Triệu Hoán Thần Binh
Chương 863: Ẩn văn
- Hừ! Lão tử nhớ lúc trước tập hợp mười tám vị long văn sư mạnh nhất Đế Long tộc bày ra đại trận, nhân loại các ngươi làm sao phá giải được. Khi đó thiết kế là phá giải không đúng cách thì trận pháp sẽ tự động hủy diệt mọi thứ bên trong, không chừa chút gì cho các ngươi.
Khóe môi Vu Nhai co giật. Cổ Đế Long Linh đúng là độc đoán, không chia văn minh cho người khác.
Vu Nhai không cam lòng nói:
- Nói vậy là chúng ta chịu bó tay? Không thể nào, nói sao thì không có khả năng diệt tuyệt thế này. Sẽ có chút hy vọng, hy vọng sẽ còn tộc nhân tồn tại, nếu không thì truyền thừa của Đế Long tộc sẽ biến thành chủng tộc khác.
Khắc Liệt Luân Tư còn biết tìm đến người thừa kế huyết mạch của mình chứ nói gì tới đại tộc Đế Long tộc lúc bấy giờ?
Cổ Đế Long Linh nhíu mày nói:
- Ngươi nói vậy làm ta chợt nhớ lúc vua của ta bày ám điện có ra lệnh long văn sư bày ra một tầng long văn kín mà cứng rắn, phải bảo vệ thứ trung tâm nhất ám điện. Vua của ta còn tự mình làm.
Lòng Vu Nhai dấy lên hy vọng.
Cổ Đế Long Linh tiếp tục bảo:
- Có lẽ khi đó vua của ta đã cảm giác được nguy hiểm trong lần xuất chinh này.
Cổ Đế Long Linh cảm thán một lúc rồi cẩn thận nhìn, kêu Vu Nhai vòng quanh bốn phía, còn bay lên mây quan sát kỹ.
Mắt Cổ Đế Long Linh bỗng sáng rực lên nói:
- Có, thật sự có! Địa thế này là kết quả long văn trận không bị hủy diệt hoàn toàn. Tiểu tử, hãy mặc sáo trang Đế Long tộc mà đỏ sậm vào rồi đi theo ta.
Trước đây đã nói tuy Cổ Đế Long Linh không biết cách bày ra long văn nhưng nó biết dùng. Như lúc ở dưới Thiên Tội Uyên, Cổ Đế Long Linh có thể trở thành Minh Huyễn Cổ Lâm trận linh kiếm ảnh trận phiên bản đậm đặc cũng là nhờ nó hiểu long văn.
Vu Nhai nhìn theo hướng Cổ Đế Long Linh chỉ, thấy rõ ngọn núi cách mấy chục dặm. Vu Nhai nhíu mày, trận pháp long văn khổng lồ như vậy sao? Cũng không có gì lạ, Vu Nhai biết qua thời gian dài địa chất thay đổi này nọ rất có thể nhấn chìm di tích dưới lòng đất. Có lẽ cung điện nằm trong mấy chục cái hố to, ngoài mấy chục dặm có lẽ còn nằm trong phạm vh Đế Long chủ thành.
Mấy chục dặm không là gì với Tiểu Thúy, không lâu sau Vu Nhai và Tiểu Thúy đã khuất sau núi rừng.
Đám người bên ngoài hố to tiếc nuối lắc đầu sau đó tiếp tục công việc đào khó báu, có lẽ không lâu sau lại đổi một nhóm khác đến. Tuy bọn họ biết trên khưu phong thú có người nhưng không thấy rõ hình dáng, tốc độ của khưu phong thú quá nhanh. Bọn họ không dám nhìn lâu, ai biết loại cao thủ đó có vui buồn thât thường không?
Vu Nhai đáp xuống núi.
Cổ Đế Long Linh nói:
Vu Nhai biết nếu lúc trước Đế Long tộc cẩn thận đến mức này thì không phải ai cũng kích hoạt hay thấy long văn được. Khi Vu Nhai mặc sáo trang Đế Long tộc thì hắn đã biết tính toán của Cổ Đế Long Linh.
- Đế long tinh vẫn . . .
Vu Nhai đứng ở chỗ Cổ Đế Long Linh chỉ định, hắn rút cự kiếm ra múa may.
Gióng như lần trước đánh quang minh thánh tử, ấn ký khắc long trên sáo trang Đế Long tộc tức là long văn bị kích hoạt, theo Vu Nhai vung Đế Long kiếm kỹ mà dung hợp vào huyền khí của hắn. Vô số quái long phát ra tiếng rồng ngâm bay ra theo đường kiếm.
- Grao!
Lúc này ma thú xung quanh gầm gừ, lộ ánh mắt kinh khủng nhìn nơi Vu Nhai đứng. Nhiều ma thú yếu ớt nhanh chóng di chuyển, chỗ này không có 16 loại lớn, sớm bị thanh lý sạch. Nếu không thì trong những doanh địa làm sao có người thường tới lui được? Sớm bị ma thú cường đại ăn sạch.
- A? Sao không có phản ứng gì?
Vu Nhai đánh xong một bộ Đế Long kiếm kỹ rồi chớp mắt. Bốn phía không còn tiếng ma thú gầm gừ, hoa cỏ cây cối thì xui xẻo bị tàn phá.
- Tiểu tử, chưa đủ, mức độ nắm giữ kiếm kỹ của ngươi quá kém!
- Tiếp tục!
Vu Nhai bất đắc dĩ đành múa Đế Long kiếm kỹ tiếp. Theo lý thuyết Vu Nhai được binh linh truyền thừa, kiếm kỹ đã đạt đến cảnh giới rất cao nhưng hắn chỉ quen tay, chưa tới trình độ thần diệu đáng sợ. Như Phong Doanh kiếm kỹ, ám ảnh tiệt sát thuật, Vu Nhai không ngừng luyện tập, chiến đấu, thậm chí là giết chóc mới dung hợp kiếm kỹ thành của mình được.
Nhưng mà . . .
- Ta nói này Đế Long lão huynh, phải luyện tập đến bao giờ? Muốn lên một đẳng cấp phải tôi luyện cái khác mới được, hơn nữa trình độ của ta không đến nỗi tệ đi?
Vu Nhai msua Đế Long kiếm kỹ mấy chục lần, dù thực lực của hắn đã là địa binh sư thất đoạn nhưng cơ thể mặc sáo trang Đế Long tộc dày nặng làm hắn thở hổn hển. Bốn phía vẫn không có phản ứng gì.
Cổ Đế Long Linh còn đang quan sát địa thế xung quanh, nghe Vu Nhai nói thì bất mãn bảo:
- Tiểu tử, sao ngươi múa tới múa lui chỉ có mấy chiêu? Dù luyện tập chúng đến trạng thái mạnh nhất cũng không đủ, mau đổi chiêu cho lão tử!
Nghe Cổ Đế Long Linh nói, Vu Nhai rống to:
- Cha nó, Đế Long lão huynh, ngươi chỉ truyền thừa mấy chiêu này cho ta!
- A!
Cổ Đế Long Linh chợt nhớ ra, miệng rồng co giật, long hồn ngọ nguậy. Cổ Đế Long Linh giãy dụa tâm lý cả buổi, cuối cùng nó chửi thề vài tiếng. Cổ Đế Long Linh rất khó chịu thấy Vu Nhai mắt sáng hơn đèn nhưng hết cách, nó phải thả truyền thừa ra. Cổ Đế Long Linh rất muốn thấy chốn cũ của Đế Long tộc, không muốn Đế Long tộc vĩnh viễn phủ bụi.
Đương nhiên trong bụng Cổ Đế Long Linh có âm mưu gì khác hay không thì không biết.
Vu Nhai thả lỏng thể xác và tinh thần nhận tuyệt kỹ thuộc về Đế Long tộc. Tuyệt kỹ càng có hệ thống chậm rãi xuất hiện, Vu Nhai dần luyện tập. Lúc trước Vu Nhai thừa dịp Cổ Đế Long Linh không chú ý học lén mấy chiêu, một số bí mật nên bị ngắt khúc, không đủ hệ thống. Lần này Vu Nhai được truyền thừa có lớp có lang, dạy cách cầm kiếm, xuất kiếm như thế nào.
Mãi khi trời tối Vu Nhai mới từ từ ngừng lại.
Truyền thừa xong, tuy rõ ràng là Cổ Đế Long Linh chưa truyền thừa hết những gì nó có nhưng đối với Vu Nhai bây giờ thì những Đế Long kiếm kỹ này đủ cho hắn dùng đến thiên binh sư cao đoạn.
Cổ Đế Long Linh truyền thừa xong nói một câu:
- Tiểu tử, nếu nắm giữ những thứ này mà ngươi vẫn không cách nào kích hoạt long văn nơi đây thì chỉ trách ngộ tính của ngươi quá dở, thiên phú yếu, chờ khi nào đến thánh binh sư rồi quay lại.
Nói xong Cổ Đế Long Linh biến đi, nó nghĩ trong thời gian ngắn Vu Nhai không cách nào tu luyện Đế Long kiếm kỹ đến cảnh giới hoàn mỹ, không thể kích hoạt long văn ngay bây giờ.
Thánh binh sư? Vậy phải chờ đến bao giờ?
Triệu Hoán Thần Binh
Khóe môi Vu Nhai co giật. Cổ Đế Long Linh đúng là độc đoán, không chia văn minh cho người khác.
Vu Nhai không cam lòng nói:
- Nói vậy là chúng ta chịu bó tay? Không thể nào, nói sao thì không có khả năng diệt tuyệt thế này. Sẽ có chút hy vọng, hy vọng sẽ còn tộc nhân tồn tại, nếu không thì truyền thừa của Đế Long tộc sẽ biến thành chủng tộc khác.
Khắc Liệt Luân Tư còn biết tìm đến người thừa kế huyết mạch của mình chứ nói gì tới đại tộc Đế Long tộc lúc bấy giờ?
Cổ Đế Long Linh nhíu mày nói:
- Ngươi nói vậy làm ta chợt nhớ lúc vua của ta bày ám điện có ra lệnh long văn sư bày ra một tầng long văn kín mà cứng rắn, phải bảo vệ thứ trung tâm nhất ám điện. Vua của ta còn tự mình làm.
Lòng Vu Nhai dấy lên hy vọng.
Cổ Đế Long Linh tiếp tục bảo:
- Có lẽ khi đó vua của ta đã cảm giác được nguy hiểm trong lần xuất chinh này.
Cổ Đế Long Linh cảm thán một lúc rồi cẩn thận nhìn, kêu Vu Nhai vòng quanh bốn phía, còn bay lên mây quan sát kỹ.
Mắt Cổ Đế Long Linh bỗng sáng rực lên nói:
- Có, thật sự có! Địa thế này là kết quả long văn trận không bị hủy diệt hoàn toàn. Tiểu tử, hãy mặc sáo trang Đế Long tộc mà đỏ sậm vào rồi đi theo ta.
Trước đây đã nói tuy Cổ Đế Long Linh không biết cách bày ra long văn nhưng nó biết dùng. Như lúc ở dưới Thiên Tội Uyên, Cổ Đế Long Linh có thể trở thành Minh Huyễn Cổ Lâm trận linh kiếm ảnh trận phiên bản đậm đặc cũng là nhờ nó hiểu long văn.
Vu Nhai nhìn theo hướng Cổ Đế Long Linh chỉ, thấy rõ ngọn núi cách mấy chục dặm. Vu Nhai nhíu mày, trận pháp long văn khổng lồ như vậy sao? Cũng không có gì lạ, Vu Nhai biết qua thời gian dài địa chất thay đổi này nọ rất có thể nhấn chìm di tích dưới lòng đất. Có lẽ cung điện nằm trong mấy chục cái hố to, ngoài mấy chục dặm có lẽ còn nằm trong phạm vh Đế Long chủ thành.
Mấy chục dặm không là gì với Tiểu Thúy, không lâu sau Vu Nhai và Tiểu Thúy đã khuất sau núi rừng.
Đám người bên ngoài hố to tiếc nuối lắc đầu sau đó tiếp tục công việc đào khó báu, có lẽ không lâu sau lại đổi một nhóm khác đến. Tuy bọn họ biết trên khưu phong thú có người nhưng không thấy rõ hình dáng, tốc độ của khưu phong thú quá nhanh. Bọn họ không dám nhìn lâu, ai biết loại cao thủ đó có vui buồn thât thường không?
Vu Nhai đáp xuống núi.
Cổ Đế Long Linh nói:
Vu Nhai biết nếu lúc trước Đế Long tộc cẩn thận đến mức này thì không phải ai cũng kích hoạt hay thấy long văn được. Khi Vu Nhai mặc sáo trang Đế Long tộc thì hắn đã biết tính toán của Cổ Đế Long Linh.
- Đế long tinh vẫn . . .
Vu Nhai đứng ở chỗ Cổ Đế Long Linh chỉ định, hắn rút cự kiếm ra múa may.
Gióng như lần trước đánh quang minh thánh tử, ấn ký khắc long trên sáo trang Đế Long tộc tức là long văn bị kích hoạt, theo Vu Nhai vung Đế Long kiếm kỹ mà dung hợp vào huyền khí của hắn. Vô số quái long phát ra tiếng rồng ngâm bay ra theo đường kiếm.
- Grao!
Lúc này ma thú xung quanh gầm gừ, lộ ánh mắt kinh khủng nhìn nơi Vu Nhai đứng. Nhiều ma thú yếu ớt nhanh chóng di chuyển, chỗ này không có 16 loại lớn, sớm bị thanh lý sạch. Nếu không thì trong những doanh địa làm sao có người thường tới lui được? Sớm bị ma thú cường đại ăn sạch.
- A? Sao không có phản ứng gì?
Vu Nhai đánh xong một bộ Đế Long kiếm kỹ rồi chớp mắt. Bốn phía không còn tiếng ma thú gầm gừ, hoa cỏ cây cối thì xui xẻo bị tàn phá.
- Tiểu tử, chưa đủ, mức độ nắm giữ kiếm kỹ của ngươi quá kém!
- Tiếp tục!
Vu Nhai bất đắc dĩ đành múa Đế Long kiếm kỹ tiếp. Theo lý thuyết Vu Nhai được binh linh truyền thừa, kiếm kỹ đã đạt đến cảnh giới rất cao nhưng hắn chỉ quen tay, chưa tới trình độ thần diệu đáng sợ. Như Phong Doanh kiếm kỹ, ám ảnh tiệt sát thuật, Vu Nhai không ngừng luyện tập, chiến đấu, thậm chí là giết chóc mới dung hợp kiếm kỹ thành của mình được.
Nhưng mà . . .
- Ta nói này Đế Long lão huynh, phải luyện tập đến bao giờ? Muốn lên một đẳng cấp phải tôi luyện cái khác mới được, hơn nữa trình độ của ta không đến nỗi tệ đi?
Vu Nhai msua Đế Long kiếm kỹ mấy chục lần, dù thực lực của hắn đã là địa binh sư thất đoạn nhưng cơ thể mặc sáo trang Đế Long tộc dày nặng làm hắn thở hổn hển. Bốn phía vẫn không có phản ứng gì.
Cổ Đế Long Linh còn đang quan sát địa thế xung quanh, nghe Vu Nhai nói thì bất mãn bảo:
- Tiểu tử, sao ngươi múa tới múa lui chỉ có mấy chiêu? Dù luyện tập chúng đến trạng thái mạnh nhất cũng không đủ, mau đổi chiêu cho lão tử!
Nghe Cổ Đế Long Linh nói, Vu Nhai rống to:
- Cha nó, Đế Long lão huynh, ngươi chỉ truyền thừa mấy chiêu này cho ta!
- A!
Cổ Đế Long Linh chợt nhớ ra, miệng rồng co giật, long hồn ngọ nguậy. Cổ Đế Long Linh giãy dụa tâm lý cả buổi, cuối cùng nó chửi thề vài tiếng. Cổ Đế Long Linh rất khó chịu thấy Vu Nhai mắt sáng hơn đèn nhưng hết cách, nó phải thả truyền thừa ra. Cổ Đế Long Linh rất muốn thấy chốn cũ của Đế Long tộc, không muốn Đế Long tộc vĩnh viễn phủ bụi.
Đương nhiên trong bụng Cổ Đế Long Linh có âm mưu gì khác hay không thì không biết.
Vu Nhai thả lỏng thể xác và tinh thần nhận tuyệt kỹ thuộc về Đế Long tộc. Tuyệt kỹ càng có hệ thống chậm rãi xuất hiện, Vu Nhai dần luyện tập. Lúc trước Vu Nhai thừa dịp Cổ Đế Long Linh không chú ý học lén mấy chiêu, một số bí mật nên bị ngắt khúc, không đủ hệ thống. Lần này Vu Nhai được truyền thừa có lớp có lang, dạy cách cầm kiếm, xuất kiếm như thế nào.
Mãi khi trời tối Vu Nhai mới từ từ ngừng lại.
Truyền thừa xong, tuy rõ ràng là Cổ Đế Long Linh chưa truyền thừa hết những gì nó có nhưng đối với Vu Nhai bây giờ thì những Đế Long kiếm kỹ này đủ cho hắn dùng đến thiên binh sư cao đoạn.
Cổ Đế Long Linh truyền thừa xong nói một câu:
- Tiểu tử, nếu nắm giữ những thứ này mà ngươi vẫn không cách nào kích hoạt long văn nơi đây thì chỉ trách ngộ tính của ngươi quá dở, thiên phú yếu, chờ khi nào đến thánh binh sư rồi quay lại.
Nói xong Cổ Đế Long Linh biến đi, nó nghĩ trong thời gian ngắn Vu Nhai không cách nào tu luyện Đế Long kiếm kỹ đến cảnh giới hoàn mỹ, không thể kích hoạt long văn ngay bây giờ.
Thánh binh sư? Vậy phải chờ đến bao giờ?
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 863: Ẩn văn
10.0/10 từ 29 lượt.