Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 171: Nữ nhân được tiện nghi còn khoe mẽ


Phủ Thuần Vương.


Thuần Vương nhận được tin tức thì giận tái mặt. Thuần Vương không trách Hạ Dao quá kiêu ngạo, bởi vì hắn đã sớm đoán được thân phận Hạ Dao không đơn giản. Hắn chỉ trách Yến Kỳ Hiên, đang yên đang lành lại nổi điên lên mang theo Tiểu Giang thị đến tham gia tiệc đầy tháng của hai đứa bé. Đã thế lại còn nói xằng nói bậy, muốn đem nữ nhi của nàng gả cho con trai Ôn Uyển. Làm mất hết cả thể diện của Thuần Vương phủ.


Thuần Vương tức giận, Tiểu Giang thị bị tước thân phận trắc phi, trực tiếp giáng xuống làm thiếp thất. Thuần Vương đến lúc này cảm thấy thật may mắn. Trắc thất tuy cũng tôn quý, nhưng không còn người này thì có thể nạp người khác vào. Nhưng nếu là chính thất thì sẽ không thể dễ dàng như vậy. May mà lúc trước không cưới nữ nhân này làm Thế tử phi, nếu không, cả phủ Thuần Vương không biết sẽ trở thành cái dạng gì. Hơn nữa, đối với vấn đề con nối dòng cũng sẽ gặp trở ngại nghiêm trọng.


Thật ra Giang Lâm không phải giống như lời Mai Nhi nói, bởi vì đang mang thai nên thân thể không khỏe, không thể tham gia tiệc đầy tháng của hai đứa bé. Mà những khó chịu khi mang thai của Giang Lâm đã qua từ lâu, nàng chỉ mượn cớ này để không đi tham gia tiệc đầy tháng của hai đứa bé. Dựa theo tước vị, Yến Kỳ Hiên có thể có hai vị trắc phi. Nhưng đến bây giờ, Yến Kỳ Hiên chỉ có một vị trắc phi, chính là Tiểu Giang thị. Nhưng Tiểu Giang thị lại có Thuần Vương phi chống lưng. Bất kể Giang thị hiện giờ như thế nào, nhưng Vương phi quản lý hậu viện Vương phủ nhiều năm như vậy, những nhân mạch này Giang Lâm không thể bằng được.


Lần này Giang Lâm động thủ với Tiểu Giang thị, là bởi vì nàng phát hiện Thuần Vương phi đang nhòm ngó con trai của nàng, muốn ôm con trai nàng qua đó nuôi dưỡng. Đối với loại mẹ chồng lòng dạ độc ác như vậy, nàng đem con trai của mình cho bà ta nuôi dưỡng, trừ phi là đầu nàng bị lừa đá.


Vốn dĩ Giang thị không hề lo lắng như vậy, chỉ là nàng phát hiện, đối với chuyện này, Thuần Vương lại giữ thái độ im lặng. Khiến nàng có chút nóng lòng. Tình huống này phải chăng có nghĩa là, Thuần Vương phi đang có dấu hiệu tro tàn lại cháy. Giang Lâm ở trong Vương phủ cũng xem như nhìn ra được, Thuần Vương gia rất nặng lòng với Thuần Vương phi. Nếu không, sau khi xảy ra chuyện kia, đáng lẽ phải đưa Vương phi tới chùa ăn chay niệm phật, chứ không phải là để cho bà ta được ở lại trong Vương phủ. Giang Lâm không cho phép Thuần Vương phi lại lần nữa ngóc đầu lên, và cũng muốn đánh tan ý niệm trong đầu Thuần Vương. Biện pháp duy nhất là để xảy ra chuyện.


Kết quả làm cho Giang Lâm rất hài lòng. Tiểu Giang thị bị tước vị trí trắc phi, giáng xuống làm cơ thiếp. Trước kia Tiểu Giang thị ở trong Vương phủ đắc tội không ít người, không cần nàng trừng trị, cũng sẽ có người không để cho nàng sống yên ổn. Về phần Vương Phi, sẽ để cho bà ta ở trong Phật đường yên tâm ăn chay niệm phật.


Giang Lâm khẽ vuốt bụng. Đối với việc Thế tử gia ở buổi yến tiệc nói muốn gả con gái cho con trai Ôn Uyển, trong lòng Giang Lâm vô cùng bất mãn. Cho dù lần này không phải là nữ nhi, nhưng chỉ cần là nàng sinh, nữ nhi đều có thể phải gả cho con trai Ôn Uyển, trở thành con dâu của Ôn Uyển. Chỉ nghĩ đến thôi, trong lòng nàng đã thấy khó chịu.


Giang Lâm thật sự không muốn giao thiệp với Ôn Uyển. Nói như thế nào đây, không phải là nàng ghen ghét. Nàng không có lập trường đi ghen ghét Ôn Uyển. Chỉ là nàng không biết dùng thái độ gì để đối mặt với nữ nhân mà trượng phu mình toàn tâm toàn ý yêu thương. Hơn nữa, Ôn Uyển quá sắc bén. Đứng ở trước mặt Ôn Uyển, giống như có thể bị Ôn Uyển bóc trần từng lớp từng lớp một ra rồi bị nhìn thấu rõ ràng. Nàng có thể khẳng định, biểu cảm của nàng lần đó đã bị Ôn Uyển chú ý. Dù cho chút tâm tư nhỏ của nàng không bị nhìn ra, nhưng nàng vẫn rất kiêng dè Ôn Uyển. Gả nữ nhi cho con trai Ôn Uyển, Giang Lâm có chút không muốn.


Bà vú ở bên cạnh Giang Lâm thấy bộ dạng này của nàng, lập tức khuyên nhủ: “Thế tử phi, người thật là hồ đồ, mối hôn sự có đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không có được như vậy, sao người có thể ngăn cản chứ? Người không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho cô nương chứ.”


Giang Lâm vẫn còn có chút do dự.


Quảng ma ma tận tình khuyên bảo: “Thế tử phi, sao người hồ đồ vậy. Những cô nương trong phủ đệ chúng ta đều phải gả cho những gia đình đọc sách. Đó là vì để tránh hiềm nghi. Mà hai vị thiếu gia nhà Quận chúa, tuy ta chưa nhìn thấy, nhưng mọi người đều nói là có dáng vẻ của người hào kiệt xuất chúng. Vừa rồi lại còn được hoàng thượng ban cho hai chiếc áo mãng bào, sau này sẽ có tước vị. Hơn nữa, nghe nói Quận chúa là một người rất hiền lành, tương lai tiểu thư gả qua đó, sẽ không sợ bị mẹ chồng gây khó dễ. Mà, cô nương, người ngàn vạn lần không được làm việc ngốc ngếch đấy. Đừng bởi vì mấy chuyện lúc trước mà luẩn quẩn trong lòng. Đều đã là chuyện thời tuổi trẻ. Quận chúa cũng không phải là người như vậy. Người đừng nên để trong lòng. Nếu tương lai cô nương gả ở kinh thành thì người có thể gặp được bất cứ lúc nào.”



Giang Lâm suy nghĩ kỹ một hồi. Theo lương tâm mà nói, thì đây là một mối hôn sự rất tốt. Mấy cô nương trong Vương phủ đều phải gả chồng rất xa. Gần thì cũng phải mất ba bốn ngày đường mới có thể đến. Nếu con gái nàng gả cho con trai Ôn Uyển, thì đó là ở trong kinh thành. Nàng có thể gặp được con bất cứ lúc nào. Hơn nữa, thật lòng mà nói, Ôn Uyển không phải là loại người hẹp hòi không phóng khoáng. Thậm chí Ôn Uyển còn mở từ thiện đường, trợ giúp nhiều người như vậy. Đối với người ngoài có thể nhân từ thì đương nhiên sẽ không trách móc nặng nề con dâu mình những chỗ không chu đáo. Nữ nhi mà gả qua đó, đương nhiên sẽ được yêu thương có thêm không kém. “Là ta đã quá hồ đồ, chờ ta dưỡng bệnh xong, sẽ tự mình đến nhận lỗi với Quận chúa.”


Sau khi tin tức hoàng đế ban thưởng hai chiếc áo mãng bào cho hai đứa bé truyền ra ngoài, những người nghe được tin tức đều cảm thán không ngừng. Hai Bá tước, thậm chí còn có thể là hai Hầu tước, thử nghĩ xem, chuyện làm vinh dự cửa nhà biết bao. Vừa mới sinh ra, đã được hào quang lớn mạnh như vậy bao bọc. Thứ mà người khác phấn đấu cả đời vẫn không có được, hai đứa bé miệng còn hơi sữa này vừa sinh ra đã có được. Vậy mới nói, việc đầu thai là cực kỳ quan trọng.


Người căm phẫn nhất không ai khác chính là Tư Thông. Đừng nói là áo mãng bào, đến cả tên phụ hoàng cũng không bằng lòng ban thưởng cho con trai nàng. Có người nào bất công như phụ hoàng nàng không? Cháu nhà người ta thì thương yêu, cháu nhà mình thì không.


Tư Thông nổi giận, tất cả đồ đạc trong phòng phải chịu trận. Người phía dưới đều lui ra, nghe thấy những tiếng loảng xoảng, trái tim đều nhảy dựng lên.


Tất cả mọi người đều nín thở, sợ lúc này làm sai cái gì. Cho dù phát hiện Phò mã gia đứng ở ngoài sân nghe được tiếng đập đồ đạc, cũng không người nào dám đi bẩm báo.


Khi Tào Tụng nghe thấy tiếng loảng xoảng ở trong phòng, sắc mặt càng thêm tiêu điều. Công chúa, Đại công chúa của Đại Tề, lúc này lại giống như một bà điên ở trong phòng đập phá đồ đạc. Đây chính là thê tử của hắn, vô tài vô đức vô phẩm, đây không phải là cuộc sống mà hắn mong muốn.


Chờ bên trong dần dần yên tĩnh lại, Tào Tụng quay trở về thư phòng của mình. Nhìn thư phòng lạnh lẽo, Tào Tụng cảm thấy vô cùng phiền muộn. Cảm giác sống ở nơi này khiến hắn không thể hít thở nổi. Hắn không muốn sống ở đây nữa, hắn muốn đi khỏi nơi đây. Chỉ là, lớn bằng từng này, hắn chưa từng rời khỏi kinh thành bao giờ.


Ở bên ngoài, tên sai vặt dè dặt nói: “Phò mã gia, Đan cô nương, Đan cô nương muốn gặp Phò mã gia.” Đan Nương chưa chết, nhưng nàng bây giờ, sống mà không bằng chết. Tư Thông hận nàng thấu xương, Tào Tụng biết được ngày đó là Đan Nương cố ý làm, đã sớm không tức giận. Có chăng chỉ là bi thương. Hắn không rõ, tại sao Đan Nương muốn làm như vậy? Tại sao lại muốn hắn với Tư Thông bất hòa. Hiện giờ Tư Thông oán hận hắn, hắn cũng oán hận Tư Thông, hai vợ chồng không chỉ thành người dưng, mà còn thành kẻ thù.


Tên sai vặt nói: “Đan cô nương không còn sống được bao lâu nữa, muốn gặp Phò mã gia lần cuối cùng.” Tào Tụng không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn tên sai vặt một cái, sau đó phân phó người, điều tên sai vặt theo bên người đi.


Mặc dù lần này Đan Nương không đợi được Tào Tụng. Nhưng nàng tin tưởng, công tử nhất định sẽ đến xem nàng. Nhất định sẽ tới, nàng tin chắc.


Lòng tin của Đan Nương không phải không có lý. Tào Tụng đi bái phỏng Tống Lạc Dương, người của Tống gia nói với hắn, Tống tiên sinh đã đến thôn trang, phải nửa tháng sau mới có thể trở về. Tào Tụng không gặp được Tống Lạc Dương, sau khi trở về liền tự nhốt mình ở trong thư phòng. Suốt ba ngày không bước ra khỏi cửa thư phòng.


Sau khi đi ra, liền thấy Tư Thông ở phía trước. Tư Thông nhìn Tào Tụng gầy trơ cả xương, nghĩ chính là bởi vì gả cho hắn, gả cho kẻ mà Ôn Uyển không cần nữa, mới khiến nàng hiện giờ mất hết cả thể diện (sao không ngẫm lại xem, nếu lúc trước ngươi không tính kế Ôn Uyển, liệu có rơi vào nông nỗi như bây giờ không). Hơn nữa, Tào Tụng của ngày hôm nay đã sớm không còn là một trong tứ đại công tử của kinh thành năm nào nữa.


Tào Tụng tuy được thả ra, nhưng tinh thần vẫn suy sụp, cộng thêm hoàn cảnh không tốt, đổ bệnh mấy trận. Thiếu niên lang thanh nhã thong dong, phong hòa tuấn dật trước đây, đã sớm thành dĩ vãng.



Nếu Ôn Uyển thấy Tào Tụng hiện giờ, nhất định sẽ tán dương một câu, rốt cục lột xác trở thành một nam nhân chân chính. Nhưng Tư Thông thấy bộ dạng giống như quỷ hồn này của Tào Tụng, nhìn cũng không nguyện ý nhìn.


Tào Tụng đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của thê tử, cũng không nhiều lời, chỉ nói là muốn ra ngoài thay đổi không khí một chuyến, có thể phải ba, bốn ngày mới trở về. Sau đó liền đi ra ngoài. Trước khi rời khỏi phủ công chúa, Tào Tụng vẫn đến gặp Đan Nương một lần.


Đan Nương lúc này, vẻ mặt tiều tụy, phảng phất như bà lão sáu mươi tuổi. Nhìn thấy Tào Tụng đi vào, trong ánh mắt dần hiện ra tia sáng. Công tử vẫn ngọc thụ lâm phong như vậy. Định mở miệng nói chuyện, đáng tiếc còn chưa nói gì, đã ho khù khụ một trận.


Trong phòng rất ẩm thấp, cũng rất oi bức, thậm chí ở trên xà ngang còn có mạng nhện. Tào Tụng nhìn con nhện ở trên mạng nhện, đang chậm rãi bò dọc theo mạng nhện đến trước cửa sổ.


Đan Nương thều thào gọi: “Công tử.”


Tào Tụng hờ hững: “Ta đến để cáo biệt ngươi. Ta phải đi.”


Đan Nương kinh hãi: “Công tử muốn đi đâu?” Công tử phải đi, sau này nàng có muốn gặp công tử cũng không thể gặp được. Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?


Tào Tụng im lặng không trả lời. Ánh mắt bình tĩnh nhìn Đan Nương, tựa như đang nhìn một người chết: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, vì sao năm đó Quận chúa Ôn Uyển lại nói với ta, ta đã hứa hẹn với ngươi “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”*. Tại sao câu thơ ta dạy ngươi lại truyền ra bên ngoài? Là ngươi cố ý truyền ra ngoài phải không?”


*Hai câu thơ trong bài thơ “Kích cổ 4” (Khổng Tử)


Đan Nương hoảng sợ: “Không phải, ta không làm!”


Tào Tụng có chút thê lương: “Lúc trước Quận chúa Ôn Uyển nói với ta, ta với ngươi lưỡng tình tương duyệt, từng cùng với ngươi có lời thề hẹn bạc đầu. Ta cho là Quận chúa cố ý tìm lý do. Hiện tại mới biết được, những lời của Quận chúa Ôn Uyển không phải là giả. Là ta hồ đồ. Những chuyện ngươi làm kia căn bản là vẽ rắn thêm chân, Quận chúa Ôn Uyển là người kiêu ngạo như vậy. Ngay từ sau khi gặp ngươi, thì đã buông tay rồi. Chỉ là ta không rõ, tại sao ngươi phải làm thế? Tại sao?”


Đan Nương thẫn thờ nhìn Tào Tụng, cuối cùng nhìn chằm chằm Tào Tụng, hỏi: “Công tử, người nói cho ta biết, người đã từng yêu Đan Nương chưa? Người đã từng thật lòng yêu ta chưa?”


Giọng nói Tào Tụng rất nhẹ, thế nhưng giọng nói nhẹ tới mức người ta cơ hồ không thể nghe thấy được ấy, đã hoàn toàn đánh tan Đan Nương: “Ta đối với ngươi, chỉ có thương hại.”



Chút ánh sáng cuối cùng trong mắt Đan Nương đã hoàn toàn biến mất: “Thương hại, công tử đối với ta, chỉ là thương hại. Nàng đã nói đúng, ta sai rồi, ta sai thật rồi. Là ta không nên hy vọng xa vời thứ không thuộc về mình.” Sau khi nói xong, trong mắt đã hoàn toàn ảm đạm. Tiếp theo liền cười ha ha nói: “Đúng, là ta truyền đi, là ta cố ý truyền ra ngoài công tử và ta có lời thề hẹn bạc đầu. Ta không hy vọng công tử cưới Quận chúa Ôn Uyển. Cho dù Quận chúa Ôn Uyển là một người câm, ta cũng không muốn người cưới nàng.”


Trong mắt Tào Tụng rốt cuộc có biến hóa: “Tại sao?”


Vẻ điên cuồng hiện lên trong mắt Đan Nương: “Người người đều nói Quận chúa Ôn Uyển là một người câm, không xứng với công tử, công tử đã bị thiệt thòi. Nhưng ta lại biết, công tử không phải là người như thế. Chỉ cần Quận chúa Ôn Uyển có tài năng thật sự, thì cho dù nàng là một người câm, công tử cũng sẽ thích. Huống chi Quận chúa Ôn Uyển thông tuệ động lòng người, thủ đoạn cao siêu, tâm cơ thâm sâu khó lường. Nếu công tử cưới nàng, chỉ một thời gian ngắn sau sẽ hoàn toàn bị nàng lung lạc. Công tử cưới Quận chúa Ôn Uyển, trong mắt sẽ không thể chứa nổi ta. Ta đã đoán trước được, nếu như công tử thật sự cưới Quận chúa Ôn Uyển, ta sẽ chẳng là cái gì, ngay cả cây cỏ cũng không phải.” Đừng nói công tử, ngay cả Bạch thế Niên anh minh bên ngoài, cũng không thể thoát khỏi cái lưới mà Quận chúa Ôn Uyển giăng. Công tử lại càng khỏi phải nói. Tuy rằng kết cục của nàng rất thê lương, nhưng ít ra trong mấy năm nay, công tử đã thật sự đặt nàng ở trong lòng. Nàng không hối hận.


Khóe mắt Tào Tụng lại lộ ra vẻ trào phúng, thật ra những thứ này hắn đã đoán được rồi. Chỉ chưa được Đan Nương chính miệng nói ra mà thôi. Nghe đến đó, lập tức rời đi. Hắn không còn gì để lưu luyến nữa. Rời đi, rời đi, đi tìm niết bàn chân chính.


Trong mắt Đan Nương hiện lên bi thương: “Ta hận, ta chỉ hận, tại sao ta lại phải lưu lạc làm nô tỳ? Nếu ta còn là thiên kim nhà phú quý, ta có thể đường đường chính chính đứng ở bên cạnh công tử. Công tử. . . . . .” Đan Nương trơ mắt nhìn Tào Tụng rời đi. Lần này, là vĩnh biệt.


Tào Tụng ra khỏi phủ công chúa, bên người chỉ dẫn theo một tên sai vặt, trực tiếp ra khỏi cửa thành.


Hạ Thiêm đưa lên bái thiếp của Giang Lâm. Ôn Uyển nhìn bái thiếp, cười cười.


Hạ Dao ôm lấy Duệ ca nhi, cười nói: “Vậy thì phải xem Quận chúa có muốn cưới cô nương của Thuần vương phủ hay không? Nếu muốn lấy thì gặp. Nếu không muốn lấy, thì đừng gặp. Nhưng mà, thế tử Thuần Vương chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, thế tử phi Thuần Vương cũng là một Đại mỹ nhân. Nữ nhi của bọn họ, nhất định cũng sẽ nghiêng nước nghiêng thành. Quận chúa nên suy nghĩ một chút.”


Ôn Uyển vẫn cười nhàn nhạt.


Hạ Dao ngạc nhiên: “Quận chúa, người thật sự muốn cưới cho Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi sao?” Trong ấn tượng của Hạ Dao, Ôn Uyển hoàn toàn không phải là người như vậy! Ôn Uyển cực kỳ không thích hôn nhân sắp đặt.


Ôn Uyển cũng có chút kỳ quái Hạ Dao: “Tại sao không được? Nếu hai đứa bé kia có thể bình an lớn lên, cũng có thể đạt tới yêu cầu của ta . Môn đăng hộ đối. Có cái gì không thể . Đối với Mai nhi và Giang thị, ta rất có lòng tin là bọn họ sẽ không dạy ra loại cô nương quái gở gì.”


Hạ Dao thương xót nhìn hai anh em: “Nhưng mà, Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi vẫn còn nhỏ. Ngộ nhỡ sau này không thích thì làm sao bây giờ?”


Ôn uyển bật cười. Không nghĩ tới Hạ Dao còn suy nghĩ tiến bộ hơn cả nàng. Nàng cũng hi vọng con trai nàng có thể được tự do yêu đương, tìm được nữ nhân mà mình thích. Không được. Ở thời đại này, quan niệm của Bạch Thế Niên mới là đúng. Nếu để mặc cho bọn nhỏ tự do yêu đương, tìm được người môn đăng hộ đối, thì không sao. Nếu môn bất đăng hộ bất đối, chưa nói là coi trọng ca cơ gì gì đó, cho dù là coi trọng nữ nhi nhà nghèo, cũng sẽ là bi kịch. Không phải là Ôn Uyển phiến diện, mà là con người được giáo dục mà lớn lên, đối tượng tiếp xúc không giống nhau, những người ở tầng lớp thấp rất khó dung nhập vào tầng lớp trên.



Chưa nói nơi này chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt, cho dù là hiện đại. Những người muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng có rất nhiều, nhưng có bao nhiêu người có thể có được kết cục tốt. Chỉ lấy ra một kiểu mẫu thành công, Công nương Diana, bà đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể dung nhập được vào xã hội thượng lưu. Được rồi, người đã dung nhập được vào xã hội thượng lưu rồi, chồng mình lại ngả vào vòng tay của người phụ nữ khác.


Hiện đại còn như thế thì ở cổ đại, các phu nhân mắt cao hơn đầu kia, một nữ nhân xuất thân hèn mọn, muốn hòa nhập với các nàng. Chỉ có hai chữ, vọng tưởng.


Nàng có thể có ngày hôm nay, đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Cho dù sau này có nhiều lời đồn đại, chuyện vô căn cứ như vậy, vẫn không thể làm gì được nàng. Tại sao? Bởi vì nàng thuộc tầng lớp thống trị. Tuy gặp nạn, nhưng vẫn là quý tộc. Chỉ giống như Phượng Hoàng gặp nạn, đau khổ qua đi là có thể cất cánh, vẫn là một con Phượng Hoàng khiến người ta phải ngửa mặt nhìn lên. Nhưng nếu những gì mà nàng đã trải qua, không nói rơi vào cô nương nhà dòng dõi thư hương, cho dù là rơi vào trên người cô nương nhà huân quý bình thường, kết cục không phải là lên chùa xuống tóc đi tu, thì cũng là biến thành một đống xương trắng. Nguyên nhân rất đơn giản, đã làm mất thể diện gia tộc.


Hạ Dao biết ý tứ của Ôn Uyển: “Quận chúa, có phải người đã nghĩ quá nhiều rồi không?”


Ôn Uyển cười nói: “Không thể không nghĩ ấy! Không phải là ta hà khắc. Mà là cô nương không có gia tộc hùng hậu bồi dưỡng, ánh mắt sẽ rất thiển cận. Không phải tư chất các nàng không tốt, mà hoàn cảnh hạn chế các nàng. Phủ Quận chúa, tương lai sẽ càng thêm nguy cơ trùng trùng. Nếu không chọn được trọng thần, thư hương môn đệ, chẳng thà chọn luôn phủ Trấn quốc công và phủ Thuần Vương. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hai cô nương kia có thể làm cho ta vừa lòng. Không thể làm cho ta vừa lòng thì không được.”


Hạ Dao lắc đầu: “Tính toán của Quận chúa thật là hoàn mĩ. Người không sợ đến lúc đó không hài lòng sẽ khiến cho cô nương nhà người ta mang cái tiếng khó gả sao?”


Ôn Uyển rất vô tội nói: “Khi đó là chuyện của ta sao? Là ta nói muốn cưới sao? Muốn trách thì trách cha bọn họ ở buổi yến tiệc ăn nói lung tung. Hơn nữa, ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi. Chúng ta coi là thật, thì sẽ là thật. Chúng ta muốn coi đó chỉ là một câu nói đùa, thì đó chính là một câu nói đùa. Dựa vào Thuần Vương Phủ và Quốc công phủ, muốn tìm một con rể hợp ý, đâu có khó khăn gì.”


Hạ Dao cười nói: “Bao nhiêu lợi lộc người đều chiếm được hết, xong rồi, người còn bày ra dáng vẻ chịu thiệt thòi. Thế tử Thuần Vương với La thế tử đã bị người đào hố đẩy vào rồi.”


Ôn uyển cười ha hả không ngừng: “Vậy cũng không đúng. Nếu thật sự gả cho con ta, ta nhất định sẽ thương yêu nữ nhi của bọn họ giống như nữ nhi ruột thịt của mình. Nhưng nếu làm ta không hài lòng, thì đừng trách ta. Một gia tộc, người đương gia tất nhiên là rất quan trọng, nhưng đương gia chủ mẫu cũng quan trọng không kém. Nếu không, ít nhất sẽ tai họa ba đời. Ngươi nhìn lão thái quân Bình gia đi. Nếu không phải bà ấy, Bình gia sao đến nỗi có thanh danh như vậy. Nhìn xem, trừ Bình quốc công hiện giờ, những người khác đều không ra gì.”


Hạ Dao gật đầu. Đúng vậy, nếu không phải như thế, Bình gia sẽ không đời này sang đời khác thấp hơn người khác một đầu. Nữ nhi Bình gia sẽ không phần lớn phải gả đi xa. Nhi tử sẽ không đến nỗi không lấy được nhà vợ tốt. Nề nếp gia đình không tốt, khiến cho người ta rất lo lắng: “Đúng vậy.”


Ôn Uyển gật đầu: “Ừm, nhưng mà trước phải nói rõ ràng. Ta lo lắng con của bọn họ không tốt, bọn họ đương nhiên cũng lo lắng hai tiểu tử của ta không tốt! Cho nên, như vậy mới là tốt nhất.”


Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, dựa theo tính tình của Ôn Uyển, bồi dưỡng được hai thiếu gia thành tài, là bình thường. Trái lại, bồi dưỡng ra người quần áo lụa là, mới là không bình thường.


Ôn Uyển bảo Đại quản gia nói với người đến đưa tin, nói là nàng tạm thời không thể gặp khách. Đợi đến khi rảnh rỗi, sẽ lại mời thế tử phi Thuần Vương tới đây một chuyến. Đương nhiên, đây chỉ là mấy lời từ chối khéo.



Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển Story Quyển 6 - Chương 171: Nữ nhân được tiện nghi còn khoe mẽ
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...