Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 28: Lại dám quát ta

155@-

Tâm trí Yến An rối như tơ vò, sau khi làm xong việc nhà, thấy trời hãy còn sớm, cô liền đeo gùi, mang theo dao, một mình vào núi, định tự chặt lấy ít củi khô, lá khô mang về.


Trên đường vào núi, cô gặp vài người trong thôn. Dù đã dần quen mắt với cách ăn mặc hiện tại của nàng, nhưng khi thấy cô mang dao vác gùi, một mình tiến vào núi sâu, ai nấy vẫn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quặc.


Trước kia Yến An luôn mang dáng vẻ thanh cao của kẻ đọc sách, sao có thể xuất hiện trong cảnh tượng gần gũi thực tế như thế này?


"Lại vào núi săn thú nữa đấy à?" Có người trong thôn lên tiếng, giọng lộ vẻ chua chát.


Nếu như nhà họ có thể bắt được một con dê như lần trước, thì cả năm không cần lo chuyện mua thịt.


Chẳng qua nhà họ vốn có ruộng đất riêng, thường chẳng mấy ai mạo hiểm vào núi săn bắt, sợ chẳng săn được gì mà còn rước họa vào thân.


Nghe lời kia, Yến An khẽ nhấc con dao trong tay, đáp: "Ừm, nếu may mắn thì vậy."


Dù sao thì nói khoác cô đâu có lạ gì. Dẫu cô không bắt được thứ gì, người khác cũng đâu thể nói cô?


Người kia bị nghẹn họng, vẻ mặt phức tạp nhìn theo bóng Yến An vào núi.


-


Gần đến giờ Thân, Ôn Oanh mới vác gùi nặng nề về tới nhà. Nàng mở cửa bước vào, sân nhà tĩnh lặng, không một bóng người. Nàng gọi tên Yến An, cũng chẳng thấy hồi đáp.


Ôn Oanh khẽ chau mày, đặt đồ xuống đất. Nhà cửa đã được thu dọn sạch sẽ, đàn gà vốn hay chạy ra ngoài kiếm ăn cũng đã được lùa vào chuồng, trong chuồng còn có mớ lá rau bỏ đó.


Nàng tìm quanh nhà cũng chẳng thấy Yến An đâu. Nhìn lại chỗ để nông cụ, thấy thiếu mất một chiếc dao và chiếc gùi, nàng lập tức đoán được Yến An đã làm gì.


Sắc mặt nàng lập tức trở nên u ám, cầm lấy dao rồi vội vã chạy ra ngoài, lần theo con đường hai người thường vào núi ngày trước.


Suốt dọc đường, lòng nàng treo lơ lửng. Cảm xúc vốn đã u ám, giờ lại bị hành động này của Yến An chọc giận đến đau đầu. Bàn tay nắm chặt chuôi dao, nét mặt căng thẳng, bước chân không dừng.


Nghĩ đến những nơi Yến An có thể đến trong núi, nàng tìm một hồi, rốt cuộc cũng trông thấy bóng dáng Yến An đang cúi người nhặt củi.


Đến lúc ấy, trái tim luôn căng thẳng mới dần buông lỏng. Thế nhưng ngay sau đó, là cơn mệt mỏi ập đến như sóng trào. Ôn Oanh cắn môi, ánh mắt trầm lặng dõi nhìn Yến An.


Yến An nghe được tiếng lá khô bị giẫm vang lên sột soạt, một tay lập tức siết chặt dao rựa, chuẩn bị sẵn sàng để phản ứng, nhưng khi quay đầu lại thấy là Ôn Oanh thì cô lập tức thả lỏng, khóe mắt cong lên: "Ngươi về rồi à? Về rồi sao không nghỉ một lát trong nhà?"


Thế nhưng trước câu nói ấy, Ôn Oanh lại chẳng có phản ứng gì, chỉ bước từng bước đến gần Yến An, đến khi đứng cách cô chưa đầy một cánh tay.


"Yến An, ngươi có biết một mình vào núi nguy hiểm thế nào không?"


Giọng nói trầm thấp, mang theo uất chế, khiến người nghe tức khắc lạnh cả người, bản năng thấy mình vừa phạm sai.


Dáng vẻ nàng cầm dao tiến đến vốn đã mang đầy áp lực, khiến Yến An thoáng chốc ngờ vực không biết nàng định giết người hay làm gì. Nghe lời trách mắng kia, cô lại càng không hiểu ra sao.


"Không phải ngươi cũng thường xuyên vào núi một mình sao?"


"Ta có giống ngươi sao?!" Ôn Oanh hiếm khi mất khống chế, giọng nói có phần cao hơn.


"Ta..."


Yến An bị giọng điệu ấy dọa sững người, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, nhất thời không thốt nên lời.


Cảm giác hôm nay Ôn Oanh rất khác thường. Chẳng lẽ chỉ vì cô một mình vào núi?


"Nhưng ngươi cũng từng để ta lại một mình trong núi mà, tại sao ta lại không thể đi một mình?" Còn nói ta với ngươi không giống nhau, coi thường ai thế?


Ôn Oanh sắc mặt khẽ biến, khí thế cũng theo lời nói ấy của Yến An mà ảm đạm hẳn. Nàng đưa tay nắm lấy cổ tay Yến An, cúi đầu, giọng thì thầm:


"Xin lỗi, sau này ta sẽ không để ngươi ở lại một mình trong núi nữa."



"Nhưng ngươi một mình vào núi thật sự rất nguy hiểm, sau này nếu muốn đi thì ít nhất phải để ta đi cùng."


Dẫu dân trong các thôn quanh đây phần nhiều còn chất phác, nhưng cũng không thể đảm bảo không có kẻ xấu. Một thân một mình vào núi, không chỉ phải đề phòng dã thú, mà lòng người mới thực đáng ngại.


Nghe giọng Ôn Oanh dần dịu xuống, Yến An thoáng khựng lại. Lúc này mà tiếp tục tỏ thái độ có vẻ không phải lắm. Thế nhưng nếu Ôn Oanh chỉ cần mềm giọng là cô liền cúi đầu, thì cô lại cảm thấy bản thân mất mặt.


"Ta biết rồi, sau này sẽ đi cùng ngươi." Yến An cố giữ mặt lạnh, giọng điệu có phần cứng ngắc nói.


Ôn Oanh không bị bộ dạng đó của cô ảnh hưởng, ngước mắt nhìn cô khẽ cười, sau đó đi gom hết chỗ củi Yến An đã nhặt lại, còn trèo lên cây chặt thêm vài nhánh, rồi mới nói với Yến An: "Về thôi."


Yến An mím môi, vừa định đeo gùi lên thì đã bị Ôn Oanh nhanh tay cướp lấy mang lên vai. Cô đành cầm lấy bó củi còn lại, vác lên vai, mắt dõi theo bóng Ôn Oanh đang kéo theo đống cành cây xuống núi.


Ừm... cô rất muốn hỏi vì sao lần này Ôn Oanh không buộc lại mà cứ thế lôi lê xuống núi?


Nhưng... vừa mới cãi nhau xong, cô không muốn tự mình bắt chuyện trước.


Yến An cố gắng dời ánh mắt, tập trung nhìn đường đi dưới chân, cùng Ôn Oanh về nhà.


"Cái bao tử heo ngươi bảo ta mua, hôm nay ta không mua được, lúc đến thì người ta đã bán hết rồi." Ôn Oanh kéo đống cành cây vào sân đặt xuống, rồi nói với Yến An.


Yến An đặt bó củi xong, nghe vậy mới nhớ ra chuyện từng nhờ mua bao tử, bèn nói: "Không mua được cũng tốt, chuyện đó chưa gấp, sau này mua cũng được."


Ban đầu nếu không có con dê kia thì mua về là hợp lý, giờ thịt dê còn chưa xử lý xong, lại mua thêm bao tử nữa thì hai người họ cũng ăn không xuể.


Ôn Oanh gật đầu, lại nói: "Ta có mua thêm chút gạo bột, còn mua ít muối nữa, định đem thịt dê muối lại làm thành thịt khô."


"Ồ ồ." Yến An gật đầu đáp.


Ôn Oanh im lặng một lát, nhìn cô, rồi đi tới chỗ gùi mang về từ trong thành. Nàng gỡ lớp vải phủ phía trên, lấy ra một gói giấy nhỏ, đưa cho Yến An.


"Hả?" Yến An nhìn vật được đưa đến trước mặt, là một gói giấy vuông vức, bọc bằng giấy dầu, ngửi thấy có mùi thơm ngọt nhè nhẹ.


Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Oanh.


"Là bánh vân phiến ta mua cho ngươi. Thấy người khác đều thích ăn thứ này." Ôn Oanh mím môi, khẽ nói.


Trước kia không có tiền, nàng chỉ có thể mua hồ lô đường cho Yến An. Nay có chút tiền rồi, nàng cũng muốn Yến An được ăn thứ người ta vẫn thường ăn. (Editor: Ỏoooooo)


Yến An cầm lấy gói bánh vẫn còn hơi ấm, nghe lời nàng nói thì mím môi. Cảm giác có chút không quen. Cô mở gói bánh, đặt lên bàn đá giữa sân, thấy bên trong là từng miếng bánh trắng tinh, thoang thoảng hương nếp.


"Ngươi qua đây, cùng ta ăn thử." Yến An gọi Ôn Oanh.


"Không, ngươi ăn đi, ta không muốn ăn." Ôn Oanh lắc đầu, thứ này đắt, nàng không mua nhiều.


"Ôn Oanh!" Yến An bỗng nhiên nghiêm giọng gọi.


Nghe giọng cô, Ôn Oanh khẽ run lên, nghiêng đầu nhìn cô đầy nghi hoặc.


Yến An chỉ vào chỗ ngồi đối diện mình, "Ta không muốn nói lần thứ hai."


Cô rất ghét cái thói quen này của Ôn Oanh, có gì ngon cũng nhường hết cho người khác. Thật khiến cô liên tưởng đến những nữ nhân trong nhà thường nhường miếng ngon cho chồng con, còn bản thân chỉ ăn thừa, thật chẳng đáng chút nào!


"Ta..." Ôn Oanh bị ánh mắt của cô ép phải đi đến ngồi đối diện, giọng khẽ khàng: "Cái này đắt, ta mua riêng cho ngươi."


"Dù có đắt mấy, lần sau có mua thì nhớ mua phần của ngươi nữa." Yến An mím môi, bẻ đôi miếng bánh vốn chẳng nhiều ra, "Được rồi, mỗi người một nửa, ăn thử vị thôi."


Ôn Oanh nhìn phần bánh mà Yến An chia cho mình, trong lòng không khỏi cay cay nơi sống mũi.


Yến An... không cần phải tốt với nàng như thế...


Ôn Oanh chậm rãi ăn miếng bánh mềm ngọt, hương vị thanh thanh lan tỏa nơi đầu lưỡi, vậy mà trong lòng nàng lại chỉ thấy đắng chát.



Nghĩ đến người mình gặp lúc mua bánh, một người tươi tắn rạng ngời, áo váy vàng nhạt khiến người ấy càng thêm nổi bật, làn da trắng mịn như đậu hũ non, chỉ nhìn một cái đã biết là người được nuông chiều từ bé...


Nàng vốn chẳng thể so được với người ta, chỉ cầu có cơm ăn, miễn không chết đói là đủ, nào dám mơ được rực rỡ như người kia.


Hai người đối diện nhau đứng, càng khiến nàng thêm u tối mờ nhạt, tựa như viên đá vụn nơi ven đường, tầm thường vô vị, liếc nhìn một cái cũng là dư thừa.


Không thể không thừa nhận, trước mặt người ấy, Ôn Oanh lòng sinh tự ti.


Nàng chẳng bằng được đối phương điều chi, ngay đến cả thứ duy nhất bản thân có được, kỳ thực cũng chẳng thuộc về mình.


Yến An ăn hết phần điểm tâm của mình, ngẩng đầu thấy Ôn Oanh thất thần, không rõ trong đầu nàng đang nghĩ gì, sắc mặt lại ảm đạm, thần thái mỏi mệt, bộ dáng như thế thật hiếm thấy.


"Ngươi đang ngẩn người làm gì, nghĩ gì vậy?" Yến An giơ tay phẩy phẩy trước mắt nàng, không nhịn được hỏi.


Ôn Oanh hoàn hồn, nhìn người trước mắt, ánh mắt cẩn thận quan sát gương mặt cô, vẫn chẳng thấy được ánh nhìn lạnh lẽo thờ ơ như trước kia. Nàng chậm rãi nuốt bánh trong miệng, nhẹ giọng nói: "Không nghĩ gì cả, chỉ là lần đầu ăn loại bánh này, muốn nếm thử kỹ một chút."


"Ồ." Yến An cũng không hỏi thêm, nhưng vẫn nói một câu: "Bánh ngươi mua ngon thật đấy."


Cô không từ chối ý tốt của Ôn Oanh khi mang bánh về cho mình, bởi cô vốn không phải kẻ làm người khác cụt hứng.


Ôn Oanh khẽ cười với cô, "Vậy sau này lại mang cho ngươi thứ khác."


"Được thôi, nhưng nhớ mua phần của ngươi nữa." Yến An không hề do dự đồng ý, Dẫu rằng với bọn họ, mua mấy món ăn vặt thế này cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, lòng tốt mà Ôn Oanh dành cho mình lại vô cùng quý giá.


Dùng xong điểm tâm, Yến An cùng Ôn Oanh chuẩn bị xử lý chỗ thịt dê kia, giữ lại phần cần dùng trong hai ngày tới, còn lại thì đem ướp.


Ôn Oanh lục lọi trong gùi lấy đồ, bất chợt rút ra một vật đưa cho Yến An.


Yến An thấy nàng như thể hoá thân thành thần linh, tay không mà rút ra bảo vật, lập tức tò mò tiếp nhận.


Chỉ là một ống tre nhỏ, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, đôi mắt sáng rực nhìn về phía Ôn Oanh.


Ôn Oanh khẽ gật đầu với cô, khoé môi mang ý cười.


Lần này Yến An thực sự phấn khích, vội học theo trong phim ảnh, mở nắp ống tre, liền thấy bên trong nhồi đầy những thứ lạ mắt, chính giữa còn có tàn lửa nhỏ đang cháy, cô thử thổi một cái, lập tức có một ngọn lửa nhỏ bùng lên.


"Hỏa chiết tử! (bật lửa thời cổ)" Yến An kích động reo lên.


Cuối cùng trong nhà cũng có thứ này rồi!


"Ừm." Thấy cô vui như vậy, Ôn Oanh cũng khẽ mím môi cười, ánh mắt mềm mại dịu dàng.


Theo lý mà nói, bản thân nàng thì chẳng cần dùng đến hỏa chiết tử, nhưng giờ nàng hay phải vào thành, nếu buổi trưa không về kịp, Yến An lại không biết nhóm lửa, chỉ có thể ăn đồ nguội, như vậy không tốt cho dạ dày của cô.


Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Oanh vẫn thấy nên mua một cái về để Yến An tiện nhóm lửa.


"Ôn Oanh, ngươi thật tốt!" Yến An không tiếc lời khen ngợi, khẽ đậy nắp hỏa chiết tử lại, nâng trong tay như trân bảo.


Nghe cô nói mình tốt, Ôn Oanh khẽ c*n m** d***, dời mắt đi, nói: "Vậy giờ ngươi thử nhóm lửa xem sao?"


"Được!" Yến An lập tức nhận nhiệm vụ, hưng phấn chạy vào bếp.


Thấy vậy, Ôn Oanh khẽ cười, rồi lấy muối và hương liệu từ gùi ra, tính mang vào bếp sao lên cho thơm, rồi đem muối ấy ướp thịt, ủ trong bảy ngày để thịt thêm đậm đà.


Nàng vừa vào bếp, liền thấy Yến An đã nhóm lửa thành công, gương mặt ánh lên rực rỡ, đôi mắt đen lay láy soi rõ ngọn lửa bập bùng.


"Ôn Oanh, nhóm lửa như vầy tiện quá chừng!" Yến An không nhịn được thốt lên. Rốt cuộc cũng thoát khỏi cảnh gõ đá nửa ngày chẳng ra tia lửa.


"Ừ, lợi hại." Ôn Oanh gật đầu khẽ nói.


Yến An nghẹn lời, liếc nàng một cái. Cảm thấy lời khen của nàng sao mà nhạt nhẽo giả tạo, đến hỏa chiết tử cũng có rồi, còn gọi là lợi hại cái chi nữa?



Động tác của Ôn Oanh thuần thục mà nhẹ nhàng, nàng rửa sạch nồi, đặt lên bếp đun khô, đổ muối vào rang, sau đó thêm hồi hương, quế chi cùng các hương liệu khác. Dưới bàn tay xoay đảo không ngừng của nàng, mùi thơm liền lan tỏa khắp căn bếp.


Yến An ngồi bên dưới, hai tay chống cằm, mắt không rời bóng dáng bận rộn của Ôn Oanh, miệng mỉm cười nói: "Vậy là thời gian tới, chúng ta chẳng lo không có thịt ăn rồi."


"Ừ, có thể dùng được rất lâu." Ôn Oanh dịu giọng đáp. Hai người mỗi bữa ăn không nhiều, mà con dê kia cũng lớn, đủ để ăn suốt nửa năm.


Yến An nhoẻn miệng cười. Trong nhà có thịt ướp sẵn, sau này nếu dư dả thêm, còn có thể thỉnh thoảng mua thịt tươi về. Nghĩ đến đó, cô cảm thấy cuộc sống ngày một khởi sắc, lòng tràn đầy mong chờ.


Thuở trước, Yến An chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày, chỉ vì trong nhà có thịt ăn mà cảm thấy nhân sinh có hi vọng.


Đợi muối sao xong, đem ướp kỹ thịt, lại để bảy ngày cho hương thấm vào từng thớ, khi ấy mới có thể đem đi hun khói.


Xong việc, Ôn Oanh lại đem giống cây vừa mua ra ngâm vào nước, để dễ nảy mầm, chờ hôm sau sẽ đem gieo trồng.


Mọi việc bận rộn xong xuôi, đến lúc dùng cơm chiều thì vẫn là Yến An xuống bếp nấu nướng. Ôn Oanh đứng bên yên lặng nhìn cô, trong lòng ngẫm nghĩ: nếu sau này mình học được rồi, thì có thể thay cô lo liệu, để cô đỡ nhọc nhằn.


Yến An đưa mắt nhìn Ôn Oanh đứng bên, trầm mặc ít lời, lại nhớ đến thái độ có phần khác lạ của nàng khi ở trên núi ban sáng, trong lòng chợt sinh nghi, mím môi một lúc mới mở lời: "Ngươi hôm nay vào thành, có gặp chuyện gì lạ ư?"


Tuy Ôn Oanh không tỏ vẻ gì rõ ràng, nhưng Yến An đã quen thuộc nàng, tự thấy nàng hôm nay như mang theo mỏi mệt, tâm tình cũng chẳng cao như mọi ngày.


Ôn Oanh nghe vậy thì thoáng sững người, quay đầu nhìn cô. Yến An cố tỏ vẻ tự nhiên, nhưng Ôn Oanh đã sống cùng cô nhiều ngày, sao lại không nhận ra sự gượng gạo trong lời hỏi ấy.


Nàng cụp mắt, giọng thản nhiên: "Không có việc gì đặc biệt."


Yến An bất giác nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy gương mặt kia bình lặng đến lạnh lùng, trong lòng liền nổi lên phiền muộn.


Cô "ồ" một tiếng, rồi không nói thêm lời nào.


Bản thân đã chủ động mở lời, nhưng nếu Ôn Oanh không muốn nói, chẳng lẽ cô còn ép nàng phải mở miệng?


Nghe tiếng "ồ" của cô, Ôn Oanh ngẩng đầu liếc qua, thấy gương mặt Yến An căng thẳng không vui, trong lòng dâng lên một cơn chua xót, nhưng cuối cùng vẫn chỉ im lặng, chẳng giải thích điều gì.


Cơm tối xong, như thường lệ, hai người đem ra sân ăn. Yến An vừa ăn vừa giục Ôn Oanh: "Ăn nhiều thịt chút, đừng chỉ ăn cơm trắng."


Thân thể muốn dưỡng tốt thì phải ăn đủ thịt. Cơm trắng tuy no bụng, nhưng dinh dưỡng đơn bạc, chẳng thể sánh với thịt.


Cơm nước xong, Yến An lại thúc nàng đi tắm sớm nghỉ ngơi, còn mình thì lo rửa bát.


"Để đó, ta rửa." Ôn Oanh vội ngăn, sợ đôi tay trắng ngần của cô vì rửa bát nhiều mà thô ráp, chẳng còn mịn màng như trước.


"Chỉ vài cái bát mà ngươi cũng tranh? Mau đi tắm đi." Yến An trợn mắt, lườm nàng.


"Để ta rửa." Nhưng lần này, đối diện với giọng không kiên nhẫn của cô, Ôn Oanh lại cố chấp dị thường.


Yến An sững lại, cau mày nhìn nàng, nói: "Ngươi hôm nay phát bệnh gì thế?"


Ôn Oanh mím chặt môi, ánh mắt mang theo cố chấp không nhường.


Yến An thấy vậy thì bực, đặt mạnh bát xuống, gắt: "Được thôi, ngươi rửa thì ngươi rửa! Ta cũng chẳng thèm làm gì nữa là vừa!"


Cô chưa từng gặp người nào như thế, người ta muốn san sẻ thì không chịu, cứ khăng khăng ôm hết việc vào người.


Ôn Oanh biết cô đang giận, nhưng lần này nàng không lựa lời an ủi như mọi khi, chỉ lặng lẽ gom bát đũa đem ra bồn, lại vào bếp xách nước nóng ra, đoạn nói: "Ngươi đi tắm trước đi."


Yến An tức đến trừng mắt, cuối cùng mặt nặng mày nhẹ mà xoay người vào phòng tắm.


Trong lúc cô đang tắm, Ôn Oanh đem hết bát đũa rửa sạch, quét dọn sân xong, còn kiểm tra chuồng gà một lượt, chắc chắn gió đêm chẳng thể khiến gà lạnh chết mới an tâm trở về.


Nàng ngồi xuống bếp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nơi đáy lò, rồi như không còn gắng gượng nổi, khom lưng rũ vai, nửa mặt chìm khuất vào trong bóng tối.


Hôm nay nàng thật ra đã gặp được Kỷ Uyển, cũng chính là tiểu thư của huyện lệnh.



Nghĩ đến những lời mà Kỷ Uyển nói, rõ ràng từng câu từng chữ đều là sự thật, vậy mà không hiểu sao khi nghe vào tai, Ôn Oanh lại cảm thấy chúng sắc bén và chói tai vô cùng, như từng nhát dao đâm thẳng vào ngực.


Thực sự, sau khi Yến An cưới mình thì đúng là chưa từng có ngày nào sống yên ổn, thậm chí còn phải cùng mình ăn cơm độn, chịu đói chịu rét.


Thậm chí... bản thân mình cũng đúng là không xứng với Yến An, không trách cô trước kia chưa từng thật lòng nhìn mình lấy một lần.


Lông mày Ôn Oanh càng lúc càng nhíu chặt. Thế nhưng Yến An bây giờ không còn là Yến An của trước kia nữa, cô không còn chán ghét mình, thậm chí còn bằng lòng cùng mình vun vén cho gia đình. Nàng... nàng không đành lòng buông tay.


Càng nghĩ, nàng lại càng thấy bản thân tựa như kẻ trộm nhân lúc người mất trí mà chiếm giữ. Biết rõ lòng Yến An có người khác, biết rõ mối hôn nhân này chẳng có tình cảm thật sự, vậy mà nàng vẫn ích kỷ giữ lấy.


Thậm chí... nàng còn hy vọng Yến An mãi mãi chẳng nhớ được chuyện xưa.


Nàng cũng không muốn Yến An lúc này có bất kỳ tiếp xúc nào với Kỷ Uyển.


Nàng đem một người vốn không thuộc về mình mà ràng buộc bên cạnh, chỉ để sưởi nhờ một chút ấm áp mong manh.


Vai nàng càng lúc càng còng xuống, vành mắt cũng đỏ lên. Những lời của Kỷ Uyển, như một trận mưa lạnh giội thẳng xuống, khiến nàng suy sụp không còn sức phản kháng.


Rốt cuộc... phải làm thế nào mới có thể để Yến An sống tốt hơn một chút?


Có lẽ, cho dù nàng dốc hết tâm lực, cũng chẳng bằng một phần nhỏ trong những gì Kỷ Uyển có thể dễ dàng ban tặng.


Khi tâm trí còn đang chìm trong mớ tơ vò, chợt có tiếng gọi tên nàng vang lên.


Thanh âm kia tuy có phần cứng cỏi, song Ôn Oanh vẫn nghe ra trong đó ẩn chứa lo lắng.


Nàng dần dần hoàn hồn, lưng chậm rãi thẳng lên, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.


"Ngươi mỏi mệt rồi sao? Không bằng cứ nghỉ sớm một chút đi?" Yến An nhíu chặt mày nói, dáng vẻ ban nãy của Ôn Oanh nhìn thế nào cũng không ổn.


Ôn Oanh lúc này phản ứng có phần chậm chạp, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, gượng gạo đứng dậy, miễn cưỡng lấy lại tinh thần: "Tắm xong rồi ngủ, sẽ thoải mái hơn chút."


Nói xong liền vào phòng lấy nước.


Sắc mặt Yến An trầm xuống. Bộ dạng Ôn Oanh khi nãy khiến cô thật chẳng tin nổi hôm nay thật sự không có chuyện gì xảy ra, nhất là lúc còn ở trên núi, khẩu khí nghiêm khắc khác thường, điều mà trước giờ chưa từng có.


Chẳng bao lâu sau, Ôn Oanh đã quay lại mang nước nóng đi tắm. Trong lúc ấy, Yến An ngồi trong bếp vừa ngáp vừa sưởi ấm trước bếp lửa.


Trời mỗi lúc một lạnh, chẳng bao lâu nữa là tới Đông chí, sợ rằng những ngày sau còn rét hơn.


Từ trước đến nay Yến An vốn không thích mùa đông, mỗi khi đến đông là chỉ muốn rúc trong chăn mãi không dậy nổi. Cô cũng không biết mùa đông ở chốn này sẽ qua thế nào, có cho phép người ta nằm lì không ra khỏi giường hay không nữa.


Ôn Oanh tắm xong liền gọi cô vào, Yến An thấy nàng hôm nay không gội đầu, liền dập lửa, quay vào phòng cùng nàng nằm lên giường.


Cùng nằm trên một chiếc giường, nhất là sau khi vừa có chút không vui, hai người ai nấy đều im lặng, gian phòng tĩnh lặng đến lạ thường, bỗng dưng dâng lên một luồng ngượng ngập khó chịu.


Yến An cực kỳ ghét cái cảm giác này, nhất là trong tình huống chẳng thể trốn đi đâu, ngượng đến mức cô chỉ muốn lập tức quay lưng giả bộ ngủ cho rồi.


Ngay lúc cô đang tính toán độ khả thi của việc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng trở mình.


Yến An theo phản xạ nhíu mày, trong lòng nghĩ: Chẳng lẽ Ôn Oanh lại dùng chiêu xoay lưng giả vờ ngủ trước rồi?


Yến An theo phản xạ nhíu mày, không vui nghĩ: chẳng lẽ Ôn Oanh lại dùng chiêu quay lưng giả ngủ trước rồi?


Ánh mắt cô không tự chủ liếc sang bên cạnh, kết quả lại thấy Ôn Oanh đang quay mặt nhìn mình.


Yến An: "..."


Cô vội vàng dời mắt, tim đập thình thịch, suýt nữa thì bị bắt gặp.


"Yến An, ngươi thấy thiên kim huyện lệnh thế nào?" Ôn Oanh cất tiếng hỏi, giọng khẽ khàng.


Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử Story Chương 28: Lại dám quát ta
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...