Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 8: Ôn Oanh, thắng chắc!
62@-
Ôn Oanh sững sờ nhìn quyển sách mà Yến An đưa đến trước mặt mình, tuy bìa sách có hơi cũ kỹ, nhưng vẫn có thể thấy được chủ nhân của nó đã gìn giữ rất cẩn thận.
Trước đây, trừ những lúc vào quét dọn, Yến An vốn không cho nàng tùy tiện ra vào căn phòng này, những quyển sách ấy lại càng không được phép chạm vào. Ngay cả việc phủi bụi trên giá sách cũng là do Yến An đích thân làm.
Nhưng bây giờ... người này lại chủ động đưa sách đến trước mặt nàng.
Cổ họng như nghẹn lại, nhất thời không thốt nên lời, ánh mắt lại cứ dán chặt vào quyển sách, không thể rời đi.
Tuy nàng không hiểu được chữ trong sách viết gì, nhưng những con chữ kia lại có một sức hấp dẫn rất lớn đối với nàng.
Hiếm ai là không khao khát được học chữ, biết đọc.
"Là có ý gì?" Không biết đã qua bao lâu, Ôn Oanh cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Nàng từng khao khát được học chữ, song nàng rất rõ, mình là nữ tử, so với những nam hài kia, những gì nàng có thể nhận được vốn đã ít ỏi hơn rất nhiều.
Dù nói nữ tử cũng có thể đến thư viện học hành, thậm chí dự thi khoa cử làm quan, nhưng người thật sự chịu để nữ nhi mình đọc sách vẫn là số ít. Huống hồ, chi phí cho việc học lại cực kỳ tốn kém, nam hài còn không chắc có thể học nổi, thì nói gì đến nữ tử.
Ít nhất theo Ôn Oanh biết, cả huyện Hà Vân, số nữ tử được đưa vào thư viện để học hành chưa đến mười đầu ngón tay, so với nam tử, số lượng thật sự quá đỗi ít ỏi.
"Cho ngươi đó, sau này ngươi đọc sách đi, ta sẽ nghĩ cách gánh vác cái nhà này." Yến An nói với vẻ mặt chân thành. Tuy cô cũng rất muốn dựa vào chính mình mà vươn lên, nhưng cô cũng rõ thực tế. Không có bàn tay vàng, muốn từ mù chữ tiến tới khoa cử, vượt mặt những người đã khổ học mười mấy năm, là chuyện hoàn toàn không thực tế.
Ôn Oanh trầm mặc trước những lời của cô.
Trong khoảnh khắc, căn phòng trở nên tĩnh lặng đến mức khiến người ta cảm thấy bất an. Yến An có phần khó hiểu nhìn sang Ôn Oanh, không rõ vì sao nàng lại có phản ứng như vậy. Được đọc sách chẳng lẽ không khiến nàng vui mừng sao?
Trong nguyên tác, khi Ôn Oanh nhìn thấy sách trong phòng, chẳng phải đã sinh ra chí hướng muốn đổi đời sao? Sao giờ lại bình tĩnh đến lạ?
Cho chút phản ứng đi chứ! Trong lòng Yến An bắt đầu sốt ruột.
"Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không định tiếp tục khoa cử nữa sao?" Ôn Oanh hỏi, ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng vào mắt Yến An, như muốn nhìn thấu xem cô có đang nói dối hay không.
"Ta... ta cũng muốn, nhưng ngươi cũng biết đó, ta bây giờ đã mất trí nhớ rồi, muốn bắt đầu lại đâu có dễ dàng." Yến An khổ sở nói. Hơn nữa, dù cô có nhận ra những chữ đó, thì cũng chưa chắc đã thích ứng được với xã hội này, càng chưa chắc đã trở thành một nhân tài mà xã hội này cần.
"Vậy tại sao ngươi lại muốn để ta đọc sách?" Tay Ôn Oanh siết chặt bên hông, trong lòng ngổn ngang. Tình cảnh nhà hiện giờ đã thế này, lúc trước nghèo rớt mồng tơi mà Yến An vẫn chưa từng từ bỏ con đường đọc sách, thi cử, vậy mà giờ lại nhường lại cơ hội quý giá ấy cho nàng?
"Nói chính xác thì ta muốn để ngươi đi thi khoa cử." Yến An nói đầy nghiêm túc, lúc Ôn Oanh quay sang nhìn với vẻ mặt đầy kinh ngạc, cô khẽ ho một tiếng, trên mặt cũng hiện lên vẻ hơi ngượng ngùng.
"Ngươi còn rõ tình hình trong nhà hơn ta, nếu chỉ dựa vào hai chúng ta như bây giờ mà cày bừa ngoài ruộng, e rằng có làm cả đời cũng chưa chắc đủ ăn no. Mà đọc sách, tham gia khoa cử triều đình mới là con đường khả thi nhất." Cũng có thể nói là con đường chính quy nhất.
"Nhưng cũng là con đường mạo hiểm nhất." Ôn Oanh không bị lời cô nói làm cho mơ hồ. Xưa nay có bao nhiêu kẻ đọc sách đều hướng đến khoa cử, nhưng cuối cùng có mấy ai thực sự thành danh? Có khi cả đời cũng chỉ đuổi theo một hy vọng xa vời mờ mịt.
"Ta biết, nhưng ta tin ngươi!" Yến An nói chắc như đinh đóng cột. Đây là nữ chính mà! Sau này còn trở thành quyền thần, cùng Cửu hoàng nữ đã đăng cơ kiến lập thời đại thịnh thế!
Nghe giọng nói đầy tin tưởng không hề có chút giả dối nào của Yến An, Ôn Oanh hơi cụp mắt, ánh nhìn dừng lại ở nền đất trước mặt, chậm rãi thốt ra mấy chữ.
"Tại sao lại tin tưởng ta đến vậy?"
Người này tỉnh lại sau khi mất trí cũng mới được hai ngày, trong hai ngày này mình thậm chí không thể cho cô ăn ngon, còn bắt cô cùng mình đi làm đồng. Với một người vô dụng như mình, tại sao cô lại tin tưởng đến vậy?
"Vì ngươi là Ôn Oanh mà!" Yến An trả lời một cách đầy lý lẽ.
Ôn Oanh ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Yến An ho nhẹ một tiếng, tất nhiên không thể nói quá rõ ràng, đành nói: "Ngươi xem tên ngươi là Ôn Oanh, Ôn Oanh là gì? Là ổn thắng đó! Nên nhất định ngươi sẽ thi đậu!"
Ánh mắt Ôn Oanh lập tức trở lại bình tĩnh.
Nhìn dáng vẻ nàng như vậy, Yến An lại càng chột dạ, cũng cảm thấy những lời mình vừa nói có phần gây áp lực quá, liền vội vàng nói thêm: "Cho dù lùi một bước, nếu không đậu cũng không sao cả. Đến lúc đó ngươi đã biết chữ, cũng có thể giúp đỡ được nhiều việc rồi!"
Ở thời đại này, nếu biết chữ sẽ có nhiều cơ hội hơn người khác rất nhiều, đó cũng là một chuyện cực kỳ đáng quý!
Ôn Oanh mím môi không đáp, vẫn chưa thể hiểu rõ suy nghĩ của Yến An. Dẫu sao việc đọc sách không phải trò đùa, đến cả trong thôn, những nhà có điều kiện còn phải cân nhắc thiệt hơn trước khi cho con đi học, huống gì là nhà các nàng đang nghèo rớt mồng tơi...
"Thật ra thì, ta cũng có tâm tư nhỏ." Yến An xoay xoay ngón tay trên quyển sách, vẻ mặt có phần lúng túng, "Ta thực sự không muốn làm ruộng. Nếu ngươi thi đậu tú tài, cuộc sống của chúng ta sẽ khá lên rất nhiều, cho nên... ta muốn ngươi đưa ta đi hưởng thụ ngày tháng tốt đẹp..."
Nói đến cuối cùng, ngay cả cô cũng cảm thấy ngượng, càng nói càng giống một tiểu bạch kiểm ăn bám, mà gương mặt nàng hiện tại lại đúng là kiểu "tiểu bạch kiểm", lại càng hợp.
Ôn Oanh: "......"
Hiện giờ hai người còn phải ra ngoài hái rau dại ăn, lấy đâu ra tiền mà vào thư viện học chữ?
Nghe đến đó, Yến An im lặng, ánh mắt không ngừng liếc về phía Ôn Oanh, trầm mặc hồi lâu. Đến khi Ôn Oanh tưởng cô sắp từ bỏ ý định này thì đột nhiên cô lên tiếng: "Trong thôn có người dạy học không?"
Ở cổ đại, có thể học chữ không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa mẫu thân tú tài của Ôn Oanh mất từ sớm, theo lý thì nàng muốn học chữ hẳn là không thể nào. Nhưng tình cờ thay, Ôn Oanh từng cứu người dạy học trong thôn, cũng chính nhờ sự chỉ dạy của người đó mà Ôn Oanh mới chính thức bước lên con đường khoa cử.
Ôn Oanh cũng lập tức trầm mặc. Lần này thời gian nàng im lặng còn lâu hơn cả Yến An. Lâu đến nỗi Yến An không nhịn được nữa, đặt quyển sách trong tay xuống, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Bữa sáng nấu xong chưa? Hay là vừa ăn vừa nói tiếp?"
Ôn Oanh khẽ gật đầu không nói gì, xoay người đi trước. Nhưng trong lòng lại rất hỗn loạn.
Nàng đang nghĩ, Yến An thật sự mất trí nhớ sao? Vậy thì vì sao cô lại biết trong thôn có một người dạy học?
Nói ra thì, Ôn Oanh với người đó cũng có chút giao tình.
Có một lần Ôn Oanh vào núi, tình cờ cứu được Dịch Thư Hoa - người trượt chân suýt rơi xuống vách núi. Dịch Thư Hoa vô cùng biết ơn nàng vì ơn cứu mạng, chỉ là Ôn Oanh không dây dưa gì thêm với nàng, sau khi cứu xong liền rời đi. Về sau, Dịch Thư Hoa nhiều lần muốn cảm tạ, nàng đều tránh được thì tránh.
Vì nàng rất rõ, Yến An không thích Dịch Thư Hoa, nếu bản thân lại thân cận với người mà Yến An chán ghét, chỉ e người vốn đã xem thường nàng sẽ càng thêm ghét bỏ.
Yến An vừa ăn rau dại trong bát, vừa cảm thấy mặt mình sắp biến thành màu xanh lè như bát canh này rồi, từ khi xuyên đến đây cô chưa từng được ăn một bữa cơm đàng hoàng, bây giờ ngay cả hạt gạo cũng không có mà ăn!
Nghèo đến mức Yến An rơi lệ trong lòng.
"Trong thôn có người dạy học." Ôn Oanh bất ngờ lên tiếng.
Yến An đang vừa ăn vừa an ủi bản thân, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn nàng, mắt sáng lên: "Có thể nhờ người ấy dạy ngươi được không? Nếu cần tiền học, có thể nợ trước, sau này chúng ta có tiền sẽ trả cả vốn lẫn lời!"
Yến An đã đọc truyện nên biết sơ qua tình hình. Dịch Thư Hoa vốn là một tú tài, nhiều năm trước được nhà họ Lý ở thôn Nam Nhai mời đến dạy chữ cho bọn trẻ trong tộc, những đứa trẻ nhà khác trong thôn cũng có thể được gửi đến học, chỉ là học phí không rẻ, đặc biệt là con cháu nhà họ Yến phải trả cao hơn nhà khác một thành.
Không còn cách nào khác, họ Lý là đại tộc lớn nhất ở thôn Nam Nhai, sau đó mới đến họ Yến. Trước đây từng vì chuyện đất đai mà hai nhà xảy ra tranh chấp, bao nhiêu năm rồi cũng chưa thấy hòa hoãn bao nhiêu, tất nhiên không thể để nhà họ Yến được hưởng đãi ngộ ngang hàng với nhà khác.
Ôn Oanh không trả lời ngay câu hỏi của Yến An, chỉ nói: "Nếu ta đọc sách, thì chắc chắn sẽ phải dồn một phần sức lực vào việc học, chuyện trong nhà sẽ không lo được nhiều nữa."
Với tình cảnh hiện tại của gia đình này, nếu Ôn Oanh không lo liệu, chỉ dựa vào một mình Yến An, chỉ e cả hai sẽ chết đói rồi cùng nằm vào quan tài.
À không đúng, quan tài cũng cần tiền, e là đến lúc đó chỉ cần lấy chiếu cỏ quấn lại là chôn rồi.
"Ta biết mà." Yến An gảy mấy lá rau trong bát, lại liếc sang bát của Ôn Oanh toàn là cọng, trong lòng bỗng thấy không dễ chịu gì.
"Nhưng đọc sách là con đường thoát cho nhà ta, ta cũng sẽ cố gắng tìm việc gì đó ở huyện thành, sẽ không để cả hai ta chết đói đâu."
Yến An cũng hiểu những lời mình nói bây giờ trong mắt Ôn Oanh có thể là chuyện viển vông, nhưng biết làm sao được, muốn sống thì phải tìm đường thôi. Đối với cô mà nói, làm ruộng thực sự không chịu nổi, lại không đáng công, vậy thì chỉ có thể lên huyện tìm cơ hội.
"Nếu là trước đây, ngươi ở huyện thành chắc chắn có thể tìm được việc tốt." Ôn Oanh điềm tĩnh nói.
Yến An ban đầu chưa hiểu nàng nói gì, nhưng nghĩ lại một chút.
"......"
Nếu cô không hiểu lầm thì Ôn Oanh đang bóng gió chuyện cô giờ là... mù chữ phải không!?
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Ôn Oanh sững sờ nhìn quyển sách mà Yến An đưa đến trước mặt mình, tuy bìa sách có hơi cũ kỹ, nhưng vẫn có thể thấy được chủ nhân của nó đã gìn giữ rất cẩn thận.
Trước đây, trừ những lúc vào quét dọn, Yến An vốn không cho nàng tùy tiện ra vào căn phòng này, những quyển sách ấy lại càng không được phép chạm vào. Ngay cả việc phủi bụi trên giá sách cũng là do Yến An đích thân làm.
Nhưng bây giờ... người này lại chủ động đưa sách đến trước mặt nàng.
Cổ họng như nghẹn lại, nhất thời không thốt nên lời, ánh mắt lại cứ dán chặt vào quyển sách, không thể rời đi.
Tuy nàng không hiểu được chữ trong sách viết gì, nhưng những con chữ kia lại có một sức hấp dẫn rất lớn đối với nàng.
Hiếm ai là không khao khát được học chữ, biết đọc.
"Là có ý gì?" Không biết đã qua bao lâu, Ôn Oanh cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Nàng từng khao khát được học chữ, song nàng rất rõ, mình là nữ tử, so với những nam hài kia, những gì nàng có thể nhận được vốn đã ít ỏi hơn rất nhiều.
Dù nói nữ tử cũng có thể đến thư viện học hành, thậm chí dự thi khoa cử làm quan, nhưng người thật sự chịu để nữ nhi mình đọc sách vẫn là số ít. Huống hồ, chi phí cho việc học lại cực kỳ tốn kém, nam hài còn không chắc có thể học nổi, thì nói gì đến nữ tử.
Ít nhất theo Ôn Oanh biết, cả huyện Hà Vân, số nữ tử được đưa vào thư viện để học hành chưa đến mười đầu ngón tay, so với nam tử, số lượng thật sự quá đỗi ít ỏi.
"Cho ngươi đó, sau này ngươi đọc sách đi, ta sẽ nghĩ cách gánh vác cái nhà này." Yến An nói với vẻ mặt chân thành. Tuy cô cũng rất muốn dựa vào chính mình mà vươn lên, nhưng cô cũng rõ thực tế. Không có bàn tay vàng, muốn từ mù chữ tiến tới khoa cử, vượt mặt những người đã khổ học mười mấy năm, là chuyện hoàn toàn không thực tế.
Ôn Oanh trầm mặc trước những lời của cô.
Trong khoảnh khắc, căn phòng trở nên tĩnh lặng đến mức khiến người ta cảm thấy bất an. Yến An có phần khó hiểu nhìn sang Ôn Oanh, không rõ vì sao nàng lại có phản ứng như vậy. Được đọc sách chẳng lẽ không khiến nàng vui mừng sao?
Trong nguyên tác, khi Ôn Oanh nhìn thấy sách trong phòng, chẳng phải đã sinh ra chí hướng muốn đổi đời sao? Sao giờ lại bình tĩnh đến lạ?
Cho chút phản ứng đi chứ! Trong lòng Yến An bắt đầu sốt ruột.
"Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không định tiếp tục khoa cử nữa sao?" Ôn Oanh hỏi, ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng vào mắt Yến An, như muốn nhìn thấu xem cô có đang nói dối hay không.
"Ta... ta cũng muốn, nhưng ngươi cũng biết đó, ta bây giờ đã mất trí nhớ rồi, muốn bắt đầu lại đâu có dễ dàng." Yến An khổ sở nói. Hơn nữa, dù cô có nhận ra những chữ đó, thì cũng chưa chắc đã thích ứng được với xã hội này, càng chưa chắc đã trở thành một nhân tài mà xã hội này cần.
"Vậy tại sao ngươi lại muốn để ta đọc sách?" Tay Ôn Oanh siết chặt bên hông, trong lòng ngổn ngang. Tình cảnh nhà hiện giờ đã thế này, lúc trước nghèo rớt mồng tơi mà Yến An vẫn chưa từng từ bỏ con đường đọc sách, thi cử, vậy mà giờ lại nhường lại cơ hội quý giá ấy cho nàng?
"Nói chính xác thì ta muốn để ngươi đi thi khoa cử." Yến An nói đầy nghiêm túc, lúc Ôn Oanh quay sang nhìn với vẻ mặt đầy kinh ngạc, cô khẽ ho một tiếng, trên mặt cũng hiện lên vẻ hơi ngượng ngùng.
"Ngươi còn rõ tình hình trong nhà hơn ta, nếu chỉ dựa vào hai chúng ta như bây giờ mà cày bừa ngoài ruộng, e rằng có làm cả đời cũng chưa chắc đủ ăn no. Mà đọc sách, tham gia khoa cử triều đình mới là con đường khả thi nhất." Cũng có thể nói là con đường chính quy nhất.
"Nhưng cũng là con đường mạo hiểm nhất." Ôn Oanh không bị lời cô nói làm cho mơ hồ. Xưa nay có bao nhiêu kẻ đọc sách đều hướng đến khoa cử, nhưng cuối cùng có mấy ai thực sự thành danh? Có khi cả đời cũng chỉ đuổi theo một hy vọng xa vời mờ mịt.
"Ta biết, nhưng ta tin ngươi!" Yến An nói chắc như đinh đóng cột. Đây là nữ chính mà! Sau này còn trở thành quyền thần, cùng Cửu hoàng nữ đã đăng cơ kiến lập thời đại thịnh thế!
Nghe giọng nói đầy tin tưởng không hề có chút giả dối nào của Yến An, Ôn Oanh hơi cụp mắt, ánh nhìn dừng lại ở nền đất trước mặt, chậm rãi thốt ra mấy chữ.
"Tại sao lại tin tưởng ta đến vậy?"
Người này tỉnh lại sau khi mất trí cũng mới được hai ngày, trong hai ngày này mình thậm chí không thể cho cô ăn ngon, còn bắt cô cùng mình đi làm đồng. Với một người vô dụng như mình, tại sao cô lại tin tưởng đến vậy?
"Vì ngươi là Ôn Oanh mà!" Yến An trả lời một cách đầy lý lẽ.
Ôn Oanh ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Yến An ho nhẹ một tiếng, tất nhiên không thể nói quá rõ ràng, đành nói: "Ngươi xem tên ngươi là Ôn Oanh, Ôn Oanh là gì? Là ổn thắng đó! Nên nhất định ngươi sẽ thi đậu!"
Ánh mắt Ôn Oanh lập tức trở lại bình tĩnh.
Nhìn dáng vẻ nàng như vậy, Yến An lại càng chột dạ, cũng cảm thấy những lời mình vừa nói có phần gây áp lực quá, liền vội vàng nói thêm: "Cho dù lùi một bước, nếu không đậu cũng không sao cả. Đến lúc đó ngươi đã biết chữ, cũng có thể giúp đỡ được nhiều việc rồi!"
Ở thời đại này, nếu biết chữ sẽ có nhiều cơ hội hơn người khác rất nhiều, đó cũng là một chuyện cực kỳ đáng quý!
Ôn Oanh mím môi không đáp, vẫn chưa thể hiểu rõ suy nghĩ của Yến An. Dẫu sao việc đọc sách không phải trò đùa, đến cả trong thôn, những nhà có điều kiện còn phải cân nhắc thiệt hơn trước khi cho con đi học, huống gì là nhà các nàng đang nghèo rớt mồng tơi...
"Thật ra thì, ta cũng có tâm tư nhỏ." Yến An xoay xoay ngón tay trên quyển sách, vẻ mặt có phần lúng túng, "Ta thực sự không muốn làm ruộng. Nếu ngươi thi đậu tú tài, cuộc sống của chúng ta sẽ khá lên rất nhiều, cho nên... ta muốn ngươi đưa ta đi hưởng thụ ngày tháng tốt đẹp..."
Nói đến cuối cùng, ngay cả cô cũng cảm thấy ngượng, càng nói càng giống một tiểu bạch kiểm ăn bám, mà gương mặt nàng hiện tại lại đúng là kiểu "tiểu bạch kiểm", lại càng hợp.
Ôn Oanh: "......"
Hiện giờ hai người còn phải ra ngoài hái rau dại ăn, lấy đâu ra tiền mà vào thư viện học chữ?
Nghe đến đó, Yến An im lặng, ánh mắt không ngừng liếc về phía Ôn Oanh, trầm mặc hồi lâu. Đến khi Ôn Oanh tưởng cô sắp từ bỏ ý định này thì đột nhiên cô lên tiếng: "Trong thôn có người dạy học không?"
Ở cổ đại, có thể học chữ không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa mẫu thân tú tài của Ôn Oanh mất từ sớm, theo lý thì nàng muốn học chữ hẳn là không thể nào. Nhưng tình cờ thay, Ôn Oanh từng cứu người dạy học trong thôn, cũng chính nhờ sự chỉ dạy của người đó mà Ôn Oanh mới chính thức bước lên con đường khoa cử.
Ôn Oanh cũng lập tức trầm mặc. Lần này thời gian nàng im lặng còn lâu hơn cả Yến An. Lâu đến nỗi Yến An không nhịn được nữa, đặt quyển sách trong tay xuống, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Bữa sáng nấu xong chưa? Hay là vừa ăn vừa nói tiếp?"
Ôn Oanh khẽ gật đầu không nói gì, xoay người đi trước. Nhưng trong lòng lại rất hỗn loạn.
Nàng đang nghĩ, Yến An thật sự mất trí nhớ sao? Vậy thì vì sao cô lại biết trong thôn có một người dạy học?
Nói ra thì, Ôn Oanh với người đó cũng có chút giao tình.
Có một lần Ôn Oanh vào núi, tình cờ cứu được Dịch Thư Hoa - người trượt chân suýt rơi xuống vách núi. Dịch Thư Hoa vô cùng biết ơn nàng vì ơn cứu mạng, chỉ là Ôn Oanh không dây dưa gì thêm với nàng, sau khi cứu xong liền rời đi. Về sau, Dịch Thư Hoa nhiều lần muốn cảm tạ, nàng đều tránh được thì tránh.
Vì nàng rất rõ, Yến An không thích Dịch Thư Hoa, nếu bản thân lại thân cận với người mà Yến An chán ghét, chỉ e người vốn đã xem thường nàng sẽ càng thêm ghét bỏ.
Yến An vừa ăn rau dại trong bát, vừa cảm thấy mặt mình sắp biến thành màu xanh lè như bát canh này rồi, từ khi xuyên đến đây cô chưa từng được ăn một bữa cơm đàng hoàng, bây giờ ngay cả hạt gạo cũng không có mà ăn!
Nghèo đến mức Yến An rơi lệ trong lòng.
"Trong thôn có người dạy học." Ôn Oanh bất ngờ lên tiếng.
Yến An đang vừa ăn vừa an ủi bản thân, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn nàng, mắt sáng lên: "Có thể nhờ người ấy dạy ngươi được không? Nếu cần tiền học, có thể nợ trước, sau này chúng ta có tiền sẽ trả cả vốn lẫn lời!"
Yến An đã đọc truyện nên biết sơ qua tình hình. Dịch Thư Hoa vốn là một tú tài, nhiều năm trước được nhà họ Lý ở thôn Nam Nhai mời đến dạy chữ cho bọn trẻ trong tộc, những đứa trẻ nhà khác trong thôn cũng có thể được gửi đến học, chỉ là học phí không rẻ, đặc biệt là con cháu nhà họ Yến phải trả cao hơn nhà khác một thành.
Không còn cách nào khác, họ Lý là đại tộc lớn nhất ở thôn Nam Nhai, sau đó mới đến họ Yến. Trước đây từng vì chuyện đất đai mà hai nhà xảy ra tranh chấp, bao nhiêu năm rồi cũng chưa thấy hòa hoãn bao nhiêu, tất nhiên không thể để nhà họ Yến được hưởng đãi ngộ ngang hàng với nhà khác.
Ôn Oanh không trả lời ngay câu hỏi của Yến An, chỉ nói: "Nếu ta đọc sách, thì chắc chắn sẽ phải dồn một phần sức lực vào việc học, chuyện trong nhà sẽ không lo được nhiều nữa."
Với tình cảnh hiện tại của gia đình này, nếu Ôn Oanh không lo liệu, chỉ dựa vào một mình Yến An, chỉ e cả hai sẽ chết đói rồi cùng nằm vào quan tài.
À không đúng, quan tài cũng cần tiền, e là đến lúc đó chỉ cần lấy chiếu cỏ quấn lại là chôn rồi.
"Ta biết mà." Yến An gảy mấy lá rau trong bát, lại liếc sang bát của Ôn Oanh toàn là cọng, trong lòng bỗng thấy không dễ chịu gì.
"Nhưng đọc sách là con đường thoát cho nhà ta, ta cũng sẽ cố gắng tìm việc gì đó ở huyện thành, sẽ không để cả hai ta chết đói đâu."
Yến An cũng hiểu những lời mình nói bây giờ trong mắt Ôn Oanh có thể là chuyện viển vông, nhưng biết làm sao được, muốn sống thì phải tìm đường thôi. Đối với cô mà nói, làm ruộng thực sự không chịu nổi, lại không đáng công, vậy thì chỉ có thể lên huyện tìm cơ hội.
"Nếu là trước đây, ngươi ở huyện thành chắc chắn có thể tìm được việc tốt." Ôn Oanh điềm tĩnh nói.
Yến An ban đầu chưa hiểu nàng nói gì, nhưng nghĩ lại một chút.
"......"
Nếu cô không hiểu lầm thì Ôn Oanh đang bóng gió chuyện cô giờ là... mù chữ phải không!?
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Đánh giá:
Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Story
Chương 8: Ôn Oanh, thắng chắc!
10.0/10 từ 30 lượt.