Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1771: Ta có mắt không tròng!

Có lẽ trong nháy mắt đó Vu Nhai đã mượn thần đạo thời gian hoàn thành tất cả mọi chuyện.

Cứ như vậy, Vu Nhai ở trong quỹ tích thời gian điên cuồng cứu người. Thần đạo không gian cũng bị hắn sử dụng. Thời gian và không gian kết hợp, tốc độ nhanh hơn. Đúng vậy. Tốc độ của hắn vẫn là ở trong thời gian của hắn. Bởi vì có nhiều chỗ khoảng cách thật sự quá xa. Thậm chí không thiếu người đã bị đưa đi pháp trường. Vị trí địa lý đã thay đổi. Hắn rất sợ tinh thần của hắn sẽ bị tiêu hao sạch.

Nhất định phải nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn nữa...

- À...

Thời điểm phương diện địa thế ổn định, Vu Nhai vẫn còn đang tại chỗ, nhưng đám người Đông Phương Thần Thông và trưởng công chúa đã trợn mắt há hốc mồm. Dân chúng đế đô không tiếp tục hét lên nữa. Nhưng binh sĩ đang tra xét nhà, áp giải phạm nhân đi tới pháp trường lại kêu to...

Thua. Thua thảm bại...

Đám người Đông Phương Thần Thông và trưởng công chúa chỉ còn lại suy nghĩ này. Chỉ là trong nháy mắt, cũng đã là cảnh còn người mất!

Vô số người nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, hàm răng gần như sắp bị nghiến ra thành tiếng. Nhưng không có cách nào. Bọn họ đã thất bại. Hơn nữa còn là tâm phục khẩu phục. Bắt không được bất cứ điểm yếu nào của người ta. Cùng lắm chính là tự trách vừa rồi tại sao lại phản ứng quá chậm như vậy?

Về phần vấn đề địa thế, bọn họ cũng chỉ có thể cảm thán cảm ngộ địa thế của Vu Nhai khủng khiếp. Ban đầu bọn họ cảm thấy hắn chỉ có sát ý thành Thần Vương, mặc dù huyền khí nâng cao, cũng không nhất định có thể thành Thần Vương. Nhưng bây giờ hắn lại có cảm ngộ địa thế kinh khủng như vậy. Không ai nghi ngờ Vu Nhai có thể lập tức thành Thần Vương. Chỉ có điều còn không biết hắn đang chờ đợi cái gì. Bất kể thế nào, chiêu ra oai phủ đầu này chí ít thử khiến Vu Nhai đưa ra con bài chưa lật.


Thật sự thử được sao?

nếu như Độc Cô Chiến Huyền biết suy nghĩ của các cao thủ Huyền Binh Đế Đô, nhất định sẽ bật cười.

Vu Nhai, thực sự có cảm giác hắn không gì không làm được.

Đám người Đông Phương Thần Thông nhìn chằm chằm vào đội ngũ Vu Nhai và Độc Cô gia chủ đang chậm rãi bước vào hoàng thành. Bọn họ không có biện pháp nào. Trong đó có không ít người đã có chính xác nhận thức đối với Vu Nhai.

Người này phải diệt trừ, không thể lưu lại. Tuyệt đối không thể.

Thậm chí ngay cả Thần Hoàng cũng cảm thấy như thế. Cũng có một phần nhỏ người cảm thấy đáng tiếc. Người trẻ tuổi lại khủng bố như vậy, vì sao không thể để hắn cống hiến sức lực cho đế quốc.

Có thể trước đây Huyền Binh Đại Đế không đủ coi trọng hắn? Không, Huyền Binh Đại Đế đã đủ coi trọng. Dù sao người trẻ tuổi như vậy phải có sự coi trọng. Nhưng Huyền Binh Đại Đế chỉ cho đãi ngộ đối với thiên tài, không cho hắn đãi ngộ của cực kỳ cực kỳ cực kỳ thiên tài...

Không không...


Không phải như thế. Người như vậy căn bản không khống chế được. Bởi vì hắn thích nắm giữ số phận của hắn ở trong tay mình.

Hắn có thể không có dã tâm, nhưng hắn không phải là một người bị người ta bảo đi tới nơi nào chịu chết liền đi tới nơi đó. Điều hắn thích chính là tự do. Hắn sợ người thân và bằng hữu của hắn bị chỉ đi nơi nào đó chịu chết. Đây chẳng qua là thời thế ép người mà thôi.

Mà đế quốc Huyền Binh lại không có khả năng tha thứ cho chuyện Vu Nhai trở thành đại đế. Mặc dù là Vu Nhai không chiếm lấy đất đai của đế quốc Huyền Binh, cũng không có cách nào tha thứ được. Cho dù Vu Nhai hứa hẹn rời khỏi tỉnh Bắc Đấu cũng không được. Bởi vì đây là vấn đề mặt mũi. Bởi vì, Vu Nhai đã từng là người của đế quốc Huyền Binh. Đây cũng là vấn đề không thể hòa giải được. Không phải có thâm cừu đại hận gì... Đương nhiên, bây giờ đối với Vu Nhai mà nói đã có cừu hận.

Nói chung, đại lục Thần Huyền chắc chắn sẽ đại loạn.

Nếu như Huyền Binh Đại Đế có thể ở trong đế đô diệt trừ Vu Nhai và Độc Cô gia chủ, như vậy chí ít đế quốc Huyền Binh còn không loạn.

- Xe dừng lại, xe dừng lại cho ta...

Vu Nhai đã giải quyết xong hai chiêu ra oai phủ đầu trước đó. Những người bị tra xét nhà đều thu vào trong thế giới Huyền Binh Điển. Đồng thời hắn cũng dặn dò các Binh Linh đi trấn an. Toàn thân hắn rất mệt mỏi. Nhưng vào lúc này, phía trước đột nhiên có một giọng nói quen thuộc kêu lên.

Trong mắt hắn lóe lên tinh quang. Chẳng lẽ còn có chiêu ra oai phủ đầu thứ ba?

- Người nào? Dám ngăn cản hai vị Vương gia?


Quan dẫn đường quát. Dù phiền muộn thế nào đi nữa cũng phải làm. Đây là vấn đề vai vế.

- Vương gia? Ha hả a... Vu Nhai Bách Tộc Vương gia. Ta biết. Ta biết hắn, hắn là ca ca chúng ta. Ta muốn cùng hắn ôn chuyện!

Giọng nói truyền ra, mang theo mem say nồng đậm. Trong giọng nói vẫn mang theo vài phần ngây ngô.

- Luyện Khinh Vũ?

Vu Nhai nghe được giọng nói này, cũng nhìn thấy được người. Đó chính là Luyện Khinh Vũ đã dạy hắn châm trận. Lúc này hắn đã uống say tới mức mặt đỏ bừng, đứng cũng không vững. Hắn đứng ở trong đội ngũ canh giữ cửa bên trong hoàng thành, trong tay còn cầm bầu rượu đang uống...

Độc Cô Chiến Huyền nghe thấy Vu Nhai gọi tên của người này, cũng không có động tĩnh gì. Cứ để Vu Nhai xử lý là được.

- Bách Tộc Vương gia, đây là...

Thân ảnh lóe lên, Vu Nhai đã từ trên xe thú đi xuống. Hắn đi tới trước mặt quan dẫn đường và Luyện Khinh Vũ. Ưuan dẫn đường kêu lên một tiếng sau đó đã bị Vu Nhai gạt sang một bên. Hắn trực tiếp đi tới trước người Luyện Khinh Vũ hỏi:


- Luyện huynh đệ, ngươi đây là?

- Ngụy Linh đại ca, không không không. Vu Nhai đại ca, không không không. Bách Tộc Vương gia đại nhân... Ha ha ha, Bách Tộc Vương gia, uy phong thật lớn, thật là lợi hại. Thật không nghĩ tới ngươi chính là Bách Tộc Vương trong truyền thuyết. Luyện Khinh Vũ ta thực sự có mắt không tròng, lại còn cùng ngài thảo luận trận pháp. Ta có mắt không tròng, ha ha ha...

Luyện Khinh Vũ nói năng lộn xộn.

Hắn từng là người được Huyền Binh Đại Đế rất coi trọng. Mặc dù hiện tại không quá coi trọng, nhưng vẫn có thể tự do ra vào hoàng thành.

- Luyện huynh đệ, ngươi say rồi. Ra giúp ngươi ép rượu ra...

Vu Nhai cũng bị choáng váng. Dường như trước đây Luyện Khinh Vũ không phải như thế này? Lẽ nào sau khi hắn biết thân phận chân chính của mình, liền phát hiện hắn và mình có thù oán. Nhưng mình đâu có đắc tội hắn?

Không đúng. Luyện Khinh Vũ ngoại trừ đế quốc Ma Pháp ra, chưa từng rời khỏi đế đô. Mình ở đế đô lúc trước, ngoại trừ Mông thân vương và Ngôn Vũ ra không có kẻ địch nào khác. A, còn có một vài người ở Huyền Thần Điện. Nhưng mình chưa từng giết qua người nào. Hắn không cần như vậy chứ? Hay là hắn có người thân nào đó ở đế đô bị dính líu với mình?

Tình huống trước mắt hình như cũng không phải do Huyền Binh Đại Đế cố ý an bài. Dường như là vấn đề của bản thân Luyện Khinh Vũ?

- Ngươi không nên động vào ta. Nếu không ta sẽ sử dụng châm trận đối với ngươi. Ta cho ngươi biết, châm trận của ta đã đặc biệt tiến bước rất nhiều. Thế nào, hâm mộ không? Ha ha, đáng tiếc chúng ta lại cũng không có khả năng thảo luận trận pháp. Ha ha...

Triệu Hoán Thần Binh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh Truyện Triệu Hoán Thần Binh Story Chương 1771: Ta có mắt không tròng!
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...