Triệu Hoán Thần Binh
Chương 342: Kiếm chỉ ngân bào
Đặc biệt là dưới tình huống đánh bất ngờ, vị Hoàng Binh Sư tam đoạn này cũng không phải là dòng chính của gia tộc lớn như Lý Thân Phách.
- Chết đi!
Vu Nhai giơ kiếm điểm nhẹ. Lại một người ngã xuống, đầu hơi lệch sang một bên. Hắn nhìn về phía người thứ ba. Lần này ngay cả Phong Tung Bộ hắn cũng không dùng, cứ như vậy chậm rãi đi tới.
Người kia không nhịn được rùng mình một cái. Không ngờ theo bản năng hắn lui về sau một bước. Chỉ một bước này, cũng có nghĩa hắn đã là một người chết.
Lần đầu tiên Vu Nhai thể hiện ra nghệ thuật giết người, hơn nữa cũng không phải rõ ràng sử dụng kiếm kỹ của U Hoang, mà sử dụng kiếm kỹ của Phong Doanh, dung nhập với Minh Sát Thuật, dường như quá sức tưởng tượng của mọi người, lại giống như chỉ là một người một kiếm bình bình thản thản.
Độc Cô Minh gần như không dám tin tưởng vào mắt mình. Chết, mấy cao thủ do phía bên kỵ vệ Bắc Đấu tìm tới lại chết như vậy sao? Làm sao có thể? Tất cả bọn họ đều là Hoàng Binh Sư tam đoạn, sao có thể chết ở dưới kiếm của Vu Nhai?
Rất nhiều người đều muốn biết câu trả lời cho nghi vấn này. Các kỵ sĩ dự bị, thậm chí Độc Cô Cửu Tà cũng không nghĩ tới Vu Nhai có thể làm được đến bước này. Vừa nãy,Vạn Kiếm Quyết gì đó đã khiến hắn khiếp sợ. Hiện tại hắn cũng cảm thấy hắn không biết đã đánh giá thấp Vu Nhai hết bao nhiêu lần. Hắn lại nghĩ tới một kiếm khủng khiếp kia của Vu Nhai. Thật không biết gia hỏa này học được kiếm pháp khủng bố kia từ chỗ nào.
Kế hoạch sử dụng kiếm pháp câu dẫn Vu Nhai trở về Độc Cô gia, lại tiến thêm một bước thất bại.
Điều càng làm cho Độc Cô Cửu Tà buồn bực hơn chính là, rất rõ ràng, Vu Nhai đang dùng kiếm với thiên phú cường đại tới mức đáng sợ, lại không có cách nào dung nhập kiếm Huyền Binh. Điều này cũng quá hại người. Thật sự không nói được.
Trong giây lát, Độc Cô Cửu Tà lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Hắn nghĩ đến Huyền Binh bản mạng của Vu Nhai không phải là kiếm, hắn mới ý thức tới Vu Nhai chỉ cầm thanh kiếm nát trên mặt đất lại giết nhiều người như vậy.
Một lát sau, hắn mới chậm rãi thu hồi biểu tình khiếp sợ, nhìn ba người Độc Cô Cửu Tiên, cười ha ha một tiếng:
- Đường đệ Cửu Tiên cảm giác thế nào. Có cảm thấy hưng phấn vì có thể thấy được một trận chiến như vậy hay không? Có nên cụng ly hay không?
- Hừ, chút tài mọn!
Trong lòng Độc Cô Cửu Tiên chấn động, nhưng miệng lại hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường. Hắn giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, đồng thời không nói hai lời, đã biến mất khỏi tửu trang. Hai người khác liếc mắt nhìn nhau, cũng lập tức biến mất.
Bên trong tửu trang đột nhiên chỉ còn lại có một mình Độc Cô Cửu Tà. Hắn căn bản không có ý rời khỏi đó, vẫn mỉm cười ngồi uống rượu.
Vu Nhai đi từng bước một về phía Độc Cô Minh. Lúc này Độc Cô Minh đã tách khỏi đám ô hợp, sợ hãi vô cùng. Phần lớn đám người phía sau là đệ tử áo xám và khách khanh trong gia tộc được Độc Cô Minh mời tới tham gia náo nhiệt. Hắn muốn Vu Nhai phải bị một vạn kiếm xuyên tim. Người thật sự ra tay lại chính là mấy cao thủ vừa rồi. Nhưng bây giờ mấy cao thủ kia đã chết. Hiện tại bọn họ giống như một đám dê gặp phải sói!
- Lên đi. Người này là tội nhân của Độc Cô gia chúng ta. Bất kỳ ai cũng có quyền tiêu diệt hắn. Vạn kiếm xuyên tim, tất cả mọi người của Độc Cô gia có nghe được hay không? Giết hắn, giết hắn!
Độc Cô Minh hoảng sợ quát lên. Tuy rằng hắn nghe phía bên kỵ vệ Bắc Đấu nói Vu Nhai rất cường đại, lại không nghĩ tới có thể cường đại đến mức như vậy. Ban đầu hắn cho rằng chỉ kém một chút, thực sự lớn một chút mà thôi.
Đám người Độc Cô gia đứng xung quanh thực sự không ít. Chỉ có điều bây giờ bọn họ cơ bản đều không xuất hiện.
Chuyện vừa xảy ra, bọn họ đều đã nhìn thấy. Bên cạnh người bị xử là vạn kiếm xuyên tim cũng có một đệ tử ngân bào. Ngân bào đều đại biểu cho địa vị. Trước khi chưa làm rõ tình hình, không ai dám đi ra thực thi Vạn kiếm xuyên tim.
- A...
Trong lúc bất chợt Vu Nhai đâm một kiếm về phía Độc Cô Minh. Đúng lúc này, Vu Nhai lại cảm thấy bên cạnh vang lên tiếng gió lớn. Trên mặt hắn thoáng hiện ra một nụ cười nhạt. Thân thể biến mất một cách quỷ dị.
Ngay trong nháy mắt khi hắn vừa biến mất, một thanh kiếm rơi vào đúng chỗ hắn vừa xuất kiếm.
- Cái gì? Dừng tay!
Ba người hai ngân một tím lần lượt hạ xuống đất. Người vừa ra tay chính là Độc Cô Cửu Tiên. Nhưng ngay cả cái bóng của Vu Nhai hắn chưa từng đụng tới. Một kiếm kia là hắn đánh ra mười phần nắm chắc. Hắn tưởng rằng mình đã tính được tất cả hành động của Vu Nhai. Vừa nãy hắn đã xem qua phương pháp và bộ pháp Vu Nhai ra tay, tuy nói quả thực rất lợi hại, nhưng hắn đã nắm ở trong lòng bàn tay. Nhưng không ngờ, hắn không nhìn thấy bóng dáng của Vu Nhai, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của Độc Cô Minh...
- Dừng tay, tại sao ta phải dừng tay lại?
Vu Nhai nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng rút thanh kiếm đang cắm ở trên người Độc Cô Minh ra, sau đó lại là một kiếm đâm xuống, đâm chuẩn xác vào trúng kinh mạch của Độc Cô Minh. Trong nháy mắt, Độc Cô Minh lại hét thảm một tiếng, huyền khí dao động. Hắn gần như bị phế.
- Dừng tay! Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
Độc Cô Cửu Tiên đặc biệt mất mặt. Độc Cô Minh chết liên quan gì tới hắn. Nhưng vừa rồi hắn ở trước mặt mọi người đã nói rõ, Độc Cô Minh là người của hắn, bảo Độc Cô Cửu Tà đừng làm cho hắn khó xử. Lời nói quá vẹn toàn, tất nhiên cũng không thể khiến Độc Cô Minh có chuyện gì. Nhưng Vu Nhai vẫn động thủ, cho nên hắn mới xông ra ngăn cản. Nhưng lúc ngăn cản hắn lại tính toán nhầm, để Vu Nhai chạy mất.
Đồng thời, Độc Cô Minh cũng bị Vu Nhai đâm hai kiếm. Đây rõ ràng là trắng trợn đánh vào mặt hắn. Phải biết rằng Độc Cô Cửu Tà vẫn ở phía trên nhìn, làm trò khiến người khác mất mặt thì không sao, nhưng hắn tuyệt đối không thể bị mất mặt được
- Làm cái gì sao? Tất nhiên là giết người!
Vu Nhai trả lời.
Nói xong, Vu Nhai nhẹ nhàng rút kiếm ra, sau đó lại đâm một kiếm xuống, thủ đoạn có thể nói là vô cùng tàn nhẫn. Giết người chẳng qua chỉ là một cái gật đầu? Có cần thiết phải như vậy hay không?
Yến đại nhân và Hạng Phi cũng nhíu mày. Vừa nãy Vu Nhai đã cho bọn họ bất ngờ vô hạn. Nhưng bây giờ...
Đây không phải là một chiến đấu cần thiết. Hành hạ đến chết, cho dù là đối với đế quốc Ma Pháp cũng không cần phải như vậy. Làm như vậy cũng sẽ khiến người của Độc Cô gia tức giận.
- Vu Nhai, ngươi… ngươi dám tổn thương ta. Ta lại là đệ tử hoàng bào của Độc Cô gia. Nơi này chính là Độc Cô Kiếm Vực. Các ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì? Tên này là tội nhân đã bị trục xuất ra khỏi Độc Cô gia. Hắn ở trong tỉnh Kiếm Vực, giết người ở Độc Cô Kiếm Vực.
Độc Cô Minh quát.
Trước đã từng nói qua, ở tỉnh Kiếm Vực ngoại trừ Độc Cô gia còn có các gia tộc kiếm như Dương gia. Tất cả lớn nhỏ không dưới mấy trăm gia tộc.
Triệu Hoán Thần Binh
- Chết đi!
Vu Nhai giơ kiếm điểm nhẹ. Lại một người ngã xuống, đầu hơi lệch sang một bên. Hắn nhìn về phía người thứ ba. Lần này ngay cả Phong Tung Bộ hắn cũng không dùng, cứ như vậy chậm rãi đi tới.
Người kia không nhịn được rùng mình một cái. Không ngờ theo bản năng hắn lui về sau một bước. Chỉ một bước này, cũng có nghĩa hắn đã là một người chết.
Lần đầu tiên Vu Nhai thể hiện ra nghệ thuật giết người, hơn nữa cũng không phải rõ ràng sử dụng kiếm kỹ của U Hoang, mà sử dụng kiếm kỹ của Phong Doanh, dung nhập với Minh Sát Thuật, dường như quá sức tưởng tượng của mọi người, lại giống như chỉ là một người một kiếm bình bình thản thản.
Độc Cô Minh gần như không dám tin tưởng vào mắt mình. Chết, mấy cao thủ do phía bên kỵ vệ Bắc Đấu tìm tới lại chết như vậy sao? Làm sao có thể? Tất cả bọn họ đều là Hoàng Binh Sư tam đoạn, sao có thể chết ở dưới kiếm của Vu Nhai?
Rất nhiều người đều muốn biết câu trả lời cho nghi vấn này. Các kỵ sĩ dự bị, thậm chí Độc Cô Cửu Tà cũng không nghĩ tới Vu Nhai có thể làm được đến bước này. Vừa nãy,Vạn Kiếm Quyết gì đó đã khiến hắn khiếp sợ. Hiện tại hắn cũng cảm thấy hắn không biết đã đánh giá thấp Vu Nhai hết bao nhiêu lần. Hắn lại nghĩ tới một kiếm khủng khiếp kia của Vu Nhai. Thật không biết gia hỏa này học được kiếm pháp khủng bố kia từ chỗ nào.
Kế hoạch sử dụng kiếm pháp câu dẫn Vu Nhai trở về Độc Cô gia, lại tiến thêm một bước thất bại.
Điều càng làm cho Độc Cô Cửu Tà buồn bực hơn chính là, rất rõ ràng, Vu Nhai đang dùng kiếm với thiên phú cường đại tới mức đáng sợ, lại không có cách nào dung nhập kiếm Huyền Binh. Điều này cũng quá hại người. Thật sự không nói được.
Trong giây lát, Độc Cô Cửu Tà lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Hắn nghĩ đến Huyền Binh bản mạng của Vu Nhai không phải là kiếm, hắn mới ý thức tới Vu Nhai chỉ cầm thanh kiếm nát trên mặt đất lại giết nhiều người như vậy.
Một lát sau, hắn mới chậm rãi thu hồi biểu tình khiếp sợ, nhìn ba người Độc Cô Cửu Tiên, cười ha ha một tiếng:
- Đường đệ Cửu Tiên cảm giác thế nào. Có cảm thấy hưng phấn vì có thể thấy được một trận chiến như vậy hay không? Có nên cụng ly hay không?
- Hừ, chút tài mọn!
Trong lòng Độc Cô Cửu Tiên chấn động, nhưng miệng lại hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường. Hắn giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, đồng thời không nói hai lời, đã biến mất khỏi tửu trang. Hai người khác liếc mắt nhìn nhau, cũng lập tức biến mất.
Bên trong tửu trang đột nhiên chỉ còn lại có một mình Độc Cô Cửu Tà. Hắn căn bản không có ý rời khỏi đó, vẫn mỉm cười ngồi uống rượu.
Vu Nhai đi từng bước một về phía Độc Cô Minh. Lúc này Độc Cô Minh đã tách khỏi đám ô hợp, sợ hãi vô cùng. Phần lớn đám người phía sau là đệ tử áo xám và khách khanh trong gia tộc được Độc Cô Minh mời tới tham gia náo nhiệt. Hắn muốn Vu Nhai phải bị một vạn kiếm xuyên tim. Người thật sự ra tay lại chính là mấy cao thủ vừa rồi. Nhưng bây giờ mấy cao thủ kia đã chết. Hiện tại bọn họ giống như một đám dê gặp phải sói!
- Lên đi. Người này là tội nhân của Độc Cô gia chúng ta. Bất kỳ ai cũng có quyền tiêu diệt hắn. Vạn kiếm xuyên tim, tất cả mọi người của Độc Cô gia có nghe được hay không? Giết hắn, giết hắn!
Độc Cô Minh hoảng sợ quát lên. Tuy rằng hắn nghe phía bên kỵ vệ Bắc Đấu nói Vu Nhai rất cường đại, lại không nghĩ tới có thể cường đại đến mức như vậy. Ban đầu hắn cho rằng chỉ kém một chút, thực sự lớn một chút mà thôi.
Đám người Độc Cô gia đứng xung quanh thực sự không ít. Chỉ có điều bây giờ bọn họ cơ bản đều không xuất hiện.
Chuyện vừa xảy ra, bọn họ đều đã nhìn thấy. Bên cạnh người bị xử là vạn kiếm xuyên tim cũng có một đệ tử ngân bào. Ngân bào đều đại biểu cho địa vị. Trước khi chưa làm rõ tình hình, không ai dám đi ra thực thi Vạn kiếm xuyên tim.
- A...
Trong lúc bất chợt Vu Nhai đâm một kiếm về phía Độc Cô Minh. Đúng lúc này, Vu Nhai lại cảm thấy bên cạnh vang lên tiếng gió lớn. Trên mặt hắn thoáng hiện ra một nụ cười nhạt. Thân thể biến mất một cách quỷ dị.
Ngay trong nháy mắt khi hắn vừa biến mất, một thanh kiếm rơi vào đúng chỗ hắn vừa xuất kiếm.
- Cái gì? Dừng tay!
Ba người hai ngân một tím lần lượt hạ xuống đất. Người vừa ra tay chính là Độc Cô Cửu Tiên. Nhưng ngay cả cái bóng của Vu Nhai hắn chưa từng đụng tới. Một kiếm kia là hắn đánh ra mười phần nắm chắc. Hắn tưởng rằng mình đã tính được tất cả hành động của Vu Nhai. Vừa nãy hắn đã xem qua phương pháp và bộ pháp Vu Nhai ra tay, tuy nói quả thực rất lợi hại, nhưng hắn đã nắm ở trong lòng bàn tay. Nhưng không ngờ, hắn không nhìn thấy bóng dáng của Vu Nhai, lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của Độc Cô Minh...
- Dừng tay, tại sao ta phải dừng tay lại?
Vu Nhai nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng rút thanh kiếm đang cắm ở trên người Độc Cô Minh ra, sau đó lại là một kiếm đâm xuống, đâm chuẩn xác vào trúng kinh mạch của Độc Cô Minh. Trong nháy mắt, Độc Cô Minh lại hét thảm một tiếng, huyền khí dao động. Hắn gần như bị phế.
- Dừng tay! Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
Độc Cô Cửu Tiên đặc biệt mất mặt. Độc Cô Minh chết liên quan gì tới hắn. Nhưng vừa rồi hắn ở trước mặt mọi người đã nói rõ, Độc Cô Minh là người của hắn, bảo Độc Cô Cửu Tà đừng làm cho hắn khó xử. Lời nói quá vẹn toàn, tất nhiên cũng không thể khiến Độc Cô Minh có chuyện gì. Nhưng Vu Nhai vẫn động thủ, cho nên hắn mới xông ra ngăn cản. Nhưng lúc ngăn cản hắn lại tính toán nhầm, để Vu Nhai chạy mất.
Đồng thời, Độc Cô Minh cũng bị Vu Nhai đâm hai kiếm. Đây rõ ràng là trắng trợn đánh vào mặt hắn. Phải biết rằng Độc Cô Cửu Tà vẫn ở phía trên nhìn, làm trò khiến người khác mất mặt thì không sao, nhưng hắn tuyệt đối không thể bị mất mặt được
- Làm cái gì sao? Tất nhiên là giết người!
Vu Nhai trả lời.
Nói xong, Vu Nhai nhẹ nhàng rút kiếm ra, sau đó lại đâm một kiếm xuống, thủ đoạn có thể nói là vô cùng tàn nhẫn. Giết người chẳng qua chỉ là một cái gật đầu? Có cần thiết phải như vậy hay không?
Yến đại nhân và Hạng Phi cũng nhíu mày. Vừa nãy Vu Nhai đã cho bọn họ bất ngờ vô hạn. Nhưng bây giờ...
Đây không phải là một chiến đấu cần thiết. Hành hạ đến chết, cho dù là đối với đế quốc Ma Pháp cũng không cần phải như vậy. Làm như vậy cũng sẽ khiến người của Độc Cô gia tức giận.
- Vu Nhai, ngươi… ngươi dám tổn thương ta. Ta lại là đệ tử hoàng bào của Độc Cô gia. Nơi này chính là Độc Cô Kiếm Vực. Các ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì? Tên này là tội nhân đã bị trục xuất ra khỏi Độc Cô gia. Hắn ở trong tỉnh Kiếm Vực, giết người ở Độc Cô Kiếm Vực.
Độc Cô Minh quát.
Trước đã từng nói qua, ở tỉnh Kiếm Vực ngoại trừ Độc Cô gia còn có các gia tộc kiếm như Dương gia. Tất cả lớn nhỏ không dưới mấy trăm gia tộc.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 342: Kiếm chỉ ngân bào
10.0/10 từ 29 lượt.