Trái Hư - Xuân Ý Hạ

Chương 8

261@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm ấy trong giấc mơ, Kiển Tuy thấy Sầm Kiêu Uyên chảy máu từ thất khiếu¹ rồi chết.

(1) Thất khiếu: Bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Giật mình tỉnh giấc với người đẫm mồ hôi lạnh, không thể ngủ được nữa, y ra khỏi phòng đi vệ sinh.

Sau khi vào nhà vệ sinh xong, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, y phát hiện ánh đèn đêm trong bếp le lói, khiến y lại cảm thấy sợ hãi.

Đến gần hơn, thì thấy Sầm Kiêu Uyên đang đứng cạnh quầy bếp chờ nước sôi.

Kiển Tuy thở phào nhẹ nhõm, Sầm Kiêu Uyên không thèm ngẩng đầu lên hỏi: “Lại chưa no à?”

Kiển Tuy sợ đến hồn vía lên mây.

Đã ở nhà họ Sầm hơn một năm rồi mà vẫn không có tiến bộ gì.

Sầm Kiêu Uyên đi lại gần như không có tiếng động, trực giác nhạy bén đến đáng sợ, chỉ cần có người đến gần là lập tức phát hiện ra.

Vết bầm tím trên cánh tay vẫn chưa tan, ngày hôm đó hắn trở về với người đầy máu, không cho bất kỳ ai đến gần, tất nhiên cũng chẳng có ai giúp hắn xử lý vết thương.


Kiển Tuy có lúc nghĩ hắn sẽ chết, nhưng không, thiếu niên vẫn đứng sừng sững trước mặt y.

Kết quả huấn luyện tuần trước không như ý, Sầm Kiêu Uyên chỉ đứng hạng nhì.

Nghe người hầu nói, đó là hình phạt mà cậu chủ nhỏ dành cho bản thân.

Kiển Tuy lê đến bên bàn nói mình không đói, cùng Sầm Kiêu Uyên đợi nước sôi. Gục xuống bàn, y bỗng cảm thấy buồn ngủ, rồi thiếp đi trong tiếng nước sôi sùng sục.

Không biết đã trôi qua bao lâu, y tỉnh dậy, bên cạnh có một cái ly thủy tinh, nước bên trong đã nguội, còn Sầm Kiêu Uyên không thấy đâu.

Kiển Tuy mạnh dạn lên lầu, lần đầu tiên thấy hắn vì đau đớn mà r*n r* trong cổ họng, co quắp lăn lộn trên giường.

Một cái gối bay tới, Sầm Kiêu Uyên bảo y cút ra ngoài.

Kiển Tuy khựng bước, vội vã chạy xuống lầu.

Chưa được bao lâu lại lóc cóc chạy lên.

Phòng của Sầm Kiêu Uyên to gấp năm lần phòng y, khắp nơi toàn đồ trang trí xa hoa, toàn là thứ rất dễ vỡ, Kiển Tuy cẩn thận tránh né, lấy ra một chai cồn nhỏ giấu trong ngực.

Đây là đồ y cất giấu riêng, để phòng khi bị thương đột ngột, không có cách nào xử lý.

Kiển Tuy thành khẩn nói: “Cậu chủ, chúng ta vẫn nên xử lý vết thương đi.”

Sầm Kiêu Uyên trông có vẻ rất muốn đánh y, nhưng đã cố nhịn, úp mặt vào chăn nói: “Tao không cần.”

Kiển Tuy: “Cần mà.”

Sầm Kiêu Uyên lạnh lùng gọi mật danh của y, một chuỗi số dài, mỗi lần nghe thấy, Kiển Tuy đều không cảm thấy đó là đang gọi mình.

Y có tên, có gia đình, cũng có chỗ ở, chỉ là những điều này đều không thể tiết lộ với người trước mặt.


Không nhớ đã thuyết phục Sầm Kiêu Uyên thế nào, Kiển Tuy cầm chai cồn thấm thấm, rồi lại chọc chọc vào vết thương, có thể nghe thấy tiếng hít thở và r*n r* đè nén của thiếu niên phía trên đầu.

Kiển Tuy nói: “Bôi thuốc thì sẽ đau lắm, phải chịu đựng một chút, qua lúc này là sẽ đỡ thôi ạ.”

Y dùng cách dỗ dành em trai em gái để dỗ Sầm Kiêu Uyên.

Sầm Kiêu Uyên nhìn y bằng ánh mắt như nhìn một thằng ngu, một lúc sau mới nói: “Là mày ra tay quá mạnh.”

“Ớ, xin lỗi, vậy em sẽ nhẹ tay hơn.”

“Đau.”

Kiển Tuy tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng ngời của y nhìn về phía thiếu niên, như viên đá obsidian, lấp lánh trong đêm tối.

Sầm Kiêu Uyên cúi người xuống, tựa đầu vào vai y, một tay nắm lấy vạt áo trước của y: “Tao nói đau muốn chết, mày điếc à?”

“… Em nghe thấy rồi.”

୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*୨୧*

Hiện tại, lại là tình huống tương tự.

Đèn trong phòng không bật, trên bàn đặt nửa chai thức uống màu tím sẫm, tiếng va chạm giữa các hộp đặc biệt rõ ràng.

Mất nhiều máu khiến Sầm Kiêu Uyên trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Hắn uống nửa chai nước của Kiển Tuy để bổ sung đường, không quên càu nhàu về vị khó uống.

“Đó là quà người khác tặng tôi, ngài không thích uống thì để lại cho tôi.” Kiển Tuy vừa dứt lời, Sầm Kiêu Uyên lại tu thêm một ngụm nữa.

Nhìn bộ dụng cụ y tế đầy đủ của y, Sầm Kiêu Uyên hỏi: “Cậu đến trường học là để bị thương à?”

“Hộp y tế thì lúc nào mà chẳng dùng đến, phòng khi cần thiết thôi.”

Kiển Tuy mở gói băng gạc y tế, đứng từ xa so đo với cơ thể Alpha. Tay chưa kịp hạ xuống, Sầm Kiêu Uyên đã cởi phăng áo ném xuống đất.

May mà vết thương không sâu, chỉ là vết cắt nông. Nếu không với cách hành xử thô bạo của Sầm Kiêu Uyên, không chỉ áo quần bị lột ra mà có khi cả một lớp da cũng bị lột theo.

Cơ mà bản thân hắn chẳng bao giờ để tâm, những năm tháng huấn luyện căng thẳng đã rèn giũa cho hắn thể chất vượt trội hơn hẳn phần đông người khác, sức chịu đựng cũng cao hơn người thường.

Thân hình Alpha như được điêu khắc, cơ bắp cân đối và đẹp mắt, mỗi đường nét đều được tạc ở vị trí hoàn hảo, ngay cả những vết sẹo trên lưng và bụng cũng như tác phẩm nghệ thuật được chế tác lại.

Những vết thương cũ đậm nhạt khác nhau phân bố trên cơ thể, theo từng cử động mà căng ra, bung nở trước mắt.

Vết sẹo trên người hắn nhiều hơn ba năm trước gấp một lần, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, để lại dấu ấn sâu đậm hơn.

Giường của Kiển Tuy đã thảm hại không thể nhìn nổi, mùi gỗ mun nồng đậm tràn ngập cả căn phòng, máu chảy dọc theo bụng xuống đường cơ bụng dưới.

“Hay là ngài nằm xuống đi.” Dù sao giường cũng đã bị hủy rồi.

“Ít nói thừa đi.” Sầm Kiêu Uyên thẳng thừng từ chối: “Không phải cậu nói sẽ giúp tôi xử lý vết thương sao, không nhanh lên thì máu sẽ chảy hết mất.”

Ban đầu Kiển Tuy định chuẩn bị dụng cụ rồi để Sầm Kiêu Uyên tự xử lý. Nhưng khi hắn đã nói vậy, y cũng không thể nói không muốn làm việc này.


Sầm Kiêu Uyên chắc chắn sẽ ném y ra ngoài cửa sổ trước khi máu chảy hết.

Băng gạc vô trùng quấn quanh bụng Alpha, nhiệt độ từ cơ thể nóng bỏng gần như thiêu đốt ngón tay Kiển Tuy.

Sầm Kiêu Uyên có thể cảm nhận được sự run rẩy nhỏ của Beta trong lòng mình, ánh vàng trong mắt vừa mới dịu xuống, ngẩng đầu lên hỏi với vẻ khó chịu: “Cậu rốt cuộc… Shit!”

Tay Kiển Tuy run lên, oxy già chảy theo vết thương xuống quần Sầm Kiêu Uyên, ướt một mảng.

Đầu lập tức bị giữ chặt, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lẽo của Sầm Kiêu Uyên: “Cậu muốn l**m cho tôi à?”

Kiển Tuy lập tức hét lên: “Lỡ tay, lỡ tay thôi ạ!”

“Đừng có giở trò.” Sầm Kiêu Uyên đẩy đầu y sang một bên, chỉnh lại phần quần, sắc mặt rất khó coi.

“Vậy ngài nằm xuống đi, không thì tôi không thể làm sạch được.” Kiển Tuy cũng lần đầu tiên run tay đến vậy, trước đây chưa từng như thế, muốn khóc không được, dùng kẹp gắp bông, gấp mấy lần không được, trán toát mồ hôi.

“Vụng về thế này, cậu còn làm được gì nữa?” Sầm Kiêu Uyên giật lấy dụng cụ trong tay y, tự xử lý vết thương: “Trước đây không phải rất giỏi nịnh nọt à, sao giờ lại vụng về rồi?”

Băng gạc lại thấm máu, Sầm Kiêu Uyên căng cứng người, kiềm chế hơi thở, bụng run rẩy không thể nhận thấy.

Dù là Alpha cấp cao, được định nghĩa ở cấp S, nhưng chỉ cần là người, bị thương thì chắc chắn sẽ đau.

Sầm Kiêu Uyên đối xử với bản thân quá thô bạo, Kiển Tuy bình tĩnh lại, cầm lấy kẹp trong tay hắn, dùng oxy già và nước muối sinh lý thay phiên rửa vết thương, rồi cầm kéo lên.

Sầm Kiêu Uyên nhướn mày, không ngăn cản, cũng không phát ra tiếng động.

Làm sạch mô hoại tử, cục máu đông, rồi sát trùng bằng chai thuốc đỏ, băng bó lại, cả quá trình không quá mười lăm phút.

“Tôi không học y, ngài về sau vẫn nên tìm người khám lại.” Kiển Tuy dùng băng gạc dính máu lau qua loa tay, không ngờ có ngày, còn phải giúp Sầm Kiêu Uyên xử lý vết thương.

Đầu gối đã quỳ đến tê cứng, khi đứng lên hơi loạng choạng.

Sầm Kiêu Uyên cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó của mình, nhận xét: “Khá thành thạo đấy.”

Sau đó hắn nắm lấy cánh tay của Kiển Tuy, kéo y xuống.

Kiển Tuy cảm thấy có thứ gì đó lướt qua má mình, chạm vào rất mềm mại.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, giọng trầm của Sầm Kiêu Uyên vang lên bên tai: “Tôi nên thưởng cho cậu cái gì đây?”

Kiển Tuy da đầu tê dại, vội vàng quay đầu đi: “Không… Không cần đâu.”

Trả lời sai rồi.

Alpha kéo y về phía giường, như thể không cảm thấy đau đớn, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương vừa được xử lý. Ngực hai người áp sát nhau, chỉ cách một lớp vải mỏng manh, nhịp tim mạnh mẽ.

Thình thịch, thình thịch.

Đột nhiên bị tiếp xúc thân thể, Kiển Tuy toàn thân cứng đờ, sợ đè vào vết thương, hai chân dang rộng ngồi trên eo Alpha, mông thì lơ lửng.

Bàn tay Sầm Kiêu Uyên vuốt dọc theo sống lưng y xuống dưới, cảm giác tê dại từ đầu dây thần kinh lan tỏa khắp tứ chi.


“Cậu chủ…”

“Cút!”

Giọng Sầm Kiêu Uyên đột nhiên lạnh lẽo, Kiển Tuy vội vàng định nhảy xuống khỏi người hắn, nhưng bị Sầm Kiêu Uyên ôm eo giữ chặt.

“Không phải nói với cậu.” Giữa hai hàng lông mày lóe lên sát khí, Sầm Kiêu Uyên ấn đầu y xuống vai mình, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa: “Còn nhìn thêm một cái nữa, tao sẽ móc mắt mày ra.”

Kiển Tuy vừa ngồi xuống đã cảm thấy không ổn, đầu óc trống rỗng, ngay cả việc có người ở ngoài cửa cũng không còn quan trọng nữa.

Vùng quần Sầm Kiêu Uyên không chỉ ẩm ướt.

Mà còn cứng.

Xử lý vết thương cũng có phản ứng sinh lý sao?

Chỗ tiếp xúc của hai người quá mức xấu hổ, Kiển Tuy cố gắng muốn đứng dậy, nhưng sự giam cầm của Sầm Kiêu Uyên quá chặt chẽ.

“Đừng cọ lung tung! Mông còn vặn vẹo nữa, cậu đừng mong giữ được cái quần.”

Ngẩng đầu nhìn nhau, đôi mắt kia lại lấp lánh ánh vàng, giọng điệu cũng như thể nghiêm túc.

Kiển Tuy không dám động đậy nữa, Sầm Kiêu Uyên mới buông tay cho y xuống.

Trong chốc lát, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bắt người.

“Ngài có nhìn rõ là ai không?”

Cố gắng gạt bỏ cảm giác bất thường của cơ thể ra khỏi đầu, Kiển Tuy nhìn ngó ở cửa không có kết quả, quay đầu hỏi người trong phòng.

“Không.”

Sầm Kiêu Uyên trông có vẻ hoàn toàn không quan tâm, về vết thương trên người mình, về người ngoài cửa.

Hắn đứng dậy, nhặt chiếc áo thun đen dưới đất lên, ánh trăng chiếu rọi lên thân thể nửa trần của hắn, như một bức tượng La Mã cổ đại, tràn đầy sức mạnh và vẻ đẹp.

Thấy Kiển Tuy vẫn nhìn mình, rõ ràng là không tin, hắn nhíu mày: “Tôi làm sao biết được… Không nhìn rõ mặt, còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu luôn.”

Đồng tử của Kiển Tuy màu sẫm, trong đêm đen càng đen láy sáng bóng, nghe vậy chớp mắt một cái, nhanh chóng thu hồi ánh nhìn.

“Lỡ như để người khác hiểu lầm thì không hay.” Y lẩm bẩm.

Sầm Kiêu Uyên như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười, ném chiếc áo dính máu lên đầu Kiển Tuy: “Có thể hiểu lầm gì? Đừng quên, là cậu tự ngồi lên người tôi đấy.”

Kiển Tuy bị mùi pheromone trên áo xộc vào mũi đến nghẹt thở, vội vàng kéo ra, lại không dám vứt đi, cũng không dám cãi lại.

Cố gắng thôi miên bản thân, vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.

Là ảo giác.

Nhưng thật sự rất… Phồng…


Mông vẫn còn cảm giác kỳ kỳ.

Sầm Kiêu Uyên đang lục lọi trong tủ quần áo của mình, ánh mắt Kiển Tuy cứ liếc xuống dưới.

Tò mò, muốn tìm hiểu cho ra nhẽ.

Tiếc mạng, lại sợ bị đánh.

Chưa kịp phản ứng, Kiển Tuy lại bị ôm lấy, thân thể sát vào nhau, lần này hoàn toàn xác nhận được.

“Muốn nhìn thì nhìn đàng hoàng, đừng có lén la lén lút.”

Sầm Kiêu Uyên đối với sự thay đổi của mình vẫn thản nhiên như kiểu mười năm như một ngày. Kiển Tuy thì không được, toàn thân lông tóc dựng đứng, mắt trợn tròn, bộ dạng sợ hãi.

May rằng Sầm Kiêu Uyên cũng không làm gì cả, chỉ vòng một tay ôm lấy y, từng món từng món nhìn qua đống quần áo, lật tung tủ quần áo mãi mới miễn cưỡng tìm được một chiếc áo khoác màu trắng rộng thùng thình, khoác lên người mình.

Kiển Tuy muốn nói lại thôi, định nói gì đó nhưng không dám.

Sầm Kiêu Uyên nhìn ra được điều đó: “Quần áo của cậu tôi không được mặc à?”

“Đổi sang cái khác mặc được không?” Kiển Tuy thương lượng với hắn: “Cái này là em trai mua cho tôi.”

Mặc dù không vừa người cho lắm.

Không khí im lặng hai giây, Sầm Kiêu Uyên gật đầu.

Kiển Tuy vừa định thở phào nhẹ nhõm thì hắn nói: “Không được.”

Kiển Tuy: “…”

Về việc tại sao Sầm Kiêu Uyên bị thương, rồi tại sao bị thương lại xuất hiện trong phòng ngủ của mình, những câu hỏi này Kiển Tuy đều không hỏi.

Bởi vì không cần thiết.

Thời niên thiếu có lẽ y còn tò mò, nhưng thường chỉ nhận được câu trả lời năm chữ… “Không phải việc của mày”.

Sầm Kiêu Uyên làm việc gì cũng tùy tâm, giận dữ nổi cáu không cần lý do, làm bản thân đầy thương tích càng không cần lý do.

Quan tâm quá là xúc phạm, hắn chỉ cần một theo đuôi nghe lời.

Kiển Tuy không thúc giục, cũng không nói gì thêm.

Cho đến khi Sầm Kiêu Uyên chỉnh trang xong, giấu đi mùi pheromone trên người, sạch sẽ thơm tho, khiến người ta không thể tưởng tượng được một giờ trước đây còn đầy máu me, mất kiểm soát cảm xúc như thế nào.

Chiếc áo phông đen vẫn còn trong tay Kiển Tuy.

Sầm Kiêu Uyên nói: “Cho cậu đấy.”

Kiển Tuy lại đưa ra một phán đoán sai lầm.

Y nói: “Tôi không muốn.”

Sầm Kiêu Uyên trực tiếp khoác áo lên người y, bị mùi hương gỗ mun trầm hương bao phủ, Kiển Tuy cảm thấy mình sắp bị thấm đẫm mùi hương đó rồi.


Trái Hư - Xuân Ý Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Truyện Trái Hư - Xuân Ý Hạ Story Chương 8
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...