Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Chương 9
“Em đang gắp tôm viên trong đĩa của anh đấy.”
Nghe giọng nói từ phía đối diện, Kiển Tuy lập tức hoàn hồn, rụt tay lại, miếng tôm viên trên đĩa cũng theo đó quay về đĩa của mình.
Chữ “Xin lỗi” vừa kịp thốt ra, Duyên Dư đã gắp thêm hai viên tôm nữa vào đĩa của y: “Không sao đâu, em ăn nhiều vào.”
“Dạo này thế nào, Sầm Kiêu Uyên có còn gây khó dễ với em không?” Duyên Dư hỏi.
“Cũng không… Cũng không hẳn.” Kiển Tuy trả lời: “Hắn khá bận, không thường ở trường, chỉ kêu em mang cơm trưa thôi.”
“Hắn ta có tay có chân, sao còn phải nhờ em mang cơm?” Duyên Dư không đồng tình.
Kiển Tuy cười khan vài tiếng.
Duyên Dư vẫn chưa biết chuyện y bịp Sầm Kiêu Uyên.
Sầm Kiêu Uyên rất hay thù dai, bắt y chạy vặt còn nhẹ.
Hôm đó sau khi Sầm Kiêu Uyên đi không lâu, bạn cùng phòng đã về. May mà Kiển Tuy nhanh tay nhanh chân, ga giường và quần áo dính máu đều được y nhét vào thùng rác.
Thế nhưng pheromone còn sót lại của Alpha cấp cao không thể tan biến nhanh chóng được.
Thời gian trôi qua khá nhanh, chớp mắt đã sắp hết tháng thứ hai của học kỳ mới.
Hôm nay Sầm Kiêu Uyên không có mặt, Duyên Dư rủ Kiển Tuy đi ăn trưa, như thường lệ là do Duyên Dư mời.
Sau bữa ăn hai người rời khỏi nhà ăn, dạo bước đến gần khu vườn hoa.
Trong vườn trồng toàn những loại hoa cỏ quý giá, là cục vàng cục bạc của hiệu trưởng. Bình thường ít có sinh viên dám đến đây, đều sợ đụng chạm sẽ làm hỏng rồi bị trừ nhiều điểm.
Dưới bóng cây rậm rạp che khuất bóng hai người, Duyên Dư bất ngờ ôm lấy Kiển Tuy, nhét một xấp tiền mặt vào lòng y: “Lần này lại phải làm phiền em rồi.”
Kiển Tuy vội vàng lắc đầu: “Có thể giúp được thì em rất vui.”
Lời này của y không hề giả dối.
Duyên Dư là thành viên hội khoa (?) , cũng như ban tuần tra đều nắm giữ chức vụ quan trọng, không thể dễ dàng rời khỏi trường, một khi việc sử dụng thuốc ức chế bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi học.
(*) gốc => , không chắc cú câu này vì tra không ra
Họ chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, đương nhiên phải cẩn thận mọi việc. Bản thân y không sao, dù sao cũng chỉ là Beta, bị phát hiện cũng chỉ bị ghi lỗi thôi.
Duyên Dư thực sự ghét Alpha.
Trong mắt anh, Alpha đều là một lũ không có nhiều não, toàn thân tỏa ra mùi dã thú. Cha ruột anh là vậy, chủ cũ của anh cũng vậy, và giờ đây phần lớn những người học cùng với anh cũng như vậy.
Thật nực cười thay, anh cũng đã trở thành một phần trong đó.
Duyên Dư vỗ vai Kiển Tuy một lần nữa: “Nếu bị bắt nạt thì cứ nói với anh.”
Kiển Tuy đáp: “Ok.”
Thói quen từ thời niên thiếu vẫn còn giữ đến tận bây giờ, Kiển Tuy hầu như không ngủ trưa, nhưng vẫn đi đường vòng về phòng ký túc xá.
Người bạn cùng phòng đang phì phà khói thuốc, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lạ, mùi hạt tiêu cay nồng tỏa khắp phòng.
So với mùi pheromone của Sầm Kiêu Uyên thì quả thật kém xa.
“Ồ, về rồi à.” Bạn cùng phòng ngồi vắt vẻo trên ghế xoay, hít một hơi thuốc.
Trường cấm hút thuốc.
Anh ta trắng trợn nhét bao thuốc vào tủ quần áo của Kiển Tuy.
Mí mắt phải của Kiển Tuy giật giật, bạn cùng phòng xoay người lại: “Không vấn đề gì chứ? Mày phải giữ kín miệng đấy.”
“Dạo này hình như có kiểm tra ký túc xá.” Kiển Tuy nhắc nhở một câu.
Bạn cùng phòng nhún vai: “Vậy thì không còn cách nào khác, mày nghĩ cách che giấu đi.”
Nói xong bỗng áp sát lại gần, mùi hạt tiêu hòa với mùi thuốc lá khiến mắt Kiển Tuy cay xè.
“Tao vẫn không hiểu nổi, mày có ma lực gì mà khiến sinh viên trao đổi cấp S của bọn này không ngại rủi ro mất mặt, cũng phải dính líu với mày vậy?” Anh ta đưa mắt đánh giá Kiển Tuy từ đầu đến chân, nhận xét: “Mông cũng khá tròn mẩy nhở.”
Kiển Tuy lặng lẽ lùi lại một bước.
“Tránh cái gì, tao không hứng thú l*m t*nh với một Beta đâu.” Bạn cùng phòng bỗng cau có nói.
Người hôm đó đứng ngoài cửa rình mò chính là bạn cùng phòng của Kiển Tuy.
Chi bằng để anh ta phát hiện ra luôn cho rồi.
Kiển Tuy muốn giải thích nhưng không biết mở lời thế nào, mùi pheromone trong phòng không thể giả được, bạn cùng phòng lập tức liên tưởng đến lần trước người ở trong phòng cũng là Sầm Kiêu Uyên.
Vì vậy suy đoán, hai người đang lén lút qua lại với nhau, tự cho rằng mình nắm được nhược điểm của Sầm Kiêu Uyên.
Dù sao trong mắt người Thượng Thành, dính líu quá nhiều với Beta là điều cấm kỵ.
Kiển Tuy đau đầu, lo sợ bạn cùng phòng sẽ đồn đại khắp nơi, chuyện không có chứng cứ này nói thì sẽ không ai tin, nhưng y và Sầm Kiêu Uyên thật sự ở chung một phòng, rất dễ khiến người ta nghĩ rằng họ từng quen biết nhau.
Kiển Tuy chỉ muốn yên ổn trải qua năm học cuối cùng, tốt nghiệp suôn sẻ, không muốn gây chú ý.
Trong mắt bạn cùng phòng, anh ta đã đoán đúng.
Kiển Tuy không có thời gian để ý đến sự bộc phát đột ngột của Alpha, chỉ muốn về để cất tiền. Nhưng khi tận mắt thấy bạn cùng phòng mở tủ của mình, giờ cất ở đâu cũng không an toàn, đành phải mang theo bên người.
“Mày đắc ý lắm phải không?” Cằm bị nắm chặt, giọng bạn cùng phòng mang chút không cam lòng.
Kiển Tuy ngẩn người.
Mấy tên Alpha này làm sao vậy, sao cứ thích nắm cằm người khác thế?
“Có thể dụ dỗ được sinh viên trao đổi, thật sự tao đã đánh giá thấp mày rồi. Trước đây chưa từng nhìn kỹ, giờ nhìn kỹ lại thì cũng có vài phần nhan sắc đấy.” Bạn cùng phòng phân tích có vẻ có lý.
Toàn thân Kiển Tuy như dựng đứng, cố kìm nén không động thủ. Tay phải run rẩy dữ dội, bị anh ta ấn chặt.
“Nhưng tôi là Beta mà.”
Y cười gượng đáp.
Bạn cùng phòng như trấn tĩnh lại, lực tay lỏng ra: “Đúng nhỉ, mày là Beta, ở khu A không thể được công nhận, có phải Sầm Kiêu Uyên thích mày vì điểm này không?”
Kiển Tuy: “…”
Sao cái gì cũng có thể liên quan đến Sầm Kiêu Uyên vậy?
Y có chứng cứ nghi ngờ rằng đối phương đang crush Sầm Kiêu Uyên.
Chuyện phiền lòng giờ nghỉ trưa vừa qua, chiều Kiển Tuy lại nhận được tin nhắn từ Sầm Kiêu Uyên, bảo tối nay mang cơm đến cảng biển.
Cảng Biển cách khu ký túc xa tít mù tắp, Kiển Tuy cưỡi chiếc xe điện nhỏ màu xanh lục của trường, chạy khoảng nửa tiếng, hộp cơm để trong giỏ xe đã nguội lạnh.
Gần Cảng Biển là ký túc xá của nhân viên, chỉ có cấp lãnh đạo và giáo viên cấp cao mới đủ tư cách cư trú.
Nhưng Sầm Kiêu Uyên vừa đến, nhà trường lập tức phá lệ sắp xếp cho sinh viên trao đổi vào ở.
Đi men theo bờ biển một vòng, rẽ vào một khu rừng núi, đêm đã khuya lắm rồi, định vị cứ bảo đi thẳng, cứ thẳng rồi lại thẳng. Cuối cùng, đến trước một cánh cổng lớn.
Nhìn ra xa là từng dãy biệt thự nhỏ, hoàn toàn không giống trong học viện.
Kiển Tuy nhắn tin, nói mình để cơm trước cửa.
Sầm Kiêu Uyên gọi điện ngay: “Cậu nghĩ là mình shipper à? Tự tay mang đến trước mặt tôi.”
Chưa kịp nói gì, đối phương đã cúp máy, cánh cổng đồng trước mặt cũng theo đó mở ra.
Kiển Tuy đành chịu dừng xe điện ở cổng, bước vào trong.
Những căn biệt thự san sát nhau, như những con dơi đen ẩn náu trong đêm tối.
Kiển Tuy hoàn toàn không phân biệt được sự khác nhau giữa chúng, chưa kịp cầu cứu, từ xa đã có một bóng người đi xuống.
Sầm Kiêu Uyên đứng trên bậc thềm cao hơn hai cấp, từ trên cao nhìn xuống y: “Cậu đi lăn lộn trong hố đất à?”
Kiển Tuy lau mặt một cái, mới phát hiện gió biển lớn, thổi đầy cát lên mặt lên đầu. Y đưa hộp cơm đến trước mặt Sầm Kiêu Uyên, nhưng hắn không nhận.
“Mang lên phòng tôi.”
Kiển Tuy không khỏi nhớ đến câu nói của Duyên Dư sáng nay.
Ngài không có tay có chân hay gì?
Kiển Tuy chỉ dám thầm phàn nàn trong lòng rồi lật đật theo lên cầu thang. Ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của thức ăn, y không khỏi ngó nghiêng xung quanh rồi thốt lên đầy tò mò: “Giờ này vẫn còn đầu bếp sao?”
Sầm Kiêu Uyên nhìn theo hướng ánh mắt của y: “Mũi chó của cậu thính thật đấy, đó là nhà hàng buffet.”
Kiển Tuy há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Chắc hắn thực sự rất thích tầng ba căng tin, y chỉ có thể nghĩ vậy.
Nơi ở của Sầm Kiêu Uyên nằm ở tận cùng bên trong. Khi đang nhập mật khẩu, hắn hỏi Kiển Tuy đã đến đây bằng cách nào.
“Xe gì, xe máy à?” Sầm Kiêu Uyên nhíu mày, có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Xe điện.”
Sầm Kiêu Uyên quay đầu nhìn y, , ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
“Trong khuôn viên trường có xe đưa đón chuyên dụng, nửa tiếng một chuyến, lần sau nhớ kỹ đấy.”
Kiển Tuy rất muốn nói, đừng có lần sau nữa được không.
Thông thường sinh viên trao đổi sẽ không ở lại trường quá lâu, Kiển Tuy cứ nghĩ chịu đựng một thời gian nữa thì Sầm Kiêu Uyên sẽ đi.
Nhưng khi thời tiết dần trở nên ấm áp hơn, hắn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ rời đi cả.
Nơi này sang trọng hơn ký túc xá của họ nhiều, nhưng vẫn xa mới bằng được căn nhà của Sầm Kiêu Uyên ở khu A.
Căn phòng rộng lớn chỉ có một phòng ngủ, phòng khách thì rộng rãi và trống trải. Kiển Tuy vô thức so sánh nó với nơi họ từng ở trước đây.
Y có quá nhiều ký ức về Sầm Kiêu Uyên, sau khi gặp lại, không thể không nhớ về chúng.
Alpha không thích bật đèn, từ hồi ở khu A đã vậy rồi. Giờ trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn bàn tỏa ánh sáng vàng ấm áp yếu ớt.
Vừa đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, Sầm Kiêu Uyên đã hỏi y sắp đến kỳ nghỉ tháng rồi, có kế hoạch gì không.
Kỳ nghỉ tháng kéo dài một ngày rưỡi, có thể tự do ra vào trường.
Kiển Tuy thành thật đáp: “Tôi định ra ngoài mua ít đồ.”
“Vậy thì được.”
Sầm Kiêu Uyên lặng lẽ tiến lại gần: “Tôi ít đi lại ở khu B lắm, cậu dẫn đường, đưa tôi đi dạo quanh đây một chút.”
“…”
Im lặng hai giây.
Kiển Tuy vừa định tìm cớ từ chối thì bàn tay Alpha đột nhiên che lấy mặt y: “Trên người cậu có mùi khó chịu.”
Rốt cuộc ai mới là mũi chó chứ?
Bàn tay đó nhanh chóng nắm cổ y, cả yết hầu mỏng manh cũng bị ấn dưới mu bàn tay.
“Mùi hôi của Alpha hạng bét.” Sầm Kiêu Uyên nói.
Trái Hư - Xuân Ý Hạ