Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 7 - Chương 50: Cuộc sống điền viên (Thượng)
Minh Cẩn gặp trắc trở cũng hiểu chuyện hơn. Biểu hiện cụ thể chính là không còn chọc cho Ôn Uyển phải gấp gáp nóng nảy nữa. Ôn Uyển nói cái gì bảo cái gì cũng vô cùng ngoan ngoãn nghe theo. Lúc trước Ôn Uyển nói không thể lãng phí lương thực, từ sau khi bé trở về, không còn kén ăn nữa, có cái gì ăn cái đó, mỗi lần đều ăn đến no căng.
Ôn Uyển thấy Minh Cẩn lần này thật sự là bị dạy dỗ một trận, mục đích của nàng cũng đã đạt được. Nhưng bởi vì phòng bị vạn nhất thói cũ của Minh Cẩn phát tác, đồ ăn vẫn không có khôi phục lại như chế độ bình thường. Tuy nhiên phụ trách phòng bếp lại chính là Hạ Nhàn. Đồ ăn vẫn là đồ ăn trước kia, gạo vẫn là gạo như cũ, nhưng đã được nâng lên một trình độ mới.
Linh Đông đi theo Ôn Uyển di chuyển trong ruộng, thấy từng khoảng đất trồng rau xanh mượt. Nghĩ đến trên bàn ăn Ôn Uyển vẫn hay nói rằng muốn trồng được thức ăn không hề dễ dàng. Trong đầu Linh Đông liền nổi lên ý niệm muốn đích thân trồng rau. Đến lúc đó được ăn chính thức ăn mình trồng, cảm giác sẽ không giống nhau.
Linh Đông nói với Ôn Uyển ý nghĩ của mình, Ôn Uyển suy nghĩ liền cảm thấy chủ ý này rất tốt. Dù nghe được nhiều hơn nữa, thấy được nhiều hơn nữa, cũng không bằng chính mình động thủ, chính mình động thủ biết được khó khăn trong quá trình đó, cảm xúc sẽ khác hơn rất nhiều.
Ôn Uyển là mẫu người nghĩ là làm, trở về liền phân phó cho hạ nhân chuẩn bị ba khoảnh đất nhỏ ở cạnh phòng, chuẩn bị ba mảnh là vì cho ba hài tử mỗi người một mảnh đất, để cho bọn họ so sánh xem người nào trồng đồ ăn tốt nhất.
Minh Cẩn cảm thấy rất thích thú, Minh Duệ lại có chút không muốn. Minh Duệ cho rằng chuyện này hoàn toàn làm lãng phí thời gian của bé. Có thời gian chơi đùa như vậy còn không bằng luyện công cho tốt.
Ôn Uyển nhẹ nhàng ôm nhi tử muốn luyện võ đến mức muốn điên, cười trấn an bé: “Trồng rau hoàn toàn không lãng phí quá nhiều thời gian của con. Trừ mấy ngày đầu tiên, còn lại cũng chỉ là thỉnh thoảng bón phân, bắt côn trùng. Minh Duệ, thử nghĩ xem ăn chính đồ ăn mình trồng ra, cảm giác có phải không giống nhau hay không?”
Minh Duệ bĩu môi, bé không có hứng thú có được hay không? Khụ. Mẹ bé cũng bày vẽ thật nhiều. nhưng nếu mẹ bé đã quyết định chủ ý, bé biết bé có muốn phản kháng cũng vô dụng. Nếu đã không thể phản kháng vậy thì cố gắng mà làm theo thôi.
Trước lúc trồng rau, nhất định phải nhổ cỏ đầu tiên. Lại phải cuốc đất, cuối cùng chỉnh đốn lại thành từng luống gọn gàng. Ôn Uyển dẫn ba hài tử cùng nhau nhổ cỏ, thời điểm cuốc tất nhiên là phải nhờ người ta rồi. Những việc nặng Hạ Dao sẽ kiên quyết sẽ không cho Ôn Uyển và hài tử cùng nhau làm. Nguyện vọng của Ôn Uyển là muốn mang theo hài tử cùng nhau xới đất đành ngâm nước.
Đất bị xới lên xong rồi. Ôn Uyển lại tiếp tục mang theo ba hài tử dọn dẹp lại lần nữa, chỉnh đốn lại thành từng mảnh nhỏ, sau đó đem hạt giống đồ ăn trồng xuống, phân tro được lấy ra từ nhà bếp, lại lấy nước từ con sông bên cạnh mảnh đất tưới một lần (bản thân Ôn Uyển sợ bẩn, không dám dùng phân chuồng).
Bận việc hơn nửa ngày, Ôn Uyển nhìn trên người ba hài tử đều là bùn. Cười nói: “Tốt lắm. Trở về tắm rửa. Bắt đầu từ bây giờ, liền xem các con rau của lớn nhanh nhất.” Dân chúng trồng lương thực không dễ dàng, nhưng nếu chính bản thân không nhận thức để biết được khó khăn này thì có nghe cũng không thể biết được hết. Để cho ba hài tử này chính mình cảm thụ một chút, để trồng ra những thứ rau dưa ở trên bàn ăn không phải chuyện dễ dàng.
Minh Cẩn kể từ ngày trồng xong hạt giống xuống đất. Ngày ngày đi qua nhìn, sau đó sẽ hỏi một đống vấn đề: “Mẹ, làm sao còn không nảy mầm vậy?” “Mẹ, có phải muốn bón phân thêm hay không?” Minh Cẩn hận không thể để cho mầm mống trực tiếp trưởng thành, sau đó có thể ăn.
Ôn Uyển ở bên cạnh cười, tính tình thật đủ nôn nóng.
Sau khi bận việc trong vườn rau xong, Ôn Uyển liền thay đổi bảng giờ giấc. Buổi sáng vẫn cùng nhau học tập, nhưng đến buổi chiều, Ôn Uyển mang theo ba hài tử đi luyện tập ở giáo trường.
Đương nhiên, hiện tại học tập cũng chỉ là một chút sơ cấp. Có thể coi là bước đầu từng bước học trụ cột, ba hài tử cũng vui mừng không dứt. Hạ Dao nhìn ba hài tử lắng nghe người bên cạnh giảng dạy, cười nói: “Quận chúa quá gấp gáp rồi. Hai thiếu gia vẫn còn nhỏ mà, làm gì lại để cho bọn học cưỡi ngựa rồi.” Còn nói Minh Cẩn nôn nóng. Quận chúa so với Minh Cẩn còn nôn nóng hơn.
Ôn Uyển cười nói: “Không sao, bên cạnh còn có sư phụ, muốn cưỡi cũng phải huấn luyện ngựa đã, không có việc gì. Sau này Minh Duệ muốn lên chiến trường, một thân cưỡi ngựa tốt là nhất định phải có. Trước tiên luyện tập trụ cột cho thật tốt, chờ Bạch Thế Niên trở lại sẽ dạy sâu hơn, cũng không sợ Minh Duệ không theo kịp. Chỉ cần bé học hết được bản lĩnh của Bạch Thế Niên, còn có một thân võ công ngươi dạy, ta cũng không cần phải quá lo lắng.” khụ, Ôn Uyển nghĩ tới nếu tương lai Minh Duệ phải ra chiến trường, mình lại phải trông mòn con mắt ngóng trông nhi tử trở về. Một đời này đều phải trôi qua trong những ngày chờ đợi. Uhm, Minh Duệ tòng quân rồi, trăm triệu lần Minh Cẩn không thể tòng quân nữa.
Minh Duệ mặc dù thật cao hứng buổi chiều có thể học cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng buổi sáng học tập buổi chiều luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, làm sao còn thời gian mà luyện công. Liền nói với Ôn Uyển thời gian buổi sáng học tập hủy bỏ thành thời gian luyện công.
Ôn Uyển không có đồng ý. Lý do của Ôn Uyển chính là, võ công tuy quan trọng nhưng mưu lược quan trọng hơn. Ôn Uyển không trông cậy vào Minh Duệ văn võ song toàn nhưng tuyệt đối không thể là một mãng phu.
Được rồi, Minh Duệ biết mẹ bé nói một … gần… là một, không có cơ hội sửa đổi. Cho nên dành thời gian buổi tối để luyện công. Khiến cho Ôn Uyển có chút ngoài ý muốn chính là, Minh Cẩn cũng luyện công cùng với Minh Duệ rồi. Hiện tại Minh Cẩn luyện công rất dụng tâm, không giống như lúc trước luyện công qua loa cho xong nữa. Bây giờ chính là không sợ khổ không sợ mệt, vô cùng dụng tâm. Gần như giống hệt Minh Duệ là người cuồng luyện công rồi.
Dùng chính lời nói của Võ Tinh chính là, Minh Cẩn trải qua chuyện lần này thấy thân thủ của mình thật sự còn không đủ. Vì đề phòng sau này bị người đánh cho không còn sức đánh trả, lâm vào khốn cảnh bé té xỉu, ca ca giết người, cho nên hiện tại bé liều mạng luyện công.Những chuyện khác không nói, ít nhất sau này không thể bị người khác khi dễ, không bị mất mặt.
Hạ Dao nhìn thấy Minh Cẩn bắt đầu dụng công luyện võ, phải cảm thán biện pháp của Ôn Uyển hữu dụng. Mặc dù đúng là hơi mạnh mẽ một chút nhưng chỉ vì muốn tốt cho hài tử.
Ôn Uyển nghe Hạ Dao cảm thán, cười: “Không nói ta là mẹ kế nữa hả?”
Lúc đầu Ôn Uyển còn lo lắng Minh Cẩn bị kinh sợ quá độ, buối tối sẽ bị nóng sốt vân vân. Cho nên lúc trời tối, Ôn Uyển mang theo Hạ Dao cùng Hạ Ảnh thay phiên nhau gác đêm. Ba người thay nhau lo lắng nếu hài tử bị ngã bệnh sốt cao thì ba người bọn họ sẽ biết được đầu tiên. Kết quả chuyện gì cũng không có. Sau đó Ôn Uyển lại lo lắng Minh Cẩn vì sự kiện thấy giết người lần này lưu lại di chứng, nhưng Minh Cẩn một chút vấn đề cũng không có, còn nói ta đây đúng là quan tâm quá mà loạn, quá xem thường bé rồi.
Sự thật chứng minh đúng là Ôn Uyển đã lo lắng nhiều. Minh Cẩn sau khi trải qua sự kiện đó đã được gần nửa tháng. Đến bây giờ cũng không hề xuất hiện chút khó chịu nào. Đối với chuyện lần này Võ Tinh giải thích hợp lí cho Ôn Uyển biết. Động thủ giết người chính là Minh Duệ, không phải là Minh Cẩn. Minh Cẩn rất xấu hổ bởi vì bản thân trong lúc nhìn thấy người bị giết thì ngất đi, trong lòng chỉ có ảo não cùng tiếc nuối, không hề có sợ hãi hay hoảng sợ. Điều này cũng quan hệ đôi chút đến việc ngày thường luyện võ. Dù sao Minh Cẩn cũng không phải là hài tử chưa từng thấy qua những chuyện như vậy.
Hạ Dao cười mỉa. Trong lòng cũng hạ quyết tâm, sau này phải nghiêm khắc yêu cầu hai hài tử, buông lỏng yêu cầu đối với hài tử mà nói chính là họa mà không phải là phúc.
Lúc trước Ôn Uyển đề phòng tin tức bị lộ, lo lắng người ở kinh thành biết được Minh Cẩn và Minh Duệ trốn đi. Cho nên đoạn thời gian trước đã không chế trong phạm vi xung quanh mười dặm của làng thông đến phía đường lớn. Chỉ có thể như vậy, không chỉ có người ra không được, ngay cả tất cả chim chóc ban ngày bay qua ngoài cũng bị người hạ gục ngay lập tức.
Những thủ đoạn này của Ôn Uyển cũng có hiệu quả nhất định. Ít nhất khi tin tức bị truyền ra ngoài cũng đã là ba ngày sau. Phương vị hiện tại của hài tử những người này cũng không biết, chờ thăm dò cẩn thận thì hài tử cũng đã trở lại.
Tin tức của Hoàng đế cũng tương đối linh thông, ở thời điểm buổi tối ngày thứ hai sau khi hài tử trốn đi liền biết. Hoàng đế biết được Ôn Uyển mang hai hài tử ở bên ngoài chịu khổ thật là đau lòng không chịu được. Nhưng thấy Ôn Uyển phong bế tin tức, hoàng đế cũng liền án binh bất động. Chờ sau khi hài tử trở về, Hoàng đế liền viết một phong thư, trách cứ Ôn Uyển một chút. Ôn Uyển cũng hồi âm trở lại, chẳng qua là để cho hai hài tử chịu chút khổ, những chuyện khác đều tốt. Hiện tại Minh Cẩn đã ngoan hơn trước nhiều. Nếu không thật sự nàng càng ngày càng đau đầu hơn.
Mặc dù Hoàng đế vẫn thường hay nói Ôn Uyển là mẹ kế, nhưng Hoàng đế cũng rất rõ ràng Ôn Uyển chỉ là muốn tốt cho hài tử. Hài tử từ nhỏ ăn một chút đau khổ đúng là tốt. Hài tử đã bình an trở lại, nên hoàng đế đối với chuyện lần này không hề nói thêm điều gì. Chỉ viết thư nói với Ôn Uyển, sau này nếu có chuyện như vậy xảy ra nữa thì nên nói trước với hắn một câu. Cũng không thể để cho hắn lo lắng như lần này nữa.
Bây giờ hoàng đế lại nghe thấy Ôn Uyển để cho ba hài tử trồng rau, hoàng đế lắc đầu, cái nha đầu này có phải cảm thấy hành hạ hài tử chưa đủ hay không, thế nên mới không chịu bỏ qua a! Nhưng sau khi cười xong lại lâm vào trầm tư. Ôn Uyển có phải muốn hài tử quen với việc đồng áng hay không, thế nên mới để cho hài tự tự mình trồng đồ ăn (lúc này Minh Cẩn đã không hề kén ăn nữa rồi).
Qua một lúc lâu hoàng đế mới lên tiếng: “Tôn Công Công, Ôn Uyển lại để cho hài tử của mình tự trồng rau? Ngươi có ý kiến gì không?”
Tôn công công quẫn rồi, hắn chỉ nghe nói qua là mẹ muốn cho hài tử vượt qua ngày thật tốt, hi vọng ăn uống ngủ nghỉ thật tốt, chờ lớn một chút thì chính là tiền đồ tương lai tươi sáng. Hắn thật sự chưa từng nghe nói qua người làm mẹ như Quận chúa muốn hành hạ con mình như vậy. So sánh với việc quyết tâm ném hài tử ra ngoài, Tôn công công cho rằng hành động của Quận chúa Ôn Uyển để cho ba hài tử trồng rau thật đúng là gặp sư phụ rồi: “Suy nghĩ của Quận chúa, thật sự lão nô không nghĩ ra được.” Bất kể là để cho hài tử chịu khổ hay trồng rau, cũng là để rèn luyện mấy hài tử. Nếu như những phú hộ trong kinh thành cũng có thể suy nghĩ như Ôn Uyển thì trong kinh thành không có nhiều quần là áo lụa như vậy.
Bị chấn động lớn nhất lại chính là Linh Nguyên. Linh Nguyên vừa nhận được tin tức, nói đệ đệ của hắn là Linh Đông thế mà lại đi trồng. Sau khi trở lại Đông cung liền đi tìm Mẫu phi của hắn: “Mẫu phi. Cô cô vì sao muốn Linh Đông đi trồng rau vậy?Mẫu phi, chuyện này nếu sau này chuyền ra ngoài, tất cả mọi người biết sẽ cười nhạo Linh Đông.” Cũng không biết cô cô nghĩ thế nào nữa, không dạy đệ đệ đọc sách thật tốt mà lại luôn cho đệ đệ học một vài chuyện kì quái quái dị.
Thời gian Như Vũ nhận được tin tức so với Linh Nguyên sớm hơn, cười cười trấn an Linh Nguyên mấy câu. Sau đó liền để cho Linh Nguyên đi xuống.
Sau khi Như Vũ chờ Linh Nguyên đi rồi, tựa vào trên ghế Mân Côi, hồi lâu mới lên tiếng: “Ma ma, Ôn Uyển để cho hài tử trồng rau là chuyện nhỏ, tuy nhiên lại để cho hai hài tử của nàng ở bên ngoài liều mạng. Ôn Uyển thật đúng là có thể hạ được quyết tâm.” Ôn Uyển thu Linh Đông là học sinh, vẫn duy trì khoảng cách với Đông Cung giống như trước kia. Điểm này không hề ngoại dự liệu của nàng. Nhưng Ôn Uyển lại đối với hai hài tử của mình hạ xuống quyết tâm như vậy cũng thật là rất hiếm thấy.
Dung ma ma uyển chuyển nói: “Thái tử phi, Quận chúa Ôn Uyển vốn dĩ không phải là người bình thường. Mặc dù Quận chúa Ôn Uyển không có trực tiếp trợ giúp thái tử. Nhưng hai năm qua biến hóa của điện hạ Linh Đông cũng rất rõ ràng. Không chỉ vóc dáng cao hơn, không khiếp nhược yếu đuối giống như trước kia. Thấy thái tử đã không còn sợ hãi. Còn về phần quận chúa mặc kệ hai hài tử chịu khổ, cũng là muốn tốt cho hai hài tử. Chỉ là loại phương pháp này mọi người đều không muốn không nỡ.” Chuyện này cũng không phải là người bình thường làm được. Người làm mẹ thường thường thì chỉ cần nhìn thấy hài tử bị đụng đầu thôi đã muốn đau lòng rồi. Trong lòng Dung ma ma thật khâm phục không dứt.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển