Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 48: Ngươi chính là người giỏi nhất

149@-

Sau khi mọi chuyện đều được giãi bày rõ ràng, bầu không khí giữa hai người liền trở nên thoải mái hơn nhiều. Hai nàng cùng nhau thong thả ngồi xe bò trở về nhà, trên đường về, Yến An còn khe khẽ ngâm nga vài điệu ca dao mà Ôn Oanh chưa từng nghe qua.


Tiết tấu có phần khác biệt với những khúc ca thịnh hành trong dân gian hiện nay, nhưng được cất lên từ miệng Yến An lại khiến Ôn Oanh cảm thấy lạ lùng mà dễ nghe vô cùng.


Trở về thôn Nam Nhai, nay nhà các nàng chỉ trong chớp mắt đã đổi vận, những kẻ trước kia từng vì Yến An mất trí mà không thể tiếp tục con đường khoa cử, từ đó khinh thường các nàng, cũng buộc lòng phải thay đổi thái độ. Đi trên đường, người chào hỏi ngày một nhiều.


Dù Yến An đã sớm tính toán sẽ đưa Ôn Oanh rời khỏi đây lên thành sinh sống, nhưng điều ấy không đồng nghĩa với việc phải gây hiềm khích với dân làng, bởi vậy ai cư xử tử tế với các nàng, Yến An cũng vui vẻ đáp lại bằng tấm lòng thiện ý.


Về đến nhà, tuy trước đó đã có bánh gạo lót dạ, nhưng Yến An vẫn không khỏi thấy đói. Bấy lâu nay cô lao lực quá độ, khẩu phần cũng lớn dần lên không ít, huống chi Ôn Oanh vốn đã ăn nhiều hơn cô.


Cô lập tức bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa. Ôn Oanh thấy thế thì ở bên cạnh giúp cô xử lý số nguyên liệu mà Yến An đã mua về. Lần này không chỉ có các món từ vịt, ngay cả chân gà cũng được mua không ít. Đối với loại chân chỉ toàn da ít thịt, lại phiền phức khi ăn, Ôn Oanh cũng có chút tò mò xem Yến An định làm thế nào để chế biến cho ngon và đem bán.


Vốn dĩ Yến An không muốn để nàng bận rộn với những việc như vậy, trong lòng thầm nghĩ: thời gian này nàng đem đi luyện chữ thì hơn. Nhưng tiếc thay, ở một số phương diện, Ôn Oanh bướng bỉnh đến lạ, Yến An có dọa nạt bao nhiêu cũng không thể khiến nàng thay đổi ý định.


Cơm trưa được bày ra, hôm nay Yến An mua được sườn, thế là nấu một món sườn ram hành tươi, thêm một chén trứng hấp cùng rau xanh tự trồng trong vườn, món mặn món nhạt đều đủ, lại thêm phần bổ dưỡng.


Ôn Oanh vừa ăn vừa mỉm cười, môi khẽ cong, "Ta ngày ngày đều được ăn cơm đầu bếp giỏi nấu, chẳng cần phải hâm mộ những kẻ được đến Hồi Hương Lâu dùng bữa nữa."


Trong lòng nàng, món ăn do Yến An làm ngon hơn cả tay nghề của đại trù Hồi Hương Lâu.


Nghe nàng nói vậy, Yến An trong lòng hớn hở, vui sướng không giấu nổi mà rằng: "Cứ đợi xem, về sau ta nhất định sẽ khai trương tửu lâu của riêng mình!"


Không chỉ khai trương, cô còn muốn hiệu tửu Yến gia vươn khắp cả Sở triều.


"Ừm, ta tin ngươi." Ôn Oanh cười dịu dàng, múc trứng hấp vào bát, hương vị mềm mịn, nước trứng trong ngần, nàng rất thích.


Cuộc sống ba bữa cơm hằng ngày như thế này khiến Ôn Oanh vô cùng hài lòng, cũng thấy may mắn vì năm xưa đã gả về Yến gia.


Ăn cơm xong, Yến An liền đuổi Ôn Oanh vào thư phòng tự mình luyện tập, còn cô thì bắt tay xử lý nguyên liệu, chuẩn bị cho phiên bán ngày mai.


Nhìn đống chân gà trước mắt, Yến An thở dài, rồi đành cam chịu cắt móng từng chiếc một. Nếu món này bán chạy, cô sẽ tính thêm việc làm chân gà rút xương.


Lúc cô làm xong mọi việc, trời cũng đã tối hẳn. Ôn Oanh từ nhà Dịch Thư Hoa trở về, thậm chí còn nấu luôn cả cơm chiều.


Sau khi tắm rửa, hai người nằm trên giường, Yến An cùng Ôn Oanh tính toán thu nhập trong ngày. Tim, chân vịt cùng các món tương tự vốn có giá nhập khoảng mười hai văn một cân, cộng thêm thời gian và công sức, Yến An định giá bán ra là hai mươi lăm văn một cân. Rau củ thì mười ba văn một cân. Tổng thu nhập hôm nay là một ngàn sáu trăm bảy mươi ba văn, trừ chi phí bảy trăm bảy mươi bảy văn, tức là một ngày đã lời đến tám trăm chín mươi sáu văn.


Nếu ngày nào cũng thu được như vậy, thì thu nhập một tháng còn hơn cô đi làm thuê cho người khác.


Ôn Oanh nghe Yến An tính toán đâu ra đó, giúp nàng hiểu rõ trong nhà tiêu dùng ra sao, thu vào thế nào, từ đó nắm được tình hình tài chính trong nhà một cách rõ ràng.


Kỳ thực tiền bạc trong nhà phần lớn vẫn là do nàng cất giữ, Yến An chưa bao giờ lấy quá phần kinh phí để duy trì việc sinh hoạt thường ngày. Chỉ khi nào cần khoản lớn, cô mới tìm Ôn Oanh xin chi.


Ở một mức độ nào đó, Yến An thực sự đã cho nàng cảm giác an toàn rất lớn.


"Nhưng ta vẫn định từ mai gọi Chu Tiểu Lộ tới giúp một tay." Yến An nói với Ôn Oanh.


Những việc xử lý nguyên liệu giao cho Chu Tiểu Lộ làm, còn cô cùng Ôn Oanh có thể rảnh rang đôi chút, dành thời gian cho việc riêng.


"Vậy cũng tốt." Ôn Oanh khẽ gật đầu đồng ý. Yến An xưa nay vốn không thích hao tốn nhiều thời gian vào mấy việc vặt, tìm người chia sẻ bớt cho cô, quả thực là việc nên làm.


Thấy nàng đồng ý, Yến An cũng yên tâm hơn, vỗ nhẹ lên cánh tay nàng, ra hiệu đi ngủ.


Ôn Oanh ôm lấy Yến An, không nhịn được mà cọ mặt lên người cô.


Yến An: "......"



Thôi vậy, lười để ý nàng nữa.


-


Sáng hôm sau, Yến An không cho Ôn Oanh theo cùng nữa, mà để nàng đi tìm Chu Tiểu Lộ nói rõ tình hình, còn mình thì đánh xe bò lên thành.


Sau ngày đầu tiên buôn bán thuận lợi, hôm nay Yến An cũng tràn đầy tự tin. Vừa dừng xe chưa bao lâu, liền có người xúm lại muốn mua đồ. Đặc biệt là những kẻ hôm qua chưa kịp mua, sớm đã chầu chực quanh quẩn nơi đây, vừa thấy Yến An đến thì vội vàng tiến lại giúp cô dựng sạp.


Thấy vậy, Yến An không ngớt cảm tạ, vừa dựng sạp xong liền mời mọi người nếm thử món mới hôm nay.


Mọi người nếm xong, trong mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên thích thú, so với những món canh nhạt thường ngày thì vị này quả là hấp dẫn.


Vừa bày sạp ra đã bận không ngơi tay. May mắn hôm nay chuẩn bị nhiều, nên dù bận rộn đến tận trưa vẫn còn hàng để bán. Thấy còn lại một ít, Yến An định đợi bán xong rồi mới về. Cơm trưa thì cô đã sớm tính tới, liền lấy một chiếc nồi đặt phía sau, định tự nấu bát mì ăn lót dạ.


Từ sớm, Ôn Oanh đã chuẩn bị mì cho cô, dầu muối tương dấm cùng củi lửa đều mang theo đầy đủ, chỉ cần nhóm bếp là nấu được.


Thông thường, nhóm lửa nơi hoang dã rất khó dùng đá đánh lửa. Nhưng Yến An có sẵn diêm do chính mình chế tạo, chẳng hề sợ khó khăn. Lửa nhanh chóng bén lên.


Không ít người bên đường thấy cô dễ dàng nhóm được lửa, liền ngạc nhiên tròn mắt, vây quanh muốn xem rõ cô làm thế nào.


Thấy mọi người tò mò như vậy, Yến An cũng nhân cơ hội này giới thiệu về khái niệm "diêm".


"Đây là diêm, ta tự tay làm ra. Khi ra ngoài cần nhóm lửa, dùng nó tiện lắm." Vừa nói, Yến An vừa lấy hộp diêm ra cho họ xem, nhẹ nhàng quẹt một cái, liền bùng lên một ngọn lửa nhỏ.


Mọi người thấy vậy đều không khỏi trầm trồ khen ngợi, vội vàng hỏi cô món này có bán không, hoặc là làm ra thế nào.


Cách làm thì tất nhiên Yến An không tiết lộ, còn việc có bán không thì cô thật thà nói: "Có thể bán, chỉ là hiện tại làm món này rất hao tâm tổn trí, nên giá hơi cao một chút."


Cô vừa báo giá xong, không ít người liền lặng lẽ rút lui, cảm thấy đá đánh lửa của mình cũng dùng ổn mà.


Ít ra thì tiết kiệm!


Tuy vậy vẫn có người muốn thử mua, nhưng Yến An hôm nay chỉ mang theo phần dùng cho bản thân, không có phần dư để bán, liền hẹn với mấy người có hứng thú là ngày mai mang tới.


Chuyện không cần dùng đá lửa mà vẫn nhóm được lửa bắt đầu lan truyền. Tuy nói lửa bùi nhùi cũng có thể làm được như thế, nhưng theo Yến An thấy, nếu xét về phương diện tiện dụng, diêm vẫn dễ làm hơn nhiều.


Nguyên liệu tuy chuẩn bị rườm rà, nhưng có thể làm một lần với số lượng lớn, trong khi lửa bùi nhùi lại phải làm từng chiếc, năng suất kém xa.


Nấu mì xong, ăn tạm một bữa. Trưa vốn là giờ cơm, người đi trên đường cũng ít hơn, Yến An vì thế mà cũng được đôi phần thảnh thơi.


Thế nhưng... sự an nhàn ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu.


Yến An nhìn Kỷ Uyển đang đứng trước quầy hàng của mình, bất đắc dĩ cất lời:


"Kỷ tiểu thư, có chuyện gì cần sao?"


Kỷ Uyển nhìn cô, lại cúi đầu dòm những món đồ cô đang bán. Trước đó thấy cô bận rộn, nàng cũng chẳng tiện đến quấy rầy, giờ thấy rảnh rỗi mới bước lại gần.


"Về sau ngươi định cứ bán mấy thứ này, làm một tiểu thương thôi sao?" Kỷ Uyển hỏi.


"Phải a, làm một tiểu thương." Yến An thản nhiên đáp, "Muốn nếm thử không? Nếu thích thì ta tặng, không lấy tiền."


Cũng coi như lấy lãi mà trả phần bạc nàng từng đưa.


Kỷ Uyển: "......" Nàng sớm đã sai người mua về nếm thử rồi, nào cần lại ăn nữa.


Nhưng Yến An đã nói như vậy, nàng cũng không tiện khước từ, chọn một miếng tim vịt ăn không mất dáng giữa chốn đông người, mặt vẫn giữ vẻ bình thản, chẳng tỏ rõ tâm ý.



"Không, trong nhà còn có việc nàng cần trông nom." Yến An vừa đáp vừa lấy giấy da bò gói đồ cho nàng.


Kỷ Uyển nhìn thần thái thản nhiên ấy, lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng Yến An nay đã khác xưa. Dù đã rõ ràng mọi việc, trong lòng vẫn chẳng khỏi nặng nề.


"Hiện tại các ngươi tình cảm tốt lắm?" Kỷ Uyển hỏi, giọng hơi ngượng ngập.


Tay cầm gắp của Yến An thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt hiện vẻ ngờ vực, không rõ nàng hỏi câu ấy là có ý gì.


"Khá tốt, nàng là người rất tốt." Yến An đáp.


Kỷ Uyển: "..."


Yến An đưa phần đồ đã gói cho nha hoàn đứng bên nàng, cười nói:


"Nếu ăn hợp miệng, hoan nghênh lần sau lại ghé quầy nhỏ của ta ha."


Kỷ Uyển: "..."


Nàng vốn đã chuyên tâm đọc sách, nếu không phải có người nói Yến An đang bày quầy ở cửa thành, cũng chẳng định ghé qua.


Thế nhưng dù đã tới thì đã sao? Yến An hiện tại đã không còn là người xưa kia nghe lời nàng răm rắp nữa rồi.


Nàng khẽ ho một tiếng, bày ra dáng vẻ cao ngạo, thanh âm nhấc cao:


"Hương vị không tồi, bổn tiểu thư rất thích. Ngày sau nếu có chuyện gì phiền phức, cứ đến tìm bổn tiểu thư. Nếu có kẻ không có mắt dám đến gây rối, bổn tiểu thư thay ngươi làm chủ!"


Kỷ Uyển nói giọng không nhỏ, xung quanh không ít người đều nghe rõ, ai nấy liền dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ lại phức tạp nhìn về phía Yến An.


Kỷ Uyển thân là thiên kim của huyện lệnh, lời nói ở huyện thành này dĩ nhiên có trọng lượng. Nàng làm vậy chẳng khác nào công khai che chở cho Yến An, cũng tránh được những chuyện rối rắm vớ vẩn.


Buôn bán tốt như Yến An, dĩ nhiên sẽ khiến người khác đỏ mắt ghen ghét. Mấy kẻ tiểu lại thu thuế lung tung muốn gây sự cũng phải dè chừng vài phần.


Yến An thoáng sững người nghe nàng nói vậy, rồi chợt hiểu ra dụng ý, ánh mắt nhìn Kỷ Uyển cũng có chút phức tạp. Cô thật chẳng ngờ, đến nước này rồi, Kỷ Uyển vẫn còn muốn giúp mình.


"Đa tạ Kỷ tiểu thư." Yến An cười, chắp tay hành lễ.


Thấy cô như thế, Kỷ Uyển hơi nhướng mày, có vẻ vừa lòng. Dường như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại chẳng biết nói sao, miệng hé ra lại khép vào, rốt cuộc chỉ thốt lên một câu:


"Thanh nhi, đi thôi."


Dứt lời cũng không quay lại nhìn, xoay người rời bước.


Nói xong thì không ngoái đầu lại mà quay người rời đi.


Yến An gọi với theo: "Đi thong thả, muốn ăn gì cứ bảo ta."


"Biết rồi!" Kỷ Uyển lớn tiếng đáp, chẳng ngoái đầu.


Yến An nhìn theo bóng lưng nàng, cảm thấy người này tuy lúc đầu có hơi khó hiểu, nhưng bản tính thực ra lại rất đáng yêu.


Được Kỷ Uyển che chở, lòng Yến An mới thật sự yên ổn. Đường làm ăn tại huyện Hà Vân kể từ đây xem như bằng phẳng hơn nhiều.


Dĩ nhiên, như vậy cũng đồng nghĩa với việc cô đã nhận một món nhân tình. Thế nhưng trong hoàn cảnh xã hội phong kiến như thế này, nếu có thể đổi lấy sự hanh thông, thì món nhân tình ấy, Yến An vẫn sẵn lòng nhận.


Bán hết đồ còn lại, Yến An lại đi mua thêm nguyên liệu mang về nhà. Cô đã tính toán kỹ càng, sáng mai sẽ để Chu Tiểu Lộ đi cùng, cô thì lo mua nguyên liệu, sau đó để Tiểu Lộ mang về xử lý. Như vậy cũng khỏi phải chờ Yến An về mới làm tất cả mọi thứ.


Dọc đường về, tâm trạng cô phơi phới. Vừa về đến nhà thì đúng lúc Ôn Oanh sắp ra cửa đi học. Thấy cô trở về, chân bước liền khựng lại, muốn nói chuyện với cô thêm đôi ba câu.



Ôn Oanh bất đắc dĩ, chỉ đành ngoái đầu nhìn cô lần cuối, rồi vội vã rảo bước rời đi.


Thấy cô đã về, Chu Tiểu Lộ liền tới giúp, làm theo lời dặn của Yến An mà xử lý nguyên liệu. Còn Yến An thì đi làm ít diêm để mai mang vào thành bán.


Dù sao Yến An cũng từng tiếp nhận qua tri thức thời hiện đại, biết không ít thứ thời đại này chưa từng nghe qua. Tuy không thể chế tạo hết mọi thứ, nhưng đôi ba món đơn giản cũng đã đủ tạo ra điều mới mẻ.


Vốn tưởng rằng những ngày an ổn ấy có thể kéo dài đôi chút, nào ngờ chỉ mới được vài hôm, chuyện lớn đã xảy ra.


Phụ thân của Ôn Oanh trèo lên giường một quả phụ, lại bị tình nhân khác của quả phụ ấy bắt gặp. Kẻ kia nổi giận, đánh cho lão một trận, áo quần xốc xếch bị đuổi ra khỏi nhà. Tiếng động quá lớn dẫn tới nhiều người vây xem, mặt mũi thể diện đều mất sạch.


Chuyện tới nước ấy, mẫu thân của Ôn Oanh cũng biết, lập tức xông vào ẩu đả, nghe đâu giờ chẳng dám bước chân ra khỏi cửa, bởi gương mặt đã bị bà cào rách hết cả.


Cặp phu thê ấy suốt ngày cãi cọ, mà hai nhi tử được phụ thân Ôn Oanh nuôi dạy cũng chẳng ra gì. Ăn chơi lêu lổng, tụ bạ cùng phường xấu, sớm nhiễm thói cờ bạc, không tiền thì đi trộm, hại không ít người trong thôn.


Hành vi tệ hại như vậy, dân làng đâu thể nhịn được lâu, kéo nhau đến trước cửa đòi một lời giải thích.


Hoặc bắt được đem đánh cho thừa sống thiếu chết rồi báo quan, hoặc rời khỏi thôn, không được dễ dàng quay lại.


Nhà họ Ôn dĩ nhiên chẳng muốn chọn cái nào. Thế nhưng hai nhi tử trước đó trộm bạc lo hậu sự của một lão nhân cô quạnh trong thôn, lúc bị phát hiện còn đẩy ông lão ngã ra đất, đến nay còn chưa đứng dậy nổi. Việc ấy làm dân làng phẫn nộ tột cùng.


Cuối cùng đành phải để hai nhi tử vào thành kiếm sống. Nhưng nói là kiếm sống, chẳng qua là thả hổ về rừng. Vào thành rồi thì lại càng ngày càng hư hỏng, gần như ở lì trong sòng bạc, cuối cùng còn giở trò gian lận với công tử của huyện thừa. Kết quả là bị đánh phế một cánh tay, còn bị hạ lệnh không được bén mảng tới huyện Hà Vân nữa.


Hai nhi tử bị phế mỗi đứa một tay, khiến mẫu thân Ôn Oanh đau lòng rơi lệ. Nhưng đắc tội với nhân vật cỡ đó, đâu phải nhà họ đối phó nổi. Cuối cùng đành bán sạch ruộng đất, dắt hai người tàn tật sang huyện lân cận.


Nghe nói bên đó sống cũng chẳng khá gì, dù đã mua lại ít ruộng nhưng một chuỗi đả kích khiến nhà họ như thùng thuốc súng, đụng là nổ. Có người nói đã cãi nhau đến mức phụ thân Ôn Oanh buột miệng đòi hưu thê, kết quả bị bà tát cho hai cái lăn quay xuống đất.


Kẻ từng là gia chủ nghiêm khắc một tay che trời, nay vỏ bọc bị bóc trần, cũng chẳng còn gì đáng quan trọng. Ít ra trong mắt mẫu thân Ôn Oanh là vậy. Muốn bà tiếp tục câm nín nấp bóng nam nhân là không thể.


Trong cảnh ấy, nhà họ loạn thành nồi cám, đâu còn sức mà đến gây chuyện với Yến An các nàng.


Những chuyện này Yến An biết được là nhờ Lý thẩm kể lại, nghe đâu đã truyền khắp nơi rồi.


"...Ôn nha đầu sinh ra trong nhà như vậy thực chẳng dễ dàng, sau này ngươi phải đối xử với nó tốt hơn nữa, biết chưa?" Lý thẩm hạ thấp giọng, mang theo vài phần đau lòng.


Ôn Oanh gả đến thôn Nam Nhai cũng đã được một thời gian, tính tình ra sao ai nấy đều thấy rõ. Giờ nghe chuyện như vậy, ai cũng cảm thán rằng nàng lớn lên trong hoàn cảnh ấy thật chẳng dễ.


Yến An nghe xong im lặng chốc lát, nhưng rồi cũng nghiêm túc gật đầu, "Ta sẽ."


Dù không có Lý thẩm dặn, cô cũng sẽ như vậy, hơn nữa tự thấy mình vẫn làm rất tốt.


Nghe cô nói thế, Lý thẩm mới yên tâm, nở nụ cười hài lòng, rồi quay người trở về nhà mình.


Yến An mang tâm sự nặng trĩu quay vào trong, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mọi việc lại trùng hợp đến thế? Nhà họ Ôn vừa tới làm loạn, liền xảy ra chuyện lớn như vậy trùng hợp khiến cô bất an.


Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, bản thân cũng chẳng làm gì nhà họ, Ôn Oanh... hình như cũng không có thời gian để ra tay. Huống chi mấy chuyện ấy toàn do hành vi đê tiện của chính họ gây ra, chẳng lẽ người khác còn có thể sai khiến họ làm mấy việc dơ bẩn ấy sao? (Editor: ê tự nhin bà An suy nghĩ dị làm tui cũng nghi ngờ á)


Nghĩ vậy, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Dù đã biết nhà họ xảy ra chuyện, cô vẫn coi như chưa biết, miễn là họ đừng tới trước cửa nhà gây sự là được. Nếu tới, chẳng phải có thể nhân cơ hội này dứt khoát cắt đứt quan hệ sao?


Tối đến, khi Ôn Oanh trở về, Yến An lặng lẽ quan sát thần sắc nàng, thấy dáng vẻ vẫn bình thường, cũng không biết đã nghe chuyện nhà mình chưa.


"Sao vậy? Cứ nhìn ta mãi thế?" Ôn Oanh quay đầu mỉm cười nhìn cô.


Yến An vội dời ánh mắt, nhưng nghĩ lại thấy như vậy dễ sinh nghi, bèn thản nhiên dời mắt trở lại, khẽ ho:


"Hôm nay có ai nói gì kỳ lạ với ngươi không?"


Tuy nói thôn này người dân nhìn chung còn chất phác, nhưng cũng không thiếu kẻ thích thêu dệt thị phi, chưa biết chừng sẽ chạy đến trước mặt Ôn Oanh, nói mấy lời bóng gió trêu ghẹo.



Yến An toàn thân như bị điện giật, chợt thấy giọng nói ấy sao mà êm tai đến thế. Nhất là trong đó còn ẩn chút vui vẻ, âm cuối lại cong lên như một chiếc móc nhỏ, khẽ khàng gãi vào tim người.


Nhưng xem bộ dáng nàng như vậy, e rằng là chưa nghe được tin tức gì. Đã vậy thì Yến An cũng chẳng định nói thêm làm gì, tránh để nàng phải buồn bực trong lòng.


"Không có gì."


"Thật vậy sao?" Nghe cô nói thế, Ôn Oanh lại mỉm cười, giọng nói mang theo vài phần uể oải, hỏi: "Ngươi có phải là muốn nói chuyện về phụ thân và đệ đệ ta?"


Yến An hơi trừng mắt nhìn nàng, vậy là nàng biết rồi sao?! Vậy sao lúc nãy nàng vẫn điềm nhiên thản nhiên như chẳng có gì ảnh hưởng đến tâm trạng vậy chứ!


Ôn Oanh trông thấy bộ dạng kia của cô, bỗng thấy buồn cười, thật sự là giống một con mèo hoa nhỏ lông xù đang tròn mắt nhìn người khác vậy.


"Hiện nay ta đã gả vào Yến gia, chính là người của Yến gia rồi. Bọn họ thế nào, đã chẳng còn quan hệ gì đến ta nữa." Ôn Oanh dịu giọng nói.


Yến An nghe xong: "......"


Cô khẽ liếc mắt nhìn Ôn Oanh một cái, vẻ bất đắc dĩ cùng trách móc: "Ngươi chớ nói mấy lời phong kiến như vậy! Gả cho ai là người nhà ấy, ngươi là người của chính mình mới phải!"


Câu này khiến cô bất giác liên tưởng đến thời xưa những nữ tử bị tư tưởng phong kiến thấm sâu, vừa gả vào nhà chồng liền cam phận làm trâu làm ngựa, hầu hạ cả nhà chồng, tựa như đã mất đi bản thân mình vậy.


Ôn Oanh ngắm cô mà cười, nhất là lúc cô nói mấy câu đầy căm phẫn kia, bộ dạng thật chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang dựng lông giận dữ cả.


"Ừ, ta là người của chính mình." Ôn Oanh thuận theo lời cô mà nói, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Yến An, chẳng buông rời.


Yến An bị nàng nhìn đến có phần ngượng ngập, mặt cũng bắt đầu nóng ran lên, vừa thẹn vừa bực, đứng bật dậy nói: "Ta đi xem sách đây."


"Ừm~" Âm cuối của Ôn Oanh kéo dài, nghe ra vô cùng vui vẻ.


Yến An: "......"


Cô vào thư phòng đọc sách, chẳng bao lâu sau Ôn Oanh cũng bước vào, ngồi xuống bên cạnh luyện chữ. Thế nhưng chẳng mấy chốc nàng lại cất tiếng hỏi.


"Chữ này phải viết thế nào mới đẹp? Ta cứ thấy dường như vẫn chưa thật ổn." Ôn Oanh nhìn hàng chữ mình vừa viết, khẽ trầm ngâm.


Nghe nàng hỏi, Yến An đứng dậy đến xem chữ Ôn Oanh viết, liền hiểu ngay vấn đề nằm ở đâu, lập tức vòng ra sau lưng nàng, trực tiếp nắm lấy tay nàng cầm bút nói: "Ngươi viết quá gò bó, nên thả lỏng ra đôi chút."


Vừa nói vừa dẫn tay nàng viết theo, nét chữ do cô dẫn viết liền trở nên khoáng đạt, thanh tú hơn hẳn.


Khoé môi Ôn Oanh khẽ nhếch lên, dịu dàng "Ừm" một tiếng, thuận theo ý cô viết thêm lần nữa, quả nhiên nét chữ lần này đã hơn hẳn trước kia.


Yến An nhìn thành quả mà không khỏi trầm trồ, chỉ qua một lần cô viết mẫu, Ôn Oanh đã có thể lĩnh hội được tinh tuý trong đó, quả thật khiến người ta phải tán thán.


"Sau này ngươi có trở thành đại gia thư pháp ta cũng chẳng lấy làm lạ." Yến An không nhịn được cảm khái. Tư chất của Ôn Oanh quá đỗi xuất chúng, người như nàng nếu không thành tựu, chỉ có thể là do bản thân không chịu cầu tiến mà thôi.


Nhưng hiển nhiên, Ôn Oanh không hề có khả năng không tiến thủ, cho nên nàng nhất định sẽ thành công!


Ôn Oanh mím môi cười, "Chữ của ngươi còn đẹp hơn ta."


Nên có thành đại gia thư pháp, cũng là ngươi mới đúng.


Yến An lắc đầu, "Đó chỉ là tạm thời thôi."


Cô vẫn tự hiểu rõ mình, chữ viết của cô tuy không tệ, nhưng chắc chắn chưa đạt đến trình độ đại gia thư pháp, nếu không kiếp trước cô đã chọn con đường thư pháp rồi.


"Trong lòng ta, ngươi chính là người giỏi nhất."


Yến An nghe nàng nói vậy, khẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy câu nói kia có gì đó là lạ.


Nàng có phải đã lược mất hai chữ "của ta" rồi chăng?


Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử Story Chương 48: Ngươi chính là người giỏi nhất
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...