Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 7 - Chương 49: Hài tử hiếu thuận
Ôn Uyển vuốt Minh Duệ đã gầy đi không ít, đau lòng nói: “Hạ Nhàn cô cô đã làm cả bàn thức ăn ngon rồi, con đi ăn trước đi. Ăn xong thì ngủ một giấc thật ngon.”
Minh Duệ cười nói: “Mẹ, hiện tại con và đệ đệ đã bình an trở về rồi, đã không có việc gì rồi. Người đừng khổ sở nữa, nhìn người cũng thật gầy quá, khí sắc cũng không tốt.” Bởi vì biết có người đang âm thầm bảo hộ, Minh Duệ không có sợ hãi. Ngược lại Minh Cẩn bị dọa quá mức. Nhưng mà cực hạn hơn thế, thì sẽ bị hù dọa hỏng, sau đó lá gan mất luôn. Chẳng qua có bài học lần này, về sau tiểu tử này nhất định sẽ trung thực nghe lời. Ý niệm rời nhà trốn đi chắc chắn là không dám có nữa.
Trong lòng Hạ Dao rất vui mừng, Minh Duệ thật sự là một hài tử hiếu thuận. Mấy ngày nay, Quận chúa ăn không ngon, ngủ không yên, cả người đều tiều tụy không ít, khó được Minh Duệ còn biết an ủi lại.
Trên mặt Ôn Uyển hiện nét tươi cười, nắm tay Minh Duệ đi dùng bữa. Ôn Uyển một mực cho Minh Duệ ăn đĩa rau, Minh Duệ không nhanh không chậm, nhã nhặn ăn hết.
Sau khi Minh Cẩn tỉnh, nhìn thấy trên bàn cơm có không ít đồ ăn bé ưa thích, mừng rỡ, ăn như phong vân càn quét. Đáng tiếc bụng nhỏ như vậy, ăn quá no mà vẫn thấy còn có nhiều đồ ăn chưa hết, đôi mắt trông mong mà nhìn đồ ăn trên bàn, lầm bầm thật sự là quá lãng phí rồi.
Hạ Dao nói thầm trong lòng, đây thật đúng là hai cái cực đoan.
Ôn Uyển lôi kéo bé xoa bụng tiêu thực cho bé. Qua một hồi lâu Minh Cẩn mới cảm thấy thoải mái rất nhiều, ôm cổ Ôn Uyển: “Mẹ thật tốt.”
Ôn Uyển điểm trán Minh Cẩn. Lúc này Minh Duệ đã tỉnh, Linh Đông cũng đã tới.
Sáu ngày này, Linh Đông cũng kinh hãi lạnh mình. Ban đầu Linh Đông cho rằng Minh Cẩn nói giỡn thôi, ai biết hai người bọn họ thực sự chạy đi. Biết không thấy bọn hắn, bé lập tức đem chuyện này nói cho Ôn Uyển. Ôn Uyển mắt nhìn qua Minh Cẩn trong ngực: “Minh Cẩn, có phải con cho rằng những ngày qua là mẹ ngược đãi con không? Nếu không tại sao lại phải rời nhà trốn đi?” Ôn Uyển đây xem như thu được về tính sổ.
Sáu ngày này Minh Cẩn ở bên ngoài chịu lạnh chịu đói, khổ không chịu được. Đâu có một phần tốt như trong nhà: “Mẹ, con biết sai rồi, con không dám nữa.” Mấy ngày ở đằng kia Minh Duệ đã nói là mẹ vì tốt cho bé. Cố ý khảo nghiệm bé đấy. Sau đó nói bọn hắn cần tỉnh lại, bởi vì làm ra quyết định này thực quá vọng động.
Ôn Uyển thấy lần này thái độ của Minh Cẩn thành khẩn, là thật tâm nhận sai, không phải thuận miệng nói như lúc trước, Ôn Uyển rất vui mừng: “Con đứa bé này, bị hai ngày khổ đã cho rằng mẹ ngược đãi con. Mẹ chỉ hi vọng con biết rõ tất cả những đồ vật con sở hữu đều không dễ có. Con nên biết, khi mẹ còn bé ngay cả thức ăn như vậy đều không có để ăn đâu.” Nhớ năm đó nàng đáng thương hơn nhiều so với hai hài tử.
Minh Cẩn nghe xong mẹ bé nói ngay cả đồ ăn khó ăn như vậy đều không có ăn thì vội vàng hỏi: “Mẹ, vì sao lúc nhỏ người ngay cả cái này đều không có để ăn?”
Ôn Uyển ôm Minh Cẩn thay đổi vị trí, tiểu tử lớn lên quá nhanh đều ôm không nổi. Cho dù ôm cũng rất mỏi người: “Lúc nhỏ mẹ thường xuyên đói bụng, không chỉ không có cơm ăn, còn phải chẻ củi thổi lửa nấu cơm. ừm, khi đó mẹ cũng vừa đúng sáu tuổi, là thời điểm lớn như các con vậy!” Đương nhiên, lúc trước hài tử có phải chẻ củi thổi lửa nấu cơm hay không Ôn Uyển không biết. Dù sao lúc ấy nàng làm là những chuyện lặt vặt này.
Linh Đông sững sờ nhìn Ôn Uyển. Bé chỉ biết là cô cô khi còn bé không có cơm ăn, không nghĩ tới ngay cả những việc nặng kia đều đã làm.
Đáy mắt Minh Duệ hiện ra hàn quang: “Mẹ, khi còn bé sao người lại… trải qua cuộc sống như vậy?” bà ngoại bé là công chúa, ngay lúc đó hoàng đế là ông cố ngoại, mẹ bé làm sao lại trải qua cuộc sống khổ như vậy. Chuyện năm đó của mẹ hôm nay bé nhất định phải biết rõ.
Hạ Dao muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy Ôn Uyển lắc đầu, nghĩ đến để cho hai công tử biết rõ cũng tốt, nên chỉ đứng bên cạnh không nói.
Ôn Uyển vốn không có ý định kể những chuyện này. Nhưng lần này Minh Cẩn rời nhà trốn đi làm cho Ôn Uyển cảm xúc rất lớn. Cho nên Ôn Uyển cân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói.
Ôn Uyển bắt đầu nói từ lúc nàng bệnh nặng tỉnh lại ( nàng cũng là từ khi đó mới đến). Mùa đông không có áo bông dày để mặc, phòng lại hở tứ phía, lạnh thì núp ở trong chăn không dám ra ngoài, nhưng mà chăn mền quá cũ rồi, cho dù núp ở trong chăn cũng không ấm áp…
Ba người sau khi nghe được, cả buổi không phục hồi tinh thần. Minh Cẩn hỏi đầu tiên: “Mẹ, người là đang kể chuyện xưa cho chúng con đúng hay không?” ý của Minh Cẩn là nhân vật chính câu chuyện không phải mẹ bé, mà là người khác. Ăn khổ có mấy ngày đã không chịu nổi, nhưng mẹ bé lại trải qua cuộc sống như vậy nhiều năm rồi.
Ôn Uyển sờ lên trán Minh Cẩn: “Mẹ sẽ không biên soạn câu chuyện như vậy lừa các con. Lại nói lúc nào mẹ đã lừa gạt các con rồi.”
Minh Duệ nhớ tới chuyện thắp nhang lúc trước. Lúc đó bé đã muốn hỏi, đáng tiếc không biết hỏi từ đâu. Minh Duệ nắm chặc nắm đấm, phẫn nộ nói: “Mẹ, vì sao không có người chăm sóc mẹ, tại sao phải đem mẹ đến nơi như vậy? Ông cậu hoàng đế đâu?” Ông cố ngoại kia có thể đã lên trời, dù sao bé cũng chưa từng thấy qua. Nhưng mà ông cậu đâu, ông cậu vì sao mặc kệ mẹ bé?Mấy năm nay nhìn ông cậu hoàng đế là thực thương mẹ bé. Vì sao lúc trước ông cậu bỏ mặc mẹ?
Ôn Uyển ôm Minh Duệ đang phẫn nộ vào trong ngực: “Ông cậu con lúc ấy không biết chuyện này. Bà ngoại con mất sớm, ông ngoại con cưới một người khác. Đã có mẹ kế, thì có bố dượng. Về sau ông cậu con trở về kinh thành, liền đón mẹ trở về. Mẹ cũng không có tiếp tục chịu lạnh chịu đói nữa.”
Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, cái này nói không thông. Bà ngoại là công chúa, mẹ bé chính là kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc). Cho dù đã có mẹ kế, cũng không có khả năng to gan như vậy, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Linh Đông lập tức lắc đầu nói ra: “Không đúng, cô cô. Con nghe Quách nương nương nói cô cô làm cho người ta, ừm….” Nói đến đây, Linh Đông không có nói thêm gì nữa.
Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Nói cái gì hả? Nói cô cô đã làm nha hoàn cho người ta sao?” Đây đã là chuyện khắp thiên hạ đều biết rồi.
Minh Duệ toàn thân chấn động, thì thào nói: “Nha hoàn?” Cái này thì Minh Duệ biết rõ. Mẹ bé đã từng làm nha hoàn. Minh Duệ ngẩng đầu nhìn sắc mặt nhu hòa của Ôn Uyển, bé thật không nghĩ tới mẹ bé còn trải qua nhiều chuyện như vậy, còn phải làm nha hoàn cho người ta.
Minh Cẩn dù không hiểu chuyện cũng biết nha hoàn là cái gì? Trong phủ đệ có không ít nha hoàn. Mẹ bé làm sao có thể đi làm hạ nhân, lập tức Minh Cẩn phẫn nộ cực kỳ: “Cái nữ nhân xấu kia nói hươu nói vượn cái gì? Ta bảo ông cậu hoàng đế chém đầu của nàng, dám phỉ báng mẹ ta.”
Minh Duệ bình ổn thần sắc: “Mẹ, về sau thì sao? Người làm sao luân lạc tới mức làm nha hoàn cho người ta? Mẹ, con muốn biết toàn bộ.” Mở đầu rồi, thì muốn biết phần cuối, biết rõ chân tướng cũng tốt.
Minh Cẩn nhìn qua Ôn Uyển, khàn giọng nói: “Mẹ, con cũng muốn biết.” Có thể tưởng tượng, mẹ ngay cả đồ vật khó ăn như vậy đều không có để ăn (Hạ Dao nói: năm đó còn không có khoai lang).
Ôn Uyển vốn cũng muốn đem đoạn kinh nghiệm này nói ra. Nàng bắt đầu nói từ thôn trang bị trang đầu làm hại, sau đó nói đến người què: “Năm đó mẹ cũng bị người què bắt đi. Người què đem mẹ bán cho bọn buôn người. Về sau lại bị bán cho Hầu phủ làm nha hoàn…” Ôn Uyển nói đến làm nha hoàn ở Hầu phủ đến quen biết cậu. Tranh vị đằng sau Ôn Uyển không có tiếp tục nói ra.
Linh Đông chỉ biết là Ôn Uyển đã làm nha hoàn. Nhưng lại không biết còn có nhiều chi tiết như vậy, ngây ngốc mà nghe, trong mắt đầy khiếp sợ.
Trong mắt Minh Duệ đầy phẫn nộ: “Mẹ, cái nữ nhân ác độc kia đâu? Còn có An gia cùng Triệu vương đâu?” Nếu như những người này còn sống, bé nhất định phải làm cho bọn hắn chết. Đặc biệt là cái nữ nhân ác độc kia bé muốn bà ta sống không bằng chết.
Trên mặt Minh Cẩn cũng không còn tươi cười nữa, nắm tay nhỏ của mình: “Mẹ, con muốn giết bọn chúng báo thù cho mẹ.” Hai ngày này bé ở trong tay người què đã chịu đủ khổ sở rồi. Có thể tưởng tượng, mẹ bé còn bị người què bán cho bọn buôn người.
Ôn Uyển ôm Minh Duệ và Minh Cẩn, ôn nhu nói: “An gia bị ông cậu hoàng đế diệt tộc rồi. Triệu Vương làm loạn đã chết rồi, đều chết hết rồi, sớm không còn. Mẹ cùng Bình gia cũng đã không còn quan hệ nữa.”
Minh Duệ ôm cổ Ôn Uyển nói: “Mẹ, không có bọn họ càng tốt. Mẹ còn có con và đệ đê.” Người như vậy không có càng tốt.
Minh Cẩn lập tức cấp thiết nói ra: “Mẹ, mẹ, còn có con. Không cần đến những người xấu kia nữa, mẹ có con, có ca ca, còn có cha. Mẹ, không cần những người xấu kia.”
Minh Cẩn oa oa khóc lên: “Mẹ, mẹ, người đánh con đi!”
Minh Duệ không nói gì. Linh Đông đứng bên cạnh trong mắt cũng hiện lên sắc khí tàn nhẫn. Làm cho Hạ Dao vẫn một mực chú ý trong lòng trấn an không ít.
Ôn Uyển đợi cảm xúc hai hài tử ổn định lại: “Lần này mẹ mang bọn con tới, là hi vọng các con có thể biết, một bữa cơm một món ăn đều không dễ mà có, rất nhiều người không có cơm để ăn đâu. Nhưng Minh Cẩn con lại còn chọn ba lấy bốn, Minh Cẩn, về sau không thể lãng phí. Lãng phí là hành vi rất đáng xấu hổ, biết không?”
Những lời này của Ôn Uyển không có phóng đại. Mặc dù nói hiện tại không có xuất hiện nạn đói, cũng không có người chết đói. Đây là công lao của Ôn Uyển tiến cử khoai lang khoai tây còn có cây ngô. Những mà gạo vẫn rất quý. bởi vì thời đại này sản lượng thóc một mẫu là rất thấp, sản lượng không tăng, giá cả cũng vượt mặt. Nông hộ bình thường đều là dùng khoai lang cùng khoai tây còn có gạo lức những lương thực phụ này làm thức ăn chính. Gạo trắng và mì, dân chúng bình thường đều ngày lễ ngày tết mới đủ tiền trả.
Minh Cẩn đáp rất thẳng tbé: “Con đã biết, mẹ, về sau con sẽ không lãng phí.”
Ôn Uyển vuốt trán Minh Cẩn: “Minh Duệ đệ đệ con nói đã nghe được chưa, phải giám sát nó. Nếu như về sau nó vẫn bỏ cơm hoặc là vụng trộm đem đồ ăn đổ đi, thì đều nói cho mẹ biết.”
Minh Duệ gật đầu: “Mẹ, không cần nói cho người. Con nhìn thấy một lần đánh một lần. Sau đó mẹ cũng đừng kể chuyện xưa cho Minh Cẩn.”
Hạ Dao thấy sau khi Ôn Uyển nói kinh nghiệm của nàng cho hai hài tử, cũng không đề cập tới chuyện hai hài tử chịu khổ lần này, thì có chút buồn bực. Đợi sau khi hài tử đi ra ngoài, Hạ Dao hỏi vì sao không hỏi hai hài tử, cũng cần an ủi bất an, Minh Duệ không cần an ủi, nhưng Minh Cẩn thì cần đấy.
Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Sáu ngày này hai hài tử cũng chỉ là hữu kinh vô hiểm, so với kinh nghiệm của ta thì tính cái gì.” Không phải Ôn Uyển cố ý không nói, mà là không cần thiết. Những kinh nghiệm này để cho bọn họ tự mình nhận thức là được.
Minh Cẩn đợi đến khi không có Ôn Uyển ở đó, nhỏ giọng hỏi: “Ca, mẹ nói không phải sự thật đúng không?” Minh Cẩn không phải hoài nghi Ôn Uyển nói dối lừa gạt bé. Mà là ngẫm lại mẹ bé phải chịu nhiều khổ như vậy, trong lòng của bé rất khó chịu.
Nhưng Minh Duệ lại gật đầu: “Đệ không nhớ rõ lúc chúng ta đi chùa miểu thắp hương cho bà ngoại à. Lão đầu kia nói là ông ngoại của chúng ta. Mẹ nói gì với lão nhân kia hả?” Lúc ấy trong lòng Minh Duệ có ngàn vạn dấu chấm hỏi (???). Thế nhưng thấy Ôn Uyển không nói, Minh Duệ cũng không hỏi. Nhưng mà bé biết rõ nhất định có lý do. Quả nhiên là nguyên do lớn này.
Linh Đông ở bên cạnh xác minh lời Minh Duệ nói: “Minh Cẩn, cô cô nói đều là sự thật. Năm đó cô cô còn viết đơn kiện đến phủ nha đoạn tuyệt quan hệ cùng người Bình gia.”
Minh Cẩn rất khổ sở: “Ca ca, đệ thật không nghĩ tới, khi còn bé mẹ lại sống khổ như vậy. Ca ca, mẹ thật sự quá cực khổ rồi.”
Trong lòng Minh Duệ cũng rất khổ sở, nhưng mà những điều này đều là chuyện quá khứ, nên nói với Minh Cẩn: “Minh Cẩn, lần này thực là hù dọa mẹ. Đệ không phát hiện lúc đệ ngủ, mẹ ôm đệ khóc rất nhiều, khóc đến mắt cũng sưng lên.”
Linh Đông ở bên cạnh làm chứng.
Minh Cẩn nghĩ lại, hai mắt mẹ bé sưng hồng lên. Minh Cẩn từ lúc có trí nhớ đến nay, cho tới bây giờ chưa thấy mẹ bé khóc. Lần này bởi vì bé, làm hại mẹ bé khóc. Minh Cẩn rất hổ thẹn.
Minh Duệ vung tay lên: “Lúc trước coi như xong. Về sau ta với đệ phải hiếu thuận với mẹ. Để cho mẹ mỗi ngày thật vui vẻ thì tốt rồi.”
Minh Cẩn gật đầu: “Dạ, về sau đệ sẽ không làm mẹ tức giận, sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Ừm, về sau cũng sẽ nghe lời của ca, cố gắng luyện công, để không bị người khi dễ nữa.” Lần này so với ca, kém cách xa vạn dặm. Cho dù không so cùng ca ca, luyện tốt võ công cũng có thể bảo vệ mình, bảo vệ mẹ.
Minh Duệ tìm được Hạ Dao, đề nghị đưa đơn kiện mẹ bé ghi cho bọn hắn xem một lần. Đây cũng là tâm tư của Minh Duệ, bé biết rõ đưa tới nha môn giải trừ quan hệ cùng Bình gia, tất nhiên là phải đả động lòng người. Nhưng mà cũng phải là sự kiện chân thật. Cho nên Minh Duệ tin tưởng đơn kiện có thể viết kỹ càng cụ thể hơn so với mẹ bé nói, cũng có thể để cho bé hiểu rõ cuộc đời của mẹ bé.
Hạ Dao vốn muốn hỏi qua ý Ôn Uyển, Hạ Ảnh vừa cười vừa nói: “Ngươi thật đúng là nhạy cảm. Quận chúa đều đã đem chuyện này nói với Minh Duệ và Minh Cẩn. Đơn kiện thì có cái gì không được xem chứ?”
Vì vậy, Hạ Ảnh đem đơn kiện Ôn Uyển viết cho ba đứa bé xem. Cái đơn kiện này có thể nói Ôn Uyển viết kỹ càng hơn nhiều. Minh Cẩn xem thấy vô cùng khó chịu.
Minh Duệ tuy cảm xúc rất lớn, nhưng mà thấy mắt Minh Cẩn hồng hồng, rất muốn sờ đầu. Đệ đệ này của bé náo loại nào a? làm sao thích khóc như vậy à? Học mẹ cái gì cũng tốt, vì sao lại đi học tật xấu thích khóc này của mẹ chứ? Nó đâu không phải nha đầu, thật là làm cho bé đau đầu.
Lúc buổi tối, Minh Cẩn ôm Ôn Uyển, nằm ở trong ngực Ôn Uyển: “Mẹ, con sai rồi. Con sẽ không làm cho người tức giận, thật sự.”
Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Tốt, Minh Cẩn nhà ta cũng là bé ngoan. Tốt rồi, không nói, chuyện này đã sớm trôi qua rồi.” Ôn Uyển nói sang chuyện khác, hỏi hai hài tử muốn nghe câu chuyện gì.
Sau khi hài tử ngủ, Ôn Uyển hôn lên trán hai con trai. Sáu ngày này hai hài tử chịu nỗi khổ da thịt, nàng thì bị tra tấn tinh thần. Hài tử không ở bên người thậm chí đi ngủ đều không an. Hôm nay hài tử nằm ở bên cạnh nàng, tim Ôn Uyển cũng buông xuống, cảm thấy có thể ngủ một giấc an ổn rồi.
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển