không nhịn được hô to, từng cái từng cái vọt lên.

- Ngươi... Ngươi là ai? Sẽ không phải là muốn ăn ta chứ?

Vũ sợ hãi hướng phía sau thối lui, nghĩ thầm bị những người kia một đao chém chết dù sao cũng hơn bị người này ăn tốt.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 1100: Giao phó (1)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...