Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 49: Vậy là nàng xem như đã khai thông
157@-
Trong thư phòng, bầu không khí có phần yên lặng, ánh nến to bằng hạt đậu cháy le lói, chẳng quá sáng, lại vô tình tạo nên một tầng mông lung mờ ám, càng khiến thứ không nên sinh ra lại dễ nảy nở hơn.
Yến An thu ánh mắt, tay vốn đặt trên bàn khẽ gẩy nhẹ mép tờ giấy, ho khan một tiếng rồi nói:
"Vậy ngươi phải sớm đuổi kịp mới được. Đến khi khảo thí làm văn, có một nét chữ đẹp cũng là được thêm không ít ấn tượng."
Ôn Oanh nhìn cô, cuối cùng khẽ khàng gật đầu.
Trong chốc lát, lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Yến An cảm thấy toàn thân không thoải mái, liền quay lại chỗ mình ngồi xuống, cất lời:
"Bất quá cũng chẳng thể ở trong môi trường như vậy quá lâu, lát nữa thì về phòng nghỉ ngơi thôi."
Ở thời đại này, đôi mắt vẫn là cần được giữ gìn cẩn thận.
"Ừm." Ôn Oanh đáp một tiếng.
Yến An trong lòng khẽ thở ra một hơi, rốt cuộc cũng thấy dễ chịu đôi chút.
Mà ngày tháng như vậy cũng trôi qua rất nhanh, có khi bận bịu tiệc rượu, có khi chẳng có việc thì ra ngồi sạp bán hàng. Trời cũng dần ấm lên, áo bông cởi ra thay bằng lớp áo mùa xuân thu nhẹ nhàng hơn. Cảnh làm ăn của Yến An vẫn cứ thế bình ổn mà tiếp tục, bao lâu nay cũng tích góp được chút tài sản, có thể khiến Ôn Oanh nhìn rõ được gia nghiệp đang dần khấm khá.
Theo như tình hình hiện tại, Yến An thầm tính nếu cố gắng tranh thủ một phen, đến cuối năm cũng có thể mở được tửu lâu. Mà đến khi ấy, Ôn Oanh cũng đã có một ít căn cơ, thời điểm ấy mà vào thư viện học hành thì đúng là thích hợp nhất.
Hôm ấy, lúc Yến An sắp thu sạp thì gặp phải một nhà dân đem thịt bò vào thành bán, con bò trong nhà họ chẳng may chết đột ngột. Yến An trông thấy liền sáng rỡ cả đôi mắt.
Dạo gần đây, nhà cô cũng đã trồng không ít ớt, những trái hái xuống được phơi khô để trữ dần. Nay lại gặp người bán thịt bò, đúng là dịp tốt để mua ít bò tạng về nấu lẩu cho Ôn Oanh nếm thử.
Nghĩ xong, cô tức tốc chạy tới, sợ đến muộn thì chẳng còn gì. Dẫu sao bò là loài vật bị quan phủ quản chế, chẳng thể tùy tiện giết mổ. Những con bò chết do tai nạn hoặc già yếu qua đời mới được phép đem bán, giá thịt cũng chỉ hai mươi văn một cân, còn phần nội tạng thì càng rẻ hơn nữa.
Mà trong hoàn cảnh có thịt bán, những nhà không đến mức túng thiếu thường chẳng ai đi mua nội tạng. Bởi thế lúc Yến An đến nơi, phần nội tạng vẫn còn nguyên cả. Cô liền mua luôn một đống lớn, ngay cả bò tạng còn sót lại cũng mua sạch, thêm cả xương ống, thịt bò cũng chất đầy xe, coi như là khách hàng lớn nhất của người bán hôm ấy.
Hiện giờ trong tay Yến An không thiếu tiền, hằng ngày còn có thu nhập ổn định, cho nên lúc mua đồ cũng không còn quá đau lòng nữa. Nhất là thịt bò, thứ khó có dịp gặp, có thể mua nhiều thì mua nhiều, bởi qua dịp này e chẳng biết bao giờ mới lại gặp được.
Bất quá... cũng chẳng thể nói không có thịt là ăn không nổi, vẫn có người âm thầm giết mổ hoặc cố tình tạo tai nạn để lén bán bò. Lợi nhuận thịt bò quá lớn, nên luôn có kẻ liều mình.
Người quen biết Yến An bây giờ đều chẳng lấy làm lạ khi cô mua nội tạng nữa. Dù là thứ chẳng đáng bao nhiêu, nhưng rơi vào tay cô thì lại có thể khử sạch mùi tanh mà làm ra món ngon.
Có người trông thấy cô làm như vậy cũng bắt chước mua về tự nấu, nhưng rốt cuộc đều thua ở chỗ không khử được mùi, thành thử món ăn vẫn khó nuốt như cũ. Cuối cùng chỉ đành than rằng: có đôi đồng bạc, vẫn nên để người khác kiếm mới phải.
Yến An mang một xe đầy đồ ăn về nhà, hôm nay về có hơi muộn, Ôn Oanh đã ra ngoài đến lớp rồi, chỉ còn Chu Tiểu Lộ đang bận rộn trong sân. Trông thấy cô trở về liền giúp một tay dỡ hàng trên xe xuống.
Xét thấy bây giờ số lượng món bán ra nhiều hơn trước, Chu Tiểu Lộ phải xử lý nguyên liệu cũng nhiều hơn, Yến An đã tăng tiền công cho nàng lên bốn mươi văn một ngày. Hơn nữa, mỗi lần ra món mới đều cho nàng mang về một ít, xét chung thì nàng làm thuê ở đây thu nhập còn cao hơn người khác gấp mấy phần.
"Thịt bò? Lại muốn làm món mới à?" Chu Tiểu Lộ nhìn đống nguyên liệu chất cao như núi, nhịn không được mà hỏi.
"Ừm..." Yến An ngập ngừng chốc lát, sau cùng ho khẽ một tiếng, mặt hơi đỏ lên:
"Cũng không hẳn... Chỉ là hôm nay đúng lúc gặp có người bán bò, liền mua ít về ăn thử. Ta muốn làm món lẩu kiểu khác, loại các ngươi chưa ăn bao giờ, để cho Ôn Oanh nếm một chút." Nói tới đây, cô hơi khựng lại, sắc mặt càng lộ rõ vẻ ngượng ngùng, giọng cũng nhỏ xuống:
"Vì là lần đầu làm, nên ta muốn để Ôn Oanh ăn thử trước, có kinh nghiệm rồi thì lần sau làm ngon hơn, lúc ấy sẽ gọi các ngươi đến cùng ăn."
Thật ra chẳng phải lần đầu làm, chỉ là ở thế giới này thì đúng là lần đầu mà thôi.
Chu Tiểu Lộ nghe xong thoáng ngẩn người, kế đó lập tức hiểu ra, đưa mắt nhìn cô đầy hàm ý trêu chọc, liên tục gật đầu:
"Ta hiểu, ta hiểu, các ngươi cứ ăn là được, lần sau cũng không cần gọi chúng ta đâu."
Rõ ràng rồi, lần này Yến An muốn cùng Ôn Oanh trải qua một buổi riêng tư lứa đôi. Những kẻ thức thời như họ sao nỡ quấy rầy?
Yến An: "......"
Trên mặt cô dâng lên mấy phần thẹn thùng, trịnh trọng nhấn mạnh:
"Là ta lo lần đầu làm không ngon! Nếu các ngươi không ngại lần đầu có thể khó ăn thì cùng ăn cũng được!"
Không cho người ta nếm thử mà bị xem là ích kỷ, thật chẳng biết phải làm sao nữa!
Chu Tiểu Lộ bật cười thành tiếng:
"Không không, vậy thì chúng ta cứ lần sau thôi, ta nghĩ nương ta cũng sẽ chọn như vậy."
Hai người này khó khăn lắm mới dần dần phát triển chút cảm tình, họ nào dám không thức thời cho được?
Yến An: "......"
Không hiểu cớ sao, đối diện ánh mắt trêu chọc kia, Yến An chỉ cảm thấy một luồng khí nóng ngượng ngùng từ má lan ra khắp mặt. Cô hừ khẽ một tiếng, quay lưng ôm đống bò tạng vào bếp chuẩn bị làm nước lẩu.
Chu Tiểu Lộ phía sau cười càng tươi, động tác làm việc cũng nhanh nhẹn hẳn lên, chỉ mong sớm xong việc để về kể với Lý thẩm nghe cho hả dạ.
Yến An nghe thấy tiếng cười đằng sau, cắn cắn môi, trong lòng hơi nghiến răng. Cô luôn cảm thấy Chu Tiểu Lộ vì hiểu lầm quan hệ giữa cô và Ôn Oanh nên mới nghĩ sai lệch như thế!
Yến An bận rộn chuẩn bị nguyên liệu làm lẩu, còn Chu Tiểu Lộ sau khi làm xong liền cáo từ trở về, kéo theo Lý thẩm kể lại chuyện khi nãy, nhịn không được mà cười thầm nói:
"Hình như là khai thông rồi, cuối cùng cũng biết tạo ra chút thời gian riêng tư rồi đấy."
Dù nói Yến An nấu cho Ôn Oanh ăn là chuyện thường ngày, nhưng lần này lại cố ý đi mua nguyên liệu chỉ để làm riêng một món chưa ai từng nếm, lại chẳng mời ai khác, một buổi lẩu chỉ có hai người, sao lại không phải là một kiểu khai thông?
Lý thẩm nghe nàng nói cũng không khỏi mừng rỡ, mi tâm giãn ra tươi rói:
"Thật sự vậy sao? Vậy là coi như khai thông rồi."
Quan hệ giữa Yến An và Ôn Oanh thoạt nhìn rất tốt, nhưng nhìn kỹ thì vẫn cứ thiếu chút tự nhiên thân mật như phu thê. Cứ như thể giữa họ vẫn còn một tầng cách trở. Nay Yến An đã biết chủ động làm món riêng cho Ôn Oanh ăn, trong mắt Lý thẩm, ấy chẳng phải là khai thông thì là gì?
Bà cũng xem như đã rõ ràng, với tâm ý của Ôn Oanh dành cho Yến An, chỉ cần Yến An khai thông, thì khoảng cách giữa hai người từ thân cận đến thâm tình e rằng chẳng còn bao xa.
Hừ, Lý thẩm tự nhủ mình dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người, bản thân cũng từng bước qua những tháng năm thanh xuân, ánh mắt Ôn Oanh nhìn Yến An kia, chỉ thoáng liếc đã nhận ra là có tình ý. Khổ nỗi Yến An lại cứ như khúc gỗ, uổng phí biết bao một hiền phụ tốt như thế lại cưới* về sớm như vậy.
*Chữ "cưới" ở đây là cách dùng dân gian, ý chỉ Yến An đã "cưới được" Ôn Oanh, chứ không phải theo hôn lễ nam nữ truyền thống.
Bên nhà họ Lý còn đang rì rầm bàn tán về chuyện của Yến An và Ôn Oanh, thì bên này Yến An suýt nữa bị những mùi vị bốc lên trong lúc nấu nồi lẩu cay làm cho nghẹt thở.
Nồi lẩu dầu bò cay này đúng là ngon, nhưng ngặt nỗi lúc chế biến thì lại vô cùng nồng nặc, Yến An bị hun đến đỏ cả mắt mũi.
Lúc Ôn Oanh trở về, vừa đẩy cửa đã ngửi thấy mùi cay nồng nặc ấy, còn tưởng có chuyện chẳng lành, chẳng buồn đóng cửa liền vội vàng bước nhanh vào nhà bếp.
"Yến An, xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng Ôn Oanh đầy lo lắng, nhưng khi thấy Yến An vẫn bình an vô sự đứng nơi bếp thì mới nhẹ nhàng thở ra, xong ánh mắt rơi xuống "hung thủ" trong nồi.
"Thứ này là...?" Nàng cất tiếng, giọng có phần do dự.
"Khụ, khụ khụ-"
Yến An thấy thế liền lui ra khỏi bếp, vừa xoa cái mũi bị mùi cay xộc lên đến bỏng rát, vừa lẩm bẩm: "Ta đang nấu nước lẩu, chỉ là có hơi nồng, lát nữa nấu xong rồi sẽ đỡ thôi."
Ôn Oanh: "......"
Nàng thấy dáng vẻ mắt đỏ mũi hồng của Yến An đáng thương vô cùng, liền lấy khăn ướt tới giúp cô lau mặt, khẽ trách: "Đã cay đến thế, chi bằng đừng nấu nữa."
"Không được."
Yến An để mặc nàng lau mặt cho mình, miệng đáp: "Đây là một phần quan trọng trong văn hóa ăn lẩu, ngươi cứ chờ mà xem, đảm bảo vị ngon sẽ khiến ngươi kinh diễm đó!"
Ôn Oanh vốn ăn được cay, người ăn được cay sao có thể bỏ lỡ mỹ vị này?
Nghe cô nói, ánh mắt Ôn Oanh càng thêm nhu hòa, nhẹ giọng: "Được, lát nữa cần làm sao, ngươi cứ chỉ ta, để ta làm."
"Không cần! Sắp xong rồi!" Yến An vừa dứt lời đã vội vàng chạy vào bếp, khuấy đều phần nguyên liệu trong nồi, tránh cho bị cháy.
Thấy cô như vậy, Ôn Oanh cũng chẳng tiện nói thêm, đành đem khăn đi làm ướt lần nữa rồi áp lên mũi Yến An, để cô bớt chịu cái mùi nồng nặc kia.
"Ngươi ra ngoài đi, đã xong rồi, giờ chỉ cần đậy nắp để hương vị ngấm đều là được." Yến An vừa nói vừa nhìn nàng, thấy nàng cứ chăm chăm lo cho mình, bản thân lại hít hết mùi cay kia, cũng chẳng biết tự đi lấy thêm khăn.
"Ừm, vậy cùng nhau ra ngoài đi." Ôn Oanh đáp.
Bất đắc dĩ, Yến An đành nhanh chóng dọn dẹp xong, rồi cùng Ôn Oanh bước ra sân. Cửa bếp cứ thế để mở, để mùi cay bên trong bay hết ra ngoài, lát nữa quay vào sẽ không còn khó chịu nữa.
"Đêm nay định dùng phần gia vị mới nấu kia để ăn lẩu sao?" Ôn Oanh vừa nói vừa đưa tay giúp Yến An vuốt lại mái tóc có phần tán loạn.
"Ừ, hôm nay ta mua được ít thịt bò tươi mới, còn có đủ loại nội tạng bò rất hợp ăn lẩu, ngươi thử xem có hợp khẩu vị không. Nếu thích thì sau này gặp lại, ta sẽ mua thêm về để sẵn."
Dầu bò sau khi nấu xong nếu xử lý kỹ thì có thể để được lâu, sau này chỉ cần gặp nguyên liệu phù hợp là có thể chế biến tiếp.
"Khó làm như vậy, ăn một lần là đủ rồi." Giọng Ôn Oanh nhẹ nhàng, ánh mắt ẩn hiện niềm xót xa cho cảnh tượng bối rối của Yến An lúc trước.
"Không được."
Yến An liếc nàng, hừ nhẹ: "Ngươi không ăn thì ta ăn, ta thích lắm."
May mà bản thân có chút tay nghề, nếu không với món ăn thời đại này vốn chẳng phong phú, cách nấu lại đơn điệu, thì đối với Yến An, vị giác không được thỏa mãn lâu ngày thực là một cực hình.
Nghe cô lẩm bẩm đầy uất ức, khóe môi Ôn Oanh cong lên sâu hơn, nhẹ giọng: "Được~ vậy lần sau ngươi dạy ta, ta cũng muốn học."
Yến An thích, vậy sau này nàng cũng có thể nấu cho Yến An ăn.
"Ừm, xem biểu hiện của ngươi đã, ta không phải ai cũng tùy tiện truyền dạy đâu." Yến An kiêu hãnh nói.
Năm xưa mẹ cô gầy dựng việc làm ăn ban đầu, cũng từng đi khắp nơi bái sư học nghệ, học được bao nhiêu món ngon, cũng chẳng phải thứ gì rẻ tiền mà có.
Ôn Oanh mím môi khẽ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Yến An, "Được, ta sẽ cố gắng thể hiện thật tốt."
Giọng nàng quá đỗi dịu dàng, khác hẳn vẻ trầm ổn thường ngày khi đối đãi người ngoài.
Yến An đưa tay sờ vành tai nóng bừng của mình, vừa định nói gì, chợt nghe thấy bên tai tiếng cười trầm thấp của Ôn Oanh.
"Vậy... thế nào mới gọi là thể hiện tốt? Như vầy có được không?"
Một đôi tay nhẹ nhàng vươn tới trước ngực Yến An, khẽ khàng chỉnh lại cổ áo cho cô, động tác thân mật, rõ ràng chẳng giống tình bằng hữu.
Mặt Yến An bỗng đỏ bừng. Dĩ vãng Ôn Oanh cũng từng giúp cô sửa sang y phục, nhưng khi ấy luôn trầm lặng tự nhiên, đâu có giống nay cố ý thốt ra lời kia.
Một khi chưa nhắc đến thì chẳng có gì lạ, nhưng đã nói thành lời thì cái gì cũng trở nên ngượng ngùng không ổn.
Cô đưa tay gạt tay Ôn Oanh ra, mặt hơi nóng, khẽ nói: "Tự mình ngộ lấy đi! Đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa."
Dứt lời vội vàng xoay người đi xử lý đống lòng bò mới mua về, nếu còn tiếp tục, e là khó lòng mà thu xếp.
Bàn tay Ôn Oanh bị gạt ra, ánh mắt dõi theo bóng Yến An lúng túng rời đi, ánh sáng trong mắt thoáng trầm xuống, nụ cười bên môi cũng mang theo vài phần miễn cưỡng.
Nàng hít sâu mấy hơi, rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, bước đến giúp Yến An xử lý nguyên liệu.
Tuy trong mắt Ôn Oanh, mấy món nội tạng này vốn là thứ người ta thường bỏ đi, hiếm ai ăn, nhưng nếu Yến An đã mang về, nàng liền tin rằng Yến An nhất định có thể biến nó thành món ngon.
Sau khi xử lý hết thảy, dù gia vị nếu để thêm thời gian sẽ thơm hơn, nhưng nay đã muốn ăn thì cũng chẳng đợi được nữa.
"Như thứ này, thường thì khó mà nấu ngon, nhưng nếu đem nhúng vào lẩu vài giây, thì vị giòn giòn, lại ngấm hương vị từ nồi, ăn vào quả thực khác biệt."
Vừa nói vừa nhúng vào nồi, canh thời gian chuẩn xác rồi gắp bỏ vào bát Ôn Oanh, ánh mắt sáng rực chờ nàng nếm thử.
Yến An là kẻ mê lẩu, lúc còn hiện đại, cứ cách một thời gian là thèm ăn, bạn bè cô phần lớn cũng là những người cùng có sở thích này, nếu không...
Nghĩ kỹ lại, hình như cô chưa từng có người bạn nào mà không ăn lẩu với mình được.
Ôn Oanh nhìn miếng lòng bò trong bát, tò mò gắp lên, theo lời Yến An lăn qua đĩa nước chấm, vừa đưa vào miệng thì vị cay đậm đà lan tỏa, lòng bò vừa giòn vừa mềm, quả thực đúng như lời Yến An nói, hương vị vô cùng mỹ vị.
"Ngon lắm!" Ôn Oanh ánh mắt rạng rỡ thốt lên.
Nghe được lời ấy, Yến An vốn luôn quan sát biểu cảm của nàng, lập tức nở nụ cười, có chút đắc ý nói: "Gia vị này ta cũng tốn không ít công sức mới làm được."
"Ừm, ngươi thật giỏi, cái gì cũng biết." Ôn Oanh thật lòng tán thưởng.
Yến An có chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng, rồi gắp một đũa tổ ong cho vào nồi: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta vẫn thích ăn tổ ong hơn."
Cách cắt của tổ ong khiến nó dễ ngấm gia vị hơn.
Cô gắp miếng đã chín lại bỏ vào bát Ôn Oanh, chia sẻ sở thích của mình.
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh đương nhiên cũng muốn thử, mà sau khi thử rồi, nàng cũng thấy thực sự ngon, liền mỉm cười nhìn Yến An: "Có ngươi thật tốt, nếu không ta chẳng được ăn món ngon thế này."
Nghĩ đến chuyện từng thấy người ta ném bỏ những thứ này, Ôn Oanh không khỏi cảm thấy tiếc.
Yến An chau mày, suýt chút nữa lại tự đắc, nhưng rồi nhanh chóng thu lại, khiến hai hàng mày tranh đấu loạn xạ, trông rất buồn cười.
"Khụ, sau này sẽ làm cho ngươi ăn thêm nhiều món ngon nữa." Yến An cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên.
"Được~"
Ôn Oanh cầm bát đũa, mỉm cười nhìn cô.
Yến An lập tức dời ánh mắt đi nơi khác, trong lòng âm thầm trách nàng ăn cơm mà còn cười cợt gì chứ.
"Muốn ăn thì tự gắp đi, chẳng lẽ muốn ta hầu hạ ngươi ăn nữa sao." Yến An lẩm bẩm, giọng đầy bất mãn, bản thân đâu phải tiểu nha hoàn của nàng.
"Được, ngươi có thể nói ta biết mỗi món cần nhúng thế nào, ta hầu hạ ngươi ăn."
Tiếng nói tràn đầy ý cười, chẳng hề để bụng lời phàn nàn của Yến An.
Yến An: "......"
-
Đã nói là lần thứ hai mời Lý thẩm cùng mọi người đến dùng bữa, tất nhiên chẳng thể thất tín, nhân đó còn mời cả mẫu tử Dịch Thư Hoa. Ôn Oanh đã được nàng ấy dạy học suốt bao lâu, lần trước hai người muốn đưa học phí lại bị từ chối, nay chỉ có thể tìm cách đền đáp phần nào, chẳng thể cứ để Dịch Thư Hoa chịu thiệt mãi.
Tối hôm sau, nhà họ Yến náo nhiệt hẳn lên, trong phòng khói lẩu bốc nghi ngút, thêm hương cay xộc thẳng vào mũi, ai nấy đều ăn đến mồ hôi lấm tấm trên trán mà vẫn chẳng nỡ buông đũa.
"Yến An, sao đầu óc ngươi nhiều chủ ý như vậy chứ." Dịch Thư Hoa môi đỏ bừng vì cay, nhưng lại thấy vị cay ấy thật khiến người ta khoái hoạt. Kiểu ăn như vầy, nàng không chỉ chưa từng ăn qua, đến thấy cũng chưa từng thấy.
Yến An mỉm cười, nhưng lại không biết đáp thế nào. Bảo là tự mình nghĩ ra thì không tiện, mà nói là xem từ sách thì lại chẳng hợp. Trình độ hiện giờ của cô, Dịch Thư Hoa hẳn đã rõ ràng, hơn nữa lấy đâu ra sách dạy nấu món này để mà xem.
Ôn Oanh gắp một đũa thịt bò bỏ vào bát Yến An: "Ngươi cũng ăn nhiều một chút thịt đi."
Yến An bận rộn như vậy, thân thể cũng chẳng béo lên được bao nhiêu. Có điều Ôn Oanh cũng nhận ra thể chất cô tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn mong cô mập thêm chút nữa, trông cho khỏe mạnh.
"Ừ, ngươi cũng vậy, sao mãi chẳng mập lên chút nào." Đến đoạn này Yến An cũng hơi ảo não. Cô đã tìm được người trong thôn còn có sữa, mỗi ngày đều mua sữa bò và sữa dê đem về nấu cho Ôn Oanh uống. Thêm vào đó, trong nhà nay ăn uống đã cải thiện rất nhiều, theo lý thì nên béo lên ít nhiều mới phải. Thế mà Ôn Oanh ăn hoài chẳng thấy đổi thay, cũng khiến người ta bất lực.
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh mím môi mỉm cười:
"Ta thấy thân thể nay đã rất ổn, còn lại thì cứ để tùy duyên vậy."
Yến An: "..."
Mẫu thân của Dịch Thư Hoa ngồi bên thấy hai người họ tương tác hoà thuận, trong lòng cũng yên tâm hơn đôi phần, bèn ghé tai Dịch Thư Hoa mà nói nhỏ:
"Ngươi cũng đâu còn nhỏ nữa, cũng nên có người bầu bạn rồi. Nếu ngươi không muốn gả cho nam nhân, thì như Yến nha đầu mà tìm một nữ tử, ta cũng không trách gì ngươi."
Đã từng chứng kiến cảnh sống hòa thuận giữa Yến An cùng Ôn Oanh, lão phu nhân Dịch gia cũng chẳng còn định kiến gì với tình cảm nữ tử cùng nữ tử, trái lại lại cảm thấy cuộc sống như thế cũng chẳng có gì không tốt.
Dịch Thư Hoa nghe vậy, mặt liền lộ chút ngượng ngùng, giọng cũng hạ thấp hơn:
"Nương, giờ đừng nói mấy chuyện này nữa."
Yến An cũng nghe được lời của lão phu nhân, trong lòng có chút phức tạp, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ ra gì.
Miễn là Dịch Thư Hoa không có ý gì với Ôn Oanh, còn lại cô không quản làm gì, dù đối phương muốn sống một mình hay tìm người bầu bạn, là nam hay nữ, cũng mặc.
Thấy nàng như vậy, lão phu nhân cũng đành im lặng. Con bà vốn nghe lời, chỉ là có vài chuyện thực khiến bà không khỏi lo lắng.
Bữa cơm tối ấy, chủ khách đều vui vẻ hòa hợp.
Ngay cả Lý thẩm cũng cảm thán:
"Theo Yến nha đầu, ta cũng được ăn bao nhiêu món ngon mà trước nay chưa từng nếm thử."
Hai đứa nhỏ này lại biết mang ơn, ngày thường có món ngon gì cũng không quên phần bà.
"Lý thẩm chớ nói thế, sau này còn nhiều nữa đó." Yến An hơi có chút đắc ý nói. Những món cô biết làm còn đâu chỉ có vậy.
Nhìn cô bộ dạng như thể đuôi sắp vểnh tới trời, mọi người đều bật cười, cùng nhau thu dọn tàn cục sau bữa cơm rồi ai nấy hoan hỷ trở về nhà.
Cửa vừa khép, sân viện liền trở nên vắng vẻ, như thể náo nhiệt ban nãy đều chỉ là ảo ảnh thoáng qua.
Yến An nhìn thấy Ôn Oanh vẫn đang bận rộn trong bếp, trong lòng lập tức thấy yên tâm, vội vàng bước đến phụ nàng dọn dẹp.
Sau khi rửa ráy sạch sẽ, hai người cùng nằm trên giường, Yến An lại bị Ôn Oanh kéo vào lòng.
Dù nay tiết trời đã ấm, không còn cần phải ôm nhau sưởi ấm, nhưng Ôn Oanh vẫn giữ thói quen ấy.
Yến An cũng đã quen rồi, nên dù tiết trời có tốt cũng lười chẳng muốn chỉnh sửa thói quen ấy của nàng, cứ thế cùng nàng thủ thỉ toan tính chuyện trong nhà, hoặc bàn đến tương lai chuyển vào trong thành thì nên thuê viện xá ở khu nào thì ổn.
Tới khi ấy Yến An sẽ ra ngoài bày sạp, hoặc mở tửu lâu; còn Ôn Oanh thì vào thư viện đọc sách, vậy nên chỗ ở tốt nhất là phải tiện cho cả hai.
Theo ý Ôn Oanh, hẳn là nên thuê nhà gần cổng thành một chút, như vậy Yến An ra ngoài buôn bán cũng thuận tiện. Còn nàng đi thư viện thì dù có xa hơn một chút cũng chẳng sao.
Nhưng lại không thể quá gần cổng thành, nơi ấy giáp với đại phố, người qua lại ồn ào náo động, mà Yến An thì vốn chẳng chịu nổi tiếng động, nếu ở nơi quá ồn ào, khó tránh khỏi không ngủ được.
"Còn nhiều thời gian, ta cứ từ từ mà xem xét." Ôn Oanh chẳng vội, hiện tại Yến An còn đang bày sạp, thì lựa chọn chỗ ở là một kiểu, sau này mở tửu lâu lại là kiểu khác, đợi khi đó hãy tính theo tình hình thực tế.
Yến An nghe vậy cũng gật đầu, liền ngáp một cái rồi nói: "Vậy thì ngủ thôi."
Mai còn phải dậy sớm vào thành bày sạp, tuy không đến mức phải dậy như mở hàng ăn sáng, nhưng nếu dậy trễ quá thì đến nơi cũng muộn, e là chẳng kịp giờ người ta qua lại đông nhất.
Tuy rằng những món cô bán không phải thứ ngày nào người ta cũng phải ăn, nhưng khách đã nhiều, người ghé mua mỗi ngày cũng thành thói quen, vì vậy tiền lời kiếm được cũng khá lắm.
Việc Yến An làm bây giờ chẳng khác nào đời sau người ta đi bày sạp bán cơm chiên phở xào gì đó, tuy vất vả, nhìn có vẻ cực nhọc, nhưng thực ra có khi tiền kiếm còn nhiều hơn người làm văn phòng, không chừng còn đủ tiền mua nhà.
Mà công sức bỏ ra, cũng đều được đền đáp xứng đáng.
Ôn Oanh điều chỉnh lại tư thế để Yến An nằm cho thoải mái hơn, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.
Bất luận thế nào, hiện tại Yến An vẫn nằm trong vòng tay nàng.
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Trong thư phòng, bầu không khí có phần yên lặng, ánh nến to bằng hạt đậu cháy le lói, chẳng quá sáng, lại vô tình tạo nên một tầng mông lung mờ ám, càng khiến thứ không nên sinh ra lại dễ nảy nở hơn.
Yến An thu ánh mắt, tay vốn đặt trên bàn khẽ gẩy nhẹ mép tờ giấy, ho khan một tiếng rồi nói:
"Vậy ngươi phải sớm đuổi kịp mới được. Đến khi khảo thí làm văn, có một nét chữ đẹp cũng là được thêm không ít ấn tượng."
Ôn Oanh nhìn cô, cuối cùng khẽ khàng gật đầu.
Trong chốc lát, lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Yến An cảm thấy toàn thân không thoải mái, liền quay lại chỗ mình ngồi xuống, cất lời:
"Bất quá cũng chẳng thể ở trong môi trường như vậy quá lâu, lát nữa thì về phòng nghỉ ngơi thôi."
Ở thời đại này, đôi mắt vẫn là cần được giữ gìn cẩn thận.
"Ừm." Ôn Oanh đáp một tiếng.
Yến An trong lòng khẽ thở ra một hơi, rốt cuộc cũng thấy dễ chịu đôi chút.
Mà ngày tháng như vậy cũng trôi qua rất nhanh, có khi bận bịu tiệc rượu, có khi chẳng có việc thì ra ngồi sạp bán hàng. Trời cũng dần ấm lên, áo bông cởi ra thay bằng lớp áo mùa xuân thu nhẹ nhàng hơn. Cảnh làm ăn của Yến An vẫn cứ thế bình ổn mà tiếp tục, bao lâu nay cũng tích góp được chút tài sản, có thể khiến Ôn Oanh nhìn rõ được gia nghiệp đang dần khấm khá.
Theo như tình hình hiện tại, Yến An thầm tính nếu cố gắng tranh thủ một phen, đến cuối năm cũng có thể mở được tửu lâu. Mà đến khi ấy, Ôn Oanh cũng đã có một ít căn cơ, thời điểm ấy mà vào thư viện học hành thì đúng là thích hợp nhất.
Hôm ấy, lúc Yến An sắp thu sạp thì gặp phải một nhà dân đem thịt bò vào thành bán, con bò trong nhà họ chẳng may chết đột ngột. Yến An trông thấy liền sáng rỡ cả đôi mắt.
Dạo gần đây, nhà cô cũng đã trồng không ít ớt, những trái hái xuống được phơi khô để trữ dần. Nay lại gặp người bán thịt bò, đúng là dịp tốt để mua ít bò tạng về nấu lẩu cho Ôn Oanh nếm thử.
Nghĩ xong, cô tức tốc chạy tới, sợ đến muộn thì chẳng còn gì. Dẫu sao bò là loài vật bị quan phủ quản chế, chẳng thể tùy tiện giết mổ. Những con bò chết do tai nạn hoặc già yếu qua đời mới được phép đem bán, giá thịt cũng chỉ hai mươi văn một cân, còn phần nội tạng thì càng rẻ hơn nữa.
Mà trong hoàn cảnh có thịt bán, những nhà không đến mức túng thiếu thường chẳng ai đi mua nội tạng. Bởi thế lúc Yến An đến nơi, phần nội tạng vẫn còn nguyên cả. Cô liền mua luôn một đống lớn, ngay cả bò tạng còn sót lại cũng mua sạch, thêm cả xương ống, thịt bò cũng chất đầy xe, coi như là khách hàng lớn nhất của người bán hôm ấy.
Hiện giờ trong tay Yến An không thiếu tiền, hằng ngày còn có thu nhập ổn định, cho nên lúc mua đồ cũng không còn quá đau lòng nữa. Nhất là thịt bò, thứ khó có dịp gặp, có thể mua nhiều thì mua nhiều, bởi qua dịp này e chẳng biết bao giờ mới lại gặp được.
Bất quá... cũng chẳng thể nói không có thịt là ăn không nổi, vẫn có người âm thầm giết mổ hoặc cố tình tạo tai nạn để lén bán bò. Lợi nhuận thịt bò quá lớn, nên luôn có kẻ liều mình.
Người quen biết Yến An bây giờ đều chẳng lấy làm lạ khi cô mua nội tạng nữa. Dù là thứ chẳng đáng bao nhiêu, nhưng rơi vào tay cô thì lại có thể khử sạch mùi tanh mà làm ra món ngon.
Có người trông thấy cô làm như vậy cũng bắt chước mua về tự nấu, nhưng rốt cuộc đều thua ở chỗ không khử được mùi, thành thử món ăn vẫn khó nuốt như cũ. Cuối cùng chỉ đành than rằng: có đôi đồng bạc, vẫn nên để người khác kiếm mới phải.
Yến An mang một xe đầy đồ ăn về nhà, hôm nay về có hơi muộn, Ôn Oanh đã ra ngoài đến lớp rồi, chỉ còn Chu Tiểu Lộ đang bận rộn trong sân. Trông thấy cô trở về liền giúp một tay dỡ hàng trên xe xuống.
Xét thấy bây giờ số lượng món bán ra nhiều hơn trước, Chu Tiểu Lộ phải xử lý nguyên liệu cũng nhiều hơn, Yến An đã tăng tiền công cho nàng lên bốn mươi văn một ngày. Hơn nữa, mỗi lần ra món mới đều cho nàng mang về một ít, xét chung thì nàng làm thuê ở đây thu nhập còn cao hơn người khác gấp mấy phần.
"Thịt bò? Lại muốn làm món mới à?" Chu Tiểu Lộ nhìn đống nguyên liệu chất cao như núi, nhịn không được mà hỏi.
"Ừm..." Yến An ngập ngừng chốc lát, sau cùng ho khẽ một tiếng, mặt hơi đỏ lên:
"Cũng không hẳn... Chỉ là hôm nay đúng lúc gặp có người bán bò, liền mua ít về ăn thử. Ta muốn làm món lẩu kiểu khác, loại các ngươi chưa ăn bao giờ, để cho Ôn Oanh nếm một chút." Nói tới đây, cô hơi khựng lại, sắc mặt càng lộ rõ vẻ ngượng ngùng, giọng cũng nhỏ xuống:
"Vì là lần đầu làm, nên ta muốn để Ôn Oanh ăn thử trước, có kinh nghiệm rồi thì lần sau làm ngon hơn, lúc ấy sẽ gọi các ngươi đến cùng ăn."
Thật ra chẳng phải lần đầu làm, chỉ là ở thế giới này thì đúng là lần đầu mà thôi.
Chu Tiểu Lộ nghe xong thoáng ngẩn người, kế đó lập tức hiểu ra, đưa mắt nhìn cô đầy hàm ý trêu chọc, liên tục gật đầu:
"Ta hiểu, ta hiểu, các ngươi cứ ăn là được, lần sau cũng không cần gọi chúng ta đâu."
Rõ ràng rồi, lần này Yến An muốn cùng Ôn Oanh trải qua một buổi riêng tư lứa đôi. Những kẻ thức thời như họ sao nỡ quấy rầy?
Yến An: "......"
Trên mặt cô dâng lên mấy phần thẹn thùng, trịnh trọng nhấn mạnh:
"Là ta lo lần đầu làm không ngon! Nếu các ngươi không ngại lần đầu có thể khó ăn thì cùng ăn cũng được!"
Không cho người ta nếm thử mà bị xem là ích kỷ, thật chẳng biết phải làm sao nữa!
Chu Tiểu Lộ bật cười thành tiếng:
"Không không, vậy thì chúng ta cứ lần sau thôi, ta nghĩ nương ta cũng sẽ chọn như vậy."
Hai người này khó khăn lắm mới dần dần phát triển chút cảm tình, họ nào dám không thức thời cho được?
Yến An: "......"
Không hiểu cớ sao, đối diện ánh mắt trêu chọc kia, Yến An chỉ cảm thấy một luồng khí nóng ngượng ngùng từ má lan ra khắp mặt. Cô hừ khẽ một tiếng, quay lưng ôm đống bò tạng vào bếp chuẩn bị làm nước lẩu.
Chu Tiểu Lộ phía sau cười càng tươi, động tác làm việc cũng nhanh nhẹn hẳn lên, chỉ mong sớm xong việc để về kể với Lý thẩm nghe cho hả dạ.
Yến An nghe thấy tiếng cười đằng sau, cắn cắn môi, trong lòng hơi nghiến răng. Cô luôn cảm thấy Chu Tiểu Lộ vì hiểu lầm quan hệ giữa cô và Ôn Oanh nên mới nghĩ sai lệch như thế!
Yến An bận rộn chuẩn bị nguyên liệu làm lẩu, còn Chu Tiểu Lộ sau khi làm xong liền cáo từ trở về, kéo theo Lý thẩm kể lại chuyện khi nãy, nhịn không được mà cười thầm nói:
"Hình như là khai thông rồi, cuối cùng cũng biết tạo ra chút thời gian riêng tư rồi đấy."
Dù nói Yến An nấu cho Ôn Oanh ăn là chuyện thường ngày, nhưng lần này lại cố ý đi mua nguyên liệu chỉ để làm riêng một món chưa ai từng nếm, lại chẳng mời ai khác, một buổi lẩu chỉ có hai người, sao lại không phải là một kiểu khai thông?
Lý thẩm nghe nàng nói cũng không khỏi mừng rỡ, mi tâm giãn ra tươi rói:
"Thật sự vậy sao? Vậy là coi như khai thông rồi."
Quan hệ giữa Yến An và Ôn Oanh thoạt nhìn rất tốt, nhưng nhìn kỹ thì vẫn cứ thiếu chút tự nhiên thân mật như phu thê. Cứ như thể giữa họ vẫn còn một tầng cách trở. Nay Yến An đã biết chủ động làm món riêng cho Ôn Oanh ăn, trong mắt Lý thẩm, ấy chẳng phải là khai thông thì là gì?
Bà cũng xem như đã rõ ràng, với tâm ý của Ôn Oanh dành cho Yến An, chỉ cần Yến An khai thông, thì khoảng cách giữa hai người từ thân cận đến thâm tình e rằng chẳng còn bao xa.
Hừ, Lý thẩm tự nhủ mình dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người, bản thân cũng từng bước qua những tháng năm thanh xuân, ánh mắt Ôn Oanh nhìn Yến An kia, chỉ thoáng liếc đã nhận ra là có tình ý. Khổ nỗi Yến An lại cứ như khúc gỗ, uổng phí biết bao một hiền phụ tốt như thế lại cưới* về sớm như vậy.
*Chữ "cưới" ở đây là cách dùng dân gian, ý chỉ Yến An đã "cưới được" Ôn Oanh, chứ không phải theo hôn lễ nam nữ truyền thống.
Bên nhà họ Lý còn đang rì rầm bàn tán về chuyện của Yến An và Ôn Oanh, thì bên này Yến An suýt nữa bị những mùi vị bốc lên trong lúc nấu nồi lẩu cay làm cho nghẹt thở.
Nồi lẩu dầu bò cay này đúng là ngon, nhưng ngặt nỗi lúc chế biến thì lại vô cùng nồng nặc, Yến An bị hun đến đỏ cả mắt mũi.
Lúc Ôn Oanh trở về, vừa đẩy cửa đã ngửi thấy mùi cay nồng nặc ấy, còn tưởng có chuyện chẳng lành, chẳng buồn đóng cửa liền vội vàng bước nhanh vào nhà bếp.
"Yến An, xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng Ôn Oanh đầy lo lắng, nhưng khi thấy Yến An vẫn bình an vô sự đứng nơi bếp thì mới nhẹ nhàng thở ra, xong ánh mắt rơi xuống "hung thủ" trong nồi.
"Thứ này là...?" Nàng cất tiếng, giọng có phần do dự.
"Khụ, khụ khụ-"
Yến An thấy thế liền lui ra khỏi bếp, vừa xoa cái mũi bị mùi cay xộc lên đến bỏng rát, vừa lẩm bẩm: "Ta đang nấu nước lẩu, chỉ là có hơi nồng, lát nữa nấu xong rồi sẽ đỡ thôi."
Ôn Oanh: "......"
Nàng thấy dáng vẻ mắt đỏ mũi hồng của Yến An đáng thương vô cùng, liền lấy khăn ướt tới giúp cô lau mặt, khẽ trách: "Đã cay đến thế, chi bằng đừng nấu nữa."
"Không được."
Yến An để mặc nàng lau mặt cho mình, miệng đáp: "Đây là một phần quan trọng trong văn hóa ăn lẩu, ngươi cứ chờ mà xem, đảm bảo vị ngon sẽ khiến ngươi kinh diễm đó!"
Ôn Oanh vốn ăn được cay, người ăn được cay sao có thể bỏ lỡ mỹ vị này?
Nghe cô nói, ánh mắt Ôn Oanh càng thêm nhu hòa, nhẹ giọng: "Được, lát nữa cần làm sao, ngươi cứ chỉ ta, để ta làm."
"Không cần! Sắp xong rồi!" Yến An vừa dứt lời đã vội vàng chạy vào bếp, khuấy đều phần nguyên liệu trong nồi, tránh cho bị cháy.
Thấy cô như vậy, Ôn Oanh cũng chẳng tiện nói thêm, đành đem khăn đi làm ướt lần nữa rồi áp lên mũi Yến An, để cô bớt chịu cái mùi nồng nặc kia.
"Ngươi ra ngoài đi, đã xong rồi, giờ chỉ cần đậy nắp để hương vị ngấm đều là được." Yến An vừa nói vừa nhìn nàng, thấy nàng cứ chăm chăm lo cho mình, bản thân lại hít hết mùi cay kia, cũng chẳng biết tự đi lấy thêm khăn.
"Ừm, vậy cùng nhau ra ngoài đi." Ôn Oanh đáp.
Bất đắc dĩ, Yến An đành nhanh chóng dọn dẹp xong, rồi cùng Ôn Oanh bước ra sân. Cửa bếp cứ thế để mở, để mùi cay bên trong bay hết ra ngoài, lát nữa quay vào sẽ không còn khó chịu nữa.
"Đêm nay định dùng phần gia vị mới nấu kia để ăn lẩu sao?" Ôn Oanh vừa nói vừa đưa tay giúp Yến An vuốt lại mái tóc có phần tán loạn.
"Ừ, hôm nay ta mua được ít thịt bò tươi mới, còn có đủ loại nội tạng bò rất hợp ăn lẩu, ngươi thử xem có hợp khẩu vị không. Nếu thích thì sau này gặp lại, ta sẽ mua thêm về để sẵn."
Dầu bò sau khi nấu xong nếu xử lý kỹ thì có thể để được lâu, sau này chỉ cần gặp nguyên liệu phù hợp là có thể chế biến tiếp.
"Khó làm như vậy, ăn một lần là đủ rồi." Giọng Ôn Oanh nhẹ nhàng, ánh mắt ẩn hiện niềm xót xa cho cảnh tượng bối rối của Yến An lúc trước.
"Không được."
Yến An liếc nàng, hừ nhẹ: "Ngươi không ăn thì ta ăn, ta thích lắm."
May mà bản thân có chút tay nghề, nếu không với món ăn thời đại này vốn chẳng phong phú, cách nấu lại đơn điệu, thì đối với Yến An, vị giác không được thỏa mãn lâu ngày thực là một cực hình.
Nghe cô lẩm bẩm đầy uất ức, khóe môi Ôn Oanh cong lên sâu hơn, nhẹ giọng: "Được~ vậy lần sau ngươi dạy ta, ta cũng muốn học."
Yến An thích, vậy sau này nàng cũng có thể nấu cho Yến An ăn.
"Ừm, xem biểu hiện của ngươi đã, ta không phải ai cũng tùy tiện truyền dạy đâu." Yến An kiêu hãnh nói.
Năm xưa mẹ cô gầy dựng việc làm ăn ban đầu, cũng từng đi khắp nơi bái sư học nghệ, học được bao nhiêu món ngon, cũng chẳng phải thứ gì rẻ tiền mà có.
Ôn Oanh mím môi khẽ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Yến An, "Được, ta sẽ cố gắng thể hiện thật tốt."
Giọng nàng quá đỗi dịu dàng, khác hẳn vẻ trầm ổn thường ngày khi đối đãi người ngoài.
Yến An đưa tay sờ vành tai nóng bừng của mình, vừa định nói gì, chợt nghe thấy bên tai tiếng cười trầm thấp của Ôn Oanh.
"Vậy... thế nào mới gọi là thể hiện tốt? Như vầy có được không?"
Một đôi tay nhẹ nhàng vươn tới trước ngực Yến An, khẽ khàng chỉnh lại cổ áo cho cô, động tác thân mật, rõ ràng chẳng giống tình bằng hữu.
Mặt Yến An bỗng đỏ bừng. Dĩ vãng Ôn Oanh cũng từng giúp cô sửa sang y phục, nhưng khi ấy luôn trầm lặng tự nhiên, đâu có giống nay cố ý thốt ra lời kia.
Một khi chưa nhắc đến thì chẳng có gì lạ, nhưng đã nói thành lời thì cái gì cũng trở nên ngượng ngùng không ổn.
Cô đưa tay gạt tay Ôn Oanh ra, mặt hơi nóng, khẽ nói: "Tự mình ngộ lấy đi! Đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa."
Dứt lời vội vàng xoay người đi xử lý đống lòng bò mới mua về, nếu còn tiếp tục, e là khó lòng mà thu xếp.
Bàn tay Ôn Oanh bị gạt ra, ánh mắt dõi theo bóng Yến An lúng túng rời đi, ánh sáng trong mắt thoáng trầm xuống, nụ cười bên môi cũng mang theo vài phần miễn cưỡng.
Nàng hít sâu mấy hơi, rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, bước đến giúp Yến An xử lý nguyên liệu.
Tuy trong mắt Ôn Oanh, mấy món nội tạng này vốn là thứ người ta thường bỏ đi, hiếm ai ăn, nhưng nếu Yến An đã mang về, nàng liền tin rằng Yến An nhất định có thể biến nó thành món ngon.
Sau khi xử lý hết thảy, dù gia vị nếu để thêm thời gian sẽ thơm hơn, nhưng nay đã muốn ăn thì cũng chẳng đợi được nữa.
"Như thứ này, thường thì khó mà nấu ngon, nhưng nếu đem nhúng vào lẩu vài giây, thì vị giòn giòn, lại ngấm hương vị từ nồi, ăn vào quả thực khác biệt."
Vừa nói vừa nhúng vào nồi, canh thời gian chuẩn xác rồi gắp bỏ vào bát Ôn Oanh, ánh mắt sáng rực chờ nàng nếm thử.
Yến An là kẻ mê lẩu, lúc còn hiện đại, cứ cách một thời gian là thèm ăn, bạn bè cô phần lớn cũng là những người cùng có sở thích này, nếu không...
Nghĩ kỹ lại, hình như cô chưa từng có người bạn nào mà không ăn lẩu với mình được.
Ôn Oanh nhìn miếng lòng bò trong bát, tò mò gắp lên, theo lời Yến An lăn qua đĩa nước chấm, vừa đưa vào miệng thì vị cay đậm đà lan tỏa, lòng bò vừa giòn vừa mềm, quả thực đúng như lời Yến An nói, hương vị vô cùng mỹ vị.
"Ngon lắm!" Ôn Oanh ánh mắt rạng rỡ thốt lên.
Nghe được lời ấy, Yến An vốn luôn quan sát biểu cảm của nàng, lập tức nở nụ cười, có chút đắc ý nói: "Gia vị này ta cũng tốn không ít công sức mới làm được."
"Ừm, ngươi thật giỏi, cái gì cũng biết." Ôn Oanh thật lòng tán thưởng.
Yến An có chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng, rồi gắp một đũa tổ ong cho vào nồi: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta vẫn thích ăn tổ ong hơn."
Cách cắt của tổ ong khiến nó dễ ngấm gia vị hơn.
Cô gắp miếng đã chín lại bỏ vào bát Ôn Oanh, chia sẻ sở thích của mình.
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh đương nhiên cũng muốn thử, mà sau khi thử rồi, nàng cũng thấy thực sự ngon, liền mỉm cười nhìn Yến An: "Có ngươi thật tốt, nếu không ta chẳng được ăn món ngon thế này."
Nghĩ đến chuyện từng thấy người ta ném bỏ những thứ này, Ôn Oanh không khỏi cảm thấy tiếc.
Yến An chau mày, suýt chút nữa lại tự đắc, nhưng rồi nhanh chóng thu lại, khiến hai hàng mày tranh đấu loạn xạ, trông rất buồn cười.
"Khụ, sau này sẽ làm cho ngươi ăn thêm nhiều món ngon nữa." Yến An cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên.
"Được~"
Ôn Oanh cầm bát đũa, mỉm cười nhìn cô.
Yến An lập tức dời ánh mắt đi nơi khác, trong lòng âm thầm trách nàng ăn cơm mà còn cười cợt gì chứ.
"Muốn ăn thì tự gắp đi, chẳng lẽ muốn ta hầu hạ ngươi ăn nữa sao." Yến An lẩm bẩm, giọng đầy bất mãn, bản thân đâu phải tiểu nha hoàn của nàng.
"Được, ngươi có thể nói ta biết mỗi món cần nhúng thế nào, ta hầu hạ ngươi ăn."
Tiếng nói tràn đầy ý cười, chẳng hề để bụng lời phàn nàn của Yến An.
Yến An: "......"
-
Đã nói là lần thứ hai mời Lý thẩm cùng mọi người đến dùng bữa, tất nhiên chẳng thể thất tín, nhân đó còn mời cả mẫu tử Dịch Thư Hoa. Ôn Oanh đã được nàng ấy dạy học suốt bao lâu, lần trước hai người muốn đưa học phí lại bị từ chối, nay chỉ có thể tìm cách đền đáp phần nào, chẳng thể cứ để Dịch Thư Hoa chịu thiệt mãi.
Tối hôm sau, nhà họ Yến náo nhiệt hẳn lên, trong phòng khói lẩu bốc nghi ngút, thêm hương cay xộc thẳng vào mũi, ai nấy đều ăn đến mồ hôi lấm tấm trên trán mà vẫn chẳng nỡ buông đũa.
"Yến An, sao đầu óc ngươi nhiều chủ ý như vậy chứ." Dịch Thư Hoa môi đỏ bừng vì cay, nhưng lại thấy vị cay ấy thật khiến người ta khoái hoạt. Kiểu ăn như vầy, nàng không chỉ chưa từng ăn qua, đến thấy cũng chưa từng thấy.
Yến An mỉm cười, nhưng lại không biết đáp thế nào. Bảo là tự mình nghĩ ra thì không tiện, mà nói là xem từ sách thì lại chẳng hợp. Trình độ hiện giờ của cô, Dịch Thư Hoa hẳn đã rõ ràng, hơn nữa lấy đâu ra sách dạy nấu món này để mà xem.
Ôn Oanh gắp một đũa thịt bò bỏ vào bát Yến An: "Ngươi cũng ăn nhiều một chút thịt đi."
Yến An bận rộn như vậy, thân thể cũng chẳng béo lên được bao nhiêu. Có điều Ôn Oanh cũng nhận ra thể chất cô tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn mong cô mập thêm chút nữa, trông cho khỏe mạnh.
"Ừ, ngươi cũng vậy, sao mãi chẳng mập lên chút nào." Đến đoạn này Yến An cũng hơi ảo não. Cô đã tìm được người trong thôn còn có sữa, mỗi ngày đều mua sữa bò và sữa dê đem về nấu cho Ôn Oanh uống. Thêm vào đó, trong nhà nay ăn uống đã cải thiện rất nhiều, theo lý thì nên béo lên ít nhiều mới phải. Thế mà Ôn Oanh ăn hoài chẳng thấy đổi thay, cũng khiến người ta bất lực.
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh mím môi mỉm cười:
"Ta thấy thân thể nay đã rất ổn, còn lại thì cứ để tùy duyên vậy."
Yến An: "..."
Mẫu thân của Dịch Thư Hoa ngồi bên thấy hai người họ tương tác hoà thuận, trong lòng cũng yên tâm hơn đôi phần, bèn ghé tai Dịch Thư Hoa mà nói nhỏ:
"Ngươi cũng đâu còn nhỏ nữa, cũng nên có người bầu bạn rồi. Nếu ngươi không muốn gả cho nam nhân, thì như Yến nha đầu mà tìm một nữ tử, ta cũng không trách gì ngươi."
Đã từng chứng kiến cảnh sống hòa thuận giữa Yến An cùng Ôn Oanh, lão phu nhân Dịch gia cũng chẳng còn định kiến gì với tình cảm nữ tử cùng nữ tử, trái lại lại cảm thấy cuộc sống như thế cũng chẳng có gì không tốt.
Dịch Thư Hoa nghe vậy, mặt liền lộ chút ngượng ngùng, giọng cũng hạ thấp hơn:
"Nương, giờ đừng nói mấy chuyện này nữa."
Yến An cũng nghe được lời của lão phu nhân, trong lòng có chút phức tạp, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ ra gì.
Miễn là Dịch Thư Hoa không có ý gì với Ôn Oanh, còn lại cô không quản làm gì, dù đối phương muốn sống một mình hay tìm người bầu bạn, là nam hay nữ, cũng mặc.
Thấy nàng như vậy, lão phu nhân cũng đành im lặng. Con bà vốn nghe lời, chỉ là có vài chuyện thực khiến bà không khỏi lo lắng.
Bữa cơm tối ấy, chủ khách đều vui vẻ hòa hợp.
Ngay cả Lý thẩm cũng cảm thán:
"Theo Yến nha đầu, ta cũng được ăn bao nhiêu món ngon mà trước nay chưa từng nếm thử."
Hai đứa nhỏ này lại biết mang ơn, ngày thường có món ngon gì cũng không quên phần bà.
"Lý thẩm chớ nói thế, sau này còn nhiều nữa đó." Yến An hơi có chút đắc ý nói. Những món cô biết làm còn đâu chỉ có vậy.
Nhìn cô bộ dạng như thể đuôi sắp vểnh tới trời, mọi người đều bật cười, cùng nhau thu dọn tàn cục sau bữa cơm rồi ai nấy hoan hỷ trở về nhà.
Cửa vừa khép, sân viện liền trở nên vắng vẻ, như thể náo nhiệt ban nãy đều chỉ là ảo ảnh thoáng qua.
Yến An nhìn thấy Ôn Oanh vẫn đang bận rộn trong bếp, trong lòng lập tức thấy yên tâm, vội vàng bước đến phụ nàng dọn dẹp.
Sau khi rửa ráy sạch sẽ, hai người cùng nằm trên giường, Yến An lại bị Ôn Oanh kéo vào lòng.
Dù nay tiết trời đã ấm, không còn cần phải ôm nhau sưởi ấm, nhưng Ôn Oanh vẫn giữ thói quen ấy.
Yến An cũng đã quen rồi, nên dù tiết trời có tốt cũng lười chẳng muốn chỉnh sửa thói quen ấy của nàng, cứ thế cùng nàng thủ thỉ toan tính chuyện trong nhà, hoặc bàn đến tương lai chuyển vào trong thành thì nên thuê viện xá ở khu nào thì ổn.
Tới khi ấy Yến An sẽ ra ngoài bày sạp, hoặc mở tửu lâu; còn Ôn Oanh thì vào thư viện đọc sách, vậy nên chỗ ở tốt nhất là phải tiện cho cả hai.
Theo ý Ôn Oanh, hẳn là nên thuê nhà gần cổng thành một chút, như vậy Yến An ra ngoài buôn bán cũng thuận tiện. Còn nàng đi thư viện thì dù có xa hơn một chút cũng chẳng sao.
Nhưng lại không thể quá gần cổng thành, nơi ấy giáp với đại phố, người qua lại ồn ào náo động, mà Yến An thì vốn chẳng chịu nổi tiếng động, nếu ở nơi quá ồn ào, khó tránh khỏi không ngủ được.
"Còn nhiều thời gian, ta cứ từ từ mà xem xét." Ôn Oanh chẳng vội, hiện tại Yến An còn đang bày sạp, thì lựa chọn chỗ ở là một kiểu, sau này mở tửu lâu lại là kiểu khác, đợi khi đó hãy tính theo tình hình thực tế.
Yến An nghe vậy cũng gật đầu, liền ngáp một cái rồi nói: "Vậy thì ngủ thôi."
Mai còn phải dậy sớm vào thành bày sạp, tuy không đến mức phải dậy như mở hàng ăn sáng, nhưng nếu dậy trễ quá thì đến nơi cũng muộn, e là chẳng kịp giờ người ta qua lại đông nhất.
Tuy rằng những món cô bán không phải thứ ngày nào người ta cũng phải ăn, nhưng khách đã nhiều, người ghé mua mỗi ngày cũng thành thói quen, vì vậy tiền lời kiếm được cũng khá lắm.
Việc Yến An làm bây giờ chẳng khác nào đời sau người ta đi bày sạp bán cơm chiên phở xào gì đó, tuy vất vả, nhìn có vẻ cực nhọc, nhưng thực ra có khi tiền kiếm còn nhiều hơn người làm văn phòng, không chừng còn đủ tiền mua nhà.
Mà công sức bỏ ra, cũng đều được đền đáp xứng đáng.
Ôn Oanh điều chỉnh lại tư thế để Yến An nằm cho thoải mái hơn, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.
Bất luận thế nào, hiện tại Yến An vẫn nằm trong vòng tay nàng.
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Đánh giá:
Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Story
Chương 49: Vậy là nàng xem như đã khai thông
10.0/10 từ 30 lượt.