Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1131: Cổ Duệ buông xuống (hạ)
Vu Nhai biết hắn còn rất
nhiều quy tắc lực lượng có thể cảm ngộ, thành thánh, còn rất nhiều vùng
đất kỳ lạ có thể dung nhập vào huyễn ảnh địa diễn.
Căn cơ của Vu Nhai có thể lớn mạnh hơn nữa.
Vu Nhai lấy những kinh nghiệm phù văn lão già Mê Thành đưa cho ra, cắm đầu học tập, nghiên cứu. Vu Nhai cũng không buông tha Liễu đại sư. Lúc này Vu Nhai bỗng nhiên phát hiện nhiều phù văn trước kia hắn không hiểu nay đã hiểu. Vu Nhai cảm giác rộng mở trong sáng, đặc biệt là trong kinh nghiệm của lão già Mê Thành có nhiều chú giỉa.
Vu Nhai lẩm bẩm:
- Phải rồi, sát ý, đao đạo của t đều thành thánh, khiến ta hiểu rõ hơn về thiên địa. Bên trong phù văn ẩn chứa nhiều quy tắc thiên địa.
Vu Nhai càng thêm vui sướng nghiên cứu phù văn.
Ba ngày sau, Diệt Thần Ma Nhẫn hét chói tai:
- Tiểu tử nhân tộc, khốn kiếp! Ám Hắc Ma Vân căn, sao ngươi có Ám Hắc Ma Vân căn?
Khi hạt mềm Ám Hắc Ma Vân căn chui ra khỏi lớp đất thì Diệt Thần Ma Nhẫn đã hiểu tại sao Vu Nhai im lìm ba ngày qua. Diệt Thần Ma Nhẫn điên cuồng gào rống.
Diệt Thần Ma Nhẫn thật sự cảm thấy nguy hiểm, nó cần làm điều gì đó.
- Xem ra ta phải cho tiểu tử Hắc Nguyệt thần tộc của Thần Duệ chi tộc chút ích lợi.
Diệt Thần Ma Nhẫn bây giờ không làm gì được địa bàn của Thí Thần Ma Nhẫn, nó chỉ có thể nhờ cậy ngoại lực. Diệt Thần Ma Nhẫn có thể dùng ngoại lực chỉ có cái tên Hắc Nguyệt thần tộc, con rối không cách nào đột phá địa bàn của Thí Thần Ma Nhẫn được. Diệt Thần Ma Nhẫn vừa nghĩ liền hành động.
Nhưng rất nhanh Diệt Thần Ma Nhẫn hét chói tai:
- Có chuyện gì? Tại sao không tìm thấy cái tên Hắc Nguyệt thần tộc? Hắn đi ra ngoài sao? Xác suất nhỏ như vậy mà cũng ra được?
Hy vọng cuối cùng tan vỡ, Diệt Thần Ma Nhẫn sắp bị điên.
Cùng lúc đó, Hắc Đạt Tư vốn được Diệt Thần Ma Nhẫn kỳ thác kỳ vọng cao xuất hiện đằng trước Thí Thần ma điện, tức là nơi Vu Nhai có được Thí Thần Ma Nhẫn.
- Chỗ này hình như không phải chốn cũ. Kỳ lạ, vùng đất tối tăm này quá kỳ lạ. Nơi này rốt cuộc là đâu?
Không biết là Hắc Đạt Tư rất may hay quá xui mà đi lòng vòng trong tiểu thế giới binh linh của Diệt Thần Ma Nhẫn rồi thoát ra ngoài được. Bởi vì Diệt Thần Ma Nhẫn đã tàn nên chỉ cần có đủ may mắn là ra khỏi tiểu thế giới binh linh được.
- Chết tiệt, con kiến nhân loại bình thường đáng chết chẳng lẽ đã đi đâu, tìm hai tháng nhưng không thấy người!
Hắc Đạt Tư sớm có lẽ lực lượng nhưng gã không tìm ra Vu Nhai, buồn bực muốn chết. Cũng vì lão nhân đại quản sự dặn dò nên Hắc Đạt Tư buộc lòng phải tìm Vu Nhai cho ra. Hắc Đạt Tư không biết Vu Nhai ở trong tiểu thế giới binh linh, càng không biết gã bất cẩn đi ra ngoài.
- Thôi, ta cảm giác sát ý của ta sắp thành thánh, vừa lúc tu luyện trong cung điện cổ xưa này.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hắc Đạt Tư chợt cảm giác mặt đất rung rung, phía xa trong rừng rậm tối đen không thấy gì truyền đến tiếng các ma thú gầm rú, dường như có thứ gì khiến chúng nó bất an. Đáng sợ hơn là bầu trời tối tăm có ánh sáng trắng lóe qua, chỉ một thoáng nhưng người, ma thú có thực lực cường đại đều trông thấy.
- Đây là . . . Cảm giác máu nóng sục sôi này, ha . . . Ha ha ha ha ha ha! Buông xuống, Thần Duệ chi tộc ta rốt cuộc buông xuống!
Mới đầu Hắc Đạt Tư khó hiểu nhưng rất nhanh mắt ắn ra tia sáng, gã cuồng cười nói:
- Bây giờ ta có nên ra ngoài hội hợp với Hắc Nguyệt thần tộc bắt đầu xâm chiếm 2Thần Huyền đại lục, thế giới vốn nên thuộc về chúng ta?
- Không, ta không thể ra bây giờ. Tuy không cần giết con kiến nhân loại bình thường ngay lập tức nữa, không sợ hắn nói ra bí mật nhưng không thể bỏ qua sỉ nhục hắn đã làm với ta. Huống chi đại quản sự cũng chịu thiệt trong tay tiểu tử nhân loại bình thường, nếu ta tay không trở về thì đại quản sự sẽ bỏ qua sao?
- Hừ! Con kiến chết tiệt, ngươi hại ta bỏ qua cơ hội buông xuống đồ sát nhân loại bình thường, ngươi nên mừng đi. Hãy mau xuất hiện!
Hắc Đạt Tư đặt quyết tâm, chậm rãi bước vào Thí Thần ma điện tu luyện sát ý của mình.
Cùng lúc đó, một góc trong Mê Vụ sơn mạch, Thủy Tinh đứng trong bóng tối. Vu Nhai mặc áo trắng, đôi mắt vẫn bịt băng vải chỉ lộ ra mấy khe hở hẹp, loáng thoáng thấy có tia chớp xẹt qua con ngươi.
Gần hai tháng qua Thủy Tinh vẫn không tìm được Vu Nhai, nhưng nàng không bỏ cuôc.
Đan Đạo Hùng có quay về một lần, cùng Thủy Tinh tìm Vu Nhai vài ngày sau đó bạn việc lại rời đi. Đan Đạo Hùng quay lại Mê Vụ sơn mạch chắc vì muốn nhìn xem Thủy Tinh có xoay sở trong Mê Vụ sơn mạch được không.
- Tiểu Hắc, xảy ra chuyện gì?
Tiểu Hắc kêu lên:
- Chít chít!
Con ngươi vàng xuyên qua bầu trời tối tăm, không lâu sau Tiểu Hắc thu tầm ắt lại.
Tiểu Hắc tiếp tục kêu:
- Chít chít!
Tiểu Hắc còn hoa tay múa chân, có vẻ nó trông thấy thứ gì rất ghê gớm.
Thủy Tinh nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Bầu trời bên ngoài xuất hiện vài luồng sáng trắng lóa mắt?
Thủy Tinh không hiểu tại sao bên ngoài xuất hiện vài luồng sáng trắng lóa mắt. Thủy Tinh lắc đầu bỏ qua, chuyện này không liên quan đến nàng. Thủy Tinh tiếp tục tìm từng ngóc ngách kiếm Vu Nhai.
Thủy Tinh đi hai bước thì ngừng, nghi ngờ nói:
- Không . . . Không lẽ là Cổ Duệ chi dân buông xuống?
- A! Cổ Duệ chi dân buông xuống là chuyện đại nhân vật phải lo, nhiệm vụ của ta vẫn là tìm Vu Nhai.
Thủy Tinh khẽ kêu, thanh âm trong trẻo, cô quạnh, có chút quan tâm. Nhưng rất nhanh sự lo lắng bị bóng dáng Vu Nhai thay thế, Thủy Tinh không có thời gian lo chuyện khác.
Lúc này cư dân vùng phía nam Huyền Binh đế quốc hầu như đều thấy ánh sáng trắng xuất hiện, không chỉ một mà đến bốn ánh sáng trắng. Bốn ánh sáng trắng phát ra từ bốn hành tỉnh là Phủ Lĩnh hành tỉnh, Bá Châu hành tỉnh, Liêm Châu hành tỉnh, Quải Châu hành tỉnh. Bốn ánh sáng trắng tụ lại một vị trí chính là Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.
Một tòa thành to như ngọn núi thấp thoáng ở vị trí bốn ánh sáng trắng hội tụ, tuy bị ánh sáng trắng che mất nhưng cao thủ thật sự đều thấy rõ ràng. Các cao thủ có thể thấy bên trong cung điện đầy ắp người.
Thành lớn cùng ánh sáng trắng chậm rãi đáp xuống vùng Đột Vân cao nguyên ở Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.
Trên đài ngắm sao hoàng cung Huyền Binh đế đô tụ tập đông đúc đại nhân vật, mọi người kinh hoàng nhìn bốn ánh sáng trắng hội tụ về một điểm.
Một đại thần run run nói:
- Bệ hạ, Thuẫn Lĩnh thật sự làm phản trước hết.
Bề ngoài Huyền Binh Đại Đế vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng sắc mặt âm trầm, mắt nhấp nháy bán đứng cảm xúc của gã.
- Lão Thất, hãy nói ra cách nhìn của ngươi.
- Vâng thưa phụ hoàng.
Trong thời gian này Thất hoàng tử củng cố, vận động đã bước ra một bước vững chắc trên đường giành ngôi báu. Lúc này chỉ có Thất hoàng tử đứng sau lưng Huyền Binh Đại Đế.
Triệu Hoán Thần Binh
Căn cơ của Vu Nhai có thể lớn mạnh hơn nữa.
Vu Nhai lấy những kinh nghiệm phù văn lão già Mê Thành đưa cho ra, cắm đầu học tập, nghiên cứu. Vu Nhai cũng không buông tha Liễu đại sư. Lúc này Vu Nhai bỗng nhiên phát hiện nhiều phù văn trước kia hắn không hiểu nay đã hiểu. Vu Nhai cảm giác rộng mở trong sáng, đặc biệt là trong kinh nghiệm của lão già Mê Thành có nhiều chú giỉa.
Vu Nhai lẩm bẩm:
- Phải rồi, sát ý, đao đạo của t đều thành thánh, khiến ta hiểu rõ hơn về thiên địa. Bên trong phù văn ẩn chứa nhiều quy tắc thiên địa.
Vu Nhai càng thêm vui sướng nghiên cứu phù văn.
Ba ngày sau, Diệt Thần Ma Nhẫn hét chói tai:
- Tiểu tử nhân tộc, khốn kiếp! Ám Hắc Ma Vân căn, sao ngươi có Ám Hắc Ma Vân căn?
Khi hạt mềm Ám Hắc Ma Vân căn chui ra khỏi lớp đất thì Diệt Thần Ma Nhẫn đã hiểu tại sao Vu Nhai im lìm ba ngày qua. Diệt Thần Ma Nhẫn điên cuồng gào rống.
Diệt Thần Ma Nhẫn thật sự cảm thấy nguy hiểm, nó cần làm điều gì đó.
- Xem ra ta phải cho tiểu tử Hắc Nguyệt thần tộc của Thần Duệ chi tộc chút ích lợi.
Diệt Thần Ma Nhẫn bây giờ không làm gì được địa bàn của Thí Thần Ma Nhẫn, nó chỉ có thể nhờ cậy ngoại lực. Diệt Thần Ma Nhẫn có thể dùng ngoại lực chỉ có cái tên Hắc Nguyệt thần tộc, con rối không cách nào đột phá địa bàn của Thí Thần Ma Nhẫn được. Diệt Thần Ma Nhẫn vừa nghĩ liền hành động.
Nhưng rất nhanh Diệt Thần Ma Nhẫn hét chói tai:
- Có chuyện gì? Tại sao không tìm thấy cái tên Hắc Nguyệt thần tộc? Hắn đi ra ngoài sao? Xác suất nhỏ như vậy mà cũng ra được?
Hy vọng cuối cùng tan vỡ, Diệt Thần Ma Nhẫn sắp bị điên.
Cùng lúc đó, Hắc Đạt Tư vốn được Diệt Thần Ma Nhẫn kỳ thác kỳ vọng cao xuất hiện đằng trước Thí Thần ma điện, tức là nơi Vu Nhai có được Thí Thần Ma Nhẫn.
- Chỗ này hình như không phải chốn cũ. Kỳ lạ, vùng đất tối tăm này quá kỳ lạ. Nơi này rốt cuộc là đâu?
Không biết là Hắc Đạt Tư rất may hay quá xui mà đi lòng vòng trong tiểu thế giới binh linh của Diệt Thần Ma Nhẫn rồi thoát ra ngoài được. Bởi vì Diệt Thần Ma Nhẫn đã tàn nên chỉ cần có đủ may mắn là ra khỏi tiểu thế giới binh linh được.
- Chết tiệt, con kiến nhân loại bình thường đáng chết chẳng lẽ đã đi đâu, tìm hai tháng nhưng không thấy người!
Hắc Đạt Tư sớm có lẽ lực lượng nhưng gã không tìm ra Vu Nhai, buồn bực muốn chết. Cũng vì lão nhân đại quản sự dặn dò nên Hắc Đạt Tư buộc lòng phải tìm Vu Nhai cho ra. Hắc Đạt Tư không biết Vu Nhai ở trong tiểu thế giới binh linh, càng không biết gã bất cẩn đi ra ngoài.
- Thôi, ta cảm giác sát ý của ta sắp thành thánh, vừa lúc tu luyện trong cung điện cổ xưa này.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hắc Đạt Tư chợt cảm giác mặt đất rung rung, phía xa trong rừng rậm tối đen không thấy gì truyền đến tiếng các ma thú gầm rú, dường như có thứ gì khiến chúng nó bất an. Đáng sợ hơn là bầu trời tối tăm có ánh sáng trắng lóe qua, chỉ một thoáng nhưng người, ma thú có thực lực cường đại đều trông thấy.
- Đây là . . . Cảm giác máu nóng sục sôi này, ha . . . Ha ha ha ha ha ha! Buông xuống, Thần Duệ chi tộc ta rốt cuộc buông xuống!
Mới đầu Hắc Đạt Tư khó hiểu nhưng rất nhanh mắt ắn ra tia sáng, gã cuồng cười nói:
- Bây giờ ta có nên ra ngoài hội hợp với Hắc Nguyệt thần tộc bắt đầu xâm chiếm 2Thần Huyền đại lục, thế giới vốn nên thuộc về chúng ta?
- Không, ta không thể ra bây giờ. Tuy không cần giết con kiến nhân loại bình thường ngay lập tức nữa, không sợ hắn nói ra bí mật nhưng không thể bỏ qua sỉ nhục hắn đã làm với ta. Huống chi đại quản sự cũng chịu thiệt trong tay tiểu tử nhân loại bình thường, nếu ta tay không trở về thì đại quản sự sẽ bỏ qua sao?
- Hừ! Con kiến chết tiệt, ngươi hại ta bỏ qua cơ hội buông xuống đồ sát nhân loại bình thường, ngươi nên mừng đi. Hãy mau xuất hiện!
Hắc Đạt Tư đặt quyết tâm, chậm rãi bước vào Thí Thần ma điện tu luyện sát ý của mình.
Cùng lúc đó, một góc trong Mê Vụ sơn mạch, Thủy Tinh đứng trong bóng tối. Vu Nhai mặc áo trắng, đôi mắt vẫn bịt băng vải chỉ lộ ra mấy khe hở hẹp, loáng thoáng thấy có tia chớp xẹt qua con ngươi.
Gần hai tháng qua Thủy Tinh vẫn không tìm được Vu Nhai, nhưng nàng không bỏ cuôc.
Đan Đạo Hùng có quay về một lần, cùng Thủy Tinh tìm Vu Nhai vài ngày sau đó bạn việc lại rời đi. Đan Đạo Hùng quay lại Mê Vụ sơn mạch chắc vì muốn nhìn xem Thủy Tinh có xoay sở trong Mê Vụ sơn mạch được không.
- Tiểu Hắc, xảy ra chuyện gì?
Tiểu Hắc kêu lên:
- Chít chít!
Con ngươi vàng xuyên qua bầu trời tối tăm, không lâu sau Tiểu Hắc thu tầm ắt lại.
Tiểu Hắc tiếp tục kêu:
- Chít chít!
Tiểu Hắc còn hoa tay múa chân, có vẻ nó trông thấy thứ gì rất ghê gớm.
Thủy Tinh nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Bầu trời bên ngoài xuất hiện vài luồng sáng trắng lóa mắt?
Thủy Tinh không hiểu tại sao bên ngoài xuất hiện vài luồng sáng trắng lóa mắt. Thủy Tinh lắc đầu bỏ qua, chuyện này không liên quan đến nàng. Thủy Tinh tiếp tục tìm từng ngóc ngách kiếm Vu Nhai.
Thủy Tinh đi hai bước thì ngừng, nghi ngờ nói:
- Không . . . Không lẽ là Cổ Duệ chi dân buông xuống?
- A! Cổ Duệ chi dân buông xuống là chuyện đại nhân vật phải lo, nhiệm vụ của ta vẫn là tìm Vu Nhai.
Thủy Tinh khẽ kêu, thanh âm trong trẻo, cô quạnh, có chút quan tâm. Nhưng rất nhanh sự lo lắng bị bóng dáng Vu Nhai thay thế, Thủy Tinh không có thời gian lo chuyện khác.
Lúc này cư dân vùng phía nam Huyền Binh đế quốc hầu như đều thấy ánh sáng trắng xuất hiện, không chỉ một mà đến bốn ánh sáng trắng. Bốn ánh sáng trắng phát ra từ bốn hành tỉnh là Phủ Lĩnh hành tỉnh, Bá Châu hành tỉnh, Liêm Châu hành tỉnh, Quải Châu hành tỉnh. Bốn ánh sáng trắng tụ lại một vị trí chính là Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.
Một tòa thành to như ngọn núi thấp thoáng ở vị trí bốn ánh sáng trắng hội tụ, tuy bị ánh sáng trắng che mất nhưng cao thủ thật sự đều thấy rõ ràng. Các cao thủ có thể thấy bên trong cung điện đầy ắp người.
Thành lớn cùng ánh sáng trắng chậm rãi đáp xuống vùng Đột Vân cao nguyên ở Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.
Trên đài ngắm sao hoàng cung Huyền Binh đế đô tụ tập đông đúc đại nhân vật, mọi người kinh hoàng nhìn bốn ánh sáng trắng hội tụ về một điểm.
Một đại thần run run nói:
- Bệ hạ, Thuẫn Lĩnh thật sự làm phản trước hết.
Bề ngoài Huyền Binh Đại Đế vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng sắc mặt âm trầm, mắt nhấp nháy bán đứng cảm xúc của gã.
- Lão Thất, hãy nói ra cách nhìn của ngươi.
- Vâng thưa phụ hoàng.
Trong thời gian này Thất hoàng tử củng cố, vận động đã bước ra một bước vững chắc trên đường giành ngôi báu. Lúc này chỉ có Thất hoàng tử đứng sau lưng Huyền Binh Đại Đế.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 1131: Cổ Duệ buông xuống (hạ)
10.0/10 từ 29 lượt.