Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Chương 35
98@-
Không biết có phải do hoa mắt hay không mà Cố Tri Vi cảm thấy người đàn ông kia hình như không quen với việc cô cười với anh ta. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt anh có phần cứng lại, rồi nhanh chóng cúi đầu tiếp tục bóc tôm và cua.
Lại nữa rồi.
Cái cảm giác mâu thuẫn, ương ngạnh kia.
Cố Tri Vi khó hiểu chớp chớp mắt. Mình đâu phải mãnh thú hung tợn, cũng không phải diện mạo kỳ quái gì. Chỉ đơn giản là mỉm cười cảm ơn thôi mà, Lục Nghiên Tu có cần phản ứng như vậy không?
Sau bữa tất niên, cả nhà chuyển sang bàn mạt chược.
Còn khoảng ba, bốn tiếng nữa mới đến giao thừa, vừa đánh mạt chược vừa chờ đón năm mới là truyền thống của nhà họ Lục.
Tối nay vận may của bà Lục tốt đến bất ngờ, đánh đâu thắng đó, “giết” cả chồng lẫn con trai thảm không tả nổi.
Trước tình cảnh “thảm sát”, Cố Tri Vi cũng không kêu than gì, vẫn vui vẻ trêu chọc bà Lục:
“Mẹ ơi, mẹ đánh thắng dữ quá, có thể nhẹ tay với con chút không?”
“Được, lát nữa nếu mẹ thắng, để con thiếu ít tiền thôi.” – Bà Lục cười hiền, vươn tay xoa mặt cô: “Hoặc trừ thẳng vô tiền lì xì của con cũng được.”
“Trời ơi, còn tính trừ cả tiền lì xì của con nữa, khổ quá đi!” – Cố Tri Vi ngồi thẳng dậy: “Vậy con phải cố gắng lắm rồi.”
“Con cố gắng, mẹ sẽ nhường chút cho con.” – Bà Lục nói như ban ơn thiên hạ mà giang tay ra.
Tuy bà nói vậy, kết quả cuối cùng là Cố Tri Vi vẫn thua tan nát.
Sau khi dâng hết “tài sản” cho bà Lục, lại ngồi lâu nên đau lưng mỏi cổ, cô duỗi người ra một chút để thả lỏng.
Không ngờ chân vừa duỗi ra đã đụng phải cái gì đó. Cô đoán chắc là chân ai đó, nhưng vì không đá mạnh, cũng không ai có phản ứng khó chịu, nên cô cũng không để tâm.
Cô không nhận ra, người đàn ông ngồi đối diện cô đã lặng lẽ rút chân dài về dưới ghế, đổi sang tư thế ngồi nghiêm chỉnh.
Thời gian trôi nhanh trong lúc chơi mạt chược, chẳng mấy chốc đã đến 12 giờ. Chuông giao thừa vang lên.
“Ba, mẹ, anh ơi, chúc mừng năm mới nha!” – Cố Tri Vi tươi cười rạng rỡ, vươn tay ra như thường lệ để “đòi lì xì”: “Tiền lì xì đâu, đưa em đi.”
Bà Lục đã quen, thao tác thành thục trên điện thoại, vừa chuyển khoản vừa cười: “Mẹ chuyển cho con rồi đó.”
“Cảm ơn mẹ!” – Cố Tri Vi mở tài khoản quen dùng ra kiểm tra.
Cô phát hiện tiền lì xì bà Lục và Lục Nghiên Tu chuyển đều đã đến, nhưng tiền anh ấy chuyển lại nhiều hơn của mẹ một con số 0. Cô hơi ngạc nhiên, nhướng mày: “Anh…”
“Không chuyển nhầm. Đã cho thì cứ cầm.” – Lục Nghiên Tu đoán được cô muốn hỏi gì, cắt ngang.
“Cảm ơn anh!” – Cố Tri Vi cười đến rạng rỡ.
“Điện thoại ba không bắt sóng, đợi về phòng ba sẽ chuyển lì xì cho hai đứa.” – Ông Lục nói.
“Ba,” – Lục Nghiên Tu cất điện thoại, vừa đánh bài vừa nói: “Không cần chuyển cho con, con chuyển phần đó hết cho em rồi.”
“Ừ.” Con trai đã lớn, tiền lì xì giờ cũng chỉ là một nghi thức đầu năm. Việc con đem hết chuyển cho Cố Tri Vi, ông Lục cũng không lạ lẫm – từ nhỏ đến lớn nó vốn hay như vậy.
“Anh tốt với em quá!” – Cố Tri Vi chắp tay làm dáng cảm tạ: “Anh đúng là người anh tốt nhất thế gian!”
Cô thật lòng biết ơn sự hào phóng của anh. Nhưng Lục Nghiên Tu thì không thèm liếc cô lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn bài, lạnh nhạt đáp một tiếng “Ừ.”
Bà Lục vừa ù bài xong, đứng dậy quay sang Cố Tri Vi: “Không chơi nữa, con với anh con ra sân sau chơi pháo que đi.”
Ở Thượng Hải không cho đốt pháo hoa pháo trúc, nên “pháo trúc” ở đây chỉ mấy loại que phát sáng hoặc pháo giấy nổ nhẹ — những thứ bọn trẻ vẫn hay chơi vào giao thừa.
Bị kêu đi đột ngột, Cố Tri Vi cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ là…
Với trạng thái hôm nay của Lục Nghiên Tu, anh ấy chắc chắn không có tâm trạng ra ngoài chơi mấy trò này với cô.
Cô đang định mở miệng thì ông Lục nói thêm: “Đồ đặt ở chỗ cũ ngoài sân sau, con với anh con tự ra đó lấy.”
Ngay sau đó, Lục Nghiên Tu liền từ chối: “Tri Vi, em đi chơi một mình đi, anh muốn ngủ sớm.”
Lời này vừa nói ra, cả bà Lục và ông Lục đều quay sang nhìn anh, ánh mắt khó tin.
Hai người họ đều nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không — con trai họ lại không đi chơi pháo với Cố Tri Vi?
Đây rõ ràng là việc hai đứa từ nhỏ đến lớn, năm nào giao thừa cũng làm cùng nhau!
Nhưng thấy chuyện đúng như mình đoán, Cố Tri Vi gật đầu: “Vâng, được thôi.”
“Vâng.”– Lục Nghiên Tu đứng dậy: “Con về phòng đây.”
Anh đi rồi, ánh mắt bà Lục lại rơi lên người Cố Tri Vi: “Anh con không đi thì để mẹ ra chơi với con nhé?”
Trước kia, cuộc sống chủ yếu xoay quanh việc chăm sóc con cái. Bây giờ các con đều trưởng thành, nhưng mẹ vẫn nhớ rõ cô thích nhất là chơi pháo que vào đêm giao thừa — mà người cùng cô chơi lúc nào cũng là Lục Nghiên Tu.
Con trai không cùng Cố Tri Vi chơi pháo như mọi khi, thấy cô một mình ra ngoài, bà Lục định đi theo bầu bạn.
“Mẹ à, mẹ và ba lên nghỉ ngơi đi ạ.” – Cố Tri Vi dịu dàng từ chối.
Trước giờ đều là Lục Nghiên Tu chơi cùng cô, hai ông bà cũng chưa từng tham gia, nhìn là biết họ không hứng thú với kiểu trò chơi này.
“Được rồi, nhưng con đừng chơi muộn quá, cẩn thận kẻo bỏng tay.” – Bà Lục dặn dò vài câu, rồi cùng chồng lên lầu.
Không có ai bên cạnh, Cố Tri Vi cũng không thấy cô đơn.
Cô đi ra khoảng sân quen thuộc sau nhà, nơi pháo hoa đã được chuẩn bị sẵn.
Cô cầm một cây pháo que, châm lửa bằng bật lửa rồi lặng lẽ ngắm nhìn những tia sáng rực rỡ.
Có lẽ vì đã thật sự trưởng thành, hoặc vì đã trải qua chuyện sống chết, đời này và kiếp trước đều không còn giống nhau. Tâm trạng cô đã thay đổi rất nhiều, mất đi sự trẻ con ngày trước.
Chơi được một lúc, Cố Tri Vi cảm thấy không còn hứng thú, bèn quay trở vào phòng.
Không ngờ rằng, ở phòng bên cạnh tầng 3, một bóng người cao lớn đang đứng bên cửa sổ sát đất.
Từ góc độ này, Lục Nghiên Tu có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra ở sân sau.
Cô gái nhỏ vừa rồi đốt mấy cây pháo que, chẳng còn vui vẻ vung tay nhảy chân như hồi bé, chỉ bình thản nhìn ánh sáng b*n r* từ pháo.
Vì ánh sáng yếu và khoảng cách xa, anh không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô.
Có lẽ vì chơi một mình không vui, cô nhanh chóng rời khỏi sân.
Thực ra, Lục Nghiên Tu cũng chẳng định nghỉ sớm. Đó chỉ là cái cớ để từ chối chơi cùng Cố Tri Vi.
Khi thấy cô quay về từ sân sau, anh lại hơi hối hận.
Nhưng lý trí không cho phép anh xuống tìm cô mà nói: "Anh đổi ý rồi, muốn chơi cùng em."
Hôm nay, thời gian anh và Cố Tri Vi ở cạnh nhau còn nhiều hơn tổng cộng cả tháng qua. Nhưng chẳng ai biết rằng, việc ở bên cô, với anh mà nói là một loại thử thách khủng khiếp.
Ý nghĩ tội lỗi đối với em gái – điều anh không nên có – cứ như một cánh cửa bị đập vỡ, khiến mọi lý trí bị phá tan. Những ý niệm khó kiểm soát cứ len lỏi trong đầu.
Bỏ qua cảm giác hoảng loạn và sợ hãi, anh chợt nhận ra: mọi cử chỉ của Cố Tri Vi đều khiến anh rung động, dễ dàng phá vỡ sự bình tĩnh vốn có. Dù chỉ là một nụ cười đơn thuần không mang ý gì, cũng đủ làm tim anh lệch nhịp.
Huống hồ, chỉ cần cô đến gần, hương thơm nhè nhẹ trên người cô khiến anh nghiện như thuốc phiện, khiến anh muốn đắm chìm trong nó.
Anh tham lam muốn được chìm đắm trong hơi thở của cô, thậm chí dùng chính hơi thở của mình để bao lấy cô, quấn quýt không rời – như thể anh và cô hoà làm một.
Nhưng… đây là điều sai trái. Anh không thể có thứ suy nghĩ này.
Dù anh liên tục nhắc bản thân: “Cố Tri Vi là em gái mày”, lý trí ấy cũng chẳng còn hiệu quả. Lục Nghiên Tu siết chặt môi, day day thái dương đang đau nhức.
Ai có thể nói cho anh biết, bây giờ nên làm gì?
Phải b*p ch*t toàn bộ những suy nghĩ tội lỗi, quét sạch lòng tham, không cho bản thân trượt dài — mãi mãi giữ vai trò làm anh trai?
Giữ khoảng cách với cô, không để cô phát hiện, không để cha mẹ nghi ngờ, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Hay cứ mặc cho những ý nghĩ sai trái tồn tại, dung túng chính mình?
Đã là rạng sáng, Cố Tri Vi cũng không cưỡng lại được nhịp sinh học.
Vừa vào phòng, cô đã thấy mệt rã rời và muốn ngủ ngay.
Nhưng trước khi ngủ vẫn phải rửa mặt. Cô lết người mệt mỏi vào nhà tắm. Vừa đánh răng xong, đang định rửa tay thì bị nước lạnh buốt làm giật mình.
Vòi nước không có nước ấm. Cô nhíu mày khó chịu.
Chẳng lẽ hệ thống nước nóng bị hỏng?
Cô không rành mấy thứ này, nhưng chắc chắn là cô không muốn tắm nước lạnh giữa đêm đông. Cô chạy sang thử vòi sen, vẫn là nước lạnh.
Theo phản xạ, cô muốn tìm quản gia, nhưng rồi nhớ ra: hôm nay là Tết, họ đều nghỉ rồi, không thể nhờ ai xử lý lúc này.
Đang đau đầu đến mức muốn nổ tung, nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Nghiên Tu ngẩng đầu nhìn ra.
Ai vậy?
Anh lập tức xua tan những ý nghĩ trong đầu, ra mở cửa.
“Anh, phòng anh có nước nóng không?” – Cố Tri Vi hỏi thẳng, muốn xác định là cả hệ thống hỏng hay chỉ phòng cô bị.
Không ngờ, Lục Nghiên Tu như không hiểu cô hỏi gì. Anh nhìn cô không chớp mắt, môi mấp máy, cả gương mặt căng thẳng, hỏi lại: “Nước nóng gì cơ?”
“Nước để rửa mặt ấy.” – Cô giải thích: “Em định tắm mà thấy nước lạnh toát.”
“Chờ chút, để anh xem thử.” – Lục Nghiên Tu quay người đi về phía nhà tắm. Không ngờ cô cũng đi theo vào.
Một thoáng bối rối, đầu anh như rối tung lên.
Cố Tri Vi lúc này chỉ để tâm đến hệ thống nước nóng, không để ý anh đang chậm bước. Cô bước nhanh hơn, vượt lên trước anh vào nhà tắm, giơ tay thử vòi nước.
Vòi có cảm ứng tự động, từ từ chảy ra dòng nước ấm bình thường.
Cô bĩu môi: “Xem ra chỉ có phòng em bị lỗi.”
Cô lẩm bẩm một câu, rồi quay lại nhìn người đàn ông đang đứng gần.
Anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt tối tăm khó hiểu, không nói lời nào. Nhưng khi cô quay lại nhìn, ánh mắt anh lập tức né tránh.
Trước đây, Lục Nghiên Tu chưa từng biết “sợ hãi” là cảm giác gì. Nhưng giờ đây, anh đang nếm trải nó một cách sâu sắc.
Sự sợ hãi khiến anh không dám lại gần cô, không dám nhìn cô lâu, sợ bị cô phát hiện điều gì đó.
“Anh, anh có biết gì về hệ thống nước nóng không?” – Cô hỏi.
“Anh không rành. Em tắm tạm ở phòng khác đêm nay đi, mai anh sẽ gọi người đến sửa. Được không?” – Anh đề nghị.
Đây là cách xử lý hợp lý nhất, Cố Tri Vi cũng không phản đối: “Vâng.”
Trước khi rời nhà tắm, cô phải đi ngang qua anh. Khi đến gần, cô khẽ dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Anh, anh sao thế?”
Lục Nghiên Tu lại tránh ánh mắt cô — đây không phải mới lần 1, lần 2
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Không biết có phải do hoa mắt hay không mà Cố Tri Vi cảm thấy người đàn ông kia hình như không quen với việc cô cười với anh ta. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt anh có phần cứng lại, rồi nhanh chóng cúi đầu tiếp tục bóc tôm và cua.
Lại nữa rồi.
Cái cảm giác mâu thuẫn, ương ngạnh kia.
Cố Tri Vi khó hiểu chớp chớp mắt. Mình đâu phải mãnh thú hung tợn, cũng không phải diện mạo kỳ quái gì. Chỉ đơn giản là mỉm cười cảm ơn thôi mà, Lục Nghiên Tu có cần phản ứng như vậy không?
Sau bữa tất niên, cả nhà chuyển sang bàn mạt chược.
Còn khoảng ba, bốn tiếng nữa mới đến giao thừa, vừa đánh mạt chược vừa chờ đón năm mới là truyền thống của nhà họ Lục.
Tối nay vận may của bà Lục tốt đến bất ngờ, đánh đâu thắng đó, “giết” cả chồng lẫn con trai thảm không tả nổi.
Trước tình cảnh “thảm sát”, Cố Tri Vi cũng không kêu than gì, vẫn vui vẻ trêu chọc bà Lục:
“Mẹ ơi, mẹ đánh thắng dữ quá, có thể nhẹ tay với con chút không?”
“Được, lát nữa nếu mẹ thắng, để con thiếu ít tiền thôi.” – Bà Lục cười hiền, vươn tay xoa mặt cô: “Hoặc trừ thẳng vô tiền lì xì của con cũng được.”
“Trời ơi, còn tính trừ cả tiền lì xì của con nữa, khổ quá đi!” – Cố Tri Vi ngồi thẳng dậy: “Vậy con phải cố gắng lắm rồi.”
“Con cố gắng, mẹ sẽ nhường chút cho con.” – Bà Lục nói như ban ơn thiên hạ mà giang tay ra.
Tuy bà nói vậy, kết quả cuối cùng là Cố Tri Vi vẫn thua tan nát.
Sau khi dâng hết “tài sản” cho bà Lục, lại ngồi lâu nên đau lưng mỏi cổ, cô duỗi người ra một chút để thả lỏng.
Không ngờ chân vừa duỗi ra đã đụng phải cái gì đó. Cô đoán chắc là chân ai đó, nhưng vì không đá mạnh, cũng không ai có phản ứng khó chịu, nên cô cũng không để tâm.
Cô không nhận ra, người đàn ông ngồi đối diện cô đã lặng lẽ rút chân dài về dưới ghế, đổi sang tư thế ngồi nghiêm chỉnh.
Thời gian trôi nhanh trong lúc chơi mạt chược, chẳng mấy chốc đã đến 12 giờ. Chuông giao thừa vang lên.
“Ba, mẹ, anh ơi, chúc mừng năm mới nha!” – Cố Tri Vi tươi cười rạng rỡ, vươn tay ra như thường lệ để “đòi lì xì”: “Tiền lì xì đâu, đưa em đi.”
Bà Lục đã quen, thao tác thành thục trên điện thoại, vừa chuyển khoản vừa cười: “Mẹ chuyển cho con rồi đó.”
“Cảm ơn mẹ!” – Cố Tri Vi mở tài khoản quen dùng ra kiểm tra.
Cô phát hiện tiền lì xì bà Lục và Lục Nghiên Tu chuyển đều đã đến, nhưng tiền anh ấy chuyển lại nhiều hơn của mẹ một con số 0. Cô hơi ngạc nhiên, nhướng mày: “Anh…”
“Không chuyển nhầm. Đã cho thì cứ cầm.” – Lục Nghiên Tu đoán được cô muốn hỏi gì, cắt ngang.
“Cảm ơn anh!” – Cố Tri Vi cười đến rạng rỡ.
“Điện thoại ba không bắt sóng, đợi về phòng ba sẽ chuyển lì xì cho hai đứa.” – Ông Lục nói.
“Ba,” – Lục Nghiên Tu cất điện thoại, vừa đánh bài vừa nói: “Không cần chuyển cho con, con chuyển phần đó hết cho em rồi.”
“Ừ.” Con trai đã lớn, tiền lì xì giờ cũng chỉ là một nghi thức đầu năm. Việc con đem hết chuyển cho Cố Tri Vi, ông Lục cũng không lạ lẫm – từ nhỏ đến lớn nó vốn hay như vậy.
“Anh tốt với em quá!” – Cố Tri Vi chắp tay làm dáng cảm tạ: “Anh đúng là người anh tốt nhất thế gian!”
Cô thật lòng biết ơn sự hào phóng của anh. Nhưng Lục Nghiên Tu thì không thèm liếc cô lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn bài, lạnh nhạt đáp một tiếng “Ừ.”
Bà Lục vừa ù bài xong, đứng dậy quay sang Cố Tri Vi: “Không chơi nữa, con với anh con ra sân sau chơi pháo que đi.”
Ở Thượng Hải không cho đốt pháo hoa pháo trúc, nên “pháo trúc” ở đây chỉ mấy loại que phát sáng hoặc pháo giấy nổ nhẹ — những thứ bọn trẻ vẫn hay chơi vào giao thừa.
Bị kêu đi đột ngột, Cố Tri Vi cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ là…
Với trạng thái hôm nay của Lục Nghiên Tu, anh ấy chắc chắn không có tâm trạng ra ngoài chơi mấy trò này với cô.
Cô đang định mở miệng thì ông Lục nói thêm: “Đồ đặt ở chỗ cũ ngoài sân sau, con với anh con tự ra đó lấy.”
Ngay sau đó, Lục Nghiên Tu liền từ chối: “Tri Vi, em đi chơi một mình đi, anh muốn ngủ sớm.”
Lời này vừa nói ra, cả bà Lục và ông Lục đều quay sang nhìn anh, ánh mắt khó tin.
Hai người họ đều nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không — con trai họ lại không đi chơi pháo với Cố Tri Vi?
Đây rõ ràng là việc hai đứa từ nhỏ đến lớn, năm nào giao thừa cũng làm cùng nhau!
Nhưng thấy chuyện đúng như mình đoán, Cố Tri Vi gật đầu: “Vâng, được thôi.”
“Vâng.”– Lục Nghiên Tu đứng dậy: “Con về phòng đây.”
Anh đi rồi, ánh mắt bà Lục lại rơi lên người Cố Tri Vi: “Anh con không đi thì để mẹ ra chơi với con nhé?”
Trước kia, cuộc sống chủ yếu xoay quanh việc chăm sóc con cái. Bây giờ các con đều trưởng thành, nhưng mẹ vẫn nhớ rõ cô thích nhất là chơi pháo que vào đêm giao thừa — mà người cùng cô chơi lúc nào cũng là Lục Nghiên Tu.
Con trai không cùng Cố Tri Vi chơi pháo như mọi khi, thấy cô một mình ra ngoài, bà Lục định đi theo bầu bạn.
“Mẹ à, mẹ và ba lên nghỉ ngơi đi ạ.” – Cố Tri Vi dịu dàng từ chối.
Trước giờ đều là Lục Nghiên Tu chơi cùng cô, hai ông bà cũng chưa từng tham gia, nhìn là biết họ không hứng thú với kiểu trò chơi này.
“Được rồi, nhưng con đừng chơi muộn quá, cẩn thận kẻo bỏng tay.” – Bà Lục dặn dò vài câu, rồi cùng chồng lên lầu.
Không có ai bên cạnh, Cố Tri Vi cũng không thấy cô đơn.
Cô đi ra khoảng sân quen thuộc sau nhà, nơi pháo hoa đã được chuẩn bị sẵn.
Cô cầm một cây pháo que, châm lửa bằng bật lửa rồi lặng lẽ ngắm nhìn những tia sáng rực rỡ.
Có lẽ vì đã thật sự trưởng thành, hoặc vì đã trải qua chuyện sống chết, đời này và kiếp trước đều không còn giống nhau. Tâm trạng cô đã thay đổi rất nhiều, mất đi sự trẻ con ngày trước.
Chơi được một lúc, Cố Tri Vi cảm thấy không còn hứng thú, bèn quay trở vào phòng.
Không ngờ rằng, ở phòng bên cạnh tầng 3, một bóng người cao lớn đang đứng bên cửa sổ sát đất.
Từ góc độ này, Lục Nghiên Tu có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra ở sân sau.
Cô gái nhỏ vừa rồi đốt mấy cây pháo que, chẳng còn vui vẻ vung tay nhảy chân như hồi bé, chỉ bình thản nhìn ánh sáng b*n r* từ pháo.
Vì ánh sáng yếu và khoảng cách xa, anh không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô.
Có lẽ vì chơi một mình không vui, cô nhanh chóng rời khỏi sân.
Thực ra, Lục Nghiên Tu cũng chẳng định nghỉ sớm. Đó chỉ là cái cớ để từ chối chơi cùng Cố Tri Vi.
Khi thấy cô quay về từ sân sau, anh lại hơi hối hận.
Nhưng lý trí không cho phép anh xuống tìm cô mà nói: "Anh đổi ý rồi, muốn chơi cùng em."
Hôm nay, thời gian anh và Cố Tri Vi ở cạnh nhau còn nhiều hơn tổng cộng cả tháng qua. Nhưng chẳng ai biết rằng, việc ở bên cô, với anh mà nói là một loại thử thách khủng khiếp.
Ý nghĩ tội lỗi đối với em gái – điều anh không nên có – cứ như một cánh cửa bị đập vỡ, khiến mọi lý trí bị phá tan. Những ý niệm khó kiểm soát cứ len lỏi trong đầu.
Bỏ qua cảm giác hoảng loạn và sợ hãi, anh chợt nhận ra: mọi cử chỉ của Cố Tri Vi đều khiến anh rung động, dễ dàng phá vỡ sự bình tĩnh vốn có. Dù chỉ là một nụ cười đơn thuần không mang ý gì, cũng đủ làm tim anh lệch nhịp.
Huống hồ, chỉ cần cô đến gần, hương thơm nhè nhẹ trên người cô khiến anh nghiện như thuốc phiện, khiến anh muốn đắm chìm trong nó.
Anh tham lam muốn được chìm đắm trong hơi thở của cô, thậm chí dùng chính hơi thở của mình để bao lấy cô, quấn quýt không rời – như thể anh và cô hoà làm một.
Nhưng… đây là điều sai trái. Anh không thể có thứ suy nghĩ này.
Dù anh liên tục nhắc bản thân: “Cố Tri Vi là em gái mày”, lý trí ấy cũng chẳng còn hiệu quả. Lục Nghiên Tu siết chặt môi, day day thái dương đang đau nhức.
Ai có thể nói cho anh biết, bây giờ nên làm gì?
Phải b*p ch*t toàn bộ những suy nghĩ tội lỗi, quét sạch lòng tham, không cho bản thân trượt dài — mãi mãi giữ vai trò làm anh trai?
Giữ khoảng cách với cô, không để cô phát hiện, không để cha mẹ nghi ngờ, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Hay cứ mặc cho những ý nghĩ sai trái tồn tại, dung túng chính mình?
Đã là rạng sáng, Cố Tri Vi cũng không cưỡng lại được nhịp sinh học.
Vừa vào phòng, cô đã thấy mệt rã rời và muốn ngủ ngay.
Nhưng trước khi ngủ vẫn phải rửa mặt. Cô lết người mệt mỏi vào nhà tắm. Vừa đánh răng xong, đang định rửa tay thì bị nước lạnh buốt làm giật mình.
Vòi nước không có nước ấm. Cô nhíu mày khó chịu.
Chẳng lẽ hệ thống nước nóng bị hỏng?
Cô không rành mấy thứ này, nhưng chắc chắn là cô không muốn tắm nước lạnh giữa đêm đông. Cô chạy sang thử vòi sen, vẫn là nước lạnh.
Theo phản xạ, cô muốn tìm quản gia, nhưng rồi nhớ ra: hôm nay là Tết, họ đều nghỉ rồi, không thể nhờ ai xử lý lúc này.
Đang đau đầu đến mức muốn nổ tung, nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Nghiên Tu ngẩng đầu nhìn ra.
Ai vậy?
Anh lập tức xua tan những ý nghĩ trong đầu, ra mở cửa.
“Anh, phòng anh có nước nóng không?” – Cố Tri Vi hỏi thẳng, muốn xác định là cả hệ thống hỏng hay chỉ phòng cô bị.
Không ngờ, Lục Nghiên Tu như không hiểu cô hỏi gì. Anh nhìn cô không chớp mắt, môi mấp máy, cả gương mặt căng thẳng, hỏi lại: “Nước nóng gì cơ?”
“Nước để rửa mặt ấy.” – Cô giải thích: “Em định tắm mà thấy nước lạnh toát.”
“Chờ chút, để anh xem thử.” – Lục Nghiên Tu quay người đi về phía nhà tắm. Không ngờ cô cũng đi theo vào.
Một thoáng bối rối, đầu anh như rối tung lên.
Cố Tri Vi lúc này chỉ để tâm đến hệ thống nước nóng, không để ý anh đang chậm bước. Cô bước nhanh hơn, vượt lên trước anh vào nhà tắm, giơ tay thử vòi nước.
Vòi có cảm ứng tự động, từ từ chảy ra dòng nước ấm bình thường.
Cô bĩu môi: “Xem ra chỉ có phòng em bị lỗi.”
Cô lẩm bẩm một câu, rồi quay lại nhìn người đàn ông đang đứng gần.
Anh lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt tối tăm khó hiểu, không nói lời nào. Nhưng khi cô quay lại nhìn, ánh mắt anh lập tức né tránh.
Trước đây, Lục Nghiên Tu chưa từng biết “sợ hãi” là cảm giác gì. Nhưng giờ đây, anh đang nếm trải nó một cách sâu sắc.
Sự sợ hãi khiến anh không dám lại gần cô, không dám nhìn cô lâu, sợ bị cô phát hiện điều gì đó.
“Anh, anh có biết gì về hệ thống nước nóng không?” – Cô hỏi.
“Anh không rành. Em tắm tạm ở phòng khác đêm nay đi, mai anh sẽ gọi người đến sửa. Được không?” – Anh đề nghị.
Đây là cách xử lý hợp lý nhất, Cố Tri Vi cũng không phản đối: “Vâng.”
Trước khi rời nhà tắm, cô phải đi ngang qua anh. Khi đến gần, cô khẽ dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Anh, anh sao thế?”
Lục Nghiên Tu lại tránh ánh mắt cô — đây không phải mới lần 1, lần 2
Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Cũ
Story
Chương 35
10.0/10 từ 46 lượt.