Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 9: Không cần lấy lòng ta
67@-
Yến An trừng mắt, trong lòng nghẹn khuất, nhưng lại biết Ôn Oanh nói là sự thật.
Hiện tại tuy có danh nghĩa tú tài, nhưng lại không có tài học của tú tài, trong tình huống như vậy nếu muốn tìm việc, e là vẫn phải bán sức lao động.
Thấy vẻ mặt Yến An cực kỳ uất ức, trong mắt Ôn Oanh hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng an ủi: "Chuyện đọc sách thì chưa cần vội, đợi tình hình trong nhà khá hơn rồi hãy tính."
Giờ đến cơm còn không đủ ăn, nghĩ những chuyện đó có ích gì?
Yến An: "...Ờ."
Ngẫm lại cũng đúng, bản thân đến thế giới này còn chưa hiểu thấu, chỉ dựa vào mình thật sự không chống nổi gia đình này.
Trong lòng thở dài một hơi thật dài, vậy thì bao giờ cô mới được sống những ngày ăn cơm trắng khô mỗi bữa đây chứ!
Chưa từng nghĩ rằng thứ bình thường nhất trong quá khứ, nay lại là thứ mà bản thân khao khát cũng không có được! Khiến cô hối hận vì ngày trước không biết trân trọng!
Ăn sáng xong, ban đầu là Ôn Oanh muốn rửa bát, nhưng lại bị Yến An giành lấy, "Ta rửa bát, ngươi giặt y phục."
Cả hai đều là nữ tử, không thể cứ đè hết việc lên người Ôn Oanh, Yến An không phải loại người không biết thương hoa tiếc ngọc!
Ôn Oanh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, xoay người đi giặt y phục.
Hai người đang bận rộn thì Lý thẩm đi ngang qua bên ngoài, ló đầu nhìn vào trong một cái, thấy Yến An đang rửa bát thì không khỏi tròn xoe mắt.
Hôm qua bà đã nghe nói chuyện Yến An cùng Ôn Oanh ra đồng làm việc, chỉ là bà không tận mắt thấy, ban đầu còn có chút hoài nghi, là hàng xóm, bộ dạng Yến An trước kia bà còn lạ gì nữa.
Giờ nhìn thấy Yến An thật sự cũng đang làm việc nhà, Lý thẩm mới thật sự có cảm giác rằng Yến An sau khi mất trí nhớ đã đổi tính rồi.
Trong mắt Lý thẩm hiện lên ý cười, như vậy cũng tốt, nha đầu Ôn coi như khổ tận cam lai rồi.
Hai người tuy đều là nữ nhân thì sao chứ? Chỉ cần thật tâm đối đãi, cùng nhau dìu dắt, vẫn có thể sống những ngày an ổn hạnh phúc!
Bà không quấy rầy hai người trong sân, chỉ lặng lẽ đặt ít rau tự nhà mình trồng trước cửa nhà họ Yến, đợi lúc họ mở cửa ra sẽ nhìn thấy ngay.
Bà lặng lẽ rời đi, trong sân Yến An sau khi rửa bát xong lại quét nốt chỗ sân còn chưa quét, cuối cùng thấy thật sự không còn việc gì làm nữa thì ngồi xổm bên cạnh Ôn Oanh, vừa nhìn nàng giặt y phục, vừa nói chuyện.
"Lát nữa chúng ta còn phải ra đồng gặt lúa nữa đúng không?"
"Ừm, vẫn còn nhiều chưa gặt xong." Ôn Oanh đáp.
"Vậy sau khi gặt xong được trả công rồi, chúng ta có nên mua ít hạt giống về trồng rau không?" Yến An lại hỏi.
Ở nông thôn, sân nhà vốn rộng, tiện để trồng rau ăn hằng ngày. Không chỉ trong sân, ngoài sân cũng còn một mảnh đất trống lớn, nếu muốn thì hoàn toàn có thể tận dụng.
Như vậy, đợi đến khi rau thu hoạch được rồi, cũng đỡ phải dậy sớm ra ngoài hái rau dại.
Rau dại tuy tốt cho sức khỏe, nhưng sáng sớm ngủ chưa đã giấc đã phải đi hái, nghĩ thế này thì cũng đâu có khỏe!
Ôn Oanh đang giặt đồ thì khựng lại, quay đầu nhìn Yến An đang ngồi xổm bên cạnh mình, không ngờ cô lại nghĩ được tới chuyện đó.
"Ừ, có thể mua ít hạt giống về trồng, sắp vào đông rồi, phải mua loại chịu lạnh." Ôn Oanh gật đầu nói.
Nghe nàng nói vậy, Yến An cười tươi: "Ừm, như vậy đến khi rau lớn, chúng ta còn có thể thỉnh thoảng mang một ít qua cho Lý thẩm, đa tạ thẩm vẫn luôn chăm sóc ngươi."
Ôn Oanh nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, ánh mắt hơi dao động, nét mặt cũng theo đó mà dịu đi rất nhiều, khẽ đáp một tiếng "Ừ."
"Đúng rồi, trong nhà đang nợ ai bao nhiêu tiền, ngươi nói ta biết với, để ta nắm được tình hình." Yến An lại bắt đầu lẩm bẩm, tuy cô biết đại khái là đang nợ người ta, nhưng khi đọc truyện thì cũng chỉ lướt qua, cụ thể bao nhiêu thì sớm đã không nhớ rõ.
Nghe Yến An quan tâm đến tình hình trong nhà, Ôn Oanh chỉ cảm thấy trái tim mình vốn đã lạnh cứng và tê liệt từ lâu như bị ai đó khẽ gõ một cái.
Thì ra trong nhà này không chỉ có mỗi mình nàng đang gắng gượng.
Nàng cố gắng khống chế âm thanh, không để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng vẫn không giấu được sự khàn nhẹ nơi giọng nói:
"Trừ ba lượng bảy trăm tiền vay của Chu lang trung lần trước ta nói, còn nợ trưởng thôn hai mươi lượng, tộc họ Yến ba mươi chín lượng."
Yến An nghe nàng liệt kê xong thì hơi trầm mặc, không nhịn được hỏi: "Sao lại nhiều thế?"
Tổng cộng đã sáu mươi hai lượng bảy trăm tiền! Nhiều gấp đôi so với những gì cô tưởng tượng!
"Ban đầu vay trưởng thôn hai mươi lượng, tộc họ mười hai lượng, cộng thêm ruộng đất và một số đồ đáng giá trong nhà bán đi mới gom đủ sáu mươi lượng để phụ mẫu cưới ta về. Sau đó hai lão qua đời, lo liệu hậu sự tốn hết hai mươi bảy lượng, đó là còn nhờ tộc họ giúp gom góp, sau này đều phải trả lại." Ôn Oanh tường tận giải thích từng khoản.
Chi phí lo hậu sự cho hai lão trong nhà, đó là trong trường hợp đã cố gắng làm đơn giản nhất.
Có lẽ ban đầu phụ mẫu Yến gia dứt khoát đem bán hết ruộng đất là vì biết con mình không phải người biết làm ruộng, thay vì để đất hoang, chi bằng bán đi, gom tiền cưới vợ về chăm lo cho cô.
Nghe xong, Yến An rất muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô đã hiểu rất rõ rằng nếu mình nhắm mắt thật, thì có lẽ Ôn Oanh còn phải gánh thêm một đống nợ để chôn mình.
"Ta... ta sẽ cố gắng kiếm tiền, sớm trả hết nợ." Yến An hơi khô khốc nói.
"Ừm, chúng ta cùng nhau." Giọng Ôn Oanh có phần nhẹ nhàng.
Yến An nhìn nàng với ánh mắt có chút kỳ quái, môi mấp máy rất lâu, cuối cùng vẫn cố nuốt lời định nói xuống, dù sao thì cũng chẳng phải lời hay gì.
Thực ra cô cảm thấy Ôn Oanh rất thảm, nhà họ Yến vay tiền để cưới nàng về, nhưng tiền vay thì cuối cùng cũng phải trả mà! Ôn Oanh còn phải đi kiếm tiền để trả khoản tiền cưới mình...
Thật là thảm không nỡ nhìn...
Ôn Oanh cũng không quan tâm Yến An đang muốn nói gì, nàng nhanh nhẹn giặt sạch y phục của cả hai người, trong sân có dựng một cây trúc để phơi đồ, nàng bưng chậu gỗ đi phơi đồ, Yến An cũng vội vàng đi theo giúp một tay.
Ôn Oanh nhìn Yến An cứ bám theo mình mãi, cảm thấy đối phương từ sau khi tỉnh lại giống như có phần... dính người?
Nàng bị chính ý nghĩ đó làm cho hơi cau mày.
"Yến An, ngươi không cần phải lấy lòng ta như vậy, ta sẽ không bỏ mặc ngươi." Phơi xong y phục, Ôn Oanh bưng chậu gỗ nói với Yến An.
Trong suy nghĩ của Ôn Oanh, có lẽ người này vừa tỉnh lại, lại còn bị mất trí nhớ, nên cảm thấy rất thiếu an toàn, mà nàng thì lại là người duy nhất bên cạnh, nên sợ nàng sẽ bỏ rơi?
"Hả?" Yến An ban đầu hơi kinh ngạc, sau đó nói: "Ta không phải đang lấy lòng ngươi đâu, ta chỉ cảm thấy trong một gia đình không thể chỉ dựa vào mỗi mình ngươi, ta cũng muốn cố gắng gánh vác một phần."
Tuy trong lòng cô đúng là cũng có chút lo Ôn Oanh sẽ mặc kệ mình thật, dù sao thì mối liên kết duy nhất giữa cô và thế giới này chính là Ôn Oanh, nếu không có Ôn Oanh bên cạnh, cô sẽ có cảm giác rơi vào một thế giới xa lạ không ai nương tựa, hoảng sợ đến không chịu nổi, nhưng điều đó đâu có nghĩa là cô đang lấy lòng đối phương?
Một gia đình mà bản thân mình cứ ăn không ngồi rồi chỉ dựa vào Ôn Oanh, thì bao giờ mới có thể thoát nghèo làm giàu, ăn cơm trắng ba bữa đây?
Ôn Oanh mím môi, trong mắt hiện lên một chút thẹn thùng, bước chân cũng vô thức nhanh hơn đôi chút, không nói gì thêm với Yến An nữa.
Trước khi ra khỏi nhà đi gặt lúa, Ôn Oanh vẫn cẩn thận dùng một dải vải buộc tay cho Yến An, còn lấy ra một chiếc nón lá đội lên đầu cô.
"Có thể che nắng một chút."
Yến An cảm nhận chiếc nón lá trên đầu mình, cũng lấy thêm một cái đưa cho Ôn Oanh: "Ngươi cũng đội đi, mặt trời nhìn không gắt lắm nhưng tia cực tím rất mạnh, dễ khiến người ta bị đen da."
Ôn Oanh không hiểu cô nói gì mà "tia cực tím", nhưng nghe hiểu phần "dễ bị đen", nàng nhìn làn da trắng nõn của Yến An, mím môi rồi vẫn đưa tay nhận lấy chiếc nón.
Thật ra nàng cũng không thích đội nón, lúc cúi xuống gặt lúa sẽ thấy hơi vướng víu, nhưng nhìn màu da đối lập rõ ràng giữa hai người...
Khi quay người đi, Ôn Oanh cúi đầu nhìn làn da của mình, không chỉ thô ráp hơn Yến An rất nhiều, mà màu da cũng ngả vàng như màu lúa, khác biệt quá lớn.
Yến An không biết trong lòng Ôn Oanh đang vòng vo nghĩ gì, cô chủ động mang theo nước uống cho cả hai, lúc ra cửa chợt sững người khi thấy có rau đặt trước cửa, sau đó quay đầu nói với Ôn Oanh: "Ôn Oanh, ngoài cửa có rau, có phải là Lý thẩm mang đến không?"
Vừa nghe vậy, Ôn Oanh lập tức bước nhanh tới, nhìn đám rau kia, vành mắt liền đỏ lên, gật đầu, giọng nghẹn ngào: "Ừ, là rau nhà Lý thẩm trồng."
Thấy nàng như vậy, Yến An cũng không biết an ủi sao cho phải, đành cúi xuống nhặt rau lên, nói: "Đừng khóc, sau này chúng ta trồng được rau rồi, cũng mang biếu cho Lý thẩm!"
Người tốt với mình, nhất định phải ghi nhớ trong lòng và báo đáp.
Nghe cô nói "đừng khóc", Ôn Oanh quay đầu đi chỗ khác, giọng nghèn nghẹn: "Ta không có khóc."
"Ừ, không khóc thì không khóc, ta đi cất rau." Nói xong liền nhanh chân chạy vào bếp. (Editor: kh tinh tế gì hếttttt >
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Yến An trừng mắt, trong lòng nghẹn khuất, nhưng lại biết Ôn Oanh nói là sự thật.
Hiện tại tuy có danh nghĩa tú tài, nhưng lại không có tài học của tú tài, trong tình huống như vậy nếu muốn tìm việc, e là vẫn phải bán sức lao động.
Thấy vẻ mặt Yến An cực kỳ uất ức, trong mắt Ôn Oanh hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng an ủi: "Chuyện đọc sách thì chưa cần vội, đợi tình hình trong nhà khá hơn rồi hãy tính."
Giờ đến cơm còn không đủ ăn, nghĩ những chuyện đó có ích gì?
Yến An: "...Ờ."
Ngẫm lại cũng đúng, bản thân đến thế giới này còn chưa hiểu thấu, chỉ dựa vào mình thật sự không chống nổi gia đình này.
Trong lòng thở dài một hơi thật dài, vậy thì bao giờ cô mới được sống những ngày ăn cơm trắng khô mỗi bữa đây chứ!
Chưa từng nghĩ rằng thứ bình thường nhất trong quá khứ, nay lại là thứ mà bản thân khao khát cũng không có được! Khiến cô hối hận vì ngày trước không biết trân trọng!
Ăn sáng xong, ban đầu là Ôn Oanh muốn rửa bát, nhưng lại bị Yến An giành lấy, "Ta rửa bát, ngươi giặt y phục."
Cả hai đều là nữ tử, không thể cứ đè hết việc lên người Ôn Oanh, Yến An không phải loại người không biết thương hoa tiếc ngọc!
Ôn Oanh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, xoay người đi giặt y phục.
Hai người đang bận rộn thì Lý thẩm đi ngang qua bên ngoài, ló đầu nhìn vào trong một cái, thấy Yến An đang rửa bát thì không khỏi tròn xoe mắt.
Hôm qua bà đã nghe nói chuyện Yến An cùng Ôn Oanh ra đồng làm việc, chỉ là bà không tận mắt thấy, ban đầu còn có chút hoài nghi, là hàng xóm, bộ dạng Yến An trước kia bà còn lạ gì nữa.
Giờ nhìn thấy Yến An thật sự cũng đang làm việc nhà, Lý thẩm mới thật sự có cảm giác rằng Yến An sau khi mất trí nhớ đã đổi tính rồi.
Trong mắt Lý thẩm hiện lên ý cười, như vậy cũng tốt, nha đầu Ôn coi như khổ tận cam lai rồi.
Hai người tuy đều là nữ nhân thì sao chứ? Chỉ cần thật tâm đối đãi, cùng nhau dìu dắt, vẫn có thể sống những ngày an ổn hạnh phúc!
Bà không quấy rầy hai người trong sân, chỉ lặng lẽ đặt ít rau tự nhà mình trồng trước cửa nhà họ Yến, đợi lúc họ mở cửa ra sẽ nhìn thấy ngay.
Bà lặng lẽ rời đi, trong sân Yến An sau khi rửa bát xong lại quét nốt chỗ sân còn chưa quét, cuối cùng thấy thật sự không còn việc gì làm nữa thì ngồi xổm bên cạnh Ôn Oanh, vừa nhìn nàng giặt y phục, vừa nói chuyện.
"Lát nữa chúng ta còn phải ra đồng gặt lúa nữa đúng không?"
"Ừm, vẫn còn nhiều chưa gặt xong." Ôn Oanh đáp.
"Vậy sau khi gặt xong được trả công rồi, chúng ta có nên mua ít hạt giống về trồng rau không?" Yến An lại hỏi.
Ở nông thôn, sân nhà vốn rộng, tiện để trồng rau ăn hằng ngày. Không chỉ trong sân, ngoài sân cũng còn một mảnh đất trống lớn, nếu muốn thì hoàn toàn có thể tận dụng.
Như vậy, đợi đến khi rau thu hoạch được rồi, cũng đỡ phải dậy sớm ra ngoài hái rau dại.
Rau dại tuy tốt cho sức khỏe, nhưng sáng sớm ngủ chưa đã giấc đã phải đi hái, nghĩ thế này thì cũng đâu có khỏe!
Ôn Oanh đang giặt đồ thì khựng lại, quay đầu nhìn Yến An đang ngồi xổm bên cạnh mình, không ngờ cô lại nghĩ được tới chuyện đó.
"Ừ, có thể mua ít hạt giống về trồng, sắp vào đông rồi, phải mua loại chịu lạnh." Ôn Oanh gật đầu nói.
Nghe nàng nói vậy, Yến An cười tươi: "Ừm, như vậy đến khi rau lớn, chúng ta còn có thể thỉnh thoảng mang một ít qua cho Lý thẩm, đa tạ thẩm vẫn luôn chăm sóc ngươi."
Ôn Oanh nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, ánh mắt hơi dao động, nét mặt cũng theo đó mà dịu đi rất nhiều, khẽ đáp một tiếng "Ừ."
"Đúng rồi, trong nhà đang nợ ai bao nhiêu tiền, ngươi nói ta biết với, để ta nắm được tình hình." Yến An lại bắt đầu lẩm bẩm, tuy cô biết đại khái là đang nợ người ta, nhưng khi đọc truyện thì cũng chỉ lướt qua, cụ thể bao nhiêu thì sớm đã không nhớ rõ.
Nghe Yến An quan tâm đến tình hình trong nhà, Ôn Oanh chỉ cảm thấy trái tim mình vốn đã lạnh cứng và tê liệt từ lâu như bị ai đó khẽ gõ một cái.
Thì ra trong nhà này không chỉ có mỗi mình nàng đang gắng gượng.
Nàng cố gắng khống chế âm thanh, không để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng vẫn không giấu được sự khàn nhẹ nơi giọng nói:
"Trừ ba lượng bảy trăm tiền vay của Chu lang trung lần trước ta nói, còn nợ trưởng thôn hai mươi lượng, tộc họ Yến ba mươi chín lượng."
Yến An nghe nàng liệt kê xong thì hơi trầm mặc, không nhịn được hỏi: "Sao lại nhiều thế?"
Tổng cộng đã sáu mươi hai lượng bảy trăm tiền! Nhiều gấp đôi so với những gì cô tưởng tượng!
"Ban đầu vay trưởng thôn hai mươi lượng, tộc họ mười hai lượng, cộng thêm ruộng đất và một số đồ đáng giá trong nhà bán đi mới gom đủ sáu mươi lượng để phụ mẫu cưới ta về. Sau đó hai lão qua đời, lo liệu hậu sự tốn hết hai mươi bảy lượng, đó là còn nhờ tộc họ giúp gom góp, sau này đều phải trả lại." Ôn Oanh tường tận giải thích từng khoản.
Chi phí lo hậu sự cho hai lão trong nhà, đó là trong trường hợp đã cố gắng làm đơn giản nhất.
Có lẽ ban đầu phụ mẫu Yến gia dứt khoát đem bán hết ruộng đất là vì biết con mình không phải người biết làm ruộng, thay vì để đất hoang, chi bằng bán đi, gom tiền cưới vợ về chăm lo cho cô.
Nghe xong, Yến An rất muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô đã hiểu rất rõ rằng nếu mình nhắm mắt thật, thì có lẽ Ôn Oanh còn phải gánh thêm một đống nợ để chôn mình.
"Ta... ta sẽ cố gắng kiếm tiền, sớm trả hết nợ." Yến An hơi khô khốc nói.
"Ừm, chúng ta cùng nhau." Giọng Ôn Oanh có phần nhẹ nhàng.
Yến An nhìn nàng với ánh mắt có chút kỳ quái, môi mấp máy rất lâu, cuối cùng vẫn cố nuốt lời định nói xuống, dù sao thì cũng chẳng phải lời hay gì.
Thực ra cô cảm thấy Ôn Oanh rất thảm, nhà họ Yến vay tiền để cưới nàng về, nhưng tiền vay thì cuối cùng cũng phải trả mà! Ôn Oanh còn phải đi kiếm tiền để trả khoản tiền cưới mình...
Thật là thảm không nỡ nhìn...
Ôn Oanh cũng không quan tâm Yến An đang muốn nói gì, nàng nhanh nhẹn giặt sạch y phục của cả hai người, trong sân có dựng một cây trúc để phơi đồ, nàng bưng chậu gỗ đi phơi đồ, Yến An cũng vội vàng đi theo giúp một tay.
Ôn Oanh nhìn Yến An cứ bám theo mình mãi, cảm thấy đối phương từ sau khi tỉnh lại giống như có phần... dính người?
Nàng bị chính ý nghĩ đó làm cho hơi cau mày.
"Yến An, ngươi không cần phải lấy lòng ta như vậy, ta sẽ không bỏ mặc ngươi." Phơi xong y phục, Ôn Oanh bưng chậu gỗ nói với Yến An.
Trong suy nghĩ của Ôn Oanh, có lẽ người này vừa tỉnh lại, lại còn bị mất trí nhớ, nên cảm thấy rất thiếu an toàn, mà nàng thì lại là người duy nhất bên cạnh, nên sợ nàng sẽ bỏ rơi?
"Hả?" Yến An ban đầu hơi kinh ngạc, sau đó nói: "Ta không phải đang lấy lòng ngươi đâu, ta chỉ cảm thấy trong một gia đình không thể chỉ dựa vào mỗi mình ngươi, ta cũng muốn cố gắng gánh vác một phần."
Tuy trong lòng cô đúng là cũng có chút lo Ôn Oanh sẽ mặc kệ mình thật, dù sao thì mối liên kết duy nhất giữa cô và thế giới này chính là Ôn Oanh, nếu không có Ôn Oanh bên cạnh, cô sẽ có cảm giác rơi vào một thế giới xa lạ không ai nương tựa, hoảng sợ đến không chịu nổi, nhưng điều đó đâu có nghĩa là cô đang lấy lòng đối phương?
Một gia đình mà bản thân mình cứ ăn không ngồi rồi chỉ dựa vào Ôn Oanh, thì bao giờ mới có thể thoát nghèo làm giàu, ăn cơm trắng ba bữa đây?
Ôn Oanh mím môi, trong mắt hiện lên một chút thẹn thùng, bước chân cũng vô thức nhanh hơn đôi chút, không nói gì thêm với Yến An nữa.
Trước khi ra khỏi nhà đi gặt lúa, Ôn Oanh vẫn cẩn thận dùng một dải vải buộc tay cho Yến An, còn lấy ra một chiếc nón lá đội lên đầu cô.
"Có thể che nắng một chút."
Yến An cảm nhận chiếc nón lá trên đầu mình, cũng lấy thêm một cái đưa cho Ôn Oanh: "Ngươi cũng đội đi, mặt trời nhìn không gắt lắm nhưng tia cực tím rất mạnh, dễ khiến người ta bị đen da."
Ôn Oanh không hiểu cô nói gì mà "tia cực tím", nhưng nghe hiểu phần "dễ bị đen", nàng nhìn làn da trắng nõn của Yến An, mím môi rồi vẫn đưa tay nhận lấy chiếc nón.
Thật ra nàng cũng không thích đội nón, lúc cúi xuống gặt lúa sẽ thấy hơi vướng víu, nhưng nhìn màu da đối lập rõ ràng giữa hai người...
Khi quay người đi, Ôn Oanh cúi đầu nhìn làn da của mình, không chỉ thô ráp hơn Yến An rất nhiều, mà màu da cũng ngả vàng như màu lúa, khác biệt quá lớn.
Yến An không biết trong lòng Ôn Oanh đang vòng vo nghĩ gì, cô chủ động mang theo nước uống cho cả hai, lúc ra cửa chợt sững người khi thấy có rau đặt trước cửa, sau đó quay đầu nói với Ôn Oanh: "Ôn Oanh, ngoài cửa có rau, có phải là Lý thẩm mang đến không?"
Vừa nghe vậy, Ôn Oanh lập tức bước nhanh tới, nhìn đám rau kia, vành mắt liền đỏ lên, gật đầu, giọng nghẹn ngào: "Ừ, là rau nhà Lý thẩm trồng."
Thấy nàng như vậy, Yến An cũng không biết an ủi sao cho phải, đành cúi xuống nhặt rau lên, nói: "Đừng khóc, sau này chúng ta trồng được rau rồi, cũng mang biếu cho Lý thẩm!"
Người tốt với mình, nhất định phải ghi nhớ trong lòng và báo đáp.
Nghe cô nói "đừng khóc", Ôn Oanh quay đầu đi chỗ khác, giọng nghèn nghẹn: "Ta không có khóc."
"Ừ, không khóc thì không khóc, ta đi cất rau." Nói xong liền nhanh chân chạy vào bếp. (Editor: kh tinh tế gì hếttttt >
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Đánh giá:
Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Story
Chương 9: Không cần lấy lòng ta
10.0/10 từ 30 lượt.