Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 6 - Chương 170: Hai chiếc tiểu áo mãng bào
Ba người đang vui vẻ trò chuyện, chợt nghe bên ngoài nói hoàng thượng đã ban thưởng rất nhiều đồ. Những thứ đồ này dù có quý giá đến đâu cũng không khiến nhiều người ở đây ngạc nhiên, bởi vì họ đã sớm nhìn quen những thứ như thế này rồi. Chỉ là, trong số đồ hoàng đế ban thưởng, lại có hai chiếc tiểu áo mãng bào thêu rồng bốn móng.
Hai chiếc áo này, phấp phơ lay động ngay trước mắt tân khách. Ở cổ đại có chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt, trang phục cũng được quy định rất chặt chẽ. Áo mãng bào thêu rồng bốn móng chỉ người có chức Bá Tước trở lên mới được mặc. Hoàng đế cùng một lúc ban thưởng hai chiếc áo cho hai đứa bé. Nói cách khác, tước vị của hai đứa bé này trong tương lai ít nhất cũng phải là tước Bá.
Nếu chỉ là một cái thì không nói làm gì. Những người có mặt ở đây đều biết rất rõ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Bạch Thế Niên chắc chắn sẽ được ban tước vị. Thế nhưng, hai đứa bé cũng được ban thưởng, chuyện này khiến người khác kinh hãi vô cùng. Ân tứ (ban ơn) này thật sự quá lớn.
Dĩ nhiên, người sáng suốt nhìn vào sẽ không thấy có gì ngạc nhiên. Tước vị của Ôn Uyển cao như vậy, đủ sức để che chở cho con cháu. Hai vợ chồng mỗi người che chở cho một đứa, chẳng phải là vừa đủ hai đứa sao? Thật sự khiến cho người ta hâm mộ ghen tị hận.
Bạch Thế Hoa nhìn hai chiếc tiểu áo mãng bào, xúc động đến suýt chút nữa là nước mắt lưng tròng, dập đầu tạ ơn thật mạnh, trên trán đã hơi đỏ lên.
Ôn Uyển nhận được tin tức, lại không có vẻ vui mừng gì. Chuyện này đã sớm nằm trong dự đoán của nàng. Cho dù hôm nay không có áo mãng bào, sau này hai đứa bé cũng nhất định sẽ có tước vị. Nhưng Ôn Uyển lại hy vọng con trai của mình có thể tự thân kiến công lập nghiệp.
Mai nhi trêu ghẹo nói: “Ôn Uyển, hai tiểu tử này của ngươi thật là có phúc khí đấy! Sau này ít nhất cũng phải từ Bá tước. Muội sẽ không cần phải lo lắng cho bọn chúng nữa. Sao giờ lại bày ra vẻ mặt bí xị như vậy?”
Ôn Uyển lắc đầu: “Điều này có gì đáng vui mừng đâu. Dựa vào ta với Bạch Thế Niên để có được tước vị, thì có gì đáng vui mừng đâu. Nếu trong tương lai, hai đứa có thể tự mình kiếm được tước vị, thế mới gọi là có tiền đồ.” Đối với ban thưởng đột ngột này của hoàng đế, Ôn Uyển thấy hơi buồn bực. Ít nhất phải nói trước cho nàng một tiếng chứ, biết đâu lại có thể từ chối được.
Lông mày Như Vũ hơi nhíu lại. Lời này của Ôn Uyển, còn có ý tứ khác. Kế thừa tước vị của cha mẹ, bình thường chỉ nói đến kế thừa là của phụ thân. Ôn Uyển nói như vậy, ý là ngoài Bạch Thế Niên ra, Ôn Uyển cho rằng với công trạng của nàng, có thể đủ để giúp một con trai của nàng nhận được ít nhất là Bá tước. Ôn Uyển, rất tự tin với chính mình.
Còn Vũ Đồng thì từ lúc biết Hạ Dao là bà cô của Ôn Uyển, vẫn luôn giữ im lặng. Sau đó lại nghe nói đến hai tước vị, tuy rất kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì. Lúc này thấy Ôn Uyển nói đến chuyện tước vị mà vẻ mặt vẫn dửng dưng, không có chút dao động nào, Vũ Đồng mới hiểu được, lo lắng lúc trước của nàng là hoàn toàn dư thừa. Ánh mắt của Ôn Uyển, không phải là cao bình thường.
Bởi vì không có trưởng bối, những người có vai vế bằng với nàng thì thân phận lại cao, chỉ cần trò chuyện cùng với các nàng là được. Mà việc tiếp đón, nàng cũng không phải làm, tính ra, Ôn Uyển vẫn nhàn nhã rất nhiều.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Ôn Uyển cảm thấy hơi mệt một chút. Hạ Dao cười híp mắt nói: “Quận chúa, từ hôm nay trở đi, người đã gọi ta là bà cô. Vậy đợi hai tiểu tử kia lớn lên, nhất định phải bảo chúng gọi ta là bà cố.” Như vậy, nàng chính là người có bối phận cao nhất.
Ôn Uyển hiếm khi nhìn thấy Hạ Dao vui vẻ như thế, thì cười đến run rẩy cả người: “Được, đừng nói gọi là bà cô, có muốn ta gọi là tổ tông cũng được. Chỉ cần ngươi không sợ gọi như vậy khiến ngươi nghe già hơn là được.”
Hạ Dao thấy dáng vẻ kia của Ôn Uyển, khẽ rùng mình một cái. Thật chẳng để ý đến thân phận gì cả. Nhưng nàng có thể cảm nhận được, kể từ sau khi nàng thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình, Ôn Uyển đã thực sự đối đãi với nàng giống như người thân. Sau khi trải qua chuyện mang thai, rồi chuyện sinh nở, lại càng có chuyện gì cũng đều bàn bạc với nàng, không một mình vất vả suy nghĩ nữa. Theo nàng suy đoán, đây là một hiện tượng vô cùng tốt.
Ôn Uyển tựa vào trên giường, tủm tỉm cười nói: “Hạ Dao, hiện giờ ta đã nghỉ ngơi tĩnh dưỡng khá tốt rồi. Ta đang định nhờ Tư Thiên giám chọn một ngày lành, sau đó tổ chức hôn lễ cho ngươi và Võ Tinh. Ngươi thấy thế nào?” Làm sớm một chút mới có thể thu xếp tốt cho mấy người cấp dưới này. Ôn Uyển không muốn phủ Quận chúa của nàng trở thành am ni cô.
Hạ Dao thở dài bất lực: “Ta nói này, khi mang thai người cứ giống như một bà mối ấy, đến giờ sinh xong rồi, cũng vẫn nhiều chuyện như vậy để làm gì. Người không thấy mệt sao?” Lúc ấy là vì không còn cách nào khác, nếu không, nàng sẽ không chịu đồng ý đâu!
Ôn Uyển không buồn so đo với mấy lời nói kia của Hạ Dao: “Cứ quyết định vậy đi, để cho Ty Thiên giám chọn ngày, chọn xong ngày sẽ nhanh chóng tiến hành. Miễn cho ngươi chê ta dài dòng, ta cũng không muốn tốn nhiều lời lẽ.” Thực hiện sớm một chút. Có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng sớm một chút.
Hạ Dao thờ ơ nói: “Người cứ tìm ngày đi, ta sẽ không lấy chồng. Ngày đang yên lành, người nói xem, người không làm khó người ta thì không chịu được sao?”
Ôn Uyển cũng có lúc bị cứng họng: “Đông Thanh theo đuổi nam nhân, giờ đã đuổi tới được Tây Bắc rồi, chờ khi nào trở lại ta sẽ tiến hành hôn lễ cho nàng. Chẳng lẽ ngươi muốn bị tụt hậu so với nàng sao?”
Hạ Dao lão thần khắp nơi nói: “Đông Thanh là Đông Thanh, ta là ta.”
Ôn Uyển chán nản, chỉ có thể tạm thời bỏ ý định này.
Võ Tinh có lẽ đã sớm đoán trước được kết quả này. Trên mặt không nhìn ra một chút buồn bực nào. Như thể người bị từ hôn không phải là hắn, mà là một người khác. Thật ra Võ Tinh biết rõ, chuyện này từ đầu tới cuối đều là Quận chúa quá nóng vội. Võ Tinh đã sớm dự liệu được, chuyện này tuyệt đối sẽ bị kéo dài vô thời hạn. Ban đầu Hạ Dao đồng ý là vì tình hình đặc biệt, làm như vậy là để trấn an Quận chúa, chứ không phải là thật lòng muốn kết hôn với hắn.
Như Vũ ngồi trên xe ngựa vẫn nghĩ tới những lời Ôn Uyển nói.
Bảo Trúc cẩn thận hỏi: “Nương nương, người đang nghĩ gì vậy? Có phải vẫn đang nghĩ tới những gì Quận chúa nói, chuyện Hạ Dao là bà cô của Quận chúa?”
Như Vũ lắc đầu: “Không phải. Ta đang nghĩ tới chuyện khác.” Trước đây nàng vẫn luôn thấy khó hiểu, ân oán giữa Ôn Uyển với hoàng hậu sâu như vậy, không phải một hai câu là có thể giải quyết một cách yên ổn được. Nhưng khiến nàng nghĩ mãi không ra đó là, Ôn Uyển lại tỏ thái độ rất thờ ơ đối với nàng.
Hôm nay, khi nghe những lời này của Ôn Uyển, nàng mới mơ hồ đoán được. Ôn Uyển chắc chắn không phải giống như mặt ngoài, chỉ là buôn bán kiếm tiền. Ôn Uyển, hẳn là có thế lực của riêng mình. Ôn Uyển đã có sự chuẩn bị, cho nên nàng hoàn toàn không sợ hoàng hậu, cũng không sợ bất cứ một vị hoàng tử nào. Nói cách khác, thế lực của Ôn Uyển, chắc hẳn đủ bảo vệ được mình và bảo vệ được người nhà. Mà Hạ Dao, chắc chắn là người mấu chốt.
Như Vũ cười khổ: “Ôn Uyển ơi là Ôn Uyển, ta thật sự không thể nhìn thấu được muội!” Nàng vẫn cho rằng Ôn Uyển là loại người thanh cao. Giúp hoàng đế kiếm tiền, một nửa là vì bị ép buộc, một nửa là làm cho vui. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Ôn Uyển sẽ mượn việc làm ăn, mở rộng thế lực của mình. Như Vũ thấy Ôn Uyển không tham dự triều chính, thì cho rằng nàng chỉ là dựa vào sủng ái của hoàng đế. Không ngờ, Ôn Uyển đã sớm phòng ngừa chu đáo. Đáng tiếc, nàng hiểu biết được thì đã quá muộn.
Trong mắt Như Vũ dần xuất hiện vẻ tàn khốc, không, bây giờ vẫn chưa muộn.
Phủ Trấn quốc công, vẻ mặt Mai nhi lo lắng nói với La Thủ Huân: “Chàng phải nói rõ với Thế tử, muốn kết thân, cũng phải là đích nữ. Đưa ra một thứ nữ thì chẳng ra làm sao cả. Đến lúc đó đừng nói kết thân, không kết thù đã là may lắm rồi. Về phần Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi, Ôn Uyển cũng nói rất rõ ràng, phải đợi mấy đứa nhỏ qua mười lăm tuổi rồi mới nói đến chuyện hôn sự. Chàng nói cho Thế tử Thuần Vương biết, Ôn Uyển muốn để đến khi bọn nhỏ qua mười lăm rồi mới tính. Hơn nữa, tướng mạo và tính cách của đứa bé đấy cũng phải là nhất đẳng, thiếu một chút Ôn Uyển cũng không muốn. Đối với chuyện hôn sự của con cái, Ôn Uyển sẽ tuyệt đối không quan tâm chuyện mặt mũi. Nói cho hắn để hắn biết đường mà lo liệu.”
La Thủ Huân cười.”Nàng lo lắng quá rồi. Yến Kỳ Hiên không phải là kẻ ngốc, Yến Kỳ Hiên nói nhất định là đích nữ. Nàng yên tâm đi, ta sẽ nói rõ ràng với hắn. Nếu đứa nhỏ không tốt, Ôn Uyển không muốn cũng là bình thường. Để Thế tử phi cẩn thận dạy dỗ là được.”
Mai nhi thận trọng: “Chàng đừng xem nhẹ chuyện này. Chàng nghĩ xem, Thế tử phi chắc chắn là không vừa mắt Tiểu Giang thị, rất có thể là có người xúi giục. Bằng không người nên tham gia tiệc mừng ngày hôm nay phải là Thế tử phi mới đúng, cho dù thân thể không thoải mái, đưa lễ tới cũng không ai chê trách gì. Không thể bởi vì Thế tử phi và trắc phi mà sinh hiềm khích với Ôn Uyển. Chuyện này nên áp chế xuống một chút, ngộ nhỡ truyền ra ngoài, lại dấy lên bao nhiêu tin đồn, phá hủy danh tiết của Ôn Uyển. Như vậy không hay. Bạch Thế Niên lại không có ở kinh thành, nếu hắn ở biên quan nghe được tin tức mà nảy sinh ngờ vực, thì sẽ lớn chuyện. Cho nên, chàng phải nói thật rõ ràng cẩn thận vào, biết chưa? Không thể để Ôn Uyển gánh tiếng oan này được.”
“Nàng yên tâm đi, ta tự có chừng mực. Hôm nay ở tiền viện, chính vì lo lắng điều này, nên ta mới ồn ào tuyên bố theo. Nếu không, con còn chưa ra đời, sao ta có thể rêu rao với tất cả mọi người là muốn kết thân. Hơn nữa, nàng không biết đâu, khi hai chiếc tiểu áo mãng bào mà hoàng thượng ban cho được bày ra, những vị khách khác, hai mắt đều sáng lên, đó là hâm mộ cùng ghen tị với ta đó. Thấy vậy ta thật muốn vênh mặt lên một chút. Ha ha, không ngờ lại kiếm được một con rể quý như vậy.” La Thủ Huân sung sướng đắc ý.
Mai nhi nghe vậy chỉ cười, lại nói rõ yêu cầu kết thân của Ôn Uyển: “Nói cho chàng biết, Ôn Uyển không nói đùa đâu. Bởi vì Bình gia có một chủ mẫu không ra gì, cho nên trong lòng Ôn Uyển vẫn còn sợ hãi, về sau con dâu do nàng lựa chọn nhất định phải có bản lĩnh, ánh mắt không được thiển cận, cũng không thể thiếu chính kiến. Tài học và tướng mạo cũng rất quan trọng. Bằng không, cho dù hai chúng ta có quan hệ tốt với Ôn Uyển, cũng không được .”
La Thủ Huân nghe vậy thì chặc lưỡi không ngừng, hay thật, yêu cầu đúng là không thấp. Nhưng mà ngẫm lại, nếu hai đứa bé này có thể học được năm phần bản lĩnh của Ôn Uyển, tương lai nhất định sẽ là giai tế giỏi giang. Xem ra, vừa phải bắt đầu chuẩn bị tích cóp đồ cưới cho khuê nữ, vừa phải vạch lên kế hoạch dạy khuê nữ thật tốt.
Nữ nhi của Mai nhi vẫn đang trong bụng, mà cha bé đã sốt sắng đi tích cóp đồ cưới cho bé rồi. Chỉ có thể cười nói, hai đứa bé này của Ôn Uyển đúng là bảo bối, ai cũng muốn có được.
Vũ Đồng nói cho Kỳ Phong thông tin mà mình nghe được. Kỳ Phong cảm thấy có chút không bình thường, lập tức nói với Kỳ Mộ. Nhưng Kỳ Mộ lại không cảm thấy bất ngờ với điều này: “Hai năm qua, Ôn Uyển không ngừng xây dựng trên một hòn đảo nhỏ. Đoán chừng đây chính là đường lui mà nàng chọn cho mình.” Kỳ Phong biết rất rõ tất cả những việc làm của Ôn Uyển. Cho nên, đối với việc Ôn Uyển lựa chọn đường lui, cũng cảm thấy bình thường. Theo lẽ thường mà nói, Ôn Uyển đã đắc tội với tất cả hoàng tử, hoàng nữ. Một khi hoàng đế không còn, Ôn Uyển sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc. Song, nếu tương lai là Tam ca đăng cơ hoàng đế, chắc chắn sẽ không để cho Ôn Uyển rời đi. Triều đình có một người am hiểu vơ vét của cả như vậy, để cho nàng đi, chẳng phải là tổn thất của Đại Tề sao?
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Story
Quyển 6 - Chương 170: Hai chiếc tiểu áo mãng bào
10.0/10 từ 36 lượt.