Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 29: Ngủ quá gần rồi
154@-
Trong phòng tối tăm, lời của Ôn Oanh vừa dứt, ban đầu Yến An còn chưa phản ứng kịp, nhưng khi cô ngẫm lại lời ấy, liền không khỏi dở khóc dở cười.
"Nàng ta thì sao? Nàng ta có liên quan gì đến ta ?"
Dù có liên quan đến nguyên chủ đi nữa, thì bản thân cô cũng đâu phải nguyên chủ, vậy thì liên quan gì đến cô chứ?
Cô chấp nhận sống chung với Ôn Oanh là vì nghĩ có thể ôm đùi nữ chính, còn cái vị tiểu thư huyện lệnh kia, hoàn toàn không cần thiết phải tiếp xúc!
Tất nhiên, trừ khi cần gọi đầu tư thì lại là chuyện khác.
Nghe Yến An nói vậy, Ôn Oanh khẽ khép mắt lại, giọng hơi nhẹ nhàng: "Nếu một ngày nào đó ngươi khôi phục ký ức, ngươi sẽ làm thế nào?"
Yến An: "???"
Chuyện quỷ quái gì đây? Cô vốn chẳng phải nguyên chủ thì ký ức nào mà khôi phục? Nếu thực sự có cái gọi là "khôi phục ký ức", vậy thì chẳng phải nguyên chủ đã trở lại rồi sao? Mà khi ấy, kẻ như cô là một người đến từ thế giới khác, chẳng biết đã bị đẩy vào góc xó nào rồi.
Huống chi nguyên chủ đã chết rồi, còn sống lại thế nào được?
"Ngươi hôm nay thần thần bí bí, có phải nghĩ nhiều quá rồi không? Không thể xảy ra đâu, đừng có tự dọa mình." Yến An chỉ thấy cạn lời, nhưng nghĩ lại, Ôn Oanh đột nhiên nhắc tới vị thiên kim huyện lệnh kia, chắc hẳn không phải vì đột nhiên nhớ đến nàng mà buột miệng hỏi.
Nghĩ một hồi, cô cũng trở mình đối diện Ôn Oanh, chăm chú nhìn mặt nàng rồi hỏi: "Sao thế? Hôm nay ra thành có gặp nàng ta à? Nàng ta nói gì với ngươi sao?"
Ôn Ương vẫn giữ đôi mắt khép hờ, chẳng buồn ngó lại Yến An, chỉ "ừ" khẽ một tiếng.
Yến An sốt ruột, vội hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Nàng ta nói gì mà khiến ngươi có phản ứng như vậy?"
Trong lòng lại âm thầm bổ sung: còn quay về rồi trút giận lên ta nữa.
...Ừm, cũng chẳng thể nói là trút giận, nhưng Yến An cảm thấy chưa từng bị Ôn Oanh đối xử như vậy, nên lấy làm khó chịu.
"Chẳng nói gì, chỉ là tình cờ gặp." Ôn Oanh khép mắt, không muốn nói thêm, trong lòng cũng có chút hối hận vì đã nhắc tới nàng ta.
Vì sao nàng lại chủ động nhắc người kia trước mặt Yến An? Rõ ràng lúc này Yến An chẳng nhớ gì, nàng hoàn toàn có thể xem như chẳng có chuyện gì mà tiếp tục sống cùng Yến An, chẳng để ai khác tiếp cận cô là được rồi...
Thấy nàng như thế, Yến An trợn mắt nhìn, trong lòng bỗng lên cơn giận, loạt soạt xoay lưng lại với Ôn Oanh, giọng lành lạnh: "Ừ, nếu không có gì thì ngủ đi."
Cái cuộc sống cổ đại chán chết này, không ngủ thì còn biết làm gì? Chẳng lẽ lại ngồi thủ thỉ tâm tình với Ôn Oanh sao? Quá phí nước miếng!
Ôn Oanh tất nhiên nghe ra vẻ khó chịu trong giọng nói Yến An, nhưng bản thân nàng lúc này cũng chẳng dễ chịu gì, mà cũng chẳng biết dỗ Yến An thế nào, đành im lặng như ngầm đồng ý, gian phòng trở lại yên tĩnh.
Yến An cảm nhận được sự im lặng ấy, trong lòng càng thêm tức giận, hít sâu một hơi cố đè nén bực bội, rồi cũng miễn cưỡng thiếp đi.
Ôn Oanh nghe tiếng hô hấp đều đều khe khẽ từ phía trước, mi mắt khẽ run, cuối cùng từng chút từng chút nghiêng lại phía Yến An, khi còn cách lưng cô một khoảng chừng một nắm tay thì dừng lại, trong hơi thở đã có thể cảm nhận mùi hương thanh nhã trên người cô.
Lông mày nàng hơi giãn ra, cảm thấy Yến An sau khi mất trí nhớ dường như còn có mùi thơm dễ chịu hơn, khiến nàng khi ngửi thấy lại thấy lòng an yên.
Cứ như vậy, Ôn Oanh và cô nằm cách nhau chừng một nắm tay rồi cũng từ từ ngủ thiếp, đây là khoảng cách gần gũi nhất từ trước đến nay giữa hai người.
Sáng hôm sau khi Yến An tỉnh dậy chỉ cảm thấy cả người ấm áp, thậm chí có phần hơi nóng, vùng eo như bị thứ gì đó quấn lấy, khiến cô cảm thấy không được thoải mái lắm.
Cô mơ màng mở mắt, ngáp nhẹ một cái, vừa định vươn vai thì phát hiện mình bị người ta ôm từ phía sau.
Yến An lập tức tỉnh táo, vội ngồi bật dậy nhìn sang, và liền thấy khuôn mặt Ôn Oanh đang ở rất gần mình.
Yến An ngây người.
Trước nay mỗi khi ngủ chung, giữa hai người đều giữ khoảng cách nhất định, chưa từng có chuyện nằm sát nhau, càng chưa từng ôm ấp thế này!
Có lẽ động tác của cô quá mạnh, người vẫn còn đang ngủ say kia cũng mở mắt ra, vừa tỉnh liền bắt gặp ánh mắt trừng trừng của Yến An.
Tâm Ôn Oanh chợt thắt lại, nhìn khoảng cách giữa hai người gần như chẳng còn kẽ hở thì lập tức hiểu rõ nguyên nhân Yến An nổi giận, nhớ lại mơ hồ khi nãy ôm lấy ai đó trong mộng, sắc mặt Ôn Oanh khẽ cứng lại một thoáng.
Chẳng lẽ trong lúc ngủ say nàng đã ôm lấy Yến An?
"Này, ngươi không nhận ra là ngươi ngủ xê dịch quá mức à?!" Yến An xê người sang một bên, chỉ vào vị trí Ôn Oanh đang nằm, cau mày nói.
Vốn dĩ hai cô gái cong ngủ cùng giường đã đủ vượt giới hạn rồi, giờ còn nằm sát ôm nhau thế này, thật là không còn chút ranh giới nào cả!
Ôn Oanh chậm rãi ngồi dậy, giơ tay vuốt mái tóc rối loạn, đôi mắt cụp xuống, trông có phần áy náy: "Xin lỗi, ta cũng không biết vì sao đêm qua lại lăn sang bên ngươi... Có lẽ nửa đêm hơi lạnh, bên ngươi lại ấm hơn nên ta vô thức tựa sang."
Yến An nhìn nàng với ánh mắt đầy kinh ngạc, không biết có phải ảo giác hay không mà thấy ở Ôn Oanh lúc này phảng phất một vẻ yếu mềm? Hơn nữa nàng lại chân thành xin lỗi như thế, khiến Yến An muốn nói câu "sau này đừng lại gần ta quá" bằng giọng nghiêm khắc cũng nói không nên lời.
Nhưng mà... nhưng mà chuyện này chẳng thể bỏ qua như thế được!
"Sau này ngươi chú ý một chút, ta không thích người khác nằm gần ta quá." Giọng Yến An cuối cùng vẫn mềm đi nhiều, chẳng còn mang vẻ giận dữ khó gần như ban nãy nữa.
"Ừm, xin lỗi, sau này ta sẽ chú ý." Ôn Oanh cúi đầu khẽ đáp.
Thấy nàng đã nói đến vậy, Yến An cũng chẳng tiện nổi nóng thêm, kéo tấm chăn còn phủ trên chân mình, cứng nhắc nói: "Vậy... dậy thôi."
Tuy nói thế nhưng bản thân cô vẫn chưa động đậy, phần vì Ôn Oanh nằm ở phía ngoài, nếu không dậy trước thì cô muốn xuống giường cũng phải trèo qua người nàng, mà sau khi vừa ôm nhau như thế, Yến An cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
"Được, sáng nay muốn ăn gì?" Ôn Oanh ngoan ngoãn vén chăn xuống giường, đồng thời tự nhiên chuyển chủ đề sang hướng khác.
"Dùng canh dê còn lại tối qua nấu mì là được rồi." Yến An khô khốc nói.
"Được, vậy ta đi nhồi bột trước."
Trong lúc nói, Ôn Oanh đã nhanh chóng thay y phục xong, thậm chí còn mang cả y phục hôm nay của Yến An đến đặt bên giường cho cô.
Yến An nhìn một loạt động tác của nàng, chỉ cảm thấy Ôn Oanh quả là người biết chăm sóc người khác. Nhưng càng là người như vậy, càng dễ khiến bản thân mỏi mệt.
Nàng một mực lo toan cho người, nhưng liệu có ai hiểu cho lòng nàng, lo cho nàng không?
Sau khi thay y phục, trông thấy hôm nay nắng có vẻ đẹp, Yến An liền tháo chăn đệm định đem giặt, phơi ruột chăn ra ngoài.
Nếu không thì với thời tiết này, chẳng mấy chốc trời sẽ lạnh hẳn, lúc đó muốn giặt giũ cũng khó lòng phơi khô.
Bằng không với thời tiết thế này, chẳng bao lâu nữa sẽ lạnh hẳn, đến lúc đó muốn giặt cũng khó phơi khô.
Ôn Oanh đang nhồi bột trong bếp cũng thấy động tác của cô, liền bảo cô chỉ cần ngâm đống vải kia với nước, lát nữa nàng sẽ giặt.
Yến An: "..."
Cô mặt không cảm xúc, không nói tiếng nào mà đem chăn đệm ngâm nước, rồi đi cho gà ăn, xong mới rảnh rỗi rửa mặt chải đầu, sau đó tóc dài xõa tung lững thững đi vào bếp, dựa vào cửa lặng lẽ nhìn Ôn Ương.
Cô đột nhiên tới mà chẳng nói lời nào, Ôn Oanh ngẩng đầu ngờ vực nhìn cô.
"Có thể nói ta biết, vì sao ngươi không để ta làm mấy việc đó không?" Thấy nàng nhìn lại, Yến An không vòng vo, hỏi thẳng.
Đôi tay Ôn Oanh đang nhồi bột khựng lại, trước ánh mắt kiên quyết như truy vấn của Yến An, nàng khẽ thở dài: "Giặt mấy thứ đó... sẽ làm hỏng tay."
Tay của Yến An rất đẹp, nàng không muốn đôi tay ấy về sau cũng trở thành thô ráp, khớp xương to như tay mình.
Yến An: "...Chỉ vì vậy thôi sao?"
Ôn Oanh do dự giây lát, rồi khẽ gật đầu.
"Nhưng tay của ngươi cũng sẽ bị tổn thương."
Bàn tay của Ôn Oanh thoạt nhìn đã là tay quen lao động, từng ngón tay đều toát lên sức lực, đầu ngón lại thô ráp, sờ vào liền thấy nhám nháp.
Ôn Oanh khẽ rụt tay về, chẳng muốn để Yến An nhìn thấy bộ dạng bàn tay mình, trong lòng cho rằng đôi tay xấu xí này, tốt hơn hết là đừng để Yến An thấy, kẻo cô lại càng thêm chán ghét mình.
"Ta thì không sao, nhưng ngươi thì khác." Ôn Oanh mím môi, cố hết sức mà nhẹ giọng nói.
"Khác thế nào? Ta cũng chẳng phải tiểu thư khuê các gì, lại chẳng phải loại mười ngón tay không dính nước mùa xuân đâu?"
Yến An cảm nhận được nàng đang né tránh, liền buông tay nàng ra, liếc nàng một cái.
"Nếu ngươi thực để tâm đến đôi tay này, sau này cũng nên biết chăm chút một chút, nghe chưa?"
Sau khi buông tay, Ôn Oanh nhanh chóng rút về tiếp tục nhồi bột, nhưng cũng không giải thích rằng điều nàng để tâm, vốn không phải đôi tay của mình, mà là... tay của Yến An.
Thấy nàng im lặng không nói một lời, Yến An hơi nhíu mày, nhớ đến cuộc sống trước kia của Ôn Oanh, trong lòng dâng lên chút xót xa.
"Đừng khăng khăng chịu đựng một mình nữa, đã là sống cùng nhau, đương nhiên phải cùng nhau gánh vác."
Cô nói có phần thiếu kiên nhẫn, nhưng trong tâm lại đã nghĩ đến chuyện phải mua ít thuốc dưỡng tay về cho Ôn Oanh.
Bàn tay của Ôn Oanh vừa nhìn đã biết từ nhỏ đã chẳng được chăm chút, e là đến mùa đông còn bị nứt nẻ, thậm chí sinh cả bệnh tê cóng cũng nên.
Ôn Oanh định nói gì đó, nhưng lại bị Yến An lườm cho một cái. Ánh mắt kia như thể đang cảnh cáo: Nếu ngươi còn nói thêm điều gì vớ vẩn nữa, ta sẽ thật sự nổi giận.
Thấy cô như vậy, Ôn Oanh chỉ đành khẽ thở dài một hơi, tuy không tiếp tục phản đối, nhưng thần sắc vẫn bộc lộ rõ ràng tâm ý chối từ trong lòng.
Tuy nhiên nàng đã không dám nói ra miệng, Yến An cũng coi như không thấy biểu hiện đó của nàng, quay người đi giặt ga chăn.
Mình đường đường chủ động đi giặt ga chăn hai người nằm mà nàng còn không vui, đúng là không biết điều gì cả!
Cô vừa giặt vừa nghĩ, tính tình như vậy của Ôn Oanh quả thật cần phải sửa đổi. Nay đã không còn như thuở xưa, tự mình gánh vác mọi thứ một mình nữa rồi.
Cô đang giặt được nửa chừng thì phía sau truyền đến giọng nói của Ôn Oanh.
"Có thể ăn sáng rồi."
Nghe thấy vậy, Yến An nhìn đống ga chăn mới giặt được một nửa, cuối cùng quyết định gác lại đi ăn mì trước, dù sao mì mà để lâu sẽ bị nở, mất ngon!
Yến An nghĩ bụng, hoàn toàn hợp lý.
Ôn Oanh đã bưng hai bát mì đặt sẵn trên bàn đá trong sân. Yến An vừa ngồi xuống, định đưa tay cầm đũa, đã thấy Ôn Oanh đưa sang dây buộc tóc, giúp cô gom tóc rồi buộc tạm ra sau gáy.
"Ăn trước đi, ăn xong rồi ta giúp ngươi buộc tóc gọn lại."
"Ờ, được rồi, ngươi cũng đừng bận nữa, ngồi xuống ăn đi." Yến An ngoan ngoãn để nàng buộc tóc, cũng thuận tiện hơn cho việc ăn uống.
Ôn Oanh yên lặng ngồi xuống đối diện cô, thong thả ăn mì. Ánh mắt nàng lúc ngẩn ngơ, lúc lặng lẽ trôi về xa xăm. Nếu là trước kia, nàng đâu dám nghĩ mình có ngày được ăn no, lại còn được ăn món ngon quý hơn cả gạo trắng thế này?
Ngẩng đầu nhìn về phía Yến An, cảm thấy kể từ khi cô tỉnh lại, mọi thứ trong nhà như đều đang dần trở nên tốt đẹp hơn.
Nghĩ đến đây, Ôn Oanh khẽ mím môi, nở nụ cười nhẹ, thầm hỏi: Chẳng lẽ Yến An chính là vị phúc tinh người đời thường nói, mang đến may lành cho người bên cạnh?
Ngay lúc hai người sắp ăn xong bữa sáng, ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa, hai người nhìn nhau, cùng đứng dậy đi ra mở cửa.
Nhưng người đứng ngoài lại không phải Lý thẩm như họ đoán, mà là Ngô thẩm, nương tử của trưởng thôn.
Thấy bà tới, cả Yến An và Ôn Oanh đều lấy làm ngạc nhiên, nhưng vẫn mau chóng mời bà vào.
Ngô thẩm liên tục khoát tay từ chối lời mời vào nhà.
Hai người nghe xong đều sững lại chốc lát, rồi gật đầu đồng ý, tiễn mắt nhìn Ngô thẩm đi về phía nhà Lý thẩm.
Đóng cửa lại, Yến An quay sang nhìn Ôn Oanh: "Có đại hỷ để ăn rồi."
Trong lòng cô thật có chút mong chờ, muốn xem tiệc cưới ở thời cổ là như thế nào.
Ôn Oanh nghe vậy chỉ khẽ gật đầu. Ở nông thôn, hỷ sự cũng không có gì cầu kỳ, chỉ cần báo miệng đến từng nhà là đủ, không cần thiệp mời như trong thành.
Chỉ là nghĩ đến việc ăn tiệc, thì cũng đồng nghĩa với việc phải mừng tiền, Ôn Oanh âm thầm thở dài.
Nghe thấy nàng thở dài, Yến An ngạc nhiên nhìn nàng: "Sao thế, được ăn tiệc mà ngươi lại không vui à?"
Thú thực, khi còn ở hiện đại, Yến An từng muốn thử hết các loại tiệc cưới khắp các tỉnh thành.
Thấy cô có vẻ chưa ý thức được vấn đề, Ôn Oanh đành nói: "Phải mừng tiền, chắc là khoảng hai trăm văn."
Đây đã là một con số rất vừa phải rồi, không quá thấp mà cũng không cao.
Yến An: "......" Được rồi, đúng là cô đã tạm quên mất chuyện này.
"Nói sao thì giờ trong nhà vẫn còn chút bạc..." Yến An nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nếu cô vẫn chưa tìm được kế sinh nhai ổn định, thì sớm muộn gì cũng ngồi không mà cạn tiền.
Ôn Oanh thấy cô giờ mới ý thức được, môi khẽ cong lên cười, cúi đầu ăn nốt phần mì trong bát, đợi Yến An ăn xong liền đem bát đũa đi rửa cùng nhau.
Yến An định đi giặt tiếp ga chăn đang còn dở, nhưng chưa kịp đụng tay thì lại bị Ôn Oanh sai đi thả lũ gà con ra ngoài cho chúng chạy nhảy một lát.
Đến khi Yến An thả gà xong quay về, thấy ngay cảnh Ôn Oanh đã thay mình tiếp tục giặt ga giường.
Yến An: "......"
Cô lười không muốn cãi nhau với Ôn Oanh về chuyện này nữa, liền vào thư phòng tìm vài tờ giấy trắng, rồi lại vào bếp tìm chút than dễ mang theo để thay thế mực, sau đó nói với Ôn Oanh: "Mấy ngày nữa ta muốn vào thành một chuyến."
Cô muốn dò hỏi giá thuê mặt bằng, xem thử chỗ nào có người qua lại đông đúc, tiện thể nếu được thì tìm hiểu luôn về đất. Sau này có bạc thì mua luôn đất cũng được, đỡ phải trả tiền thuê mỗi tháng.
Ôn Oanh nghe cô nói muốn vào thành, cả người khựng lại, trong lòng bất giác sinh ra vài suy đoán không mấy vui vẻ. Nàng khẽ hạ giọng hỏi:
"Vào thành để làm gì?"
"Ta muốn đi khảo sát, xem chỗ nào nhiều người qua lại, thuê đất ra sao, nếu muốn mua nguyên liệu thì nên nhập ở đâu. Mấy chuyện này phải biết trước cho chắc."
May là nhà Yến An trước kia mở tiệm cơm, tuy cô chưa đích thân quản lý, nhưng vài việc cơ bản vẫn nắm được ít nhiều.
Nghe cô nói xong, thân thể căng cứng của Ôn Oanh mới từ từ dịu lại.
"Vậy, đến lúc đó ta đi cùng ngươi."
Yến An mở miệng định từ chối, nhưng cuối cùng lại thôi. Nói gì thì nói, để cô một mình vào thành giờ cũng có chút lo lắng, chí ít phải quen đường cái đã, tránh đi lạc.
Ôn Oanh đem chăn ga phơi nắng xong, liền lấy mấy giống cây đã ngâm nước từ trước đem ra gieo xuống. Yến An thì theo sát phía sau, bắt chước từng động tác của nàng.
Chuyện đồng áng thế này, học nhiều một chút chẳng có gì thiệt. Nhất là ở cái thời đại này, ai biết được lúc nào mấy kỹ năng ấy sẽ trở nên quý giá?
Làm xong việc, Ôn Oanh lại định lên núi chặt củi. Xem chừng thời tiết hiện tại chẳng còn nhiều ngày ấm, đặc biệt là khi Yến An muốn vào thành, lại càng cần tranh thủ. Nếu chờ trời lạnh hẳn rồi mới đi thì phiền phức không ít.
"Ôn Oanh, mấy hôm nữa ta với ngươi đi đào măng đông được không?" Yến An đề nghị, giọng không giấu được chút hào hứng.
Nam Nhai thôn xung quanh vốn có rừng trúc, nếu đào được ít măng đông, cũng coi như bữa ăn quý hiếm.
Trước kia nàng từng đi đào, nhưng nếu không có kinh nghiệm, lục rừng cả ngày cũng chưa chắc được mấy lạng, nói chi đem vào thành bán?
"Ta biết." Yến An đáp, cô chưa từng đào thật, nhưng cũng từng nghe người ta kể, măng đông khó tìm, không vậy sao giá lúc nào cũng cao hơn cả măng xuân?
Lần nữa vào núi, hai người đều bất giác nhớ lại chuyện không vui ngày hôm qua. Gương mặt Ôn Oanh khẽ cứng lại, khóe mắt thỉnh thoảng liếc trộm nhìn sang Yến An. Thấy sắc mặt cô tuy hơi căng, nhưng cũng không đến nỗi khó coi, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Yến An, hôm qua xin lỗi ngươi, là ta nhất thời nóng nảy nên mới xúc động như thế."
Ôn Oanh mím môi, giọng nói hơi trầm.
Nghe vậy, Yến An lập tức đáp lời:
"Thôi được rồi, hôm qua ngươi đã xin lỗi rồi, việc đã qua thì đừng nhắc lại nữa."
Nàng càng nhắc tới, thì Yến An lại càng nhớ đến dáng vẻ khi ấy của nàng, khiến cô tức đến ngứa răng. Dù biết Ôn Oanh là vì lo lắng cho mình, nhưng cái câu "ngươi sao có thể giống ta được" kia, thật sự khiến cô bực bội.
Tuy là lời thật, nhưng sự thật... có nhất thiết phải nói ra không?
"Ừ, được." Giọng Ôn Oanh mang theo chút ý cười mỏng nhẹ, tâm trạng như trút được gánh nặng, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Như thường lệ, Ôn Oanh phụ trách chặt củi, còn Yến An đi theo nhặt. Trở về nhà, hai người lại cùng nhau đi bộ vào thành.
Yến An không muốn ngồi xe bò một mình, còn Ôn Oanh thì gánh củi nên cũng không tiện đi xe, hai người đành lần nữa cuốc bộ mà đi.
So với lần đầu vào thành lúc sáng sớm, lần này họ xuất phát đã muộn hơn nhiều. Chưa tới cổng thành thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, bụng hai người cũng sớm réo vang từng đợt.
Hai người tìm một chỗ bên đường dừng chân nghỉ tạm, lấy bánh khô và túi nước mang theo ra ăn, coi như lấp bụng bữa trưa.
Dù đã từng nếm trải đoạn đường xa này, nhưng lần này Yến An vẫn cảm thấy chân mỏi rã rời, thậm chí lòng bàn chân cũng đau đến tê dại.
"Cố thêm chút đoạn nữa, cách cổng thành không còn xa đâu." Ôn Oanh thấy Yến An thỉnh thoảng lại duỗi chân thì nhẹ giọng an ủi.
"Ừm." Yến An miệng còn đang nhai bánh thịt dê, ậm ừ đáp lại, trong lòng thì chẳng nhẹ nhõm chút nào. Bởi vào thành rồi vẫn phải loanh quanh khắp nơi, cũng vẫn phải dựa vào hai cái chân của mình, có nhẹ nhàng gì cho cam.
Sau lần trước uống hết nước phải mua nước ở quán trà, lần này Yến An đã rút kinh nghiệm, mang thêm hai bình nước, chỉ để tiết kiệm hai văn tiền.
Vừa uống nước vừa gặm chiếc bánh đã nguội lạnh, Yến An quay đầu nhìn sang Ôn Oanh bên cạnh: "Ôn Oanh, nếu ta nói ta muốn mua vài dụng cụ thợ mộc về để tự làm đồ, ngươi thấy sao?"
Nghe vậy, Ôn Oanh nhìn sang cô, chớp mắt rồi thong thả nói: "Cũng được thôi, chỉ là chúng ta tự làm thì chắc cũng chỉ làm được mấy thứ đơn sơ như bàn ghế ghép tạm thôi."
Dù gì nghề thợ mộc cũng là một việc đòi hỏi kỹ năng, thợ giỏi thì mỗi tháng cũng có thể kiếm được hơn mười quan tiền, không ít nhà đều muốn đưa con cái mình đến các xưởng thợ mộc học nghề.
Ôn Oanh biết chút ít chuyện này cũng bởi phụ mẫu nàng từng muốn đưa mấy đệ đệ đi học nghề, chỉ là hai người ấy thấy học nghề vất vả, chưa đến hai ngày đã không chịu học nữa.
"Không sao, từ từ mò mẫm là được." Yến An an ủi. Nếu tìm được thầy giỏi, cô cũng không nhất thiết phải tự mày mò nữa.
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh cũng không phản đối. Thế nhưng sau khi vào thành hỏi thử giá của mấy món đồ nghề kia, Yến An im lặng.
Thứ lỗi, là cô không xứng. Mấy món đồ nghề thợ mộc vậy mà cũng phải năm sáu quan tiền, dùng từng ấy bạc để thử nghiệm, thật sự không hợp với tình cảnh hai người hiện tại.
"Thôi bỏ đi, sau này để ý xem có thầy nào giỏi thì tính tiếp." Yến An mặt không cảm xúc nói.
Quả nhiên, ở đâu cũng vậy, không có tiền khó mà xoay xở.
Ôn Oanh thấy cô bị đả kích đến mức tâm trạng phẳng lặng như mặt nước, khẽ cười nhạt một cái, sau khi bán xong củi thì liền dẫn cô đi dạo khắp các con đường lớn trong thành, vừa đi vừa giải thích tình hình từng khu cho Yến An nghe.
Yến An vừa nghe nàng nói vừa cầm bút than ghi chép lại, thỉnh thoảng còn vào mấy cửa tiệm ven đường để dò hỏi thêm thông tin. Cứ thế tất bật một hồi, cô cũng đã nắm được đại khái tình hình các khu phố trong thành.
Ánh mắt Ôn Oanh nhìn lướt qua tờ giấy trong tay Yến An, có thể thấy trên đó viết những chữ mà nàng không đọc hiểu được, so với những nét chữ thường thấy trong thư phòng còn đơn giản hơn nhiều, xen lẫn cả vài ký hiệu giống như con số.
Ánh mắt Ôn Oanh khẽ lóe lên, rồi lại thản nhiên thu về.
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Trong phòng tối tăm, lời của Ôn Oanh vừa dứt, ban đầu Yến An còn chưa phản ứng kịp, nhưng khi cô ngẫm lại lời ấy, liền không khỏi dở khóc dở cười.
"Nàng ta thì sao? Nàng ta có liên quan gì đến ta ?"
Dù có liên quan đến nguyên chủ đi nữa, thì bản thân cô cũng đâu phải nguyên chủ, vậy thì liên quan gì đến cô chứ?
Cô chấp nhận sống chung với Ôn Oanh là vì nghĩ có thể ôm đùi nữ chính, còn cái vị tiểu thư huyện lệnh kia, hoàn toàn không cần thiết phải tiếp xúc!
Tất nhiên, trừ khi cần gọi đầu tư thì lại là chuyện khác.
Nghe Yến An nói vậy, Ôn Oanh khẽ khép mắt lại, giọng hơi nhẹ nhàng: "Nếu một ngày nào đó ngươi khôi phục ký ức, ngươi sẽ làm thế nào?"
Yến An: "???"
Chuyện quỷ quái gì đây? Cô vốn chẳng phải nguyên chủ thì ký ức nào mà khôi phục? Nếu thực sự có cái gọi là "khôi phục ký ức", vậy thì chẳng phải nguyên chủ đã trở lại rồi sao? Mà khi ấy, kẻ như cô là một người đến từ thế giới khác, chẳng biết đã bị đẩy vào góc xó nào rồi.
Huống chi nguyên chủ đã chết rồi, còn sống lại thế nào được?
"Ngươi hôm nay thần thần bí bí, có phải nghĩ nhiều quá rồi không? Không thể xảy ra đâu, đừng có tự dọa mình." Yến An chỉ thấy cạn lời, nhưng nghĩ lại, Ôn Oanh đột nhiên nhắc tới vị thiên kim huyện lệnh kia, chắc hẳn không phải vì đột nhiên nhớ đến nàng mà buột miệng hỏi.
Nghĩ một hồi, cô cũng trở mình đối diện Ôn Oanh, chăm chú nhìn mặt nàng rồi hỏi: "Sao thế? Hôm nay ra thành có gặp nàng ta à? Nàng ta nói gì với ngươi sao?"
Ôn Ương vẫn giữ đôi mắt khép hờ, chẳng buồn ngó lại Yến An, chỉ "ừ" khẽ một tiếng.
Yến An sốt ruột, vội hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Nàng ta nói gì mà khiến ngươi có phản ứng như vậy?"
Trong lòng lại âm thầm bổ sung: còn quay về rồi trút giận lên ta nữa.
...Ừm, cũng chẳng thể nói là trút giận, nhưng Yến An cảm thấy chưa từng bị Ôn Oanh đối xử như vậy, nên lấy làm khó chịu.
"Chẳng nói gì, chỉ là tình cờ gặp." Ôn Oanh khép mắt, không muốn nói thêm, trong lòng cũng có chút hối hận vì đã nhắc tới nàng ta.
Vì sao nàng lại chủ động nhắc người kia trước mặt Yến An? Rõ ràng lúc này Yến An chẳng nhớ gì, nàng hoàn toàn có thể xem như chẳng có chuyện gì mà tiếp tục sống cùng Yến An, chẳng để ai khác tiếp cận cô là được rồi...
Thấy nàng như thế, Yến An trợn mắt nhìn, trong lòng bỗng lên cơn giận, loạt soạt xoay lưng lại với Ôn Oanh, giọng lành lạnh: "Ừ, nếu không có gì thì ngủ đi."
Cái cuộc sống cổ đại chán chết này, không ngủ thì còn biết làm gì? Chẳng lẽ lại ngồi thủ thỉ tâm tình với Ôn Oanh sao? Quá phí nước miếng!
Ôn Oanh tất nhiên nghe ra vẻ khó chịu trong giọng nói Yến An, nhưng bản thân nàng lúc này cũng chẳng dễ chịu gì, mà cũng chẳng biết dỗ Yến An thế nào, đành im lặng như ngầm đồng ý, gian phòng trở lại yên tĩnh.
Yến An cảm nhận được sự im lặng ấy, trong lòng càng thêm tức giận, hít sâu một hơi cố đè nén bực bội, rồi cũng miễn cưỡng thiếp đi.
Ôn Oanh nghe tiếng hô hấp đều đều khe khẽ từ phía trước, mi mắt khẽ run, cuối cùng từng chút từng chút nghiêng lại phía Yến An, khi còn cách lưng cô một khoảng chừng một nắm tay thì dừng lại, trong hơi thở đã có thể cảm nhận mùi hương thanh nhã trên người cô.
Lông mày nàng hơi giãn ra, cảm thấy Yến An sau khi mất trí nhớ dường như còn có mùi thơm dễ chịu hơn, khiến nàng khi ngửi thấy lại thấy lòng an yên.
Cứ như vậy, Ôn Oanh và cô nằm cách nhau chừng một nắm tay rồi cũng từ từ ngủ thiếp, đây là khoảng cách gần gũi nhất từ trước đến nay giữa hai người.
Sáng hôm sau khi Yến An tỉnh dậy chỉ cảm thấy cả người ấm áp, thậm chí có phần hơi nóng, vùng eo như bị thứ gì đó quấn lấy, khiến cô cảm thấy không được thoải mái lắm.
Cô mơ màng mở mắt, ngáp nhẹ một cái, vừa định vươn vai thì phát hiện mình bị người ta ôm từ phía sau.
Yến An lập tức tỉnh táo, vội ngồi bật dậy nhìn sang, và liền thấy khuôn mặt Ôn Oanh đang ở rất gần mình.
Yến An ngây người.
Trước nay mỗi khi ngủ chung, giữa hai người đều giữ khoảng cách nhất định, chưa từng có chuyện nằm sát nhau, càng chưa từng ôm ấp thế này!
Có lẽ động tác của cô quá mạnh, người vẫn còn đang ngủ say kia cũng mở mắt ra, vừa tỉnh liền bắt gặp ánh mắt trừng trừng của Yến An.
Tâm Ôn Oanh chợt thắt lại, nhìn khoảng cách giữa hai người gần như chẳng còn kẽ hở thì lập tức hiểu rõ nguyên nhân Yến An nổi giận, nhớ lại mơ hồ khi nãy ôm lấy ai đó trong mộng, sắc mặt Ôn Oanh khẽ cứng lại một thoáng.
Chẳng lẽ trong lúc ngủ say nàng đã ôm lấy Yến An?
"Này, ngươi không nhận ra là ngươi ngủ xê dịch quá mức à?!" Yến An xê người sang một bên, chỉ vào vị trí Ôn Oanh đang nằm, cau mày nói.
Vốn dĩ hai cô gái cong ngủ cùng giường đã đủ vượt giới hạn rồi, giờ còn nằm sát ôm nhau thế này, thật là không còn chút ranh giới nào cả!
Ôn Oanh chậm rãi ngồi dậy, giơ tay vuốt mái tóc rối loạn, đôi mắt cụp xuống, trông có phần áy náy: "Xin lỗi, ta cũng không biết vì sao đêm qua lại lăn sang bên ngươi... Có lẽ nửa đêm hơi lạnh, bên ngươi lại ấm hơn nên ta vô thức tựa sang."
Yến An nhìn nàng với ánh mắt đầy kinh ngạc, không biết có phải ảo giác hay không mà thấy ở Ôn Oanh lúc này phảng phất một vẻ yếu mềm? Hơn nữa nàng lại chân thành xin lỗi như thế, khiến Yến An muốn nói câu "sau này đừng lại gần ta quá" bằng giọng nghiêm khắc cũng nói không nên lời.
Nhưng mà... nhưng mà chuyện này chẳng thể bỏ qua như thế được!
"Sau này ngươi chú ý một chút, ta không thích người khác nằm gần ta quá." Giọng Yến An cuối cùng vẫn mềm đi nhiều, chẳng còn mang vẻ giận dữ khó gần như ban nãy nữa.
"Ừm, xin lỗi, sau này ta sẽ chú ý." Ôn Oanh cúi đầu khẽ đáp.
Thấy nàng đã nói đến vậy, Yến An cũng chẳng tiện nổi nóng thêm, kéo tấm chăn còn phủ trên chân mình, cứng nhắc nói: "Vậy... dậy thôi."
Tuy nói thế nhưng bản thân cô vẫn chưa động đậy, phần vì Ôn Oanh nằm ở phía ngoài, nếu không dậy trước thì cô muốn xuống giường cũng phải trèo qua người nàng, mà sau khi vừa ôm nhau như thế, Yến An cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
"Được, sáng nay muốn ăn gì?" Ôn Oanh ngoan ngoãn vén chăn xuống giường, đồng thời tự nhiên chuyển chủ đề sang hướng khác.
"Dùng canh dê còn lại tối qua nấu mì là được rồi." Yến An khô khốc nói.
"Được, vậy ta đi nhồi bột trước."
Trong lúc nói, Ôn Oanh đã nhanh chóng thay y phục xong, thậm chí còn mang cả y phục hôm nay của Yến An đến đặt bên giường cho cô.
Yến An nhìn một loạt động tác của nàng, chỉ cảm thấy Ôn Oanh quả là người biết chăm sóc người khác. Nhưng càng là người như vậy, càng dễ khiến bản thân mỏi mệt.
Nàng một mực lo toan cho người, nhưng liệu có ai hiểu cho lòng nàng, lo cho nàng không?
Sau khi thay y phục, trông thấy hôm nay nắng có vẻ đẹp, Yến An liền tháo chăn đệm định đem giặt, phơi ruột chăn ra ngoài.
Nếu không thì với thời tiết này, chẳng mấy chốc trời sẽ lạnh hẳn, lúc đó muốn giặt giũ cũng khó lòng phơi khô.
Bằng không với thời tiết thế này, chẳng bao lâu nữa sẽ lạnh hẳn, đến lúc đó muốn giặt cũng khó phơi khô.
Ôn Oanh đang nhồi bột trong bếp cũng thấy động tác của cô, liền bảo cô chỉ cần ngâm đống vải kia với nước, lát nữa nàng sẽ giặt.
Yến An: "..."
Cô mặt không cảm xúc, không nói tiếng nào mà đem chăn đệm ngâm nước, rồi đi cho gà ăn, xong mới rảnh rỗi rửa mặt chải đầu, sau đó tóc dài xõa tung lững thững đi vào bếp, dựa vào cửa lặng lẽ nhìn Ôn Ương.
Cô đột nhiên tới mà chẳng nói lời nào, Ôn Oanh ngẩng đầu ngờ vực nhìn cô.
"Có thể nói ta biết, vì sao ngươi không để ta làm mấy việc đó không?" Thấy nàng nhìn lại, Yến An không vòng vo, hỏi thẳng.
Đôi tay Ôn Oanh đang nhồi bột khựng lại, trước ánh mắt kiên quyết như truy vấn của Yến An, nàng khẽ thở dài: "Giặt mấy thứ đó... sẽ làm hỏng tay."
Tay của Yến An rất đẹp, nàng không muốn đôi tay ấy về sau cũng trở thành thô ráp, khớp xương to như tay mình.
Yến An: "...Chỉ vì vậy thôi sao?"
Ôn Oanh do dự giây lát, rồi khẽ gật đầu.
"Nhưng tay của ngươi cũng sẽ bị tổn thương."
Bàn tay của Ôn Oanh thoạt nhìn đã là tay quen lao động, từng ngón tay đều toát lên sức lực, đầu ngón lại thô ráp, sờ vào liền thấy nhám nháp.
Ôn Oanh khẽ rụt tay về, chẳng muốn để Yến An nhìn thấy bộ dạng bàn tay mình, trong lòng cho rằng đôi tay xấu xí này, tốt hơn hết là đừng để Yến An thấy, kẻo cô lại càng thêm chán ghét mình.
"Ta thì không sao, nhưng ngươi thì khác." Ôn Oanh mím môi, cố hết sức mà nhẹ giọng nói.
"Khác thế nào? Ta cũng chẳng phải tiểu thư khuê các gì, lại chẳng phải loại mười ngón tay không dính nước mùa xuân đâu?"
Yến An cảm nhận được nàng đang né tránh, liền buông tay nàng ra, liếc nàng một cái.
"Nếu ngươi thực để tâm đến đôi tay này, sau này cũng nên biết chăm chút một chút, nghe chưa?"
Sau khi buông tay, Ôn Oanh nhanh chóng rút về tiếp tục nhồi bột, nhưng cũng không giải thích rằng điều nàng để tâm, vốn không phải đôi tay của mình, mà là... tay của Yến An.
Thấy nàng im lặng không nói một lời, Yến An hơi nhíu mày, nhớ đến cuộc sống trước kia của Ôn Oanh, trong lòng dâng lên chút xót xa.
"Đừng khăng khăng chịu đựng một mình nữa, đã là sống cùng nhau, đương nhiên phải cùng nhau gánh vác."
Cô nói có phần thiếu kiên nhẫn, nhưng trong tâm lại đã nghĩ đến chuyện phải mua ít thuốc dưỡng tay về cho Ôn Oanh.
Bàn tay của Ôn Oanh vừa nhìn đã biết từ nhỏ đã chẳng được chăm chút, e là đến mùa đông còn bị nứt nẻ, thậm chí sinh cả bệnh tê cóng cũng nên.
Ôn Oanh định nói gì đó, nhưng lại bị Yến An lườm cho một cái. Ánh mắt kia như thể đang cảnh cáo: Nếu ngươi còn nói thêm điều gì vớ vẩn nữa, ta sẽ thật sự nổi giận.
Thấy cô như vậy, Ôn Oanh chỉ đành khẽ thở dài một hơi, tuy không tiếp tục phản đối, nhưng thần sắc vẫn bộc lộ rõ ràng tâm ý chối từ trong lòng.
Tuy nhiên nàng đã không dám nói ra miệng, Yến An cũng coi như không thấy biểu hiện đó của nàng, quay người đi giặt ga chăn.
Mình đường đường chủ động đi giặt ga chăn hai người nằm mà nàng còn không vui, đúng là không biết điều gì cả!
Cô vừa giặt vừa nghĩ, tính tình như vậy của Ôn Oanh quả thật cần phải sửa đổi. Nay đã không còn như thuở xưa, tự mình gánh vác mọi thứ một mình nữa rồi.
Cô đang giặt được nửa chừng thì phía sau truyền đến giọng nói của Ôn Oanh.
"Có thể ăn sáng rồi."
Nghe thấy vậy, Yến An nhìn đống ga chăn mới giặt được một nửa, cuối cùng quyết định gác lại đi ăn mì trước, dù sao mì mà để lâu sẽ bị nở, mất ngon!
Yến An nghĩ bụng, hoàn toàn hợp lý.
Ôn Oanh đã bưng hai bát mì đặt sẵn trên bàn đá trong sân. Yến An vừa ngồi xuống, định đưa tay cầm đũa, đã thấy Ôn Oanh đưa sang dây buộc tóc, giúp cô gom tóc rồi buộc tạm ra sau gáy.
"Ăn trước đi, ăn xong rồi ta giúp ngươi buộc tóc gọn lại."
"Ờ, được rồi, ngươi cũng đừng bận nữa, ngồi xuống ăn đi." Yến An ngoan ngoãn để nàng buộc tóc, cũng thuận tiện hơn cho việc ăn uống.
Ôn Oanh yên lặng ngồi xuống đối diện cô, thong thả ăn mì. Ánh mắt nàng lúc ngẩn ngơ, lúc lặng lẽ trôi về xa xăm. Nếu là trước kia, nàng đâu dám nghĩ mình có ngày được ăn no, lại còn được ăn món ngon quý hơn cả gạo trắng thế này?
Ngẩng đầu nhìn về phía Yến An, cảm thấy kể từ khi cô tỉnh lại, mọi thứ trong nhà như đều đang dần trở nên tốt đẹp hơn.
Nghĩ đến đây, Ôn Oanh khẽ mím môi, nở nụ cười nhẹ, thầm hỏi: Chẳng lẽ Yến An chính là vị phúc tinh người đời thường nói, mang đến may lành cho người bên cạnh?
Ngay lúc hai người sắp ăn xong bữa sáng, ngoài cổng vang lên tiếng gõ cửa, hai người nhìn nhau, cùng đứng dậy đi ra mở cửa.
Nhưng người đứng ngoài lại không phải Lý thẩm như họ đoán, mà là Ngô thẩm, nương tử của trưởng thôn.
Thấy bà tới, cả Yến An và Ôn Oanh đều lấy làm ngạc nhiên, nhưng vẫn mau chóng mời bà vào.
Ngô thẩm liên tục khoát tay từ chối lời mời vào nhà.
Hai người nghe xong đều sững lại chốc lát, rồi gật đầu đồng ý, tiễn mắt nhìn Ngô thẩm đi về phía nhà Lý thẩm.
Đóng cửa lại, Yến An quay sang nhìn Ôn Oanh: "Có đại hỷ để ăn rồi."
Trong lòng cô thật có chút mong chờ, muốn xem tiệc cưới ở thời cổ là như thế nào.
Ôn Oanh nghe vậy chỉ khẽ gật đầu. Ở nông thôn, hỷ sự cũng không có gì cầu kỳ, chỉ cần báo miệng đến từng nhà là đủ, không cần thiệp mời như trong thành.
Chỉ là nghĩ đến việc ăn tiệc, thì cũng đồng nghĩa với việc phải mừng tiền, Ôn Oanh âm thầm thở dài.
Nghe thấy nàng thở dài, Yến An ngạc nhiên nhìn nàng: "Sao thế, được ăn tiệc mà ngươi lại không vui à?"
Thú thực, khi còn ở hiện đại, Yến An từng muốn thử hết các loại tiệc cưới khắp các tỉnh thành.
Thấy cô có vẻ chưa ý thức được vấn đề, Ôn Oanh đành nói: "Phải mừng tiền, chắc là khoảng hai trăm văn."
Đây đã là một con số rất vừa phải rồi, không quá thấp mà cũng không cao.
Yến An: "......" Được rồi, đúng là cô đã tạm quên mất chuyện này.
"Nói sao thì giờ trong nhà vẫn còn chút bạc..." Yến An nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nếu cô vẫn chưa tìm được kế sinh nhai ổn định, thì sớm muộn gì cũng ngồi không mà cạn tiền.
Ôn Oanh thấy cô giờ mới ý thức được, môi khẽ cong lên cười, cúi đầu ăn nốt phần mì trong bát, đợi Yến An ăn xong liền đem bát đũa đi rửa cùng nhau.
Yến An định đi giặt tiếp ga chăn đang còn dở, nhưng chưa kịp đụng tay thì lại bị Ôn Oanh sai đi thả lũ gà con ra ngoài cho chúng chạy nhảy một lát.
Đến khi Yến An thả gà xong quay về, thấy ngay cảnh Ôn Oanh đã thay mình tiếp tục giặt ga giường.
Yến An: "......"
Cô lười không muốn cãi nhau với Ôn Oanh về chuyện này nữa, liền vào thư phòng tìm vài tờ giấy trắng, rồi lại vào bếp tìm chút than dễ mang theo để thay thế mực, sau đó nói với Ôn Oanh: "Mấy ngày nữa ta muốn vào thành một chuyến."
Cô muốn dò hỏi giá thuê mặt bằng, xem thử chỗ nào có người qua lại đông đúc, tiện thể nếu được thì tìm hiểu luôn về đất. Sau này có bạc thì mua luôn đất cũng được, đỡ phải trả tiền thuê mỗi tháng.
Ôn Oanh nghe cô nói muốn vào thành, cả người khựng lại, trong lòng bất giác sinh ra vài suy đoán không mấy vui vẻ. Nàng khẽ hạ giọng hỏi:
"Vào thành để làm gì?"
"Ta muốn đi khảo sát, xem chỗ nào nhiều người qua lại, thuê đất ra sao, nếu muốn mua nguyên liệu thì nên nhập ở đâu. Mấy chuyện này phải biết trước cho chắc."
May là nhà Yến An trước kia mở tiệm cơm, tuy cô chưa đích thân quản lý, nhưng vài việc cơ bản vẫn nắm được ít nhiều.
Nghe cô nói xong, thân thể căng cứng của Ôn Oanh mới từ từ dịu lại.
"Vậy, đến lúc đó ta đi cùng ngươi."
Yến An mở miệng định từ chối, nhưng cuối cùng lại thôi. Nói gì thì nói, để cô một mình vào thành giờ cũng có chút lo lắng, chí ít phải quen đường cái đã, tránh đi lạc.
Ôn Oanh đem chăn ga phơi nắng xong, liền lấy mấy giống cây đã ngâm nước từ trước đem ra gieo xuống. Yến An thì theo sát phía sau, bắt chước từng động tác của nàng.
Chuyện đồng áng thế này, học nhiều một chút chẳng có gì thiệt. Nhất là ở cái thời đại này, ai biết được lúc nào mấy kỹ năng ấy sẽ trở nên quý giá?
Làm xong việc, Ôn Oanh lại định lên núi chặt củi. Xem chừng thời tiết hiện tại chẳng còn nhiều ngày ấm, đặc biệt là khi Yến An muốn vào thành, lại càng cần tranh thủ. Nếu chờ trời lạnh hẳn rồi mới đi thì phiền phức không ít.
"Ôn Oanh, mấy hôm nữa ta với ngươi đi đào măng đông được không?" Yến An đề nghị, giọng không giấu được chút hào hứng.
Nam Nhai thôn xung quanh vốn có rừng trúc, nếu đào được ít măng đông, cũng coi như bữa ăn quý hiếm.
Trước kia nàng từng đi đào, nhưng nếu không có kinh nghiệm, lục rừng cả ngày cũng chưa chắc được mấy lạng, nói chi đem vào thành bán?
"Ta biết." Yến An đáp, cô chưa từng đào thật, nhưng cũng từng nghe người ta kể, măng đông khó tìm, không vậy sao giá lúc nào cũng cao hơn cả măng xuân?
Lần nữa vào núi, hai người đều bất giác nhớ lại chuyện không vui ngày hôm qua. Gương mặt Ôn Oanh khẽ cứng lại, khóe mắt thỉnh thoảng liếc trộm nhìn sang Yến An. Thấy sắc mặt cô tuy hơi căng, nhưng cũng không đến nỗi khó coi, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Yến An, hôm qua xin lỗi ngươi, là ta nhất thời nóng nảy nên mới xúc động như thế."
Ôn Oanh mím môi, giọng nói hơi trầm.
Nghe vậy, Yến An lập tức đáp lời:
"Thôi được rồi, hôm qua ngươi đã xin lỗi rồi, việc đã qua thì đừng nhắc lại nữa."
Nàng càng nhắc tới, thì Yến An lại càng nhớ đến dáng vẻ khi ấy của nàng, khiến cô tức đến ngứa răng. Dù biết Ôn Oanh là vì lo lắng cho mình, nhưng cái câu "ngươi sao có thể giống ta được" kia, thật sự khiến cô bực bội.
Tuy là lời thật, nhưng sự thật... có nhất thiết phải nói ra không?
"Ừ, được." Giọng Ôn Oanh mang theo chút ý cười mỏng nhẹ, tâm trạng như trút được gánh nặng, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Như thường lệ, Ôn Oanh phụ trách chặt củi, còn Yến An đi theo nhặt. Trở về nhà, hai người lại cùng nhau đi bộ vào thành.
Yến An không muốn ngồi xe bò một mình, còn Ôn Oanh thì gánh củi nên cũng không tiện đi xe, hai người đành lần nữa cuốc bộ mà đi.
So với lần đầu vào thành lúc sáng sớm, lần này họ xuất phát đã muộn hơn nhiều. Chưa tới cổng thành thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, bụng hai người cũng sớm réo vang từng đợt.
Hai người tìm một chỗ bên đường dừng chân nghỉ tạm, lấy bánh khô và túi nước mang theo ra ăn, coi như lấp bụng bữa trưa.
Dù đã từng nếm trải đoạn đường xa này, nhưng lần này Yến An vẫn cảm thấy chân mỏi rã rời, thậm chí lòng bàn chân cũng đau đến tê dại.
"Cố thêm chút đoạn nữa, cách cổng thành không còn xa đâu." Ôn Oanh thấy Yến An thỉnh thoảng lại duỗi chân thì nhẹ giọng an ủi.
"Ừm." Yến An miệng còn đang nhai bánh thịt dê, ậm ừ đáp lại, trong lòng thì chẳng nhẹ nhõm chút nào. Bởi vào thành rồi vẫn phải loanh quanh khắp nơi, cũng vẫn phải dựa vào hai cái chân của mình, có nhẹ nhàng gì cho cam.
Sau lần trước uống hết nước phải mua nước ở quán trà, lần này Yến An đã rút kinh nghiệm, mang thêm hai bình nước, chỉ để tiết kiệm hai văn tiền.
Vừa uống nước vừa gặm chiếc bánh đã nguội lạnh, Yến An quay đầu nhìn sang Ôn Oanh bên cạnh: "Ôn Oanh, nếu ta nói ta muốn mua vài dụng cụ thợ mộc về để tự làm đồ, ngươi thấy sao?"
Nghe vậy, Ôn Oanh nhìn sang cô, chớp mắt rồi thong thả nói: "Cũng được thôi, chỉ là chúng ta tự làm thì chắc cũng chỉ làm được mấy thứ đơn sơ như bàn ghế ghép tạm thôi."
Dù gì nghề thợ mộc cũng là một việc đòi hỏi kỹ năng, thợ giỏi thì mỗi tháng cũng có thể kiếm được hơn mười quan tiền, không ít nhà đều muốn đưa con cái mình đến các xưởng thợ mộc học nghề.
Ôn Oanh biết chút ít chuyện này cũng bởi phụ mẫu nàng từng muốn đưa mấy đệ đệ đi học nghề, chỉ là hai người ấy thấy học nghề vất vả, chưa đến hai ngày đã không chịu học nữa.
"Không sao, từ từ mò mẫm là được." Yến An an ủi. Nếu tìm được thầy giỏi, cô cũng không nhất thiết phải tự mày mò nữa.
Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh cũng không phản đối. Thế nhưng sau khi vào thành hỏi thử giá của mấy món đồ nghề kia, Yến An im lặng.
Thứ lỗi, là cô không xứng. Mấy món đồ nghề thợ mộc vậy mà cũng phải năm sáu quan tiền, dùng từng ấy bạc để thử nghiệm, thật sự không hợp với tình cảnh hai người hiện tại.
"Thôi bỏ đi, sau này để ý xem có thầy nào giỏi thì tính tiếp." Yến An mặt không cảm xúc nói.
Quả nhiên, ở đâu cũng vậy, không có tiền khó mà xoay xở.
Ôn Oanh thấy cô bị đả kích đến mức tâm trạng phẳng lặng như mặt nước, khẽ cười nhạt một cái, sau khi bán xong củi thì liền dẫn cô đi dạo khắp các con đường lớn trong thành, vừa đi vừa giải thích tình hình từng khu cho Yến An nghe.
Yến An vừa nghe nàng nói vừa cầm bút than ghi chép lại, thỉnh thoảng còn vào mấy cửa tiệm ven đường để dò hỏi thêm thông tin. Cứ thế tất bật một hồi, cô cũng đã nắm được đại khái tình hình các khu phố trong thành.
Ánh mắt Ôn Oanh nhìn lướt qua tờ giấy trong tay Yến An, có thể thấy trên đó viết những chữ mà nàng không đọc hiểu được, so với những nét chữ thường thấy trong thư phòng còn đơn giản hơn nhiều, xen lẫn cả vài ký hiệu giống như con số.
Ánh mắt Ôn Oanh khẽ lóe lên, rồi lại thản nhiên thu về.
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Đánh giá:
Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Story
Chương 29: Ngủ quá gần rồi
10.0/10 từ 30 lượt.