Triệu Hoán Thần Binh
Chương 343: Mưa kiếm
Mỗi gia tộc tất nhiên đều có lãnh địa của mình. Lãnh địa Độc Cô gia gần như chiếm phân nửa toàn tỉnh, cũng được gọi là Độc Cô Kiếm Vực.
Đương nhiên, cũng có người trực tiếp gọi toàn bộ tỉnh Kiếm Vực thành Độc Cô Kiếm Vực. Độc Cô gia thật sự quá cường thế.
- Giết ngươi sao? Không phải bây giờ ngươi vẫn còn sống sao? Ha hả, sau khi ngươi chạy đến Vu gia ta, hại mẫu thân ta thiếu chút nữa bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí sỉ nhục mẫu thân ta, ngươi xem như đã chết. Mấy kiếm này đều đâm thay cho mẫu thân ta.
Vu Nhai lạnh lùng nói. Lúc đó bởi vì hai người Độc Cô Cửu Tà cùng nam tử mặc kim bào ở đó, Vu Nhai không có cách nào động tới Độc Cô Minh. Nhưng thù này hắn sao có thể quên được?
Đồ cặn bã Vu Nhai từng làm gì đó đối với Độc Cô Minh, hắn không quan tâm. Hắn chỉ biết là, người này thiếu chút nữa hại mẫu thân bị đuổi ra khỏi Vu gia, thậm chí thiếu chút nữa hại Vu gia bị diệt môn. Mà lần này, hắn lại cấu kết với một vài người Bắc Đấu. Không giết hắn sao?
Vu Nhai cũng không cho rằng mình ngu ngốc như vậy. Hơn nữa, hắn cũng phải cho mọi người một tín hiệu, hắn không sợ Độc Cô gia. Độc Cô gia cao ngạo, hắn phải càng cao ngạo hơn.
Hơn nữa hắn phải cho thấy thái độ của mình. Hắn chiến đấu chính là vì mẫu thân. Mặc dù hiện tại loại thái độ này không ai để ý tới.
A, ở trong mắt của một vài người như Độc Cô Cửu Tà,Vu Nhai thừa kế huyết mạch của Độc Cô gia, không sợ trời không sợ đất như rất bình thường.
- Được lắm, được lắm, được lắm. Tiểu tử ngươi cho dù có mấy phần bản lĩnh kiêu ngạo, nhưng đừng quên, nơi này là Độc Cô Kiếm Vực. Đừng nói ngươi thân đang mang tội, ở chỗ này giết người, không, ở chỗ này động tới người của Độc Cô gia ta, ngươi có tội.
Độc Cô Cửu Tiên lạnh lùng nói.
- Mang tội sao? Lẽ nào ta đứng yên chịu các ngươi đâm vạn kiếm xuyên tim sao?
Vu Nhai cười nhạt.
- Không sai. Nếu như ngươi ngoan ngoãn chịu tội, chí ít ngươi được chết thoải mái một chút. Hiện tại ta sẽ từng kiếm từng kiếm đâm ngươi chết. Vạn kiếm cũng không cần nữa. Vẫn là câu nói kia, ngươi còn chưa có tư cách này. Đương nhiên, ta sẽ khiến ngươi chí ít bị đâm trăm kiếm sau đó mới chết được.
- Ha ha, hay cho một Độc Cô gia bá đạo. Ngay cả tội trạng còn không biết rõ ràng đã muốn khiến ta vạn kiếm xuyên tim, nói đánh chẳng qua chỉ là vì nghĩa lớn. Ngươi có phải còn muốn nói, nếu như ta không ngoan ngoãn để cho các ngươi giết, ngươi sẽ gây họa cho người nhà của ta đúng không?
Vu Nhai cười ha ha một tiếng. Không biết vì sao, hắn đột nhiên không cảm thấy quá bi quan đối với tiền đồ của mình. Độc Cô Kiếm Vực, hình như cũng không có gì hơn.
Đương nhiên, hắn cũng biết rõ ràng, nếu không có Độc Cô Cửu Tà ở đây, sợ rằng một đám người họ Độc Cô đang ở bên trong thành hẳn sẽ xông lên.
- Ta thật ra đã quên mất, vị hôn thê kia của ngươi quả thật không tệ. Chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ chiếu cố nàng.
Trong lòng Dạ Tình đang thầm rơi lệ. Mình rõ ràng đã không thể rửa sạch tin đồn kia nữa. Tất cả đều đã truyền tới Kiếm Vực. Tên hỗn đản Vu Nhai này cũng có khả năng náo loạn quá mức đi.
- Ai, người của Độc Cô gia đều ngu ngốc như ngươi vậy sao. Một cạm bẫy nho nhỏ, khiến ngươi thừa nhận đám người Độc Cô gia các ngươi thích cướp vợ người. Độc Cô Minh như vậy, ngươi cũng vậy!
Vu Nhai đột nhiên thu lại sát khí vừa rồi, thở dài nói.
- Ngươi...
Độc Cô Cửu Tiên lúc này mới phát giác hắn nói như vậy có chút không đúng. Chỉ có điều hắn cũng không quan tâm:
- Vậy thì thế nào?
- Không thế nào cả! Chỉ giết ngươi mà thôi. Nếu ngươi muốn động tới nữ nhân của ta, ta giết ngươi cũng không thành vấn đề.
Thời điểm Độc Cô Cửu Tiên cười nhạt, Vu Nhai đột nhiên động thủ. Thân ảnh hắn chớp mắt đã đến trước người Độc Cô Cửu Tiên. Kiếm đâm thẳng tới điểm yếu hại. Dù sao chuyện vị hôn thê cho dù làm thế nào cũng rửa không sạch. Vu Nhai may mà dùng đến cách này. Có đôi khi, sử dụng phương diện đạo đức vẫn có hiệu quả.
- Ngươi dám động thủ trước!
- Đừng nói lời vô ích nữa. Lẽ nào ta phải đợi ngươi tới giết, chỉ có các ngươi động thủ trước ta mới có thể động thủ sao? Người không phạm ta, ta không phạm người sao? Thật buồn cười, ta chỉ thích phạm người trước. Ta thích đánh lén. Thế nào? Cắn ta à!
Vu Nhai kêu lên.
- Keng...
Thời điểm Độc Cô Cửu Tiên xuất thủ, hắn gọi Huyền Binh bản mạng ra. Tiếng kim loại va chạm vang lên.
Thanh kiếm nát trong tay Vu Nhai trực tiếp vỡ nát. Đồng thời hắn cảm giác được thực lực khủng bố của Độc Cô Cửu Tiên.
Cảnh giới Hoàng Binh Sư tứ đoạn rít gào... Hắn dung hợp kiếm nhất định là nắm giữ kiếm giới cường đại. Không cần phải nói, Độc Cô Cửu Tiên và Độc Cô Cửu Tà đều là người chi chính của Độc Cô gia, địa vị đều cực cao.
Cho dù là chi chính, cũng có vô số người. Số người nắm giữ ngân bào thật sự không ít, chỉ là tương đối ít hơn so với áo bào xám mà thôi.
Sợ rằng ở Độc Cô gia kiếm có đẳng cấp tương đương với Thất Tinh Thần Kích, hẳn cũng không ít!
Trong lúc khẽ va chạm, trong tay Vu Nhai đã mất kiếm, còn phải đối mặt với kiếm quang đang lao tới. Vu Nhai sử dụng Phong Tung Bộ, phối hợp bước chân quỷ dị của U Hoang, trực tiếp lui về phía sau, thoát khỏi kiếm quang của Độc Cô Cửu Tiên. Sau đó hắn lại lấy ra một thanh kiếm, xông tới.
- Chỉ bằng những thanh kiếm nát này sao? Tiểu tử, ngươi đúng là muốn chết.
Độc Cô Cửu Tiên hừ lạnh.
Keng keng keng...
Có huyền khí gia tăng, thanh kiếm nát trong tay Vu Nhai có thể kiên trì thêm một chút, tuy nhiên vẫn lại vỡ nát. Nhưng Vu Nhai lại không có ý dừng lại. Hắn vừa lui vừa chiến đấu. Trong tay hắn vẫn là những thanh kiếm nát. Từng thanh kiếm nối tiếp nhau.
Chậm rãi, những thanh kiếm vây xung quanh Vu Nhai không ngờ lên tới hơn mười thanh. Khu Phong Cẩm của Phong Doanh vốn phải đạt được Hoàng Binh Sư mới có thể sử dụng. Nhưng Vu Nhai lại vượt qua cực hạn của Linh Binh Sư, có thể vượt qua đẳng cấp sau đó sử dụng thuận buồm xuôi gió. Đương nhiên, ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn sử dụng, còn có chút xa lạ.
Nhân cơ hội này, Vu Nhai rèn luyện một chút.
Nói như vậy, Khu Phong Cẩm đều lấy huyền khí làm kiếm, lấy gió làm kiếm. Vu Nhai lại bị mưa kiếm vừa rồi dẫn dắt.
Triệu Hoán Thần Binh
Đương nhiên, cũng có người trực tiếp gọi toàn bộ tỉnh Kiếm Vực thành Độc Cô Kiếm Vực. Độc Cô gia thật sự quá cường thế.
- Giết ngươi sao? Không phải bây giờ ngươi vẫn còn sống sao? Ha hả, sau khi ngươi chạy đến Vu gia ta, hại mẫu thân ta thiếu chút nữa bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí sỉ nhục mẫu thân ta, ngươi xem như đã chết. Mấy kiếm này đều đâm thay cho mẫu thân ta.
Vu Nhai lạnh lùng nói. Lúc đó bởi vì hai người Độc Cô Cửu Tà cùng nam tử mặc kim bào ở đó, Vu Nhai không có cách nào động tới Độc Cô Minh. Nhưng thù này hắn sao có thể quên được?
Đồ cặn bã Vu Nhai từng làm gì đó đối với Độc Cô Minh, hắn không quan tâm. Hắn chỉ biết là, người này thiếu chút nữa hại mẫu thân bị đuổi ra khỏi Vu gia, thậm chí thiếu chút nữa hại Vu gia bị diệt môn. Mà lần này, hắn lại cấu kết với một vài người Bắc Đấu. Không giết hắn sao?
Vu Nhai cũng không cho rằng mình ngu ngốc như vậy. Hơn nữa, hắn cũng phải cho mọi người một tín hiệu, hắn không sợ Độc Cô gia. Độc Cô gia cao ngạo, hắn phải càng cao ngạo hơn.
Hơn nữa hắn phải cho thấy thái độ của mình. Hắn chiến đấu chính là vì mẫu thân. Mặc dù hiện tại loại thái độ này không ai để ý tới.
A, ở trong mắt của một vài người như Độc Cô Cửu Tà,Vu Nhai thừa kế huyết mạch của Độc Cô gia, không sợ trời không sợ đất như rất bình thường.
- Được lắm, được lắm, được lắm. Tiểu tử ngươi cho dù có mấy phần bản lĩnh kiêu ngạo, nhưng đừng quên, nơi này là Độc Cô Kiếm Vực. Đừng nói ngươi thân đang mang tội, ở chỗ này giết người, không, ở chỗ này động tới người của Độc Cô gia ta, ngươi có tội.
Độc Cô Cửu Tiên lạnh lùng nói.
- Mang tội sao? Lẽ nào ta đứng yên chịu các ngươi đâm vạn kiếm xuyên tim sao?
Vu Nhai cười nhạt.
- Không sai. Nếu như ngươi ngoan ngoãn chịu tội, chí ít ngươi được chết thoải mái một chút. Hiện tại ta sẽ từng kiếm từng kiếm đâm ngươi chết. Vạn kiếm cũng không cần nữa. Vẫn là câu nói kia, ngươi còn chưa có tư cách này. Đương nhiên, ta sẽ khiến ngươi chí ít bị đâm trăm kiếm sau đó mới chết được.
- Ha ha, hay cho một Độc Cô gia bá đạo. Ngay cả tội trạng còn không biết rõ ràng đã muốn khiến ta vạn kiếm xuyên tim, nói đánh chẳng qua chỉ là vì nghĩa lớn. Ngươi có phải còn muốn nói, nếu như ta không ngoan ngoãn để cho các ngươi giết, ngươi sẽ gây họa cho người nhà của ta đúng không?
Vu Nhai cười ha ha một tiếng. Không biết vì sao, hắn đột nhiên không cảm thấy quá bi quan đối với tiền đồ của mình. Độc Cô Kiếm Vực, hình như cũng không có gì hơn.
Đương nhiên, hắn cũng biết rõ ràng, nếu không có Độc Cô Cửu Tà ở đây, sợ rằng một đám người họ Độc Cô đang ở bên trong thành hẳn sẽ xông lên.
- Ta thật ra đã quên mất, vị hôn thê kia của ngươi quả thật không tệ. Chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ chiếu cố nàng.
Trong lòng Dạ Tình đang thầm rơi lệ. Mình rõ ràng đã không thể rửa sạch tin đồn kia nữa. Tất cả đều đã truyền tới Kiếm Vực. Tên hỗn đản Vu Nhai này cũng có khả năng náo loạn quá mức đi.
- Ai, người của Độc Cô gia đều ngu ngốc như ngươi vậy sao. Một cạm bẫy nho nhỏ, khiến ngươi thừa nhận đám người Độc Cô gia các ngươi thích cướp vợ người. Độc Cô Minh như vậy, ngươi cũng vậy!
Vu Nhai đột nhiên thu lại sát khí vừa rồi, thở dài nói.
- Ngươi...
Độc Cô Cửu Tiên lúc này mới phát giác hắn nói như vậy có chút không đúng. Chỉ có điều hắn cũng không quan tâm:
- Vậy thì thế nào?
- Không thế nào cả! Chỉ giết ngươi mà thôi. Nếu ngươi muốn động tới nữ nhân của ta, ta giết ngươi cũng không thành vấn đề.
Thời điểm Độc Cô Cửu Tiên cười nhạt, Vu Nhai đột nhiên động thủ. Thân ảnh hắn chớp mắt đã đến trước người Độc Cô Cửu Tiên. Kiếm đâm thẳng tới điểm yếu hại. Dù sao chuyện vị hôn thê cho dù làm thế nào cũng rửa không sạch. Vu Nhai may mà dùng đến cách này. Có đôi khi, sử dụng phương diện đạo đức vẫn có hiệu quả.
- Ngươi dám động thủ trước!
- Đừng nói lời vô ích nữa. Lẽ nào ta phải đợi ngươi tới giết, chỉ có các ngươi động thủ trước ta mới có thể động thủ sao? Người không phạm ta, ta không phạm người sao? Thật buồn cười, ta chỉ thích phạm người trước. Ta thích đánh lén. Thế nào? Cắn ta à!
Vu Nhai kêu lên.
- Keng...
Thời điểm Độc Cô Cửu Tiên xuất thủ, hắn gọi Huyền Binh bản mạng ra. Tiếng kim loại va chạm vang lên.
Thanh kiếm nát trong tay Vu Nhai trực tiếp vỡ nát. Đồng thời hắn cảm giác được thực lực khủng bố của Độc Cô Cửu Tiên.
Cảnh giới Hoàng Binh Sư tứ đoạn rít gào... Hắn dung hợp kiếm nhất định là nắm giữ kiếm giới cường đại. Không cần phải nói, Độc Cô Cửu Tiên và Độc Cô Cửu Tà đều là người chi chính của Độc Cô gia, địa vị đều cực cao.
Cho dù là chi chính, cũng có vô số người. Số người nắm giữ ngân bào thật sự không ít, chỉ là tương đối ít hơn so với áo bào xám mà thôi.
Sợ rằng ở Độc Cô gia kiếm có đẳng cấp tương đương với Thất Tinh Thần Kích, hẳn cũng không ít!
Trong lúc khẽ va chạm, trong tay Vu Nhai đã mất kiếm, còn phải đối mặt với kiếm quang đang lao tới. Vu Nhai sử dụng Phong Tung Bộ, phối hợp bước chân quỷ dị của U Hoang, trực tiếp lui về phía sau, thoát khỏi kiếm quang của Độc Cô Cửu Tiên. Sau đó hắn lại lấy ra một thanh kiếm, xông tới.
- Chỉ bằng những thanh kiếm nát này sao? Tiểu tử, ngươi đúng là muốn chết.
Độc Cô Cửu Tiên hừ lạnh.
Keng keng keng...
Có huyền khí gia tăng, thanh kiếm nát trong tay Vu Nhai có thể kiên trì thêm một chút, tuy nhiên vẫn lại vỡ nát. Nhưng Vu Nhai lại không có ý dừng lại. Hắn vừa lui vừa chiến đấu. Trong tay hắn vẫn là những thanh kiếm nát. Từng thanh kiếm nối tiếp nhau.
Chậm rãi, những thanh kiếm vây xung quanh Vu Nhai không ngờ lên tới hơn mười thanh. Khu Phong Cẩm của Phong Doanh vốn phải đạt được Hoàng Binh Sư mới có thể sử dụng. Nhưng Vu Nhai lại vượt qua cực hạn của Linh Binh Sư, có thể vượt qua đẳng cấp sau đó sử dụng thuận buồm xuôi gió. Đương nhiên, ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn sử dụng, còn có chút xa lạ.
Nhân cơ hội này, Vu Nhai rèn luyện một chút.
Nói như vậy, Khu Phong Cẩm đều lấy huyền khí làm kiếm, lấy gió làm kiếm. Vu Nhai lại bị mưa kiếm vừa rồi dẫn dắt.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 343: Mưa kiếm
10.0/10 từ 29 lượt.