Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Chương 36
96@-
Trước đây, Lục Nghiên Tu né tránh cô là vì cô từng ngầm tỏ ý với anh, khiến anh sợ hãi đến mức chỉ muốn tránh cho bằng được. Nhưng bây giờ cô đâu có làm gì sai, cũng không cố ý lại gần anh, anh né tránh cô là vì lý do gì?
Không nghĩ ra nổi, ánh mắt Cố Tri Vi vẫn chăm chú nhìn người trước mặt, cô gái đôi mắt sáng ngời đầy nghi hoặc. Lục Nghiên Tu tránh né ánh nhìn của cô rồi nói:
“Anh không có chuyện gì cả.”
“Thật vậy à?” – Cố Tri Vi kéo dài giọng, tỏ rõ mình không tin: “Anh, anh biết không, anh cho em cảm giác... giống như đang giấu giếm chuyện gì đó vậy.”
“…Giấu giếm?” – Lục Nghiên Tu hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn gương mặt cô đầy nghi ngờ.
“Đúng rồi.” – Cô cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào cho chuẩn, chỉ cảm thấy dùng từ “giấu giếm” là gần đúng nhất.
“Anh đâu phải tội phạm, em nghĩ sai rồi.” – Lục Nghiên Tu xoay người, đưa lưng về phía cô: “Mau đi tắm đi.”
“Ừm.”
Hôm nay Lục Nghiên Tu nói rất ít, im lặng đến mức kỳ lạ. Vốn đã cảm thấy không bình thường, bây giờ lại càng thấy rõ ràng anh không muốn trò chuyện với cô. Cố Tri Vi không hỏi thêm nữa, xoay người xuống tầng, đến phòng khách để tắm.
Cô gái chỉ ở lại trong phòng anh chưa đầy vài phút, nhưng tâm trí Lục Nghiên Tu lại hoàn toàn rối loạn. Anh không biết bản thân đã bước tới bên cửa sổ từ lúc nào, ngồi nhìn ra ngoài bóng đêm đen đặc.
Rõ ràng hôm nay là giao thừa, lẽ ra phải là ngày đoàn viên vui vẻ, nhưng trong suốt 23 năm cuộc đời, chưa năm nào anh thấy giao thừa lại nặng nề như năm nay. Anh hoàn toàn không thấy vui, chỉ cảm thấy bất an, bối rối, và đầy sợ hãi. Anh chỉ cố hết sức để che giấu tất cả, giả vờ bình thường.
Vốn dĩ định ăn xong bữa cơm tất niên thì về lại phòng, nhưng sự khác thường trong hành vi của anh không thể chỉ lấy lý do “bận công việc” để che đậy.
Cố Tri Vi đã hỏi anh hai lần — ban ngày hỏi vì sao anh không nói chuyện, vừa rồi lại hỏi “anh làm sao vậy”. Rõ ràng cô cảm nhận được điều gì đó bất thường ở anh. Mà anh, ngoài việc chối bỏ, thật sự không thể nói ra bất kỳ một lời nào thành thật.
Anh không thể nói cho cô biết...
Rằng anh có những h*m m**n không đúng mực với cô.
Rằng anh không muốn chỉ là anh trai của cô.
Rằng anh đang cố hết sức để kiềm chế sự khao khát với cô.
Chỉ cần thốt ra những lời đó, anh chắc chắn cô sẽ sợ hãi và tránh xa anh như tránh rắn độc. Còn cha mẹ anh... họ sẽ thấy anh thật kinh tởm. Đến lúc đó, không chỉ mất đi cô, mà cả gia đình anh cũng sẽ rơi vào hỗn loạn. Đó là cái giá mà anh không chịu nổi.
Cho nên...
Anh phải b*p ch*t ý nghĩ sai trái đó, giết sạch lòng tham, không để mọi thứ vượt quá giới hạn. Anh phải cố thủ vai trò người anh trai. Giữ khoảng cách với Cố Tri Vi, để cô không nhận ra điều gì, cũng không để cha mẹ nhận ra. Giả vờ như không có chuyện gì từng xảy ra — đó là cách tốt nhất.
Nhưng...
Nghĩ đến việc phải sống như thế, đáy lòng anh lại trào lên một cảm giác không cam tâm mãnh liệt.
Tâm trạng cứ dao động, nội tâm như bị xé rách thành hai nửa tranh đấu nhau, bên nào cũng không chịu nhường. Cảm xúc bất ổn khiến chất lượng giấc ngủ của Lục Nghiên Tu bị ảnh hưởng nặng nề — anh trằn trọc đến tận lúc rạng sáng, mới thiếp đi được chút ít, nhưng ngủ rất chập chờn.
Ngày mùng một Tết, nhà họ Lục không có quy định tất cả phải dậy sớm, nhưng đến chiều mà vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Nghiên Tu đâu, khiến mẹ Lục và ba Lục đều thấy kỳ lạ.
“Tri Vi, con ở cùng tầng với anh con, con dậy rồi có thấy nó không?” mẹ Lục hỏi.
“Dạ chưa thấy ạ.” – Cố Tri Vi trả lời đúng sự thật.
“Hôm nay sao không thấy nó đâu cả?” – Ba Lục nhìn đồng hồ, tính ra hôm qua cả nhà thức đến sau 12 giờ khuya, giờ đã hơn hai giờ chiều. Dù có ngủ nướng cũng nên tỉnh rồi chứ: “Chẳng lẽ nó ra ngoài từ sớm?”
“Dạ, chắc vậy đó ba ạ.” – Cố Tri Vi cũng không chắc Lục Nghiên Tu đi đâu.
Đúng lúc đó chuông cửa vang lên, chắc lại có khách đến chúc Tết. Mẹ Lục ra mở cửa, trước khi đi còn dặn: “Con lên phòng anh con xem thử, coi nó có còn ngủ hay đã đi đâu mà không nói với ai.”
“Dạ, con đi liền ạ.”
Cố Tri Vi lên tầng ba, dùng sức gõ cửa phòng anh: “Anh, anh có trong đó không?”
Gõ liên tiếp mấy lần, cô đứng yên chờ đợi tiếng trả lời từ trong phòng.
Nhưng mãi không có hồi âm nào, Cố Tri Vi thử vặn tay nắm cửa.
Cửa không khóa, cô dễ dàng đẩy cửa bước vào.
Do phòng khá rộng, đứng ở cửa không thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong, nên cô cất bước đi vào.
“Anh?” – Cô vừa đi vừa gọi.
Ngủ mơ màng cả đêm, đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc và trong trẻo ấy vang lên, người đàn ông đang nằm trên giường khẽ mở mắt ra...
Người mới vừa tỉnh dậy thường rơi vào trạng thái đầu óc mơ màng, Lục Nghiên Tu cũng không ngoại lệ.
Từ xa, anh lờ mờ thấy một bóng dáng gầy gò quen thuộc, ánh mắt anh lập tức trầm xuống, có phần ngẩn ngơ.
Là cô sao? Là người cả đêm qua chiếm trọn tâm trí anh... đến mức khiến anh tưởng mình đang gặp ảo giác, hoặc đang nằm mơ?
Không phân biệt được hình ảnh trước mắt là thực hay là ảo, Lục Nghiên Tu theo phản xạ chống tay ngồi dậy, đưa tay dụi mắt.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng sơ lược, phát hiện trên giường có người nằm, Cố Tri Vi lập tức dừng bước.
“Anh, tối qua anh ngủ lúc mấy giờ vậy? Bây giờ vẫn chưa tỉnh nổi à?” – Vừa nói, ánh mắt cô liếc qua phía rèm cửa vẫn đang đóng kín, hơi ngạc nhiên vì đến tận chiều mà anh còn chưa dậy.
Lục Nghiên Tu là người thế nào chứ?
Anh thuộc kiểu cực kỳ kỷ luật, rất ít khi ngủ nướng.
Giọng nói quen thuộc lại vang lên lần nữa, bóng dáng mảnh mai kia trở nên rõ ràng hơn trong tầm mắt, Lục Nghiên Tu lúc này mới thực sự tỉnh táo, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt: “Tối qua anh mất ngủ, mãi gần sáng mới chợp mắt được, vừa bị em gọi dậy. Em vào bằng cách nào?”
“Cửa không khóa.” Cố Tri Vi không né tránh ánh mắt anh, trả lời: “Bây giờ đã gần ba giờ chiều rồi, dì bảo em lên xem thử là anh vẫn còn ngủ, hay đã ra ngoài mà không nói với ai.”
“Ba giờ?” – Lục Nghiên Tu theo bản năng quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.
2 giờ 43 phút.
Ánh mắt anh lướt qua chút bất ngờ, sau đó lập tức vén chăn xuống giường.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ Lục giao phó, Cố Tri Vi chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng khựng lại.
Lục Nghiên Tu vừa bước xuống giường, chưa đi được mấy bước thì lại nhanh chóng quay về, trùm chăn kín mít như ban đầu.
Hành động này làm cô hoàn toàn bối rối.
“?” – Cô khó hiểu nhìn người đàn ông đang cuộn tròn trên giường: “Anh còn muốn ngủ nữa hả? Ngủ thêm nữa là tối luôn đó, không định dậy ăn chút gì sao?”
Tết nhất, khách khứa qua lại là chuyện bình thường. Tuy rằng mẹ Lục và ba Lục không bắt buộc anh phải xuống tiếp khách, nhưng ngày đầu năm mà anh ngủ cả ngày không ăn uống gì, đúng là hơi kỳ lạ.
“Chút nữa anh dậy, em ra ngoài trước đi.” – Lục Nghiên Tu liếc mắt ra phía cửa.
Nghe vậy, Cố Tri Vi gật đầu rồi quay người rời đi.
Sau khi nhìn bóng lưng cô gái khuất sau cánh cửa, Lục Nghiên Tu mới lần nữa vén chăn ra.
Chỉ trong chốc lát, nửa thân trên rắn rỏi lộ ra.
Anh có thói quen không mặc áo ngủ khi ngủ, vừa rồi bị Cố Tri Vi nhìn thấy cảnh này khiến anh thấy hơi xấu hổ. Mà cái cảm giác ngượng ấy… hình như xuất phát từ tâm lý “có ý đồ không thuần khiết” với cô, khiến anh không thể tự nhiên nổi, còn sợ cô sẽ phản ứng tiêu cực.
Dù sao thì, Cố Tri Vi lúc nãy chỉ thắc mắc là anh muốn ngủ đến bao giờ, chứ hoàn toàn không nhận ra anh không mặc áo ngủ.
Nhưng trong đầu Lục Nghiên Tu lúc này đã bay xa.
Anh bắt đầu mông lung nghĩ đến… Cố Tri Vi sẽ thích kiểu đàn ông như thế nào? Liệu cô có yêu cầu gì cụ thể về ngoại hình không? Có thích người có dáng người như anh không?
Cùng lúc đó, tại phòng khách tầng 1.
Cứ tưởng là bạn bè thân thích đến chơi, không ngờ lại là mẹ con nhà họ Du sống sát vách, mẹ Lục và ba Lục vẫn giữ thái độ niềm nở tiếp đón. Một người phụ trách trò chuyện, một người pha trà.
“Không nói trước với hai anh chị, em và Hoài Châu đến chúc Tết đột xuất thế này, em cũng thấy ngại lắm.” – Trần Phương cười nói: “Đây là ít trà mới thu hoạch ở vườn nhà em, mang đến cho cả nhà dùng thử.”
Việc dẫn con trai nhỏ đến chúc Tết, một phần vì muốn giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Lục — dù sao nội tình nhà Lục cũng sâu hơn nhà Du, làm thân chắc chắn không thiệt — nhưng phần lớn cũng vì quý mến mẹ Lục, nghĩ có thể thường xuyên qua lại.
“Khách sáo quá.” – Mẹ Lục nhận lấy mấy hộp trà Trần Phương đưa, mỉm cười: “Từ lúc nhà em chuyển đến cạnh đây, bọn chị cũng thường được tặng trà rồi, nhưng lần nào cũng là loại rất thơm đấy, cảm ơn nhiều nha.”
“Trời ơi, chị nói thế làm em ngại, trà đó cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu.”
Vừa nói xong, ánh mắt Trần Phương liếc thấy Cố Tri Vi đang từ trên lầu đi xuống, lập tức mỉm cười chào: “Tri Vi, chúc mừng năm mới nhé!”
Nghe mẹ gọi, Du Hoài Châu cũng quay đầu lại: “Chào Cố tiểu thư, năm mới vui vẻ.”
Thấy hai mẹ con nhà họ Du, cả Cố Tri Vi, mẹ Lục và ba Lục đều có chút bất ngờ.
Chỉ vài giây sau, cô lập tức thu lại sự ngạc nhiên, mỉm cười đáp lễ: “Cháu chào dì Trần, chào anh Du, chúc hai người năm mới an khang thịnh vượng.”
“Cả hai đứa đều quen nhau mà, cứ gọi tiểu thư – tiên sinh nghe xa cách lắm.” – Mẹ Lục nhẹ nhàng xen vào.
“Em cũng thấy vậy.” – Trần Phương vừa nói vừa vỗ vai con trai, ý bảo đổi cách xưng hô.
Du Hoài Châu chỉ cười không nói, giả vờ không nghe thấy mẹ ám chỉ gì.
Anh và Cố Tri Vi chưa thân thiết tới mức gọi tên thân mật, dù là gọi “Tri Vi” hay “Cố Tri Vi” đều cảm thấy không tự nhiên, giống như quá tùy tiện.
Mẹ anh thấy con không đổi cách gọi cũng đành để yên, dù sao hôm nay cũng là dịp chúc Tết, không tiện nhắc nhở thêm.
Về phần cách xưng hô, Cố Tri Vi thì không để tâm lắm, liền nhẹ nhàng nói: “Anh Du Hoài Châu.”
Du Hoài Châu vẫn giữ nụ cười, không nói thêm gì.
Chào hỏi xong xuôi, Cố Tri Vi ngồi xuống cạnh mẹ Lục, nhỏ giọng kể chuyện lúc nãy mình vô tình đánh thức Lục Nghiên Tu.
Nghe xong, mẹ Lục có chút bất ngờ khi biết con trai ngủ tới giờ này, nhưng ngay sau đó lại thấy cũng bình thường.
Dù sao cũng là Tết, không có việc gì gấp, con cái muốn ngủ bao lâu thì cứ ngủ.
Cả nhóm ngồi trò chuyện một lúc, Trần Phương bỗng thấy tay ngứa, đề nghị: “Chơi một ván mạt chược đi? Tay em ngứa quá rồi.”
“Vừa hay chị cũng đang rảnh đây.” – Mẹ Lục nhìn quanh: “Ngoài hai chị em mình ra, còn ai chơi nữa không?”
“Tôi không chơi, mọi người cứ chơi đi.” – Ba Lục nói.
Tổng cộng có 5 người, nên nếu ông không chơi thì cũng vừa đủ 4 người. Dù sao ông cũng không hứng thú với mạt chược.
“Vậy thì…” – Mẹ Lục quay sang Du Hoài Châu: “Hoài Châu, con biết chơi không?”
“Dạ biết.” – Du Hoài Châu cười gật đầu.
Mẹ muốn chơi thì anh phải chơi cùng để đủ tụ, chứ không là 3 người ngồi mãi không đủ tay.
Thấy tình hình như vậy, nếu không tham gia là chắc chắn thiếu người, Cố Tri Vi cũng nói: “Mẹì ơi, con cũng biết chơi.”
“Vậy thì tốt, chúng ta chuyển sang phòng mạt chược nhé.” – Mẹ Lục dẫn đường.
Nhà họ Lục có sẵn một phòng chuyên để đánh mạt chược. Bốn người vừa đủ, nhanh chóng tìm chỗ ngồi, bắt đầu ván đầu tiên.
Đúng lúc này, Lục Nghiên Tu đi xuống tầng một, trông thấy cả nhóm đang ngồi chơi mạt chược rất vui vẻ, mà ba thì không biết đã đi đâu.
“Ủa, người này là…” – Trần Phương là người đầu tiên thấy Lục Nghiên Tu xuất hiện. Tuy biết nhà họ Lục chỉ có một con trai, nhưng vì chưa từng gặp anh, nên hơi do dự.
“Đây là con trai chị đó, Lục Nghiên Tu.” – Nghe Trần Phương hỏi, mẹ Lục liền giới thiệu, sau đó quay sang con trai: “Con mới dậy hả? Chắc chưa ăn gì đâu, trong bếp vẫn còn thức ăn đấy, con tự hâm nóng lên ăn nhé.”
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Trước đây, Lục Nghiên Tu né tránh cô là vì cô từng ngầm tỏ ý với anh, khiến anh sợ hãi đến mức chỉ muốn tránh cho bằng được. Nhưng bây giờ cô đâu có làm gì sai, cũng không cố ý lại gần anh, anh né tránh cô là vì lý do gì?
Không nghĩ ra nổi, ánh mắt Cố Tri Vi vẫn chăm chú nhìn người trước mặt, cô gái đôi mắt sáng ngời đầy nghi hoặc. Lục Nghiên Tu tránh né ánh nhìn của cô rồi nói:
“Anh không có chuyện gì cả.”
“Thật vậy à?” – Cố Tri Vi kéo dài giọng, tỏ rõ mình không tin: “Anh, anh biết không, anh cho em cảm giác... giống như đang giấu giếm chuyện gì đó vậy.”
“…Giấu giếm?” – Lục Nghiên Tu hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn gương mặt cô đầy nghi ngờ.
“Đúng rồi.” – Cô cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào cho chuẩn, chỉ cảm thấy dùng từ “giấu giếm” là gần đúng nhất.
“Anh đâu phải tội phạm, em nghĩ sai rồi.” – Lục Nghiên Tu xoay người, đưa lưng về phía cô: “Mau đi tắm đi.”
“Ừm.”
Hôm nay Lục Nghiên Tu nói rất ít, im lặng đến mức kỳ lạ. Vốn đã cảm thấy không bình thường, bây giờ lại càng thấy rõ ràng anh không muốn trò chuyện với cô. Cố Tri Vi không hỏi thêm nữa, xoay người xuống tầng, đến phòng khách để tắm.
Cô gái chỉ ở lại trong phòng anh chưa đầy vài phút, nhưng tâm trí Lục Nghiên Tu lại hoàn toàn rối loạn. Anh không biết bản thân đã bước tới bên cửa sổ từ lúc nào, ngồi nhìn ra ngoài bóng đêm đen đặc.
Rõ ràng hôm nay là giao thừa, lẽ ra phải là ngày đoàn viên vui vẻ, nhưng trong suốt 23 năm cuộc đời, chưa năm nào anh thấy giao thừa lại nặng nề như năm nay. Anh hoàn toàn không thấy vui, chỉ cảm thấy bất an, bối rối, và đầy sợ hãi. Anh chỉ cố hết sức để che giấu tất cả, giả vờ bình thường.
Vốn dĩ định ăn xong bữa cơm tất niên thì về lại phòng, nhưng sự khác thường trong hành vi của anh không thể chỉ lấy lý do “bận công việc” để che đậy.
Cố Tri Vi đã hỏi anh hai lần — ban ngày hỏi vì sao anh không nói chuyện, vừa rồi lại hỏi “anh làm sao vậy”. Rõ ràng cô cảm nhận được điều gì đó bất thường ở anh. Mà anh, ngoài việc chối bỏ, thật sự không thể nói ra bất kỳ một lời nào thành thật.
Anh không thể nói cho cô biết...
Rằng anh có những h*m m**n không đúng mực với cô.
Rằng anh không muốn chỉ là anh trai của cô.
Rằng anh đang cố hết sức để kiềm chế sự khao khát với cô.
Chỉ cần thốt ra những lời đó, anh chắc chắn cô sẽ sợ hãi và tránh xa anh như tránh rắn độc. Còn cha mẹ anh... họ sẽ thấy anh thật kinh tởm. Đến lúc đó, không chỉ mất đi cô, mà cả gia đình anh cũng sẽ rơi vào hỗn loạn. Đó là cái giá mà anh không chịu nổi.
Cho nên...
Anh phải b*p ch*t ý nghĩ sai trái đó, giết sạch lòng tham, không để mọi thứ vượt quá giới hạn. Anh phải cố thủ vai trò người anh trai. Giữ khoảng cách với Cố Tri Vi, để cô không nhận ra điều gì, cũng không để cha mẹ nhận ra. Giả vờ như không có chuyện gì từng xảy ra — đó là cách tốt nhất.
Nhưng...
Nghĩ đến việc phải sống như thế, đáy lòng anh lại trào lên một cảm giác không cam tâm mãnh liệt.
Tâm trạng cứ dao động, nội tâm như bị xé rách thành hai nửa tranh đấu nhau, bên nào cũng không chịu nhường. Cảm xúc bất ổn khiến chất lượng giấc ngủ của Lục Nghiên Tu bị ảnh hưởng nặng nề — anh trằn trọc đến tận lúc rạng sáng, mới thiếp đi được chút ít, nhưng ngủ rất chập chờn.
Ngày mùng một Tết, nhà họ Lục không có quy định tất cả phải dậy sớm, nhưng đến chiều mà vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Nghiên Tu đâu, khiến mẹ Lục và ba Lục đều thấy kỳ lạ.
“Tri Vi, con ở cùng tầng với anh con, con dậy rồi có thấy nó không?” mẹ Lục hỏi.
“Dạ chưa thấy ạ.” – Cố Tri Vi trả lời đúng sự thật.
“Hôm nay sao không thấy nó đâu cả?” – Ba Lục nhìn đồng hồ, tính ra hôm qua cả nhà thức đến sau 12 giờ khuya, giờ đã hơn hai giờ chiều. Dù có ngủ nướng cũng nên tỉnh rồi chứ: “Chẳng lẽ nó ra ngoài từ sớm?”
“Dạ, chắc vậy đó ba ạ.” – Cố Tri Vi cũng không chắc Lục Nghiên Tu đi đâu.
Đúng lúc đó chuông cửa vang lên, chắc lại có khách đến chúc Tết. Mẹ Lục ra mở cửa, trước khi đi còn dặn: “Con lên phòng anh con xem thử, coi nó có còn ngủ hay đã đi đâu mà không nói với ai.”
“Dạ, con đi liền ạ.”
Cố Tri Vi lên tầng ba, dùng sức gõ cửa phòng anh: “Anh, anh có trong đó không?”
Gõ liên tiếp mấy lần, cô đứng yên chờ đợi tiếng trả lời từ trong phòng.
Nhưng mãi không có hồi âm nào, Cố Tri Vi thử vặn tay nắm cửa.
Cửa không khóa, cô dễ dàng đẩy cửa bước vào.
Do phòng khá rộng, đứng ở cửa không thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong, nên cô cất bước đi vào.
“Anh?” – Cô vừa đi vừa gọi.
Ngủ mơ màng cả đêm, đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc và trong trẻo ấy vang lên, người đàn ông đang nằm trên giường khẽ mở mắt ra...
Người mới vừa tỉnh dậy thường rơi vào trạng thái đầu óc mơ màng, Lục Nghiên Tu cũng không ngoại lệ.
Từ xa, anh lờ mờ thấy một bóng dáng gầy gò quen thuộc, ánh mắt anh lập tức trầm xuống, có phần ngẩn ngơ.
Là cô sao? Là người cả đêm qua chiếm trọn tâm trí anh... đến mức khiến anh tưởng mình đang gặp ảo giác, hoặc đang nằm mơ?
Không phân biệt được hình ảnh trước mắt là thực hay là ảo, Lục Nghiên Tu theo phản xạ chống tay ngồi dậy, đưa tay dụi mắt.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng sơ lược, phát hiện trên giường có người nằm, Cố Tri Vi lập tức dừng bước.
“Anh, tối qua anh ngủ lúc mấy giờ vậy? Bây giờ vẫn chưa tỉnh nổi à?” – Vừa nói, ánh mắt cô liếc qua phía rèm cửa vẫn đang đóng kín, hơi ngạc nhiên vì đến tận chiều mà anh còn chưa dậy.
Lục Nghiên Tu là người thế nào chứ?
Anh thuộc kiểu cực kỳ kỷ luật, rất ít khi ngủ nướng.
Giọng nói quen thuộc lại vang lên lần nữa, bóng dáng mảnh mai kia trở nên rõ ràng hơn trong tầm mắt, Lục Nghiên Tu lúc này mới thực sự tỉnh táo, nhìn thẳng vào cô gái trước mặt: “Tối qua anh mất ngủ, mãi gần sáng mới chợp mắt được, vừa bị em gọi dậy. Em vào bằng cách nào?”
“Cửa không khóa.” Cố Tri Vi không né tránh ánh mắt anh, trả lời: “Bây giờ đã gần ba giờ chiều rồi, dì bảo em lên xem thử là anh vẫn còn ngủ, hay đã ra ngoài mà không nói với ai.”
“Ba giờ?” – Lục Nghiên Tu theo bản năng quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.
2 giờ 43 phút.
Ánh mắt anh lướt qua chút bất ngờ, sau đó lập tức vén chăn xuống giường.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ Lục giao phó, Cố Tri Vi chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cảnh tượng trước mắt khiến cô đứng khựng lại.
Lục Nghiên Tu vừa bước xuống giường, chưa đi được mấy bước thì lại nhanh chóng quay về, trùm chăn kín mít như ban đầu.
Hành động này làm cô hoàn toàn bối rối.
“?” – Cô khó hiểu nhìn người đàn ông đang cuộn tròn trên giường: “Anh còn muốn ngủ nữa hả? Ngủ thêm nữa là tối luôn đó, không định dậy ăn chút gì sao?”
Tết nhất, khách khứa qua lại là chuyện bình thường. Tuy rằng mẹ Lục và ba Lục không bắt buộc anh phải xuống tiếp khách, nhưng ngày đầu năm mà anh ngủ cả ngày không ăn uống gì, đúng là hơi kỳ lạ.
“Chút nữa anh dậy, em ra ngoài trước đi.” – Lục Nghiên Tu liếc mắt ra phía cửa.
Nghe vậy, Cố Tri Vi gật đầu rồi quay người rời đi.
Sau khi nhìn bóng lưng cô gái khuất sau cánh cửa, Lục Nghiên Tu mới lần nữa vén chăn ra.
Chỉ trong chốc lát, nửa thân trên rắn rỏi lộ ra.
Anh có thói quen không mặc áo ngủ khi ngủ, vừa rồi bị Cố Tri Vi nhìn thấy cảnh này khiến anh thấy hơi xấu hổ. Mà cái cảm giác ngượng ấy… hình như xuất phát từ tâm lý “có ý đồ không thuần khiết” với cô, khiến anh không thể tự nhiên nổi, còn sợ cô sẽ phản ứng tiêu cực.
Dù sao thì, Cố Tri Vi lúc nãy chỉ thắc mắc là anh muốn ngủ đến bao giờ, chứ hoàn toàn không nhận ra anh không mặc áo ngủ.
Nhưng trong đầu Lục Nghiên Tu lúc này đã bay xa.
Anh bắt đầu mông lung nghĩ đến… Cố Tri Vi sẽ thích kiểu đàn ông như thế nào? Liệu cô có yêu cầu gì cụ thể về ngoại hình không? Có thích người có dáng người như anh không?
Cùng lúc đó, tại phòng khách tầng 1.
Cứ tưởng là bạn bè thân thích đến chơi, không ngờ lại là mẹ con nhà họ Du sống sát vách, mẹ Lục và ba Lục vẫn giữ thái độ niềm nở tiếp đón. Một người phụ trách trò chuyện, một người pha trà.
“Không nói trước với hai anh chị, em và Hoài Châu đến chúc Tết đột xuất thế này, em cũng thấy ngại lắm.” – Trần Phương cười nói: “Đây là ít trà mới thu hoạch ở vườn nhà em, mang đến cho cả nhà dùng thử.”
Việc dẫn con trai nhỏ đến chúc Tết, một phần vì muốn giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Lục — dù sao nội tình nhà Lục cũng sâu hơn nhà Du, làm thân chắc chắn không thiệt — nhưng phần lớn cũng vì quý mến mẹ Lục, nghĩ có thể thường xuyên qua lại.
“Khách sáo quá.” – Mẹ Lục nhận lấy mấy hộp trà Trần Phương đưa, mỉm cười: “Từ lúc nhà em chuyển đến cạnh đây, bọn chị cũng thường được tặng trà rồi, nhưng lần nào cũng là loại rất thơm đấy, cảm ơn nhiều nha.”
“Trời ơi, chị nói thế làm em ngại, trà đó cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu.”
Vừa nói xong, ánh mắt Trần Phương liếc thấy Cố Tri Vi đang từ trên lầu đi xuống, lập tức mỉm cười chào: “Tri Vi, chúc mừng năm mới nhé!”
Nghe mẹ gọi, Du Hoài Châu cũng quay đầu lại: “Chào Cố tiểu thư, năm mới vui vẻ.”
Thấy hai mẹ con nhà họ Du, cả Cố Tri Vi, mẹ Lục và ba Lục đều có chút bất ngờ.
Chỉ vài giây sau, cô lập tức thu lại sự ngạc nhiên, mỉm cười đáp lễ: “Cháu chào dì Trần, chào anh Du, chúc hai người năm mới an khang thịnh vượng.”
“Cả hai đứa đều quen nhau mà, cứ gọi tiểu thư – tiên sinh nghe xa cách lắm.” – Mẹ Lục nhẹ nhàng xen vào.
“Em cũng thấy vậy.” – Trần Phương vừa nói vừa vỗ vai con trai, ý bảo đổi cách xưng hô.
Du Hoài Châu chỉ cười không nói, giả vờ không nghe thấy mẹ ám chỉ gì.
Anh và Cố Tri Vi chưa thân thiết tới mức gọi tên thân mật, dù là gọi “Tri Vi” hay “Cố Tri Vi” đều cảm thấy không tự nhiên, giống như quá tùy tiện.
Mẹ anh thấy con không đổi cách gọi cũng đành để yên, dù sao hôm nay cũng là dịp chúc Tết, không tiện nhắc nhở thêm.
Về phần cách xưng hô, Cố Tri Vi thì không để tâm lắm, liền nhẹ nhàng nói: “Anh Du Hoài Châu.”
Du Hoài Châu vẫn giữ nụ cười, không nói thêm gì.
Chào hỏi xong xuôi, Cố Tri Vi ngồi xuống cạnh mẹ Lục, nhỏ giọng kể chuyện lúc nãy mình vô tình đánh thức Lục Nghiên Tu.
Nghe xong, mẹ Lục có chút bất ngờ khi biết con trai ngủ tới giờ này, nhưng ngay sau đó lại thấy cũng bình thường.
Dù sao cũng là Tết, không có việc gì gấp, con cái muốn ngủ bao lâu thì cứ ngủ.
Cả nhóm ngồi trò chuyện một lúc, Trần Phương bỗng thấy tay ngứa, đề nghị: “Chơi một ván mạt chược đi? Tay em ngứa quá rồi.”
“Vừa hay chị cũng đang rảnh đây.” – Mẹ Lục nhìn quanh: “Ngoài hai chị em mình ra, còn ai chơi nữa không?”
“Tôi không chơi, mọi người cứ chơi đi.” – Ba Lục nói.
Tổng cộng có 5 người, nên nếu ông không chơi thì cũng vừa đủ 4 người. Dù sao ông cũng không hứng thú với mạt chược.
“Vậy thì…” – Mẹ Lục quay sang Du Hoài Châu: “Hoài Châu, con biết chơi không?”
“Dạ biết.” – Du Hoài Châu cười gật đầu.
Mẹ muốn chơi thì anh phải chơi cùng để đủ tụ, chứ không là 3 người ngồi mãi không đủ tay.
Thấy tình hình như vậy, nếu không tham gia là chắc chắn thiếu người, Cố Tri Vi cũng nói: “Mẹì ơi, con cũng biết chơi.”
“Vậy thì tốt, chúng ta chuyển sang phòng mạt chược nhé.” – Mẹ Lục dẫn đường.
Nhà họ Lục có sẵn một phòng chuyên để đánh mạt chược. Bốn người vừa đủ, nhanh chóng tìm chỗ ngồi, bắt đầu ván đầu tiên.
Đúng lúc này, Lục Nghiên Tu đi xuống tầng một, trông thấy cả nhóm đang ngồi chơi mạt chược rất vui vẻ, mà ba thì không biết đã đi đâu.
“Ủa, người này là…” – Trần Phương là người đầu tiên thấy Lục Nghiên Tu xuất hiện. Tuy biết nhà họ Lục chỉ có một con trai, nhưng vì chưa từng gặp anh, nên hơi do dự.
“Đây là con trai chị đó, Lục Nghiên Tu.” – Nghe Trần Phương hỏi, mẹ Lục liền giới thiệu, sau đó quay sang con trai: “Con mới dậy hả? Chắc chưa ăn gì đâu, trong bếp vẫn còn thức ăn đấy, con tự hâm nóng lên ăn nhé.”
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Story
Chương 36
10.0/10 từ 46 lượt.